Chương 14: Cậu chạy quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, đến bản thân mình cũng không muốn thức tỉnh, cậu muốn mình mãi m
Đàm Nhuệ Dương đi thăm mộ mẹ, cậu thắp nhang, quỳ gối trước bia mộ không nói câu nào.
Đợi đến khi hương cháy gần một nữa mới xực nhớ ra, thắp hương lên trước bia. Khi thu tay về cậu vô tình nhìn thấy chính đôi tay mình chi chít những vết kim khiến cho bàn tay chuyển sang màu tím xanh.
Bệnh của cậu tuy là mãn tính, nếu phát hiện sớm thì có thể có hy vọng, nhưng cậu lại kéo dài thời gian trị bệnh, bây giờ trị liệu đối với cậu mà nói cơ bản cũng không có tác dụng nhiều.
Con đường về sau còn rất dài, cậu cũng không biết làm sao để đi tiếp, không có người thân, không có bạn bè, không có người yêu, hơn nữa thời gian dài trị liệu không có hiệu quả khiến dũng khí tiếp tục sống tiếp đều biến mất sạch.
Cậu ở trước mộ mẹ quỳ rất lâu, đợi đến trời nhá nhem tối mới xuống núi.
Châu Sưởng cũng không rời trấn, anh lo cho tình trạng của cậu, ở trên trấn tìm một khách sạn nhỏ, hiện tại bên phía công ty cũng không có bao nhiêu công việc quan trọng cần anh xử lý, chỉ cần dùng laptop xử lý một vài văn kiện là được.
Điện thoại di động ngoài việc công ty ra thì vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng, đến buổi tối thứ hai anh mới nhận được tin nhắn của cậu.
“Châu Sưởng, chuyện trước kia anh cũng đừng tự trách mình, em không bao giờ trách anh, bây giờ anh có Tống Dương rồi, đừng bỏ lỡ cơ hội này, chúc anh hạnh phúc”
Châu Sưởng xem đi xem lại tin nhắn trên, sắc mặt trở nên trắng bệch, vội lấy áo khoác chạy xe đến nhà Nhuệ Dương
Buổi tối trong trấn cũng không quá nhiều người, anh chạy xe rất rất nhanh, chỉ sợ khi mình đến thì Nhuệ Dương cũng đã bỏ đi rồi.
Khi vừa đến nhà, thấy trong nhà vẫn sáng đèn, Châu Sưởng mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh gõ cửa, không chờ người ra mở cửa, trong lòng vẫn cảm thấy thấy không an nên trực tiếp mở cửa sắt phía ngoài, cũng may cửa trong cũng không khóa nên anh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, anh cảm tưởng có thể nghe được bước chân của chính mình, với tay bật đèn, đột nhiên ngửi thấy thoảng thoảng vị tanh của máu. Châu Sưởng đột nhiên cảm thấy trong lòng dấy lên cảm giác bất an, anh dọc theo hành lang đi vào phòng, vị tanh càng lúc càng đậm. Mỗi bước của bản thân trở nên nặng nhọc gian nan, anh ước mình có thể nhìn thấy một căn phòng trống, nhưng tiếc là không phải như anh nghĩ.
Của phòng vửa mở, Nhuệ Dương nằm trên giường, một cánh tay buông bên mép giường, trên cổ tay máu vẫn tiếp tục chảy không ngừng, tấm trải giường đều bị nhuộm một màu đỏ đến đau lòng. Dưới ánh đèn mờ nhạt khuôn mặt cậu lại trở nên trắng bệch, không còn một chút sinh khí.
Châu Sưởng ngây ra nhìn mọi thứ trước mắt, chỉ hận không thể tự giết luôn bản thân mình. Ngày hôm qua Nhuệ Dương đối với anh bình tĩnh như vậy, thậm chí đáp ứng anh cùng anh về thành phố chữa bệnh, anh thế nào cũng không nghĩ tới, thế nào cũng không nghĩ tới.
Châu Sưởng run rẩy cầm điện thoại gọi 120, sau đó vội vàng trấn tĩnh bản thân đến xem người trên giường kia còn thở hay không, cũng còn may, tuy rằng nhịp đập còn yếu, nhưng vẫn tốt hơn là không còn thở. Anh không kịp lấy hộp cứu thương, trực tiếp cắt một miếng vải của tấm trải giường làm sơ cứu cho Nhuệ Dương.
Sau khi băng bó cho cậu xong, cả người anh không còn một chút khí lực, chân mềm nhũn, ngã quỵ bên cạnh giường.
Châu Sưởng vò tóc, thống khổ hét lên một tiếng, ôm mặt gào khóc.
“Anh sai rồi” Châu Sưởng nhìn hai bàn tay đầy máu, lập lại liên tục ” Anh sẽ đối với em tốt hơn….”
Thế nhưng không ai trả lời anh, cũng không có ai cẩn thận nhìn anh, nói ” Em rất sợ”
Sợ anh rời xa em
Trời đêm tối đen như mực bao trùm xung quanh bệnh viện, ngoài hành lang phòng cấp cứu chỉ thấy một người co ro ngồi dưới đất, chỉ cúi đầu nhìn xuống đất, không nhúc nhích.
Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng, đã được 2 giờ đồng hồ, ngoài trừ nữ y tá cầm túi máu đi ra đi vào, không còn một ai khác bước ra từ phòng cấp cứu nữa.
Châu Sưởng cả người căng thẳng không nhúc nhích, trước mặt anh lại hiện lên những hình ảnh lúc nãy ở nhà Nhuệ Dương, anh cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng tay lại càng trở nên run rẩy hơn.
Từng giây từng giây trôi qua, cửa phòng cấp cứu cũng mở, cô y tá đứng phía sau bác sĩ kêu ” Thân nhân của bệnh nhận” Châu Sưởng mới hốt hoảng ngẩng đầu lên.
Thấy bác sĩ chuẩn bị đi, Châu Sưởng vội vã đứng lên, ngăn bác sĩ định hỏi về tình hình bên trong, nhưng rốt cuộc vẫn là mở miệng không thốt được lên câu nào.
” Bệnh nhân tạm thời đã không sao, nhưng đối với bệnh của cậu ấy không thể kéo dài thêm nữa, điều kiện ở đây không được tốt, tốt nhất sáng mai chuyển cậu ấy đến bệnh viện lớn tiến hành trị liệu. Nếu có điệu kiện thì cũng không nên để chậm trễ, càng sớm càng tốt. Lần này cậu ấy bị mất máu quá nhiều, đã xuất hiện tình trạng bị nhiễm trùng, bất cứ lúc nào bệnh cũng sẽ nhanh chuyển xấu”
“Phẫu thuật…”
Bác sĩ có chút mệt mỏi gật đầu, ” Làm phẫu thuật thay tủy, nhưng tâm trạng bệnh nhân không ổn định, tốt nhất nên để bệnh nhân gặp bác sĩ tâm lý một thời gian”
Nói xong bác sĩ vỗ vỗ vai anh, xoay người đi
Lúc đang nói chuyện thì Nhuệ Dương đã được chuyển từ phòng cấp cứu ra phòng bệnh, cậu phải đeo mặt nạ hỗ trợ hô hấp, sắc mặt vẫn không khá hơn bao nhiêu.
Châu Sưởng đi tới, Nhuệ Dương miễn cưỡng mở mắt nhìn anh một chút, lại nhắm lại tiếp tục ngủ say.
Anh liên lạc với bệnh viện lớn, sắp xếp phòng và xe cứu thương, sáng sớm qua đón cậu chuyển viện, xong xuôi liền quay trở lại bên giường canh chừng cậu.
Nhuệ Dương sốt nhẹ mãi không hạ, Châu Sưởng ngồi một đêm không dám rời, theo lời của y tá nhìn chằm chằm vào đống máy móc ở đầu giường, anh sợ có việc gì phát sinh.
Nữa đêm Nhuệ Dương tỉnh, cả người cậu không còn chút khí lực, vết thương trên tay cũng khiến cậu một trận đau đớn, Cậu miễn cưỡng giương mí mắt lên, rũ mắt nhìn tay của mình.
Từ lúc một mình quay lại trấn, tâm trạng của cậu không lúc nào là tốt cả. Trước mặt người khác đều phải kiềm chế cảm xúc của bản thân. Đến bây giờ cảm giác như muốn nói ra hết. cảm giác mệt mỏi, cả đêm lại mất ngủ. Cứ nghĩ đến bệnh tình của mình, nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, còn có bức ảnh được gửi đến đó. cậu không có cách nào không chế tâm tình của mình.
Thế nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến chết, cậu cảm thấy cả người trở nên dễ dàng hơn, còn đường phía trước cũng không mơ hồ nữa. dường như cả người được giải thoát.
Trên cổ tay vết thương sâu đến tận xương, cậu còn tưởng rằng chính mình sẽ không bao giờ phải đối mặt với tất cả nữa, không ngờ đến bản thân còn có khả năng tỉnh lại.
Châu Sưởng nhìn cậu, mắt đỏ ửng
“Tại sao?” Anh thì thào mở miệng ” Em thà chết cũng không tin tưởng anh?”
Nhuệ Dương nhắm mặt, mệt mỏi không trả lời.
Châu Sưởng dựa vào ghế, anh muốn chạm vào cậu nhưng sợ cậu sẽ phản ứng kịch liệt, căn bản không dám tiến tới.
” Chờ sáng mai anh sẽ đưa em chuyển đến bệnh viện lớn, anh sẽ đi, em cố gắng chữa bệnh, anh sẽ không làm phiền em.” Nói xong anh liền nhắm chặt mắt, đây là lần đầu tiên anh khóc trước mặt cậu.
Đàm Nhuệ Dương tỉnh được một lúc lại hôn mê, Châu Sưởng ngồi bên cạnh nhìn cậu một đêm, nhất quyết không ngủ.Đầu óc một đám hỗn loạn, anh biết giữa bọn họ đã thực sự kết thúc. Đàm Nhuệ Dương dùng biện pháp kinh khủng nhất nói cho anh biết, bọn họ chính là không thể, cậu nguyện ý chết đi, cũng không cho anh thêm bất cứ cơ hội nào.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, anh liền theo y tá đưa cậu lên xe cứu thương để chuyển viện. Tình trạng Nhuệ Dương có thể coi là ổn định, chỉ là lúc tỉnh liền mở mắt to, không có bất kỳ tâm tình gì, nhìn không ra cậu đang suy nghĩ cái gì, được một lúc lại hôn mê.
Bác sĩ tiếp nhận là bạn của Nhuệ Dương, đã giúp anh sắp xếp phòng bệnh, giới thiệu anh với bác sĩ trưởng để trao đổi tình hình của cậu.
Châu Sưởng không vội quay lại phòng bệnh, ngồi ở khu hút thuốc, một đêm không ngủ, mắt anh xuất hiện tơ máu rõ rệt, Bạn của anh ngồi bên cạnh thở dài ” Làm sao mà đến bước này?”
Châu Sưởng hút thuốc, không nói gì.
Vỗ vỗ vai anh, ” Tớ đã liên lạc bác sĩ khoa tâm lý, chờ cho cậu ổn định sẽ làm một cuộc kiểm tra tâm lý, buổi chiều tớ còn có việc, đi trước để chuẩn bị, có gì tớ sẽ liên lạc sau”
Châu Sưởng mệt mỏi gật đầu “Cảm ơn”
Đi đến cửa anh bạn liền quay lại nói tiếp ” hình như 2 ngày nay Tống Dương đang tìm đấy, đến xem cậu ấy thế nào đi”
Vừa dứt lời xong thấy Châu Sưởng dơ nắm đấm, tỏ vẻ khó hiểu hắn cũng quay người bước đi.
Đàm Nhuệ Dương đã lâu chưa ngủ một giấc sâu như vậy, lúc nào cũng chỉ chập chờn mộng mị. Trong giấc mơ lúc nào cũng hiện lên một làn sương trắng, cậu luôn chạy, mồ hôi đầm đìa, thế nhưng chạy thế nào cũng không thoát ra khỏi được giấc mơ đó.
Những người trước đó đi cùng cậu từng người từng người đều đột nhiên biến mất, mẹ cậu qua đời, người cậu yêu cũng vì đuổi theo người mình yêu mà rời bỏ cậu, chỉ còn lại một mình cậu đơn độc. Cậu chạy quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, đến bản thân mình cũng không muốn thức tỉnh, cậu muốn mình mãi mãi chìm trong giấc ngủ.
Vậy mà lúc tỉnh dậy lại là bệnh viện, hai mắt đỏ ửng ngấn lệ, muốn vươn tay gạt đi những giọt nước mắt đơn độc đó thì mới phát hiện ra tay của bản thân không còn một chút khí lực.
Đột nhiên có một bàn tay ấm áp vươn tới, ngón tay nhẹ nhàng lau giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt cậu. Nụ cười hiền lành khiến Nhuệ Dương không nhịn được mỉm cười nhẹ nhàng
“Mẹ”
Ngồi cạnh giường bệnh một người phục nữ trung niên vỗ về lên chiếc chăn được đắp ngay ngắn trên người cậu: ” Con trai ngoan, có mệt không? Ngủ đi con”
“Mẹ”
Nhuệ Dương không muốn khóc nhưng trong lòng không kiềm được, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Thanh âm rất ôn nhu, như là bài hát khi còn bé mẹ cậu hát ru cậu ngủ vậy, Đàm Nhuệ Dương rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Nhìn cậu ngủ một lúc, không còn chau mày như trước nữa, người phụ nữ trung niên nở nụ cười nhẹ nhàng, đóng lại bệnh án đang cầm trong tay.
Châu Sưởng đứng ở bên cạnh một lúc, bây giờ mới bước tới ” Bác sĩ Khương”
Bác sĩ Khương gật đầu, nhỏ giọng nói ” Tình trạng của bệnh nhân tôi cũng đã nắm rõ, đợi cậu ấy tỉnh tôi sẽ làm một bài kiểm tra tâm lý cho cậu ấy, đến lúc đó tiến hành khai thông tâm lý đồng thời uống thuốc, bệnh sẽ nhanh chóng đỡ thôi”
“Làm phiền bác sĩ” Châu Sưởng bắt tay tiễn bác sĩ ra đến tận cửa.
Tuy là lúc trước anh hứa với Đàm Nhuệ Dương sau khi đưa cậu đến bệnh viện anh sẽ rời đi, thế nhưng nhìn tình trạng của cậu bây giờ, anh không an tâm đi.
Anh mời một người chăm sóc có chuyên môn tốt để chăm sóc Nhuệ Dương, lúc rãnh rỗi anh cũng sẽ ghé bệnh viện, nhưng tuyệt đối khi cậu tỉnh anh không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu, tuyệt đối không.
Anh cũng tắt luôn số điện thoại cá nhân, tình trạng bây giờ anh không mất thời gian chú ý đến những việc khác.
Kết quả xét nghiệm tủy phải chờ 1 tuần sau mới có, vì Nhuệ Dương không còn người thân, nên anh cũng tham gia hiến tủy. Khi cầm kết quả trong tay anh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, có hai người có tủy thích hợp và một trong hai người đó chính là anh – Châu Sưởng Đăng bởi: admin
Đợi đến khi hương cháy gần một nữa mới xực nhớ ra, thắp hương lên trước bia. Khi thu tay về cậu vô tình nhìn thấy chính đôi tay mình chi chít những vết kim khiến cho bàn tay chuyển sang màu tím xanh.
Bệnh của cậu tuy là mãn tính, nếu phát hiện sớm thì có thể có hy vọng, nhưng cậu lại kéo dài thời gian trị bệnh, bây giờ trị liệu đối với cậu mà nói cơ bản cũng không có tác dụng nhiều.
Con đường về sau còn rất dài, cậu cũng không biết làm sao để đi tiếp, không có người thân, không có bạn bè, không có người yêu, hơn nữa thời gian dài trị liệu không có hiệu quả khiến dũng khí tiếp tục sống tiếp đều biến mất sạch.
Cậu ở trước mộ mẹ quỳ rất lâu, đợi đến trời nhá nhem tối mới xuống núi.
Châu Sưởng cũng không rời trấn, anh lo cho tình trạng của cậu, ở trên trấn tìm một khách sạn nhỏ, hiện tại bên phía công ty cũng không có bao nhiêu công việc quan trọng cần anh xử lý, chỉ cần dùng laptop xử lý một vài văn kiện là được.
Điện thoại di động ngoài việc công ty ra thì vẫn giữ nguyên trạng thái im lặng, đến buổi tối thứ hai anh mới nhận được tin nhắn của cậu.
“Châu Sưởng, chuyện trước kia anh cũng đừng tự trách mình, em không bao giờ trách anh, bây giờ anh có Tống Dương rồi, đừng bỏ lỡ cơ hội này, chúc anh hạnh phúc”
Châu Sưởng xem đi xem lại tin nhắn trên, sắc mặt trở nên trắng bệch, vội lấy áo khoác chạy xe đến nhà Nhuệ Dương
Buổi tối trong trấn cũng không quá nhiều người, anh chạy xe rất rất nhanh, chỉ sợ khi mình đến thì Nhuệ Dương cũng đã bỏ đi rồi.
Khi vừa đến nhà, thấy trong nhà vẫn sáng đèn, Châu Sưởng mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh gõ cửa, không chờ người ra mở cửa, trong lòng vẫn cảm thấy thấy không an nên trực tiếp mở cửa sắt phía ngoài, cũng may cửa trong cũng không khóa nên anh nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Bên trong hoàn toàn yên tĩnh, anh cảm tưởng có thể nghe được bước chân của chính mình, với tay bật đèn, đột nhiên ngửi thấy thoảng thoảng vị tanh của máu. Châu Sưởng đột nhiên cảm thấy trong lòng dấy lên cảm giác bất an, anh dọc theo hành lang đi vào phòng, vị tanh càng lúc càng đậm. Mỗi bước của bản thân trở nên nặng nhọc gian nan, anh ước mình có thể nhìn thấy một căn phòng trống, nhưng tiếc là không phải như anh nghĩ.
Của phòng vửa mở, Nhuệ Dương nằm trên giường, một cánh tay buông bên mép giường, trên cổ tay máu vẫn tiếp tục chảy không ngừng, tấm trải giường đều bị nhuộm một màu đỏ đến đau lòng. Dưới ánh đèn mờ nhạt khuôn mặt cậu lại trở nên trắng bệch, không còn một chút sinh khí.
Châu Sưởng ngây ra nhìn mọi thứ trước mắt, chỉ hận không thể tự giết luôn bản thân mình. Ngày hôm qua Nhuệ Dương đối với anh bình tĩnh như vậy, thậm chí đáp ứng anh cùng anh về thành phố chữa bệnh, anh thế nào cũng không nghĩ tới, thế nào cũng không nghĩ tới.
Châu Sưởng run rẩy cầm điện thoại gọi 120, sau đó vội vàng trấn tĩnh bản thân đến xem người trên giường kia còn thở hay không, cũng còn may, tuy rằng nhịp đập còn yếu, nhưng vẫn tốt hơn là không còn thở. Anh không kịp lấy hộp cứu thương, trực tiếp cắt một miếng vải của tấm trải giường làm sơ cứu cho Nhuệ Dương.
Sau khi băng bó cho cậu xong, cả người anh không còn một chút khí lực, chân mềm nhũn, ngã quỵ bên cạnh giường.
Châu Sưởng vò tóc, thống khổ hét lên một tiếng, ôm mặt gào khóc.
“Anh sai rồi” Châu Sưởng nhìn hai bàn tay đầy máu, lập lại liên tục ” Anh sẽ đối với em tốt hơn….”
Thế nhưng không ai trả lời anh, cũng không có ai cẩn thận nhìn anh, nói ” Em rất sợ”
Sợ anh rời xa em
Trời đêm tối đen như mực bao trùm xung quanh bệnh viện, ngoài hành lang phòng cấp cứu chỉ thấy một người co ro ngồi dưới đất, chỉ cúi đầu nhìn xuống đất, không nhúc nhích.
Đèn phòng cấp cứu vẫn sáng, đã được 2 giờ đồng hồ, ngoài trừ nữ y tá cầm túi máu đi ra đi vào, không còn một ai khác bước ra từ phòng cấp cứu nữa.
Châu Sưởng cả người căng thẳng không nhúc nhích, trước mặt anh lại hiện lên những hình ảnh lúc nãy ở nhà Nhuệ Dương, anh cố gắng trấn tĩnh bản thân, nhưng tay lại càng trở nên run rẩy hơn.
Từng giây từng giây trôi qua, cửa phòng cấp cứu cũng mở, cô y tá đứng phía sau bác sĩ kêu ” Thân nhân của bệnh nhận” Châu Sưởng mới hốt hoảng ngẩng đầu lên.
Thấy bác sĩ chuẩn bị đi, Châu Sưởng vội vã đứng lên, ngăn bác sĩ định hỏi về tình hình bên trong, nhưng rốt cuộc vẫn là mở miệng không thốt được lên câu nào.
” Bệnh nhân tạm thời đã không sao, nhưng đối với bệnh của cậu ấy không thể kéo dài thêm nữa, điều kiện ở đây không được tốt, tốt nhất sáng mai chuyển cậu ấy đến bệnh viện lớn tiến hành trị liệu. Nếu có điệu kiện thì cũng không nên để chậm trễ, càng sớm càng tốt. Lần này cậu ấy bị mất máu quá nhiều, đã xuất hiện tình trạng bị nhiễm trùng, bất cứ lúc nào bệnh cũng sẽ nhanh chuyển xấu”
“Phẫu thuật…”
Bác sĩ có chút mệt mỏi gật đầu, ” Làm phẫu thuật thay tủy, nhưng tâm trạng bệnh nhân không ổn định, tốt nhất nên để bệnh nhân gặp bác sĩ tâm lý một thời gian”
Nói xong bác sĩ vỗ vỗ vai anh, xoay người đi
Lúc đang nói chuyện thì Nhuệ Dương đã được chuyển từ phòng cấp cứu ra phòng bệnh, cậu phải đeo mặt nạ hỗ trợ hô hấp, sắc mặt vẫn không khá hơn bao nhiêu.
Châu Sưởng đi tới, Nhuệ Dương miễn cưỡng mở mắt nhìn anh một chút, lại nhắm lại tiếp tục ngủ say.
Anh liên lạc với bệnh viện lớn, sắp xếp phòng và xe cứu thương, sáng sớm qua đón cậu chuyển viện, xong xuôi liền quay trở lại bên giường canh chừng cậu.
Nhuệ Dương sốt nhẹ mãi không hạ, Châu Sưởng ngồi một đêm không dám rời, theo lời của y tá nhìn chằm chằm vào đống máy móc ở đầu giường, anh sợ có việc gì phát sinh.
Nữa đêm Nhuệ Dương tỉnh, cả người cậu không còn chút khí lực, vết thương trên tay cũng khiến cậu một trận đau đớn, Cậu miễn cưỡng giương mí mắt lên, rũ mắt nhìn tay của mình.
Từ lúc một mình quay lại trấn, tâm trạng của cậu không lúc nào là tốt cả. Trước mặt người khác đều phải kiềm chế cảm xúc của bản thân. Đến bây giờ cảm giác như muốn nói ra hết. cảm giác mệt mỏi, cả đêm lại mất ngủ. Cứ nghĩ đến bệnh tình của mình, nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, còn có bức ảnh được gửi đến đó. cậu không có cách nào không chế tâm tình của mình.
Thế nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến chết, cậu cảm thấy cả người trở nên dễ dàng hơn, còn đường phía trước cũng không mơ hồ nữa. dường như cả người được giải thoát.
Trên cổ tay vết thương sâu đến tận xương, cậu còn tưởng rằng chính mình sẽ không bao giờ phải đối mặt với tất cả nữa, không ngờ đến bản thân còn có khả năng tỉnh lại.
Châu Sưởng nhìn cậu, mắt đỏ ửng
“Tại sao?” Anh thì thào mở miệng ” Em thà chết cũng không tin tưởng anh?”
Nhuệ Dương nhắm mặt, mệt mỏi không trả lời.
Châu Sưởng dựa vào ghế, anh muốn chạm vào cậu nhưng sợ cậu sẽ phản ứng kịch liệt, căn bản không dám tiến tới.
” Chờ sáng mai anh sẽ đưa em chuyển đến bệnh viện lớn, anh sẽ đi, em cố gắng chữa bệnh, anh sẽ không làm phiền em.” Nói xong anh liền nhắm chặt mắt, đây là lần đầu tiên anh khóc trước mặt cậu.
Đàm Nhuệ Dương tỉnh được một lúc lại hôn mê, Châu Sưởng ngồi bên cạnh nhìn cậu một đêm, nhất quyết không ngủ.Đầu óc một đám hỗn loạn, anh biết giữa bọn họ đã thực sự kết thúc. Đàm Nhuệ Dương dùng biện pháp kinh khủng nhất nói cho anh biết, bọn họ chính là không thể, cậu nguyện ý chết đi, cũng không cho anh thêm bất cứ cơ hội nào.
Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, anh liền theo y tá đưa cậu lên xe cứu thương để chuyển viện. Tình trạng Nhuệ Dương có thể coi là ổn định, chỉ là lúc tỉnh liền mở mắt to, không có bất kỳ tâm tình gì, nhìn không ra cậu đang suy nghĩ cái gì, được một lúc lại hôn mê.
Bác sĩ tiếp nhận là bạn của Nhuệ Dương, đã giúp anh sắp xếp phòng bệnh, giới thiệu anh với bác sĩ trưởng để trao đổi tình hình của cậu.
Châu Sưởng không vội quay lại phòng bệnh, ngồi ở khu hút thuốc, một đêm không ngủ, mắt anh xuất hiện tơ máu rõ rệt, Bạn của anh ngồi bên cạnh thở dài ” Làm sao mà đến bước này?”
Châu Sưởng hút thuốc, không nói gì.
Vỗ vỗ vai anh, ” Tớ đã liên lạc bác sĩ khoa tâm lý, chờ cho cậu ổn định sẽ làm một cuộc kiểm tra tâm lý, buổi chiều tớ còn có việc, đi trước để chuẩn bị, có gì tớ sẽ liên lạc sau”
Châu Sưởng mệt mỏi gật đầu “Cảm ơn”
Đi đến cửa anh bạn liền quay lại nói tiếp ” hình như 2 ngày nay Tống Dương đang tìm đấy, đến xem cậu ấy thế nào đi”
Vừa dứt lời xong thấy Châu Sưởng dơ nắm đấm, tỏ vẻ khó hiểu hắn cũng quay người bước đi.
Đàm Nhuệ Dương đã lâu chưa ngủ một giấc sâu như vậy, lúc nào cũng chỉ chập chờn mộng mị. Trong giấc mơ lúc nào cũng hiện lên một làn sương trắng, cậu luôn chạy, mồ hôi đầm đìa, thế nhưng chạy thế nào cũng không thoát ra khỏi được giấc mơ đó.
Những người trước đó đi cùng cậu từng người từng người đều đột nhiên biến mất, mẹ cậu qua đời, người cậu yêu cũng vì đuổi theo người mình yêu mà rời bỏ cậu, chỉ còn lại một mình cậu đơn độc. Cậu chạy quá mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, đến bản thân mình cũng không muốn thức tỉnh, cậu muốn mình mãi mãi chìm trong giấc ngủ.
Vậy mà lúc tỉnh dậy lại là bệnh viện, hai mắt đỏ ửng ngấn lệ, muốn vươn tay gạt đi những giọt nước mắt đơn độc đó thì mới phát hiện ra tay của bản thân không còn một chút khí lực.
Đột nhiên có một bàn tay ấm áp vươn tới, ngón tay nhẹ nhàng lau giọt nước mắt còn vương trên khóe mắt cậu. Nụ cười hiền lành khiến Nhuệ Dương không nhịn được mỉm cười nhẹ nhàng
“Mẹ”
Ngồi cạnh giường bệnh một người phục nữ trung niên vỗ về lên chiếc chăn được đắp ngay ngắn trên người cậu: ” Con trai ngoan, có mệt không? Ngủ đi con”
“Mẹ”
Nhuệ Dương không muốn khóc nhưng trong lòng không kiềm được, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Thanh âm rất ôn nhu, như là bài hát khi còn bé mẹ cậu hát ru cậu ngủ vậy, Đàm Nhuệ Dương rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Nhìn cậu ngủ một lúc, không còn chau mày như trước nữa, người phụ nữ trung niên nở nụ cười nhẹ nhàng, đóng lại bệnh án đang cầm trong tay.
Châu Sưởng đứng ở bên cạnh một lúc, bây giờ mới bước tới ” Bác sĩ Khương”
Bác sĩ Khương gật đầu, nhỏ giọng nói ” Tình trạng của bệnh nhân tôi cũng đã nắm rõ, đợi cậu ấy tỉnh tôi sẽ làm một bài kiểm tra tâm lý cho cậu ấy, đến lúc đó tiến hành khai thông tâm lý đồng thời uống thuốc, bệnh sẽ nhanh chóng đỡ thôi”
“Làm phiền bác sĩ” Châu Sưởng bắt tay tiễn bác sĩ ra đến tận cửa.
Tuy là lúc trước anh hứa với Đàm Nhuệ Dương sau khi đưa cậu đến bệnh viện anh sẽ rời đi, thế nhưng nhìn tình trạng của cậu bây giờ, anh không an tâm đi.
Anh mời một người chăm sóc có chuyên môn tốt để chăm sóc Nhuệ Dương, lúc rãnh rỗi anh cũng sẽ ghé bệnh viện, nhưng tuyệt đối khi cậu tỉnh anh không bao giờ xuất hiện trước mặt cậu, tuyệt đối không.
Anh cũng tắt luôn số điện thoại cá nhân, tình trạng bây giờ anh không mất thời gian chú ý đến những việc khác.
Kết quả xét nghiệm tủy phải chờ 1 tuần sau mới có, vì Nhuệ Dương không còn người thân, nên anh cũng tham gia hiến tủy. Khi cầm kết quả trong tay anh rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, có hai người có tủy thích hợp và một trong hai người đó chính là anh – Châu Sưởng Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất