Chương 57: Lưu luyến
Khoảnh khắc đó, Vệ Trường Hiên như bị giáng một cú sét, xây xẩm mặt mày. Chàng còn nhớ, khi hai người vẫn là thiếu niên, ngủ chung một giường, Dương Diễm hỏi chàng: Vệ Trường Hiên, trông ngươi thế nào? Chàng cũng nhớ, ngón tay Dương Diễm đã vô số lần ướt qua khóe mắt đuôi mày chàng, đầu ngón tay run rẩy, lưu luyến vô hạn. Chàng nghĩ mình đúng là quá vô tâm, chưa từng để ý thấy vẻ bi thương của Dương Diễm khi y vuốt ve gương mặt mình.
"Dã Hề." Vệ Trường Hiên há miệng nhưng âm thanh lại nghẹn trong cổ họng. Chàng muốn nắm lấy tay Dương Diễm, nhưng Dương Diễm lại cố chấp giấu đi dưới ống tay áo.
"Vệ Trường Hiên." Khóe miệng Dương Diễm khẽ động, không rõ là cười hay khóc, "Ngươi còn nhớ hồi trước ở trong phủ, đám thị nữ thường lén bàn tán về ngươi. Ngay cả Lạc Lan cũng nói bề ngoài ngươi rất đẹp. Sau này, vì kế sinh nhai, ngươi hàng tháng lại ra phố bắn liễu, được người ta ca tụng 'nhi lang họ Vệ đẹp đẽ vô cùng'. Sau khi ngươi xuất chinh trở về, vào triều làm tướng, đám triều thần cũng tán thưởng ngươi lan chi ngọc thụ, phong độ đường đường. Thậm chí lúc giao chiến với Yến Ngu, chúng cũng đặt cho ngươi biệt hiệu là Ô Cập Tô Nhĩ. Phương Minh luôn miệng kể với ta, xem chừng muốn cho ta biết ngươi ở trên chiến trường uy phong thế nào, tưởng rằng ta sẽ mừng thay ngươi."
"Nhưng ta không mừng, ta chỉ cảm thấy nực cười...." Nói tới đây, y lại che mắt nghẹn ngào, "Nực cười thay cả thiên hạ này đều có thể nhìn Vệ Trường Hiên ngươi, mà chỉ mình ta không thể...."
Nói xong, y bất lực ngồi bệt xuống, lặng lẽ khóc nấc lên.
Tiếng gió tuyết lại gào thét ngoài song cửa. Vệ Trường Hiên kinh ngạc đứng đó, nghe tiếng tuyết khóc cùng tiếng nghẹn ngào bị kìm nén của Dương Diễm. Chàng bỗng cảm thấy mình không sao thở được, cứ như lồng ngực bị tắc nghẽn bởi vô số cảm xúc dâng trào, sắp vỡ tung ra. Vài năm trước, cũng là một đêm đông tuyết lớn như thế, hai người họ cuộn lại với nhau, sưởi ấm cho nhau. Khi đó, chàng đã nghĩ sau này nhất định phải trở nên nổi bật, không thể để Dương Diễm chịu khổ như thế nữa. Chàng muốn mang tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời, đặt trước mặt tiểu công tử của chàng, để dỗ y vui vẻ. Nhưng hóa ra Dương Diễm vốn không cần những thứ đó. Tâm nguyện của y vô cùng đơn giản, là đươc nhìn mình một lần, nhưng vĩnh viễn không thể thực hiện."
Chàng lặng lẽ đến trước mặt Dương Diễm, cúi xuống ôm lấy y, muốn kéo y dậy khỏi mặt đất. Nhưng Dương Diễm không chịu nhúc nhích, thò tay nắm chặt vạt áo chàng, nét mặt thoáng nghiêm nghị, "Ngươi biết không, ta thậm chí còn muốn lén nhốt ngươi lại, giấu đi, ở một nơi chỉ mình ta biết. Trừ ta, không ai thấy được ngươi. Ngươi chỉ là Vệ Trường Hiên của một mình ta, không ai có thể cướp ngươi đi hết." Y bỗng chôn mặt vào ngực Vệ Trường Hiên khóc lớn, "Ông ngoại từng nói với ta, nếu muốn sống sót, ta phải biến mình thành ma quỷ. Ta biết từ khi có suy nghĩ này, ta đã là ma quỷ rồi."
Vệ Trường Hiên sững người, cắn răng nói, "Ta không cho phép ngươi gọi mình như vậy. Ngươi không phải ma quỷ, ngươi là Dã Hề của ta."
Chàng không để Dương Diễm cứ ngồi khóc trên đất lạnh như thế nữa, thẳng tay bế y lên tháp, sau đó nắm chặt hai bàn tay giá cóng của Dương Diễm, thấp giọng nói, "Dã Hề, đừng khóc. Ngươi biết ta không muốn thấy ngươi khóc mà." Chàng nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt y, đặt hai tay y trước ngực mình, "Người khác có nhìn thấy ta thì đã sao. Trái tim ta là của ngươi, ai cũng không cướp được."
Nghe những lời này, Dương Diễm kinh ngạc ngẩng đầu, khóe mắt vẫn còn từng hàng nước long lanh chảy xuống. Vệ Trường Hiên thở dài, nhẹ nhàng ghé đến hôn những giọt lệ của y, nhỏ giọng thì thầm, "Trong mắt ta, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi. Dù ngươi có nhốt ta lại hay không, ta đều là của ngươi."
Hơi thở của Dương Diễm bị đè nén trong lồng ngực. Vệ Trường Hiên vẫn dịu hàng hôn gương mặt y, dưới lòng bàn tay y là một trái tim đang mạnh mẽ đập. Y bỗng cảm thấy trước mắt giống như không chỉ còn một màu đen kịt nữa, mà như có ngàn vạn tia sáng chiếu rọi trên đỉnh đầu, quét sạch mọi ưu phiền.
Vệ Trường Hiên bình tĩnh nhìn y một hồi, bỗng nhiên nói, "Dã Hề, chúng mình chính thức bên nhau đi, được không?"
Dương Diễm có chút nghi hoặc, lẩm bẩm, "Chính thức bên nhau?" Sau đó y hoảng hốt hiểu ra, vô thức cắn môi, rồi lại khẽ gật đầu, "Được."
Nhờ có địa long sưởi ấm, đêm rét đậm như vậy nhưng trong phòng vẫn ấm áp như xuân. Sau bình phong, cạnh giường ngủ còn đốt chậu than hồng. Than cháy hừng hực, hun đỏ cả hai má Dương Diễm. Y biết Vệ Trường Hiên đang nhìn mình, nhưng không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể ngây người dựa vào đầu tường, hai tay bối rối siết chặt đệm gấm.
Vệ Trường Hiên nhận ra động tác nhỏ của y, nắm lấy tay Dương Diễm, những nụ hôn lất phất như sợi lông vũ liên tục vuốt ve từng ngón tay. Chàng nói khẽ khàng như hơi thở, "Dã Hề, đừng sợ."
Đầu ngón tay Dương Diễm mẫn cảm, bị đôi môi ấm áp chạm vào, dường như run lên, nhưng vẫn lắc đầu nói, "Ta không sợ." Y đang cảm thấy cả người khô nóng, hơi thở ấm áp của Vệ Trường Hiên lại phất qua gương mặt, khiến y không cầm lòng được mà run lên, thân thể bắt đầu vã mồ hôi.
Bộ y bào rườm rà đã được ởi bỏ. Sau khi tháo đai lưng ngọc, vòng eo của Dương Diễm càng có vẻ mảnh dẻ hơn, nhỏ đến mức đáng thương. Vệ Trường Hiên cúi đầu nhìn y, cảm thấy đôi mắt kia rõ ràng đã rất quen thuộc nhưng dường như có gì đó khác hẳn thường ngày. Không biết có phải vì vừa mới khóc xong hay không, khóe mắt Dương Diễm ửng hồng, tựa như cánh đào mùa xuân, đuôi mắt và hàng mi còn ướt sũng. Ngón tay Vệ Trường Hiên nhẹ nhàng mơn trớn, cảm giác vừa tê vừa ngứa, ngứa ngáy đến tận đáy lòng.
"Dã Hề." Khi gọi cái tên này, Vệ Trường Hiên cảm thấy ngay cả giọng mình cũng trở nên kỳ lạ. Chàng cảm giác được người dưới thâm đang run rẩy, mà bản thân chàng cũng không bình tĩnh. Ngón tay chàng dừng trên nút thắt của tấm áo lót, do dự một lát rồi cởi ra.
Lúc hai người còn là thiếu niên vẫn thường kè cận bên nhau, nhưng số lần thấy đối phương lõa thể chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vệ Trường Hiên tựa như lần đầu nhìn ngắm tường tận thân thể Dương Diễm. Da thị y non mịn, trắng nõn, lồng ngực hơi ửng hồng, phập phồng theo hơi thở. Vệ Trường Hiên mới nhìn một cái đã nóng mặt, dục vọng trong đáy lòng cuồn cuộn dâng lên, thiêu đốt chàng đến choáng váng.
Dương Diễm không nhìn thấy gương mặt ngập tình triều của chàng, cũng không thấy cặp mắt âm u sâu hút đang nhìn mình, chỉ cảm thấy lúng túng, khẽ gọi, "Vệ Trường Hiên."
Vệ Trường Hiên nắm tay y, "Ta ở đây."
Dương Diễm gần như khóc lên, "Ta muốn nhìn thấy ngươi." Khóe môi y không ngừng run lên, "Ta muốn nhìn thấy ngươi...."
Vệ Trường Hiên chặn đôi môi ấy lại, ghé sát vào mà nói, "Dã Hề, ngươi chạm vào ta đi." Chàng ấn tay Dương Diễm lên người mình, "Mỗi một tấc trên người ta, ngươi hãy chạm vào hết thảy đi."
Dương Diễm theo bàn tay chàng chỉ dẫn, từ đầu vai lần xuống ngực vào bụng, cảm nhận thân thể dưới tay thon dài, cơ thịt mỏng mà cân xứng, cứng rắn, sắc sảo như một thanh bảo kiếm.
Vệ Trường Hiên cảm thấy đầu ngón tay kia lướt trên người mình, trượt qua bụng, đến eo, rồi lần ngược ra sau lưng, vòng trở lại vai. Cuối cùng, hai người ôm sát lấy nhau, chặt chẽ gắn kết.
Lòng chàng dâng tràn cảm giá kỳ diệu vô cùng, một lúc lâu sau mới mỉm cười, "Sờ đủ chưa?"
Mắt Dương Diễm lại lóng lánh nước. Y lắc đầu, rõ ràng là chưa đủ. Vệ Trường Hiên kề má với y, nhẹ nhàng hôn vành tai, "Dã Hề, ngươi không hôn ta sao?"
Dương Diễm giật mình quay sang, tìm đôi môi Vệ Trường Hiên mà áp tới. Y ít khi chủ động hôn, động tác có chút trúc trắc mà quấn quýt với môi lưỡi Vệ Trường Hiên, nhưng chính sự lúng túng này càng khiến Vệ Trường Hiên động tình. Chàng đặt một tay lên eo Dương Diễm, tay kia phủ lên ngưc y. Chàng cảm nhận rõ ràng đầu ngực non mềm đã run rẩy thẳng đứng, mài qua mài lại dưới lòng bàn tay chàng. Dương Diễm không chịu nổi âu yếm như thế, thân thể thoáng run lên.
Vệ Trường Hiên buông y ra, nhẹ giọng hỏi, "Khó chịu à?"
Đôi mắt Dương Diễm như phủ một tầng mây khói, có chút thất thần. Y thở hổn hển, khẽ lắc đầu. Vệ Trường Hiên buông tay ra, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy đầu ngực nhạt màu lúc trước đã đỏ ửng như trái anh đào, run rẩy cứng rắn, vô cùng khiêu khích. Chàng nín thở một lúc, rồi bỗng nhiên há miệng ngậm lấy. Cảm giác quá mức xa lạ, khiến Dương Diễm bất chợt run lên, không kịp phòng bị mà kêu lên một tiếng. Vệ Trường Hiên chưa bao giờ nghe giọng y như thế, dục vọng trong mắt càng sâu, hết cắn lại liếm đầu ngực non mềm.
Dương Diễm run lên, giọng nói còn lẫn cả tiếng nức nở, vương tay đẩy đầu Vệ Trường Hiên trước ngực mình, "Đừng làm thế...."
Vệ Trường Hiên nắm lấy tay y, đưa đến bên môi. Hơi thở ấm nóng vờn qua đầu ngón tay, giọng nói ẩn chứa một chút mê hoặc, "Dã Hề, thật sư không muốn sao?"
Dương Diễm không nói nên lời, chỉ biết run rẩy, bởi vì Vệ Trường Hiên đã ngậm đầu ngón tay y vào miệng. Mười ngón tay vô cùng mẫn cảm, trắng nõn, thon dài như bạch ngọc. Mỗi khi môi lưỡi Vệ Trường Hiên lướt qua một cái, dường như cả trái tim y cũng chấn động, bị ngọn lửa hừng hực của chàng thiêu đốt.
"Vệ Trường Hiên...." Y run rẩy gọi, "Ta muốn ở bên ngươi, chính thức ở bên ngươi." Y không nhìn thấy vẻ mặt Vệ Trường Hiên trong khoảnh khăc đó, chỉ cảm thấy xung quanh bỗng yên lặng như tờ. Một lát sau, thân thể cùng hơi thở gấp gáp của Vệ Trường Hiên bao phủ lấy y.
Hai người dán chặt vào nhau, tuy hạ thân còn mặc quần áo nhưng đều đã động tình, dục vọng thẳng đứng kề sát một chỗ. Vệ Trường Hiên chìm trong mê loạn nhưng vẫn cố dừng một chút, dịu dàng nói, "Dã Hề, nếu lát nữa đau thì phải nói cho ta biết."
Dương Diễm mờ mịt gật đầu, choàng tay lên vai Vệ Trường Hiên. Đôi mắt mông lung sương mù, nhẹ nhàng thở gấp, "Ta không sợ đau."
Vệ Trường Hiên đau xót hôn y, "Ngốc ạ." Chàng dùng một tay nâng eo Dương Diễm, cởi bỏ nốt quần áo. Đôi chân Dương Diễm thẳng tắp, thon dài, được ánh đèn chiếu rọi, trơn bóng như ngọc mài. Vệ Trường Hiên vuốt ve đôi chân ấy, đồng thời tha thiết hôn môi y. Chàng biết Dương Diễm không biết gì chuyện chăn gối, cho nên rất cẩn thận, vừa hôn vừa nhẹ giọng dỗ dành, "Dã Hề, đừng sợ."
Dương Diễm choàng tay quanh cổ chàng, lắc đầu, "Ta không sợ...." Y còn chưa dứt lời, chợt thấy có thứ gì đó chen vào giữa hai đùi mình. Y bị động tác này dọa cho kinh hãi, thân thể cứng đờ.
"Chúng ta từ từ thôi." Nhận ra y hoảng hốt, Vệ Trường Hiên càng chậm rãi hơn, bắt đầu đưa một ngón tay vào.
Dương Diễm hiển nhiên không ngờ rằng giao hoan là hành động như vậy, nhưng không chịu mở miệng kêu ngừng, chỉ cố gắng nhẫn nại, ôm lấy Vệ Trường Hiên, hai tay vô thức run cầm cập.
Phản ứng trúc trắc của y khiến Vệ Trường Hiên vừa yên thương mà vừa dục hỏa đốt người. Chàng cố nén dục vọng, chậm rãi di chuyển ngón tay. Bên trong y mềm mại vô cùng. Vừa mới chuyển động một chút, Dương Diễm lại khẽ rên rỉ, vòng eo cũng vô thức run lên.
Vệ Trường Hiên tưởng làm y đau, vội vàng hỏi, "Ngươi thấy thế nào?"
Vành tai trắng như ngọc của Dương Diễm ửng hầu, cắn môi lắc đầu, cánh tay càng ôm chặt Vệ Trường Hiên. Vệ Trường Hiên đưa thêm một ngón tay nữa thăm dò, tay còn lại nhẹ nhàng xoa nắn vật phía trước của y. Tiền giáp hậu kích mạnh mẽ khiến Dương Diễm gần như không chịu nổi, thần hồn phiêu đãng, chẳng bao lâu sau đã xụi lơ trong lòng Vệ Trường Hiên.
Đang lúc thất thần, chợt cảm thấy giữa đùi dính dấp. Không biết Vệ Trường Hiên lại dùng thứ gì ướt ướt bôi vào. Y ngẫm nghĩ một hồi mới nhận ra đó là thứ mình vừa mới tiết, ngại ngùng không biết phải làm sao, muốn né ra nhưng vòng eo lại mềm nhũn không có sức, chỉ đành vô lực nằm ngây ra đó.
Vệ Trường Hiên cúi đầu, thấy gương mặt non nớt vẫn còn vẻ thiếu niên của y ửng hồng như say, tình triều lại nổi lên cuồn cuộn, thầm nghĩ quả đúng là mi mục như họa. Chàng không nhịn nổi nữa, nắm lấy vật đã cứng rắn của mình, đặt trước lối vào. Nơi đó trơn ướt nhưng vô cùng căng chặt, không chen nổi vào nửa tấc. Dương Diễm, cau mày, dù chưa kêu đau nhưng trán đã ứa mồ hôi lạnh.
"Dã Hề." Vệ Trường Hiên vươn tay gạt tóc mai đẫm mồ hôi của y, trầm giọng nói, "Ráng nhịn một chút." Nói xong câu này, chàng đẩy chân Dương Diễm lên một chút, cuối cùng kìm chế không được nữa, xông thẳng vào trong.
Dương Diễm ban nãy còn cắn chặt môi dưới, giờ lại ngửa cổ, thốt ra tiếng rên rỉ nức nở như khóc. Cả người y run rẩy dữ dội, bàn tay đặt trên vai Vệ Trường Hiên cũng vô thức co quắp. Cơn đau đớn khiến lý trí y gần như tan rã, nhưng lại không chỉ có đau. Cảm giác khó chịu khi bị xỏ xuyên lại bị khoái cảm không diễn đạt được bằng lời mau chóng thổi bay. Y có thể cảm nhận được từng tiếng thở dốc của Vệ Trường Hiên, mỗi giọt mồ hôi, mỗi nhịp mạch đầu, gần như đều hòa cùng một chỗ với mình. Tình triều xô đẩy y đến cùng trời cuối đất, đến chết không hối hận.
Mồ hôi nhỏ giọt như mưa từ trên người Vệ Trường Hiên trút xuống. Chàng thở dốc, cúi đầu hôn Dương Diễm. Đang dò tìm môi y, chàng lại phát hiện ra khóe mắt Dương Diễm lóng lánh nước, vội ngừng động tác, "Dã Hề, ngươi sao vậy?"
Dương Diễm một lần nữa ôm chặt lấy chàng, tuy hai mắt đẫm lệ mơ màng nhưng khóe môi lại cong lên, "Không sao. Vệ Trường Hiên, ta thích lắm." Y thúc giục, dùng thân thể mình cọ cọ Vệ Trường Hiên mà căn bản không biết, vặn vẹo thân dưới lúc này là dụ hoặc trí mạng. Người đang đè lên y chính là một thanh niên đang tuổi khí huyết phương cương, lại mới nếm thử tình dục lần đầu, gần như không màng đến nặng nhẹ, cứ thế hết sức đưa đẩy.
*Lời editor: Sờ pờ rai! Ngạc nhiên chưa? Có thịt đấy. Một câu chuyện chủ nghĩa anh hùng với những ngôn từ hoa lệ hùng tráng, thế mà lại có thịt ăn đấy!
"Dã Hề." Vệ Trường Hiên há miệng nhưng âm thanh lại nghẹn trong cổ họng. Chàng muốn nắm lấy tay Dương Diễm, nhưng Dương Diễm lại cố chấp giấu đi dưới ống tay áo.
"Vệ Trường Hiên." Khóe miệng Dương Diễm khẽ động, không rõ là cười hay khóc, "Ngươi còn nhớ hồi trước ở trong phủ, đám thị nữ thường lén bàn tán về ngươi. Ngay cả Lạc Lan cũng nói bề ngoài ngươi rất đẹp. Sau này, vì kế sinh nhai, ngươi hàng tháng lại ra phố bắn liễu, được người ta ca tụng 'nhi lang họ Vệ đẹp đẽ vô cùng'. Sau khi ngươi xuất chinh trở về, vào triều làm tướng, đám triều thần cũng tán thưởng ngươi lan chi ngọc thụ, phong độ đường đường. Thậm chí lúc giao chiến với Yến Ngu, chúng cũng đặt cho ngươi biệt hiệu là Ô Cập Tô Nhĩ. Phương Minh luôn miệng kể với ta, xem chừng muốn cho ta biết ngươi ở trên chiến trường uy phong thế nào, tưởng rằng ta sẽ mừng thay ngươi."
"Nhưng ta không mừng, ta chỉ cảm thấy nực cười...." Nói tới đây, y lại che mắt nghẹn ngào, "Nực cười thay cả thiên hạ này đều có thể nhìn Vệ Trường Hiên ngươi, mà chỉ mình ta không thể...."
Nói xong, y bất lực ngồi bệt xuống, lặng lẽ khóc nấc lên.
Tiếng gió tuyết lại gào thét ngoài song cửa. Vệ Trường Hiên kinh ngạc đứng đó, nghe tiếng tuyết khóc cùng tiếng nghẹn ngào bị kìm nén của Dương Diễm. Chàng bỗng cảm thấy mình không sao thở được, cứ như lồng ngực bị tắc nghẽn bởi vô số cảm xúc dâng trào, sắp vỡ tung ra. Vài năm trước, cũng là một đêm đông tuyết lớn như thế, hai người họ cuộn lại với nhau, sưởi ấm cho nhau. Khi đó, chàng đã nghĩ sau này nhất định phải trở nên nổi bật, không thể để Dương Diễm chịu khổ như thế nữa. Chàng muốn mang tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời, đặt trước mặt tiểu công tử của chàng, để dỗ y vui vẻ. Nhưng hóa ra Dương Diễm vốn không cần những thứ đó. Tâm nguyện của y vô cùng đơn giản, là đươc nhìn mình một lần, nhưng vĩnh viễn không thể thực hiện."
Chàng lặng lẽ đến trước mặt Dương Diễm, cúi xuống ôm lấy y, muốn kéo y dậy khỏi mặt đất. Nhưng Dương Diễm không chịu nhúc nhích, thò tay nắm chặt vạt áo chàng, nét mặt thoáng nghiêm nghị, "Ngươi biết không, ta thậm chí còn muốn lén nhốt ngươi lại, giấu đi, ở một nơi chỉ mình ta biết. Trừ ta, không ai thấy được ngươi. Ngươi chỉ là Vệ Trường Hiên của một mình ta, không ai có thể cướp ngươi đi hết." Y bỗng chôn mặt vào ngực Vệ Trường Hiên khóc lớn, "Ông ngoại từng nói với ta, nếu muốn sống sót, ta phải biến mình thành ma quỷ. Ta biết từ khi có suy nghĩ này, ta đã là ma quỷ rồi."
Vệ Trường Hiên sững người, cắn răng nói, "Ta không cho phép ngươi gọi mình như vậy. Ngươi không phải ma quỷ, ngươi là Dã Hề của ta."
Chàng không để Dương Diễm cứ ngồi khóc trên đất lạnh như thế nữa, thẳng tay bế y lên tháp, sau đó nắm chặt hai bàn tay giá cóng của Dương Diễm, thấp giọng nói, "Dã Hề, đừng khóc. Ngươi biết ta không muốn thấy ngươi khóc mà." Chàng nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt y, đặt hai tay y trước ngực mình, "Người khác có nhìn thấy ta thì đã sao. Trái tim ta là của ngươi, ai cũng không cướp được."
Nghe những lời này, Dương Diễm kinh ngạc ngẩng đầu, khóe mắt vẫn còn từng hàng nước long lanh chảy xuống. Vệ Trường Hiên thở dài, nhẹ nhàng ghé đến hôn những giọt lệ của y, nhỏ giọng thì thầm, "Trong mắt ta, trong lòng ta chỉ có một mình ngươi. Dù ngươi có nhốt ta lại hay không, ta đều là của ngươi."
Hơi thở của Dương Diễm bị đè nén trong lồng ngực. Vệ Trường Hiên vẫn dịu hàng hôn gương mặt y, dưới lòng bàn tay y là một trái tim đang mạnh mẽ đập. Y bỗng cảm thấy trước mắt giống như không chỉ còn một màu đen kịt nữa, mà như có ngàn vạn tia sáng chiếu rọi trên đỉnh đầu, quét sạch mọi ưu phiền.
Vệ Trường Hiên bình tĩnh nhìn y một hồi, bỗng nhiên nói, "Dã Hề, chúng mình chính thức bên nhau đi, được không?"
Dương Diễm có chút nghi hoặc, lẩm bẩm, "Chính thức bên nhau?" Sau đó y hoảng hốt hiểu ra, vô thức cắn môi, rồi lại khẽ gật đầu, "Được."
Nhờ có địa long sưởi ấm, đêm rét đậm như vậy nhưng trong phòng vẫn ấm áp như xuân. Sau bình phong, cạnh giường ngủ còn đốt chậu than hồng. Than cháy hừng hực, hun đỏ cả hai má Dương Diễm. Y biết Vệ Trường Hiên đang nhìn mình, nhưng không biết phải phản ứng thế nào, chỉ có thể ngây người dựa vào đầu tường, hai tay bối rối siết chặt đệm gấm.
Vệ Trường Hiên nhận ra động tác nhỏ của y, nắm lấy tay Dương Diễm, những nụ hôn lất phất như sợi lông vũ liên tục vuốt ve từng ngón tay. Chàng nói khẽ khàng như hơi thở, "Dã Hề, đừng sợ."
Đầu ngón tay Dương Diễm mẫn cảm, bị đôi môi ấm áp chạm vào, dường như run lên, nhưng vẫn lắc đầu nói, "Ta không sợ." Y đang cảm thấy cả người khô nóng, hơi thở ấm áp của Vệ Trường Hiên lại phất qua gương mặt, khiến y không cầm lòng được mà run lên, thân thể bắt đầu vã mồ hôi.
Bộ y bào rườm rà đã được ởi bỏ. Sau khi tháo đai lưng ngọc, vòng eo của Dương Diễm càng có vẻ mảnh dẻ hơn, nhỏ đến mức đáng thương. Vệ Trường Hiên cúi đầu nhìn y, cảm thấy đôi mắt kia rõ ràng đã rất quen thuộc nhưng dường như có gì đó khác hẳn thường ngày. Không biết có phải vì vừa mới khóc xong hay không, khóe mắt Dương Diễm ửng hồng, tựa như cánh đào mùa xuân, đuôi mắt và hàng mi còn ướt sũng. Ngón tay Vệ Trường Hiên nhẹ nhàng mơn trớn, cảm giác vừa tê vừa ngứa, ngứa ngáy đến tận đáy lòng.
"Dã Hề." Khi gọi cái tên này, Vệ Trường Hiên cảm thấy ngay cả giọng mình cũng trở nên kỳ lạ. Chàng cảm giác được người dưới thâm đang run rẩy, mà bản thân chàng cũng không bình tĩnh. Ngón tay chàng dừng trên nút thắt của tấm áo lót, do dự một lát rồi cởi ra.
Lúc hai người còn là thiếu niên vẫn thường kè cận bên nhau, nhưng số lần thấy đối phương lõa thể chỉ đếm trên đầu ngón tay. Vệ Trường Hiên tựa như lần đầu nhìn ngắm tường tận thân thể Dương Diễm. Da thị y non mịn, trắng nõn, lồng ngực hơi ửng hồng, phập phồng theo hơi thở. Vệ Trường Hiên mới nhìn một cái đã nóng mặt, dục vọng trong đáy lòng cuồn cuộn dâng lên, thiêu đốt chàng đến choáng váng.
Dương Diễm không nhìn thấy gương mặt ngập tình triều của chàng, cũng không thấy cặp mắt âm u sâu hút đang nhìn mình, chỉ cảm thấy lúng túng, khẽ gọi, "Vệ Trường Hiên."
Vệ Trường Hiên nắm tay y, "Ta ở đây."
Dương Diễm gần như khóc lên, "Ta muốn nhìn thấy ngươi." Khóe môi y không ngừng run lên, "Ta muốn nhìn thấy ngươi...."
Vệ Trường Hiên chặn đôi môi ấy lại, ghé sát vào mà nói, "Dã Hề, ngươi chạm vào ta đi." Chàng ấn tay Dương Diễm lên người mình, "Mỗi một tấc trên người ta, ngươi hãy chạm vào hết thảy đi."
Dương Diễm theo bàn tay chàng chỉ dẫn, từ đầu vai lần xuống ngực vào bụng, cảm nhận thân thể dưới tay thon dài, cơ thịt mỏng mà cân xứng, cứng rắn, sắc sảo như một thanh bảo kiếm.
Vệ Trường Hiên cảm thấy đầu ngón tay kia lướt trên người mình, trượt qua bụng, đến eo, rồi lần ngược ra sau lưng, vòng trở lại vai. Cuối cùng, hai người ôm sát lấy nhau, chặt chẽ gắn kết.
Lòng chàng dâng tràn cảm giá kỳ diệu vô cùng, một lúc lâu sau mới mỉm cười, "Sờ đủ chưa?"
Mắt Dương Diễm lại lóng lánh nước. Y lắc đầu, rõ ràng là chưa đủ. Vệ Trường Hiên kề má với y, nhẹ nhàng hôn vành tai, "Dã Hề, ngươi không hôn ta sao?"
Dương Diễm giật mình quay sang, tìm đôi môi Vệ Trường Hiên mà áp tới. Y ít khi chủ động hôn, động tác có chút trúc trắc mà quấn quýt với môi lưỡi Vệ Trường Hiên, nhưng chính sự lúng túng này càng khiến Vệ Trường Hiên động tình. Chàng đặt một tay lên eo Dương Diễm, tay kia phủ lên ngưc y. Chàng cảm nhận rõ ràng đầu ngực non mềm đã run rẩy thẳng đứng, mài qua mài lại dưới lòng bàn tay chàng. Dương Diễm không chịu nổi âu yếm như thế, thân thể thoáng run lên.
Vệ Trường Hiên buông y ra, nhẹ giọng hỏi, "Khó chịu à?"
Đôi mắt Dương Diễm như phủ một tầng mây khói, có chút thất thần. Y thở hổn hển, khẽ lắc đầu. Vệ Trường Hiên buông tay ra, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy đầu ngực nhạt màu lúc trước đã đỏ ửng như trái anh đào, run rẩy cứng rắn, vô cùng khiêu khích. Chàng nín thở một lúc, rồi bỗng nhiên há miệng ngậm lấy. Cảm giác quá mức xa lạ, khiến Dương Diễm bất chợt run lên, không kịp phòng bị mà kêu lên một tiếng. Vệ Trường Hiên chưa bao giờ nghe giọng y như thế, dục vọng trong mắt càng sâu, hết cắn lại liếm đầu ngực non mềm.
Dương Diễm run lên, giọng nói còn lẫn cả tiếng nức nở, vương tay đẩy đầu Vệ Trường Hiên trước ngực mình, "Đừng làm thế...."
Vệ Trường Hiên nắm lấy tay y, đưa đến bên môi. Hơi thở ấm nóng vờn qua đầu ngón tay, giọng nói ẩn chứa một chút mê hoặc, "Dã Hề, thật sư không muốn sao?"
Dương Diễm không nói nên lời, chỉ biết run rẩy, bởi vì Vệ Trường Hiên đã ngậm đầu ngón tay y vào miệng. Mười ngón tay vô cùng mẫn cảm, trắng nõn, thon dài như bạch ngọc. Mỗi khi môi lưỡi Vệ Trường Hiên lướt qua một cái, dường như cả trái tim y cũng chấn động, bị ngọn lửa hừng hực của chàng thiêu đốt.
"Vệ Trường Hiên...." Y run rẩy gọi, "Ta muốn ở bên ngươi, chính thức ở bên ngươi." Y không nhìn thấy vẻ mặt Vệ Trường Hiên trong khoảnh khăc đó, chỉ cảm thấy xung quanh bỗng yên lặng như tờ. Một lát sau, thân thể cùng hơi thở gấp gáp của Vệ Trường Hiên bao phủ lấy y.
Hai người dán chặt vào nhau, tuy hạ thân còn mặc quần áo nhưng đều đã động tình, dục vọng thẳng đứng kề sát một chỗ. Vệ Trường Hiên chìm trong mê loạn nhưng vẫn cố dừng một chút, dịu dàng nói, "Dã Hề, nếu lát nữa đau thì phải nói cho ta biết."
Dương Diễm mờ mịt gật đầu, choàng tay lên vai Vệ Trường Hiên. Đôi mắt mông lung sương mù, nhẹ nhàng thở gấp, "Ta không sợ đau."
Vệ Trường Hiên đau xót hôn y, "Ngốc ạ." Chàng dùng một tay nâng eo Dương Diễm, cởi bỏ nốt quần áo. Đôi chân Dương Diễm thẳng tắp, thon dài, được ánh đèn chiếu rọi, trơn bóng như ngọc mài. Vệ Trường Hiên vuốt ve đôi chân ấy, đồng thời tha thiết hôn môi y. Chàng biết Dương Diễm không biết gì chuyện chăn gối, cho nên rất cẩn thận, vừa hôn vừa nhẹ giọng dỗ dành, "Dã Hề, đừng sợ."
Dương Diễm choàng tay quanh cổ chàng, lắc đầu, "Ta không sợ...." Y còn chưa dứt lời, chợt thấy có thứ gì đó chen vào giữa hai đùi mình. Y bị động tác này dọa cho kinh hãi, thân thể cứng đờ.
"Chúng ta từ từ thôi." Nhận ra y hoảng hốt, Vệ Trường Hiên càng chậm rãi hơn, bắt đầu đưa một ngón tay vào.
Dương Diễm hiển nhiên không ngờ rằng giao hoan là hành động như vậy, nhưng không chịu mở miệng kêu ngừng, chỉ cố gắng nhẫn nại, ôm lấy Vệ Trường Hiên, hai tay vô thức run cầm cập.
Phản ứng trúc trắc của y khiến Vệ Trường Hiên vừa yên thương mà vừa dục hỏa đốt người. Chàng cố nén dục vọng, chậm rãi di chuyển ngón tay. Bên trong y mềm mại vô cùng. Vừa mới chuyển động một chút, Dương Diễm lại khẽ rên rỉ, vòng eo cũng vô thức run lên.
Vệ Trường Hiên tưởng làm y đau, vội vàng hỏi, "Ngươi thấy thế nào?"
Vành tai trắng như ngọc của Dương Diễm ửng hầu, cắn môi lắc đầu, cánh tay càng ôm chặt Vệ Trường Hiên. Vệ Trường Hiên đưa thêm một ngón tay nữa thăm dò, tay còn lại nhẹ nhàng xoa nắn vật phía trước của y. Tiền giáp hậu kích mạnh mẽ khiến Dương Diễm gần như không chịu nổi, thần hồn phiêu đãng, chẳng bao lâu sau đã xụi lơ trong lòng Vệ Trường Hiên.
Đang lúc thất thần, chợt cảm thấy giữa đùi dính dấp. Không biết Vệ Trường Hiên lại dùng thứ gì ướt ướt bôi vào. Y ngẫm nghĩ một hồi mới nhận ra đó là thứ mình vừa mới tiết, ngại ngùng không biết phải làm sao, muốn né ra nhưng vòng eo lại mềm nhũn không có sức, chỉ đành vô lực nằm ngây ra đó.
Vệ Trường Hiên cúi đầu, thấy gương mặt non nớt vẫn còn vẻ thiếu niên của y ửng hồng như say, tình triều lại nổi lên cuồn cuộn, thầm nghĩ quả đúng là mi mục như họa. Chàng không nhịn nổi nữa, nắm lấy vật đã cứng rắn của mình, đặt trước lối vào. Nơi đó trơn ướt nhưng vô cùng căng chặt, không chen nổi vào nửa tấc. Dương Diễm, cau mày, dù chưa kêu đau nhưng trán đã ứa mồ hôi lạnh.
"Dã Hề." Vệ Trường Hiên vươn tay gạt tóc mai đẫm mồ hôi của y, trầm giọng nói, "Ráng nhịn một chút." Nói xong câu này, chàng đẩy chân Dương Diễm lên một chút, cuối cùng kìm chế không được nữa, xông thẳng vào trong.
Dương Diễm ban nãy còn cắn chặt môi dưới, giờ lại ngửa cổ, thốt ra tiếng rên rỉ nức nở như khóc. Cả người y run rẩy dữ dội, bàn tay đặt trên vai Vệ Trường Hiên cũng vô thức co quắp. Cơn đau đớn khiến lý trí y gần như tan rã, nhưng lại không chỉ có đau. Cảm giác khó chịu khi bị xỏ xuyên lại bị khoái cảm không diễn đạt được bằng lời mau chóng thổi bay. Y có thể cảm nhận được từng tiếng thở dốc của Vệ Trường Hiên, mỗi giọt mồ hôi, mỗi nhịp mạch đầu, gần như đều hòa cùng một chỗ với mình. Tình triều xô đẩy y đến cùng trời cuối đất, đến chết không hối hận.
Mồ hôi nhỏ giọt như mưa từ trên người Vệ Trường Hiên trút xuống. Chàng thở dốc, cúi đầu hôn Dương Diễm. Đang dò tìm môi y, chàng lại phát hiện ra khóe mắt Dương Diễm lóng lánh nước, vội ngừng động tác, "Dã Hề, ngươi sao vậy?"
Dương Diễm một lần nữa ôm chặt lấy chàng, tuy hai mắt đẫm lệ mơ màng nhưng khóe môi lại cong lên, "Không sao. Vệ Trường Hiên, ta thích lắm." Y thúc giục, dùng thân thể mình cọ cọ Vệ Trường Hiên mà căn bản không biết, vặn vẹo thân dưới lúc này là dụ hoặc trí mạng. Người đang đè lên y chính là một thanh niên đang tuổi khí huyết phương cương, lại mới nếm thử tình dục lần đầu, gần như không màng đến nặng nhẹ, cứ thế hết sức đưa đẩy.
*Lời editor: Sờ pờ rai! Ngạc nhiên chưa? Có thịt đấy. Một câu chuyện chủ nghĩa anh hùng với những ngôn từ hoa lệ hùng tráng, thế mà lại có thịt ăn đấy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất