Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang

Chương 43: Được lưu lại!

Trước Sau
Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Khi Thần ca nhi cùng bọn An Tử Hiên đi vào tiền viện, phu tử đã tới, không chỉ có bọn họ, Lê Diệp cũng ở đó, hai người đang nói chuyện, trong lòng ngực Lê Diệp còn ôm một nhóc hồ ly, nhóc hồ ly này là Lê Diệp chờ sau khi Thần ca nhi ngủ, vào trong núi bắt.

Phạm vi vài trăm dặm một cái cây một ngọn cỏ đều nằm trong phạm vi khống chế của hắn, bắt một con hồ ly với hắn mà nói dễ như trở bàn tay.

Thấy Thần ca nhi đi lại, Liêu phu tử cười cười, "Mau nhìn xem một chút, con hồ ly này có phải là con ngươi nuôi hay không, hôm nay Lê Diệp nhìn thấy nó ở học viện."

Thần ca nhi gật gật đầu, "Là của ta, cảm ơn phu tử."

An Tử Hi cười nói: "Người ta hay bảo mũi chó rất thính, con hồ ly này của ngươi cũng thật không đơn giản, thế mà có thể tìm đường quay về."

Thần ca nhi: "Hai ngày trước trong nhà có gửi thư, nói ngày ta trở lại học viện nó liền đi lạc, phỏng chừng khi người nhà đưa ta về học viện, nó cũng nhảy theo lên xe ngựa, không ai để ý nên một đường mới đưa thẳng nó đến đây, bằng không chỉ dựa vào khứu giác, sao nó có thể tự tìm về. Ngày hôm qua ta không cẩn thận thấy nó, mới biết được nó đang ở học viện."

Liêu phu tử gật đầu, "Tìm được thì tốt rồi, bất quá học viện cũng có quy định của học viện, nuôi động vật ở chỗ này khẳng định không được, trước mắt còn có mấy ngày nữa là có thể về nhà, để người nhà tới đón cũng quá phiền phức, mấy ngày nay cứ giao cho Vương thúc, để hắn hỗ trợ chăm sóc một chút đi, khi nghỉ ngơi ngươi mang nó theo thì được."

Thần ca nhi cảm kích gật đầu, "Cảm ơn phu tử."

"Không cần cảm tạ ta, ngược lại phải cảm tạ Lê Diệp, giúp ngươi không ít, hiện tại chân ngươi thế nào?"

"Khá hơn nhiều, ngày hôm qua xoay cổ chân một chút, đã ổn hơn nhiều."

Khi bọn họ còn đang nói chuyện, các học sinh đã lục tục tới học viện, thấy bên cạnh Liêu phu tử có thêm một người tuổi trẻ lạ mặt thì hơi hơi sửng sốt, Lê Diệp không chỉ có gương mặt tuấn mỹ, khí chất cũng thập phần xuất chúng, Thần ca nhi đã được xem là mỹ nhân đẹp nhất học viện, chỉ tính diện mạo, hắn thế mà còn muốn đẹp hơn Thần ca nhi vài phần, lúc nhìn đến hắn, vài học sinh còn có loại cảm giác không chân thật, một hán tử trong đó còn nhịn không được xoa xoa đôi mắt.



Mọi người không nhịn được châu đầu ghé tai nghị luận, đều tò mò hắn là ai, trong đó có người lá gan lớn còn cười nói: "Phu tử, học viện khi nào có một tiểu sư đệ tuấn tú như thế? Không giới thiệu cho mọi người biết một chút sao?

Liêu phu tử trừng mắt liếc hắn, "Ngươi đừng lắm lời, nếu tới rồi thì mau đọc sách đi."

Các học sinh từng người lần lượt ngồi vào chỗ, tay mở sách, đôi mắt lại vẫn trộm hướng nhìn lên người Lê Diệp, Lê Diệp liền đứng bên cạnh Thần ca nhi, đôi mắt hắn thâm thúy, ánh mắt mê người, cho dù là sườn mặt, cũng rất hoàn mỹ làm người ta khó dời mắt.

Nhìn thấy hắn mọi người mới biết được cái gì gọi là kinh vi thiên nhân*, hắn tuấn mỹ dị thường, cố tình càng không mang theo chút nữ khí, cực kỳ giống thần tiên từ trời cao hạ xuống phàm trần, không, so với thần tiên còn nhiều thêm vài phần mê hoặc nhân tâm, chỉ cảm thấy toàn bộ kinh thành cũng không tìm được người đẹp như vậy, hiện tại học viện của bọn họ thế mà có một người, thật là khiến người ta mở mang tầm mắt.**

*Kinh ngạc trước vẻ đẹp của ai đó.

**Câu gốc tác giả dùng là 'thật là không nhìn rõ thì không thôi', nó dạng như không nhìn đủ thì không dừng lại í, mình xin chuyển một chút cho câu dễ hiểu nhé.

Lê Diệp bị người khác nhìn chằm chằm thập phần không thoải mái, ngại phu tử còn ở đây, mới phải kiềm chế sự giận dữ, vì hiện tại hắn ở trong mắt Liêu phu tử đã thành người ôn hòa có lễ độ.

Liêu phu tử quay đầu nói với Thần ca nhi : "Ngươi về chỗ ngồi học tập đi, ta đem tiểu hồ ly giao cho Vương thúc."

Tiểu hồ ly ngoan ngoãn bị Lê Diệp ôm vào trong ngực, nó cũng là một con hồ ly có lông màu lửa hồng, thân thể nho nhỏ, nhìn bộ dáng cũng không quá lớn, giờ phút này đáy mắt nó tràn đầy sợ hãi, tuy là đang cố nén sự run rẩy, cơ thể nó vẫn sợ hãi cứng đờ như cũ.

Khi phu tử ôm nó từ lòng ngực Lê Diệp ra, nó mới dám lặng lẽ thở một hơi, biểu tình đáng thương kia, phu tử vừa vặn nhìn thấy, ông nhịn không được cười một cái, vuốt lông nó, "Lá gan hồ ly này thật nhỏ, ta bất quá ôm nó một chút, đã sợ thành như vậy."

Lê Diệp nhàn nhạt quét mắt liếc tiểu hồ ly, nó lại ngừng hô hấp, trong nháy mắt đó, chân nó mềm nhũn thiếu chút nữa từ trong lòng ngực phu tử ngã xuống. Liêu phu tử lại không chú ý nó, tự nhiên cũng không nhận thấy được đáy mắt hoảng sợ của nó.

Liêu phu tử hòa ái nói với Lê Diệp: "Lê Diệp, ngươi vẫn là mau chóng xuống núi đi. Hiện tại đã qua thời điểm chiêu sinh, nếu ta cho ngươi ở lại cũng không phù hợp với quy định, nếu ngươi muốn đến đây học, lần chiêu sinh tới lại đến."

"Cầu xin phu tử thu lưu. Cho dù làm ta lấy thân phận thư đồng, bàng thính* cũng có thể." Lê Diệp nhấc vạt áo lên, liền định quỳ xuống, Liêu phu tử cực kỳ khϊếp sợ, vội vàng đỡ hắn, "Không được, sao ngươi lại có thể hành đại lễ như vậy?"



*Ngồi nghe giảng thôi chứ không được xem là học viên chính thức.

Đều nói nam nhi dưới gối có hoàng kim*, hắn nói quỳ liền quỳ, Liêu phu tử cảm khái đồng thời kéo hắn lên, tính tình phu tử trước giờ vốn ôn hòa, thấy hắn một lòng cầu học cũng hoàn toàn không cứng rắn được, "Như vậy đi, ngươi ngồi hàng cuối cùng nghe giảng bài trước đi, sau khi tan học, ta lại cùng các phu tử khác thương lượng một chút, nếu mọi người đều đồng ý, liền lấy thân phận thư đồng cho ngươi ở lại."

*Dưới gối người đàn ông có vàng, chỉ quỳ trước trời và cha mẹ.

"Cảm ơn phu tử." Câu cảm tạ này, Lê Diệp nói vô cùng nghiêm túc.

"Trước đừng cảm tạ ta, mấy phu tử khác có đồng ý thu ngươi hay không còn rất khó nói, ngươi cũng đừng ôm hy vọng quá lớn."

"Phu tử nguyện ý giúp ta, ta đã cực kỳ cảm kích."

Thấy Lê Diệp ngồi xuống hàng dưới cùng, Thần ca nhi vô cùng khϊếp sợ.

hết chương 43.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.

---*---

Tác giả có lời muốn nói:

Đoán trước mọi người sẽ chê chương này ngắn, che mặt huhu, ngày mai đại gia ta sẽ bồi thường mọi người, moah moah.

Lâu chúng mình có lời muốn nói:

Lại thêm 1 chương nữa tặng mọi người luônnn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau