Chương 7
"Có bao nhiêu người đã cầu hôn anh rồi?"
Thu Triết Ngạn vốn dĩ rất tức giận, nhưng khi nghe hắn hỏi giờ mình có đuổi hắn đi không, anh lại cảm thấy rất buồn cười.
Mẹ kiếp, sao lại có người vừa lăn giường với người yêu xong lại vô tình như thế? Vừa rồi lúc họ thảo luận về kỹ thuật, còn chẳng thấy hắn từ chối nữa là.
Thu Triết Ngạn cười cười, là giận đến bật cười: "Giờ vào đông rồi, chẳng lẽ em là người vô lý vậy sao?"
Trang Hãn Học gật đầu, thở dài một hơi, dựa vào ngực anh: "Ôi, có thể thư thả đến lúc tôi tìm được việc và nơi ở mới, rồi hẳn đuổi tôi đi được không?"
Thu Triết Ngạn lật người hắn lại, hôn thật mạnh: "Không ai đuổi anh đi hết! Em không nói là sẽ đuổi anh đi! "
Trang Hãn Học lại ngạc nhiên: "Em không đuổi tôi đi sao?"
Thu Triết Ngạn nghiến răng: "Em không nói là muốn đuổi anh đi. Anh đừng tự quyết định rằng em muốn đuổi anh. Em có nói câu nào là muốn đuổi anh đâu?"
Trang Hãn Học nói: "Nhưng em cầu hôn, tôi lại từ chối, hẳn là..." hắn nói được một nửa thì im bặt.
Thu Triết Ngạn liếm vào vết cắn của mình trên vai hắn, khiến Trang Hãn Học đau đến hít khí, anh lạnh giọng: "Trước đây từng có phụ nữ ngủ với anh, muốn kết hôn rồi bị anh từ chối, sau đó đuổi anh đi à?"
Vai của Trang Hãn Học cứng đờ, dù chưa trả lời, nhưng phản ứng của hắn đã đưa ra đáp án.
Thu Triết Ngạn thở dài thườn thượt, tức giận hỏi: "Có bao nhiêu người đã cầu hôn anh rồi?"
Giọng điệu của Trang Hãn Học như phải sờ mông hổ[1], khóe mắt liếc anh một cái: "Em có chắc là em muốn biết không?"
[1] Mô tả một tình huống rất khó khăn hoặc nguy hiểm.
Dường như là đang hỏi: Em có chắc là em muốn tự rước lấy nhục không?
Lòng Thu Triết Ngạn hoảng sợ, nhéo hắn dưới nước, hừ một tiếng, vẫn cố chấp hỏi: "Nói."
Trang Hãn Học bắt lấy cái tay dưới nước của anh, vặn vẹo vì đau: "Em đừng nhéo tôi."
Hắn lại thò tay ra khỏi mặt nước, khi gãi đầu làm bọt trắng dính lên mặt, rất đáng yêu: "Xem nào, mấy người nhỉ... sáu.. hay là bảy? Ừm... hình như Lan Lan cũng từng đòi cưới."
Thu Triết Ngạn hỏi: "Trước đây anh chơi bời đủ nhỉ. Anh là cậu ấm đào hoa à?"
Trang Hãn Học – cái tên không biết đọc bầu không khí này, chẳng những không xấu hổ mà còn khá tự hào: "Em quá khen, cũng tạm, chỉ có vậy thôi. Tôi cũng xem là khá rồi đó. Đám bạn trước kia của tôi còn quá đáng hơn nhiều."
Trang Hãn Học nghĩ về mấy cô bạn gái trước đây, mỗi người một vẻ, đủ loại hình, cô nào cũng muốn thuần phục hắn, muốn hắn ổn định, muốn hắn tiến bộ, muốn hắn hy sinh vì gia đình, nhưng hắn không làm được.
Hắn vốn cho rằng yêu một người đàn ông nhất định sẽ tránh được tình huống như vậy.
Không ngờ, Tiểu Thu cũng muốn kết hôn.
Ôi chao.
Biết rằng dường như có rất nhiều người giống anh, là nạn nhân của cái tên "bội tình bạc nghĩa" Trang Hãn Học, Thu Triết Ngạn vừa cảm thấy nhẹ nhõm, lại vừa tức giận hơn.
Trang Hãn Học đã từng quan hệ với bao nhiêu người?
Thu Triết Ngạn nổi quạo nắm lấy chỗ nào đó: "Thứ này của anh đúng là bị rất nhiều người dùng rồi nhỉ. Bẩn như thế thì đừng giữ lại nữa."
Trang Hãn Học ngâm mình trong nước ấm lại rùng mình hỏi: "Em, em định làm gì?"
Thu Triết Ngạn ôm chặt không để hắn chạy, đè hắn lại: "Em định làm gì hả? Em định chơi anh đến mức anh chỉ có thể ngủ với em, sau này không thể ngủ với phụ nữ được nữa."
...
...
...
Ngày hôm sau, Thu Triết Ngạn sảng khoái rời nhà.
Anh thực sự muốn xích Trang Hãn Học ở nhà hoặc khóa trái cửa, đổi mật khẩu, để hắn không thể ra ngoài. Đây là tầng mười bảy, dù Trang Hãn Học muốn cũng không thể thoát được.
Nhưng bình tĩnh ngẫm lại thì thật sự là hơi quá đáng.
Thế nên anh không làm vậy.
Cái gì cũng không làm, nhưng lại rất bất an.
Thật giống như đang nuôi một con mèo khao khát tự do, vì không đóng chặt cửa nên lo nó sẽ chạy mất, nhưng lại hy vọng kỳ tích xảy ra, nó sẽ chủ động lựa chọn ở lại bên cạnh mình.
Thu Triết Ngạn lấy thuốc mỡ xoa lên dấu vết do mình tạo ra ngày hôm qua.
Trang Hãn Học co rúm, giống như hơi sợ anh, Thu Triết Ngạn thấy hắn như con chó nhỏ bị ngược đãi, lại cảm thấy lòng chua xót.
Trang Hãn Học chỉ nói mấy câu với phụ nữ, chính anh cũng cảm thấy mình ghen tuông quá đáng, nhưng tối qua uống nhiều quá... Trang Hãn Học lại vạ miệng, anh thật sự không kiềm chế được mình.
Bây giờ anh rất hối hận, không chỉ hối hận vì đã hấp tấp đưa Trang Hãn Học đến bữa tiệc, mà còn vì đêm qua đã quá thô bạo, còn kích động cầu hôn như thế, chẳng những bị từ chối mà còn dọa Trang Hãn Học sợ.
Bạn trai cũ của anh ngoài trừ việc cũng lớn tuổi hơn ra, thì tính cách hoàn toàn khác với Trang Hãn Học, hai người từng cùng nhau ngồi xuống bàn bạc nghiêm túc về tương lai nhưng vẫn chưa đi đến đâu.
Anh không dám dồn ép Trang Hãn Học thêm nữa, anh cảm thấy nếu còn thúc đẩy nữa, hắn sẽ chạy mất.
Đàn áp xong lại dụ dỗ.
Trang Hãn Học trốn trong chăn, Thu Triết Ngạn ôm lấy cả chăn lẫn người, hôn lên tóc hắn, chân thành nói: "Em xin lỗi, em thực sự xin lỗi, tối qua đều là lỗi của em, là em quá đáng."
Khóe mắt Trang Hãn Học đỏ bừng, là sợ thật, rụt rè liếc anh một cái: "... Mông tôi đau lắm. Hôm nay em đừng làm nữa được không? Để tôi nghỉ ngơi một chút được không?"
Nhưng dù bị tra tấn như vậy, hắn cũng không hề tỏ ra tức giận hay buồn bã, giống như ngủ một giấc là quên hết, nếu không phải còn đau, có lẽ hắn thật sự quên sạch luôn ấy chứ.
Thu Triết Ngạn gật đầu: "Anh đừng giận em, em sẽ không làm thế nữa đâu. Anh có muốn chơi game không? Em chơi với anh nha. Anh muốn ăn gì, em đưa anh đi ăn."
Trang Hãn Học uốn éo trong chăn như con sâu lông, lại vui vẻ: "Ừa, em chơi game với tôi đi. Nhưng tôi không muốn ra ngoài ăn, mua về là được rồi. Hôm qua ra ngoài chơi một chuyến là đã vượt quá giới hạn đi chơi trong một tháng của tôi rồi."
Trước đây họ cũng không đi chơi vào cuối tuần.
Đều là nằm nhà, chủ yếu là không mặc đồ, làm cả ngày, tương đối phóng túng.
Hôm nay có thể để cái mông nghỉ ngơi một chút cũng tốt.
Nói đến chơi game thì hắn sẽ không còn mệt nữa, Trang Hãn Học đứng dậy mặc quần áo vào, sau bữa sáng, hắn chạy ra phòng khách ngồi xếp bằng trên chiếc thảm lông chuyên dụng của mình trước TV.
Con chó Đậu Đậu đặt mông ngồi xuống cạnh hắn, một người và một con chó nằm cùng một chỗ.
Trang Hãn Học quay đầu gọi anh: "Tiểu Thu, mau tới chơi game."
Đậu Đậu: "Gâu gâu."
Đúng là y như chủ.
Thu Triết Ngạn lại cảm thấy ông chú này thực sự rất đáng yêu.
Thu Triết Ngạn chơi game với hắn cả buổi, hỏi hắn: "Anh đừng sợ em, được không? Giờ em thật sự rất áy náy, sau này em sẽ không thô bạo với anh như vậy nữa. Tạm thời em cũng sẽ không cầu hôn anh nữa. Đừng sợ nhé."
Trang Hãn Học chẳng hiểu mô tê gì: "Anh đâu có sợ em."
Thu Triết Ngạn không nói gì.
Trang Hãn Học quay lại nhìn anh.
Thu Triết Ngạn hờn dỗi quay đầu đi, Trang Hãn Học đưa khuôn mặt tươi cười đến trước mặt anh, đưa tay xoa xoa giữa đôi mày nhíu chặt của anh: "Em còn trẻ, đừng cau mày, em xem nếp nhăn giữa mày em hơi sâu rồi nè. Nhìn đi, nếp nhăn của anh còn không rõ vậy."
Thu Triết Ngạn nâng mặt hắn nhìn kỹ, khuôn mặt này thực sự vẫn rất trẻ, mặt mũi tươi sáng, ngay cả khi không có biểu cảm cũng như mang ý cười, hiển nhiên chủ nhân của nó trước giờ vẫn luôn vô tư. Người ta đều nói tướng do tâm sinh, con người ta bắt đầu bước vào xã hội khi khoảng 20 tuổi, sau mười năm nếu sống cuộc đời vất vả thì khóe miệng và lông mày sẽ lộ ra vẻ cay đắng, nếu họ sống tốt, dáng vẻ của họ sẽ dễ khiến người ta yêu mến.
Thu Triết Ngạn hoàn toàn không hiểu, Trang Hãn Học từng nghèo khổ, chán nản, sao vẫn có thể vui vẻ như vậy?
Đôi mắt của Trang Hãn Học trong veo, hắn chớp mắt, hàng mi vừa đen, vừa dài.
Anh yêu khuôn mặt này, cũng giận, giận bản thân sao lại say mê cái tên vô tâm này, bèn hôn lên khuôn mặt của hắn.
Trang Hãn Học co rúm như con rùa, cực kỳ hoảng sợ: "Em đã nói hôm nay không làm mà. Hôm qua tôi làm thêm giờ rồi, hôm nay toàn quốc nghỉ lễ, mông tôi cũng phải nghỉ."
Thu Triết Ngạn giận, nhưng lại không thể đánh hắn: "Em chỉ hôn thôi mà. Không phải muốn làm anh."
Trang Hãn Học cảnh giác lén liếc anh vài lần.
Trang Hãn Học cảm thấy Thu Triết Ngạn không đủ chuyên nghiệp để làm kim chủ[2], trước kia hắn cũng từng bao mấy cô gái rồi, mua cái này cái kia, trên giường cũng không dằn vặt người ta quá đáng như Thu Triết Ngạn, hơn nữa nhất định sẽ mang bao, thương hoa tiếc ngọc, không bao giờ để các cô uống thuốc. Nhưng hắn là đàn ông, sẽ không có nguy cơ mang thai.
[2] Người bao nuôi
Tuy nhiên, xét thấy Thu Triết Ngạn và hắn cũng không phải là bao nuôi chính thức, cho nên hắn sẽ rộng lượng tha thứ cho đồng chí Tiểu Thu.
Hắn lười bẩm sinh, dù là một tên đàn ông háo sắc, nhưng qua giai đoạn hăng hái ban đầu, chơi điên cuồng suốt hai năm, hắn cảm thấy mấy chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, còn khiến người ta mệt.
Bây giờ chơi với Thu Triết Ngạn, hắn chỉ cần nằm là được, Thu Triết Ngạn phục vụ hắn vô cùng thỏa đáng, không cần quá dễ chịu.
Hiện tại hắn khá bối rối, sao trước kia mình lại cố chấp như vậy, sao lại không phát hiện mình còn có thiên phú ở phương diện này.
Nếu sớm trải nghiệm thì đã sướng từ lâu rồi. Đâu cần chờ tới bây giờ.
Dù lời cầu hôn của Thu Triết Ngạn thực sự khiến hắn khó xử... Chỉ là hắn không hiểu, nam nữ kết hôn là vì mục đích sinh sản, còn hai tên đàn ông bọn họ thì kết hôn làm chi? Có lẽ bởi vì Thu Triết Ngạn lớn lên ở nước ngoài, nên đối với anh việc kết hôn với đàn ông cũng rất bình thường?
Nhắc tới kết hôn là hắn lại muốn chạy.
Hơi phiền.
Tìm một công việc rồi dọn ra ngoài sao?
Sau khi trải nghiêm niềm hạnh phúc khi làm một gã trai bao già ăn bám, giờ còn có lựa chọn nào tốt hơn: hay là đổi chủ?
Trang Hãn Học nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình, nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc đến như đang giận của Thu Triết Ngạn khi ôm hắn ngủ, lại nghĩ đến nụ cười ấm áp mà Thu Triết Ngạn thường dành cho hắn, dịu dàng hỏi hắn: "Hôm nay anh ở nhà chơi trò gì? Có vui không?"
Nếu đi thì sẽ không còn gặp lại người như Thu Triết Ngạn nữa.
Thế lại càng phiền hơn.
Trước cứ giả ngu, sống những ngày vui vẻ thêm một thời gian nữa đã.
Trang Hãn Học nghĩ vậy.
Tết Nguyên Đán là giai đoạn cao điểm cho ra mắt các bộ phim chiếu Tết.
Sau kỳ nghỉ lễ 1/1, Thu Triết Ngạn đã đi làm trở lại.
Trang Hãn Học ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, suy nghĩ một chút, định bụng đến rạp xem vài bộ phim mới, rất nhiều phim hắn thấy hứng thú, xem hết phim này đến phim khác, chẳng mấy chốc đã tiêu hết một ngày.
Cạnh nơi hắn sống còn có một quảng trường thương mại, rạp chiếu phim ở đó là rạp lớn nhất thành phố.
Trang Hãn Học đến rạp mới phát hiện hôm nay rạp rất đông, rất nhiều người mặc quần áo giống nhau, nhìn kỹ thì hóa ra là đồng phục fanclub của Giang Nhược Vân.
Trang Hãn Học hỏi mới biết, phim mới của Giang Nhược Vân tổ chức chiếu sớm ở đây để quảng bá, trước đó hắn đã biết đây là phim mới của Giang Nhược Vân, nhưng không biết cô sẽ đến, chỉ tùy tiện mua vé thôi.
Trang Hãn Học vào rạp xem phim, cảm thấy cũng không tệ.
Sau khi xem xong, người dẫn chương trình bước ra từ hậu trường, khán giả cũng chưa đi, đèn sáng lên, mấy diễn viên chính của phim bước lên sân khấu.
Những người bên cạnh đều lấy điện thoại ra chụp hình.
Trang Hãn Học nhìn trái nhìn phải, nghĩ ngợi rồi cũng lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình.
Giang Nhược Vân cười nhẹ, hơi cúi đầu chào khán giả, khiến đông đảo người hâm mộ ồ lên: "Xin chào mọi người, tôi là Giang Nhược Vân."
Cô vẫy tay chào khán giả, nhìn thấy người đàn ông ngồi giữa hàng ghế thứ ba đang cười ngây ngô – Trang Hãn Học.
Đúng là buồn cười.
Sau khi buổi quảng bá kết thúc.
Không hiểu sao cô lại nhớ tới chuyện cũ, mở danh bạ điện thoại, Trang Hãn Học vẫn đang nằm yên lặng trong danh sách, hình đại diện thế mà lại là cậu bé bút chì Shin.
Cô gửi tin nhắn cho Trang Hãn Học:
[Hiếm khi gặp nhau, lần sau gặp lại chẳng biết sẽ là tháng năm nào, tối nay anh muốn cùng ăn một bữa cơm không? Em mời.]
Sau ba phút, Trang Hãn Học nhắn lại: [Tôi có thể dẫn bạn trai theo không?]
Hết chương 7.
Thu Triết Ngạn vốn dĩ rất tức giận, nhưng khi nghe hắn hỏi giờ mình có đuổi hắn đi không, anh lại cảm thấy rất buồn cười.
Mẹ kiếp, sao lại có người vừa lăn giường với người yêu xong lại vô tình như thế? Vừa rồi lúc họ thảo luận về kỹ thuật, còn chẳng thấy hắn từ chối nữa là.
Thu Triết Ngạn cười cười, là giận đến bật cười: "Giờ vào đông rồi, chẳng lẽ em là người vô lý vậy sao?"
Trang Hãn Học gật đầu, thở dài một hơi, dựa vào ngực anh: "Ôi, có thể thư thả đến lúc tôi tìm được việc và nơi ở mới, rồi hẳn đuổi tôi đi được không?"
Thu Triết Ngạn lật người hắn lại, hôn thật mạnh: "Không ai đuổi anh đi hết! Em không nói là sẽ đuổi anh đi! "
Trang Hãn Học lại ngạc nhiên: "Em không đuổi tôi đi sao?"
Thu Triết Ngạn nghiến răng: "Em không nói là muốn đuổi anh đi. Anh đừng tự quyết định rằng em muốn đuổi anh. Em có nói câu nào là muốn đuổi anh đâu?"
Trang Hãn Học nói: "Nhưng em cầu hôn, tôi lại từ chối, hẳn là..." hắn nói được một nửa thì im bặt.
Thu Triết Ngạn liếm vào vết cắn của mình trên vai hắn, khiến Trang Hãn Học đau đến hít khí, anh lạnh giọng: "Trước đây từng có phụ nữ ngủ với anh, muốn kết hôn rồi bị anh từ chối, sau đó đuổi anh đi à?"
Vai của Trang Hãn Học cứng đờ, dù chưa trả lời, nhưng phản ứng của hắn đã đưa ra đáp án.
Thu Triết Ngạn thở dài thườn thượt, tức giận hỏi: "Có bao nhiêu người đã cầu hôn anh rồi?"
Giọng điệu của Trang Hãn Học như phải sờ mông hổ[1], khóe mắt liếc anh một cái: "Em có chắc là em muốn biết không?"
[1] Mô tả một tình huống rất khó khăn hoặc nguy hiểm.
Dường như là đang hỏi: Em có chắc là em muốn tự rước lấy nhục không?
Lòng Thu Triết Ngạn hoảng sợ, nhéo hắn dưới nước, hừ một tiếng, vẫn cố chấp hỏi: "Nói."
Trang Hãn Học bắt lấy cái tay dưới nước của anh, vặn vẹo vì đau: "Em đừng nhéo tôi."
Hắn lại thò tay ra khỏi mặt nước, khi gãi đầu làm bọt trắng dính lên mặt, rất đáng yêu: "Xem nào, mấy người nhỉ... sáu.. hay là bảy? Ừm... hình như Lan Lan cũng từng đòi cưới."
Thu Triết Ngạn hỏi: "Trước đây anh chơi bời đủ nhỉ. Anh là cậu ấm đào hoa à?"
Trang Hãn Học – cái tên không biết đọc bầu không khí này, chẳng những không xấu hổ mà còn khá tự hào: "Em quá khen, cũng tạm, chỉ có vậy thôi. Tôi cũng xem là khá rồi đó. Đám bạn trước kia của tôi còn quá đáng hơn nhiều."
Trang Hãn Học nghĩ về mấy cô bạn gái trước đây, mỗi người một vẻ, đủ loại hình, cô nào cũng muốn thuần phục hắn, muốn hắn ổn định, muốn hắn tiến bộ, muốn hắn hy sinh vì gia đình, nhưng hắn không làm được.
Hắn vốn cho rằng yêu một người đàn ông nhất định sẽ tránh được tình huống như vậy.
Không ngờ, Tiểu Thu cũng muốn kết hôn.
Ôi chao.
Biết rằng dường như có rất nhiều người giống anh, là nạn nhân của cái tên "bội tình bạc nghĩa" Trang Hãn Học, Thu Triết Ngạn vừa cảm thấy nhẹ nhõm, lại vừa tức giận hơn.
Trang Hãn Học đã từng quan hệ với bao nhiêu người?
Thu Triết Ngạn nổi quạo nắm lấy chỗ nào đó: "Thứ này của anh đúng là bị rất nhiều người dùng rồi nhỉ. Bẩn như thế thì đừng giữ lại nữa."
Trang Hãn Học ngâm mình trong nước ấm lại rùng mình hỏi: "Em, em định làm gì?"
Thu Triết Ngạn ôm chặt không để hắn chạy, đè hắn lại: "Em định làm gì hả? Em định chơi anh đến mức anh chỉ có thể ngủ với em, sau này không thể ngủ với phụ nữ được nữa."
...
...
...
Ngày hôm sau, Thu Triết Ngạn sảng khoái rời nhà.
Anh thực sự muốn xích Trang Hãn Học ở nhà hoặc khóa trái cửa, đổi mật khẩu, để hắn không thể ra ngoài. Đây là tầng mười bảy, dù Trang Hãn Học muốn cũng không thể thoát được.
Nhưng bình tĩnh ngẫm lại thì thật sự là hơi quá đáng.
Thế nên anh không làm vậy.
Cái gì cũng không làm, nhưng lại rất bất an.
Thật giống như đang nuôi một con mèo khao khát tự do, vì không đóng chặt cửa nên lo nó sẽ chạy mất, nhưng lại hy vọng kỳ tích xảy ra, nó sẽ chủ động lựa chọn ở lại bên cạnh mình.
Thu Triết Ngạn lấy thuốc mỡ xoa lên dấu vết do mình tạo ra ngày hôm qua.
Trang Hãn Học co rúm, giống như hơi sợ anh, Thu Triết Ngạn thấy hắn như con chó nhỏ bị ngược đãi, lại cảm thấy lòng chua xót.
Trang Hãn Học chỉ nói mấy câu với phụ nữ, chính anh cũng cảm thấy mình ghen tuông quá đáng, nhưng tối qua uống nhiều quá... Trang Hãn Học lại vạ miệng, anh thật sự không kiềm chế được mình.
Bây giờ anh rất hối hận, không chỉ hối hận vì đã hấp tấp đưa Trang Hãn Học đến bữa tiệc, mà còn vì đêm qua đã quá thô bạo, còn kích động cầu hôn như thế, chẳng những bị từ chối mà còn dọa Trang Hãn Học sợ.
Bạn trai cũ của anh ngoài trừ việc cũng lớn tuổi hơn ra, thì tính cách hoàn toàn khác với Trang Hãn Học, hai người từng cùng nhau ngồi xuống bàn bạc nghiêm túc về tương lai nhưng vẫn chưa đi đến đâu.
Anh không dám dồn ép Trang Hãn Học thêm nữa, anh cảm thấy nếu còn thúc đẩy nữa, hắn sẽ chạy mất.
Đàn áp xong lại dụ dỗ.
Trang Hãn Học trốn trong chăn, Thu Triết Ngạn ôm lấy cả chăn lẫn người, hôn lên tóc hắn, chân thành nói: "Em xin lỗi, em thực sự xin lỗi, tối qua đều là lỗi của em, là em quá đáng."
Khóe mắt Trang Hãn Học đỏ bừng, là sợ thật, rụt rè liếc anh một cái: "... Mông tôi đau lắm. Hôm nay em đừng làm nữa được không? Để tôi nghỉ ngơi một chút được không?"
Nhưng dù bị tra tấn như vậy, hắn cũng không hề tỏ ra tức giận hay buồn bã, giống như ngủ một giấc là quên hết, nếu không phải còn đau, có lẽ hắn thật sự quên sạch luôn ấy chứ.
Thu Triết Ngạn gật đầu: "Anh đừng giận em, em sẽ không làm thế nữa đâu. Anh có muốn chơi game không? Em chơi với anh nha. Anh muốn ăn gì, em đưa anh đi ăn."
Trang Hãn Học uốn éo trong chăn như con sâu lông, lại vui vẻ: "Ừa, em chơi game với tôi đi. Nhưng tôi không muốn ra ngoài ăn, mua về là được rồi. Hôm qua ra ngoài chơi một chuyến là đã vượt quá giới hạn đi chơi trong một tháng của tôi rồi."
Trước đây họ cũng không đi chơi vào cuối tuần.
Đều là nằm nhà, chủ yếu là không mặc đồ, làm cả ngày, tương đối phóng túng.
Hôm nay có thể để cái mông nghỉ ngơi một chút cũng tốt.
Nói đến chơi game thì hắn sẽ không còn mệt nữa, Trang Hãn Học đứng dậy mặc quần áo vào, sau bữa sáng, hắn chạy ra phòng khách ngồi xếp bằng trên chiếc thảm lông chuyên dụng của mình trước TV.
Con chó Đậu Đậu đặt mông ngồi xuống cạnh hắn, một người và một con chó nằm cùng một chỗ.
Trang Hãn Học quay đầu gọi anh: "Tiểu Thu, mau tới chơi game."
Đậu Đậu: "Gâu gâu."
Đúng là y như chủ.
Thu Triết Ngạn lại cảm thấy ông chú này thực sự rất đáng yêu.
Thu Triết Ngạn chơi game với hắn cả buổi, hỏi hắn: "Anh đừng sợ em, được không? Giờ em thật sự rất áy náy, sau này em sẽ không thô bạo với anh như vậy nữa. Tạm thời em cũng sẽ không cầu hôn anh nữa. Đừng sợ nhé."
Trang Hãn Học chẳng hiểu mô tê gì: "Anh đâu có sợ em."
Thu Triết Ngạn không nói gì.
Trang Hãn Học quay lại nhìn anh.
Thu Triết Ngạn hờn dỗi quay đầu đi, Trang Hãn Học đưa khuôn mặt tươi cười đến trước mặt anh, đưa tay xoa xoa giữa đôi mày nhíu chặt của anh: "Em còn trẻ, đừng cau mày, em xem nếp nhăn giữa mày em hơi sâu rồi nè. Nhìn đi, nếp nhăn của anh còn không rõ vậy."
Thu Triết Ngạn nâng mặt hắn nhìn kỹ, khuôn mặt này thực sự vẫn rất trẻ, mặt mũi tươi sáng, ngay cả khi không có biểu cảm cũng như mang ý cười, hiển nhiên chủ nhân của nó trước giờ vẫn luôn vô tư. Người ta đều nói tướng do tâm sinh, con người ta bắt đầu bước vào xã hội khi khoảng 20 tuổi, sau mười năm nếu sống cuộc đời vất vả thì khóe miệng và lông mày sẽ lộ ra vẻ cay đắng, nếu họ sống tốt, dáng vẻ của họ sẽ dễ khiến người ta yêu mến.
Thu Triết Ngạn hoàn toàn không hiểu, Trang Hãn Học từng nghèo khổ, chán nản, sao vẫn có thể vui vẻ như vậy?
Đôi mắt của Trang Hãn Học trong veo, hắn chớp mắt, hàng mi vừa đen, vừa dài.
Anh yêu khuôn mặt này, cũng giận, giận bản thân sao lại say mê cái tên vô tâm này, bèn hôn lên khuôn mặt của hắn.
Trang Hãn Học co rúm như con rùa, cực kỳ hoảng sợ: "Em đã nói hôm nay không làm mà. Hôm qua tôi làm thêm giờ rồi, hôm nay toàn quốc nghỉ lễ, mông tôi cũng phải nghỉ."
Thu Triết Ngạn giận, nhưng lại không thể đánh hắn: "Em chỉ hôn thôi mà. Không phải muốn làm anh."
Trang Hãn Học cảnh giác lén liếc anh vài lần.
Trang Hãn Học cảm thấy Thu Triết Ngạn không đủ chuyên nghiệp để làm kim chủ[2], trước kia hắn cũng từng bao mấy cô gái rồi, mua cái này cái kia, trên giường cũng không dằn vặt người ta quá đáng như Thu Triết Ngạn, hơn nữa nhất định sẽ mang bao, thương hoa tiếc ngọc, không bao giờ để các cô uống thuốc. Nhưng hắn là đàn ông, sẽ không có nguy cơ mang thai.
[2] Người bao nuôi
Tuy nhiên, xét thấy Thu Triết Ngạn và hắn cũng không phải là bao nuôi chính thức, cho nên hắn sẽ rộng lượng tha thứ cho đồng chí Tiểu Thu.
Hắn lười bẩm sinh, dù là một tên đàn ông háo sắc, nhưng qua giai đoạn hăng hái ban đầu, chơi điên cuồng suốt hai năm, hắn cảm thấy mấy chuyện này cũng chẳng có ý nghĩa gì, còn khiến người ta mệt.
Bây giờ chơi với Thu Triết Ngạn, hắn chỉ cần nằm là được, Thu Triết Ngạn phục vụ hắn vô cùng thỏa đáng, không cần quá dễ chịu.
Hiện tại hắn khá bối rối, sao trước kia mình lại cố chấp như vậy, sao lại không phát hiện mình còn có thiên phú ở phương diện này.
Nếu sớm trải nghiệm thì đã sướng từ lâu rồi. Đâu cần chờ tới bây giờ.
Dù lời cầu hôn của Thu Triết Ngạn thực sự khiến hắn khó xử... Chỉ là hắn không hiểu, nam nữ kết hôn là vì mục đích sinh sản, còn hai tên đàn ông bọn họ thì kết hôn làm chi? Có lẽ bởi vì Thu Triết Ngạn lớn lên ở nước ngoài, nên đối với anh việc kết hôn với đàn ông cũng rất bình thường?
Nhắc tới kết hôn là hắn lại muốn chạy.
Hơi phiền.
Tìm một công việc rồi dọn ra ngoài sao?
Sau khi trải nghiêm niềm hạnh phúc khi làm một gã trai bao già ăn bám, giờ còn có lựa chọn nào tốt hơn: hay là đổi chủ?
Trang Hãn Học nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình, nghĩ đến vẻ mặt nghiêm túc đến như đang giận của Thu Triết Ngạn khi ôm hắn ngủ, lại nghĩ đến nụ cười ấm áp mà Thu Triết Ngạn thường dành cho hắn, dịu dàng hỏi hắn: "Hôm nay anh ở nhà chơi trò gì? Có vui không?"
Nếu đi thì sẽ không còn gặp lại người như Thu Triết Ngạn nữa.
Thế lại càng phiền hơn.
Trước cứ giả ngu, sống những ngày vui vẻ thêm một thời gian nữa đã.
Trang Hãn Học nghĩ vậy.
Tết Nguyên Đán là giai đoạn cao điểm cho ra mắt các bộ phim chiếu Tết.
Sau kỳ nghỉ lễ 1/1, Thu Triết Ngạn đã đi làm trở lại.
Trang Hãn Học ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, suy nghĩ một chút, định bụng đến rạp xem vài bộ phim mới, rất nhiều phim hắn thấy hứng thú, xem hết phim này đến phim khác, chẳng mấy chốc đã tiêu hết một ngày.
Cạnh nơi hắn sống còn có một quảng trường thương mại, rạp chiếu phim ở đó là rạp lớn nhất thành phố.
Trang Hãn Học đến rạp mới phát hiện hôm nay rạp rất đông, rất nhiều người mặc quần áo giống nhau, nhìn kỹ thì hóa ra là đồng phục fanclub của Giang Nhược Vân.
Trang Hãn Học hỏi mới biết, phim mới của Giang Nhược Vân tổ chức chiếu sớm ở đây để quảng bá, trước đó hắn đã biết đây là phim mới của Giang Nhược Vân, nhưng không biết cô sẽ đến, chỉ tùy tiện mua vé thôi.
Trang Hãn Học vào rạp xem phim, cảm thấy cũng không tệ.
Sau khi xem xong, người dẫn chương trình bước ra từ hậu trường, khán giả cũng chưa đi, đèn sáng lên, mấy diễn viên chính của phim bước lên sân khấu.
Những người bên cạnh đều lấy điện thoại ra chụp hình.
Trang Hãn Học nhìn trái nhìn phải, nghĩ ngợi rồi cũng lấy điện thoại ra chụp vài tấm hình.
Giang Nhược Vân cười nhẹ, hơi cúi đầu chào khán giả, khiến đông đảo người hâm mộ ồ lên: "Xin chào mọi người, tôi là Giang Nhược Vân."
Cô vẫy tay chào khán giả, nhìn thấy người đàn ông ngồi giữa hàng ghế thứ ba đang cười ngây ngô – Trang Hãn Học.
Đúng là buồn cười.
Sau khi buổi quảng bá kết thúc.
Không hiểu sao cô lại nhớ tới chuyện cũ, mở danh bạ điện thoại, Trang Hãn Học vẫn đang nằm yên lặng trong danh sách, hình đại diện thế mà lại là cậu bé bút chì Shin.
Cô gửi tin nhắn cho Trang Hãn Học:
[Hiếm khi gặp nhau, lần sau gặp lại chẳng biết sẽ là tháng năm nào, tối nay anh muốn cùng ăn một bữa cơm không? Em mời.]
Sau ba phút, Trang Hãn Học nhắn lại: [Tôi có thể dẫn bạn trai theo không?]
Hết chương 7.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất