Chương 151: Quyển 4Chương 31
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Đường hầm số 6 thực ra là một hang ngầm được nước biển bao phủ chung quanh, sau khi Heinz mua xong Cung Đảo, liền lập tức cho khai quật một con đường thủy dài, lúc đầu định xây dựng một bến tàu giản dị, để tàu ngầm loại nhỏ có thể trực tiếp đậu tại đây.
Lúc Heinz mang theo người của y đến được bến tàu thì Lôi Hồng Phi cũng đã đuổi kịp phía sau. Lập tức một làn mưa đạn được bắn ra, kèm theo là lựu đạn cùng bom liên tục quăng về phía bọn chúng nhằm cản đường bọn chúng lên tàu ngầm.
Lúc này, Jack cùng Nitta Yoshisada đều cầm súng tự động chạy tới, lập tức cùng Heinz bắn trả bọn theo đuôi.
Heinz nói với Antinogen: “Bọn em lên thuyền trước đi, bọn anh lên sau.”
Antinogen lập tức gật đầu, liền điều khiển xe lăn leo lên tàu ngầm.
Cửa tàu ngầm mở ra, hai tên mặc đồ đen đứng ngay cửa, đỡ hắn bước vào trong. Những chuyên gia khác cũng nhanh chóng chui vào theo.
Heinz cũng nhanh chóng quyết định, vừa bắn về phía đối phương vừa lui về phía tàu ngầm.
Nhưng bọn Lôi Hồng Phi đã dùng hỏa lực phong tỏa đường lui của y.
Heinz đánh giá tình thế một chút, lập tức ra lệnh qua micro: “Otto, các cậu đi trước đi, chúng tôi sẽ tự mình rời khỏi đây sau.”
“Rõ!” Người trên thuyền dùng tiếng Đức trả lời, lập tức đóng cửa lại.
Tàu ngầm lập tức rời khỏi bến, chậm rãi lặn xuống biển.
Trong buồng nhỏ trên tàu, một người thanh niên dùng tiếng Anh nói với mấy chuyên gia vẫn còn chưa hoàn hồn kia: “Trên đường đi sẽ có rung xóc một chút, tôi đưa các ngài vào khoang tàu nghỉ ngơi nha.”
Những người đó chưa ai gặp qua trận thế mưa bom bão đạn như thế này bao giờ, nên ngoại trừ việc ôm chặt máy vi tính cùng túi tư liệu của chính mình ra, chỉ biết gật đầu mà thôi, chẳng nói nổi câu nào nữa.
Hai thanh niên trẻ tuổi lần lượt đưa bọn họ vào từng khoang nhỏ, bên trong có một chiếc giường và một thùng rác. Người nọ lễ phép nói: “Chúng ta cần phải đi gần 5 tiếng đồng hồ, các ngài từ từ ngủ 1 giấc, để tránh thấy khó chịu.”
Những người đó đồng ý, lúc này mới thả lỏng, thấy giờ mình đã được an toàn.
Người thanh niên đưa bọn họ vào khoang tàu xong liền đóng cửa lại, sau đó khóa trái bên ngoài, lúc này mới trở lại khoang điều khiển, cười nói: “Xong rồi, bọn họ quả thật rất nghe lời.”
Người đang điều khiển tàu bằng các loại máy móc liền nở nụ cười, lập tức cầm lấy micro, dùng tiếng Trung nói: “02,02,03 báo cáo, cá lớn đã lọt lưới, cá lớn đã lọt lưới.”
Thanh âm La Hãn truyền tới: “02 đã rõ, 02 đã rõ, trực tiếp tiến cảng, trực tiếp tiến cảng.”
“03 đã rõ.” Người điều khiển cúp máy truyền âm, quay đầu lại cười với hai người còn lại.
Ba người họ đều tháo kính sát tròng màu xanh lam ra, cởi bỏ khăn trùm đầu, lau mặt.
Thì ra, bọn họ chính là Du Dặc, La Y cùng Triệu Thiên.
Sau khi có hiệu lệnh tấn công, bọn họ không cùng bọn Lôi Hồng Phi hành động, mà bí mật tìm kiếm đường hầm của kẻ địch. Triệu Thiên rất có sở trường trong mấy vụ này, nên nhanh chóng phát hiện một con đường nhập khẩu được che giấu rất cẩn mật bên cạnh hồ. Bọn họ bước vào con đường âm u chật hẹp, sau đó phát hiện ra bến tàu ngầm ngay tận cùng.
Ở đây chỉ có bốn tên phân tử khủng bố đang đợi lệnh, hai tên trong tàu, hai tên đứng ngay bến.
Cả hai bên đều mặc đồ đen, bọn họ liền giả thành phần tử đang chạy trốn, chạy thẳng đến chỗ bọn họ. Phân tử khủng bố nhất thời không phát hiện ra, còn dùng tiếng Đức hỏi bọn họ: “Tình huống bên ngoài thế nào rồi?”
Du Dặc lập tức trả lời: “Rối lắm, chúng ta không còn cầm được đâu.”
Trong lúc nói, hai người còn lại liền chạy tới chỗ gần đó, giơ tay lên chém xuống, hai tên đó liền vô thanh vô tức bị giết chết.
Hai tên còn lại đang ở ngay khoang điều khiển, một tên đang phát động tàu ngầm, một tên đang trò chuyện với Heinz, không chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
Để tránh kinh động Heinz, Du Dặc kiên trì chờ tên đó nói chuyện với y xong, mới cùng La Y nhảy vào. Bọn họ không dùng vũ khí, sợ làm ảnh hưởng đến hệ thống điều khiển bên trong tàu ngầm. Nhưng dù sao hai người họ thân thủ bất phàm, tập kích bất ngờ khiến hai tên phân tử khủng bố không đỡ được mấy chiêu đã bị vặn cổ.
Bọn họ ném thi thể vào trong nước, lau sạch vết máu, sau đó vào trong tàu ngầm hóa trang đơn giản, chờ địch mắc câu.
Tất cả đều tốt, chỉ là Heinz không cùng vào, nên không được coi là hoàn mỹ.
Du Dặc nhún vai: “Cũng phải chia cho đội đột kích ít công lao chứ.”
Triệu Thiên thong thả ngồi xuống ghế, nhìn màn hình radar sonar trước mắt.
La Y mỉm cười nói: “Đội trưởng đột kích kia nhìn cũng được, nghe nói là thanh mai trúc mã của lão đại đó.”
Triệu Thiên ôm cánh tay, miễn cưỡng mà nói: “Chỉ cần y có được 3 phần công lực giống lão đại là bắt được tên Heinz đó rồi.”
Du Dặc thở dài: “Không biết lão đại hiện tại thế nào rồi?”
Nụ cười của La Y biến mất, một lát mới nói: “Không phải trực thăng đưa Đồng viện trưởng đến đây rồi sao? Chắc cứu được tính mệnh lão đại mà phải không?”
Triệu Thiên buông thỏng cánh tay, có vẻ khổ sở. Trầm mặc một hồi, y nhẹ giọng hỏi: “Các người nghĩ lão đại có thể sẽ về hưu hay không?”
Du Dặc cùng La Y nhìn nhau, không ai trả lời.
Tàu ngầm của bọn họ nhanh chóng hội hợp với tàu ngầm của La Hãn dưới đáy biển, lập tức cùng nhau hướng thẳng về Lacos.
Ngay khi tàu ngầm rời khỏi đó không bao lâu, Heinz kêu lên: “Jack, cậu đưa Nitta tiên sinh đi trước đi, chúng ta mỗi người tự đột phá vòng vây, cậu biết tìm tôi ở đâu mà phải không?”
Jack cùng Nitta Yoshisada đang chắn đạn phía bên kia, hoàn toàn không có cách nào đi về phía y, vừa nổ súng vừa nói: “Được, anh cẩn thận 1 chút.”
Heinz nhanh chóng bắn đạn liên tục khiến đối phương không thể không tránh né, tiếng súng cũng giảm bớt phần náo. Y lập tức lăn 1 vòng về phía sau, nhảy vào nước.
Lôi Hồng Phi vừa thấy liền ném súng như 1 con báo phi thẳng về phía trước để đuổi bắt con mồi. Đội viên khác lập tức toàn lực ngăn chặn hỏa lực của địch để hỗ trợ y nhảy xuống biển.
Jack cùng Nitta Yoshisada hỗ trợ nhau, lui nhanh về phía sau, cũng muốn nhảy xuống biển.
Các đội viên liền nổ súng bắn trúng chân của hai người bọn họ, sau đó liền chậm rãi làm tiêu hao đạn của hai người họ, rồi mới đi tới bắt hai người họ lại.
Nitta Yoshisada bình tĩnh nói với Jack: “Điều lệ quốc tế có lệnh ‘Không giết đặc công’, không cần lo lắng.”
Nhưng Jack chỉ là nhìn mặt nước tối như mực, không nói câu nào.
Lôi Hồng Phi vừa nhảy xuống biển liền cảm nhận được dòng nước có chút biến đổi, nhanh chóng phán đoán hướng bơi của kẻ địch, lập tức như mũi tên mới được phóng ra, bơi theo sau.
Heinz cảm nhận được khí thế của truy binh phía sau, biết không thể lặng yên trốn thoát, chỉ có thể xoay người lại ứng chiến.
Lôi Hồng Phi rút ra mã tấu ngay đùi, đánh thẳng vào sau gáy của y.
Hai người cao to vật lộn nhau dưới đáy biển, không ngừng giơ chân đá quyền về phía đối phương.
Ngọn đèn từ bến tàu bên kia rọi đến chỗ bọn họ, dù rất mờ nhưng hai người họ vẫn có thể thấy được mặt của đối phương. Mã tấu của Lôi Hồng Phi nhanh chóng đâm vào vai của đối phương, Heinz liền đánh ra một quyền thẳng vào ngực y. Lôi Hồng Phi buông lỏng chuôi đao, ngoi lên mặt nước thở hổn hển, rồi ngay lập tức bơi qua một bên. Đoán được Heinz đang đuổi theo phía mình, y xoay người lặn xuống nước.
Heinz nắm chặt chuôi đao ở vai mình, nhổ ra rồi đâm về phía Lôi Hồng Phi. Lôi Hồng Phi tránh ra kịp thời, đao cắt ngang quần áo của y, lướt qua cánh tay y. Tuy trên người y có mặc áo chống đạn, nhưng phần cánh tay thì không có gì che chắn, giờ bị thương, đồng thời nước biển lập tức thâm nhập vào vết thương, khiến y đau nhức vô cùng.
Heinz lập tức thu đao, định đâm thêm 1 lần nữa. Lôi Hồng Phi liền quay người, một tay trụ cổ tay đang cầm đao của Heinz, một tay ôm chặt lấy y, lặn thẳng xuống mặt biển sâu.
Heinz nỗ lực giãy dụa, dần dần khó thở, rất nhanh khí lực liền biến mất.
Ngực Lôi Hồng Phi cũng như muốn nổ tung ra. Y ngừng việc trầm mình xuống, cảm nhận động tĩnh của người trong lòng mình. Qua một hồi lâu, mới từ từ ngoi lên mặt nước.
Heinz nhịn không nổi nữa, theo bản năng hít thở liên tục, kết quả khiến 1 lượng lớn nước biển xộc thẳng vào mũi y, khiến y không thể thở được.
Lôi Hồng Phi ôm lấy y trồi lên mặt nước, bơi nhanh về phía bờ.
Mấy đội viên chạy vội tới, lôi Heinz lên bờ, hô hấp nhân tạo cho y, băng bó vết thương, giúp y hồi phục lại hơi thở.
Heinz sặc nước. Y nằm trên mặt đất, cả người đều ướt sũng nhưng cũng không đến nỗi chật vật.
Lôi Hồng Phi thở hổn hển, nhìn chằm chằm người trên mặt đất, dùng tiếng Anh trầm giọng nói: “Heinz, anh bị nghi ngờ có liên quan đến những vụ cướp máy bay, bắt cóc công dân Trung Quốc, vơ vét tài sản, giết người, có hành vi phạm tội liên quan đến sự kiện khủng bố tại biên giới Trung Quốc, giờ tôi chính thức bắt anh.”
Heinz nhắm mắt lại, thả lỏng hô hấp, sau đó mới cười lạnh một tiếng: “Người thắng là kẻ viết nên lịch sử, cái gọi là chân tướng cũng vậy. Mày không cần giả bộ, muốn bắt thì cứ bắt.”
Lôi Hồng Phi không thèm để ý đến y nữa, ra hiệu cho đội viên bắt y đứng lên rồi đem đi, sau đó đi qua một bên, lấy tai nghe mini từ người một đội viên khác nhét vào lỗ tai mình, ra lệnh: “Các tiểu tổ báo cáo tình huống.”
Lập tức, các tiểu tổ lần lượt báo cáo: “Mục tiêu hoàn thành.” Sau đó báo cáo tình huống thương vong.
La Hãn thông qua tín hiệu mã hóa nói với y: “Cá lớn đã lọt lưới.”
Ninh Giác Phi báo cáo: “Mục tiêu hoàn thành, con tin Ngô Tiệp hiện nay còn đang hôn mê, đội cấp cứu đã đưa cậu ấy lên máy bay.”
Trong lòng Lôi Hồng Phi đau nhức, nhanh chóng đánh một quyền vào vách núi. Một lát sau, y mới lấy lại bình tĩnh, báo cáo lại với bộ chỉ huy: “Hành động kết thúc, toàn bộ mục tiêu đã hoàn thành.”
Toàn bộ bộ chỉ huy đang đóng tại Lacos vui mừng, mọi người đều đứng dậy vỗ tay, có người còn ôm nhau.
Lôi Chấn cầm lấy điện thoại, gọi tới Bắc Kinh: “Chủ tịch, hành động thành công.”
“Rất tốt.” Thanh âm của Chủ tịch quân ủy Trung ương vang lên sang sảng. “Lôi tướng quân, các ngài cực khổ rồi.”
Sau đó, Lôi Chấn gọi tới “Thứu tháp.”
Lăng Nghị Xuất hiện trên màn hình có vẻ đã già đi rất nhiều, ông khẩn trương nhìn Lôi Chấn, nhưng không dám hỏi gì cả.
Lôi Chấn cũng không biết phải nói sao. Một lúc lâu, ông mới nói ngắn gọn. “Tử Hàn còn sống.”
Lăng Nghị chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nhắm hai mắt lại.
HẾT CHAP 31
Mục lục
Beta: Kaori0kawa
Đường hầm số 6 thực ra là một hang ngầm được nước biển bao phủ chung quanh, sau khi Heinz mua xong Cung Đảo, liền lập tức cho khai quật một con đường thủy dài, lúc đầu định xây dựng một bến tàu giản dị, để tàu ngầm loại nhỏ có thể trực tiếp đậu tại đây.
Lúc Heinz mang theo người của y đến được bến tàu thì Lôi Hồng Phi cũng đã đuổi kịp phía sau. Lập tức một làn mưa đạn được bắn ra, kèm theo là lựu đạn cùng bom liên tục quăng về phía bọn chúng nhằm cản đường bọn chúng lên tàu ngầm.
Lúc này, Jack cùng Nitta Yoshisada đều cầm súng tự động chạy tới, lập tức cùng Heinz bắn trả bọn theo đuôi.
Heinz nói với Antinogen: “Bọn em lên thuyền trước đi, bọn anh lên sau.”
Antinogen lập tức gật đầu, liền điều khiển xe lăn leo lên tàu ngầm.
Cửa tàu ngầm mở ra, hai tên mặc đồ đen đứng ngay cửa, đỡ hắn bước vào trong. Những chuyên gia khác cũng nhanh chóng chui vào theo.
Heinz cũng nhanh chóng quyết định, vừa bắn về phía đối phương vừa lui về phía tàu ngầm.
Nhưng bọn Lôi Hồng Phi đã dùng hỏa lực phong tỏa đường lui của y.
Heinz đánh giá tình thế một chút, lập tức ra lệnh qua micro: “Otto, các cậu đi trước đi, chúng tôi sẽ tự mình rời khỏi đây sau.”
“Rõ!” Người trên thuyền dùng tiếng Đức trả lời, lập tức đóng cửa lại.
Tàu ngầm lập tức rời khỏi bến, chậm rãi lặn xuống biển.
Trong buồng nhỏ trên tàu, một người thanh niên dùng tiếng Anh nói với mấy chuyên gia vẫn còn chưa hoàn hồn kia: “Trên đường đi sẽ có rung xóc một chút, tôi đưa các ngài vào khoang tàu nghỉ ngơi nha.”
Những người đó chưa ai gặp qua trận thế mưa bom bão đạn như thế này bao giờ, nên ngoại trừ việc ôm chặt máy vi tính cùng túi tư liệu của chính mình ra, chỉ biết gật đầu mà thôi, chẳng nói nổi câu nào nữa.
Hai thanh niên trẻ tuổi lần lượt đưa bọn họ vào từng khoang nhỏ, bên trong có một chiếc giường và một thùng rác. Người nọ lễ phép nói: “Chúng ta cần phải đi gần 5 tiếng đồng hồ, các ngài từ từ ngủ 1 giấc, để tránh thấy khó chịu.”
Những người đó đồng ý, lúc này mới thả lỏng, thấy giờ mình đã được an toàn.
Người thanh niên đưa bọn họ vào khoang tàu xong liền đóng cửa lại, sau đó khóa trái bên ngoài, lúc này mới trở lại khoang điều khiển, cười nói: “Xong rồi, bọn họ quả thật rất nghe lời.”
Người đang điều khiển tàu bằng các loại máy móc liền nở nụ cười, lập tức cầm lấy micro, dùng tiếng Trung nói: “02,02,03 báo cáo, cá lớn đã lọt lưới, cá lớn đã lọt lưới.”
Thanh âm La Hãn truyền tới: “02 đã rõ, 02 đã rõ, trực tiếp tiến cảng, trực tiếp tiến cảng.”
“03 đã rõ.” Người điều khiển cúp máy truyền âm, quay đầu lại cười với hai người còn lại.
Ba người họ đều tháo kính sát tròng màu xanh lam ra, cởi bỏ khăn trùm đầu, lau mặt.
Thì ra, bọn họ chính là Du Dặc, La Y cùng Triệu Thiên.
Sau khi có hiệu lệnh tấn công, bọn họ không cùng bọn Lôi Hồng Phi hành động, mà bí mật tìm kiếm đường hầm của kẻ địch. Triệu Thiên rất có sở trường trong mấy vụ này, nên nhanh chóng phát hiện một con đường nhập khẩu được che giấu rất cẩn mật bên cạnh hồ. Bọn họ bước vào con đường âm u chật hẹp, sau đó phát hiện ra bến tàu ngầm ngay tận cùng.
Ở đây chỉ có bốn tên phân tử khủng bố đang đợi lệnh, hai tên trong tàu, hai tên đứng ngay bến.
Cả hai bên đều mặc đồ đen, bọn họ liền giả thành phần tử đang chạy trốn, chạy thẳng đến chỗ bọn họ. Phân tử khủng bố nhất thời không phát hiện ra, còn dùng tiếng Đức hỏi bọn họ: “Tình huống bên ngoài thế nào rồi?”
Du Dặc lập tức trả lời: “Rối lắm, chúng ta không còn cầm được đâu.”
Trong lúc nói, hai người còn lại liền chạy tới chỗ gần đó, giơ tay lên chém xuống, hai tên đó liền vô thanh vô tức bị giết chết.
Hai tên còn lại đang ở ngay khoang điều khiển, một tên đang phát động tàu ngầm, một tên đang trò chuyện với Heinz, không chú ý đến động tĩnh bên ngoài.
Để tránh kinh động Heinz, Du Dặc kiên trì chờ tên đó nói chuyện với y xong, mới cùng La Y nhảy vào. Bọn họ không dùng vũ khí, sợ làm ảnh hưởng đến hệ thống điều khiển bên trong tàu ngầm. Nhưng dù sao hai người họ thân thủ bất phàm, tập kích bất ngờ khiến hai tên phân tử khủng bố không đỡ được mấy chiêu đã bị vặn cổ.
Bọn họ ném thi thể vào trong nước, lau sạch vết máu, sau đó vào trong tàu ngầm hóa trang đơn giản, chờ địch mắc câu.
Tất cả đều tốt, chỉ là Heinz không cùng vào, nên không được coi là hoàn mỹ.
Du Dặc nhún vai: “Cũng phải chia cho đội đột kích ít công lao chứ.”
Triệu Thiên thong thả ngồi xuống ghế, nhìn màn hình radar sonar trước mắt.
La Y mỉm cười nói: “Đội trưởng đột kích kia nhìn cũng được, nghe nói là thanh mai trúc mã của lão đại đó.”
Triệu Thiên ôm cánh tay, miễn cưỡng mà nói: “Chỉ cần y có được 3 phần công lực giống lão đại là bắt được tên Heinz đó rồi.”
Du Dặc thở dài: “Không biết lão đại hiện tại thế nào rồi?”
Nụ cười của La Y biến mất, một lát mới nói: “Không phải trực thăng đưa Đồng viện trưởng đến đây rồi sao? Chắc cứu được tính mệnh lão đại mà phải không?”
Triệu Thiên buông thỏng cánh tay, có vẻ khổ sở. Trầm mặc một hồi, y nhẹ giọng hỏi: “Các người nghĩ lão đại có thể sẽ về hưu hay không?”
Du Dặc cùng La Y nhìn nhau, không ai trả lời.
Tàu ngầm của bọn họ nhanh chóng hội hợp với tàu ngầm của La Hãn dưới đáy biển, lập tức cùng nhau hướng thẳng về Lacos.
Ngay khi tàu ngầm rời khỏi đó không bao lâu, Heinz kêu lên: “Jack, cậu đưa Nitta tiên sinh đi trước đi, chúng ta mỗi người tự đột phá vòng vây, cậu biết tìm tôi ở đâu mà phải không?”
Jack cùng Nitta Yoshisada đang chắn đạn phía bên kia, hoàn toàn không có cách nào đi về phía y, vừa nổ súng vừa nói: “Được, anh cẩn thận 1 chút.”
Heinz nhanh chóng bắn đạn liên tục khiến đối phương không thể không tránh né, tiếng súng cũng giảm bớt phần náo. Y lập tức lăn 1 vòng về phía sau, nhảy vào nước.
Lôi Hồng Phi vừa thấy liền ném súng như 1 con báo phi thẳng về phía trước để đuổi bắt con mồi. Đội viên khác lập tức toàn lực ngăn chặn hỏa lực của địch để hỗ trợ y nhảy xuống biển.
Jack cùng Nitta Yoshisada hỗ trợ nhau, lui nhanh về phía sau, cũng muốn nhảy xuống biển.
Các đội viên liền nổ súng bắn trúng chân của hai người bọn họ, sau đó liền chậm rãi làm tiêu hao đạn của hai người họ, rồi mới đi tới bắt hai người họ lại.
Nitta Yoshisada bình tĩnh nói với Jack: “Điều lệ quốc tế có lệnh ‘Không giết đặc công’, không cần lo lắng.”
Nhưng Jack chỉ là nhìn mặt nước tối như mực, không nói câu nào.
Lôi Hồng Phi vừa nhảy xuống biển liền cảm nhận được dòng nước có chút biến đổi, nhanh chóng phán đoán hướng bơi của kẻ địch, lập tức như mũi tên mới được phóng ra, bơi theo sau.
Heinz cảm nhận được khí thế của truy binh phía sau, biết không thể lặng yên trốn thoát, chỉ có thể xoay người lại ứng chiến.
Lôi Hồng Phi rút ra mã tấu ngay đùi, đánh thẳng vào sau gáy của y.
Hai người cao to vật lộn nhau dưới đáy biển, không ngừng giơ chân đá quyền về phía đối phương.
Ngọn đèn từ bến tàu bên kia rọi đến chỗ bọn họ, dù rất mờ nhưng hai người họ vẫn có thể thấy được mặt của đối phương. Mã tấu của Lôi Hồng Phi nhanh chóng đâm vào vai của đối phương, Heinz liền đánh ra một quyền thẳng vào ngực y. Lôi Hồng Phi buông lỏng chuôi đao, ngoi lên mặt nước thở hổn hển, rồi ngay lập tức bơi qua một bên. Đoán được Heinz đang đuổi theo phía mình, y xoay người lặn xuống nước.
Heinz nắm chặt chuôi đao ở vai mình, nhổ ra rồi đâm về phía Lôi Hồng Phi. Lôi Hồng Phi tránh ra kịp thời, đao cắt ngang quần áo của y, lướt qua cánh tay y. Tuy trên người y có mặc áo chống đạn, nhưng phần cánh tay thì không có gì che chắn, giờ bị thương, đồng thời nước biển lập tức thâm nhập vào vết thương, khiến y đau nhức vô cùng.
Heinz lập tức thu đao, định đâm thêm 1 lần nữa. Lôi Hồng Phi liền quay người, một tay trụ cổ tay đang cầm đao của Heinz, một tay ôm chặt lấy y, lặn thẳng xuống mặt biển sâu.
Heinz nỗ lực giãy dụa, dần dần khó thở, rất nhanh khí lực liền biến mất.
Ngực Lôi Hồng Phi cũng như muốn nổ tung ra. Y ngừng việc trầm mình xuống, cảm nhận động tĩnh của người trong lòng mình. Qua một hồi lâu, mới từ từ ngoi lên mặt nước.
Heinz nhịn không nổi nữa, theo bản năng hít thở liên tục, kết quả khiến 1 lượng lớn nước biển xộc thẳng vào mũi y, khiến y không thể thở được.
Lôi Hồng Phi ôm lấy y trồi lên mặt nước, bơi nhanh về phía bờ.
Mấy đội viên chạy vội tới, lôi Heinz lên bờ, hô hấp nhân tạo cho y, băng bó vết thương, giúp y hồi phục lại hơi thở.
Heinz sặc nước. Y nằm trên mặt đất, cả người đều ướt sũng nhưng cũng không đến nỗi chật vật.
Lôi Hồng Phi thở hổn hển, nhìn chằm chằm người trên mặt đất, dùng tiếng Anh trầm giọng nói: “Heinz, anh bị nghi ngờ có liên quan đến những vụ cướp máy bay, bắt cóc công dân Trung Quốc, vơ vét tài sản, giết người, có hành vi phạm tội liên quan đến sự kiện khủng bố tại biên giới Trung Quốc, giờ tôi chính thức bắt anh.”
Heinz nhắm mắt lại, thả lỏng hô hấp, sau đó mới cười lạnh một tiếng: “Người thắng là kẻ viết nên lịch sử, cái gọi là chân tướng cũng vậy. Mày không cần giả bộ, muốn bắt thì cứ bắt.”
Lôi Hồng Phi không thèm để ý đến y nữa, ra hiệu cho đội viên bắt y đứng lên rồi đem đi, sau đó đi qua một bên, lấy tai nghe mini từ người một đội viên khác nhét vào lỗ tai mình, ra lệnh: “Các tiểu tổ báo cáo tình huống.”
Lập tức, các tiểu tổ lần lượt báo cáo: “Mục tiêu hoàn thành.” Sau đó báo cáo tình huống thương vong.
La Hãn thông qua tín hiệu mã hóa nói với y: “Cá lớn đã lọt lưới.”
Ninh Giác Phi báo cáo: “Mục tiêu hoàn thành, con tin Ngô Tiệp hiện nay còn đang hôn mê, đội cấp cứu đã đưa cậu ấy lên máy bay.”
Trong lòng Lôi Hồng Phi đau nhức, nhanh chóng đánh một quyền vào vách núi. Một lát sau, y mới lấy lại bình tĩnh, báo cáo lại với bộ chỉ huy: “Hành động kết thúc, toàn bộ mục tiêu đã hoàn thành.”
Toàn bộ bộ chỉ huy đang đóng tại Lacos vui mừng, mọi người đều đứng dậy vỗ tay, có người còn ôm nhau.
Lôi Chấn cầm lấy điện thoại, gọi tới Bắc Kinh: “Chủ tịch, hành động thành công.”
“Rất tốt.” Thanh âm của Chủ tịch quân ủy Trung ương vang lên sang sảng. “Lôi tướng quân, các ngài cực khổ rồi.”
Sau đó, Lôi Chấn gọi tới “Thứu tháp.”
Lăng Nghị Xuất hiện trên màn hình có vẻ đã già đi rất nhiều, ông khẩn trương nhìn Lôi Chấn, nhưng không dám hỏi gì cả.
Lôi Chấn cũng không biết phải nói sao. Một lúc lâu, ông mới nói ngắn gọn. “Tử Hàn còn sống.”
Lăng Nghị chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, nhắm hai mắt lại.
HẾT CHAP 31
Mục lục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất