Chương 118: Kim tiêu tửu tỉnh hà xử
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
“Alô, Tử Hàn, em đang ở Bắc Kinh hả?” Dáng dấp hăng hái của Lôi Hồng Phi xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Lăng Tử Hàn mỉm cười, “Uhm, em đang ở Bắc Kinh.”
“Vậy ra đây đi, anh đang ở quán lẩu Kim Phù Dung trong Áo Vận Thôn nè.” Lôi Hồng Phi cười nói. “Chúng ta đã lâu không gặp rồi, cùng nhau đi ăn một bữa đi.”
Lăng Tử Hàn giương mắt nhìn Vệ Thiên Vũ đang đem mấy món ăn từ nhà bếp đặt lên bàn, cười nói: “Hôm nay không được rồi, anh kêu đột ngột như thế, khiến em chẳng kịp chuẩn bị gì cả.”
Lôi Hồng Phi giở ra khuôn mặt năn nỉ, cười hì hì nói: “Vậy còn cách nào khác đâu chứ? Dù sao hai chúng ta cũng không cần sáng sớm mỗi ngày vào tảo triều, nếu phải canh ngày rãnh rỗi thì thôi cứ đột ngột cho rồi. Đến đây đi đến đây đi, hôm nay là tiệc rượu của đệ tử anh, anh phải tìm nhiều người đến làm thịt nó mới được, không thể cho nó qua dễ dàng đến thế được.”
Bên cạnh hình như có người đang cười, đây là tiếng cười của một thiếu niên còn trẻ, rất sảng khoái.
Lăng Tử Hàn ngẩng đầu nhìn Vệ Thiên Vũ, cười: “Em có thể đưa bạn đến không?”
“Đương nhiên có thể.” Lôi Hồng Phi hăng hái bừng bừng. “Là bạn gái sao?”
“Không phải.” Lăng Tử Hàn cười lắc đầu.
“À, vậy là bạn tốt rồi. Đến đây đi, bạn của em cũng là bạn của anh mà.” Câu nói của Lôi Hồng Phi đầy hào khí.
Lăng Tử Hàn liền nói: “Được rồi, lập tức tới.”
Cậu cúp máy, đi tới trước bàn ăn, nói với Vệ Thiên Vũ: “Chúng ta cùng đi đi, đi ăn lẩu.”
Sau khi bọn họ du lịch trở về, Vệ Thiên Vũ liền thu dọn quần áo, công cụ, máy vi tính, điện thoại của anh rồi dọn tới nhà của Lăng Tử Hàn ở. Rất nhanh, bọn họ đều nhận được huân chương Anh Dũng Cộng Hòa, khen ngợi bọn họ đã lập được đại công ở Korla. Trong một thời gian ngắn lại có thể liên tiếp nhận được hai huân chương hạng nhất như vậy, đây là chuyện xưa nay chưa từng có. Bất quá, phản ứng của cả hai đều rất bình thường, không có gì thay đổi cả.
Không lâu sau, bọn họ liền nhận được mệnh lệnh, lần lượt tách ra đi ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ. Đợi khi cả hai bọn họ lần lượt trở lại Bắc Kinh thì cũng đã tháng 12.
Vệ Thiên Vũ về trước, tự nhiên tới thẳng Long Quan. Anh lắp đặt thêm điện thoại bàn của chính mình, chứ hai người không dùng chung. Điện thoại Lăng Tử Hàn thỉnh thoảng vang lên anh đương nhiên sẽ không nhận, sau đó chỉ chờ đối phương nhắn lại. Trong khoảng thời gian này, gọi điện thoại tới nhiều nhất chỉ có người tên Lôi Hồng Phi.
Vệ Thiên Vũ tất nhiên biết y. Lúc trước tại Kim Tân Nguyệt, Lăng Tử Hàn để cứu y, không tiếc mạo hiểm bại lộ thân phận, hầu như muốn vi phạm kỷ luật mà ra tay. Anh thật không nghĩ tới người như vậy chỉ vì hơn hai năm không gặp người yêu sẽ đi tìm người mới, để Lăng Tử Hàn đau khổ như vậy. Lẽ nào trong cuộc sống, ngoại trừ khi đối mặt cái chết ra còn lại đều khó mà tin được lòng người hay sao? Nói chung, bản thân anh không hề có thiện cảm với người này.
Nghe Lăng Tử Hàn nói xong, anh cười lắc đầu: “Anh không quen bọn họ, không đi đâu. Em đi một mình đi.”
“Thế nhưng, em và anh đã lâu không gặp nhau rồi.” Lăng Tử Hàn có chút do dự. “Hay em cùng anh ăn trước rồi sau đó đi với bọn họ?”
Vệ Thiên Vũ kéo cậu qua, dịu dàng ôm lấy, rộng rãi cười nói: “Em không cần lo cho anh. Anh biết hai người là anh em tốt, trong 1 năm khó có mấy lần gặp được nhau. Em cứ đi đi, anh ăn xong còn có việc phải làm, cần yên tĩnh một chút.”
Lăng Tử Hàn biết anh luôn hiểu ý người nên cũng không kiên trì nữa, cầm áo khoác ra cửa.
Cùng một chỗ với Vệ Thiên Vũ hoàn toàn không có sự cuồng nhiệt nóng bỏng như lúc ở cùng một chỗ với Lôi Hồng Phi, cảm giác anh mang lại cho cậu rất ấm áp rất nhẹ nhàng, Lăng Tử Hàn kêu xe taxi đến quán lẩu, dọc theo đường đi trong lòng thấy rất hạnh phúc.
Tiết trời vào đông, quán lẩu Kim Phù Dung không còn chỗ ngồi, Lăng Tử Hàn vào đại sảnh, trực tiếp đi vào một phòng nhỏ.
Bên trong chỉ có một cái bàn lẩu hình vuông, nồi đã mở nắp, khí nóng ngào ngạt. Ngồi bên cạnh Lôi Hồng Phi còn có một người rất trẻ. Hắn lớn lên nhìn rất tuấn tú, đôi mắt tròn lóe ra ánh sáng chứa đầy nhiệt tình cùng kiên nghị, lúc này mặc áo lông, quần jean, y như một học sinh bình thường, mang theo khí tức của tuổi trẻ.
Lăng Tử Hàn cởi áo khoác, móc lên giá treo bên cạnh, bước vào trong ngồi xuống.
Lôi Hồng Phi rất vui mừng, nói với cậu: “Nào nào, để anh giới thiệu, đây là đệ tử của anh, Ninh Giác Phi. Giác Phi, đây là người anh em tốt nhất của tôi, lớn lên cùng với tôi, Lăng Tử Hàn.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu chào hắn: “Giác Phi, chào.”
Ninh Giác Phi đưa tay về phía cậu: “Lăng đại ca, em thường nghe sư phụ nhắc tới anh, cho nên hôm nay nhất định phải mời anh tới mới được.”
Lăng Tử Hàn bắt tay nhiệt tình với hắn, cười nói: “Có một chầu ngon thế này, anh còn cầu không được nữa là.”
Lôi Hồng Phi cười ha ha: “Tử Hàn, năm ngoái Giác Phi mới thêm vào bộ đội tụi anh. Thằng nhóc này rất giỏi, mới tròn 20, mà đã lập đại công ngay Tân Cương, ngay cả mấy lão binh cũng phải bội phục nó. Được rồi, anh đã nói với em, nó cũng như anh vậy đó, xuất thân thế gia quân nhân, cha của nó có thể em chưa nghe qua, nhưng ông nội của nó là đại danh lừng lẫy đó nha.” Nói đến đây, y cố ý ngừng lại, cố ý gợi tò mò cho cậu.
Lăng Tử Hàn cười nhìn về phía Ninh Giác Phi. Hắn chỉ cười hiền, không tiếp lời y, dường như ngại khi nói về gia đình của mình thì phải. Lăng Tử Hàn nhìn hai mắt hắn, bỗng nhiên nói: “Ông nội của em là Dũng lão tướng quân?”
Ninh Giác Phi cười gật đầu.
Lôi Hồng Phi vỗ bàn, nhất thời mi phi sắc vũ: “Thế nào, Giác Phi? Tôi đã nói Tử Hàn có thể đoán được mà phải không?”
Lăng Tử Hàn không biết nên khóc hay cười: “Anh cho gợi ý rõ ràng đến vậy, nếu em không đoán được, chẳng phải là nhược trí sao?”
Ninh Giác Phi nhịn không được cười ra tiếng.
Lôi Hồng Phi vừa rót bia cho cậu vừa nói với Ninh Giác Phi: “Cười cái gì cười? Không thấy Tử Hàn đã tới rồi sao, còn không làm món đi.”
Ninh Giác Phi cười hì hì, liền đem mấy đĩa thịt dê, cá chạch, lươn gì gì đó đặt trên bàn bên cạnh nồi lẩu bỏ vào trong nồi.
Lăng Tử Hàn thấy buồn cười: “Hai thầy trò các người có phong cách giống nhau quá đi.”
“Tất nhiên rồi, nếu không anh cũng nhận nó làm đệ tử.” Lôi Hồng Phi đắc ý dào dạt mà nói. “Thằng nhóc này rất có linh khí, sợ là trò giỏi hơn thầy vươn thẳng trời xanh đó nha.”
“Làm sao em dám chứ.” Ninh Giác Phi cầm muỗng khuấy đều nồi lẩu, vừa cười vừa khiêm tốn nói. “Nếu tương lai em có thể bằng được phân nửa sư phụ cũng là tốt lắm rồi.”
Lăng Tử Hàn cười nói: “Không cần tự coi nhẹ mình, sư phụ của em thật ra cũng chỉ qua loa vậy thôi, anh thấy em so với y, không những chỉ vượt qua, mà hơn vượt xa y luôn kìa.”
“Quả nhiên chỉ có Tử Hàn hiểu anh mà thôi.” Lôi Hồng Phi hưng phấn mà vỗ bàn. “Tục ngữ nói rất đúng, bằng hữu khắp thiên hạ, tri kỷ có mấy người? Tử Hàn, trong cuộc đời anh em là người người tri kỷ nhất, đó là sinh tử chi giao đó nha, nào, cụng ly.”
Lăng Tử Hàn cười nâng ly, cụng với y, rồi ngửa đầu uống.
Ninh Giác Phi lấy muôi vớt ra vài miếng thịt bò mềm, để vào chén của cậu, cười nói: “Lăng đại ca, ăn chút gì đó đi rồi hãy uống bia.”
“Đúng đúng, nhanh ăn đi.” Lôi Hồng Phi cầm lấy đũa vớt vài món trong nồi lẩu. “Đã lâu không gặp, hôm nay chúng ta phải uống một bữa cho đã mới được.”
Lăng Tử Hàn gật đầu, liền từ từ ăn.
Ninh Giác Phi cho thêm vài món vào nồi rồi mới bắt đầu ăn, vừa ăn vừa thuận miệng nói: “Lăng đại ca, em nghe sư phụ nói anh là phóng viên du lịch, bài viết của anh đăng ở đâu vậy? Em mua về đọc.”
Lôi Hồng Phi vừa nghe, liền muốn đánh hắn một cái. Lăng Tử Hàn ngẩng đầu cười nói: “Anh lười lắm, nên viết không có nhiều. Có vài bài đăng trong tạp chí, có vài bài đăng online. Bất quá, level không cao lắm, em sẽ không muốn xem đâu.”
Lôi Hồng Phi nói: “Giác Phi, đừng nói cậu muốn giả bộ làm người bên công tác văn hóa nha, gì mà đọc bài viết du lịch chứ? Chúng ta là quân nhân, xem mấy sách về quân sự là được rồi. Cậu có nhiều thời gian rãnh rỗi để đọc tạp chí lắm sao?”
“Thì đúng là vậy.” Ninh Giác Phi vừa cười vừa nói. “Em chỉ muốn lấy lòng Lăng đại ca thôi mà, muốn tạo ấn tượng tốt cho anh ấy.”
Lăng Tử Hàn tao nhã cười, chậm rãi nói: “Yên tâm, ấn tượng của anh đối với em rất tốt. Hơn nữa, Hồng Phi đã nói em tốt, vậy chắc chắn là em tốt.”
Lôi Hồng Phi vừa nghe vui vô cùng, Ninh Giác Phi cũng đã hiểu được tính tình của người anh vừa trẻ lại thân thiện này. Ba người cười, vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện phiếm, cảm giác rất thoải mái.
Một lát sau, điện thoại di động Lôi Hồng Phi vang lên. Y nhìn dãy số trên màn hình, trên mặt nhất thời có chút xấu hổ, nhìn Lăng Tử Hàn một chút rồi mới bắt máy.
Thanh âm vui vẻ của Úc Tình vang lên: “Hồng Phi, anh đang ở đâu vậy?”
Lôi Hồng Phi không phải loại người biết đặt chuyện lừa người khác, nhất thời không biết nói sao, vòng qua vòng lại một chút rồi cũng ăn ngay nói thật: “Anh đang ăn với bạn.”
“Vậy sao? Vậy em cũng đến đó.” Úc Tình hăng hái bừng bừng. “Hôm nay em tăng ca, bận rộn mới xong, giờ đói bụng quá đi.”
Lôi Hồng Phi càng xấu hổ thêm. Tuy rằng y cùng Úc Tình quen nhau hơn nửa năm, nhưng trước mặt Lăng Tử Hàn, vẫn có chút không tự nhiên được, dù sao cũng nghĩ rằng không nên để cậu gặp Úc Tình, bản thân y vẫn còn cảm giác có lỗi với người bạn thân thiết này. Y vòng vo một chút, nhẹ giọng nói: “Là mấy người bạn trong quân đội của anh, em không biết đâu, không tiện cho lắm. Như vậy đi, em cứ tìm đâu đó ăn trước đi, lát anh gọi điện cho em, được không?”
“Hừ, làm cái quỷ gì thế? Mắc gì lại thần bí như thế?” Hiển nhiên Úc Tình mất hứng, có thể thấy trên màn hình cô đang cau mày. “Bạn của anh em không thể gặp được sao? Bạn của em anh có thể gặp thoải mái mà. Sao thế? Em là người tình bí ẩn của anh à? Không thể cho bạn anh gặp sao?”
“Không phải, đương nhiên không phải.” Lôi Hồng Phi ăn nói khép nép giải thích. “Tiểu Tình, em hẳn là rõ tính cách của anh mà phải không, dù thế nào thì anh cũng không phải dạng người bắt cá hai tay, làm gì có chuyện bí ẩn hay không chứ? Hôm nay xác thực là gặp mặt bạn bè, đều mà nam cả, chỉ mỗi em là nữ, không thích đâu.”
“Nam thì sao chứ? Đơn giản là mọi người cùng ăn thịt, uống bia mà thôi, quá nữa là nói mấy chuyện bậy bạ là cùng.” Úc Tình bĩu môi nhưng nở nụ cười. “Quên đi, tha cho anh, em tự mình đi ăn, sau đó gọi cho anh sau. Được rồi, tối nay bên hội của em có tiệc gặp mặt tại Cựu Cung, anh nhất định phải đến đó nha.”
“Chuyện này …” Lôi Hồng Phi có chút làm khó. Hôm nay khó khăn lắm mới gặp được Lăng Tử Hàn, thực sự muốn ngồi cùng cậu lâu một chút.
Úc Tình không khỏi nghi ngờ, đôi mi thanh tú nhíu lại, con mắt sáng sủa nhìn về phía y: “Lại sao đây? Không được sao nữa sao? Ăn xong các anh còn phải làm gì nữa chứ? Đến bar tìm gái à?”
“Không không, tất nhiên là không, vậy chẳng phải đi tìm đường chết hay sao?” Lôi Hồng Phi hì hì cười nói. “Được rồi, anh đến. Bất quá, anh có thể đưa hai người bạn của anh đến không. Haha, đều là người đẹp trai trẻ tuổi đó nha.”
Úc Tình lập tức nở nụ cười: “Tốt, bên chúng em có rất nhiều mỹ nữ tài mạo song toàn lắm đó nha.”
Lôi Hồng Phi cúp máy, che giấu quẫn bách trong lòng, tùy tiện mà nói: “Tử Hàn, Giác Phi, chúng ta ăn xong rồi đến Cựu Cung, vào quán bar chơi một chút, cũng quen thêm mấy người bạn mới luôn.”
Lăng Tử Hàn ôn hòa cười nói: “Hồng Phi, anh đi đi, lát em phải về nhà.”
“Không được, em phải đi cùng anh.” Lôi Hồng Phi trừng con mắt. “Dù sao em cũng ở một mình, về nhà sớm vậy làm gì chứ?”
Lăng Tử Hàn bất đắc dĩ lắc đầu. “Anh đó, cứ bá đạo như vậy thôi.”
Ninh Giác Phi nãy giờ cứ chăm chú ăn, lúc này mới cười ngẩng đầu lên, hứng thú dạt dào mà nói: “Em sao cũng được, dù sao đi cùng sư phụ và Lăng đại ca là được.”
“Đệ tử ngoan.” Lôi Hồng Phi mừng rỡ, cười, đưa tay lên vỗ vai hắn. “Quả nhiên trẻ nhỏ dễ dạy.”
Bữa cơm này bọn họ ăn rất lâu. Lúc Ninh Giác Phi vừa vén màn thì Lôi Hồng Phi liền cầm chặt lấy tay Lăng Tử Hàn kéo đi. Tay y nóng hổi y như kìm sắt mà cầm lấy tay Lăng Tử Hàn, cười hì hì nói: “Em đừng có nghĩ đến việc trốn đi.”
Lăng Tử Hàn nhìn hình dạng đã ngà ngà say của y, ép vào đường cùng, nên chỉ có thể đi theo y.
Bởi vì đều uống bia, nên Lăng Tử Hàn kêu Ninh Giác Phi đem xe chạy vào Trúc Uyển dừng ở đó, sau đó ba người đến nhà ga, lên chuyến tàu chạy ngày đêm vòng quanh thành thị, được thiết kế nằm phía trên thành phố, đến Cựu Cung liền đón xe, chạy đến một quán bar trên một con đường khá mới xây.
Trong khung cảnh ầm ĩ và ngọn đèn mờ ảo, Lăng Tử Hàn rốt cục chính thức gặp được người tình mới của Lôi Hồng Phi. Cậu biết cô gái ấy, được gọi là “Thiên tài phản pháo giới văn hóa”, mà tạp chí 《 Vết Tích 》 do cô làm chủ biên cũng rất nổi tiếng, được coi là “Pháo đài của những người nghệ sĩ cá tính, mang phong cách văn hóa khác thường.” Cô có khí chất vô cùng đặc biệt, bề ngoài xinh đẹp, đầu óc nhạy bén, câu từ khắc nghiệt, mang tính khiêu chiến truyền thống, xem thường quyền uy, là một người mà những người có công lực kém khó mà chống đỡ được. Thật không ngờ một người như Lôi Hồng Phi luôn luôn yêu chuộng sự giản đơn, giờ với sự châm chọc khiêu khích của cô không tỏ chút buồn bực, trái lại còn có chút yêu thích, mang tính vui vẻ chịu đựng.
Lăng Tử Hàn ngồi một hồi, Úc Tình nghe nói cậu là phóng viên, liền có chút hứng thú, nói chuyện vài câu với cậu. Lăng Tử Hàn trả lời theo đúng quy tắc, nói vài câu chuyện cũ mềm, không có gì mới mẻ, nhất thời khiến cô cùng mấy người bạn của cô có chút khinh thường. Tuy rằng biểu hiện ra là lễ phép bắt chuyện với cậu, nhưng trong lòng thật ra chẳng còn gì muốn nói cùng cậu cả.
Lăng Tử Hàn ngồi bên cạnh Ninh Giác Phi, hai người thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu rồi uống một chút bia. Chỉ thấy Lôi Hồng Phi bị mấy người thuộc dân văn hóa bu quanh, trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng còn bị chuốc rượu nhưng vẫn rất vui vẻ. Hai người liền nhìn nhau cười, không có giải vây.
Nháo đến tận khuya, mọi người mới giải tán. Lôi Hồng Phi chưa có say bí tỉ, có thể đứng lên bước lảo đảo mà đi ra ngoài.
Ninh Giác Phi hỏi y: “Sư phụ, anh về đâu vậy? Để em chở anh về?”
Mặt Lôi Hồng Phi đỏ bừng vì say, mơ mơ màng màng mà nói thầm vài câu, nhưng không ai nghe được cả.
Lăng Tử Hàn quyết định thay y, ôn hòa nói với Úc Tình: “Tôi đi cùng với Giác Phi, Úc tiểu thư đưa Hồng Phi về đi.”
Úc Tình cười gật đầu: “Được.”
Ninh Giác Phi giúp cô đỡ Lôi Hồng Phi đưa vào xe của Úc Tình đang đậu ven đường.
Đợi xe chạy đi, Lăng Tử Hàn mới cùng Ninh Giác Phi rời đi. Tới phương Bắc, xuống đoàn tàu thành thị, Lăng Tử Hàn chia tay cùng người thanh niên nhiệt tình dào dạt kia, một mình đón xe về nhà.
Mở rộng cửa đi vào, cậu phát hiện Vệ Thiên Vũ còn chưa ngủ, đèn thư phòng vẫn còn sáng.
Cậu cởi áo khoác, thay giầy, trực tiếp đi vào.
Vệ Thiên Vũ đưa lưng về phía cậu, đang nhìn màn hình vi tính, dường như đang suy nghĩ chương trình gì đó thì phải.
Lăng Tử Hàn đi tới phía sau anh, cúi người ôm anh, ôn nhu hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
Vệ Thiên Vũ cười rộ lên, ngửa đầu ra sau: “Có chút khó khăn, muốn giải quyết cho xong luôn.”
“À.” Lăng Tử Hàn nâng đầu anh lên, không nói gì mà hôn lên đó.
Vệ Thiên Vũ ngửi được mùi rượu nồng đậm, vừa hôn vừa nói: “Uống nhiều lắm sao?”
“Ừ!” Lăng Tử Hàn vươn tay, cởi bỏ nút áo của anh.
Vệ Thiên Vũ đứng dậy, ôm lấy cậu đi vào phòng ngủ. Lăng Tử Hàn khẽ mỉm cười, trên mặt ửng đỏ do say, ánh mắt đầy ánh nước lóng lánh, khiến tim anh đập thình thịch.
“Thế nào? Rượu hậu loạn tính à?” Vệ Thiên Vũ cười hỏi.
“Ừ!” Lăng Tử Hàn gật đầu, nét mặt rất dễ thương, y như một đứa trẻ vậy.
Vệ Thiên Vũ hài lòng ôm lấy cậu, hai người cùng nhau ngã xuống giường. Anh áp lên người Lăng Tử Hàn, hôn lấy cậu, vui sướng mà nói: “Vậy thì loạn. Chờ em tỉnh rượu rồi, đừng có trách anh đó.”
Lăng Tử Hàn cười, ôm chặt lấy anh.
PHIÊN NGOẠI HOÀN
Mục lục
Beta: Kaori0kawa
“Alô, Tử Hàn, em đang ở Bắc Kinh hả?” Dáng dấp hăng hái của Lôi Hồng Phi xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Lăng Tử Hàn mỉm cười, “Uhm, em đang ở Bắc Kinh.”
“Vậy ra đây đi, anh đang ở quán lẩu Kim Phù Dung trong Áo Vận Thôn nè.” Lôi Hồng Phi cười nói. “Chúng ta đã lâu không gặp rồi, cùng nhau đi ăn một bữa đi.”
Lăng Tử Hàn giương mắt nhìn Vệ Thiên Vũ đang đem mấy món ăn từ nhà bếp đặt lên bàn, cười nói: “Hôm nay không được rồi, anh kêu đột ngột như thế, khiến em chẳng kịp chuẩn bị gì cả.”
Lôi Hồng Phi giở ra khuôn mặt năn nỉ, cười hì hì nói: “Vậy còn cách nào khác đâu chứ? Dù sao hai chúng ta cũng không cần sáng sớm mỗi ngày vào tảo triều, nếu phải canh ngày rãnh rỗi thì thôi cứ đột ngột cho rồi. Đến đây đi đến đây đi, hôm nay là tiệc rượu của đệ tử anh, anh phải tìm nhiều người đến làm thịt nó mới được, không thể cho nó qua dễ dàng đến thế được.”
Bên cạnh hình như có người đang cười, đây là tiếng cười của một thiếu niên còn trẻ, rất sảng khoái.
Lăng Tử Hàn ngẩng đầu nhìn Vệ Thiên Vũ, cười: “Em có thể đưa bạn đến không?”
“Đương nhiên có thể.” Lôi Hồng Phi hăng hái bừng bừng. “Là bạn gái sao?”
“Không phải.” Lăng Tử Hàn cười lắc đầu.
“À, vậy là bạn tốt rồi. Đến đây đi, bạn của em cũng là bạn của anh mà.” Câu nói của Lôi Hồng Phi đầy hào khí.
Lăng Tử Hàn liền nói: “Được rồi, lập tức tới.”
Cậu cúp máy, đi tới trước bàn ăn, nói với Vệ Thiên Vũ: “Chúng ta cùng đi đi, đi ăn lẩu.”
Sau khi bọn họ du lịch trở về, Vệ Thiên Vũ liền thu dọn quần áo, công cụ, máy vi tính, điện thoại của anh rồi dọn tới nhà của Lăng Tử Hàn ở. Rất nhanh, bọn họ đều nhận được huân chương Anh Dũng Cộng Hòa, khen ngợi bọn họ đã lập được đại công ở Korla. Trong một thời gian ngắn lại có thể liên tiếp nhận được hai huân chương hạng nhất như vậy, đây là chuyện xưa nay chưa từng có. Bất quá, phản ứng của cả hai đều rất bình thường, không có gì thay đổi cả.
Không lâu sau, bọn họ liền nhận được mệnh lệnh, lần lượt tách ra đi ra ngoài hoàn thành nhiệm vụ. Đợi khi cả hai bọn họ lần lượt trở lại Bắc Kinh thì cũng đã tháng 12.
Vệ Thiên Vũ về trước, tự nhiên tới thẳng Long Quan. Anh lắp đặt thêm điện thoại bàn của chính mình, chứ hai người không dùng chung. Điện thoại Lăng Tử Hàn thỉnh thoảng vang lên anh đương nhiên sẽ không nhận, sau đó chỉ chờ đối phương nhắn lại. Trong khoảng thời gian này, gọi điện thoại tới nhiều nhất chỉ có người tên Lôi Hồng Phi.
Vệ Thiên Vũ tất nhiên biết y. Lúc trước tại Kim Tân Nguyệt, Lăng Tử Hàn để cứu y, không tiếc mạo hiểm bại lộ thân phận, hầu như muốn vi phạm kỷ luật mà ra tay. Anh thật không nghĩ tới người như vậy chỉ vì hơn hai năm không gặp người yêu sẽ đi tìm người mới, để Lăng Tử Hàn đau khổ như vậy. Lẽ nào trong cuộc sống, ngoại trừ khi đối mặt cái chết ra còn lại đều khó mà tin được lòng người hay sao? Nói chung, bản thân anh không hề có thiện cảm với người này.
Nghe Lăng Tử Hàn nói xong, anh cười lắc đầu: “Anh không quen bọn họ, không đi đâu. Em đi một mình đi.”
“Thế nhưng, em và anh đã lâu không gặp nhau rồi.” Lăng Tử Hàn có chút do dự. “Hay em cùng anh ăn trước rồi sau đó đi với bọn họ?”
Vệ Thiên Vũ kéo cậu qua, dịu dàng ôm lấy, rộng rãi cười nói: “Em không cần lo cho anh. Anh biết hai người là anh em tốt, trong 1 năm khó có mấy lần gặp được nhau. Em cứ đi đi, anh ăn xong còn có việc phải làm, cần yên tĩnh một chút.”
Lăng Tử Hàn biết anh luôn hiểu ý người nên cũng không kiên trì nữa, cầm áo khoác ra cửa.
Cùng một chỗ với Vệ Thiên Vũ hoàn toàn không có sự cuồng nhiệt nóng bỏng như lúc ở cùng một chỗ với Lôi Hồng Phi, cảm giác anh mang lại cho cậu rất ấm áp rất nhẹ nhàng, Lăng Tử Hàn kêu xe taxi đến quán lẩu, dọc theo đường đi trong lòng thấy rất hạnh phúc.
Tiết trời vào đông, quán lẩu Kim Phù Dung không còn chỗ ngồi, Lăng Tử Hàn vào đại sảnh, trực tiếp đi vào một phòng nhỏ.
Bên trong chỉ có một cái bàn lẩu hình vuông, nồi đã mở nắp, khí nóng ngào ngạt. Ngồi bên cạnh Lôi Hồng Phi còn có một người rất trẻ. Hắn lớn lên nhìn rất tuấn tú, đôi mắt tròn lóe ra ánh sáng chứa đầy nhiệt tình cùng kiên nghị, lúc này mặc áo lông, quần jean, y như một học sinh bình thường, mang theo khí tức của tuổi trẻ.
Lăng Tử Hàn cởi áo khoác, móc lên giá treo bên cạnh, bước vào trong ngồi xuống.
Lôi Hồng Phi rất vui mừng, nói với cậu: “Nào nào, để anh giới thiệu, đây là đệ tử của anh, Ninh Giác Phi. Giác Phi, đây là người anh em tốt nhất của tôi, lớn lên cùng với tôi, Lăng Tử Hàn.”
Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu chào hắn: “Giác Phi, chào.”
Ninh Giác Phi đưa tay về phía cậu: “Lăng đại ca, em thường nghe sư phụ nhắc tới anh, cho nên hôm nay nhất định phải mời anh tới mới được.”
Lăng Tử Hàn bắt tay nhiệt tình với hắn, cười nói: “Có một chầu ngon thế này, anh còn cầu không được nữa là.”
Lôi Hồng Phi cười ha ha: “Tử Hàn, năm ngoái Giác Phi mới thêm vào bộ đội tụi anh. Thằng nhóc này rất giỏi, mới tròn 20, mà đã lập đại công ngay Tân Cương, ngay cả mấy lão binh cũng phải bội phục nó. Được rồi, anh đã nói với em, nó cũng như anh vậy đó, xuất thân thế gia quân nhân, cha của nó có thể em chưa nghe qua, nhưng ông nội của nó là đại danh lừng lẫy đó nha.” Nói đến đây, y cố ý ngừng lại, cố ý gợi tò mò cho cậu.
Lăng Tử Hàn cười nhìn về phía Ninh Giác Phi. Hắn chỉ cười hiền, không tiếp lời y, dường như ngại khi nói về gia đình của mình thì phải. Lăng Tử Hàn nhìn hai mắt hắn, bỗng nhiên nói: “Ông nội của em là Dũng lão tướng quân?”
Ninh Giác Phi cười gật đầu.
Lôi Hồng Phi vỗ bàn, nhất thời mi phi sắc vũ: “Thế nào, Giác Phi? Tôi đã nói Tử Hàn có thể đoán được mà phải không?”
Lăng Tử Hàn không biết nên khóc hay cười: “Anh cho gợi ý rõ ràng đến vậy, nếu em không đoán được, chẳng phải là nhược trí sao?”
Ninh Giác Phi nhịn không được cười ra tiếng.
Lôi Hồng Phi vừa rót bia cho cậu vừa nói với Ninh Giác Phi: “Cười cái gì cười? Không thấy Tử Hàn đã tới rồi sao, còn không làm món đi.”
Ninh Giác Phi cười hì hì, liền đem mấy đĩa thịt dê, cá chạch, lươn gì gì đó đặt trên bàn bên cạnh nồi lẩu bỏ vào trong nồi.
Lăng Tử Hàn thấy buồn cười: “Hai thầy trò các người có phong cách giống nhau quá đi.”
“Tất nhiên rồi, nếu không anh cũng nhận nó làm đệ tử.” Lôi Hồng Phi đắc ý dào dạt mà nói. “Thằng nhóc này rất có linh khí, sợ là trò giỏi hơn thầy vươn thẳng trời xanh đó nha.”
“Làm sao em dám chứ.” Ninh Giác Phi cầm muỗng khuấy đều nồi lẩu, vừa cười vừa khiêm tốn nói. “Nếu tương lai em có thể bằng được phân nửa sư phụ cũng là tốt lắm rồi.”
Lăng Tử Hàn cười nói: “Không cần tự coi nhẹ mình, sư phụ của em thật ra cũng chỉ qua loa vậy thôi, anh thấy em so với y, không những chỉ vượt qua, mà hơn vượt xa y luôn kìa.”
“Quả nhiên chỉ có Tử Hàn hiểu anh mà thôi.” Lôi Hồng Phi hưng phấn mà vỗ bàn. “Tục ngữ nói rất đúng, bằng hữu khắp thiên hạ, tri kỷ có mấy người? Tử Hàn, trong cuộc đời anh em là người người tri kỷ nhất, đó là sinh tử chi giao đó nha, nào, cụng ly.”
Lăng Tử Hàn cười nâng ly, cụng với y, rồi ngửa đầu uống.
Ninh Giác Phi lấy muôi vớt ra vài miếng thịt bò mềm, để vào chén của cậu, cười nói: “Lăng đại ca, ăn chút gì đó đi rồi hãy uống bia.”
“Đúng đúng, nhanh ăn đi.” Lôi Hồng Phi cầm lấy đũa vớt vài món trong nồi lẩu. “Đã lâu không gặp, hôm nay chúng ta phải uống một bữa cho đã mới được.”
Lăng Tử Hàn gật đầu, liền từ từ ăn.
Ninh Giác Phi cho thêm vài món vào nồi rồi mới bắt đầu ăn, vừa ăn vừa thuận miệng nói: “Lăng đại ca, em nghe sư phụ nói anh là phóng viên du lịch, bài viết của anh đăng ở đâu vậy? Em mua về đọc.”
Lôi Hồng Phi vừa nghe, liền muốn đánh hắn một cái. Lăng Tử Hàn ngẩng đầu cười nói: “Anh lười lắm, nên viết không có nhiều. Có vài bài đăng trong tạp chí, có vài bài đăng online. Bất quá, level không cao lắm, em sẽ không muốn xem đâu.”
Lôi Hồng Phi nói: “Giác Phi, đừng nói cậu muốn giả bộ làm người bên công tác văn hóa nha, gì mà đọc bài viết du lịch chứ? Chúng ta là quân nhân, xem mấy sách về quân sự là được rồi. Cậu có nhiều thời gian rãnh rỗi để đọc tạp chí lắm sao?”
“Thì đúng là vậy.” Ninh Giác Phi vừa cười vừa nói. “Em chỉ muốn lấy lòng Lăng đại ca thôi mà, muốn tạo ấn tượng tốt cho anh ấy.”
Lăng Tử Hàn tao nhã cười, chậm rãi nói: “Yên tâm, ấn tượng của anh đối với em rất tốt. Hơn nữa, Hồng Phi đã nói em tốt, vậy chắc chắn là em tốt.”
Lôi Hồng Phi vừa nghe vui vô cùng, Ninh Giác Phi cũng đã hiểu được tính tình của người anh vừa trẻ lại thân thiện này. Ba người cười, vừa ăn vừa uống vừa nói chuyện phiếm, cảm giác rất thoải mái.
Một lát sau, điện thoại di động Lôi Hồng Phi vang lên. Y nhìn dãy số trên màn hình, trên mặt nhất thời có chút xấu hổ, nhìn Lăng Tử Hàn một chút rồi mới bắt máy.
Thanh âm vui vẻ của Úc Tình vang lên: “Hồng Phi, anh đang ở đâu vậy?”
Lôi Hồng Phi không phải loại người biết đặt chuyện lừa người khác, nhất thời không biết nói sao, vòng qua vòng lại một chút rồi cũng ăn ngay nói thật: “Anh đang ăn với bạn.”
“Vậy sao? Vậy em cũng đến đó.” Úc Tình hăng hái bừng bừng. “Hôm nay em tăng ca, bận rộn mới xong, giờ đói bụng quá đi.”
Lôi Hồng Phi càng xấu hổ thêm. Tuy rằng y cùng Úc Tình quen nhau hơn nửa năm, nhưng trước mặt Lăng Tử Hàn, vẫn có chút không tự nhiên được, dù sao cũng nghĩ rằng không nên để cậu gặp Úc Tình, bản thân y vẫn còn cảm giác có lỗi với người bạn thân thiết này. Y vòng vo một chút, nhẹ giọng nói: “Là mấy người bạn trong quân đội của anh, em không biết đâu, không tiện cho lắm. Như vậy đi, em cứ tìm đâu đó ăn trước đi, lát anh gọi điện cho em, được không?”
“Hừ, làm cái quỷ gì thế? Mắc gì lại thần bí như thế?” Hiển nhiên Úc Tình mất hứng, có thể thấy trên màn hình cô đang cau mày. “Bạn của anh em không thể gặp được sao? Bạn của em anh có thể gặp thoải mái mà. Sao thế? Em là người tình bí ẩn của anh à? Không thể cho bạn anh gặp sao?”
“Không phải, đương nhiên không phải.” Lôi Hồng Phi ăn nói khép nép giải thích. “Tiểu Tình, em hẳn là rõ tính cách của anh mà phải không, dù thế nào thì anh cũng không phải dạng người bắt cá hai tay, làm gì có chuyện bí ẩn hay không chứ? Hôm nay xác thực là gặp mặt bạn bè, đều mà nam cả, chỉ mỗi em là nữ, không thích đâu.”
“Nam thì sao chứ? Đơn giản là mọi người cùng ăn thịt, uống bia mà thôi, quá nữa là nói mấy chuyện bậy bạ là cùng.” Úc Tình bĩu môi nhưng nở nụ cười. “Quên đi, tha cho anh, em tự mình đi ăn, sau đó gọi cho anh sau. Được rồi, tối nay bên hội của em có tiệc gặp mặt tại Cựu Cung, anh nhất định phải đến đó nha.”
“Chuyện này …” Lôi Hồng Phi có chút làm khó. Hôm nay khó khăn lắm mới gặp được Lăng Tử Hàn, thực sự muốn ngồi cùng cậu lâu một chút.
Úc Tình không khỏi nghi ngờ, đôi mi thanh tú nhíu lại, con mắt sáng sủa nhìn về phía y: “Lại sao đây? Không được sao nữa sao? Ăn xong các anh còn phải làm gì nữa chứ? Đến bar tìm gái à?”
“Không không, tất nhiên là không, vậy chẳng phải đi tìm đường chết hay sao?” Lôi Hồng Phi hì hì cười nói. “Được rồi, anh đến. Bất quá, anh có thể đưa hai người bạn của anh đến không. Haha, đều là người đẹp trai trẻ tuổi đó nha.”
Úc Tình lập tức nở nụ cười: “Tốt, bên chúng em có rất nhiều mỹ nữ tài mạo song toàn lắm đó nha.”
Lôi Hồng Phi cúp máy, che giấu quẫn bách trong lòng, tùy tiện mà nói: “Tử Hàn, Giác Phi, chúng ta ăn xong rồi đến Cựu Cung, vào quán bar chơi một chút, cũng quen thêm mấy người bạn mới luôn.”
Lăng Tử Hàn ôn hòa cười nói: “Hồng Phi, anh đi đi, lát em phải về nhà.”
“Không được, em phải đi cùng anh.” Lôi Hồng Phi trừng con mắt. “Dù sao em cũng ở một mình, về nhà sớm vậy làm gì chứ?”
Lăng Tử Hàn bất đắc dĩ lắc đầu. “Anh đó, cứ bá đạo như vậy thôi.”
Ninh Giác Phi nãy giờ cứ chăm chú ăn, lúc này mới cười ngẩng đầu lên, hứng thú dạt dào mà nói: “Em sao cũng được, dù sao đi cùng sư phụ và Lăng đại ca là được.”
“Đệ tử ngoan.” Lôi Hồng Phi mừng rỡ, cười, đưa tay lên vỗ vai hắn. “Quả nhiên trẻ nhỏ dễ dạy.”
Bữa cơm này bọn họ ăn rất lâu. Lúc Ninh Giác Phi vừa vén màn thì Lôi Hồng Phi liền cầm chặt lấy tay Lăng Tử Hàn kéo đi. Tay y nóng hổi y như kìm sắt mà cầm lấy tay Lăng Tử Hàn, cười hì hì nói: “Em đừng có nghĩ đến việc trốn đi.”
Lăng Tử Hàn nhìn hình dạng đã ngà ngà say của y, ép vào đường cùng, nên chỉ có thể đi theo y.
Bởi vì đều uống bia, nên Lăng Tử Hàn kêu Ninh Giác Phi đem xe chạy vào Trúc Uyển dừng ở đó, sau đó ba người đến nhà ga, lên chuyến tàu chạy ngày đêm vòng quanh thành thị, được thiết kế nằm phía trên thành phố, đến Cựu Cung liền đón xe, chạy đến một quán bar trên một con đường khá mới xây.
Trong khung cảnh ầm ĩ và ngọn đèn mờ ảo, Lăng Tử Hàn rốt cục chính thức gặp được người tình mới của Lôi Hồng Phi. Cậu biết cô gái ấy, được gọi là “Thiên tài phản pháo giới văn hóa”, mà tạp chí 《 Vết Tích 》 do cô làm chủ biên cũng rất nổi tiếng, được coi là “Pháo đài của những người nghệ sĩ cá tính, mang phong cách văn hóa khác thường.” Cô có khí chất vô cùng đặc biệt, bề ngoài xinh đẹp, đầu óc nhạy bén, câu từ khắc nghiệt, mang tính khiêu chiến truyền thống, xem thường quyền uy, là một người mà những người có công lực kém khó mà chống đỡ được. Thật không ngờ một người như Lôi Hồng Phi luôn luôn yêu chuộng sự giản đơn, giờ với sự châm chọc khiêu khích của cô không tỏ chút buồn bực, trái lại còn có chút yêu thích, mang tính vui vẻ chịu đựng.
Lăng Tử Hàn ngồi một hồi, Úc Tình nghe nói cậu là phóng viên, liền có chút hứng thú, nói chuyện vài câu với cậu. Lăng Tử Hàn trả lời theo đúng quy tắc, nói vài câu chuyện cũ mềm, không có gì mới mẻ, nhất thời khiến cô cùng mấy người bạn của cô có chút khinh thường. Tuy rằng biểu hiện ra là lễ phép bắt chuyện với cậu, nhưng trong lòng thật ra chẳng còn gì muốn nói cùng cậu cả.
Lăng Tử Hàn ngồi bên cạnh Ninh Giác Phi, hai người thỉnh thoảng nói chuyện với nhau vài câu rồi uống một chút bia. Chỉ thấy Lôi Hồng Phi bị mấy người thuộc dân văn hóa bu quanh, trò chuyện vui vẻ, thỉnh thoảng còn bị chuốc rượu nhưng vẫn rất vui vẻ. Hai người liền nhìn nhau cười, không có giải vây.
Nháo đến tận khuya, mọi người mới giải tán. Lôi Hồng Phi chưa có say bí tỉ, có thể đứng lên bước lảo đảo mà đi ra ngoài.
Ninh Giác Phi hỏi y: “Sư phụ, anh về đâu vậy? Để em chở anh về?”
Mặt Lôi Hồng Phi đỏ bừng vì say, mơ mơ màng màng mà nói thầm vài câu, nhưng không ai nghe được cả.
Lăng Tử Hàn quyết định thay y, ôn hòa nói với Úc Tình: “Tôi đi cùng với Giác Phi, Úc tiểu thư đưa Hồng Phi về đi.”
Úc Tình cười gật đầu: “Được.”
Ninh Giác Phi giúp cô đỡ Lôi Hồng Phi đưa vào xe của Úc Tình đang đậu ven đường.
Đợi xe chạy đi, Lăng Tử Hàn mới cùng Ninh Giác Phi rời đi. Tới phương Bắc, xuống đoàn tàu thành thị, Lăng Tử Hàn chia tay cùng người thanh niên nhiệt tình dào dạt kia, một mình đón xe về nhà.
Mở rộng cửa đi vào, cậu phát hiện Vệ Thiên Vũ còn chưa ngủ, đèn thư phòng vẫn còn sáng.
Cậu cởi áo khoác, thay giầy, trực tiếp đi vào.
Vệ Thiên Vũ đưa lưng về phía cậu, đang nhìn màn hình vi tính, dường như đang suy nghĩ chương trình gì đó thì phải.
Lăng Tử Hàn đi tới phía sau anh, cúi người ôm anh, ôn nhu hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”
Vệ Thiên Vũ cười rộ lên, ngửa đầu ra sau: “Có chút khó khăn, muốn giải quyết cho xong luôn.”
“À.” Lăng Tử Hàn nâng đầu anh lên, không nói gì mà hôn lên đó.
Vệ Thiên Vũ ngửi được mùi rượu nồng đậm, vừa hôn vừa nói: “Uống nhiều lắm sao?”
“Ừ!” Lăng Tử Hàn vươn tay, cởi bỏ nút áo của anh.
Vệ Thiên Vũ đứng dậy, ôm lấy cậu đi vào phòng ngủ. Lăng Tử Hàn khẽ mỉm cười, trên mặt ửng đỏ do say, ánh mắt đầy ánh nước lóng lánh, khiến tim anh đập thình thịch.
“Thế nào? Rượu hậu loạn tính à?” Vệ Thiên Vũ cười hỏi.
“Ừ!” Lăng Tử Hàn gật đầu, nét mặt rất dễ thương, y như một đứa trẻ vậy.
Vệ Thiên Vũ hài lòng ôm lấy cậu, hai người cùng nhau ngã xuống giường. Anh áp lên người Lăng Tử Hàn, hôn lấy cậu, vui sướng mà nói: “Vậy thì loạn. Chờ em tỉnh rượu rồi, đừng có trách anh đó.”
Lăng Tử Hàn cười, ôm chặt lấy anh.
PHIÊN NGOẠI HOÀN
Mục lục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất