Chương 31
Biết hắn là cố tình vậy mà cơ thể vẫn cứ rạo rực.
Hàn Duy nhìn dáng lưng của Từ Diệu Văn một lát, cuối cùng nhịn không được ôm chầm lấy hắn, kéo bàn tay hắn đến nơi đã ướt át kia ‘’Diệu Văn…’’
Từ Diệu Văn híp mắt nhìn y ‘’Muốn anh sao?’’
“Ừ”
“Không chán à?’’
‘’…Không chán’’ Hàn Duy lắc đầu, lại nghĩ hắn không muốn giúp thế là dựa đầu vào ‘’Rất thích’’
Từ Diệu Văn rất hài lòng, kéo người nọ lên trên người, ngón tay chậm chạp đi vào chuyển động nhịp nhàng bên trong, tay còn lại đưa lên xoa nắn đầu ngực đối phương.
Hàn Duy cúi đầu rên rỉ vài tiếng, hai tay lại không an phận lướt lên vuốt ve lồng ngực rắn chắn đến phần eo rồi tiến vào quần đùi, gian nan tìm kiếm trong bụi cỏ rậm rạp móc thứ đó ra vuốt ve.
Sau khi chuẩn bị tốt, Từ Diệu Văn mở rộng hai cánh mông của đối phương, nhét phân thân nóng rực chậm rãi đi vào nơi nhỏ hẹp, Hàn Duy không ngừng vặn vẹo mông, hắn cũng bắt đầu trừu động bên trong.
Phân thân sung mãn được ôm ấp chặt chẽ ấm áp, không ngừng ma sát hai bên, hô hấp của Từ Diệu Văn dần nóng lên, hai tay không ngừng giữ chặt mông người nọ, vừa dùng lực ấn vào vừa vuốt ve y.
Hàn Duy gặp quá nhiều kích thích, phía dưới càng thít chặt vật thô cứng của Từ Diệu Văn, eo cũng nương theo chuyển động của hai người. Y hoàn toàn không ý thức được chính mình rên rỉ đến mất hồn, từng tiếng rên lọt vào tai khiến Từ Diệu Văn nổi lên thú tính, nhịn không được lại đưa miệng đến bên tai người yêu thì thầm ‘’Hút chặt như vậy, thích thằng nhỏ của anh đến vậy à?’’
Hàn Duy có vẻ rất thư thái chịu phối hợp, một bên cử động eo nuốt thả vật thô to của hắn, một bên trả lời ‘’’Ưm…Rất thích….’’
Từ Diệu Văn thô lỗ nắn bóp hai phiến mông căng tròn, không biết là do bị cảm hay do tình dục bức ra mà giọng nói khàn đặc ‘’Bởi vì nó lớn nên làm em rất thích phải không?’’
‘’….Ừm….’’
‘’Càng lớn càng thích?’’
‘’Rất lớn….Thích…chết mất…..’’
Khi tràn ngập trong dục vọng, lý trí cũng không còn, Hàn Duy không biết những lời mình nói ra sẽ dẫn đến hậu quả gì.
Từ Diệu Văn không nhịn được mắng một câu ‘’Giết chết em’’ rồi mới xoay người đè đối phương xuống, kéo một bên đùi vắt lên lên eo dùng lực va chạm bên trong huyệt khẩu.
Hàn Duy dùng sức ôm vai Từ Diệu Văn, hắn chuyển động eo càng lúc càng nhanh ma sát bụng dưới của y. Đạt tới cao trào, khi đại não một màn trắng xóa, y hình như đã hét to trên hắn.
Khi bị dục vọng tra tấn rất khó kiềm chế.
Khi lần thứ hai bị tiến nhập, Hàn Duy đã bắt đầu lo lắng cho cơ thể của Từ Diệu Văn, chỉ nâng hai chân kẹp chặt thắt lưng hắn mặc hắn lần lượt va chạm trong cơ thể.
Trong cơn khoái cảm Từ Diệu Văn thổi khí bên tai “Có đau không?’’
‘’Đau….’’
“Thích anh động hay tự mình động?”
“Thích..anh động”
“Mặc kệ anh đang bị cảm”
“Mặc kệ…”
Nghe tiếng Từ Diệu Văn bật cười, Hàn Duy lấy lại ý thức mới phát hiện mình mất mặt quá. Những gì Từ Diệu Văn nói sau đó cũng mặc kệ, chỉ gắt gao siết thắt lưng hắn.
Thoang thỏang nghe thấy hắn nói câu gì đó bên tai, lập tức chất lỏng nóng ấm bắn vào cơ thể.
Hàn Duy chờ cao trào đi qua vội hỏi lại “Anh vừa nói cái gì?”
Từ Diệu Văn cũng thở dài một hơi rồi nhìn lên trần nhà “Anh nói….Chúng ta chính thức sống chung đi”
Hàn Duy giật mình nhớ lại ngày đó, Từ Diệu Văn cũng vừa hôn y vừa suy nghĩ miên man sau đó nói một câu ‘’Chúng ta kết giao đi”
Vẫn còn nhớ rất rõ chính mình khi đó như đứng giữa làn sương mù dày đặc, khi hắn nói như vậy cả người ngập chìm trong hạnh phúc.
Người trong lòng nói thích mình, y lúc đó có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng. Mặc kệ tình cảm đó có chân thành hay không.
Còn sống chung….Còn thân thiết hơn việc muốn kết giao, nhưng đối mặt với một yêu cầu như thế, Hàn Duy chỉ từ chối theo bản năng.
“Cứ như bây giờ, không phải rất tốt sao?”
Từ Diệu Văn im lặng chốc lát rồi chậm rãi nói “Vậy là em từ chối?”
“Em chỉ thấy không cần thiết. Chúng ta sống chung nếu có gặp phải chuyện gì sẽ rất khó xử….”
“Nói cách khác là có chuyện mới có thể gặp nhau, chẳng hạn như anh bị cảm như thế này em mới tới. Bình thường không gọi điện cho em, em cũng sẽ không chủ động liên lạc cho anh chứ gì?”
“Em không phải ý này. Em chỉ cảm thấy mình quấy rầy anh”
Từ Diệu Văn nhìn chằm chằm thật lâu “Quấy rầy cái gì?”
“Anh và Tiểu Ngạn sống cùng nhau vui vẻ như vậy, em đột ngột chuyển tới chắc các anh sẽ không quen”
Từ Diệu Văn không nói thêm gì nữa, đứng dậy cầm cái khăn tay lau qua loa người y vài cái rồi kéo chăn đắp lên hai người.
“Ngủ đi, mai rồi tắm”
Hắn bỏ lại một câu như vậy, Hàn Duy không nói gì, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Hàn Duy nhìn dáng lưng của Từ Diệu Văn một lát, cuối cùng nhịn không được ôm chầm lấy hắn, kéo bàn tay hắn đến nơi đã ướt át kia ‘’Diệu Văn…’’
Từ Diệu Văn híp mắt nhìn y ‘’Muốn anh sao?’’
“Ừ”
“Không chán à?’’
‘’…Không chán’’ Hàn Duy lắc đầu, lại nghĩ hắn không muốn giúp thế là dựa đầu vào ‘’Rất thích’’
Từ Diệu Văn rất hài lòng, kéo người nọ lên trên người, ngón tay chậm chạp đi vào chuyển động nhịp nhàng bên trong, tay còn lại đưa lên xoa nắn đầu ngực đối phương.
Hàn Duy cúi đầu rên rỉ vài tiếng, hai tay lại không an phận lướt lên vuốt ve lồng ngực rắn chắn đến phần eo rồi tiến vào quần đùi, gian nan tìm kiếm trong bụi cỏ rậm rạp móc thứ đó ra vuốt ve.
Sau khi chuẩn bị tốt, Từ Diệu Văn mở rộng hai cánh mông của đối phương, nhét phân thân nóng rực chậm rãi đi vào nơi nhỏ hẹp, Hàn Duy không ngừng vặn vẹo mông, hắn cũng bắt đầu trừu động bên trong.
Phân thân sung mãn được ôm ấp chặt chẽ ấm áp, không ngừng ma sát hai bên, hô hấp của Từ Diệu Văn dần nóng lên, hai tay không ngừng giữ chặt mông người nọ, vừa dùng lực ấn vào vừa vuốt ve y.
Hàn Duy gặp quá nhiều kích thích, phía dưới càng thít chặt vật thô cứng của Từ Diệu Văn, eo cũng nương theo chuyển động của hai người. Y hoàn toàn không ý thức được chính mình rên rỉ đến mất hồn, từng tiếng rên lọt vào tai khiến Từ Diệu Văn nổi lên thú tính, nhịn không được lại đưa miệng đến bên tai người yêu thì thầm ‘’Hút chặt như vậy, thích thằng nhỏ của anh đến vậy à?’’
Hàn Duy có vẻ rất thư thái chịu phối hợp, một bên cử động eo nuốt thả vật thô to của hắn, một bên trả lời ‘’’Ưm…Rất thích….’’
Từ Diệu Văn thô lỗ nắn bóp hai phiến mông căng tròn, không biết là do bị cảm hay do tình dục bức ra mà giọng nói khàn đặc ‘’Bởi vì nó lớn nên làm em rất thích phải không?’’
‘’….Ừm….’’
‘’Càng lớn càng thích?’’
‘’Rất lớn….Thích…chết mất…..’’
Khi tràn ngập trong dục vọng, lý trí cũng không còn, Hàn Duy không biết những lời mình nói ra sẽ dẫn đến hậu quả gì.
Từ Diệu Văn không nhịn được mắng một câu ‘’Giết chết em’’ rồi mới xoay người đè đối phương xuống, kéo một bên đùi vắt lên lên eo dùng lực va chạm bên trong huyệt khẩu.
Hàn Duy dùng sức ôm vai Từ Diệu Văn, hắn chuyển động eo càng lúc càng nhanh ma sát bụng dưới của y. Đạt tới cao trào, khi đại não một màn trắng xóa, y hình như đã hét to trên hắn.
Khi bị dục vọng tra tấn rất khó kiềm chế.
Khi lần thứ hai bị tiến nhập, Hàn Duy đã bắt đầu lo lắng cho cơ thể của Từ Diệu Văn, chỉ nâng hai chân kẹp chặt thắt lưng hắn mặc hắn lần lượt va chạm trong cơ thể.
Trong cơn khoái cảm Từ Diệu Văn thổi khí bên tai “Có đau không?’’
‘’Đau….’’
“Thích anh động hay tự mình động?”
“Thích..anh động”
“Mặc kệ anh đang bị cảm”
“Mặc kệ…”
Nghe tiếng Từ Diệu Văn bật cười, Hàn Duy lấy lại ý thức mới phát hiện mình mất mặt quá. Những gì Từ Diệu Văn nói sau đó cũng mặc kệ, chỉ gắt gao siết thắt lưng hắn.
Thoang thỏang nghe thấy hắn nói câu gì đó bên tai, lập tức chất lỏng nóng ấm bắn vào cơ thể.
Hàn Duy chờ cao trào đi qua vội hỏi lại “Anh vừa nói cái gì?”
Từ Diệu Văn cũng thở dài một hơi rồi nhìn lên trần nhà “Anh nói….Chúng ta chính thức sống chung đi”
Hàn Duy giật mình nhớ lại ngày đó, Từ Diệu Văn cũng vừa hôn y vừa suy nghĩ miên man sau đó nói một câu ‘’Chúng ta kết giao đi”
Vẫn còn nhớ rất rõ chính mình khi đó như đứng giữa làn sương mù dày đặc, khi hắn nói như vậy cả người ngập chìm trong hạnh phúc.
Người trong lòng nói thích mình, y lúc đó có nằm mơ cũng không dám tưởng tượng. Mặc kệ tình cảm đó có chân thành hay không.
Còn sống chung….Còn thân thiết hơn việc muốn kết giao, nhưng đối mặt với một yêu cầu như thế, Hàn Duy chỉ từ chối theo bản năng.
“Cứ như bây giờ, không phải rất tốt sao?”
Từ Diệu Văn im lặng chốc lát rồi chậm rãi nói “Vậy là em từ chối?”
“Em chỉ thấy không cần thiết. Chúng ta sống chung nếu có gặp phải chuyện gì sẽ rất khó xử….”
“Nói cách khác là có chuyện mới có thể gặp nhau, chẳng hạn như anh bị cảm như thế này em mới tới. Bình thường không gọi điện cho em, em cũng sẽ không chủ động liên lạc cho anh chứ gì?”
“Em không phải ý này. Em chỉ cảm thấy mình quấy rầy anh”
Từ Diệu Văn nhìn chằm chằm thật lâu “Quấy rầy cái gì?”
“Anh và Tiểu Ngạn sống cùng nhau vui vẻ như vậy, em đột ngột chuyển tới chắc các anh sẽ không quen”
Từ Diệu Văn không nói thêm gì nữa, đứng dậy cầm cái khăn tay lau qua loa người y vài cái rồi kéo chăn đắp lên hai người.
“Ngủ đi, mai rồi tắm”
Hắn bỏ lại một câu như vậy, Hàn Duy không nói gì, nhắm mắt lại chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất