Chương 8
Về đến nhà đã bị bà nội triệu hồi vào phòng gặp rồi. Anh rất mệt mỏi vụ này, vì mỗi lần bị gọi vào đều là nói về chuyện chuyển về đây học, kiếm người yêu, lập gia đình các thứ. Anh đã đủ mệt rồi, còn bị hỏi nữa chắc anh nổi điên mất.
Anh vào phòng mình quăng kính, nằm vật xuống giường muốn nghỉ ngơi chút. Nhìn nhìn các hình của cậu treo quanh phòng qua từng giai đoạn phát triển mà hơi buồn. Khó khăn lắm mới được chung đụng với cậu, hiện tại có phải đã chọc giận cậu không? Có nên xin lỗi không? Có nên giải thích không?
Đột nhiên lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Anh nhăn mày, mò cái kính đeo lại rồi bước ra mở hé cửa. Không ai được phép bước chân vào phòng anh cả. Anh chán ghét hỏi một từ: "Ai?"
"Chị nè." Ngoài cửa vang lên một giọng nói khiến anh muốn bẻ luôn tay cầm của cánh cửa. Mẹ nó, oan hồn. Anh hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn cố gắng nhẹ giọng nói: "Em mệt lắm, hôm sau chơi với chị." Bao nhiêu chuyện con nhỏ này làm với cậu, nhẹ giọng được cũng giỏi đấy.
"Thôi mà, khó khăn lắm chị mới đến chơi cùng em mà. Sao em lại như vậy chứ?" Người ngoài cửa không những không biết điều mà còn cố ý mở cửa ra. Anh nhăn mày gắt gao đẩy người bên ngoài ra xa, đóng rầm cửa lại nói: "Đừng và phòng em."
"Ý, trong phòng có hình bồ phải hơm? Cho chị xem đi." Con em gái cậu, cũng là chị họ anh là một đứa nhây từ nhỏ, được chiều chuộng từ nhỏ. Thứ nó muốn nó sẽ có bằng được, thứ nó chán nó sẽ ném đi bằng được.
"Chị, đây là quyền riêng tư của em. Đừng tự tiện như vậy." Anh hơi gắt lên một chút.
"Sao em lại gắt gỏng với chị? Chị đã làm gì quá đáng đâu." Nói xong ôm mặt khóc hức hức chạy đi. Còn nói không quá đáng nữa. Chị ta mà dám bước một chân vào xem anh có túm cổ ném xuống dưới lầu không?
Gia đình anh giàu có, bà nội và ông nội làm giàu từ hồi thanh niên, đến giờ thì đã giàu kếch xù. Nhưng lại khó sinh con trai. Khó khăn lắm mới sinh ra cha của anh, nhưng từ nhỏ ba lại mắc chứng tự kỉ, không giao tiếp với người ngoài. Anh có tất cả là năm bác gái, ai cũng lấy chồng rất sớm, chồng của các bác đều ở rể trong nhà cả. Riêng có bác cả là khác.
Bác cả yêu một người, người đó thì có tính gia trưởng không chịu ở rể. Bác cả đã có một quyết định bỏ nhà theo người đó. Sau đó thì lại rất nhanh chóng sinh hạ một bé trai. Bà ngoại có cái tính ghen tị, không muốn nhà mẹ chồng bác cả như thế nên muốn bác cả sinh con gái thì mới nhận lại mặt. Bác cả ở nhà chồng cũng đâu có sung sướng, mẹ chồng của bác rất ghét mẫu hệ, con trai làm con rể của cái gia đình tiền là quan trọng đấy đã khiến bà rất ghét. Bác cả cũng phải thích tiền chứ, nhà mẹ đẻ nhiều tiền như vậy mà. Chồng bác ý đương nhiên thấy tiền cũng sáng mắt.
Cho nên đứa con trai kia lập tức bị ném qua xó. Chỉ có mẹ chồng bác cả là yêu thương nó nhất. Đứa bé trai đấy cũng là bậc anh của anh, nhưng bà nội không muốn anh phải nhận thằng nhỏ đó là anh. Trong mắt bà nội, dòng dõi nhà nào mà sinh con trai đầu lòng, hoặc may mắn có nhiều con trai đều đáng ghét cả. Bốn bác gái còn lại sợ mẹ ghét mặt nên cũng sinh toàn con gái.
Anh từ nhỏ đã nghe mẹ mình thủ thỉ rất nhiều. Có một thời gian mẹ anh bị lãnh cảm chỉ vì bị bà nội gây áp lực quá mức. Vì có mỗi bố anh là con trai, mẹ anh có trọng trách rất lớn đó là sinh con trai. Bắt buộc phải sinh con trai, sinh ra con gái thì đuổi cả mẹ lẫn con. Mẹ anh sinh anh xong không dám sinh nữa, một mình lầm lũi đi cắt bỏ trọng trách mang thai của mình. Mẹ anh thương anh lắm, luôn khuyên răn anh rằng từ từ rồi lấy vợ. Mẹ thương anh, không muốn anh lấy vợ lúc bà nội còn sống. Mẹ sợ anh đã quá yêu cái người kia, lúc về bị bà nội chèn ép thì khổ cả hai.
Mẹ anh từ khi sinh anh ra, không một lần cùng ngủ với chồng mình. Bố anh thương vợ nhưng lại không thể lay chuyển được cái tâm đã cứng rắn. Mẹ anh có lẽ là người phụ nữ khổ nhất trên đời này. Anh thương mẹ nhưng không thể đối nghịch với bà nội. Nhưng chỉ cần anh có khả năng tự nuôi bản thân, đủ khả năng để làm giàu thì anh sẽ đối nghịch lại với cái gia đình này.
Bữa cơm tối anh đi xuống nhà bếp. Dù sao cũng là về nhà, ít ra phải xuất hiện cho mấy người đó biết chứ. Cha mẹ anh cũng chưa biết anh về. Anh vừa xuống khỏi cầu thang đã đụng trúng bác cả.
"Cái thằng này sao lúc nãy lại chọc chị khóc chứ? Chị mày là trẻ con mà, biết gì đâu." Bác cả rất tức giận mắng anh té tát luôn.
"Mười sáu đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự rồi ạ." Anh chỉ mỉm cười một cái rồi đi về phía bàn ăn. Bác cả không biết phải nói gì luôn.
Anh vừa ngồi vào bàn thì mẹ anh cũng xuống. Mẹ hơi ngạc nhiên nhìn anh một cái rồi mặt lại lạnh te ngồi xuống chỗ của mình.
"Mẹ à, nhà mình có phải là dùng nhiều điều hòa nên nhiệt độ thấp quá khiến em dâu lạnh quá không ạ? Mặt cũng thành như vậy." Bác hai đanh đá, chanh chua, sớm không ưa gì mẹ anh nên suốt ngày chọc ngoáy mẹ anh. Bà nội cũng tức chuyện mẹ không sinh con nữa, thái độ đối với mẹ anh không mấy hòa khí. Giờ bà nội chỉ mong cha mẹ anh ly hôn, để bà có thật nhiều con dâu, nhiều cháu trai.
"Vợ em chuẩn bị đi phẫu thuật thẩm mỹ cho nên tập cho cơ nó cứng. Em nói với cô ấy là đi làm phẫu thuật mặt dễ bị méo qua một bên lắm, tập mặt liệt đi sẽ không sao. Lệch qua gớm lắm chị, hôn môi cũng tự muốn cắn lưỡi." Cha anh ngồi bên cạnh mẹ hiền lành vuốt tóc mẹ nói. Dù là lạnh nhạt như vậy nhưng quan hệ của hai người luôn ở trạng thái cân bằng như này. Thực ra anh cũng không biết hai người họ là cái quan hệ gì nữa.
Cha anh cũng ít xéo sắc lắm, nói đỡ mẹ anh cũng đồng thời nhắc lại một chuyện cực xấu hổ của bác hai. Bà ta đi phẫu thuật, miệng bị méo một góc bốn lăm độ luôn. Giờ thì đã phẫu thuật lại rồi nhưng mà bà ta mãi mãi không muốn nhắc đến nữa. Bà nội rất là giận đứa con trai này nhưng lại không thể làm gì được, ông nội rất thương cha anh, bà mà dám làm gì à.
"Cảm ơn chị hai đã quan tâm em. Nhưng mà không sao đâu ạ, trong nhà vẫn chưa lạnh bằng các tiểu bang ở Mỹ, Liên Bang Nga, châu Âu, chưa lạnh bằng Hàn Quốc, Nhật Bản đâu ạ. Em thấy nhà mình mát mẻ như ở Úc ấy. Cảm giác trên du thuyền hạng sang mà đi du ngoạn trên Thái Bình Dương mùa không bão vậy đó. Mà không, nơi này cũng dễ chịu như ở Thụy Điển vậy." Mẹ anh mỉm cười mà liệt kê những nơi mình đã đi qua cùng chồng mình. Không những phản lại mẹ chồng mà còn tát thẳng vào mặt năm người chị chồng.
"Ăn cơm thôi." Ông nội anh xem drama xong thì vui vẻ gắp đồ ăn bắt đầu ăn cơm. Nhưng sự kiện bữa tối không chỉ dừng ở đó.
Anh vào phòng mình quăng kính, nằm vật xuống giường muốn nghỉ ngơi chút. Nhìn nhìn các hình của cậu treo quanh phòng qua từng giai đoạn phát triển mà hơi buồn. Khó khăn lắm mới được chung đụng với cậu, hiện tại có phải đã chọc giận cậu không? Có nên xin lỗi không? Có nên giải thích không?
Đột nhiên lúc này tiếng gõ cửa vang lên. Anh nhăn mày, mò cái kính đeo lại rồi bước ra mở hé cửa. Không ai được phép bước chân vào phòng anh cả. Anh chán ghét hỏi một từ: "Ai?"
"Chị nè." Ngoài cửa vang lên một giọng nói khiến anh muốn bẻ luôn tay cầm của cánh cửa. Mẹ nó, oan hồn. Anh hừ nhẹ một tiếng, nhưng vẫn cố gắng nhẹ giọng nói: "Em mệt lắm, hôm sau chơi với chị." Bao nhiêu chuyện con nhỏ này làm với cậu, nhẹ giọng được cũng giỏi đấy.
"Thôi mà, khó khăn lắm chị mới đến chơi cùng em mà. Sao em lại như vậy chứ?" Người ngoài cửa không những không biết điều mà còn cố ý mở cửa ra. Anh nhăn mày gắt gao đẩy người bên ngoài ra xa, đóng rầm cửa lại nói: "Đừng và phòng em."
"Ý, trong phòng có hình bồ phải hơm? Cho chị xem đi." Con em gái cậu, cũng là chị họ anh là một đứa nhây từ nhỏ, được chiều chuộng từ nhỏ. Thứ nó muốn nó sẽ có bằng được, thứ nó chán nó sẽ ném đi bằng được.
"Chị, đây là quyền riêng tư của em. Đừng tự tiện như vậy." Anh hơi gắt lên một chút.
"Sao em lại gắt gỏng với chị? Chị đã làm gì quá đáng đâu." Nói xong ôm mặt khóc hức hức chạy đi. Còn nói không quá đáng nữa. Chị ta mà dám bước một chân vào xem anh có túm cổ ném xuống dưới lầu không?
Gia đình anh giàu có, bà nội và ông nội làm giàu từ hồi thanh niên, đến giờ thì đã giàu kếch xù. Nhưng lại khó sinh con trai. Khó khăn lắm mới sinh ra cha của anh, nhưng từ nhỏ ba lại mắc chứng tự kỉ, không giao tiếp với người ngoài. Anh có tất cả là năm bác gái, ai cũng lấy chồng rất sớm, chồng của các bác đều ở rể trong nhà cả. Riêng có bác cả là khác.
Bác cả yêu một người, người đó thì có tính gia trưởng không chịu ở rể. Bác cả đã có một quyết định bỏ nhà theo người đó. Sau đó thì lại rất nhanh chóng sinh hạ một bé trai. Bà ngoại có cái tính ghen tị, không muốn nhà mẹ chồng bác cả như thế nên muốn bác cả sinh con gái thì mới nhận lại mặt. Bác cả ở nhà chồng cũng đâu có sung sướng, mẹ chồng của bác rất ghét mẫu hệ, con trai làm con rể của cái gia đình tiền là quan trọng đấy đã khiến bà rất ghét. Bác cả cũng phải thích tiền chứ, nhà mẹ đẻ nhiều tiền như vậy mà. Chồng bác ý đương nhiên thấy tiền cũng sáng mắt.
Cho nên đứa con trai kia lập tức bị ném qua xó. Chỉ có mẹ chồng bác cả là yêu thương nó nhất. Đứa bé trai đấy cũng là bậc anh của anh, nhưng bà nội không muốn anh phải nhận thằng nhỏ đó là anh. Trong mắt bà nội, dòng dõi nhà nào mà sinh con trai đầu lòng, hoặc may mắn có nhiều con trai đều đáng ghét cả. Bốn bác gái còn lại sợ mẹ ghét mặt nên cũng sinh toàn con gái.
Anh từ nhỏ đã nghe mẹ mình thủ thỉ rất nhiều. Có một thời gian mẹ anh bị lãnh cảm chỉ vì bị bà nội gây áp lực quá mức. Vì có mỗi bố anh là con trai, mẹ anh có trọng trách rất lớn đó là sinh con trai. Bắt buộc phải sinh con trai, sinh ra con gái thì đuổi cả mẹ lẫn con. Mẹ anh sinh anh xong không dám sinh nữa, một mình lầm lũi đi cắt bỏ trọng trách mang thai của mình. Mẹ anh thương anh lắm, luôn khuyên răn anh rằng từ từ rồi lấy vợ. Mẹ thương anh, không muốn anh lấy vợ lúc bà nội còn sống. Mẹ sợ anh đã quá yêu cái người kia, lúc về bị bà nội chèn ép thì khổ cả hai.
Mẹ anh từ khi sinh anh ra, không một lần cùng ngủ với chồng mình. Bố anh thương vợ nhưng lại không thể lay chuyển được cái tâm đã cứng rắn. Mẹ anh có lẽ là người phụ nữ khổ nhất trên đời này. Anh thương mẹ nhưng không thể đối nghịch với bà nội. Nhưng chỉ cần anh có khả năng tự nuôi bản thân, đủ khả năng để làm giàu thì anh sẽ đối nghịch lại với cái gia đình này.
Bữa cơm tối anh đi xuống nhà bếp. Dù sao cũng là về nhà, ít ra phải xuất hiện cho mấy người đó biết chứ. Cha mẹ anh cũng chưa biết anh về. Anh vừa xuống khỏi cầu thang đã đụng trúng bác cả.
"Cái thằng này sao lúc nãy lại chọc chị khóc chứ? Chị mày là trẻ con mà, biết gì đâu." Bác cả rất tức giận mắng anh té tát luôn.
"Mười sáu đủ tuổi chịu trách nhiệm hình sự rồi ạ." Anh chỉ mỉm cười một cái rồi đi về phía bàn ăn. Bác cả không biết phải nói gì luôn.
Anh vừa ngồi vào bàn thì mẹ anh cũng xuống. Mẹ hơi ngạc nhiên nhìn anh một cái rồi mặt lại lạnh te ngồi xuống chỗ của mình.
"Mẹ à, nhà mình có phải là dùng nhiều điều hòa nên nhiệt độ thấp quá khiến em dâu lạnh quá không ạ? Mặt cũng thành như vậy." Bác hai đanh đá, chanh chua, sớm không ưa gì mẹ anh nên suốt ngày chọc ngoáy mẹ anh. Bà nội cũng tức chuyện mẹ không sinh con nữa, thái độ đối với mẹ anh không mấy hòa khí. Giờ bà nội chỉ mong cha mẹ anh ly hôn, để bà có thật nhiều con dâu, nhiều cháu trai.
"Vợ em chuẩn bị đi phẫu thuật thẩm mỹ cho nên tập cho cơ nó cứng. Em nói với cô ấy là đi làm phẫu thuật mặt dễ bị méo qua một bên lắm, tập mặt liệt đi sẽ không sao. Lệch qua gớm lắm chị, hôn môi cũng tự muốn cắn lưỡi." Cha anh ngồi bên cạnh mẹ hiền lành vuốt tóc mẹ nói. Dù là lạnh nhạt như vậy nhưng quan hệ của hai người luôn ở trạng thái cân bằng như này. Thực ra anh cũng không biết hai người họ là cái quan hệ gì nữa.
Cha anh cũng ít xéo sắc lắm, nói đỡ mẹ anh cũng đồng thời nhắc lại một chuyện cực xấu hổ của bác hai. Bà ta đi phẫu thuật, miệng bị méo một góc bốn lăm độ luôn. Giờ thì đã phẫu thuật lại rồi nhưng mà bà ta mãi mãi không muốn nhắc đến nữa. Bà nội rất là giận đứa con trai này nhưng lại không thể làm gì được, ông nội rất thương cha anh, bà mà dám làm gì à.
"Cảm ơn chị hai đã quan tâm em. Nhưng mà không sao đâu ạ, trong nhà vẫn chưa lạnh bằng các tiểu bang ở Mỹ, Liên Bang Nga, châu Âu, chưa lạnh bằng Hàn Quốc, Nhật Bản đâu ạ. Em thấy nhà mình mát mẻ như ở Úc ấy. Cảm giác trên du thuyền hạng sang mà đi du ngoạn trên Thái Bình Dương mùa không bão vậy đó. Mà không, nơi này cũng dễ chịu như ở Thụy Điển vậy." Mẹ anh mỉm cười mà liệt kê những nơi mình đã đi qua cùng chồng mình. Không những phản lại mẹ chồng mà còn tát thẳng vào mặt năm người chị chồng.
"Ăn cơm thôi." Ông nội anh xem drama xong thì vui vẻ gắp đồ ăn bắt đầu ăn cơm. Nhưng sự kiện bữa tối không chỉ dừng ở đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất