Ngạ Cốt Luân Hồi

Chương 6

Trước
《 Đứa trẻ âm 6 》

Cái xác cháy trong màn hình vẫn tiếp tục động đậy, mới đầu không quá rõ ràng, đến khi phần bụng dần dần to ra, mọi sự thay đổi vô lý đang diễn ra nhanh chóng theo hướng vô cùng đáng sợ. Bởi vì cái xác đã khô quắt vô cùng nghiêm trọng, độ cong của bộ phận kia giống như một cục than đen phiền phức mọc thêm trên một cục than đen, vừa kì lạ vừa quái dị.

Sau khi phần bụng to lên, cái xác có ngừng lắc lư trong chốc lát, nhưng đột nhiên ngay sau đó cái xác thê thảm ấy rung lắc mạnh hơn, mảng da thịt lớn bị thiêu trụi bị gió xé toạc ra, dường như có một thứ gì đó lao vào trong bụng. Máy sinh hồn vẫn tiếp tục làm việc, chuẩn xác ghi lại được âm thanh xương đâm rách da, giống như có một cái cọc gỗ vừa mới xuyên qua làn da ấy vậy.

Xì, xì, xì.

Kèm theo âm thanh đó, bề ngoài cái xác cháy không ngừng xuất hiện gai xương màu đen, gai xương không ngừng sinh trưởng, xương tủy bên trong rạch thẳng vào phần da đen yếu ớt ngoài cùng, để lộ ra phần tủy màu đỏ một lần nữa. Thịt tủy có màu hồng nhạt, mạch máu chi chít bò đầy bên ngoài gai xương, một số ít xoắn lại thành một sợi mạch to dày bám vào bên ngoài xương mới, rung thình thịch như gõ trống, giống hệt như nhịp đập của một quả tim vậy.

Thứ biến đổi cùng lúc còn có làn da đã bị thiêu trụi. Bởi vì phần da đã bị cháy xém nghiêm trọng cho nên bong tróc rất nhanh, lớp màu đen vừa rơi xuống, phần da mới đã được đẩy lên trên, rồi bỗng nhiên, tốc độ bong tróc trở nên nhanh hơn, phần da cháy trên cỗ xuất hiện vết rạn nứt rồi vỡ ra từng mảnh lớn nhỏ không theo một quy tắc nào, chừa lại phần màu đỏ sậm ở bên dưới khiến người ta thấy mà giật mình.

Đó là màu đỏ tươi của cơ bắp.

Sự sống lại có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, cái xác cháy bắt đầu phục hồi như cũ, hai chân, hai tay và phần eo đồng thời dài ra, trông như thể có một cây tre được nuôi dưỡng trong xương tủy, cây tre lấy máu người làm chất dinh dưỡng, lớn lên từng tấc, từng tấc một.

Hai mắt lần nữa lấp đầy chỗ trống nơi hốc mắt, hốc mắt khô khốc khôi phục sự no đầy vốn có. Chỉ có phần bụng của xác là không có chiều hướng nhỏ lại mà vẫn còn lớn lên. Nó đã không còn là một cục than phiền phức nữa, thay vào đó càng lúc càng tròn vo. Thậm chí đến tận khi ngũ quan đã hoàn toàn trở lại như trước, cái bụng ấy vẫn to giống như đang mang thai đôi sắp chuyển dạ, bị siết chặt bởi chiếc đai lưng của trang phục cổ.

Lỗ thủng do đạn bắn trên trán cũng khép lại, làn da trơn mịn như mới. Lồng ngực bị đạn bắn đến độ nát bét, tạo thành một vết thương lớn tới mức xương sườn cũng lộ ra ngoài, bây giờ chẳng còn nữa, da dẻ trông vô cùng mịn màng như da của một đứa trẻ mới ra đời vậy.

Trước màn hình lớn, trợ lí của người phụ nữa đã ngây ra như con gà gỗ, nhưng chuyện xảy ra kế tiếp càng khiến cho hắn rợn người hơn nữa, sau lưng lạnh toát. Một loại "thực vật" duỗi dài mình thò ra khỏi miệng của người kia. Hắn cũng không biết rốt cuộc cái thứ kia có thể tính là thực vật hay không, nhưng nó giống như một cây nấm măng có máu thịt và sự sống vậy.

Cùng với sự lớn lên của nó, những xúc tu nhỏ gần giống sợi nấm bắt đầu xuất hiện từ gần miệng mũi của cái xác, đương nhiên là vươn ra từ khoang miệng và xoang mũi ra, phình to giống như mao mạch máu lan rộng trên bề mặt, cũng giống như vô số cánh tay nhỏ bé bò loạn trên cái xác, dần dần phủ kín nửa người.

"Đây là thứ gì?" Người phụ nữ chưa từng nhìn thấy thứ này.

Vừa dứt lời, chỉ trong nháy mắt gốc "nấm măng" to nhất bỗng chuyển hướng về phía máy sinh hồn cứ như phát hiện ra có người đang quan sát nó. Nó bắt đầu vươn dài ra hơn, di chuyển lại gần máy sinh hồn rồi biến thành một cái xúc tu cực lớn, sau khi chạm vào ống kính, nó rụt lại phía sau một cách rõ rệt, toàn bộ phần xúc tu mọc thêm vài "sợi nấm" nhỏ giống như dây thần kinh, nó cẩn thận thăm dò, chạm vào, giống như con non mới sinh chưa hiểu rõ thế giới, cuối cùng quấn vào phía trên máy sinh hồn.

"Nó đang nghiên cứu!" Người phụ nữ hô lên.

Đúng là nó đang nghiên cứu, hơn nữa nghiên cứu rất nhanh, chỉ nghiên cứu trong vòng nửa phút đồng hồ đã hiểu rõ máy sinh hồn, trong lúc đó còn tắt máy hai lần, rõ ràng là một sinh vật có trí tuệ. Người phụ nữ quan sát kĩ từng hành động một của nó, hai tay siết chặt thành nắm đấm: "Nếu như có thể mang được thứ này về thì hay quá, chúng ta sẽ nuôi nó lớn lên, nói gì nghe nấy."

"Nhưng nó được sinh ra từ thứ bẩn thỉu kia..." Trợ lí nhắc nhở cô ta.

Màn hình lớn đang là một mảng đỏ sậm, hiển nhiên là vì cái thứ nhầy nhụa máu kia đang chặn ngay trước ống kính, người phụ nữ vẫn nhìn chăm chú vào nó, hy vọng có thể nhìn ra được nó là thứ gì, bỗng nhiên cái vật tròn màu đỏ sậm kia giật giật lên, lòi ra một con mắt.

Là mắt của con người, tròng mắt trắng, đồng tử đen. Nó nhìn chằm chằm vào ống kính như thể nhận ra được hành động ở đầu bên kia, thậm chí là bất kì một suy nghĩ không nên có nào.

Hành động bất ngờ này giáng một đòn nặng nề vào người phụ nữ, không, không được, thứ này không thể rời khỏi Sát, có lẽ nó sẽ nhận chủ, nhưng tính nguy hiểm quá cao.

"Nổ súng, tiêu hủy nó ngay!" Người phụ nữ lập tức ra lệnh.

Cô ta vừa nói xong, con mắt trên màn hình lập tức có sự biến đổi, dù nó chỉ là một con mắt nhưng vẫn có thể nhận ra được cảm xúc của thứ kia. Con ngươi của nó bỗng thu nhỏ lại, tròng trắng mắt hằn đầy sợi máu, nó đang phát điên lên như thể một giây nữa sẽ chui vào màn ảnh xuyên qua bên kia.

"Ra tay mau lên!" Người phụ nữ thúc giục trợ lí, sự tình đã không thể khống chế được, chẳng ai ngờ cái xác kia lại giống như nuôi dưỡng một cái xác khác, nuôi ra được thứ này. Trợ lí vội vàng nhấn nút, súng hỗ trợ máy sinh hồn bật ra. Đạn bắn đùng đoàng, ghim vào thịt của cục máu thịt này. Nó bị bắn gục nhưng lập tức ngóc đầu lên lại, sau lần trúng đạn thứ nhất phản ứng của nó rất lớn, tất cả các xúc tu đồng thời rụt lại, dường như đã bị dọa sợ. Nhưng trúng đạn liên tục, xúc tu không còn rụt về phía sau nữa, rõ ràng là nó thích ứng rất nhanh với tất cả mọi sự thay đổi của bên ngoài.

Đạn bình thường không thể giết nó, thậm chí có một cái xúc tu đã vươn về phía họng súng định lấp kín lỗ đạn. Năng lực học hỏi của nó rất cao, biết được mối nguy và đau đớn, kể cả việc tìm kiếm nguyên nhân và cách giải quyết.

"Chuẩn bị súng phun lửa, đốt cùng với cái xác kia đi!" Người phụ nữ đành phải đưa ra quyết định, thời gian cấp thiết, có thể không cần cái xác kia nữa. Một giây sau khi cô ta ra lệnh, thứ kia đã rút lui, buông tha cho máy sinh hồn, dần dần co về phía cái xác giống như con bạch tuột chui vào trong bình. Nhưng nó không hoàn toàn chui vào khoang miệng, mà đang bao bọc toàn bộ bên ngoài cái xác.

Người phụ nữ mấp máy môi, quá thần kì không phải sao, nó không chỉ có thể nghe hiểu được, mà còn biết bảo vệ kí chủ của mình. Ngón tay của cái xác bỗng nhúc nhích, chính là điềm báo tỉnh lại, những xúc tu giống sợi nấm kia lập tức lùi vào trong miệng, đi theo cuống họng trượt vào sâu hơn, biến mất chẳng còn thấy tăm hơi.

Hai ba giây sau, Chung Ngôn chậm rãi mở mắt, cả người như lửa đốt.

Không, không phải như thế, y đã thật sự trải qua nó một lần rồi, đau đến từng lỗ chân lông.

Làn da nứt toác, sự thay đổi quen thuộc của thớ cơ, xương cốt đều bị thiêu rụi rồi... Y hít sâu một hơi, lồng ngực, buồng phổi bắt đầu căng to ra. Nhưng khi ngực xẹp xuống, hơi thở của y lại không đi ra ngoài. Đồng tiền trên cổ tay trái rung lắc, y hít sâu vào một lần nữa, làm quen với cơn đau toàn thân, nhưng hơi thở vẫn chỉ có vào không có ra như lúc nãy.

Thích ứng được với cơn đau như cắt vào da thịt rồi, cơn đói khát mãnh liệt mới ập lên phế phủ của y. Các giác quan bắt đầu co rút, thị giác, khứu giác và thính giác đều tập trung vào một chỗ duy nhất, đó chính là dạ dày của y. Nghiệp hóa hừng hực cháy trong dạ dày, y nhìn thấy cảnh tượng hoang tàn của đám quỷ đói, thấy quái thạch lởm chởm, ngửi được mùi máu tanh tưởi của ruột gan đồng loại khi bị đá nhọn cứa vào, nghe thấy tiếng kêu la "đói quá, đói quá" vang lên.

Y đã trở về Cõi ngạ quỷ rồi.

Mồ hôi tuôn như mưa, làn da trắng bệch cứ như bị tẩy trắng, Chung Ngôn dần nhớ lại sự việc xảy ra trước khi chết. Lưu Giang, Trương Đào, vào Sát, máy sinh hồn... Sau khi suy nghĩ cẩn thận, cơ thể của Chung Ngôn như bị buộc vào cái bụng bằng một sợi dây, cổ mềm oặt mất lực, đầu ngửa ra sau, tóc tán loạn sau lưng, từ từ ngồi dậy



Đèn đỏ của máy sinh hồn sáng lên.

Chung Ngôn ngồi dậy, chầm chậm dời mắt xuống dưới, dừng lại tại phần bụng nhô cao lên. Đau, vừa căng vừa đau, bên trong đó là cảnh quỷ đói ăn đá. Cuối cùng y chậm chạp quay đầu, nhìn cái máy nhanh nhảu nhận định bản thân có sinh hồn khác thường, y thoáng trừng nó một cái, đèn đỏ bừng sáng lên, sau đó xẹt điện nổ tung.

Xoảng!

Thủy tinh văng ra, mảnh vỡ kim loại cắt qua da mặt của Chung Ngôn, để lại vết thương sâu hoắm ở mi mắt dưới bên phải. Máu đỏ tuôn ra, tràn vào mắt phải, tròng trắng nhanh chóng bị phủ màu đỏ tươi.

"Đói quá, đói quá." Chung Ngôn khàn giọng rên rỉ, y sờ lên hoa trắng trên đầu, khó khăn đỡ bụng đứng dậy, hoảng hốt đi về phía bên cạnh. Áo đỏ và lọn tóc bị gió thổi tung bay, y lại đỡ lưng cẩn thận ngồi xuống, tránh cho đá nhọn đâm rách dạ dày, rồi vươn tay phải nhặt một hòn đá cứng bên chân nhét vào trong miệng.

Răng cắn đá vỡ vụn, lợi nhuộm đầy máu, y cười thỏa mãn, sắp được ăn no rồi, sẽ được ăn no thôi. Có điều trong bụng cứ ngọ nguậy nhúc nhích mãi, giống như ngoại trừ tảng đá ra thì còn có thứ khác nữa, thứ đó hết sức quậy phá, sờ mó dạ dày y xong lại sờ đến ruột, chui qua chui lại.

Là cái gì nhỉ? Mà cái đó cũng chẳng quan trọng, chỉ cần mình nuốt trôi hết thì cuối cùng chúng cũng đều sẽ bị nghiệp hỏa đốt hết thôi. Chung Ngôn vừa vuốt ve cái bụng nhô to ra, vừa nhồm nhoàm ăn đá, giống như một du hồn chậm rãi đi vào trong đêm tối. Nếu như y chết không thành, đêm nay đã định là máu chảy thành sông.

Trong đêm đen còn có người chạy trốn, Tống Thính Lam chính là một trong số đó, đèn của thiết bị truyền tin vô tuyến đã rất yếu ớt rồi.

"Trụ sở! Trụ sở! Có nghe thấy tôi nói gì không?" Đây chính là hy vọng duy nhất của cậu, lúc nãy cậu đã tách ra khỏi nhóm Lưu Giang, gặp được nhóm của đoàn du lịch. Mọi người chạy tán loạn giống hệt như con ruồi mất đầu, chạy mãi mà không thể chạy ra khỏi đỉnh núi này được.

Tống Thính Lam không muốn suy đoán lung tung, nhưng cậu cũng đoán được có lẽ lần này không ra ngoài được. Thậm chí đã nghĩ đến lời hứa hẹn về khoản đền bù tổn thất mà trụ sở Khôi Hành Giả đã hứa, đủ để mẹ cậu sống hết nửa đời sau, nhưng trong lòng thì vẫn hy vọng mình vẫn có thể may mắn sống sót thoát khỏi đây.

Âm thanh trong thiết bị truyền tinh rất yếu ớt, lại còn bị đứt quãng, rõ ràng cách thức liên lạc của Khôi Hành Giả đã bị Quỷ Sát này làm nhiễu sóng rồi.

Một người đàn ông đi theo phía sau lúc này túm được bả vai Tống Thính Lam: "Mẹ nó cuối cùng là mày có thể đưa bọn tao ra ngoài không! Nếu còn chạy nữa... Mọi người sẽ mất mạng đấy!"

"Đúng vậy, cứu viện đâu!" Lại một gã nóng nảy hỏi.

Là người đứng giữa bị lôi kéo không ngừng, Tống Thính Lam không thể giải thích được. Gọi cứu viện rồi, trụ sở chính cũng đã nói sẽ cho người đến đây, thế nhưng cậu không phát hiện được bất kì Khôi Hành Giả nào quanh đây cả.

"Có phải là mày lừa gạt bọn tao không hả!" Người đàn ông chất vấn ban đầu gào lên, trong tình huống này mọi người đều đánh mất thiện ác.

Nhưng bọn họ không đợi được câu trả lời của Tống Thính Lam, chỉ chờ được bóng dáng của một người già khọm ở phía trước.

Đây chính là người ban nãy chạy sau bọn họ!

"A!" Có người hét lên, có người liều mạng kéo cánh tay người khác, Tống Thính Lam bị nhóm người chen lấn đẩy cho lảo đảo, bộ đàm bị rơi xuống đất. Sau đó, có người đẩy cậu ra: "Nếu như mày muốn cứu người, vậy thì bây giờ mày lên đi!"

"Quỷ ăn nó rồi, có thể sẽ không giết chúng ta nữa!"

Đây là những lời cuối cùng mà Tống Thính Lam nghe được trong lúc xô đẩy, sau lưng lại bị ai đó đẩy mạnh một cái nữa, chân không trụ vững được nên cậu ngã xuống đất, trán đập vào một tảng đá rồi chẳng còn biết gì nữa...

Đau quá, trán đau quá... Tống Thính Lam mơ màng nghĩ, ánh sáng tràn vào mắt cậu, trong chốc lát cậu bỗng quên mất mình đang ở đâu, bàn tay vô thức sờ vào vết thương do đập đầu, bây giờ nó đang được quấn gạt, đã băng bó kĩ lưỡng rồi.

Đây là nơi nào? Tống Thính Lam đảo mắt nhớ lại, đây là căn nhà cậu mới vừa thuê. Nhưng vì sao cậu lại ở nơi này? Cậu gắng sức ngồi dậy, mê man một hồi rồi nghe thấy tiếng bước chân.

Điền Quân bước đến trước cửa phòng ngủ mới sững sờ, "Thính Lam à con tỉnh rồi sao? Mau nằm xuống đi."

"Mẹ, con đang... Ở đâu vậy?" Tống Thính Lam day huyệt thái dương hỏi.

"Mau nằm xuống đi." Điền Quân đỡ cậu nằm xuống xong, dịu dàng vuốt ve cái trán bị tổn thương của cậu, "Con đang ở nhà chứ đâu, đây chẳng phải là nhà của chúng ta sao?"

"Vâng, con biết rõ đây là nhà mình, nhưng mà..." Tống Thính Lam quan sát phòng ngủ ấm áp, ngoài cửa sổ là trời chiều và cây xanh, còn ngửi được mùi thơm của canh gà, "Nhưng mà... Con trở về như thế nào? Con nhớ rõ ràng là con..."

"Đừng nói nữa." Điền Quân múc một muỗng canh gà lên, thổi thổi cho cậu ăn, "Khi đó đầu con bị thương rồi ngất xỉu ở trên núi Vọng Tư, nhờ có cứu viện trụ sở chính của con phái đến kịp thời. Bọn họ đã cứu con và mọi người ra, sau khi kiểm tra cơ thể con, thấy không có việc gì đáng ngại nên đưa con về nghỉ ngơi."

Canh gà trượt vào cổ họng, tâm trạng của Tống Thính Lam ổn định lại. Hóa ra là thế, cậu ngất xỉu đúng lúc thật. "Vậy còn... Những người khác đâu ạ?"

"Ôi thằng bé này, con tốt bụng quá rồi đấy, bản thân cũng bị thương mà còn lo cho người khác." Điền Quân đau lòng không thôi, "Cũng may con không xảy ra chuyện gì, bằng không mẹ phải làm thế nào bây giờ?"

Tống Thính Lam vừa nghe vừa thấy choáng váng, không dám động đậy, "Mẹ à, mẹ đừng sợ, con không sao mà."

"Làm sao mà mẹ không lo lắng cho được..." Điền Quân đưa chén canh gà cho cậu, "Mau lên, uống canh gà đi, uống xong thì ăn ít cơm. Mẹ xuống nhà bếp trước, trong nồi vẫn còn nhiều cánh gà mà con thích ăn nhất đấy."



"Cảm ơn mẹ, lát nữa con sẽ ăn thêm, chăm sóc cơ thể thật tốt." Tống Thính Lam an ủi mẹ mình, đợi bà đi mới bắt đầu uống canh. Trong phòng ngủ nhỏ chỉ còn lại một mình cậu, cậu thử nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra trên núi Vọng Tư.

Tiểu đội Khôi Hành Giả số 13 nhận được tin báo từ cấp trên, phát hiện rung chấn năng lượng không bình thường ở núi Vọng Tư góc Đông Bắc, nghi là có sự cố linh dị ác tính xuất hiện. Trùng hợp thay mọi người trong tiểu đội đã có việc ra ngoài, chỉ còn lại một người mới là cậu. Vốn không đến lượt cậu đi, nhưng bên trên giục gấp quá, cậu đành phải bất chấp khó khăn.

Quả nhiên, vừa lên núi không bao lâu cậu đã phát hiện mình vào Sát, không thể nào liên lạc được với bên ngoài bằng điện thoại. Cậu đành dùng bộ đàm của tiểu đội báo cáo tình hình lên cấp trên, trong lúc lạc đường thì bắt gặp đoàn du lịch và vài vị khách vãng lai cũng bị lạc đường.

Đến tối, tất cả đều rối loạn hết cả lên, mọi người chạy trốn không ngơi nghỉ chỉ để thoát khỏi cái chết. Cuối cùng cậu bị người ta đẩy ngã, bọn họ muốn dùng mạng của cậu để đổi lấy cơ hội sống, cậu bị đập đầu bất tỉnh, vừa hay có đội cứu viện đến kịp thời cứu được.

Thật đáng sợ, bây giờ Tống Thính Lam nghĩ lại vẫn còn thấy sợ, Cũng may là đã trở về rồi, không lâu nữa thôi cậu sẽ chính thức thăng cấp, trở thành Khôi Hành Giả, đến lúc đó dù có vào Sát hay gặp phải chuyện linh dị gì đó thì cậu cũng sẽ không luống cuống nữa.

Uống xong chén canh gà, Tống Thính Lam đặt cái chén ở tủ đầu giường, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lần này đi làm nhiệm vụ bị thương, vậy là cậu có thể xin tiểu đội cho nghỉ phép, xin nghỉ một tuần thôi, nhưng không biết nghỉ lâu quá thì có bị trừ tiền lương không nhỉ? Mình ở nhà nghỉ ngơi ba ngày, bốn ngày còn lại sẽ đưa mẹ ra ngoài chơi, nghe nói hoa tulip ở công viên ở tim đường đều đã nở rồi, bây giờ đến xem là thích hợp nhất.

Tống Thính Lam nghĩ đến trời chiều, thưởng thức biển hoa trong trời chiều nhất định sẽ đẹp hơn.

Đến lúc đó cậu sẽ chụp cho mẹ thật nhiều hình, mẹ rất thích hoa cỏ.

Thích hoa.

Biển hoa.

Tống Thính Lam rùng mình, bỗng nhiên mở bừng mắt ra. Mùa này làm sao có hoa được? Hiện tại chẳng phải đang là mùa đông hay sao?

Nhưng vừa nãy khi cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, tại sao lại thấy được cây xanh?

Tống Thính Lam cẩn thận nghĩ lại, không chắc có phải là vì đầu bị thương nên cậu nhớ nhầm hay không, tất cả mọi hình ảnh trong hồi ức đều trở nên rất nhạt nhòa. Đầu của cậu đau, cậu cố gắng vùng dậy nhưng lại chóng mặt không chịu nổi, lúc này, tiếng của mẹ và tiếng rau xào truyền đến từ nhà bếp.

"Thính Lam, con muốn uống thêm canh không?"

"Vâng?" Tống Thính Lam hoa mắt chóng mặt.

"Con muốn uống thêm canh hay không?" Mẹ lại hỏi, tiếng xào rau không còn nữa.

"Bây... Bây giờ không uống." Đầu Tống Thính Lam rịn đầy mồ hôi.

"Uống thêm một chén nữa đi con." Giọng nói của Điền Quân lại vang lên lần nữa, có điều càng lúc càng tới gần, rõ ràng là đang bưng chén canh bước từ nhà bếp tới.

Tống Thính Lam nhìn chằm chằm vào cửa phòng, tiếng bước chân vẫn đang đến gần, trên tủ đầu giường, hai chiếc đữa chọc thẳng vào chén cơm. Sau khi nhìn thấy nó, cậu không chút do dự trở mình xuống giường, hạt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống, cậu khóa cửa phòng lại. Cũng ngay lúc đó, Điền Quân đã bước đến trước cửa, không vui hỏi: "Thính Lam, con khóa cửa làm gì thế?"

"Con... Con..." Tống Thính Lam lui về phía sau.

"Mở cửa, mở cửa đi con." Điền Quân bắt đầu gõ cửa, còn vươn tay vặn tay nắm cửa. Cánh cửa khẽ rung rinh, Tống Thính Lam vịn bàn đọc sách, nhanh chóng mở cửa sổ ra.

Người có thể trở thành Khôi Hành Giả đã định là bát tự khắc song thân, mấy năm trước cha cậu qua đời trong một vụ hỏa hoạn trên toà nhà cao tầng, để tránh cho tai nạn tái diễn cậu đã cố tình thuê một căn nhà hai tầng. Bây giờ cửa sổ đang mở, Tống Thính Lam cố chịu đựng cơn đau mà bước lên bàn sách, vịn lấy bệ cửa sổ.

"Mở cửa đi! Mở cửa! Mở cửa ra!" Giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ ở bên ngoài đã thay đổi âm điệu, vừa chói tai vừa dồn dập, "Mở cửa mau! Tống Thính Lam con mau mở cửa cho mẹ!"

Tống Thính Lam đã thò một chân ra ngoài cửa sổ, dưới lầu chính là ban công tầng một. Lúc này cửa phòng đã phát ra âm thanh bị đập bể, không biết là cánh cửa hay là khóa cửa đã bị đập hỏng, tiếng lạch cạch vang lên đinh tai nhức óc.

"Con mau mở cửa cho mẹ! Mẹ mang canh vào cho con mà con lại không uống à? Mở cửa ra mau!" Cánh cửa lung lay sắp đổ, mẹ ở bên ngoài đã sắp xông vào rồi. Tống Thính Lam căn thời gian di chuyển chân ra ngoài, một giây trước khi cậu chuẩn bị nhảy xuống, tiếng động ngoài cửa ngưng bặt.

Cánh cửa cũng dừng rung.

Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tống Thính Lam quay đầu lại nhìn thoáng qua, không có ai vào cả. Nhưng cậu không có thời gian cân nhắc chuyện khác, dù không có ai vào, cậu cũng không thể ở lại trong căn phòng này nữa. Điều chỉnh tư thế xong xuôi, cậu lại bỏ hai chân ra ngoài, định tìm một điểm dừng chân để nhảy.

Cúi đầu nhìn xuống, cậu thấy mẹ đang đứng trên ban công tầng một nhìn lên.

==

Bé Phi Luyện tới rồi đây...!

Phi Luyện: Đây là cái gì? Bụng ấm của vợ à, chui vào thôi! Đây là cái gì nữa? Người xấu định làm vợ bị thương à, giết thôi!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước