Ngắm Tận Non Sông

Chương 6: Hoa triêu

Trước Sau
"Lạc Lan, sao Vệ Trường Hiên còn chưa về?" Dương Diễm mở mắt, khẽ hỏi.

Lạc Lan sờ trán y, "Đừng lo, lát nữa hắn sẽ về ngay thôi."

Sắc mặt Dương Diễm lộ vẻ đau thương, "Liệu hắn có đi không, giống như Thác Bạt vậy?"

"Thác Bạt có chuyện cần làm, còn tiểu ca họ Vệ kia không như vậy. Hắn sẽ theo ngài." Lạc Lan dịu dàng đặt một nụ hôn lên vầng tráng trơn bóng của y, "Hắn không giống một kẻ nói dối."

Dương Diễm được nụ hôn ấm áp này trấn an, khẽ cười, "Lạc Lan, người thật sự rất giống mẫu thân ta."

Trên thực tế, Dương Diễm chưa từng gặp mẫu thân mình. Lạc Lan thở dài, "Mẫu thân của người là quý nữ của Đông Hồ chúng ta. Truyền thuyết kể rằng các thiên thần đã phái nàng xuống làm nữ nhi của Thác Bạt gia. Khi nàng còn chưa xuất giá, người ta đã nói con trai nàng về sau sẽ làm chủ nhân thiên hạ."

"Xin lỗi, Lạc Lan." Dương Diễm bỗng nói, "Ta là kẻ vô dụng, không xứng làm con của mẫu thân."

Lạc Lan sửng sốt nhìn y, trong đôi mắt trong veo ấy dường như có ánh nước xao động.

Màn đêm yên tĩnh chợt bị tiếng đập cửa thô lỗ chen ngang. Lạc Lan vỗ vai Dương Diễm, "Để ta ra ngoài xem."

Có vài thị nữ vội vàng khoác áo ra mở cửa, không ngờ một người toàn thân đầy máu lảo đảo ngã vào. Thị nữ kinh hãi suýt nữa thì hét toáng lên. Lạc Lan nghiêm giọng trách mắng, "Hoảng sợ cái gì? Còn không mau mang hòm thuốc đến đây?"

Vệ Trường Hiên cũng không vào phòng, chỉ nằm bò ra hành lang. Cả người chàng vô cùng đau đớn. Khi đượ lau rửa, bôi thuốc, chàng nghiến răng đến suýt nghiến nát cả khớp hàm, nhưng không rên rỉ câu nào.

"Đúng là rắn rỏi." Lạc Lan gật đầu khen ngợi, "Rất giống với nam nhi Đông Hồ chúng ta."

Vệ Trường Hiên cười gượng, đấm đấm ngực mình, "Lạc Lan cô cô, Trung Nguyên ta cũng có nam nhi tốt đấy."

Nhìn khuôn mặt dù lấm lem máu nhưng vẫn vô cùng tuấn mỹ kia, lúc cười rộ lên, Lạc Lan bỗng cảm thấy thật quen thuộc.

"Tiểu công tử ngủ chưa?" Vệ Trường Hiên khẽ hỏi.

Lạc Lan nhẹ nhàng lắc đầu, "Người còn đang đợi ngươi đấy." Nàng nâng mắt, nhìn ra ngoài đình viện, "Hạ nhân trong viện đông đúc, lắm lời. Bây giờ ngươi về ngủ cũng không tiện. Mấy ngày nay cứ ở lại phòng thiếu gia đi."

Dưới sàn phòng Dương Diễm được phủ thảm gấm thật dày, còn có địa long sưởi ấm, thoải mái hơn phòng của hạ nhân nhiều. Thế nhưng Vệ Trường Hiên ngại ngùng gãi đầu, "Ta không muốn dọa y sợ."

Lau chùi vết máu trên người, lại thay quần áo mới, Vệ Trường Hiên mới rón rén xốc rèm đi vào. Xuyên qua tấm bình phong bên giường, thấy Dương Diễm đang lẳng lặng nằm đó, dường như ngủ rồi. Chàng nhẹ nhàng thở một hơi, tìm một góc thật xa để nằm xuống thì chợt nghe Dương Diễm gọi, "Vệ Trường Hiên, ngươi về rồi à?"

"Vâng." Chàng cuống quýt bò dậy, chạy đến bên giường. Dương Diễm đã chống nửa người ngồi lên.

"Ngươi đến chỗ ta đi." Dương Diễm vỗ nhẹ xuống giường.

Vệ Trường Hiên cẩn thận dè chừng bò tới, dựa vào mép giường, nghiêng đầu nói nhỏ, "Tiểu công tử, sao ngươi còn chưa ngủ?"

Dương Diễm 'nhìn' chàng không chớp mắt. Vệ Trường Hiên bỗng nhiên có ảo giác rằng y đang thật sự trông thấy mình. Chàng dùng tay huơ huơ hai cái tước mặt Dương Diễm, "Tiểu công tử?"

"Ngươi vừa đánh nhau với người ta à?"

Nghe câu này, Vệ Trường Hiên còn tưởng y định trách cứ mình, đang nghĩ không biết phải ứng phó ra sao thì Dương Diễm đã nghiêng người, ghé sát lại chàng, do dự nói, "Ngươi có bị thương không? Trên người có mùi máu."



Vệ Trường Hiên vội vàng lui về phía sau, miễn cưỡng cười một tiếng, "Không sao, chúng không làm gì được ta cả." Động tác quá nhanh, vô tình tác động vào vết thương, khiến chàng không nhịn được mà khẽ kêu một tiếng.

Dương Diễm nhăn mày, thấp giọng nói, "Là người của tam ca và nhị ca phải không?"

Vệ Trường Hiên nhận thấy nét lo lắng mơ hồ trên gương mặt y, chợt không đành lòng, vương tay ra vuốt ve, "Ngươi đừng lo lắng. Tuy bọn họ đông, nhưng ta không sợ." Chàng nhỏ giọng vỗ về, xoa xoa gò má tái nhợt của Dương Diễm, "Ta biết nhị công tử và tam công tử thường xuyên bắt nạt ngươi. Từ giờ về sau, có ta ở đây. Ta sẽ bảo vệ ngươi."

Kể từ ngày gặp Dương Diễm, Vệ Trường Hiên đã nói câu 'sau lưng ngươi còn có ta' không biết bao nhiêu lần. Lúc trước, chàng chỉ là một thiếu niên tầm thường, suýt chút nữa đã rơi vào vũng bùn của vận mệnh chẳng thể bò ra. Nhưng đối với vị tiểu công tử này, chàng là anh hùng đỉnh thiên lập địa, có thể đánh bại hết thảy thế gian. Chàng cảm thấy đứa trẻ mù trước mặt chàng chỉ như nhành cỏ trong gió. Chàng phải hết lòng giang tay che chở, không để y bị dòng đời vùi dập.

Dương Diễm tựa vào mép giường, lẳng lặng nghe chàng nói, rồi lên tiếng, "Vệ Trường Hiên, sau này lúc không có ai, ngươi gọi ta là Dã Hề đi."

Vệ Trường Hiên giật mình, cuối cùng cười khẽ, "Dã Hề."

Dương Diễm cũng cười. Sắc mặt y luôn tái nhợt, chỉ lúc cười mới lộ chút thần sắc tươi tắn.

"Dã Hề trong tiếng Hồ có nghĩa là gì?" Vệ Trường Hiên hiếu kỳ hỏi. Chàng đoán tên nhi tử của Mục vương thì đến hơn phân nửa sẽ là hùng ưng mãnh hổ.

Dương Diễm rũ mắt, nhẹ giọng nói, "Là dê con. Lạc Lan bảo mẹ ta đặt như thế." Y dịch người, để trống một góc giường, ý bảo Vệ Trường Hiên nằm lên đó, "Ta kể ngươi nghe một chút về mẹ ta nhé."

Vệ Trường Hiên do dự một chút rồi nằm xuống cạnh y, gật đầu, "Được." Thường ngày, Dương Diễm không nói nhiều. Có rất lắm khi, chàng thật sự không hiểu trong lòng đứa bé này đang nghĩ cái gì.

"Mẹ ta tên là Thác Bạt Tĩnh. Gia tộc của người ở Đông Hồ vô cùng tôn quý. Nghe nói, lễ thành hôn của phụ vương với người diễn ra rất long trọng, toàn thể dân chúng ở thành Kiến An đều chạy ra xem. Trước khi ta sinh ra, ngoại tổ phụ mang minh châu đông hải đến chúc phúc. Nghe nói viên minh châu ấy to như trứng ngỗng, chiếu sáng cả căn phòng." Hàng mi Dương Diễm khẽ rung, thấp giọng kể, "Sau này, khi ta ra đời, phụ vương tự tay đập vỡ nó...."

Đáy lòng Vệ Trường Hiên khẽ nhói.

"Chắc hẳn phụ vương rất thất vọng. Ta bị mù bẩm sinh, không nhìn thấy gì, cũng không làm được gì." Dương Diễm lặng lẽ nhìn lên trần nhà, "Sau khi sinh ta, mẹ ta cũng bệnh mà chết. Phụ vương không đến thăm ta một lần. Ta chào đời đã vài tháng mà còn chẳng có được cái tên. Về sau, mẹ ta biết vậy, bảo Lạc Lan ôm ta đến. Người đặt tên ta là Dã Hề, mong ta được như con dê nhỏ, bình yên vui vẻ lớn lên...."

"Không lâu sau, mẹ ta mất, bên cạnh ta chỉ còn Lạc Lan và Thác Bạt." Y thì thầm, "Ta biết các ca ca không thích ta, phụ vương cũng chán ghét ta, Thác Bạt bỏ ta đi, về sau Lạc Lan cũng thế. Cuối cùng, ta chỉ còn lại mình ngươi."

Bây giờ, Vệ Trường Hiên mới hiểu vì sao khi mới gặp, Dương Diễm lại hỏi liệu mình có ở lại bên y không. Tuy y là nhi tử của Mục vương, nhưng vĩnh viễn không có người bầu bạn lúc đêm xuống, cũng chẳng ai chia sẻ nỗi cô đơn tịch mịch này.

"Dã Hề, ta sẽ luôn ở bên ngươi, không bỏ ngươi lại một mình." Chàng không nhịn được, xoa đầu Dương Diễm. Đó không phải việc người hầu nên làm với chủ tử.

Dưỡng Diễm im lặng để cho chàng vuốt ve, nhẹ nhàng kéo ống tay áo chàng, khẽ hỏi, "Mẹ của ngươi trông thế nào."

"Ta à? Ta không có cha mẹ." Vệ Trường Hiên đáp, "Ta được nghĩa phụ nhặt về nuôi. Người nói tìm thấy ta ở một ngôi miếu đổ nát tại Kinh Giao."

Dương Diễm có chút giật mình, hoảng hốt không nói gì.

"Nhưng nghĩa phụ đối xử với ta rất tốt. Người làm nội thị đương sai trong cung, không thể mang ta bên mình, đành nhờ người chăm sóc ta ở ngoài cung." Vệ Trường Hiên nhớ thời gian trước đó, nụ cười lại hiện bên khóe môi, "Cứ mỗi ngày lễ tết, người có thể ra khỏi cung, khi ấy sẽ mang rất nhiều đồ ăn trong cung cho ta. Có khi, ta giận người lâu không đến thăm mình, làm bộ dạng hờn dỗi, cha sẽ ôm ta lên lòng, làm đủ trò kỳ lạ dỗ dành cho ta vui."

"Tốt quá...." Dương Diễm nhẹ giọng cảm thán, "Vậy vì sao về sau ngươi lại vào cấm quân?"

Vệ Trường Hiên gãi đầu, "Vốn dĩ, nghĩa phụ muốn ta đọc sách, nhưng ta học thế nào cũng chẳng khá hơn được. Người sợ sau này ta sẽ chơi bời lêu lổng thành tên vô tích sự nên mới nhờ người đưa ta vào Thần Võ vệ. Thực ra, Thần Võ vệ nghe thì uy phong chứ bên trong toàn là đám con cháu không nên thân của các thế gia. Ngày ngày, trừ lúc luyện tập ra thì toàn đánh nhau, chẳng ai hơn kém ai."

Dương Diễm càng nghe càng kinh ngạc, khẽ gật đầu, "Chẳng trách ngươi đánh nhau giỏi như vậy."



Vệ Trường Hiên cười cười, còn định kể tiếp thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng kẻng gõ xa xa. Lúc này, chàng mới nhận ra đã quá canh ba, liền nói, "Khuya rồi, mau ngủ đi."

Dương Diễm ngoan ngoãn gật đầu, nằm kế bên chàng trên chiếc giường, nhắm mắt ngủ.

Tàn đông mau chóng qua đi. Qua tết nguyên tiêu tháng một là đến tiết Triêu hoa.

Có câu thơ rằng "Sinh nhật trăm hoa là ngày lành, hoa triêu chưa đến giữa mùa xuân". Đây là ngày hội lớn nhất sau năm mới, ngay cả bách tính bình thường cũng muốn đạp thanh thưởng hồng, nhóm thế gia đại tộc lại càng háo hức.

Mười lăm tháng hai, Vĩnh An đế hạ chỉ, thiết yến ở Y Lan viên, phàm là sĩ tộc làm quan từ hàm tam phẩm trở lên đều được đưa gia quyến cùng con cái vào cung dự tiệc. Mục vương phủ đương nhiên cũng nhận thiệp Minh hoàng. Dương Diệp còn đang bận triệu kiến hai vị Tiết độ sứ An Dương, Hà Tây cho nên không rảnh quan tâm những việc khác. Nhưng mấy vị công tử trong phủ lại hứng trí bừng bừng, sai người chuẩn bị xe ngựa, nối nhau vào cung dự nhã yến.

Những cây cối trong Y Lan viên đã sớm được các cung nữ dùng dải lụa ngũ sắc rực rỡ trang trí, cảnh vật như thay đổi hoàn toàn, quả giống như trăm hoa đua nở giữa tiên cảnh bồng lai.

Nơi ngồi của các nữ quyến nhà công khanh quý tộc được quây bởi mấy tầng bình trướng lụa là, dưới đất trải chiếu mềm, duyên dáng trò chuyện. Chính giữa Y Lan viên là hồ nước thanh nhã, dọc bờ hồ là nơi chư vị công tử nghỉ ngơi ngắm cảnh. Dương Tông và Dương Quyết ở vị trí chính giữa. Dương Diễm sợ lạnh, trốn trong góc vắng. Các tôi tớ đứng quanh y, cầm thảm chắn gió. Phía sau nhị công tử và tam công tử đương nhiên là kiều đồng mỹ tì, còn tứ công tử thì chỉ có một thiếu niên người hầu, vóc dáng cao gầy, dung mạo vô cùng tuấn mỹ, nhưng lại chẳng thiết nói cười, chỉ khi trò chuyện với Dương Diễm, sắc mặt mới thay đổi một chút.

Trước hết, cung nhân dâng các loại điểm tâm đủ mọi hình dạng, nào hải đường, mẫu đơn, phù dung, hương vị thanh nhã, vừa nghe tên đã muốn động ngón trỏ. Vĩnh An đế lại ra lệnh cho nhóm đào kép tấu đàn thổi sáo. Tiếng sáo văng vẳng bên hồ, cách một tầng nước lại càng thêm phong nhã. Mọi người vừa trò chuyện vừa nghe tiên nhạc, lòng say lâng lâng.

Vệ Trường Hiên lần đầu tiên tham dự thịnh yến, ban đầu còn hiếu kỳ nhìn đông nhìn tây, nhưng ngay sau đó, chàng lại nhân thấy sắc mặt Dương Diễm ủ dột, ngây ngây ngốc ngốc ngồi bên mình, tay cầm miếng hải đường cao, từ từ nhấm nháp.

Y đương nhiên chẳng thấy được mỹ cảnh gì. Người ngoài kia cười nói vui vẻ thế nào cũng chẳng liên can. Vệ Trường Hiên quan sát một hồi, định tìm gì đó khiến y vui vẻ, nhưng lại nghe thấy tiếng kêu lảnh lót phía sau bình trướng, "Diều của ta....."

Chàng quay đầu nhìn, thấy một con diều cẩm loan mạ vàng bị treo lơ lửng trên cây. Đó là cây tùng cao nhất mà Dương Diễm đang dựa lưng vào.

Vệ Trường Hiên đứng dậy, thử sờ thân cây, sau đó rón rén tay chân định trèo lên. Tuy cây rất cao, nhưng chàng trèo nhanh như chớp, hai ba bước đã lên đến ngọn, lấy được con diều bị treo lơ lửng, đung đưa mấy cái, "Diều của vị nào đây?"

Người dưới tàng cây nghe tiếng nói trên cao, ngẩng lên thì thấy một thiếu niên trẻ tuổi. Ánh dương quang chói lọi chiếu qua tầng lá, soi sáng khóe miệng hơi cong cong nở nụ cười của thiếu niên. Đôi mắt đen thanh lãnh của chàng điềm đạm nhìn quanh, nhanh chóng khiến nhóm nữ tử nhà quan đỏ bừng mặt.

Lúc chàng ôm diều nhảy xuống, đã có một nha hoàn xinh đẹp chờ sẵn. Nàng cúi đầu, nhỏ nhẹ thưa, "Vị công tử này, đây là diều của tiểu thư nhà ta."

Vệ Trường Hiên lập tức đưa cho nàng. Chàng chợt nhớ ra Dương Diễm vẫn đang âu sầu ngồi một góc, liền nói. "Xin hỏi quý phủ còn dư chiếc diều nào, có thể cho ta mượn dùng một chút không?"

Nha hoàn mím môi cười. "Để ta đi hỏi tiểu thư đã." Nói rồi, nàng cầm cho diều cẩm loan kia đi.

Một lúc sau, nàng lại ra khỏi vây chướng, cầm một con diều đại nhạn, cười cười đưa cho Vệ Trường Hiên, "Tiểu thư nói cái này cho ngươi, xem như tạ lễ."

Vệ Trường Hiên hết sức vui mừng, cầm con diều đi tìm Dương Diễm. Dương Diễm không hiểu sao lại bị kéo đứng lên, trên vai hơi nặng. Vệ Trường Hiên khoác thêm cho y một tấm áo, sau đó lại nhét cuộn dây diều vào trong tay.

"Chúng ta đi thả diều đi." Vệ Trường Hiên hào hứng nói.

Dương Diễm cầm cuộn dây, lúng túng, "Ta không biết làm."

"Không phải sợ." Vệ Trường Hiên giơ con diều lên, "Ta thả diều, ngươi cứ cầm dây là được."

Dương Diễm chỉ biết gật đầu, sau đó liền cảm thấy cuộn dây trên tay như bị sức lực nào đó kéo đi, chắc là Vệ Trường Hiên đang chạy ra xa. Cuộn dây lăn vòng càng lúc càng nhanh. Y có chút kinh hoảng, nắm chặt lấy. Dây siết vào ngón tay hơi đau.

"Diều bay lên rồi." Vệ Trường Hiên không biết đã về bên cạnh y từ lúc nào, chạm nhẹ vào sợi dây trong tay Dương Diễm." Có cảm thấy không, gió đang thổi đấy. Nó sẽ bay lên cao nhanh thôi. Nhưng ngươi phải nắm chặt dây, không là sẽ bay đi mất."

Dương Diễm gật đầu. Y lẳng lặng ngước lên không, tay cầm sợi dây, run rẩy chỉnh hướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau