Chương 49
Trương Dược Ngạn đến quán bar quen thuộc đã thấy Từ Diệu Văn uống rượu ngon lành.
Quán bar này làm ăn tốt lắm, hai người họ đã lâu không lui tới, chỗ ngồi quen thuộc cũng bị chiếm mất rồi, họ tìm đến một góc không ai nhìn thấy.
‘’Sao mà không về nhà ăn lại chạy tới đây uống rượu? Định chọc tức Hàn Duy à?’’
Từ Diệu Văn lắc lắc ly rượu ‘’Đã lâu không tới đây nên nhớ thôi’’
‘’Tiểu Duy bảo đừng uống nhiều quá, nhanh chóng trở về’’
Từ Diệu Văn không nói gì.
Trương Dược Ngạn định mắng gì đó lại thôi ‘’Biết tính cậu sẽ không nói, nhưng tớ vẫn muốn hỏi…Tiểu Duy nói cậu ấy làm cậu giận, rốt cuộc là thế nào?’’
‘’Cậu ấy nói vậy?‘’
‘’Đúng, còn bảo tớ đến gặp cậu. Người ta đối với cậu tốt như vậy, cậu còn muốn ép uổng người ta đến mức nào ?’’
‘’Đã lâu không tới đây, hôm nay uống cho đã đi, đừng lắm lời’’
Từ lúc quen Hàn Duy đúng là đã lâu không rượu chè. Trương Dược Ngạn vốn không định uống nhưng uống một ly thôi mà hưng phấn che mờ lý trí, lời dặn ‘’Đừng uống nhiều quá’’ của Hàn Duy cũng bị vất đi đâu, bắt đầu nương theo Từ Diệu Văn không ngừng nốc rượu.
Uống đã đời trời cũng sập tối. Hai tên to xác dắt díu nhau đi lạng quạng trong đêm, Trương Dược Ngạn mơ hồ nghe thấy Từ Diệu Văn nói ‘’Cậu ấy lúc nào cũng không hiểu- tại sao tớ tức giận’’
‘’Hửm?’’ Trương Dược Ngạn đầu óc quay cuống một lúc mới đáp ‘’Cậu không nói ra làm sao cậu ấy biết?’’
‘’Biết làm gì? Cậu ấy cũng có quan tâm gì tớ đâu’’
‘’Việc gì cũng theo ý cậu định đoạt, sao lại nói không quan tâm? Đừng nghĩ nhiều’’
Từ Diệu Văn say rượu bao kiềm nén trong lòng đều trút hết ra ‘’So với người khác thì tớ đâu là gì, nếu không tại sao lúc nào cũng chỉ nghĩ cho tên quản lý ấy, vất tớ sang một bên. Tớ là gì chứ?’’
Trương Dược Ngạn lại thấy mỗi khi họ mâu thuẫn gì, Hàn Duy vẫn là người nhún nhường hết thảy, hắn chưa từng nghe qua thằng bạn thân lại chịu khổ như vậy, đang tự hỏi có phải mình rất phiến diện không.
‘’Lần nào cũng là do tớ ép buộc, từ việc làm bạn giường, kết giao, đến việc sống chung cũng là tớ đề ra…cậu nói cậu ấy nghe lời? Cậu ấy vốn là không biết nói lời cự tuyệt, nếu đổi là là tên quản lý đó đề xuất cậu ấy cũng sẽ không cự tuyệt đâu. Chỉ có tớ tự đề cao mình, tưởng là cậu ấy thật thích tớ’’.
‘’Cậu nói nhảm gì vậy? Mắt mờ rồi hay là uống nhiều rượu quá?’’ Trương Dược Ngạn tỉnh táo lại một chút, nghe hắn nói như vậy lại tức điên ‘’Tiểu Duy đối với cậu sao có thể giống người khác ?’’
Cho dù là người ngoài cuộc nhưng sống cùng nhau một thời gian ngắn, đến Trương Dược Ngạn còn nhìn ra Tiểu Duy tình cảm sâu nặng với Từ Diệu Văn đến mức nào.
Có lẽ vì quá yêu nên mới so đo tính toán nhưng Từ Diệu Văn quả thực cũng quá cực đoan rồi…Huống chi, Hàn Duy lại hiền lành, không phải người tùy tiện.
Trương Dược Ngạn là thấy Từ Diệu Văn đang cố tình gây sự.
Từ Diệu Văn vẫn thì thào tự nói ‘’Tên Quản lý đó chắc là cũng thích cậu ấy, tớ không tin hắn ta biết chuyện rồi vẫn còn thân thiết với cậu ấy như vậy…Thấy bọn họ ở bên nhau là tớ lại nổi điên…’’
Xem ra Từ Diệu Văn say túy lúy rồi, đầu Trương Dược Ngạn cũng quay cuồng nên cũng lười đáp lại. Hai người khoác vai nhau lê lết về nhà. Mang theo mùi rượu nồng nặc mở cửa, Hàn Duy đã ngủ quên trên sofa từ lúc nào, cả người vì lạnh mà co rúm lại, hướng mặt về phía cửa, ngủ cũng không yên giấc, lông mày hơi chau lại.
Trương Dược Ngạn lay y tỉnh dậy, ném Từ Diệu Văn lên ghế, tự mình vào phòng tắm rửa rồi nhào lên giường ngủ thẳng cẳng.
Từ Diệu Văn đã muốn bất tỉnh nhân sự, Hàn Duy dìu hắn vào phòng ngủ, giúp hắn cởi quần áo trên người rồi dùng khăn lau một lần, hắn nằm im không nhúc nhích, chỉ thoải mái hừ nhẹ mấy cái.
Hàn Duy đắp chăn kỹ cho hắn, đang suy nghĩ có nên ra sofa hay thư phòng ngủ không. Thế nhưng vẫn xốc chăn lên nằm bên cạnh Từ Diệu Văn.
Từ Diệu Văn trở mình lại đây, Hàn Duy lập tức chột dạ lùi ra một chút rồi quay chỗ khác. Một lúc sau y nghe thấy người sau lưng đang nói mớ ‘’Cậu ấy không thích tôi…Tiểu Ngạn…Nếu cậu ấy không thích tôi..Tôi phải làm sao đây….’’
Giọng nói nhỏ dần đến không nghe rõ nội dung, nhưng vẫn nghe rõ ý tứ không cam lòng, Hàn Duy chưa bao giờ thấy bộ dạng hoang mang đến vậy của hắn.
Tim như bị bóp nghẹn, đau đớn và chua xót biết bao, trong bóng tối khẽ lẫm bẩm trong miệng ‘’Anh ấy nếu cũng thích anh thì em biết phải làm sao đây ?’’
Quán bar này làm ăn tốt lắm, hai người họ đã lâu không lui tới, chỗ ngồi quen thuộc cũng bị chiếm mất rồi, họ tìm đến một góc không ai nhìn thấy.
‘’Sao mà không về nhà ăn lại chạy tới đây uống rượu? Định chọc tức Hàn Duy à?’’
Từ Diệu Văn lắc lắc ly rượu ‘’Đã lâu không tới đây nên nhớ thôi’’
‘’Tiểu Duy bảo đừng uống nhiều quá, nhanh chóng trở về’’
Từ Diệu Văn không nói gì.
Trương Dược Ngạn định mắng gì đó lại thôi ‘’Biết tính cậu sẽ không nói, nhưng tớ vẫn muốn hỏi…Tiểu Duy nói cậu ấy làm cậu giận, rốt cuộc là thế nào?’’
‘’Cậu ấy nói vậy?‘’
‘’Đúng, còn bảo tớ đến gặp cậu. Người ta đối với cậu tốt như vậy, cậu còn muốn ép uổng người ta đến mức nào ?’’
‘’Đã lâu không tới đây, hôm nay uống cho đã đi, đừng lắm lời’’
Từ lúc quen Hàn Duy đúng là đã lâu không rượu chè. Trương Dược Ngạn vốn không định uống nhưng uống một ly thôi mà hưng phấn che mờ lý trí, lời dặn ‘’Đừng uống nhiều quá’’ của Hàn Duy cũng bị vất đi đâu, bắt đầu nương theo Từ Diệu Văn không ngừng nốc rượu.
Uống đã đời trời cũng sập tối. Hai tên to xác dắt díu nhau đi lạng quạng trong đêm, Trương Dược Ngạn mơ hồ nghe thấy Từ Diệu Văn nói ‘’Cậu ấy lúc nào cũng không hiểu- tại sao tớ tức giận’’
‘’Hửm?’’ Trương Dược Ngạn đầu óc quay cuống một lúc mới đáp ‘’Cậu không nói ra làm sao cậu ấy biết?’’
‘’Biết làm gì? Cậu ấy cũng có quan tâm gì tớ đâu’’
‘’Việc gì cũng theo ý cậu định đoạt, sao lại nói không quan tâm? Đừng nghĩ nhiều’’
Từ Diệu Văn say rượu bao kiềm nén trong lòng đều trút hết ra ‘’So với người khác thì tớ đâu là gì, nếu không tại sao lúc nào cũng chỉ nghĩ cho tên quản lý ấy, vất tớ sang một bên. Tớ là gì chứ?’’
Trương Dược Ngạn lại thấy mỗi khi họ mâu thuẫn gì, Hàn Duy vẫn là người nhún nhường hết thảy, hắn chưa từng nghe qua thằng bạn thân lại chịu khổ như vậy, đang tự hỏi có phải mình rất phiến diện không.
‘’Lần nào cũng là do tớ ép buộc, từ việc làm bạn giường, kết giao, đến việc sống chung cũng là tớ đề ra…cậu nói cậu ấy nghe lời? Cậu ấy vốn là không biết nói lời cự tuyệt, nếu đổi là là tên quản lý đó đề xuất cậu ấy cũng sẽ không cự tuyệt đâu. Chỉ có tớ tự đề cao mình, tưởng là cậu ấy thật thích tớ’’.
‘’Cậu nói nhảm gì vậy? Mắt mờ rồi hay là uống nhiều rượu quá?’’ Trương Dược Ngạn tỉnh táo lại một chút, nghe hắn nói như vậy lại tức điên ‘’Tiểu Duy đối với cậu sao có thể giống người khác ?’’
Cho dù là người ngoài cuộc nhưng sống cùng nhau một thời gian ngắn, đến Trương Dược Ngạn còn nhìn ra Tiểu Duy tình cảm sâu nặng với Từ Diệu Văn đến mức nào.
Có lẽ vì quá yêu nên mới so đo tính toán nhưng Từ Diệu Văn quả thực cũng quá cực đoan rồi…Huống chi, Hàn Duy lại hiền lành, không phải người tùy tiện.
Trương Dược Ngạn là thấy Từ Diệu Văn đang cố tình gây sự.
Từ Diệu Văn vẫn thì thào tự nói ‘’Tên Quản lý đó chắc là cũng thích cậu ấy, tớ không tin hắn ta biết chuyện rồi vẫn còn thân thiết với cậu ấy như vậy…Thấy bọn họ ở bên nhau là tớ lại nổi điên…’’
Xem ra Từ Diệu Văn say túy lúy rồi, đầu Trương Dược Ngạn cũng quay cuồng nên cũng lười đáp lại. Hai người khoác vai nhau lê lết về nhà. Mang theo mùi rượu nồng nặc mở cửa, Hàn Duy đã ngủ quên trên sofa từ lúc nào, cả người vì lạnh mà co rúm lại, hướng mặt về phía cửa, ngủ cũng không yên giấc, lông mày hơi chau lại.
Trương Dược Ngạn lay y tỉnh dậy, ném Từ Diệu Văn lên ghế, tự mình vào phòng tắm rửa rồi nhào lên giường ngủ thẳng cẳng.
Từ Diệu Văn đã muốn bất tỉnh nhân sự, Hàn Duy dìu hắn vào phòng ngủ, giúp hắn cởi quần áo trên người rồi dùng khăn lau một lần, hắn nằm im không nhúc nhích, chỉ thoải mái hừ nhẹ mấy cái.
Hàn Duy đắp chăn kỹ cho hắn, đang suy nghĩ có nên ra sofa hay thư phòng ngủ không. Thế nhưng vẫn xốc chăn lên nằm bên cạnh Từ Diệu Văn.
Từ Diệu Văn trở mình lại đây, Hàn Duy lập tức chột dạ lùi ra một chút rồi quay chỗ khác. Một lúc sau y nghe thấy người sau lưng đang nói mớ ‘’Cậu ấy không thích tôi…Tiểu Ngạn…Nếu cậu ấy không thích tôi..Tôi phải làm sao đây….’’
Giọng nói nhỏ dần đến không nghe rõ nội dung, nhưng vẫn nghe rõ ý tứ không cam lòng, Hàn Duy chưa bao giờ thấy bộ dạng hoang mang đến vậy của hắn.
Tim như bị bóp nghẹn, đau đớn và chua xót biết bao, trong bóng tối khẽ lẫm bẩm trong miệng ‘’Anh ấy nếu cũng thích anh thì em biết phải làm sao đây ?’’
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất