Ngài Cố Và Chú Chó Dữ Họ Lục

Chương 27

Trước
Hắn không biết mình có tình cảm với Cố Tư từ bao giờ.

Có lẽ là hôm anh âm thầm trút giận thay hắn, hoặc có lẽ là khoảng thời gian anh thường đến thăm phim trường, hay cả khoảnh khắc anh nhặt hắn ở trước cửa.

Tóm lại, mặc kệ là khi nào, thích chính là thích. Từ trước đến nay hắn không giỏi lắm trong chuyện tình cảm. Năm cấp 3 từng quen một bạn gái, nhưng chưa đến một tháng đã chia tay. Năm 20 tuổi, nhận ra xu hướng tính dục của mình, sau đấy cũng chẳng có dịp nói chuyện yêu đương, chỉ có một đoạn thời gian tồi tệ với Hứa Trạch.

Không có kinh nghiệm theo đuổi, hắn chỉ có thể làm theo con tim mách bảo.

Thích ai, theo đuổi là được.

Hắn vốn định theo đuổi Cố Tư từng bước từng bước một, không thể vội vàng.

Nhưng hắn nhận ra Cố Tư quá được chào đón.

Không, hẳn là quá thu hút sự chú ý.

Cho nên, khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, hắn vội vàng tiến lên mà không cần suy nghĩ.

Từng bước từng bước một gì đó, dẹp hết đi.

Bên kia, Cố Tư hiếm khi thất thần.

Môi Lục Yến quá ấm áp, lực đạo lại mạnh, làm hai người suýt đụng vào răng.

Hắn liều lĩnh hôn anh, Cố Tư trong mắt mang theo ý cười, khóe miệng được hôn nhếch lên một chút, sau đó một tay ôm eo Lục Yến, một tay kia đè ót của hắn, làm nụ hôn sâu thêm.

Anh cạy mở môi Lục Yến, hoàn toàn chiếm thế chủ đạo, hôn Lục Yến đến trời đất quay cuồng, đầu óc choáng váng.

Nụ hôn vừa mãnh liệt lại tàn nhẫn dần chuyển thành lưu luyến, kiều diễm, ấm áp. Trần Nhất Minh còn chưa kịp phản ứng lại, người đàn ông đến ve vãn Cố Tư đã huýt sáo trước.

"Ra là anh có người yêu." Người đàn ông khi nói những lời ấy trên mặt lại rất thong dong, hoàn toàn không có chút xấu hổ.

Cố Tư rời môi Lục Yến, tay vẫn ôm eo hắn, nhìn người đàn ông nọ một cái, trong mắt đều là sự bất mãn vì bị quấy rầy: "Vậy cậu có thể đi ngay bây giờ không?"

Lục Yến vẫn dựa vào người Cố Tư, hai người mặc quần áo không dày lắm, có thể cảm nhận được độ ấm, hắn nhìn đôi môi ửng hồng của Cố Tư, trầm mặc không nói.

Người đàn ông giơ hai tay đầu hàng: "Đương nhiên có thể, đã quấy rầy."

Người đàn ông nọ đi rồi, Cố Tư dùng lòng bàn tay lau môi Lục Yến, giọng khàn khàn: "Dây ra rồi."

Lục Yến cảm thấy mặt mình nóng bừng bừng, miệng cũng nóng, hắn ách một tiếng, dùng tay mình lau vội, sau đó giơ tay lên lau miệng Cố Tư.

Hắn giả vờ bình tĩnh nói: "Ngại quá, kỹ thuật không tốt lắm, lau khô giúp anh nhé."

"..." Trần Nhất Minh rốt cuộc cũng đoán ra được tình hình, hắn ta bước về chỗ ngồi, hỏi: "Tiểu Yến có phải say rồi không?"

Lục Yến lắc đầu.

Trần Nhất Minh: "Vậy hai người đây là... Đang yêu nhau?"

Lục Yến nhìn về Cố Tư, giọng không xác định hỏi: "Phải không?"

Cố Tư nhướng mày: "Hôn cũng hôn rồi, em còn không chịu trách nhiệm?"

Lục Yến nghiêm túc nói: "Chịu."

Sau đó quay đầu, ừ một tiếng: "Ở bên nhau."

"..." Trần Nhất Minh nhìn vẻ mặt mãn nguyện trên mặt của bạn mình, bèn nuốt hết những nghi ngờ vào bụng.

Lúc này vừa vặn đến giờ biểu diễn của quán bar, hai người đàn ông bước lên sân khấu, nhảy một điệu gợi cảm nhưng không thô tục, không khí trên sân khấu tức khắc dâng lên.

Cố Tư nghiêng đầu hỏi: "Về chưa, ngày mai em phải quay phim nữa?"

Lục Yến chưa kịp lên tiếng, Trần Nhất Minh đã nói trước: "Đừng chứ, tiết mục chỉ vừa mới bắt đầu, ngồi với tớ lát đi, một mình tớ ngồi chán lắn."

Cố Tư chế nhạo: "Vậy thì cậu tùy tiện tìm một bàn nào đó, hỏi họ có thể gộp bàn chung không."

Trần Nhất Minh giận mắng: "Cậu là cái đồ có sắc quên bạn."

Lục Yến mỉm cười nói nhỏ: "Không vội, chơi thêm một lát cũng không sao."

Nếu hôm nay Trần Nhất Minh không nhất thời hẹn đi quán ba, thì không biết hắn còn phải sầu bao lâu, nghĩ đến đây, địa vị Trần Nhất Minh trong lòng Lục Yến lập tức tăng lên mức bạn tốt.



"Vẫn là Tiểu Yến tốt nhất." Trần Nhất Minh cảm động nói, nói xong còn muốn khoác vai Lục Yến.

Kết quả, vừa ngẩng đầu lên đã đối diện với ánh mắt của bạn tốt mình, trong mắt Cố Tư như muốn nói "Cậu thử đụng vào xem". Đối mặt với cái kẻ ác bá cường hào, ông vua của các loại dấm, Trần Nhất Minh chỉ có thể yên lặng thu tay về.

Lúc này, một người phục vụ bưng một ly cocktail đầy màu sắc tới.

Người phục vụ dừng lại trước mặt bọn họ, đặt ly rượu xuống, cười nói: "Xin chào anh, ly storm này là người pha chế của chúng tôi đặc biệt tạo ra."

Trần Nhất Minh: "Chúng tôi không có gọi cocktail mà."

Người phục vụ: "Đây là miễn phí, là bartender của chúng tôi thể hiện sự xin lỗi với mọi người." Nói xong, cậu ta nhìn lại quầy bar.

Nhìn theo, bartender nọ đúng là người đàn ông vừa nãy đến.

Lục Yến thầm nghĩ, người đàn ông kia không phải MB.

Như thấy được sự nghi hoặc của Lục Yến, người phục vụ giải đáp: "Bartender chỉ là kiêm chức thôi, nếu ba vị có yêu cầu khác... Cũng có thể tìm anh ấy."

Nói xong, cậu ta cười nói: "Chúc mọi người buổi tối vui vẻ."

Sau khi người phục vụ rời đi, Trần Nhất Minh đem ly cocktail để trước mặt Lục Yến: "Tiểu Yến, cho em."

Ly cocktail này tổng cộng có ba màu, nhìn qua không khác gì so với các loại cocktail khác.

Lục Yến vừa định cầm lấy, đã bị Cố Tư đè tay lại.

"Chúng tớ không uống, cậu tự uống đi."

Trần Nhất Minh bị "chúng tớ" và "cậu" chọc sâu vào tim, hắn ta kéo lại ly rượu với vẻ mặt đau khổ, vừa nhấp một ngụm vừa nói "khoe ân ái" cái rắm.

Kết quả, chỉ một ly cocktail như vậy đã khiến Trần Nhất Minh say đến mức không thể đứng dậy.

Hai người vừa say sưa nói chuyện vừa đưa Trần Nhất Minh đã say đến loạng choạng ra ngoài, đỡ hắn ta ngồi xuống ven đường, Lục Yến thở hắt ra.

Trần Nhất Minh khá nặng, hơn nữa lúc di chuyển chân tay còn huơ lộn xộn, thực sự tốn rất nhiều sức lực.

Cố Tư không kiên nhẫn gạt tay của Trần Nhất Minh ra, nói với Lục Yến: "Anh đi lấy xe, em ở đây đợi anh."

Lục Yến gật đầu: "Ừ."

Cố Tư đi rồi, Lục Yến ngồi xổm xuống, giúp Trần Nhất Minh vỗ vỗ lưng.

Tuy Trần Nhất Minh vẫn luôn nôn khan nhưng thực sự cũng không nôn ra gì, người say thì hay nói nhiều, từ lúc ra đây đến giờ, miệng vẫn cứ luyên thuyên không ngừng.

Đột nhiên, một bóng đen chắn ngang nguồn sáng, Lục Yến khó hiểu ngẩng đầu, phát hiện có vài người đàn ông đang đứng trước mặt hắn, trong đó còn có một kẻ mang theo gậy sắt, vừa nhìn đã biết người tới không có ý tốt.

Người đàn ông đứng đằng trước hừ một tiếng: "Cậu Lục chơi vui nhỉ, mấy anh em tụi này đợi mày mấy tiếng rồi đấy."

Lục Yến híp mắt lại: "Các người là ai?"

Người đàn ông cười cười: "Chúng tao là ai không quan trọng, mày cứ theo tụi tao là được, có thể giảm bớt ít đau đớn cho da thịt."

Họ theo chân Lục Yến từ phim trường đến giờ, nhưng thấy bên cạnh hắn có người, xung quanh phim trường lại có vài cửa hàng, không thích hợp để xuống tay. Không ngờ đối phương lại cho họ cơ hội. Ở một nơi như quán bar, môi trường ồn ào, gây chuyện đánh nhau là điều thường xuyên xảy ra, hơn nữa từ trong này ra đa phần đều là những kẻ say xỉn, bắt cóc một người không khó. Đã thế, người đàn ông bên cạnh còn say quắp cần câu, lại càng dễ dàng hơn nữa.

Tổng cộng có bốn người đàn ông, một kẻ mang theo gậy sắt.

Thời cấp 3 Lục Yến thường xuyên đánh nhau, thân thủ không tồi. Nhưng cho dù có lợi hại đến đâu, hắn cũng không có bản lĩnh một chọi bốn.

Hắn tính toán trong đầu khả năng mình có thể bám trụ được bao lâu.

Những nơi như quán bar đều sẽ có người bảo kê, nhưng phần lớn họ đều ở bên trong, có thể phát hiện tình hình ngoài này hay không thì rất khó để nói.

Mấy tên kia không cho hắn thời gian để suy nghĩ, lao lên kéo hắn đi, Lục Yến nghiêng người, cho một đá vào tên đầu đàn, một cước ngay bụng.

Gã ta ngã ra đất, cả giận: "Mẹ kiếp, đánh nó ngất rồi mang đi."

Một kẻ khác thì thầm nói: "Không phải nói không tổn thương đến người ạ."

Kẻ kia quát: "Có đánh cũng không chết, nhanh lên."

Ba người kia tiến lên, muốn đánh vào ót của Lục Yến, tuy rằng Lục Yến nhanh tay lẹ mắt nhưng vẫn bị trúng mấy cái.



Gã đàn ông kia đứng dậy, tức giận: "Ba thằng mà không kéo nổi một người, nuôi chúng mày được cái mẹ gì?" Nói xong, gã ta nắm chặt tay định xông lên đánh Lục Yến.

"Không thể đánh mặt đại ca ơi..."

Một em trai trong đám chưa kịp nói xong, đại ca trong miệng cậu ta đột nhiên "Hự" một tiếng, quỳ rạp xuống đất.

Ba tên kia ngơ ngác nhìn người đàn ông đứng sau lưng đại ca bọn họ.

Cố Tư chân còn chưa thu lại, mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói: "Muốn chết?"

Bắt không được Lục Yến, bây giờ còn tới thêm một tên có thể đá cho đại ca bọn họ quỳ rạp trên đất, mấy cậu đàn em tôi nhìn cậu, cậu nhìn tôi, nhất thời trong lòng tràn đầy hoảng sợ.

Tên thủ lĩnh chỉ cảm thấy phía sau đầu gối bị đạp một chút, sau đó chân đột nhiên không còn sức lực, gã ta giãy giụa muốn đứng dậy: "Đứng đực mặt ra đó làm gì? Đánh hắn đi chứ!"

Vừa dứt lời, Cố Tư rất tàn nhẫn cho gã một cú đá nữa, anh không một chút thương xót, đại ca bị đá lăn ra đất, là tư thế chó ăn cứt đó.

Ba tên kia định thần lại, hai người khống chế Lục Yến, một người tiến về phía Cố Tư.

Lục Yến trở nên nóng nảy: "Cố Tư, anh chạy nhanh đi, vào quán bar gọi người!"

Cố Tư nhìn hắn, đột nhiên hỏi: "Em có đau không?"

"..." Bây giờ là lúc để hỏi câu này hả?

Thấy Lục Yến không trả lời, Cố Tư khom lưng, giữ chặt cổ áo đại ca, một quyền đấm vào gã.

Sạch sẽ, gọn gàng, mạnh mẽ.

Đồng bọn thấy đại ca bị đánh ngã xuống đất, cúi người xuống, muốn dập Cố Tư, ai ngờ đối phương cũng lao về phía mình, kẻ nọ chưa kịp phản ứng thì đã ăn ngay một quyền, đánh thẳng vào mũi.

Lục Yến: "..."

Hai kẻ đang giữ Lục Yến đang do dự có nên lên hỗ trợ hay không.

"Mày giữ chặt nó, tao lên giúp tụi kia."

"Không được đâu, tao giữ nó không nổi!"

Lúc này, Trần Nhất Minh đang ngồi dưới đất bỗng nhiên cười hè hè.

"Cố Tư, sao cậu lại luyện tán đánh ở đây... Bao cát, bao cát đều hỏng cả rồi, đừng đánh, ợ!"

Trong nháy mắt, hai tên kia cũng nằm dài trên mặt đất, rên rỉ không thôi.

Hai kẻ đang giữ Lục Yến cũng không thể đứng im, thả Lục Yến ra xông lên, Lục Yến không còn bị gông cùm xiềng xích nên vọt lên giúp Cố Tư.

Đột nhiên, ánh mắt của tên đầu đàn trở nên gian ác, âm hiểm. Gã ta chộp lấy cây gậy vốn dĩ chỉ mang đến để hù dọa, đứng dậy, đập nó vào đầu Cố Tư.

Không cần suy nghĩ, Lục Yến lấy điện thoại trong túi ra, chọi thẳng vào mặt tên đó.

Ngay giữa hồng tâm.

Chiếc gậy và chiếc di động cùng lúc rơi xuống đất, gã thủ lĩnh ôm mặt đau đớn kêu gào. Lúc này những người trong quán mới nhận ra có chuyện không hay, vài người bảo vệ xông ra, đè bốn tên kia xuống đất.

Cố Tư đi đến bên cạnh Lục Yến, giọng điệu không tốt lắm: "Chúng nó đánh em hả?"

Lục Yến không muốn làm lớn chuyện nên an ủi: "Em không sao."

Cố Tư nhìn bốn người bị ghìm mặt xuống đất, lạnh lùng hỏi: "Ai kêu các người tới?"

Không ai lên tiếng.

Cố Tư giễu cợt: "Không nói phải không."

Anh bỗng nhiên cầm cây gậy bên cạnh, đánh thật mạnh vào lưng tên cầm đầu, ba người bên cạnh nghe thấy thế run lên bần bật.

Mấy tay đấm của quán bar còn chưa kịp lên ngăn, một tên đàn em nằm trên đất đã lên tiếng.

"Đừng đánh nữa! Anh Lục, là cha anh kêu chúng tôi tới!"

Tất cả mọi người có mặt đều sững sờ, chỉ có Lục Yến là không biểu hiện gì.

Sợ bọn họ không tin, tên đàn em vội vàng nói: "Thật mà! Ông ta nói ông ấy là cha của anh, chúng tôi không biết tên ông ấy, chỉ biết ông ta họ Chu..."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước