Chương 2: Cầu y đi áp kiệu!
Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Thôn Trúc Khê là nơi phi thường mỹ lệ. Xa xa là ruộng lúa mạch mênh mông vô bờ, mặt sau là đồi núi cao mênh mông trùng điệp, địa thế dựa núi gần sông, mỗi một chỗ đều là của quý thiên nhiên tặng cho nhân loại, trong núi cao thấp đều là các rừng cây bụi cây, có dược liệu trân quý, còn có các loại quả dại, sâu bên trong núi có các loại con mồi, đẹp thì đẹp, lại tràn ngập nguy hiểm.
Vì để lấp đầy bụng, khi nhàn hạ các thôn dân thường tụ hội lên núi săn thú, trên núi nhiều sài lang hổ báo, mỗi năm đều phải chết không ít người, ông ngoại Thần ca nhi là Lý Trạm cũng chết tại nơi đây.
Sự xuất hiện của Lý Cẩn đã làm thôn Trúc Khê biến hóa rực rỡ hẳn lên, hắn mở vài cái xưởng, hiện tại từng nhà trong thôn đều có thể lấp đầy bụng, bọn nhỏ cũng đều có thể đến trường, đối Thần ca nhi mà nói, Lý Cẩn càng là vị cứu tinh của y.
Sinh hoạt ở thôn Trúc Khê mấy năm nay, mỗi một ngày y đều cảm thấy không chân thực, sau khi cha mẹ hòa li, cữu cữu liền đem muội muội cùng y ghi vào gia phả Lý gia, y hiện tại được gọi là quả mận Thần.
Gió nhẹ thổi qua, nhánh cây đong đưa, lá cây tươi tốt hơi hơi run rấy một chút, hai mảnh lá cây rơi xuống dưới, mắt thấy gần dừng lại trên đầu Thần ca nhi, tiểu hồ ly trong ngực y hơi hơi mở to mắt một chút, lá cây chuyển sang hướng khác, rơi trên mặt đất.
Tiểu hồ ly là Vân Liệt cữu phu Thần ca nhi nhặt được trên núi, Thần ca nhi nuôi suốt 5 năm. Trong nhà nhiều người như vậy nhưng nó chỉ thích nhất Thần ca nhi, y đi chỗ nào cũng cùng đi. Khi thấy Thần ca nhi tới sau núi, nó lại ba ba đi theo, một khắc đều luyến tiếc rời đi y, dính người cực kỳ.
Giờ phút này Thần ca nhi đang ôm nó đọc sách, y xem là một quyển sách luận, bên trong chi chít tất cả đều là chú giải.
Đúng lúc này, một tiểu hán tử tầm mười mấy tuổi, vừa thở dốc, vừa chạy về phía Thần ca nhi, tiểu tử dáng người không cao, lúc chạy trên đường còn nhảy lên vài cái tựa như khỉ con, đôi mắt cũng linh động di thường, "Thần ca nhi, ngươi quả nhiên ở chỗ này!"
"Làm sao vậy?" Thần ca nhi đem sách trong tay đóng lại, ôm tiểu hồ ly đứng lên, y lớn lên đẹp, giờ phút này, ánh mặt trời lóa mắt chiếu lên mặt y, làm cho khuôn mặt nhỏ phảng phất như một khối dương chi bạch ngọc* tốt nhất.
*Dương chi bạch ngọc: là loại ngọc rất được ưa chuộng, đặc quyền làm ngọc ấn, ngọc bội cho Vua chúa, quý tộc.
Lý Lâm không tìm được từ hình dung, chỉ cảm thấy Thần ca nhi mấy năm nay càng ngày càng đẹp, hắn gãi gãi đầu, không hiểu sao có điểm ngượng ngùng, đang muốn nói chuyện, liền đối diện với ánh mắt hung tàn của tiểu hồ ly.
Lý Lâm sợ tới mức lui về phía sau một bước, "Ai, tiểu hồ ly cũng ở đây cùng ngươi nha."
Lý Lâm có điểm sợ nó, không nhịn được rụt rụt đầu, khuôn mặt nhỏ ngăm đen lại thêm cẩn thận, thấy tiểu hồ ly đem móng vuốt câu lấy vạt áo Thần ca, nhắm đôi mắt lại, mới nhẹ nhàng thở ra.
Thần ca nhi gật đầu, đôi mắt to hắc bạch phân minh* nhiều một tia nghi hoặc, "Phải, xảy ra chuyện gì sao?"
*Hắc bạch phân minh: trắng đen phân biệt rõ ràng.
"Ta vừa mới nhìn thấy nãi nãi ngươi ở ngoài thôn chúng ta đi đi lại lại, không phải là tới tìm ngươi đi? Ngươi ngàn vạn lần đừng ra khỏi thôn, hai ngày này dứt khoát cũng đừng tới sau núi."
Thần ca nhi hơi sửng sốt một chút, bàn tay vô thức nắm chặt, mụ tới đây làm gì?
Lý Lâm: "Thần ca nhi, ngươi nói mụ không phải vì nghe Cẩn thúc thúc không ở nhà, cố ý tới tìm việc đi?"
Cẩn thúc thúc trong miệng Lý Lâm, là Thần ca nhi cữu cữu Lý Cẩn, hắn có tính tình dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh, 5 năm trước từ hiện đại xuyên qua đây, liền ở thôn Trúc Khê lập nghiệp. Hắn cũng là tiểu ca nhi, hiện tại đã thành thân.
"Sẽ không."
Triệu thị tuy lòng tham không đáy, tánh lại ích kỷ nhưng lại rất tích mệnh, từ khi bị cữu cữu, cữu phu cảnh cáo, liền thành thật đi không ít, Thần ca nhi cảm thấy mụ cũng không dám tới cửa gây chuyện.
Lý Lâm: "Không biết thế nào, ngươi cần phải chú ý, Cẩn thúc thúc không ở nhà, vạn nhất mụ thật loạn lên, có hại vẫn là các ngươi."
Thần ca nhi gật đầu, khuôn mặt nhỏ hiện lên tia cảm tạ, "Ta biết, đi thôi."
Tiểu hồ ly duỗi eo một chút, đầu nhỏ gác trên vai Thần ca nhi, Thần ca nhi cúi đầu liếc nhìn một cái, thấy nó lười biếng liền nhéo nhéo móng vuốt nhỏ. Đều cảm thấy mấy ngày nay nó có phần không thích nhúc nhích.
Tiểu hồ ly giật mình, rồi liền nằm yên, nó có một thân da lông màu lửa hồng, lông xù xù, xinh đẹp kinh người, mỗi lần nhìn nó ngoan như vậy, Lý Lâm đều cảm thấy không chân thật, giống như cái tiểu hồ ly nhìn hắn với ánh mắt hung tàn là do hắn tự tưởng tượng ra.
Khi Thần ca nhi về đến nhà, mẹ y Lý Uyển đang trộn đồ ăn cho gà, nàng tuy tính cách dịu dàng, làm việc lại thập phần nhanh nhẹn, tiểu viện trong ngoài được nàng thu thập cực kỳ sạch sẽ. Thần ca nhi buông giỏ tre, đi qua, "Nương, để con làm cho."
Nói xong liền cầm lấy trộn đồ ăn cho gà.
Y tuổi tác tuy nhỏ, cái đầu cũng không cao, ôm một chậu đồ ăn lớn, đi đường đều có chút khó khăn, đôi tay trắng nõn vì dùng sức quá mức, gân xanh đều lộ cả ra.
"Ta tới làm được rồi, ngươi mới là hài tử bao lớn."
"Không có việc gì."
Biết rõ nhi tử có bao nhiêu cố chấp, Lý Uyển vội vàng bắt lấy tay, rốt cuộc cũng đem một chậu thức ăn lớn tới chuồng gà, thấy trên cái trán bóng loáng của Thần ca nhi chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, Lý Uyển lấy khăn tay ra giúp y lau lau.
Thần ca nhi có chút đỏ mặt, đầu nhỏ trốn ra một chút, nhỏ giọng nói: "Nương, con tự mình làm."
Lý Uyển nhấp môi cười, da mặt càng ngày càng mỏng.
Lau xong Thần ca nhi đưa khăn tay cho Lý Uyển, y ngồi xổm xuống, đem đồ ăn phân thành từng phần nhỏ, đôi tay trắng nõn tuy nho nhỏ nhưng động tác một chút đều không chậm, do thời gian dài giúp đỡ làm việc nhà, lòng bàn tay mài ra cái kén. Y rũ mắt kiên nhẫn mà múc, ánh hoàng hôn dần tàn làm sườn mặt xinh đẹp phá lệ nhu hòa.
Lý Uyển trong lòng ấm áp, chỉ cảm thấy nhi tử hiểu chuyện làm nàng chua xót.
"Nương vừa mới hầm chè đậu xanh, phỏng chừng có thể uống rồi, ngươi đi lấy ra tới, cũng đưa Minh Minh một chén, hắn vừa mới làm việc xong liền chạy tới luyện chữ, đồng dạng cũng không biết nghỉ một lát."
Thần ca nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Nhà bọn họ có hai cái sân, phòng ở mới vừa xây không được mấy năm, cữu cữu y 5 năm trước thành thân, năm thứ hai liền sinh một song bào thai, Lý Minh là hài tử cữu cữu nhận nuôi, năm nay mười tuổi. Thừa dịp nói sinh ý, cữu cữu thuận tiện mang theo bọn nhỏ đi Giang Nam, du ngoạn một phen, Thần ca nhi cùng Lý Minh bởi vì muốn học liền không đi theo.
Thần ca nhi bưng chè đậu xanh đi tới phòng Lý Minh, tiểu hồ ly phía sau đi theo y vào phòng, cái đầu nó tuy rằng không lớn, nện bước lại thập phần uyển chuyển nhẹ nhàng, đi đường lặng yên không một tiếng động, thái dương thong thả lặn xuống núi, thân ảnh nó dần dần bị kéo dài.
Lý Minh nghe được động tĩnh, liền buông bút lông sói trong tay xuống, "Ca, ta tới."
"Không có việc gì, lại rèn chữ?"
"Vâng."
Thấy ca ca cầm lấy chữ mà nhìn, Lý Minh có chút ngượng ngùng, hắn chữ đồng dạng luyện thật lâu, lại xa không bằng ca ca, "Có điểm xấu."
"Ngươi tuổi còn nhỏ, từ từ luyện là được."
Thần ca nhi đang nói, liền cảm thấy ống quần bị kéo một chút, tiểu hồ ly ngẩng đầu nhỏ trông mong mà nhìn y, gần nhất nó có chút uể oải ỉu xìu, nhưng lúc cầu ôm lại giống hệt lúc còn nhỏ, rất thích làm nũng, đáy mắt Thần ca nhi mang theo ý cười, khom lưng đem tiểu hồ ly ôm lên. Tiểu hồ ly đối người ngoài thực hung tàn, ở trước mặt Thần ca nhi lại thực ngoan, thường xuyên lấy đôi mắt thủy linh linh* nhìn người, mỗi lần bị nó nhìn chằm chằm, Thần ca nhi đều cảm thấy mềm lòng không thôi.
*Lấp lánh ánh nước
Lúc này Thần ca nhi, căn bản không nghĩ tới một ngày kia hồ ly trong ngực hắn sẽ biến thành người, còn nghĩ muốn đè y.
Thật mau liền đến thời gian ăn cơm chiều, trong nhà chỉ còn ba người, bữa ăn tương đối đơn giản. Lý Uyển đưa Lý Minh thêm một chém cơm, rõ ràng Thần nhi ăn khá ít, cũng không khuyên y.
Thần ca nhi ăn xong liền gác đũa xuống, đưa tiểu hồ ly một cái trứng gà đã được lột, vừa uy nó vừa hỏi một câu, "Nương, cữu cữu còn chưa có gửi thư trở về sao?"
Lý Minh cũng ngừng lại, mắt trông mong liếc nhìn Lý Uyển một cái, hiển nhiên có chút nhớ cha.
Lý Uyển cười cười, "Mới đi không mấy ngày, chờ bọn họ sắp xếp xong, nhất định sẽ viết thư gửi về. Có cữu phu ngươi đi theo, không có gì phải lo lắng."
Ngoài miệng nói không có gì phải lo lắng, kỳ thật Lý Uyển so với ai khác đều lo lắng, e sợ cho ba cái hài tử không thích ứng khí hậu Giang Nam, đây là do bọn họ lần đầu tiên đi xa như vậy, nàng cứ cảm thấy trong lòng không yên ổn.
Sợ hai đứa nhỏ lo lắng, Lý Uyển lại khinh thanh tế ngữ* khuyên vài câu, sau đó hỏi, "Nhớ cữu cữu bọn họ?"
*Lời nói nhỏ nhẹ
Thần ca nhi lên tiếng, y không chỉ có nhớ cữu cữu, cũng nhớ đệ đệ muội muội, lần đầu tiên tách ra lâu như vậy, Thần ca nhi cảm xúc có chút không vui.
Tiểu hồ ly liếc y một cái, ngao ngao kêu một tiếng, thấy Thần ca nhi nhìn lại đây, đầu nhỏ cạ cạ, há miệng, thúc giục y mau cho ăn, Thần ca nhi lại cho nó một ngụm, nó liền không nhai trực tiếp nuốt đi xuống, đôi mắt ướt dầm dề, giống như đói thảm, ăn xong liếm liếm tay Thần ca nhi, thỏa mãn không thôi.
"Ăn từ từ."
*
Buổi tối, Thần ca nhi lại lần nữa nằm mơ.
Là cùng một giấc mộng.
Trong mộng một đứa bé mặc hồng y dựa vào y mà ngủ, nó làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ không tỳ vết, mũi nhỏ cao thẳng, đôi môi hồng nhuận, rõ ràng tuổi còn nhỏ, lại xinh đẹp không giống người thật, mẹ Thần ca nhi Lý Uyển đã có tiếng là mỹ nhân, lấy đứa bé so với nàng còn muốn xinh đẹp hơn nhiều.
Thần ca nhi thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn, hắn ngủ bộ dáng thập phần ngoan ngoãn, thở ra hơi thở làm cho lòng ngực y ấm áp dễ chịu, y thậm chí nhìn thấy chính mình giơ tay nhéo chóp mũi đứa bé một chút, bé con ở trước ngực y cọ cọ, ngủ thực trầm, rõ ràng bị đè không thoải mái, y không chỉ có không sinh khí, biểu tình lại bất đắc dĩ sủng nịch.
Cảnh trong mơ chân thật như thế.
Thần ca nhi từ trong mộng bừng tỉnh, mới phát hiện tiểu hồ ly không biết khi nào lại đè ở trên người y, khó trách hô hấp có chút khó khăn. Y giơ tay sờ lưng tiểu hồ ly một chút, đem nó ôm lên, đang định để qua một bên, tiểu hồ ly lại mở mắt.
Đôi mắt nó vốn là màu nâu, giờ phút này lại phiếm lên ánh hồng, mạc danh có chút quỷ dị.
Thần ca nhi xoa xoa đôi mắt hắc diệu thạch, khuôn mặt hiện lên một tia nghi hoặc, y theo bản năng ngồi ngay ngắn, bàn tay nắm lại, khuôn mặt nhỏ ngạc nhiên không thôi, khi chăm chú nhìn lại, đôi mắt tiểu hồ ly đã khôi phục bình thường.
Thần ca nhi lại xoa xoa đôi mắt, vẫn là màu nâu, cho rằng chính mình hoa mắt nhìn nhầm, Thần ca nhi thở phào nhẹ nhõm, thấy sắc trời còn sớm, lại nằm xuống.
Tiểu hồ ly hạ xuống cái đuôi màu lửa hồng quấn quanh cánh tay Thần ca nhi, nó cọ Thần ca nhi một chút, thay đổi một tư thế thoải mái, dựa vào Thần ca nhi nhắm lại hai mắt.
Thần ca nhi ngáp một cái, đem tiểu hồ ly ôm tới trong lòng ngực, thân thể nó đông ấm hạ lạnh, giống như sẽ tự mình điều tiết nhiệt độ, ôm thực thoải mái, Thần ca nhi thật mau liền lại ngủ rồi.
Lại lần nữa tỉnh lại, Thần ca nhi đồng dạng là bị đè tỉnh, phát hiện sắc trời đã ẩn ẩn sáng lên, y liền ngồi dậy, chọc chọc bụng tiểu hồ ly, "Như thế nào lại đè trên người ta?"
Tiểu hồ ly vô tội mà mở mắt, bộ dáng còn buồn ngủ đáng yêu không thôi, Thần ca nhi nhịn không được xoa xoa đầu nó, lời trách cứ đến bên miệng lại nuốt xuống.
Tiểu hồ ly quơ quơ đầu nhỏ, cọ y một chút, móng vuốt nhỏ mềm oặt đặt ở trên người Thần ca nhi. Thần ca nhi bị nó cọ đến đáy lòng mềm mụp, đáy mắt hiện lên một tia ý cười, y ngày thường rất ít cười, cười rộ lên trên mặt phá lệ hiếm thấy lúm đồng tiền.
"Rời giường đi."
*
Ăn qua bữa sáng, Thần ca nhi cùng Lý Minh liền xách túi nhỏ, đi đến học đường.
Học đường ở thôn Đông Đầu, bởi vì cách thôn Trúc Khê không xa lắm, đi vài bước liền tới, bọn họ tới sớm, phu tử còn chưa tới.
Học đường ríu rít đều là thanh âm nói chuyện.
Lý Lâm và Vương Thụy cùng nhau tới , vừa thấy đến Thần ca nhi hắn liền chạy tới, "Thần ca nhi, ta biết vì cái gì nãi nãi ngươi ở ngoài thôn chúng ta đi đi lại lại. Đêm qua ta nghe mẹ ta nói, có người sẽ làm mai cho cha ngươi."
Thần ca nhi ngẩn người, nhất thời không phản ứng lại được.
"Ngươi hẳn là không biết chuyện này đi? Nghe nói cha ngươi đã gật đầu. Mụ khẳng định là bởi vì cha ngươi muốn thành thân, mới đến thôn Trúc Khê."
Lý Lâm gãi gãi đầu, "Ai, không đúng, liền tính cha ngươi muốn thành thân, cùng các ngươi có quan hệ gì? Uyển cô cô đã sớm cùng cha ngươi hòa li! Mụ không phải là muốn mời các ngươi uống rượu mừng đi?"
Vương Thụy gõ một cái lên đầu Lý Lâm.
"Ai u! Đau! Ca! Ngươi làm gì?!"
Vương Thụy liếc mắt trừng hắn một cái, "Thần ca nhi, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, bát tự còn chưa có xem qua đâu."
Lý Lâm không phục mà tranh luận, "Ai nói không có? Hai cái đều có, Thần ca nhi cha ngươi đều đồng ý."
Vương Thụy: "......"
"Thần ca nhi......"
Thấy Vương Thụy biểu tình thật cẩn thận, Thần ca nhi cười một chút, "Ta không có việc gì, hắn sớm muộn gì đều phải thành thân."
"Chính là, ca, ngươi chỉ thích lo lắng. Thần ca nhi đều đã nhập Lý gia gia phả, liền tính hắn muốn thành thân, cũng không ảnh hưởng gì, dù sao Thần ca nhi lại không sống cùng hắn."
Đang nói, có người đột nhiên hô một tiếng phu tử tới, tiếng cãi cọ ồn ào trong học đường lập tức an tĩnh.
Hai ngày sau, Thần ca nhi vẫn không đến sau núi, không phải do sợ hãi Triệu lão thái, trước kia Triệu lão thái sức chiến đấu xác thật rất mạnh, bằng không cũng không một mực đem cha mẹ Thần ca nhi nháo sự đến hòa li. Hiện tại Triệu lão thái đối Thần ca nhi cữu cữu cùng cữu phu lại sợ đến tận xương tủy, hơn nữa bọn họ lại biết kiếm tiền, mụ nịnh bợ còn không kịp, lại như thế nào gây chuyện?
Thần ca nhi chỉ là không muốn nhìn đến bộ dáng nịnh nọt của mụ, mỗi lần nhìn thấy mụ đều giống như nuốt một con ruồi bọ. Vốn tưởng rằng tránh đi hai ngày, liền không có việc gì, Thần ca nhi lại xem nhẹ quyết tâm của mụ.
Chiều hôm nay, phát hiện củi lửa trong nhà đã sắp dùng xong rồi, Thần ca nhi liền tính toán đến sau núi một chuyến.
Lý Minh nhìn thấy vậy, vội vàng đuổi theo, "Ca, ta đi."
Nói rồi liền đem giỏ tre đeo lên trên lưng chính mình, hắn là tiểu hán tử, thân thể so Thần ca nhi cường tráng nhiều, rõ ràng nhỏ hơn Thần ca nhi hai tuổi, cái đầu lại ẩn ẩn vượt qua y.
Thế giới này, có nam có nữ, nam nhân được gọi là hán tử, trừ cái này ra, còn tồn tại một loại giới tính đặc biệt, được gọi là tiểu ca nhi, tiểu ca nhi có thể khiến nữ nhân thụ thai, bản thân cũng có thai chí, có thể mang thai sinh con, thể lực bọn họ không bằng hán tử cường tráng, đây cũng là nguyên nhân Lý Minh tuy rằng tuổi nhỏ, lại cao hơn Thần ca nhi cái đầu.
Rõ ràng thuyết phục không được hắn, Thần ca nhi cũng không tiếp tục tranh luận, "Cùng nhau đi."
Trên núi có không ít củi lửa, không bao lâu hai người liền đem giỏ tre chứa đầy, Thần ca nhi còn cầm một cái dây thừng, đi đi dừng dừng, không bao lâu liền gom được một đống, Lý Minh đoạt lấy cõng lên.
Thần ca nhi có chút buồn cười, "Ta mới là ca ca."
Lý Minh xoa xoa chóp mũi, thẹn thùng mà cười một chút, "Ta mới là tiểu hán tử."
Tiểu hồ ly chờ đến không kiên nhẫn, vươn móng vuốt nhỏ gãi gãi ống quần Thần ca nhi .
Thần ca nhi đáy mắt mang theo chút ý cười, dùng mũi chân câu một chút cái đuôi màu lửa hồng của nó, "Đi thôi, mệt mỏi nói cho ta, chúng ta thay đổi."
Lý Minh thực nghiêm túc trả lời một câu, "Ca, nếu cõng nhiêu đây mà mệt, Vân cha sau khi trở về khẳng định sẽ huấn luyện ta đến chết. Thịnh Thịnh bọn họ cũng sẽ chê cười ta."
Thần ca nhi buồn cười mà lắc đầu.
Hai người một hồi đi xuống dọc theo sườn xuống núi, tiểu hồ ly chậm rì rì đi theo phía sau bọn họ, khi nghe được động tĩnh sâu trong rừng rậm, lỗ tai nó sẽ run rẩy rất nhỏ một chút, hoàng hôn nhàn nhạt chiếu vào trên người làm nó như được phủ thêm một tầng sắc thái thần bí.
Vừa đến chân núi, đôi mắt tiểu hồ ly liền hơi hơi mị lên, sâu bên trong ánh mắt hiện lên một mạt ánh hồng.
Lại đi thêm một đoạn, Thần ca nhi mới nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, đúng là mụ nội nó Triệu thị.
Mụ ăn mặc một thân nửa áo mới vải thô, đại khái là vì giả đáng thương, trên đầu kim thoa cũng lấy xuống dưới, cứ việc mụ đã học xong ngụy trang, Thần ca nhi vừa thấy đến mụ, trong đầu như cũ là lão thái thái chanh chua, vênh váo tự đắc.
"Ai u, Thần ca nhi, cháu trai ngoan của ta, nãi nãi rốt cuộc cũng thấy ngươi." Triệu lão thái mặt bẽn lẽn đi lên, một đôi mắt hồ ly lóe lên tính kế quang mang.
Thần ca nhi nhấp môi dưới, biểu tình có chút lãnh đạm, "Có việc?"
Lý Minh mặt càng là trắng ra, trực tiếp chắn trước mặt Thần ca nhi, "Ca, ngươi đi về trước, ta tới ứng phó mụ."
Triệu lão thái biểu tình có chút ngượng ngùng, biết Lý Cẩn đối Lý Minh coi trọng, giận mà không dám nói gì, "Thần ca nhi, nãi nãi là thực sự có việc."
Thần ca nhi vỗ vỗ bả vai Lý Minh, quay đầu đối Triệu lão thái nói: "Nếu ta nhớ không lầm, khi cha mẹ hòa li, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ, vẫn là ngươi tự mình đưa ra, ta hiện tại không có nãi nãi."
Nhìn y văn văn nhược nhược, ngày thường cũng không thích nói chuyện, Triệu lão thái thật không nghĩ tới y sẽ nói ra lời như vậy. Không hổ là người mấy năm đọc sách, mồm mép đều nhanh nhẹn không ít.
Mụ hơi hơi sửng sốt một chút, mới lấy tay che mặt, bi thống nói: "Thần ca nhi, lúc trước chuyện này, nãi nãi đã biết sai rồi. Không quan tâm như thế nào, ngươi đều là cháu trai của nãi nãi nha! Nãi nãi lúc trước là mỡ heo che tâm, mới lần lượt phạm sai lầm, ta đã sớm hối hận. Lần này nãi nãi tới tìm ngươi không phải cầu ngươi tha thứ, cũng không phải đỏ mắt các ngươi sống qua ngày rất hảo, hay nghĩ muốn xin bạc của ngươi. Nãi nãi thật sự là trong lòng khó chịu không được a!"
"Mấy năm gần đây, cha ngươi trước sau như một, ngươi nương bên người tốt xấu còn có ngươi cùng muội muội, hắn lại mọi việc chỉ có thể tự mình làm. Nãi nãi biết, ta thực xin lỗi các ngươi, đều là bởi vì ta, một cái gia đình tốt lại tan. Nhưng là cha ngươi đối với các ngươi cái dạng gì, ngươi trong lòng cũng rõ ràng."
Triệu lão thái bên nói, bên lặng lẽ đánh giá biểu tình đứa nhỏ này, chỉ thấy Thần ca nhi hơi hơi rũ mắt, thấy lông mi vừa dài vừa đen đem cảm xúc của y hoàn toàn che khuất, trên mặt cũng không có biểu tình, nho nhỏ tuổi chính là bộ dáng người máu lạnh, cực kỳ giống mẹ y.
Triệu lão thái chỉ cảm thấy đáy lòng nghẹn khuất lợi hại, mụ vì sao không thích Lý Uyển, vì sao không thích?! Này hết thảy đều là có nguyên nhân. Cố tình lúc này lại chỉ có thể chịu đựng.
"Nói xong?" Thần ca nhi lúc này mới ngẩng đầu liếc nhìn mụ một cái.
Triệu lão thái: "......"
Hỏi xong cũng không đợi mụ trả lời, Thần ca nhi liền nhấc chân rời đi, Triệu lão thái đang muốn đuổi theo, liền nhìn đến kia nhãi con hồ ly quay đầu liếc mắt một cái hung tợn nhìn chằm chằm mụ, trong ánh mắt ánh lên tia máu, giống như mụ lại động một chút, nó là có thể nhảy lại đây một ngụm cắn chết mụ.
Triệu lão thái không khống chế được mà run lên một chút, lòng sợ hãi không dám bước theo.
Thẳng đến Thần ca nhi đi ra rất xa, bóng dáng tiểu hồ ly cũng biến thành một cái điểm đỏ nhỏ, sợ hãi trong lòng mụ mới dần dần biến mất.
Nói đến cũng kỳ quái, mụ một cái người lớn thế nhưng liên tiếp bị một con tiểu hồ ly dọa sợ, Triệu lão thái đáy lòng cảm thấy không thể hiểu được, một con hồ ly nhỏ như vậy, xương cốt chắc không quá mấy lạng, thật là có thể cắn chết mụ hay không? Trong lòng không còn cảm thấy sợ hãi nữa, Triệu lão thái vừa chạy vừa đuổi theo.
"Thần ca nhi a! Ngươi từ từ chờ nãi nãi a! Thần ca nhi! Nãi nãi còn chưa nói xong đâu, ngươi từ từ chờ nãi nãi a! Nãi nãi lần này là thực sự có chuyện!"
Nàng kêu đến thê thảm, giống như bị người đuổi gϊếŧ vậy, Thần ca nhi cụp mi, định không phản ứng lại, lại sợ mụ cách hai ba ngày lại chạy tới, vạn nhất lại truyền tới lỗ tai mẹ y, liền dừng bước chân.
"Thần, Thần ca nhi."
"Ta kêu quả mận Thần."
Triệu lão thái liếm liếm môi khô cằn, lại không khống chế được mà trộm nhìn tiểu hồ ly một cái liếc mắt, lúc nhìn thấy nó ánh mắt hung tàn, sợ tới mức không nhịn được rùng mình một cái, "Tử, tử Thần, nãi, ta lần này tới, là muốn nhờ ngươi làm một chuyện."
Mụ cưỡng bách chính mình chỉ đem ánh mắt đặt trên người Thần ca nhi, "Ta sắp xếp cho cha ngươi một mối hôn sự, cha ngươi rốt cuộc cũng gật đầu. Ngươi cũng biết chúng ta ở nông thôn thành thân, phải có tiểu hài tử đến áp kiệu mới thuận lợi, cha ngươi là người mệnh khổ, không có thúc bá, càng không có cháu trai, ta, ta muốn nhờ ngươi đi áp kiệu."
Thần ca nhi sửng sốt nửa ngày, mới phản ứng lại, "Áp kiệu?"
"Đúng vậy, chính là áp kiệu, tới chỗ tân nương, còn có thể lấy lễ áp kiệu." Rõ ràng Thần ca nhi sẽ không để ý đến tiền này, Triệu lão thái vội vàng bồi thêm một câu, "Chậm trễ không bao nhiêu thời gian của ngươi."
"Triệu gia thôn có rất nhiều tiểu hài tử đi?" Y đều đã mười hai tuổi, tuổi lớn không nói, cũng không ai quy định người áp kiệu phải cùng nhà trai có quan hệ huyết thống?
Triệu lão thái biểu tình có chút khổ sở, "Tử Thần, ta cũng là không có biện pháp mới tìm đến ngươi, tính tình cha ngươi cũng không phải ngươi không biết, việc hôn nhân này hắn vốn không tình nguyện đáp ứng, nếu ngươi có thể đi, hắn nhất định có thể cao hứng đến điên. Về sau thành thân, quan hệ hai cha con người phỏng chừng càng nhạt, lần này, ngươi coi như, coi như là báo đáp một chút công dưỡng dục của hắn đi."
"Nãi nãi cầu ngươi." Nói Triệu lão thái liền phải quỳ xuống .
Thần ca nhi ngẩn người, đầu ngước lên, "Ngươi đừng như vậy."
Triệu lão thái nghĩ quỳ xuống cầu xin hắn, Lý Minh trực tiếp lấy cành cây chặn đùi mụ lại, "Ca ta nói ngươi như vậy không được, ngươi đừng ép hắn."
Triệu lão thái muốn quỳ đều không quỳ xuống được, đặt ở thời điểm tuổi trẻ khi tính tình lớn nhất, mụ có thể một ngụm xé tiểu tử này, cố tình hiện tại giận mà không dám nói gì.
Mụ hít vào một hơi thật sâu.
"Tử Thần. Cả đời này ta xác thật làm không ít chuyện xấu, ta cũng không cầu ngươi có thể tha thứ, trên thực tế ta cũng không sợ ngươi chê cười, việc hôn nhân này của cha ngươi cũng là ta một khóc hai nháo ba thắt cổ từng bước một dùng chiêu thức tổn hại mình bức tới. Hắn đáy lòng kỳ thật vẫn luôn nhớ thương các ngươi, cũng không buông xuống được nương ngươi. Ngươi cũng rõ ràng tính tình nương ngươi, đều nháo tới rồi tình trạng này, cùng nàng đời này đều không thể quay đầu lại, cha ngươi mỗi ngày đều như mất hồn, ta người làm mẹ trong lòng thật sự khó chịu a. Ta hiện tại liền ngóng trông chờ hắn thành thân, hắn có thể có nhiều ít nhân khí, đừng lại nửa chết nửa sống mà tồn tại."
Thần ca nhi nhấp môi dưới.
Triệu lão thái: "Thần ca nhi...... Nãi nãi cầu xin ngươi."
*
"Ca, ngươi muốn đồng ý tới sao?"
Đem củi lửa vào tới nhà bếp , Lý Minh thật cẩn thận liếc mắt nhìn Thần ca nhi một cái.
Thần ca nhi lắc đầu.
Lý Minh thở phào nhẹ nhõm, "Không đáp ứng là được rồi, ta cảm thấy có chỗ nào quái quái, mụ nhất định không có hảo tâm. Cha cùng Vân cha đều không ở nhà, mụ cố tình lúc này tìm tới, khẳng định lại có âm mưu."
"Không nói cái này, chữ quốc ngữ ngươi nhớ kỹ?"
Lý Minh mặt đỏ lên, trong nhà có mấy hài tử, cho dù là Thịnh Thịnh nghịch ngợm nhất trí nhớ đều so với hắn tốt hơn, hắn rõ ràng cùng cha giống nhau, đọc đủ thứ sách, cố tình chữ viết viết giống nhau, học cái gì cũng rất chậm, duy nhất ưu tú lại là võ nghệ, hắn...... Rõ ràng rất không thích tập võ.
"Đi, ta khảo bài ngươi."
"Ca, ngươi tha ta đi."
Khuôn mặt nhỏ Lý Minh suy sụp xuống dưới.
Đang nói, Lý Uyển đã trở lại, Lý Minh vội vàng chạy qua đi, giống như thấy được cứu tinh, "Cô cô, ngươi rốt cuộc đã trở lại."
Lý Uyển mới từ xưởng trở về, trong tay còn vác một cái giỏ tre, trong rổ là vài món quần áo, vừa được mấy nữ nhân thuê với hình thức mới, nàng lấy về giúp đỡ sửa chữa một chút.
Lý Minh tiếp được giỏ tre, đem giỏ tre ôm tới trong lòng ngực.
Lý Uyển xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn, "Cẩn thận một chút, hai huynh đệ các ngươi lại lên núi?"
"Trong nhà không củi lửa, ta và ca cùng nhau đi ra ngoài nhặt vài cái."
"Hầy, nhìn ta, ngày hôm qua còn nghĩ buổi sáng sẽ nhặt, vội lên liền hoàn toàn quên mất."
"Cô cô vốn dĩ luôn vội, vài việc nhỏ này giao cho chúng ta là được."
Thấy hắn bên nói chuyện, bên trộm liếc mắt ngắm mình một cái, Thần ca nhi có chút buồn cười.
Lý Uyển cũng phát giác hắn không thích hợp, mỗi lần Thần ca muốn khảo sát kiến thức đã học của hắn, đứa nhỏ này liền biến thành tiểu lảm nhảm, nàng nhịn không được cười, nhéo khuôn mặt nhỏ của hắn một chút, "Lại chọc tới ca ngươi?"
hết chương 2.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
Edit: mimai
Beta: irisyen
Thôn Trúc Khê là nơi phi thường mỹ lệ. Xa xa là ruộng lúa mạch mênh mông vô bờ, mặt sau là đồi núi cao mênh mông trùng điệp, địa thế dựa núi gần sông, mỗi một chỗ đều là của quý thiên nhiên tặng cho nhân loại, trong núi cao thấp đều là các rừng cây bụi cây, có dược liệu trân quý, còn có các loại quả dại, sâu bên trong núi có các loại con mồi, đẹp thì đẹp, lại tràn ngập nguy hiểm.
Vì để lấp đầy bụng, khi nhàn hạ các thôn dân thường tụ hội lên núi săn thú, trên núi nhiều sài lang hổ báo, mỗi năm đều phải chết không ít người, ông ngoại Thần ca nhi là Lý Trạm cũng chết tại nơi đây.
Sự xuất hiện của Lý Cẩn đã làm thôn Trúc Khê biến hóa rực rỡ hẳn lên, hắn mở vài cái xưởng, hiện tại từng nhà trong thôn đều có thể lấp đầy bụng, bọn nhỏ cũng đều có thể đến trường, đối Thần ca nhi mà nói, Lý Cẩn càng là vị cứu tinh của y.
Sinh hoạt ở thôn Trúc Khê mấy năm nay, mỗi một ngày y đều cảm thấy không chân thực, sau khi cha mẹ hòa li, cữu cữu liền đem muội muội cùng y ghi vào gia phả Lý gia, y hiện tại được gọi là quả mận Thần.
Gió nhẹ thổi qua, nhánh cây đong đưa, lá cây tươi tốt hơi hơi run rấy một chút, hai mảnh lá cây rơi xuống dưới, mắt thấy gần dừng lại trên đầu Thần ca nhi, tiểu hồ ly trong ngực y hơi hơi mở to mắt một chút, lá cây chuyển sang hướng khác, rơi trên mặt đất.
Tiểu hồ ly là Vân Liệt cữu phu Thần ca nhi nhặt được trên núi, Thần ca nhi nuôi suốt 5 năm. Trong nhà nhiều người như vậy nhưng nó chỉ thích nhất Thần ca nhi, y đi chỗ nào cũng cùng đi. Khi thấy Thần ca nhi tới sau núi, nó lại ba ba đi theo, một khắc đều luyến tiếc rời đi y, dính người cực kỳ.
Giờ phút này Thần ca nhi đang ôm nó đọc sách, y xem là một quyển sách luận, bên trong chi chít tất cả đều là chú giải.
Đúng lúc này, một tiểu hán tử tầm mười mấy tuổi, vừa thở dốc, vừa chạy về phía Thần ca nhi, tiểu tử dáng người không cao, lúc chạy trên đường còn nhảy lên vài cái tựa như khỉ con, đôi mắt cũng linh động di thường, "Thần ca nhi, ngươi quả nhiên ở chỗ này!"
"Làm sao vậy?" Thần ca nhi đem sách trong tay đóng lại, ôm tiểu hồ ly đứng lên, y lớn lên đẹp, giờ phút này, ánh mặt trời lóa mắt chiếu lên mặt y, làm cho khuôn mặt nhỏ phảng phất như một khối dương chi bạch ngọc* tốt nhất.
*Dương chi bạch ngọc: là loại ngọc rất được ưa chuộng, đặc quyền làm ngọc ấn, ngọc bội cho Vua chúa, quý tộc.
Lý Lâm không tìm được từ hình dung, chỉ cảm thấy Thần ca nhi mấy năm nay càng ngày càng đẹp, hắn gãi gãi đầu, không hiểu sao có điểm ngượng ngùng, đang muốn nói chuyện, liền đối diện với ánh mắt hung tàn của tiểu hồ ly.
Lý Lâm sợ tới mức lui về phía sau một bước, "Ai, tiểu hồ ly cũng ở đây cùng ngươi nha."
Lý Lâm có điểm sợ nó, không nhịn được rụt rụt đầu, khuôn mặt nhỏ ngăm đen lại thêm cẩn thận, thấy tiểu hồ ly đem móng vuốt câu lấy vạt áo Thần ca, nhắm đôi mắt lại, mới nhẹ nhàng thở ra.
Thần ca nhi gật đầu, đôi mắt to hắc bạch phân minh* nhiều một tia nghi hoặc, "Phải, xảy ra chuyện gì sao?"
*Hắc bạch phân minh: trắng đen phân biệt rõ ràng.
"Ta vừa mới nhìn thấy nãi nãi ngươi ở ngoài thôn chúng ta đi đi lại lại, không phải là tới tìm ngươi đi? Ngươi ngàn vạn lần đừng ra khỏi thôn, hai ngày này dứt khoát cũng đừng tới sau núi."
Thần ca nhi hơi sửng sốt một chút, bàn tay vô thức nắm chặt, mụ tới đây làm gì?
Lý Lâm: "Thần ca nhi, ngươi nói mụ không phải vì nghe Cẩn thúc thúc không ở nhà, cố ý tới tìm việc đi?"
Cẩn thúc thúc trong miệng Lý Lâm, là Thần ca nhi cữu cữu Lý Cẩn, hắn có tính tình dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh, 5 năm trước từ hiện đại xuyên qua đây, liền ở thôn Trúc Khê lập nghiệp. Hắn cũng là tiểu ca nhi, hiện tại đã thành thân.
"Sẽ không."
Triệu thị tuy lòng tham không đáy, tánh lại ích kỷ nhưng lại rất tích mệnh, từ khi bị cữu cữu, cữu phu cảnh cáo, liền thành thật đi không ít, Thần ca nhi cảm thấy mụ cũng không dám tới cửa gây chuyện.
Lý Lâm: "Không biết thế nào, ngươi cần phải chú ý, Cẩn thúc thúc không ở nhà, vạn nhất mụ thật loạn lên, có hại vẫn là các ngươi."
Thần ca nhi gật đầu, khuôn mặt nhỏ hiện lên tia cảm tạ, "Ta biết, đi thôi."
Tiểu hồ ly duỗi eo một chút, đầu nhỏ gác trên vai Thần ca nhi, Thần ca nhi cúi đầu liếc nhìn một cái, thấy nó lười biếng liền nhéo nhéo móng vuốt nhỏ. Đều cảm thấy mấy ngày nay nó có phần không thích nhúc nhích.
Tiểu hồ ly giật mình, rồi liền nằm yên, nó có một thân da lông màu lửa hồng, lông xù xù, xinh đẹp kinh người, mỗi lần nhìn nó ngoan như vậy, Lý Lâm đều cảm thấy không chân thật, giống như cái tiểu hồ ly nhìn hắn với ánh mắt hung tàn là do hắn tự tưởng tượng ra.
Khi Thần ca nhi về đến nhà, mẹ y Lý Uyển đang trộn đồ ăn cho gà, nàng tuy tính cách dịu dàng, làm việc lại thập phần nhanh nhẹn, tiểu viện trong ngoài được nàng thu thập cực kỳ sạch sẽ. Thần ca nhi buông giỏ tre, đi qua, "Nương, để con làm cho."
Nói xong liền cầm lấy trộn đồ ăn cho gà.
Y tuổi tác tuy nhỏ, cái đầu cũng không cao, ôm một chậu đồ ăn lớn, đi đường đều có chút khó khăn, đôi tay trắng nõn vì dùng sức quá mức, gân xanh đều lộ cả ra.
"Ta tới làm được rồi, ngươi mới là hài tử bao lớn."
"Không có việc gì."
Biết rõ nhi tử có bao nhiêu cố chấp, Lý Uyển vội vàng bắt lấy tay, rốt cuộc cũng đem một chậu thức ăn lớn tới chuồng gà, thấy trên cái trán bóng loáng của Thần ca nhi chảy ra một lớp mồ hôi mỏng, Lý Uyển lấy khăn tay ra giúp y lau lau.
Thần ca nhi có chút đỏ mặt, đầu nhỏ trốn ra một chút, nhỏ giọng nói: "Nương, con tự mình làm."
Lý Uyển nhấp môi cười, da mặt càng ngày càng mỏng.
Lau xong Thần ca nhi đưa khăn tay cho Lý Uyển, y ngồi xổm xuống, đem đồ ăn phân thành từng phần nhỏ, đôi tay trắng nõn tuy nho nhỏ nhưng động tác một chút đều không chậm, do thời gian dài giúp đỡ làm việc nhà, lòng bàn tay mài ra cái kén. Y rũ mắt kiên nhẫn mà múc, ánh hoàng hôn dần tàn làm sườn mặt xinh đẹp phá lệ nhu hòa.
Lý Uyển trong lòng ấm áp, chỉ cảm thấy nhi tử hiểu chuyện làm nàng chua xót.
"Nương vừa mới hầm chè đậu xanh, phỏng chừng có thể uống rồi, ngươi đi lấy ra tới, cũng đưa Minh Minh một chén, hắn vừa mới làm việc xong liền chạy tới luyện chữ, đồng dạng cũng không biết nghỉ một lát."
Thần ca nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Nhà bọn họ có hai cái sân, phòng ở mới vừa xây không được mấy năm, cữu cữu y 5 năm trước thành thân, năm thứ hai liền sinh một song bào thai, Lý Minh là hài tử cữu cữu nhận nuôi, năm nay mười tuổi. Thừa dịp nói sinh ý, cữu cữu thuận tiện mang theo bọn nhỏ đi Giang Nam, du ngoạn một phen, Thần ca nhi cùng Lý Minh bởi vì muốn học liền không đi theo.
Thần ca nhi bưng chè đậu xanh đi tới phòng Lý Minh, tiểu hồ ly phía sau đi theo y vào phòng, cái đầu nó tuy rằng không lớn, nện bước lại thập phần uyển chuyển nhẹ nhàng, đi đường lặng yên không một tiếng động, thái dương thong thả lặn xuống núi, thân ảnh nó dần dần bị kéo dài.
Lý Minh nghe được động tĩnh, liền buông bút lông sói trong tay xuống, "Ca, ta tới."
"Không có việc gì, lại rèn chữ?"
"Vâng."
Thấy ca ca cầm lấy chữ mà nhìn, Lý Minh có chút ngượng ngùng, hắn chữ đồng dạng luyện thật lâu, lại xa không bằng ca ca, "Có điểm xấu."
"Ngươi tuổi còn nhỏ, từ từ luyện là được."
Thần ca nhi đang nói, liền cảm thấy ống quần bị kéo một chút, tiểu hồ ly ngẩng đầu nhỏ trông mong mà nhìn y, gần nhất nó có chút uể oải ỉu xìu, nhưng lúc cầu ôm lại giống hệt lúc còn nhỏ, rất thích làm nũng, đáy mắt Thần ca nhi mang theo ý cười, khom lưng đem tiểu hồ ly ôm lên. Tiểu hồ ly đối người ngoài thực hung tàn, ở trước mặt Thần ca nhi lại thực ngoan, thường xuyên lấy đôi mắt thủy linh linh* nhìn người, mỗi lần bị nó nhìn chằm chằm, Thần ca nhi đều cảm thấy mềm lòng không thôi.
*Lấp lánh ánh nước
Lúc này Thần ca nhi, căn bản không nghĩ tới một ngày kia hồ ly trong ngực hắn sẽ biến thành người, còn nghĩ muốn đè y.
Thật mau liền đến thời gian ăn cơm chiều, trong nhà chỉ còn ba người, bữa ăn tương đối đơn giản. Lý Uyển đưa Lý Minh thêm một chém cơm, rõ ràng Thần nhi ăn khá ít, cũng không khuyên y.
Thần ca nhi ăn xong liền gác đũa xuống, đưa tiểu hồ ly một cái trứng gà đã được lột, vừa uy nó vừa hỏi một câu, "Nương, cữu cữu còn chưa có gửi thư trở về sao?"
Lý Minh cũng ngừng lại, mắt trông mong liếc nhìn Lý Uyển một cái, hiển nhiên có chút nhớ cha.
Lý Uyển cười cười, "Mới đi không mấy ngày, chờ bọn họ sắp xếp xong, nhất định sẽ viết thư gửi về. Có cữu phu ngươi đi theo, không có gì phải lo lắng."
Ngoài miệng nói không có gì phải lo lắng, kỳ thật Lý Uyển so với ai khác đều lo lắng, e sợ cho ba cái hài tử không thích ứng khí hậu Giang Nam, đây là do bọn họ lần đầu tiên đi xa như vậy, nàng cứ cảm thấy trong lòng không yên ổn.
Sợ hai đứa nhỏ lo lắng, Lý Uyển lại khinh thanh tế ngữ* khuyên vài câu, sau đó hỏi, "Nhớ cữu cữu bọn họ?"
*Lời nói nhỏ nhẹ
Thần ca nhi lên tiếng, y không chỉ có nhớ cữu cữu, cũng nhớ đệ đệ muội muội, lần đầu tiên tách ra lâu như vậy, Thần ca nhi cảm xúc có chút không vui.
Tiểu hồ ly liếc y một cái, ngao ngao kêu một tiếng, thấy Thần ca nhi nhìn lại đây, đầu nhỏ cạ cạ, há miệng, thúc giục y mau cho ăn, Thần ca nhi lại cho nó một ngụm, nó liền không nhai trực tiếp nuốt đi xuống, đôi mắt ướt dầm dề, giống như đói thảm, ăn xong liếm liếm tay Thần ca nhi, thỏa mãn không thôi.
"Ăn từ từ."
*
Buổi tối, Thần ca nhi lại lần nữa nằm mơ.
Là cùng một giấc mộng.
Trong mộng một đứa bé mặc hồng y dựa vào y mà ngủ, nó làn da trắng nõn, khuôn mặt nhỏ không tỳ vết, mũi nhỏ cao thẳng, đôi môi hồng nhuận, rõ ràng tuổi còn nhỏ, lại xinh đẹp không giống người thật, mẹ Thần ca nhi Lý Uyển đã có tiếng là mỹ nhân, lấy đứa bé so với nàng còn muốn xinh đẹp hơn nhiều.
Thần ca nhi thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn, hắn ngủ bộ dáng thập phần ngoan ngoãn, thở ra hơi thở làm cho lòng ngực y ấm áp dễ chịu, y thậm chí nhìn thấy chính mình giơ tay nhéo chóp mũi đứa bé một chút, bé con ở trước ngực y cọ cọ, ngủ thực trầm, rõ ràng bị đè không thoải mái, y không chỉ có không sinh khí, biểu tình lại bất đắc dĩ sủng nịch.
Cảnh trong mơ chân thật như thế.
Thần ca nhi từ trong mộng bừng tỉnh, mới phát hiện tiểu hồ ly không biết khi nào lại đè ở trên người y, khó trách hô hấp có chút khó khăn. Y giơ tay sờ lưng tiểu hồ ly một chút, đem nó ôm lên, đang định để qua một bên, tiểu hồ ly lại mở mắt.
Đôi mắt nó vốn là màu nâu, giờ phút này lại phiếm lên ánh hồng, mạc danh có chút quỷ dị.
Thần ca nhi xoa xoa đôi mắt hắc diệu thạch, khuôn mặt hiện lên một tia nghi hoặc, y theo bản năng ngồi ngay ngắn, bàn tay nắm lại, khuôn mặt nhỏ ngạc nhiên không thôi, khi chăm chú nhìn lại, đôi mắt tiểu hồ ly đã khôi phục bình thường.
Thần ca nhi lại xoa xoa đôi mắt, vẫn là màu nâu, cho rằng chính mình hoa mắt nhìn nhầm, Thần ca nhi thở phào nhẹ nhõm, thấy sắc trời còn sớm, lại nằm xuống.
Tiểu hồ ly hạ xuống cái đuôi màu lửa hồng quấn quanh cánh tay Thần ca nhi, nó cọ Thần ca nhi một chút, thay đổi một tư thế thoải mái, dựa vào Thần ca nhi nhắm lại hai mắt.
Thần ca nhi ngáp một cái, đem tiểu hồ ly ôm tới trong lòng ngực, thân thể nó đông ấm hạ lạnh, giống như sẽ tự mình điều tiết nhiệt độ, ôm thực thoải mái, Thần ca nhi thật mau liền lại ngủ rồi.
Lại lần nữa tỉnh lại, Thần ca nhi đồng dạng là bị đè tỉnh, phát hiện sắc trời đã ẩn ẩn sáng lên, y liền ngồi dậy, chọc chọc bụng tiểu hồ ly, "Như thế nào lại đè trên người ta?"
Tiểu hồ ly vô tội mà mở mắt, bộ dáng còn buồn ngủ đáng yêu không thôi, Thần ca nhi nhịn không được xoa xoa đầu nó, lời trách cứ đến bên miệng lại nuốt xuống.
Tiểu hồ ly quơ quơ đầu nhỏ, cọ y một chút, móng vuốt nhỏ mềm oặt đặt ở trên người Thần ca nhi. Thần ca nhi bị nó cọ đến đáy lòng mềm mụp, đáy mắt hiện lên một tia ý cười, y ngày thường rất ít cười, cười rộ lên trên mặt phá lệ hiếm thấy lúm đồng tiền.
"Rời giường đi."
*
Ăn qua bữa sáng, Thần ca nhi cùng Lý Minh liền xách túi nhỏ, đi đến học đường.
Học đường ở thôn Đông Đầu, bởi vì cách thôn Trúc Khê không xa lắm, đi vài bước liền tới, bọn họ tới sớm, phu tử còn chưa tới.
Học đường ríu rít đều là thanh âm nói chuyện.
Lý Lâm và Vương Thụy cùng nhau tới , vừa thấy đến Thần ca nhi hắn liền chạy tới, "Thần ca nhi, ta biết vì cái gì nãi nãi ngươi ở ngoài thôn chúng ta đi đi lại lại. Đêm qua ta nghe mẹ ta nói, có người sẽ làm mai cho cha ngươi."
Thần ca nhi ngẩn người, nhất thời không phản ứng lại được.
"Ngươi hẳn là không biết chuyện này đi? Nghe nói cha ngươi đã gật đầu. Mụ khẳng định là bởi vì cha ngươi muốn thành thân, mới đến thôn Trúc Khê."
Lý Lâm gãi gãi đầu, "Ai, không đúng, liền tính cha ngươi muốn thành thân, cùng các ngươi có quan hệ gì? Uyển cô cô đã sớm cùng cha ngươi hòa li! Mụ không phải là muốn mời các ngươi uống rượu mừng đi?"
Vương Thụy gõ một cái lên đầu Lý Lâm.
"Ai u! Đau! Ca! Ngươi làm gì?!"
Vương Thụy liếc mắt trừng hắn một cái, "Thần ca nhi, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, bát tự còn chưa có xem qua đâu."
Lý Lâm không phục mà tranh luận, "Ai nói không có? Hai cái đều có, Thần ca nhi cha ngươi đều đồng ý."
Vương Thụy: "......"
"Thần ca nhi......"
Thấy Vương Thụy biểu tình thật cẩn thận, Thần ca nhi cười một chút, "Ta không có việc gì, hắn sớm muộn gì đều phải thành thân."
"Chính là, ca, ngươi chỉ thích lo lắng. Thần ca nhi đều đã nhập Lý gia gia phả, liền tính hắn muốn thành thân, cũng không ảnh hưởng gì, dù sao Thần ca nhi lại không sống cùng hắn."
Đang nói, có người đột nhiên hô một tiếng phu tử tới, tiếng cãi cọ ồn ào trong học đường lập tức an tĩnh.
Hai ngày sau, Thần ca nhi vẫn không đến sau núi, không phải do sợ hãi Triệu lão thái, trước kia Triệu lão thái sức chiến đấu xác thật rất mạnh, bằng không cũng không một mực đem cha mẹ Thần ca nhi nháo sự đến hòa li. Hiện tại Triệu lão thái đối Thần ca nhi cữu cữu cùng cữu phu lại sợ đến tận xương tủy, hơn nữa bọn họ lại biết kiếm tiền, mụ nịnh bợ còn không kịp, lại như thế nào gây chuyện?
Thần ca nhi chỉ là không muốn nhìn đến bộ dáng nịnh nọt của mụ, mỗi lần nhìn thấy mụ đều giống như nuốt một con ruồi bọ. Vốn tưởng rằng tránh đi hai ngày, liền không có việc gì, Thần ca nhi lại xem nhẹ quyết tâm của mụ.
Chiều hôm nay, phát hiện củi lửa trong nhà đã sắp dùng xong rồi, Thần ca nhi liền tính toán đến sau núi một chuyến.
Lý Minh nhìn thấy vậy, vội vàng đuổi theo, "Ca, ta đi."
Nói rồi liền đem giỏ tre đeo lên trên lưng chính mình, hắn là tiểu hán tử, thân thể so Thần ca nhi cường tráng nhiều, rõ ràng nhỏ hơn Thần ca nhi hai tuổi, cái đầu lại ẩn ẩn vượt qua y.
Thế giới này, có nam có nữ, nam nhân được gọi là hán tử, trừ cái này ra, còn tồn tại một loại giới tính đặc biệt, được gọi là tiểu ca nhi, tiểu ca nhi có thể khiến nữ nhân thụ thai, bản thân cũng có thai chí, có thể mang thai sinh con, thể lực bọn họ không bằng hán tử cường tráng, đây cũng là nguyên nhân Lý Minh tuy rằng tuổi nhỏ, lại cao hơn Thần ca nhi cái đầu.
Rõ ràng thuyết phục không được hắn, Thần ca nhi cũng không tiếp tục tranh luận, "Cùng nhau đi."
Trên núi có không ít củi lửa, không bao lâu hai người liền đem giỏ tre chứa đầy, Thần ca nhi còn cầm một cái dây thừng, đi đi dừng dừng, không bao lâu liền gom được một đống, Lý Minh đoạt lấy cõng lên.
Thần ca nhi có chút buồn cười, "Ta mới là ca ca."
Lý Minh xoa xoa chóp mũi, thẹn thùng mà cười một chút, "Ta mới là tiểu hán tử."
Tiểu hồ ly chờ đến không kiên nhẫn, vươn móng vuốt nhỏ gãi gãi ống quần Thần ca nhi .
Thần ca nhi đáy mắt mang theo chút ý cười, dùng mũi chân câu một chút cái đuôi màu lửa hồng của nó, "Đi thôi, mệt mỏi nói cho ta, chúng ta thay đổi."
Lý Minh thực nghiêm túc trả lời một câu, "Ca, nếu cõng nhiêu đây mà mệt, Vân cha sau khi trở về khẳng định sẽ huấn luyện ta đến chết. Thịnh Thịnh bọn họ cũng sẽ chê cười ta."
Thần ca nhi buồn cười mà lắc đầu.
Hai người một hồi đi xuống dọc theo sườn xuống núi, tiểu hồ ly chậm rì rì đi theo phía sau bọn họ, khi nghe được động tĩnh sâu trong rừng rậm, lỗ tai nó sẽ run rẩy rất nhỏ một chút, hoàng hôn nhàn nhạt chiếu vào trên người làm nó như được phủ thêm một tầng sắc thái thần bí.
Vừa đến chân núi, đôi mắt tiểu hồ ly liền hơi hơi mị lên, sâu bên trong ánh mắt hiện lên một mạt ánh hồng.
Lại đi thêm một đoạn, Thần ca nhi mới nhìn thấy một hình bóng quen thuộc, đúng là mụ nội nó Triệu thị.
Mụ ăn mặc một thân nửa áo mới vải thô, đại khái là vì giả đáng thương, trên đầu kim thoa cũng lấy xuống dưới, cứ việc mụ đã học xong ngụy trang, Thần ca nhi vừa thấy đến mụ, trong đầu như cũ là lão thái thái chanh chua, vênh váo tự đắc.
"Ai u, Thần ca nhi, cháu trai ngoan của ta, nãi nãi rốt cuộc cũng thấy ngươi." Triệu lão thái mặt bẽn lẽn đi lên, một đôi mắt hồ ly lóe lên tính kế quang mang.
Thần ca nhi nhấp môi dưới, biểu tình có chút lãnh đạm, "Có việc?"
Lý Minh mặt càng là trắng ra, trực tiếp chắn trước mặt Thần ca nhi, "Ca, ngươi đi về trước, ta tới ứng phó mụ."
Triệu lão thái biểu tình có chút ngượng ngùng, biết Lý Cẩn đối Lý Minh coi trọng, giận mà không dám nói gì, "Thần ca nhi, nãi nãi là thực sự có việc."
Thần ca nhi vỗ vỗ bả vai Lý Minh, quay đầu đối Triệu lão thái nói: "Nếu ta nhớ không lầm, khi cha mẹ hòa li, chúng ta đã đoạn tuyệt quan hệ, vẫn là ngươi tự mình đưa ra, ta hiện tại không có nãi nãi."
Nhìn y văn văn nhược nhược, ngày thường cũng không thích nói chuyện, Triệu lão thái thật không nghĩ tới y sẽ nói ra lời như vậy. Không hổ là người mấy năm đọc sách, mồm mép đều nhanh nhẹn không ít.
Mụ hơi hơi sửng sốt một chút, mới lấy tay che mặt, bi thống nói: "Thần ca nhi, lúc trước chuyện này, nãi nãi đã biết sai rồi. Không quan tâm như thế nào, ngươi đều là cháu trai của nãi nãi nha! Nãi nãi lúc trước là mỡ heo che tâm, mới lần lượt phạm sai lầm, ta đã sớm hối hận. Lần này nãi nãi tới tìm ngươi không phải cầu ngươi tha thứ, cũng không phải đỏ mắt các ngươi sống qua ngày rất hảo, hay nghĩ muốn xin bạc của ngươi. Nãi nãi thật sự là trong lòng khó chịu không được a!"
"Mấy năm gần đây, cha ngươi trước sau như một, ngươi nương bên người tốt xấu còn có ngươi cùng muội muội, hắn lại mọi việc chỉ có thể tự mình làm. Nãi nãi biết, ta thực xin lỗi các ngươi, đều là bởi vì ta, một cái gia đình tốt lại tan. Nhưng là cha ngươi đối với các ngươi cái dạng gì, ngươi trong lòng cũng rõ ràng."
Triệu lão thái bên nói, bên lặng lẽ đánh giá biểu tình đứa nhỏ này, chỉ thấy Thần ca nhi hơi hơi rũ mắt, thấy lông mi vừa dài vừa đen đem cảm xúc của y hoàn toàn che khuất, trên mặt cũng không có biểu tình, nho nhỏ tuổi chính là bộ dáng người máu lạnh, cực kỳ giống mẹ y.
Triệu lão thái chỉ cảm thấy đáy lòng nghẹn khuất lợi hại, mụ vì sao không thích Lý Uyển, vì sao không thích?! Này hết thảy đều là có nguyên nhân. Cố tình lúc này lại chỉ có thể chịu đựng.
"Nói xong?" Thần ca nhi lúc này mới ngẩng đầu liếc nhìn mụ một cái.
Triệu lão thái: "......"
Hỏi xong cũng không đợi mụ trả lời, Thần ca nhi liền nhấc chân rời đi, Triệu lão thái đang muốn đuổi theo, liền nhìn đến kia nhãi con hồ ly quay đầu liếc mắt một cái hung tợn nhìn chằm chằm mụ, trong ánh mắt ánh lên tia máu, giống như mụ lại động một chút, nó là có thể nhảy lại đây một ngụm cắn chết mụ.
Triệu lão thái không khống chế được mà run lên một chút, lòng sợ hãi không dám bước theo.
Thẳng đến Thần ca nhi đi ra rất xa, bóng dáng tiểu hồ ly cũng biến thành một cái điểm đỏ nhỏ, sợ hãi trong lòng mụ mới dần dần biến mất.
Nói đến cũng kỳ quái, mụ một cái người lớn thế nhưng liên tiếp bị một con tiểu hồ ly dọa sợ, Triệu lão thái đáy lòng cảm thấy không thể hiểu được, một con hồ ly nhỏ như vậy, xương cốt chắc không quá mấy lạng, thật là có thể cắn chết mụ hay không? Trong lòng không còn cảm thấy sợ hãi nữa, Triệu lão thái vừa chạy vừa đuổi theo.
"Thần ca nhi a! Ngươi từ từ chờ nãi nãi a! Thần ca nhi! Nãi nãi còn chưa nói xong đâu, ngươi từ từ chờ nãi nãi a! Nãi nãi lần này là thực sự có chuyện!"
Nàng kêu đến thê thảm, giống như bị người đuổi gϊếŧ vậy, Thần ca nhi cụp mi, định không phản ứng lại, lại sợ mụ cách hai ba ngày lại chạy tới, vạn nhất lại truyền tới lỗ tai mẹ y, liền dừng bước chân.
"Thần, Thần ca nhi."
"Ta kêu quả mận Thần."
Triệu lão thái liếm liếm môi khô cằn, lại không khống chế được mà trộm nhìn tiểu hồ ly một cái liếc mắt, lúc nhìn thấy nó ánh mắt hung tàn, sợ tới mức không nhịn được rùng mình một cái, "Tử, tử Thần, nãi, ta lần này tới, là muốn nhờ ngươi làm một chuyện."
Mụ cưỡng bách chính mình chỉ đem ánh mắt đặt trên người Thần ca nhi, "Ta sắp xếp cho cha ngươi một mối hôn sự, cha ngươi rốt cuộc cũng gật đầu. Ngươi cũng biết chúng ta ở nông thôn thành thân, phải có tiểu hài tử đến áp kiệu mới thuận lợi, cha ngươi là người mệnh khổ, không có thúc bá, càng không có cháu trai, ta, ta muốn nhờ ngươi đi áp kiệu."
Thần ca nhi sửng sốt nửa ngày, mới phản ứng lại, "Áp kiệu?"
"Đúng vậy, chính là áp kiệu, tới chỗ tân nương, còn có thể lấy lễ áp kiệu." Rõ ràng Thần ca nhi sẽ không để ý đến tiền này, Triệu lão thái vội vàng bồi thêm một câu, "Chậm trễ không bao nhiêu thời gian của ngươi."
"Triệu gia thôn có rất nhiều tiểu hài tử đi?" Y đều đã mười hai tuổi, tuổi lớn không nói, cũng không ai quy định người áp kiệu phải cùng nhà trai có quan hệ huyết thống?
Triệu lão thái biểu tình có chút khổ sở, "Tử Thần, ta cũng là không có biện pháp mới tìm đến ngươi, tính tình cha ngươi cũng không phải ngươi không biết, việc hôn nhân này hắn vốn không tình nguyện đáp ứng, nếu ngươi có thể đi, hắn nhất định có thể cao hứng đến điên. Về sau thành thân, quan hệ hai cha con người phỏng chừng càng nhạt, lần này, ngươi coi như, coi như là báo đáp một chút công dưỡng dục của hắn đi."
"Nãi nãi cầu ngươi." Nói Triệu lão thái liền phải quỳ xuống .
Thần ca nhi ngẩn người, đầu ngước lên, "Ngươi đừng như vậy."
Triệu lão thái nghĩ quỳ xuống cầu xin hắn, Lý Minh trực tiếp lấy cành cây chặn đùi mụ lại, "Ca ta nói ngươi như vậy không được, ngươi đừng ép hắn."
Triệu lão thái muốn quỳ đều không quỳ xuống được, đặt ở thời điểm tuổi trẻ khi tính tình lớn nhất, mụ có thể một ngụm xé tiểu tử này, cố tình hiện tại giận mà không dám nói gì.
Mụ hít vào một hơi thật sâu.
"Tử Thần. Cả đời này ta xác thật làm không ít chuyện xấu, ta cũng không cầu ngươi có thể tha thứ, trên thực tế ta cũng không sợ ngươi chê cười, việc hôn nhân này của cha ngươi cũng là ta một khóc hai nháo ba thắt cổ từng bước một dùng chiêu thức tổn hại mình bức tới. Hắn đáy lòng kỳ thật vẫn luôn nhớ thương các ngươi, cũng không buông xuống được nương ngươi. Ngươi cũng rõ ràng tính tình nương ngươi, đều nháo tới rồi tình trạng này, cùng nàng đời này đều không thể quay đầu lại, cha ngươi mỗi ngày đều như mất hồn, ta người làm mẹ trong lòng thật sự khó chịu a. Ta hiện tại liền ngóng trông chờ hắn thành thân, hắn có thể có nhiều ít nhân khí, đừng lại nửa chết nửa sống mà tồn tại."
Thần ca nhi nhấp môi dưới.
Triệu lão thái: "Thần ca nhi...... Nãi nãi cầu xin ngươi."
*
"Ca, ngươi muốn đồng ý tới sao?"
Đem củi lửa vào tới nhà bếp , Lý Minh thật cẩn thận liếc mắt nhìn Thần ca nhi một cái.
Thần ca nhi lắc đầu.
Lý Minh thở phào nhẹ nhõm, "Không đáp ứng là được rồi, ta cảm thấy có chỗ nào quái quái, mụ nhất định không có hảo tâm. Cha cùng Vân cha đều không ở nhà, mụ cố tình lúc này tìm tới, khẳng định lại có âm mưu."
"Không nói cái này, chữ quốc ngữ ngươi nhớ kỹ?"
Lý Minh mặt đỏ lên, trong nhà có mấy hài tử, cho dù là Thịnh Thịnh nghịch ngợm nhất trí nhớ đều so với hắn tốt hơn, hắn rõ ràng cùng cha giống nhau, đọc đủ thứ sách, cố tình chữ viết viết giống nhau, học cái gì cũng rất chậm, duy nhất ưu tú lại là võ nghệ, hắn...... Rõ ràng rất không thích tập võ.
"Đi, ta khảo bài ngươi."
"Ca, ngươi tha ta đi."
Khuôn mặt nhỏ Lý Minh suy sụp xuống dưới.
Đang nói, Lý Uyển đã trở lại, Lý Minh vội vàng chạy qua đi, giống như thấy được cứu tinh, "Cô cô, ngươi rốt cuộc đã trở lại."
Lý Uyển mới từ xưởng trở về, trong tay còn vác một cái giỏ tre, trong rổ là vài món quần áo, vừa được mấy nữ nhân thuê với hình thức mới, nàng lấy về giúp đỡ sửa chữa một chút.
Lý Minh tiếp được giỏ tre, đem giỏ tre ôm tới trong lòng ngực.
Lý Uyển xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn, "Cẩn thận một chút, hai huynh đệ các ngươi lại lên núi?"
"Trong nhà không củi lửa, ta và ca cùng nhau đi ra ngoài nhặt vài cái."
"Hầy, nhìn ta, ngày hôm qua còn nghĩ buổi sáng sẽ nhặt, vội lên liền hoàn toàn quên mất."
"Cô cô vốn dĩ luôn vội, vài việc nhỏ này giao cho chúng ta là được."
Thấy hắn bên nói chuyện, bên trộm liếc mắt ngắm mình một cái, Thần ca nhi có chút buồn cười.
Lý Uyển cũng phát giác hắn không thích hợp, mỗi lần Thần ca muốn khảo sát kiến thức đã học của hắn, đứa nhỏ này liền biến thành tiểu lảm nhảm, nàng nhịn không được cười, nhéo khuôn mặt nhỏ của hắn một chút, "Lại chọc tới ca ngươi?"
hết chương 2.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất