Chương 57
Cậu nghĩ sao vậy?”
Đối lập với sự kinh ngạc trên mặt Từ Diệu Văn, người nọ vẫn một bộ thản nhiên thư thái “Nếu đúng vậy thì sao, cậu nói xem?”.
“Văn Triết cũng đồng ý?”
“Ừm, chúng tớ đều xin phép cấp trên rồi. Tớ không vấn đề gì, trong một năm nay, sếp sẽ cử người tạm thời làm thay, trái lại công ty của cậu ấy nhất quyết không thả người, nhưng trước thái độ kiên quyết của cậu ấy, người ta cũng đành ậm ừ cho qua”
“Đi du lịch Châu Âu với người yêu nguyên một năm, có điên mới dám thả người”
Khương Dật cười cười có vẻ rất thích chí trước cách hành xử của người yêu mình, Từ Diệu Văn lại thấy ảm đạm, hơn nửa ngày mới mở miệng hỏi “Tính cách cậu ấy như vậy, sao lại nguyện ý đi theo cậu?”
Khương Dật thuộc tuýp người lãng mạn, một khi đã lên ý tưởng, cho dù hoang đường đến mức nào cũng lao vào thực hiện cho được, nhưng Lý Văn Triết thuộc dạng bình tĩnh chu đáo, luôn suy tính trước sau. Tuy rằng chỉ là đi du lịch với người yêu thôi nhưng lại có thể bỏ hết mọi việc để cùng nhau đến một phương trời xa lạ, cho dù chỉ một năm thôi cũng đã thấy điên rồ đến mức nào.
“Sao lại không? Đi theo tớ không lo chết đói” Khương Dật tựa lưng lên ghế, ngoài miệng pha trò nhưng trong mắt đầy tự tin, cảnh tượng đó càng khiến lòng Từ Diệu Văn trùng xuống.
Đúng vậy, sao lại không muốn? Hai người vốn dĩ lưỡng tình tương duyệt, có gì mà không được? Đừng nói đi du lịch Châu Âu một năm, cho dù Khương Dật có đi luôn phỏng chừng Lý Văn Triết cũng đi theo ấy chứ.
Chẳng như hắn, đến việc níu giữ người ta ở lại cũng không làm được.
“Đừng quên tiệc chia tay của chúng ta, nhớ dẫn Hàn Duy theo…À mà cậu ấy đâu?”
Từ Diệu Văn quắc mắt “Tự đi mà nói”
“Sao vậy?”
“Chia tay rồi”
Khương Dật bật dậy “Tại sao?”
“Hết cảm giác”
Mặt Khương Dật cũng nghiêm nghị lên “Sao lại đối xử với cậu ấy như vậy?”
“Khương Dật, không phải tớ không muốn tiếp tục, là cậu ấy buông tay trước. Cậu cũng giải thích cho Lý Văn Triết hộ tớ, cậu ấy cũng như cậu, vừa nghe tớ bảo chia tay là phán cho tớ cái mác phụ tình bạc nghĩa”
“Ý cậu người phụ tình là Hàn Duy?”
Từ Diệu Văn bật cười “Nghe cứ như tớ là oán phụ ấy nhỉ”
Khương Dật không còn vẻ thản nhiên như lúc đầu nữa, từng lời nói ra đều rất nghiêm túc “Tớ không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng Từ Diệu Văn cậu phải nhớ rõ, càng yêu nhiều càng mù quáng, có rất nhiều chuyện cậu phải suy xét cho rõ ràng, đừng để sau này phải hối hận”
“Sau này thế nào?” Một giọng nói khác truyền tới, Lý Văn Triết đã đứng trước mặt.
“Không có gì” Khương Dật đưa tay giữ cậu lại, xoay người nói với Từ Diệu Văn “Chúng tớ đi ngủ. Cậu có gì..không hiểu, thì tìm người ta nói chuyện”.
Từ Diệu Văn cười cười, sau khi Khương Dật đóng cửa rời đi, hắn ngồi im lìm trước bàn máy tính, một lúc sau mới đứng dậy tìm thuốc lá.
Hắn cũng được tính là nghiện thuốc, đôi khi áp lực công việc quá nhiều cũng hút liền vài điếu, ai mời thuốc hắn cũng đưa tay nhận. Nhưng từ khi Hàn Duy ban lệnh cấm, hắn cũng dần gia nhập vào đội ngũ đàn ông gương mẫu không hút thuốc.
Có khi lén hút vài điếu trên công ty, về đến nhà muốn sáp lại hôn người ta, miệng còn chưa chạm đến đã bị đối phương đẩy ra với lí do “Không muốn hôn người vừa hút thuốc”.
Lúc đó đương nhiên phải dùng bạo lực.
….
Từ Diệu Văn hút thuốc trên sofa nhớ tới người nọ một bên nén giận nhìn mình, một bên há miệng thật to cho mình hôn đã mới thôi. Ngồi suy nghĩ đến xuất thần, mãi đến khi tàn thuốc rơi đầy trên áo, ngón tay bị hun nóng mới hoàn hồn lại.
Lười thay quần áo, cũng không muốn về phòng ngủ, lại đến thư phòng mở máy tính lên, dạo này cứ như trở thành một tên cuồng công việc.
Nhìn máy tính đến khi hai mắt nhức mỏi rồi ngủ gục trên bàn lúc nào không hay, cảm thấy cổ đau nhức tỉnh dậy mới biết đã 3 giờ sáng rồi. Từ Diệu Văn mệt mỏi đứng dậy vào phòng ngủ, hiện tại chỉ muốn cởi hết quần áo ra nằm trên chiếc giường êm ái, khổ nỗi nút áo bị vướng thế nào nên cứ để thế đổ ập lên giường đánh một giấc.
Tiếng động ầm trời khi cánh cửa bị đá văng khiến Từ Diệu Văn giật mình tỉnh giấc, trợn mắt lên thì thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của Trương Dược Ngạn, trong người bắt đầu bứt rứt.
“Từ Diệu Văn, cậu giải thích rõ mọi chuyện cho ông đây nhanh lên!”
Khí áo bị túm chặt, Từ Diệu Văn cũng hiểu Trương Dược Ngạn muốn nghe hắn giải thích cái gì, cảm thấy phiền muốn chết. Tại sao người nào cũng tìm đến hắn để hỏi tội, người nào cũng cho rằng hắn là đầu sỏ gây chuyện như vậy.
Từ Diệu Văn gạt cái tay đang túm chặt hắn, bóp bóp cái trán “Sáng nay không phải đi làm sao?”
“Làm cái quái gì? Hôm nay là thứ bảy, ngủ đến ngu người rồi?’’ Trương Dược Ngạn lại làm ầm lên “Tiểu Duy bảo hai người không ở cùng nhau nữa là ý gì?”
“Chính là vậy đó”
“Tớ khinh, đi chưa được bao lâu mà hai người đã chia tay, lên kế hoạch từ lâu rồi chứ gì? Không thì bây giờ tớ gọi điện kêu cậu ấy đến đây, xem tớ có vu oan cho cậu không?”
“Cậu ấy không tới đâu, cậu về được rồi”
“Tại sao lại muốn chia tay với Tiểu Duy?”
Nhắm thấy không thể tiếp tục ngủ được nữa, Từ Diệu Văn đá chăn ra ngoài uống nước. Trương Dược Ngạn bám theo không ngừng càm ràm “Chuyện sao lại thành ra thế này, làm sao nghiêm trọng đến mức phải chia tay? Có phải đầu óc cậu bị lừa đá, nhất thời lên cơn đòi chia tay, Tiểu Duy thật đáng thương, cậu có biết nghĩ đến cảm nhận của người ta không…”
Từ Diệu Văn vung tay lên, ly nước văng vào tường vỡ tan tành, khuôn mặt Từ Diệu Văn âm trầm đến đáng sợ “Nói đến mức nào cậu mới chịu hiểu? Là cậu ấy không cần tớ”
Trương Dược Ngạn bị dọa đến đờ người, một lúc sau mới hạ giọng nói “Cậu chọc người ta tức giận bỏ đi? Vậy chủ động xin lỗi một chút, đón người ta về nhà. Tiểu Duy không làm khó dễ gì đâu”
“Tiểu Ngạn, chúng tớ chấm dứt rồi” Nghe giọng điệu hắn, Trương Dược Ngạn vốn vẫn nghĩ hai người giận hờn quá nghiêm trọng nên mới dẫn đến tình trạng khó nhìn mặt nhau, qua vài ngày sẽ trở lại bình thường, nhưng khi Từ Diệu Văn nói thẳng một tràng đã cắt đứt hết ý nghĩ đó trong cậu “Ở bên nhau lâu như vậy, cậu ấy vẫn không bỏ xuống phòng bị, hoàn toàn không có ý định bước đi cùng tớ. Tương lai sau này cậu ấy không cần tớ vậy thì tớ việc gì phải miễn cưỡng người ta? Với lại….” Từ Diệu Văn ngừng một chút “Không có cậu ta tớ vẫn sống tốt”
Trương Dược Ngạn chờ hắn dịu đi một chút mới lên tiếng “Diệu Văn à…”
“Không sao, cũng không chết được”
Trương Dược Ngạn thở dài, lời muốn nói cũng không tài nào thốt ra được. Kỳ thực cậu định tiếp tục khuyên Từ Diệu Văn nên nói rõ ràng với Hàn Duy, nếu lỡ có hiểu lầm gì cũng dễ đối mặt với nhau. Từ Diệu Văn lại nổi điên như vậy, Trương Dược Ngạn cau mày liếc nhìn áo sơ mi xộc xệch, rồi lại nhìn khuôn mặt u ám của hắn.
Trương Dược Ngạn hơi áy náy đứng dậy, trước giờ cậu vẫn luôn nghĩ cho Hàn Duy, nên khi vừa nghe tin hai người chia tay đã lập tức khởi binh tới nhà vấn tội thằng bạn thân, cũng không biết nghĩ cho cảm nhận của hắn.
Vốn nghĩ, cho dù người nào nói lời chia tay trước thì Hàn Duy đương nhiên vẫn là người phải chịu khổ, thế còn Từ Diệu Văn?
Nghĩ đến đây liền thấy đau lòng cho hắn, thế là lại gần vỗ vai dịu giọng nói “Dậy sớm như vậy hẳn là rất đói bụng? Tớ nấu gì cho cậu ăn nhé?”.
“….”
Đối lập với sự kinh ngạc trên mặt Từ Diệu Văn, người nọ vẫn một bộ thản nhiên thư thái “Nếu đúng vậy thì sao, cậu nói xem?”.
“Văn Triết cũng đồng ý?”
“Ừm, chúng tớ đều xin phép cấp trên rồi. Tớ không vấn đề gì, trong một năm nay, sếp sẽ cử người tạm thời làm thay, trái lại công ty của cậu ấy nhất quyết không thả người, nhưng trước thái độ kiên quyết của cậu ấy, người ta cũng đành ậm ừ cho qua”
“Đi du lịch Châu Âu với người yêu nguyên một năm, có điên mới dám thả người”
Khương Dật cười cười có vẻ rất thích chí trước cách hành xử của người yêu mình, Từ Diệu Văn lại thấy ảm đạm, hơn nửa ngày mới mở miệng hỏi “Tính cách cậu ấy như vậy, sao lại nguyện ý đi theo cậu?”
Khương Dật thuộc tuýp người lãng mạn, một khi đã lên ý tưởng, cho dù hoang đường đến mức nào cũng lao vào thực hiện cho được, nhưng Lý Văn Triết thuộc dạng bình tĩnh chu đáo, luôn suy tính trước sau. Tuy rằng chỉ là đi du lịch với người yêu thôi nhưng lại có thể bỏ hết mọi việc để cùng nhau đến một phương trời xa lạ, cho dù chỉ một năm thôi cũng đã thấy điên rồ đến mức nào.
“Sao lại không? Đi theo tớ không lo chết đói” Khương Dật tựa lưng lên ghế, ngoài miệng pha trò nhưng trong mắt đầy tự tin, cảnh tượng đó càng khiến lòng Từ Diệu Văn trùng xuống.
Đúng vậy, sao lại không muốn? Hai người vốn dĩ lưỡng tình tương duyệt, có gì mà không được? Đừng nói đi du lịch Châu Âu một năm, cho dù Khương Dật có đi luôn phỏng chừng Lý Văn Triết cũng đi theo ấy chứ.
Chẳng như hắn, đến việc níu giữ người ta ở lại cũng không làm được.
“Đừng quên tiệc chia tay của chúng ta, nhớ dẫn Hàn Duy theo…À mà cậu ấy đâu?”
Từ Diệu Văn quắc mắt “Tự đi mà nói”
“Sao vậy?”
“Chia tay rồi”
Khương Dật bật dậy “Tại sao?”
“Hết cảm giác”
Mặt Khương Dật cũng nghiêm nghị lên “Sao lại đối xử với cậu ấy như vậy?”
“Khương Dật, không phải tớ không muốn tiếp tục, là cậu ấy buông tay trước. Cậu cũng giải thích cho Lý Văn Triết hộ tớ, cậu ấy cũng như cậu, vừa nghe tớ bảo chia tay là phán cho tớ cái mác phụ tình bạc nghĩa”
“Ý cậu người phụ tình là Hàn Duy?”
Từ Diệu Văn bật cười “Nghe cứ như tớ là oán phụ ấy nhỉ”
Khương Dật không còn vẻ thản nhiên như lúc đầu nữa, từng lời nói ra đều rất nghiêm túc “Tớ không biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng Từ Diệu Văn cậu phải nhớ rõ, càng yêu nhiều càng mù quáng, có rất nhiều chuyện cậu phải suy xét cho rõ ràng, đừng để sau này phải hối hận”
“Sau này thế nào?” Một giọng nói khác truyền tới, Lý Văn Triết đã đứng trước mặt.
“Không có gì” Khương Dật đưa tay giữ cậu lại, xoay người nói với Từ Diệu Văn “Chúng tớ đi ngủ. Cậu có gì..không hiểu, thì tìm người ta nói chuyện”.
Từ Diệu Văn cười cười, sau khi Khương Dật đóng cửa rời đi, hắn ngồi im lìm trước bàn máy tính, một lúc sau mới đứng dậy tìm thuốc lá.
Hắn cũng được tính là nghiện thuốc, đôi khi áp lực công việc quá nhiều cũng hút liền vài điếu, ai mời thuốc hắn cũng đưa tay nhận. Nhưng từ khi Hàn Duy ban lệnh cấm, hắn cũng dần gia nhập vào đội ngũ đàn ông gương mẫu không hút thuốc.
Có khi lén hút vài điếu trên công ty, về đến nhà muốn sáp lại hôn người ta, miệng còn chưa chạm đến đã bị đối phương đẩy ra với lí do “Không muốn hôn người vừa hút thuốc”.
Lúc đó đương nhiên phải dùng bạo lực.
….
Từ Diệu Văn hút thuốc trên sofa nhớ tới người nọ một bên nén giận nhìn mình, một bên há miệng thật to cho mình hôn đã mới thôi. Ngồi suy nghĩ đến xuất thần, mãi đến khi tàn thuốc rơi đầy trên áo, ngón tay bị hun nóng mới hoàn hồn lại.
Lười thay quần áo, cũng không muốn về phòng ngủ, lại đến thư phòng mở máy tính lên, dạo này cứ như trở thành một tên cuồng công việc.
Nhìn máy tính đến khi hai mắt nhức mỏi rồi ngủ gục trên bàn lúc nào không hay, cảm thấy cổ đau nhức tỉnh dậy mới biết đã 3 giờ sáng rồi. Từ Diệu Văn mệt mỏi đứng dậy vào phòng ngủ, hiện tại chỉ muốn cởi hết quần áo ra nằm trên chiếc giường êm ái, khổ nỗi nút áo bị vướng thế nào nên cứ để thế đổ ập lên giường đánh một giấc.
Tiếng động ầm trời khi cánh cửa bị đá văng khiến Từ Diệu Văn giật mình tỉnh giấc, trợn mắt lên thì thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của Trương Dược Ngạn, trong người bắt đầu bứt rứt.
“Từ Diệu Văn, cậu giải thích rõ mọi chuyện cho ông đây nhanh lên!”
Khí áo bị túm chặt, Từ Diệu Văn cũng hiểu Trương Dược Ngạn muốn nghe hắn giải thích cái gì, cảm thấy phiền muốn chết. Tại sao người nào cũng tìm đến hắn để hỏi tội, người nào cũng cho rằng hắn là đầu sỏ gây chuyện như vậy.
Từ Diệu Văn gạt cái tay đang túm chặt hắn, bóp bóp cái trán “Sáng nay không phải đi làm sao?”
“Làm cái quái gì? Hôm nay là thứ bảy, ngủ đến ngu người rồi?’’ Trương Dược Ngạn lại làm ầm lên “Tiểu Duy bảo hai người không ở cùng nhau nữa là ý gì?”
“Chính là vậy đó”
“Tớ khinh, đi chưa được bao lâu mà hai người đã chia tay, lên kế hoạch từ lâu rồi chứ gì? Không thì bây giờ tớ gọi điện kêu cậu ấy đến đây, xem tớ có vu oan cho cậu không?”
“Cậu ấy không tới đâu, cậu về được rồi”
“Tại sao lại muốn chia tay với Tiểu Duy?”
Nhắm thấy không thể tiếp tục ngủ được nữa, Từ Diệu Văn đá chăn ra ngoài uống nước. Trương Dược Ngạn bám theo không ngừng càm ràm “Chuyện sao lại thành ra thế này, làm sao nghiêm trọng đến mức phải chia tay? Có phải đầu óc cậu bị lừa đá, nhất thời lên cơn đòi chia tay, Tiểu Duy thật đáng thương, cậu có biết nghĩ đến cảm nhận của người ta không…”
Từ Diệu Văn vung tay lên, ly nước văng vào tường vỡ tan tành, khuôn mặt Từ Diệu Văn âm trầm đến đáng sợ “Nói đến mức nào cậu mới chịu hiểu? Là cậu ấy không cần tớ”
Trương Dược Ngạn bị dọa đến đờ người, một lúc sau mới hạ giọng nói “Cậu chọc người ta tức giận bỏ đi? Vậy chủ động xin lỗi một chút, đón người ta về nhà. Tiểu Duy không làm khó dễ gì đâu”
“Tiểu Ngạn, chúng tớ chấm dứt rồi” Nghe giọng điệu hắn, Trương Dược Ngạn vốn vẫn nghĩ hai người giận hờn quá nghiêm trọng nên mới dẫn đến tình trạng khó nhìn mặt nhau, qua vài ngày sẽ trở lại bình thường, nhưng khi Từ Diệu Văn nói thẳng một tràng đã cắt đứt hết ý nghĩ đó trong cậu “Ở bên nhau lâu như vậy, cậu ấy vẫn không bỏ xuống phòng bị, hoàn toàn không có ý định bước đi cùng tớ. Tương lai sau này cậu ấy không cần tớ vậy thì tớ việc gì phải miễn cưỡng người ta? Với lại….” Từ Diệu Văn ngừng một chút “Không có cậu ta tớ vẫn sống tốt”
Trương Dược Ngạn chờ hắn dịu đi một chút mới lên tiếng “Diệu Văn à…”
“Không sao, cũng không chết được”
Trương Dược Ngạn thở dài, lời muốn nói cũng không tài nào thốt ra được. Kỳ thực cậu định tiếp tục khuyên Từ Diệu Văn nên nói rõ ràng với Hàn Duy, nếu lỡ có hiểu lầm gì cũng dễ đối mặt với nhau. Từ Diệu Văn lại nổi điên như vậy, Trương Dược Ngạn cau mày liếc nhìn áo sơ mi xộc xệch, rồi lại nhìn khuôn mặt u ám của hắn.
Trương Dược Ngạn hơi áy náy đứng dậy, trước giờ cậu vẫn luôn nghĩ cho Hàn Duy, nên khi vừa nghe tin hai người chia tay đã lập tức khởi binh tới nhà vấn tội thằng bạn thân, cũng không biết nghĩ cho cảm nhận của hắn.
Vốn nghĩ, cho dù người nào nói lời chia tay trước thì Hàn Duy đương nhiên vẫn là người phải chịu khổ, thế còn Từ Diệu Văn?
Nghĩ đến đây liền thấy đau lòng cho hắn, thế là lại gần vỗ vai dịu giọng nói “Dậy sớm như vậy hẳn là rất đói bụng? Tớ nấu gì cho cậu ăn nhé?”.
“….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất