Nếu Tàng Sắc Tán Nhân Sau Khi Chết Trở Về Hậu Thế
Chương 2: Chương 12
"Muội đó, từ nhỏ đã như vậy, ta biết nhưng cũng không thể khuyên can muội được." Khi Kính một tay bưng chén thuốc lên, đưa tới trước mặt Tàng Sắc, "Tới, trước tiên đem thuốc uống hết, nếu thương thế không tốt thì đừng nghĩ tới việc đi đâu cả."
"Sư tỷ?" Nghe ra ý tứ trong lời nói của Khi Kính, Tàng Sắc đột nhiên quay đầu lại, kinh hỉ trong mắt không thể che đậy.
"Aaaa, muội an ổn một chút đi." Chén thuốc trong tay Khi Kính suýt chút nữa bị Tàng Sắc làm đổ, cũng may Khi Kính tay chân nhanh nhạy, nhịn không được nâng tay kia lên nhẹ nhàng gõ gõ trán Tàng Sắc, "Sư tôn đồng ý cho muội xuống núi, nhưng muội cần phải dưỡng thương cho tốt đã."
Được lời chắc chắn, Tàng Sắc cũng không thúc giục Khi Kính nữa, tiếp nhận chén thuốc ngửa đầu một hơi uống cạn sạch. Người này ngày xưa mỗi lần uống thuốc đều giở trò chơi xấu la lối khóc lóc không chịu uống, thế nhưng giờ lại một hơi uống cạn chén thuốc đắng. Khi Kính không nói nên lời, trong lòng khó chịu âm thầm thở dài, chung quy vẫn không nói ra. Không đành lòng nói với nàng, đã qua mười mấy năm, A Anh của muội, đã trưởng thành.
Nàng còn nhớ rõ ngày đó sư tôn đem sư muội về, sư muội từ nhỏ tới lớn được sự sủng ái của nàng, một thân bạch y nhiễm huyết đỏ đã mất đi hô hấp, tay còn gắt gao nắm chặt lấy tay Ngụy Trường Trạch đã sớm không còn hơi thở.
Sư tôn khí độ ngày thường đột nhiên phảng phất như già đi mười tuổi, gương mặt không nhìn ra tuổi tác tràn đầy đau xót. Đúng vậy, làm sao có thể không đau. Đây là đồ nhi mà người sủng ái nhất, là đứa trẻ từ khi còn nằm trong tã được người nuôi lớn. Làm gì có ai thương nàng bằng người? Là nữ đệ tử nhỏ nhất của người, ở trong nhóm sư huynh đệ như một tiểu công chúa mà lớn lên, chưa bao giờ chịu chút ủy khuất nào, thế nhưng, chỉ vào đời mấy năm, trở về chỉ còn lại khối thi thể lạnh băng không có hô hấp.
Nghịch thiên cải mệnh, bốn chữ nói thì dễ dàng, nhưng muốn làm thì từng chữ từng chữ nặng trĩu đè trên vai, tuy là Bão Sơn Tán Nhân sống mấy trăm năm, như tiên trên trời thì cũng gánh không nổi áp lực trầm trọng này. Sau khi đem thi thể Tàng Sắc và Ngụy Trường Trạch trở về, Bão Sơn Tán Nhân không nói hai lời đem thi thể hai người dùng băng quan trang, sau đó về phòng bế quan nửa tháng.
Nửa tháng sau, Bão Sơn Tán Nhân xuất quan, trên Cự Bích Khung Sơn, trong vòng ba mươi dặm tòa sơn tràn đầy linh khí thiết lập một trận pháp thật lớn, đem tiên bảo cả đời không chút đau lòng đặt trong các mắt trận. Thay đổi một thân bạch y sạch sẽ, để Tàng Sắc nằm giữa trận pháp, sắc mặt sinh động như thật, giống như chỉ là đang ngủ say.
Khi Kính vĩnh viễn không thể quên thời khắc chấn động nhân tâm đó, tiếng nổ vang như thiên lôi giáng xuống muốn đánh vào bạch y nữ tử trong trận pháp, lại bị Bão Sơn Tán Nhân ở phía trước trận pháp cản lại. Một khắc đó, ngoại trừ tiếng nổ vang kia thì không còn gì nữa.
Nghịch thiên cải mệnh, ông trời tất nổi giận.
Qua một nén nhang, nhưng dường như qua một thập niên, thiên uy khủng bố rốt cuộc chấm dứt.
Đến khi thiên lôi rút đi, Khi Kính run rẩy vọt vào trong trận pháp. Còn tốt, hai thân ảnh bạch y đều còn nguyên vẹn, hình tượng Bão Sơn Tán Nhân thường ngày phiên nhiên như tiên đã sớm không có, vẻ mặt tái nhợt ngồi dưới đất, khóe miệng còn mang theo vết máu, sức lực đứng dậy cũng không có. Mà Tàng Sắc trước mặt người, sắc mặt trắng bệch nay lại có chút huyết sắc, ngực mỏng manh phập phồng tỏ rõ người này rốt cuộc từ trong cảnh chết được kéo lại.
"Sư tôn....." Khi Kính run rẩy trước Bão Sơn Tán Nhân, phảng phất cảm thấy sư tôn già đi rất nhiều, một tay còn lại gắt gao nắm lấy tay Tàng Sắc, sợ buông lỏng tay thì sư tôn và sư muội sẽ lập tức biến mất.
"Khóc cái gì. Trước đừng động ta, mau đem sư muội con về an trí tốt đi." Bão Sơn Tán Nhân làm như không có việc gì, vung tay áo lên đuổi người. Lúc này Khi Kính mới phát hiện mình đã rơi lệ đầy mặt. Lung tung lấy ống tay áo qua loa lau mặt, nàng bế sư muội còn đang hôn mê trên mặt đất dậy, hướng Bão Sơn Tán Nhân thi lễ, "Vâng, sư tôn. Đệ tử an trí cho sư muội trước, lập tức trở lại thỉnh sư tôn trở về núi."
"Đi đi đi, vi sư còn cần người tới đón sao, nhanh mang sư muội con đi đi." Bão Sơn Tán Nhân không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, Khi Kính không nói một lời vội vàng mang theo Tàng Sắc về Bích Khung sơn.
Thấy nàng đi xa, Bão Sơn Tán Nhân rốt cuộc chống đỡ không được, thân mình nghiêng một cái liền ngã trên mặt đất, ý thức cuối cùng trước khi hôn mê là: Lần này chơi lớn như vậy, hao phí một nửa dương thọ lại bị thiên lôi bổ một thân thương tích, không bế quan vài thập niên sợ là không tốt lên được.
Vốn tưởng rằng Tàng Sắc khôi phục hô hấp thì rất nhanh có thể tỉnh lại, không nghĩ tới nàng nằm một lần này là suốt mười lăm năm.
Bão Sơn Tán Nhân không màng đến sắc mặt còn tái nhợt của mình, các loại thiên tài địa bảo đều không có tác dụng, người nằm vẫn không tỉnh lại được.
Ba năm sau, thương thế của Bão Sơn Tán Nhân không tốt lên, mang theo lòng tràn đầy lo lắng mà bế quan. Mà Tàng Sắc, sắc mặt vẫn giống như lúc vừa được cứu trở về, mang theo tái nhợt, thương thế trên người từ từ khép lại, nếu không phải nhờ có linh dược của Bão Sơn Tán Nhân nhiều năm cất chứa thì chỉ sợ một mạng vất vả cướp về được từ tay Diêm Vương cũng phải bỏ lại.
Khi Kính cơ hồ là sầu trắng đầu, sư tôn bế quan chữa thương, sư muội hôn mê bất tỉnh, còn có một tiểu sư đệ sư tôn thuận tay nhặt về mấy năm trước một lời không hợp liền khóc lớn, mà mấy sư đệ sư muội không đáng tin cậy kia của nàng trừ bỏ làm trở ngại thì cũng không giúp nàng được chút nào, một hài tử cũng không thể giữ.
"Sư tỷ! Đại sư tỷ! Tinh Trần lại khóc! Tỷ mau nhìn xem, ta dỗ thế nào cũng không được." Hôm nay Đại sư tỷ Khi Kính cũng thực mệt tâm.
*********
Nhoáng một cái đã qua mười lăm năm, Tàng Sắc đã nằm mười lăm năm. Hai năm trước thương thế của Bão Sơn Tán Nhân tạm ổn liền xuất quan, tiểu đệ tử lúc trước cũng đã trưởng thành thành một bạch y thiếu niên Minh Nguyệt Thanh Phong, chỉ là Tàng Sắc vẫn không tỉnh.
Trong mười lăm năm này, Khi Kính cũng từng vài lần xuống núi, muốn thay sư muội tìm hài tử về, chỉ tiếc trước sau không thu hoạch được gì. Thẳng đến mấy năm trước nghe nói gia chủ Vân Mộng Giang thị Giang Phong Miên thu dưỡng con của cố nhân, nàng lén vào Liên Hoa Ổ nhìn đứa bé kia hoạt bát như mẹ, mới yên tâm trở về.
Một ngày nọ, Khi Kính như ngày thường cho sư muội uống thuốc, đang muốn đổi y phục cho sư muội thì ngón tay của Tàng Sắc nhẹ nhàng chuyển động, một giọt nước mắt theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống, trong miệng lẩm bẩm một tiếng "A Anh", tiếp theo trong ánh mắt đầy kinh hỉ của Khi Kính mà chậm rãi mở mắt.
Trong lúc toàn bộ Bích Khung sơn kinh hỉ với tin tức Tàng Sắc tỉnh lại, các nàng không biết ở Di Lăng Loạn Tán Cương, oán khí bạo động, quỷ quái thuần phục, một Ma Đạo Tổ Sư xuất chúng xuất thế.
Hello!!! Xin chào cả nhà yêu của Ngáo:)))
Editor: Ngáo
Đã đăng: 21:47 - 29/02/2020
"Sư tỷ?" Nghe ra ý tứ trong lời nói của Khi Kính, Tàng Sắc đột nhiên quay đầu lại, kinh hỉ trong mắt không thể che đậy.
"Aaaa, muội an ổn một chút đi." Chén thuốc trong tay Khi Kính suýt chút nữa bị Tàng Sắc làm đổ, cũng may Khi Kính tay chân nhanh nhạy, nhịn không được nâng tay kia lên nhẹ nhàng gõ gõ trán Tàng Sắc, "Sư tôn đồng ý cho muội xuống núi, nhưng muội cần phải dưỡng thương cho tốt đã."
Được lời chắc chắn, Tàng Sắc cũng không thúc giục Khi Kính nữa, tiếp nhận chén thuốc ngửa đầu một hơi uống cạn sạch. Người này ngày xưa mỗi lần uống thuốc đều giở trò chơi xấu la lối khóc lóc không chịu uống, thế nhưng giờ lại một hơi uống cạn chén thuốc đắng. Khi Kính không nói nên lời, trong lòng khó chịu âm thầm thở dài, chung quy vẫn không nói ra. Không đành lòng nói với nàng, đã qua mười mấy năm, A Anh của muội, đã trưởng thành.
Nàng còn nhớ rõ ngày đó sư tôn đem sư muội về, sư muội từ nhỏ tới lớn được sự sủng ái của nàng, một thân bạch y nhiễm huyết đỏ đã mất đi hô hấp, tay còn gắt gao nắm chặt lấy tay Ngụy Trường Trạch đã sớm không còn hơi thở.
Sư tôn khí độ ngày thường đột nhiên phảng phất như già đi mười tuổi, gương mặt không nhìn ra tuổi tác tràn đầy đau xót. Đúng vậy, làm sao có thể không đau. Đây là đồ nhi mà người sủng ái nhất, là đứa trẻ từ khi còn nằm trong tã được người nuôi lớn. Làm gì có ai thương nàng bằng người? Là nữ đệ tử nhỏ nhất của người, ở trong nhóm sư huynh đệ như một tiểu công chúa mà lớn lên, chưa bao giờ chịu chút ủy khuất nào, thế nhưng, chỉ vào đời mấy năm, trở về chỉ còn lại khối thi thể lạnh băng không có hô hấp.
Nghịch thiên cải mệnh, bốn chữ nói thì dễ dàng, nhưng muốn làm thì từng chữ từng chữ nặng trĩu đè trên vai, tuy là Bão Sơn Tán Nhân sống mấy trăm năm, như tiên trên trời thì cũng gánh không nổi áp lực trầm trọng này. Sau khi đem thi thể Tàng Sắc và Ngụy Trường Trạch trở về, Bão Sơn Tán Nhân không nói hai lời đem thi thể hai người dùng băng quan trang, sau đó về phòng bế quan nửa tháng.
Nửa tháng sau, Bão Sơn Tán Nhân xuất quan, trên Cự Bích Khung Sơn, trong vòng ba mươi dặm tòa sơn tràn đầy linh khí thiết lập một trận pháp thật lớn, đem tiên bảo cả đời không chút đau lòng đặt trong các mắt trận. Thay đổi một thân bạch y sạch sẽ, để Tàng Sắc nằm giữa trận pháp, sắc mặt sinh động như thật, giống như chỉ là đang ngủ say.
Khi Kính vĩnh viễn không thể quên thời khắc chấn động nhân tâm đó, tiếng nổ vang như thiên lôi giáng xuống muốn đánh vào bạch y nữ tử trong trận pháp, lại bị Bão Sơn Tán Nhân ở phía trước trận pháp cản lại. Một khắc đó, ngoại trừ tiếng nổ vang kia thì không còn gì nữa.
Nghịch thiên cải mệnh, ông trời tất nổi giận.
Qua một nén nhang, nhưng dường như qua một thập niên, thiên uy khủng bố rốt cuộc chấm dứt.
Đến khi thiên lôi rút đi, Khi Kính run rẩy vọt vào trong trận pháp. Còn tốt, hai thân ảnh bạch y đều còn nguyên vẹn, hình tượng Bão Sơn Tán Nhân thường ngày phiên nhiên như tiên đã sớm không có, vẻ mặt tái nhợt ngồi dưới đất, khóe miệng còn mang theo vết máu, sức lực đứng dậy cũng không có. Mà Tàng Sắc trước mặt người, sắc mặt trắng bệch nay lại có chút huyết sắc, ngực mỏng manh phập phồng tỏ rõ người này rốt cuộc từ trong cảnh chết được kéo lại.
"Sư tôn....." Khi Kính run rẩy trước Bão Sơn Tán Nhân, phảng phất cảm thấy sư tôn già đi rất nhiều, một tay còn lại gắt gao nắm lấy tay Tàng Sắc, sợ buông lỏng tay thì sư tôn và sư muội sẽ lập tức biến mất.
"Khóc cái gì. Trước đừng động ta, mau đem sư muội con về an trí tốt đi." Bão Sơn Tán Nhân làm như không có việc gì, vung tay áo lên đuổi người. Lúc này Khi Kính mới phát hiện mình đã rơi lệ đầy mặt. Lung tung lấy ống tay áo qua loa lau mặt, nàng bế sư muội còn đang hôn mê trên mặt đất dậy, hướng Bão Sơn Tán Nhân thi lễ, "Vâng, sư tôn. Đệ tử an trí cho sư muội trước, lập tức trở lại thỉnh sư tôn trở về núi."
"Đi đi đi, vi sư còn cần người tới đón sao, nhanh mang sư muội con đi đi." Bão Sơn Tán Nhân không kiên nhẫn vẫy vẫy tay, Khi Kính không nói một lời vội vàng mang theo Tàng Sắc về Bích Khung sơn.
Thấy nàng đi xa, Bão Sơn Tán Nhân rốt cuộc chống đỡ không được, thân mình nghiêng một cái liền ngã trên mặt đất, ý thức cuối cùng trước khi hôn mê là: Lần này chơi lớn như vậy, hao phí một nửa dương thọ lại bị thiên lôi bổ một thân thương tích, không bế quan vài thập niên sợ là không tốt lên được.
Vốn tưởng rằng Tàng Sắc khôi phục hô hấp thì rất nhanh có thể tỉnh lại, không nghĩ tới nàng nằm một lần này là suốt mười lăm năm.
Bão Sơn Tán Nhân không màng đến sắc mặt còn tái nhợt của mình, các loại thiên tài địa bảo đều không có tác dụng, người nằm vẫn không tỉnh lại được.
Ba năm sau, thương thế của Bão Sơn Tán Nhân không tốt lên, mang theo lòng tràn đầy lo lắng mà bế quan. Mà Tàng Sắc, sắc mặt vẫn giống như lúc vừa được cứu trở về, mang theo tái nhợt, thương thế trên người từ từ khép lại, nếu không phải nhờ có linh dược của Bão Sơn Tán Nhân nhiều năm cất chứa thì chỉ sợ một mạng vất vả cướp về được từ tay Diêm Vương cũng phải bỏ lại.
Khi Kính cơ hồ là sầu trắng đầu, sư tôn bế quan chữa thương, sư muội hôn mê bất tỉnh, còn có một tiểu sư đệ sư tôn thuận tay nhặt về mấy năm trước một lời không hợp liền khóc lớn, mà mấy sư đệ sư muội không đáng tin cậy kia của nàng trừ bỏ làm trở ngại thì cũng không giúp nàng được chút nào, một hài tử cũng không thể giữ.
"Sư tỷ! Đại sư tỷ! Tinh Trần lại khóc! Tỷ mau nhìn xem, ta dỗ thế nào cũng không được." Hôm nay Đại sư tỷ Khi Kính cũng thực mệt tâm.
*********
Nhoáng một cái đã qua mười lăm năm, Tàng Sắc đã nằm mười lăm năm. Hai năm trước thương thế của Bão Sơn Tán Nhân tạm ổn liền xuất quan, tiểu đệ tử lúc trước cũng đã trưởng thành thành một bạch y thiếu niên Minh Nguyệt Thanh Phong, chỉ là Tàng Sắc vẫn không tỉnh.
Trong mười lăm năm này, Khi Kính cũng từng vài lần xuống núi, muốn thay sư muội tìm hài tử về, chỉ tiếc trước sau không thu hoạch được gì. Thẳng đến mấy năm trước nghe nói gia chủ Vân Mộng Giang thị Giang Phong Miên thu dưỡng con của cố nhân, nàng lén vào Liên Hoa Ổ nhìn đứa bé kia hoạt bát như mẹ, mới yên tâm trở về.
Một ngày nọ, Khi Kính như ngày thường cho sư muội uống thuốc, đang muốn đổi y phục cho sư muội thì ngón tay của Tàng Sắc nhẹ nhàng chuyển động, một giọt nước mắt theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống, trong miệng lẩm bẩm một tiếng "A Anh", tiếp theo trong ánh mắt đầy kinh hỉ của Khi Kính mà chậm rãi mở mắt.
Trong lúc toàn bộ Bích Khung sơn kinh hỉ với tin tức Tàng Sắc tỉnh lại, các nàng không biết ở Di Lăng Loạn Tán Cương, oán khí bạo động, quỷ quái thuần phục, một Ma Đạo Tổ Sư xuất chúng xuất thế.
Hello!!! Xin chào cả nhà yêu của Ngáo:)))
Editor: Ngáo
Đã đăng: 21:47 - 29/02/2020
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất