Ngã Ái Nhĩ, Bất Hội Cải Biến (Tôi Yêu Em, Sẽ Không Thay Đổi)

Chương 41

Trước Sau
Hàn Tưởng vẻ mặt bi phẫn gật đầu: “Đúng vậy, lần này nhất định phải bắt được kẻ đê tiện này, thay bá mẫu báo thù.” Nói xong mới phát hiện mình dạo này hình như bị nhiễm tiểu thuyết võ hiệp, ngay cả lời nói ra cũng mang theo một đám khí kiếm hiệp.

Bớt nói nhảm đi, nếu biết Kế Hoằng đã chuẩn bị tiền tốt, đối phương cũng không dùng dằng nữa, bảy giờ sau gọi điện thoại tới nói địa điểm là ở bãi đỗ xe ngầm của khu quang minh Lower East Side đang xây dựng, thời gian giống như bây giờ, hai bên một bên giao tiền một bên giao người. Nghe những lời này xong, Kế Hoằng ngây ngẩn cả người, nhìn về phía Hàn Tưởng, hắn phi thường gian nan phun ra vài từ: “Địa điểm là …….. Lower East Side đang xây dựng ………. Bãi đỗ xe ngầm tiểu khu quang minh.”

“Cái gì? Tiểu khu quang minh? Bãi đỗ xe ngầm? Đó không phải là chỗ chúng ta sao?” Hàn Tưởng kêu to: “Đi a, tiểu tử kia đủ cuồng vọng, dám ở địa bàn chúng ta công khai khiêu khích.”

Kế Hoằng lạnh lùng nói: “Tên đó không phải là khiêu khích, gã là muốn xem tôi ở ngay địa bàn của mình mất đi tất cả. Được rồi, không nói nhiều nữa Hàn Tưởng, tất cả đều chuẩn bị tốt rồi phải không? Chúng ta xuất phát đi.” Hắn kéo ngăn bàn lấy ra một khẩu súng lục tinh xảo mang theo người, cùng Hàn Tưởng nâng một cái thùng nặng lên, trong đó tổng cộng có chứa một ngàn ba trăm vạn Mĩ kim.

Xe lái đến bãi đỗ xe ngầm, bởi vì không có gì để chiếu sáng nên bên trong tối đen như mực. Kế Hoằng mở đèn pin, bỗng nhiên nghe thấy phía đối diện có tiếng nói lạnh lùng: “Tắt đèn đi, đặt tiền xuống.” Hắn theo lời tắt đèn, trầm giọng nói: “Tôi nhìn thấy Ôn Ôn mới đưa tiền, không thấy được cậu ấy tơi sẽ không đưa tiền cho các người.”

Đối phương lặng yên một chút, tựa hồ là đang thương lượng, trong chốc lát lại có thanh âm vang lên nói: “Chỉ cho một mình anh đến, vì sao lại còn dẫn thêm một người nữa?”



Kế Hoằng tức giận nói: “Các người muốn số tiền lớn như thế, một mình tôi có thể khiêng nổi sao? Ít nói nhảm, trong hai cái rương này tổng cộng là một ngàn ba trăm vạn Mĩ kim, tiện nghi cho các người, nhanh đến lấy tiền rồi cút đi, đem Ôn Ôn trả lại cho tôi.” Lời vừa dứt, phía đối diện có kẻ hắc hắc cười một tiếng quái dị: “Chậc chậc, không nghĩ tới Kế tổng tài thật đúng là si tình a. Bất quá làm sao tôi biết được gia khỏa kia không phải là cảnh sát?

“Các người không phải là đã điều tra tôi rất rõ ràng sao? Cho nên hẳn là biết được y là phó tổng của tôi, căn bản không phải là cảnh sát gì hết.” Kế Hoằng trong lòng bắt đầu lo lắng, tính tình Ôn Nhuận hắn biết rất rõ, tuy rằng lúc bình thường thì cùng mọi người không khác nhau, nhưng nếu gặp phải chuyện, cậu thà làm ngọc vỡ còn hơn ngói lành, rất có khả năng sẽ tự sát cũng không nguyện để mình bỏ nhiều tiền đến chuộc. “Tôi muốn nhìn thấy Ôn Ôn, cậu ấy ở đâu?” Hắn phẫn nộ nói thêm một câu, lại nghe từ phía sau truyền đến một thanh âm lười biếng làm người ta nổi da gà: “Ha ha ha, yên tâm, lão bà của ngài tốt lắm, tối thiểu hiện tại rất tốt. Lão ngũ, cậu cũng đừng bắt bẻ nữa, tên bị nói là cảnh sát cũng oan uổng quá, huống chi vì lão bà, hắn cũng sẽ không báo cảnh sát, tôi nói đúng không, Kế tổng tài?” Thanh âm dần hạ xuống, đèn tại bãi đỗ xe bỗng nhiên sáng lên, nơi này hết thảy đều nhìn thấy rõ ràng.

Kế Hoằng quay người, kinh ngạc nhìn người vừa rồi mới nói chuyện với mình, hắn xác định mình đối với người này không hề có ấn tượng gì, còn chưa mở miệng hỏi, người đứng trên hai bao xi măng kia liền ha ha cười: “Kế tổng tài, nga có lẽ tôi nên gọi anh là ca ca chưa bao giờ gặp mặt, dù sao hôm nay anh cũng là lần đầu tiên gặp tôi, đương nhiên còn tôi đối với anh đã sớm quen thuộc vô cùng, chẳng qua là trong âm thầm mà thôi.”

Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Kế Hoằng, gã nở nụ cười: “Đúng vậy, anh cái gì cũng không biết, như vậy đi, dù sao sau này chúng ta cũng không gặp lại, tôi liền đơn giản nói với anh một chút về thân thế của tôi đi. Kỳ thực cũng không có gì to tát, chỉ là một chuyện xưa thôi, một nam nhân vì cãi nhau với lão bà liền đến bar uống rượu, cùng tiểu thư nơi đó xảy ra một đêm tình, thực may mắn, nga, đương nhiên cũng có thể nói là thực bất hạnh, nữ nhân này có đứa nhỏ. Bất quá nam nhân này tuyệt đối không thừa nhận, vì gia đình hắn có địa vị, cho dù biết rõ đứa nhỏ này là của mình, hắn cũng tuyệt đối không thừa nhận, dù sao hắn cũng là kẻ có tiền, hắn có vũ khí lợi hại nhất thế gian ── tiền tài, không có cái gì mà tiền tài không làm được, không phải sao?”

Kế Hoằng nhìn nam tử kia tươi cười lạnh đến thấu xương, trên người bắt đầu rét run: Không có khả năng, kẻ này đang bịa chuyện mà thôi, tuyệt không thể là thật, trong trí nhớ của mình, phụ thân luôn tươi cười hiền lành hòa ái, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện này. Này đều là do nam nhân trước mắt bịa ra, nhất định là như vậy.

Nam tử ánh mắt lợi hại giống như nhìn thấu nội tâm cự tuyệt cùng sợ hãi của hắn, gã cười lạnh một tiếng: “Không quan hệ, anh có thể làm như chỉ nghe một câu chuyện xưa, không nhất thiết vì cái này mà phủ định hình tượng phụ thân tốt đẹp anh giữ trong lòng hơn hai mươi năm qua, dù sao tôi đối với lão cũng không có tình cảm gì, hơn nữa lão cũng chết rồi, với tôi mà nói, anh đối với lão giữ tình cảm gì cũng không quan trọng.” Gã vuốt lên trán, tiếp tục chậm rãi tự thuật: “Đứa nhỏ này ở trong oán hận của mẫu thân mà sinh ra, sức sống của nó rất mạnh, mẫu thân nó từng dùng đủ loại biện pháp dân gian để nó bị sinh non, nhưng đều thất bại, nữ nhân quán bar mà, cái gì cũng có thể làm, bà không muốn mang thứ dã loại này đến bệnh viện để tốn tiền. Tóm lại, nó dần dần lớn lên, thực đáng tiếc, trong cuộc sống của nó không có cái gì tươi sáng cùng ấm áp để cho nó có tính tình thuần khiết thiện lương, nó mỗi ngày đều nhìn thấy những thứ xấu xí, dơ bẩn, dục vọng tranh đoạt hắc ám, nó thực thông minh, học được hết thảy mọi thứ, phi thường vui vẻ bắt đầu trở thành một kẻ xảo trá, ngoan độc, một kẻ đê tiện đáng ghê tởm. Nó tại nơi hắc ám lầy lội kia từng chút leo lên. Ngay từ lúc nhỏ, nó mỗi ngày đều nhìn thấy ca ca sống trong nhung lụa, là thiên chi kiêu tử, không thể không nói nó có khiếu trời sinh làm người xấu, khi đó nó mỗi ngày đều muốn lập kế hoạch làm ca ca thất bại thảm hại. Nhưng là thật đáng tiếc, ca ca nó rất vĩ đại, hắn học đại học danh tiếng ở nước ngoài, lấy được hai bằng tiến sĩ, hắn trở nên càng thêm chói mắt.”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau