Chương 265: Quyển 6Chương 34
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Trong mối quan hệ bạn bè của họ, thì Lăng Tử Hàn là nhỏ nhất, lại chịu tang mẹ từ nhỏ, khiến những người làm anh như họ luôn đau lòng. Sau khi lớn lên thì Long Tiềm cùng Trương Hải Dương đều cho rằng cậu từng bị tổn thương trong mối quan hệ tình cảm với Lôi Hồng Phi, nên mới bệnh nặng, vài năm qua vẫn chưa hồi phục, lại càng thêm thương tiếc, chỉ là họ đang trong quân ngũ, không thể ra ngoài, chỉ có thể tự mình lo lắng trong lòng, cũng không thể giúp được gì. Lần này tới B quốc gặp được Lăng Tử Hàn, phát hiện tuy rằng khí sắc cậu đã tốt hơn, nhưng thân thể vẫn rất gầy, hết lần này tới lần khác lại phải tới những chỗ phức tạp rắc rối làm việc, càng khiến cho Trương Hải Dương đau lòng.
Lăng Tử Hàn nhìn hai người bạn trước mặt mình. Bọn họ vẫn chưa thay quần áo, đang mặc lễ phục tướng quân, nhìn qua thực sự là đẹp trai khiếp người. Cậu cười nói: “Chúng ta ba người gặp mặt, quả thực sẽ có người run sợ đó.”
“Đó là đương nhiên.” Lôi Hồng Phi mặt mày rạng rỡ gật đầu, lập tức thở dài. “Nếu em vẫn ở lại quân đội thì tốt rồi.”
“Đúng vậy.” Trương Hải Dương cũng cười gật đầu. “Vậy rất là hoàn mỹ đó.”
“Tất cả mọi người đều là con kế nghiệp cha, không phải rất tốt sao? Cũng rất thích đáng.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Em không thể làm quân nhân được, không có khí thế này. Em thích mọi việc đều im ắng, tốt nhất không nên để người khác chú ý. Mà các anh chỉ cần vừa ra tay, thì lại mang tư thế hào hùng, thanh thế kinh người. Em chịu không nổi đâu.”
Trương Hải Dương tất nhiên biết rõ, trong quân đội cũng có không ít người làm công việc tình báo, xác thực hoàn toàn không giống bọn họ. Bọn họ chỉ có thể lặng lẽ đi, lặng lẽ về, như chưa từng tồn tại. Bọn họ đã làm gì, người ngoài không thể biết, ngay cả suy đoán cũng nghĩ không ra.
Lôi Hồng Phi hoắc mắt đứng dậy, vừa cởi nút áo vừa nói: “Kỳ thực anh cũng chịu không nổi, em nghĩ rằng anh đồng ý mỗi ngày đối diện màn hình, từng giây từng phút nói mấy cái ngôn ngữ ngoại giao đó sao?”
Trương Hải Dương cười gật đầu: “Đúng vậy, anh cũng không thích, nhưng không có cách nào khác.”
Hai người không hề cố kỵ cởi lễ phục, thay thường phục, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Lăng Tử Hàn.
Suốt một đêm, bọn họ tựa như trở lại thời còn niên thiếu, nhớ lại thời khác đó, tâm tình trở nên phiêu đãng, sự tin cậy tựa như anh em ruột khiến cho họ vui vẻ. Sự vui vẻ này đã thật lâu rồi họ không trải qua.
Trương Hải Dương cùng Lôi Hồng Phi tuy rằng hài lòng, nhưng lo lắng thân thể Lăng Tử Hàn, nên cách 1 một đoạn thời gian sẽ đề nghị cậu nghỉ ngơi. Nhưng Lăng Tử Hàn vốn không thể ngủ được, lúc này khó có dịp gặp được bạn bè mình, hoàn toàn không có biện pháp ngủ, nên luôn miệng nói: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Trương Hải Dương cùng Lôi Hồng Phi rất đau lòng, nhưng lại luyến tiếc từng giây từng phút gặp cậu, nên cũng ngồi cùng cậu tâm sự suốt đêm, hừng đông thì cảm thấy đói bụng, lại gọi điện kêu khách sạn mang đồ ăn lên.
Đến tận lúc tảng sáng, Lăng Tử Hàn mới buông chén trà, đứng dậy nói rằng: “Em phải về rồi.” Tuy là một đêm chưa ngủ, nhưng nét mặt cậu không hề xuất hiện sự uể oải, trái lại thần thái sáng láng, hiển nhiên việc gặp lại bạn thân rất có lợi cho thân thể cùng tâm lý của cậu.
Lúc này, hắn lưu luyến không rời đứng dậy đưa tiễn, quan tâm nói: “Sau khi em về nhớ nghỉ ngơi một chút rồi hãy làm việc, đừng quá mệt mỏi.”
“Được.” Lăng Tử Hàn khẽ gật đầu, lập tức tha thiết ôm Trương Hải Dương, nói rằng. “Hải Dương, em đi đây.”
Trương Hải Dương có chút không muốn, nhưng chỉ có thể nói: “Em bảo trọng đó, lần sau gặp lại tại Bắc Kinh, chúng ta lại họp mặt.”
“Dạ.” Lăng Tử Hàn buông hắn ra, cùng Lôi Hồng Phi ôm chặt 1 chút.
Lôi Hồng Phi ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Tử Hàn, anh yêu em.”
Lăng Tử Hàn bình tĩnh mỉm cười, chậm rãi buông y ra. Cậu không đáp lại tình yêu của Lôi Hồng Phi, nhưng cậu vẫn tôn trọng tình cảm của y, vẫn như trước xem y là người anh em thân thiết nhất, nên không còn khuyên can y nữa.
Lôi Hồng Phi tất nhiên biết tâm ý của cậu, cho dù không có đáp lại, y cũng sẽ không ngừng mà biểu đạt tình ý của mình cho cậu, đây là lựa chọn của y, cho dù không có kết quả, y vẫn sẽ kiên trì.
Nhìn cậu mỉm cười nhìn y, sau đó xoay người ra cửa, vững vàng bước qua khỏi hành lang vắng vẻ trải thảm, tới trước thang máy. Lôi Hồng Phi không hề cử động.
Trương Hải Dương đứng bên cạnh y, đến tận khi nghe tiếng thang máy mở, sau đó đóng lại, biết Lăng Tử Hàn đã rời đi, lúc này mới nhẹ nhàng vỗ vai y, thoải mái nói: “Còn nhiều thời gian mà, tiếp tục cố lên. Sức khỏe Tử Hàn khôi phục không ít, chúng ta cũng nên mừng cho em ấy.”
Lôi Hồng Phi gật đầu, bỗng nhiên hiện lên chút ưu thương. Trong lòng y chứa đựng toàn là một tình yêu vô vọng, toát lên vô cùng hối hận, cũng chứa đựng cảm giác vô lực. Rõ ràng Lăng Tử Hàn cùng y gần trong gang tấc, nhưng lại tựa như xa cuối chân trời, vươn tay ra, có thể ôm lấy cậu, chạm đến cậu, nhưng lại không nắm được trái tim cậu.
Thời điểm mà y còn đờ người ra, thì Lăng Tử Hàn đã lái xe, đón những tia nắng ban mai chạy thẳng đến phủ tổng thống.
Buổi tối hôm nay, tổng thống Lý Nguyên tại trung tâm triển lãm quốc tế ngay Sân Độc Lập thiết yến khoản đãi toàn bộ quan quân Trung Quốc tới chơi, người tham gia bao gồm người lãnh đạo của quân đội cùng hành chính B quốc, cùng với toàn bộ nghị viên. Đến lúc đó, sẽ có rất nhiều người, bao gồm cả những người đi cùng người lãnh đạo, nhân viên công tác chuẩn bị yến hội cùng hậu cần cần rất nhiều, còn có nghệ nhân biểu diễn tiết mục, v.v… Cậu muốn trợ giúp Lạc Mẫn, bố trí chu đáo chặt chẽ, có thể khiến công tác bảo an vạn vô nhất thất, tuyệt đối không thể để ra bất kì sai lầm nào.
Đương nhiên, lúc hạm đội Trung Quốc còn chưa biểu diễn, thì lịch trình đã sắp xếp từ lâu, cũng đã nghiên cứu nhiều lần kế hoạch bảo an tại trung tâm triển lãm quốc tế, cũng đã từng qua rất nhiều lần tái hiện qua rất nhiều tình huống có khả năng phát sinh. Thế nhưng, khi tới ngày này thật thì Cục Quốc An, trung tâm đặc cần cùng toàn bộ cảnh sát đều rất khẩn trương. Toàn bộ người tới tham gia cảnh giới đều từng bước chuẩn bị, còn Lạc Mẫn cùng Lăng Tử Hàn thì phân biệt tại trung tâm cùng phủ tổng thống để chỉ huy, cảnh giác chú ý toàn bộ tất cả tin tức liên quan.
Đến tận chạng vạng tất cả đều bình thường, Lăng Tử Hàn cùng Trịnh Đan Thanh và Lý Nguyên leo lên xe bọc thép chống đạn, đi trước Sân Độc Lập.
Lý Nguyên nhìn Lăng Tử Hàn ngồi đối diện, cười nói: “Nghe nói sáng nay con mới về, hình như tối qua không nghỉ ngơi? Mệt lắm không?”
“Không mệt.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Con bớt thời giờ đi thăm bạn thân. Chúng con là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đã có nhiều năm không gặp, khó có được dịp lại tụ họp ở đây, cho nên phải tới tìm họ tâm sự.”
“À, thì ra là vậy.” Lý Nguyên cười gật đầu. “Vậy rất tốt, con có vui không?”
“Dạ, rất vui.” Lăng Tử Hàn vừa trả lời vừa cảnh giác động tĩnh ngoài cửa sổ, song song lắng nghe trò chuyện của các nhân viên đặc cần.
Lý Nguyên thần thái tự nhiên, thoải mái mà dựa vào lưng ghế, nhìn người thanh niên âu phục giày da trước mặt mình, ánh mắt tràn đầy thưởng thức.
Trịnh Đan Thanh cũng mặc âu phục hàng hiệu, nhưng nhìn qua vẫn rất bình thường, giống như một thành phần tri thức trong 1 công ty lớn, có khí chất nho nhã nhưng không xuất chúng. Hắn ngồi cạnh Lý Nguyên, trung thực thực hiện chức trách trợ lý tư nhân tổng thống, chỉ có thỉnh thoảng nhìn qua Lăng Tử Hàn, trong mắt hiện lên sự căm hận mơ hồ.
Lăng Tử Hàn luôn cảm nhận được sự địch ý ẩn dấu kiệt lực trong hắn, nhưng hiểu được tình cảm của hắn với Lý Nguyên, bởi vậy luôn coi như không biết.
Gió êm sóng lặng tới được trung tâm, tất cả trình tự đều theo kế hoạch, nhìn qua thuận lợi, không có gì khác lạ.
Thân phận hiện tại của Lăng Tử Hàn cũng là quan viên cao cấp chính phủ, nhưng cậu không ngồi yên trên bàn tiệc mà lại đi chỉ huy trung tâm.
Khách nhân lần này ngoại trừ quan quân Trung Quốc trong hạm đội ra, còn có Lâm Tĩnh cùng đoàn huấn luyện viên đặc chiến, vì vậy, Lạc Mẫn phải dựa vào thân phận là quan viên hành chính cao cấp cùng bạn đời của phó tổng thống vào bàn tiệc, nên Lăng Tử Hàn tiếp nhận vị trí của hắn, tại trung tâm chỉ huy cẩn thận chú ý động tĩnh.
Yến hội đúng giờ cử hành quốc yến tại đại sảnh Kim Sắc, Lý Nguyên, Ban Địch An cùng Trương Hải Dương, Lôi Hồng Phi đều lần lượt lên đài, phát biểu nhiệt tình. Sau đó bắt đầu cùng ăn, đoàn nghệ thuật quốc gia B quốc biểu diễn tiết mục đặc sắc, trong đó có một ngôi sao múa hiện đại, chính là bạn đời của Thạch Lỗi, Phùng Tiểu Ngọc.
Lăng Tử Hàn hoàn toàn không rảnh nghe họ nói chuyện, càng không có thời gian xem biểu diễn. Cậu khẩn trương công tác, đồng thời nhờ năng lực nhận biết vượt xa người thường trong đầu, cố gắng cẩn thận chú ý từng góc 1 của trung tâm.
Vì hoạt động lần này, Cục Quốc An cùng cảnh sát điều động một số lượng người khá lớn, nhưng đến lúc yến hội bắt đầu, thì vẫn không đủ người, cảm giác như trứng chọi đá. Lăng Tử Hàn càng không ngừng điều hành ở giữa, nhân viên điều tra rõ hiện tượng khả nghi, lập tức điều động những người khác bổ sung vị trí, nhưng cũng có thời điểm không đủ người đến mức trung tâm chỉ huy cử nhân viên của mình đi trợ giúp tuyến đầu.
Dần dần, gần hơn 20 người chỉ huy trung tâm chỉ còn lại có 7, 8 người, còn lại đều là đảm nhiệm cơ cấu, bận tối mày tối mặt. Mấy tiếng sau, tất cả mọi người mồ hôi đầm đìa, nhưng ngay cả nước bọt cũng chưa kịp nuốt.
Căn cứ kế hoạch, yến hội còn hơn nửa tiếng nữa sẽ kết thúc, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Lăng Tử Hàn đột nhiên cảm thấy một sát khí dày đặc.
HẾT CHAP 34
Mục lục
Beta: Kaori0kawa
Trong mối quan hệ bạn bè của họ, thì Lăng Tử Hàn là nhỏ nhất, lại chịu tang mẹ từ nhỏ, khiến những người làm anh như họ luôn đau lòng. Sau khi lớn lên thì Long Tiềm cùng Trương Hải Dương đều cho rằng cậu từng bị tổn thương trong mối quan hệ tình cảm với Lôi Hồng Phi, nên mới bệnh nặng, vài năm qua vẫn chưa hồi phục, lại càng thêm thương tiếc, chỉ là họ đang trong quân ngũ, không thể ra ngoài, chỉ có thể tự mình lo lắng trong lòng, cũng không thể giúp được gì. Lần này tới B quốc gặp được Lăng Tử Hàn, phát hiện tuy rằng khí sắc cậu đã tốt hơn, nhưng thân thể vẫn rất gầy, hết lần này tới lần khác lại phải tới những chỗ phức tạp rắc rối làm việc, càng khiến cho Trương Hải Dương đau lòng.
Lăng Tử Hàn nhìn hai người bạn trước mặt mình. Bọn họ vẫn chưa thay quần áo, đang mặc lễ phục tướng quân, nhìn qua thực sự là đẹp trai khiếp người. Cậu cười nói: “Chúng ta ba người gặp mặt, quả thực sẽ có người run sợ đó.”
“Đó là đương nhiên.” Lôi Hồng Phi mặt mày rạng rỡ gật đầu, lập tức thở dài. “Nếu em vẫn ở lại quân đội thì tốt rồi.”
“Đúng vậy.” Trương Hải Dương cũng cười gật đầu. “Vậy rất là hoàn mỹ đó.”
“Tất cả mọi người đều là con kế nghiệp cha, không phải rất tốt sao? Cũng rất thích đáng.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Em không thể làm quân nhân được, không có khí thế này. Em thích mọi việc đều im ắng, tốt nhất không nên để người khác chú ý. Mà các anh chỉ cần vừa ra tay, thì lại mang tư thế hào hùng, thanh thế kinh người. Em chịu không nổi đâu.”
Trương Hải Dương tất nhiên biết rõ, trong quân đội cũng có không ít người làm công việc tình báo, xác thực hoàn toàn không giống bọn họ. Bọn họ chỉ có thể lặng lẽ đi, lặng lẽ về, như chưa từng tồn tại. Bọn họ đã làm gì, người ngoài không thể biết, ngay cả suy đoán cũng nghĩ không ra.
Lôi Hồng Phi hoắc mắt đứng dậy, vừa cởi nút áo vừa nói: “Kỳ thực anh cũng chịu không nổi, em nghĩ rằng anh đồng ý mỗi ngày đối diện màn hình, từng giây từng phút nói mấy cái ngôn ngữ ngoại giao đó sao?”
Trương Hải Dương cười gật đầu: “Đúng vậy, anh cũng không thích, nhưng không có cách nào khác.”
Hai người không hề cố kỵ cởi lễ phục, thay thường phục, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh Lăng Tử Hàn.
Suốt một đêm, bọn họ tựa như trở lại thời còn niên thiếu, nhớ lại thời khác đó, tâm tình trở nên phiêu đãng, sự tin cậy tựa như anh em ruột khiến cho họ vui vẻ. Sự vui vẻ này đã thật lâu rồi họ không trải qua.
Trương Hải Dương cùng Lôi Hồng Phi tuy rằng hài lòng, nhưng lo lắng thân thể Lăng Tử Hàn, nên cách 1 một đoạn thời gian sẽ đề nghị cậu nghỉ ngơi. Nhưng Lăng Tử Hàn vốn không thể ngủ được, lúc này khó có dịp gặp được bạn bè mình, hoàn toàn không có biện pháp ngủ, nên luôn miệng nói: “Không có việc gì, không có việc gì.”
Trương Hải Dương cùng Lôi Hồng Phi rất đau lòng, nhưng lại luyến tiếc từng giây từng phút gặp cậu, nên cũng ngồi cùng cậu tâm sự suốt đêm, hừng đông thì cảm thấy đói bụng, lại gọi điện kêu khách sạn mang đồ ăn lên.
Đến tận lúc tảng sáng, Lăng Tử Hàn mới buông chén trà, đứng dậy nói rằng: “Em phải về rồi.” Tuy là một đêm chưa ngủ, nhưng nét mặt cậu không hề xuất hiện sự uể oải, trái lại thần thái sáng láng, hiển nhiên việc gặp lại bạn thân rất có lợi cho thân thể cùng tâm lý của cậu.
Lúc này, hắn lưu luyến không rời đứng dậy đưa tiễn, quan tâm nói: “Sau khi em về nhớ nghỉ ngơi một chút rồi hãy làm việc, đừng quá mệt mỏi.”
“Được.” Lăng Tử Hàn khẽ gật đầu, lập tức tha thiết ôm Trương Hải Dương, nói rằng. “Hải Dương, em đi đây.”
Trương Hải Dương có chút không muốn, nhưng chỉ có thể nói: “Em bảo trọng đó, lần sau gặp lại tại Bắc Kinh, chúng ta lại họp mặt.”
“Dạ.” Lăng Tử Hàn buông hắn ra, cùng Lôi Hồng Phi ôm chặt 1 chút.
Lôi Hồng Phi ghé vào lỗ tai cậu nói nhỏ: “Tử Hàn, anh yêu em.”
Lăng Tử Hàn bình tĩnh mỉm cười, chậm rãi buông y ra. Cậu không đáp lại tình yêu của Lôi Hồng Phi, nhưng cậu vẫn tôn trọng tình cảm của y, vẫn như trước xem y là người anh em thân thiết nhất, nên không còn khuyên can y nữa.
Lôi Hồng Phi tất nhiên biết tâm ý của cậu, cho dù không có đáp lại, y cũng sẽ không ngừng mà biểu đạt tình ý của mình cho cậu, đây là lựa chọn của y, cho dù không có kết quả, y vẫn sẽ kiên trì.
Nhìn cậu mỉm cười nhìn y, sau đó xoay người ra cửa, vững vàng bước qua khỏi hành lang vắng vẻ trải thảm, tới trước thang máy. Lôi Hồng Phi không hề cử động.
Trương Hải Dương đứng bên cạnh y, đến tận khi nghe tiếng thang máy mở, sau đó đóng lại, biết Lăng Tử Hàn đã rời đi, lúc này mới nhẹ nhàng vỗ vai y, thoải mái nói: “Còn nhiều thời gian mà, tiếp tục cố lên. Sức khỏe Tử Hàn khôi phục không ít, chúng ta cũng nên mừng cho em ấy.”
Lôi Hồng Phi gật đầu, bỗng nhiên hiện lên chút ưu thương. Trong lòng y chứa đựng toàn là một tình yêu vô vọng, toát lên vô cùng hối hận, cũng chứa đựng cảm giác vô lực. Rõ ràng Lăng Tử Hàn cùng y gần trong gang tấc, nhưng lại tựa như xa cuối chân trời, vươn tay ra, có thể ôm lấy cậu, chạm đến cậu, nhưng lại không nắm được trái tim cậu.
Thời điểm mà y còn đờ người ra, thì Lăng Tử Hàn đã lái xe, đón những tia nắng ban mai chạy thẳng đến phủ tổng thống.
Buổi tối hôm nay, tổng thống Lý Nguyên tại trung tâm triển lãm quốc tế ngay Sân Độc Lập thiết yến khoản đãi toàn bộ quan quân Trung Quốc tới chơi, người tham gia bao gồm người lãnh đạo của quân đội cùng hành chính B quốc, cùng với toàn bộ nghị viên. Đến lúc đó, sẽ có rất nhiều người, bao gồm cả những người đi cùng người lãnh đạo, nhân viên công tác chuẩn bị yến hội cùng hậu cần cần rất nhiều, còn có nghệ nhân biểu diễn tiết mục, v.v… Cậu muốn trợ giúp Lạc Mẫn, bố trí chu đáo chặt chẽ, có thể khiến công tác bảo an vạn vô nhất thất, tuyệt đối không thể để ra bất kì sai lầm nào.
Đương nhiên, lúc hạm đội Trung Quốc còn chưa biểu diễn, thì lịch trình đã sắp xếp từ lâu, cũng đã nghiên cứu nhiều lần kế hoạch bảo an tại trung tâm triển lãm quốc tế, cũng đã từng qua rất nhiều lần tái hiện qua rất nhiều tình huống có khả năng phát sinh. Thế nhưng, khi tới ngày này thật thì Cục Quốc An, trung tâm đặc cần cùng toàn bộ cảnh sát đều rất khẩn trương. Toàn bộ người tới tham gia cảnh giới đều từng bước chuẩn bị, còn Lạc Mẫn cùng Lăng Tử Hàn thì phân biệt tại trung tâm cùng phủ tổng thống để chỉ huy, cảnh giác chú ý toàn bộ tất cả tin tức liên quan.
Đến tận chạng vạng tất cả đều bình thường, Lăng Tử Hàn cùng Trịnh Đan Thanh và Lý Nguyên leo lên xe bọc thép chống đạn, đi trước Sân Độc Lập.
Lý Nguyên nhìn Lăng Tử Hàn ngồi đối diện, cười nói: “Nghe nói sáng nay con mới về, hình như tối qua không nghỉ ngơi? Mệt lắm không?”
“Không mệt.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Con bớt thời giờ đi thăm bạn thân. Chúng con là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, đã có nhiều năm không gặp, khó có được dịp lại tụ họp ở đây, cho nên phải tới tìm họ tâm sự.”
“À, thì ra là vậy.” Lý Nguyên cười gật đầu. “Vậy rất tốt, con có vui không?”
“Dạ, rất vui.” Lăng Tử Hàn vừa trả lời vừa cảnh giác động tĩnh ngoài cửa sổ, song song lắng nghe trò chuyện của các nhân viên đặc cần.
Lý Nguyên thần thái tự nhiên, thoải mái mà dựa vào lưng ghế, nhìn người thanh niên âu phục giày da trước mặt mình, ánh mắt tràn đầy thưởng thức.
Trịnh Đan Thanh cũng mặc âu phục hàng hiệu, nhưng nhìn qua vẫn rất bình thường, giống như một thành phần tri thức trong 1 công ty lớn, có khí chất nho nhã nhưng không xuất chúng. Hắn ngồi cạnh Lý Nguyên, trung thực thực hiện chức trách trợ lý tư nhân tổng thống, chỉ có thỉnh thoảng nhìn qua Lăng Tử Hàn, trong mắt hiện lên sự căm hận mơ hồ.
Lăng Tử Hàn luôn cảm nhận được sự địch ý ẩn dấu kiệt lực trong hắn, nhưng hiểu được tình cảm của hắn với Lý Nguyên, bởi vậy luôn coi như không biết.
Gió êm sóng lặng tới được trung tâm, tất cả trình tự đều theo kế hoạch, nhìn qua thuận lợi, không có gì khác lạ.
Thân phận hiện tại của Lăng Tử Hàn cũng là quan viên cao cấp chính phủ, nhưng cậu không ngồi yên trên bàn tiệc mà lại đi chỉ huy trung tâm.
Khách nhân lần này ngoại trừ quan quân Trung Quốc trong hạm đội ra, còn có Lâm Tĩnh cùng đoàn huấn luyện viên đặc chiến, vì vậy, Lạc Mẫn phải dựa vào thân phận là quan viên hành chính cao cấp cùng bạn đời của phó tổng thống vào bàn tiệc, nên Lăng Tử Hàn tiếp nhận vị trí của hắn, tại trung tâm chỉ huy cẩn thận chú ý động tĩnh.
Yến hội đúng giờ cử hành quốc yến tại đại sảnh Kim Sắc, Lý Nguyên, Ban Địch An cùng Trương Hải Dương, Lôi Hồng Phi đều lần lượt lên đài, phát biểu nhiệt tình. Sau đó bắt đầu cùng ăn, đoàn nghệ thuật quốc gia B quốc biểu diễn tiết mục đặc sắc, trong đó có một ngôi sao múa hiện đại, chính là bạn đời của Thạch Lỗi, Phùng Tiểu Ngọc.
Lăng Tử Hàn hoàn toàn không rảnh nghe họ nói chuyện, càng không có thời gian xem biểu diễn. Cậu khẩn trương công tác, đồng thời nhờ năng lực nhận biết vượt xa người thường trong đầu, cố gắng cẩn thận chú ý từng góc 1 của trung tâm.
Vì hoạt động lần này, Cục Quốc An cùng cảnh sát điều động một số lượng người khá lớn, nhưng đến lúc yến hội bắt đầu, thì vẫn không đủ người, cảm giác như trứng chọi đá. Lăng Tử Hàn càng không ngừng điều hành ở giữa, nhân viên điều tra rõ hiện tượng khả nghi, lập tức điều động những người khác bổ sung vị trí, nhưng cũng có thời điểm không đủ người đến mức trung tâm chỉ huy cử nhân viên của mình đi trợ giúp tuyến đầu.
Dần dần, gần hơn 20 người chỉ huy trung tâm chỉ còn lại có 7, 8 người, còn lại đều là đảm nhiệm cơ cấu, bận tối mày tối mặt. Mấy tiếng sau, tất cả mọi người mồ hôi đầm đìa, nhưng ngay cả nước bọt cũng chưa kịp nuốt.
Căn cứ kế hoạch, yến hội còn hơn nửa tiếng nữa sẽ kết thúc, bọn họ mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, Lăng Tử Hàn đột nhiên cảm thấy một sát khí dày đặc.
HẾT CHAP 34
Mục lục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất