Nếu Như Biết Nhau Sớm Hơn​

Chương 4

Trước Sau
Sáng hôm sau cậu dậy rất sớm, chạy thể dục xong quay lên phòng tắm rồi đi nộp hồ sơ và nhận lịch sinh hoạt đầu tuần của khoa. Sau khi bước ra khỏi cửa phòng công tác sinh viên thì thấy anh đi ngang qua. Cậu gọi một tiếng rồi chạy đến bên cạnh anh.

"Nộp hồ sơ xong rồi à? Nhận lịch sinh hoạt chưa?" Anh nhìn cậu, gật đầu rồi hỏi.

"Nhận rồi ạ, chiều nay em mới có lịch sinh hoạt." Cậu cười đáp.

"Giờ anh đi uống cà phê, đi chung không?" Anh nhìn cậu hỏi. Sau lớp kính là một ánh mắt mong chờ.

"Được ạ. Dù sao em về phòng cũng không làm gì." Cậu thì không nhận thấy ánh mắt kia, chỉ đơn giản muốn đi theo anh thôi. Không hiểu sao àm cậu cứ thấy muốn đi cùng anh, đi đâu cũng được miễn là có anh. Hai người sánh vai nhau ra khỏi trường, tìm một quán cà phê.

"Sao em lại từ miền Bắc vào đây học? Thủ đô ngay chỗ em ở mà." Anh gọi hai ly cà phê sữa rồi bắt chuyện trước.

"Em không thích gia đình mình lắm, muốn tự do chút. Học ở Thủ đô rồi sau này lại phải theo sự sắp xếp của bố mẹ." Cậu nhớ lại khi mình thi xong, hết thời gian thay hồ sơ cậu mới nói với bố mẹ rằng mình thi trong Nam. Lúc đó, bố mẹ cậu nổi điên lên, mẹ cậu còn ép cậu thôi học, năm sau thi lại cơ. Mẹ cậu luôn thế mà, luôn muốn ai cũng nghe lời bà ấy, nhà ngoại giàu có nên tạo ra mẹ cậu là người không biết lý lẽ. Nhưng bà nội không cho thi lại, bà là người duy nhất ủng hộ cậu vào đây học.

Tại sao cứ phải là Thủ đô chứ? Trong khi nơi này phát triển và bớt chật chội hơn? Cậu không muốn mình thành con rối của mẹ và nhà ngoại. Nói cậu bất hiếu cũng được, cậu không quan tâm lắm. Cùng lắm sau này cậu trả lại từng bữa ăn, từng lúc dậy dỗ. Già thì nuôi ăn, không bắt chịu khổ. Ốm thì chăm sóc, chết thì chôn. Dù sao người nuôi nấng dậy dỗ cậu là bà nội.

Có một lý do hết sức vô lý khiến mẹ cậu không muốn sinh cậu ra, không muốn dậy dỗ cậu. Đó là bà ngoại không muốn nhà nội có đứa nối dõi. Vô lý không? Quá vô lý, cho nên bà nội cũng chẳng muốn có đứa con dâu này, chẳng muốn thông gia gì với bên ngoại. Không biết lý do vì sao nhưng cậu chắc chắn bên ngoại có mỗi một đứa nối dõi, sau đó không muốn nhà người khác có đứa nối dõi. Nhà nội có mỗi mình bố cậu, nhưng nhà ngoại có một đám con gái, cháu gái muốn một đứa con trai cũng phải cố gắng lắm nên ghen tị.

"Em đang nghĩ cái gì đó? Anh hỏi cái không nên hỏi rồi à?" Anh là người phá vỡ dòng suy nghĩ của cậu.

"Dạ không ạ. Em suy nghĩ chút chuyện gia đình." Cậu lập tức lắc đầu. Giờ ai hỏi thẳng toẹt, gia đình cậu thế nào cậu cũng nói hết sạch, nói không suy nghĩ. Chuyện gia đình cậu độc nhất mà lại, chỉ muốn viết lên mạng dịch nhiều thứ tiếng cho cả thế giới biết ý.



"Ừa, anh cũng từ ngoài Bắc vô, nhà ngay Thủ đô ấy nhưng mà ngột ngạt quá nên chạy vô đây. Phải khó khăn lắm anh mới vô được đây, cũng khó khăn lắm mới vô được kí túc xá." Anh cười cười. Trong đầu là tự giễu "Bản thân còn cái gì không biết nữa chứ?" Bao nhiêu chuyện, không khéo anh còn biết tường tận hơn cậu.

"À, đúng.." Chưa nói hết câu điện thoại cậu đã vang lên. Cậu xin lỗi một tiếng rồi rút điện thoại ra bắt máy.

Vừa nhìn thấy cụm từ: "Em gái não cẩu" là cậu bực mình. Bởi vậy, mày cậu nhăn tít lại, khó chịu phun ra hai từ: "Gọi gì?"

"Mới vào có mấy ngày mà đã tỏ ra không quen biết thế à? Ở nhà mày ngoan lắm cơ mà, mở mồm gọi tao là em gái suốt. Giờ thì kính ngữ còn không thèm có." Bên kia vang lên cái giọng mặn chát. Hừ, đứa nào mà yêu nó chắc cả năm không cần ăn muối.

"Cút xa tao ra, mày đừng có mà xấc xược." Mặt cậu càng khó chịu hơn. Anh nhìn mà xót cả ruột, thầm ghim con em cậu lại.

"Tao thích đấy. Giờ mày xưng kính ngữ đi rồi tao cúp máy. Không thì tao cứ làm phiền đấy." Con em gái mất dậy nhất thế kỉ là đây chứ đâu. Có ngày cậu mất khống chế chắc cậu lột da nó.

"Con ranh này, tao không ở đấy là mày được nước phải không? Muốn xưng kính ngữ gọi về nhà ngoại mày mà đòi, không thì bảo mẹ đẻ cho mấy đứa em. Mày hầu chúng nó được ngày nào thì chúng nó xưng kính ngữ với mày ngày đấy. Tao mắc mớ chi phải xưng kính ngữ với mày? Tao còn muốn đi xét nghiệm xem mày có phải em gái tao không đã. Em gái cái gì mà xưng tao gọi mày với anh. Mày xưng tao gọi mày còn bắt tao xưng anh gọi em à? Xéo cho tao." Cậu tuôn cho một tràng, ngoài tao với mày có vẻ tục ra thì chắc không còn từ nào quá tục ha.

Sau đó cúp máy, cười cười với anh. Anh hơi nhếch miệng, tỏ vẻ mình không quan tâm nhiều. Nhưng trong lòng thì hơi xót xa. Trong đầu lại thoáng hiện ra một cậu bé, đứng nép ở góc nhà trong khi mọi người đều vui mừng ăn uống chúc tụng một đứa bé gái nhỏ nhắn và rất xấu xí. Lại ghim con em cậu thêm một lần nữa.

Cậu thì chẳng thèm cảm nhận ánh mắt anh có gì khác thường, tiếp tục tán gẫu với anh. Sau đó còn xin được cái ảnh chụp.

"Chậc chậc, không nghĩ đến người cân team lại thư sinh thế này. Càng nhìn càng thư sinh anh ạ." Cậu cười hì hì xem lại tấm ảnh vừa chụp. Anh chỉ cười không nói gì. Lúc nào cho cậu biết mặt thật, cho cậu hiểu sói đội lốt thỏ là như nào.

Hai người ngồi một lát thì cũng đến giờ ăn trưa nên cùng đi ăn rồi về phòng. Lúc ăn, anh liên tục thay cậu ăn bớt ớt với mướp đắng đi. Cậu không quan tâm lắm, vẫn ăn thịt và ăn canh chua anh đưa qua và không hề chú ý đến cái măt đen xì của anh. Cậu ăn cay ăn đắng quen rồi, cũng giống như nhân sinh vừa cay vừa đắng của cậu. Anh thì lại lặng lẽ ghim gia đình bác cả lại. Có ngày anh sẽ thay cậu trả hết nợ này cho cha mẹ và em gái cậu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau