Chương 288: Quyển 6Chương 57
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Ngay khi mặt trời ló ra khỏi mặt biển, thì phi cơ trực thăng đưa Lôi Hồng Phi lên tàu Thiên Nhai. Quân y đã chờ ngay bên cạnh sân đáp, đợi phi cơ dừng ổn là lập tức chạy tới, mang Lôi Hồng Phi ra.
Lăng Tử Hàn vừa nghe Trương Hải Dương nói Lôi Hồng Phi đã tới, lập tức cùng hắn chạy ra đón. Hai người biết y bị thương, nhưng ngàn vạn lần không hề nghĩ tới vết thương của y lại nặng tới dường này.
Toàn bộ cánh tay phải của Lôi Hồng Phi đều bị nát, hoàn toàn không thể cứu lại, máu chảy đỏ toàn thân y. Sắc mặt y trắng bệch, khí tức yếu ớt, dường như bất kì lúc nào cũng có thể chấm dứt.
Lăng Tử Hàn cùng Trương Hải Dương vừa sợ chạy theo cáng cứu thương chạy tới phòng cấp cứu. Nhìn quân y cứ bận rộn ra ra vào vào, hai người một câu đều nói không nên lời. Qua một lát, Lăng Tử Hàn mới hồi phục tinh thần lại, nhanh chóng nói: “Phải lập tức sắp xếp máy bay, đưa toàn bộ nhân viên bị thương về nước.”
“Đã sắp xếp rồi, chỉ chờ chúng ta thôi.” Trương Hải Dương xoay người hướng phòng chỉ huy.
Lăng Tử Hàn đứng ở nơi đó, yên lặng mà xuyên qua cửa sổ thủy tinh tròn nhìn vào tình hình trong phòng. Gần như trong nửa ngày, người yêu, anh em, bạn thân của cậu tất cả đều bị thương nặng, đều nằm ở đây, cứ tĩnh lặng như thế, cảm giác này khiến cậu cảm giác như trái tim mình dường như bị một ngọn lửa cứ đun nóng, cái cảm giác này chẳng khác nào bị chiên trong chảo dầu sôi sùng sục khiến trái tim cậu không chịu được nổi, không thể thở được. Cậu dựa vào bức tường bằng kim loại, cảm nhận hơi lạnh kim loại dần dần xuyên thấu qua qua quần áo của cậu, tiến vào thân thể, vào cốt tủy của cậu. Cậu nhíu mày, nhanh đứng thẳng, để tránh vì một cơn lạnh mà khiến bệnh tình tái phát.
Rất nhanh, Trương Hải Dương vội vã chạy tới, nói với cậu: “Lúc Lý tổng thống đến đây, anh đã gọi cho cha của em báo cáo qua. Lăng bá bá đã sắp xếp xong xuôi, phi cơ trực thăng trọng hình khoảng chừng nửa tiếng nữa sẽ tới đây. Em sẽ đi cùng họ.”
“Được.” Lăng Tử Hàn gật đầu.
Trương Hải Dương thương tiếc ôm lấy vai cậu, thấp giọng an ủi: “Em yên tâm đi, bọn họ sẽ ổn thôi.”
“Ừ, em không lo đâu.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Anh cũng phải khá bảo trọng đó.”
Trương Hải Dương thân thiết vỗ vỗ vai cậu, giương mắt nhìn Lôi Hồng Phi đang hôn mê trong phòng, nhịn không được thở dài.
Đang nói chuyện, thì phi cơ trực thăng vận tải trọng hình đáp xuống boong tàu, Lăng Tử Hàn cùng Trương Hải Dương nhìn những cáng cứu thương lần lượt đưa từng người bị thương lên máy bay, sau đó mới ôm chặt nhau, hẹn “Bắc Kinh gặp lại”. Qua hồi lâu sau, hai người mới buông nhau ra, Lăng Tử Hàn xoay người leo lên máy bay, Trương Hải Dương lui về phía sau vài bước, mỉm cười phất tay chào từ biệt cậu.
Phi cơ trực thăng lập tức cất cánh, hướng bắc bay đi.
Một đường đều thuận lợi, quá trình được chặt chẽ, trên đường không có phát sinh bất ngờ gì. Hơn 4 tiếng đồng hồ sau, bọn họ đã đến bệnh viện 643 Bắc Kinh.
Đồng Duyệt đã chuẩn bị trước từ lâu, lập tức lần lượt đưa mấy người bệnh tới các trong phòng cấp cứu trong Đặc Biệt Y Liệu, mấy tổ chuyên gia song song tiến hành cứu giúp. Đồng Duyệt dù bận rộn vẫn lôi kéo Lăng Tử Hàn, cẩn thận quan sát nét mặt của cậu, lại bắt mạch giúp cậu, cảm thấy khá ổn, mới bước nhanh đi vào phòng phẩu thuật cho Lôi Hồng Phi.
Lăng Tử Hàn chờ ở trên hành lang, không ngừng đi qua đi lại giữa các phòng phẫu thuật của Vệ Thiên Vũ, Lôi Hồng Phi, Lạc Mẫn cùng Lý Nguyên. Nét mặt cậu bình tĩnh, ánh mắt điềm đạm, hoàn toàn không thể hiện ra sự lo lắng trong nội tâm, kỳ thực cậu nhiều năm qua chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như vậy cả. Đang trong lúc tâm loạn như ma, thì bỗng nhiên phía sau truyền đến thanh âm Lăng Nghị.
“Tử Hàn.”
Lăng Tử Hàn tưởng mình đang ảo giác. Lúc trước chỉ cần có người tiếp cận cậu, cậu lập tức sẽ phát hiện, đồng thời cũng nhanh chóng có được phản ứng phù hợp. Lăng Nghị tuy rằng giống cậu, lúc đi đứng luôn lặng yên không tiếng động, nhưng không khí khi có người lại gần mình vẫn có thể khiến cậu nhận ra được, nhưng sao giờ có người tới ngay phía sau cậu lại không hề chú ý được? Huống hồ, bản thân Lăng Nghị hiện tại hẳn là chỉ huy tọa trấn, sao lại tới đây? Tâm niệm cậu thay đổi thật nhanh, quay đầu lại nhìn lại.
Lăng Nghị xác thực đang đứng ngay trước mặt cậu, thân thiết hỏi: “Tử Hàn, con đừng quá lo lắng.”
Lăng Tử Hàn nhìn cha mình, trong mắt dần hiện ra sự ấm áp, ôn hòa hỏi: “Cha tới đây, không có gì chứ?”
“Ừ, không có việc gì.” Lăng Nghị tiến lên ôm vai cậu. “Hiện tại là chiến tranh, tất nhiên là do Lôi bá bá của con chỉ huy. Tiền phương có Hải Dương, Lâm Tĩnh, Giác Phi, đều là những thanh niên có thể khiến người khác an tâm. Còn về phần phương diện tình báo, thì có Lữ Hâm tọa trấn, cũng không cần cha ở đó. Hồng Phi, Thiên Vũ, Mai Lâm đều bị trọng thương, con cũng ở đây, cha tới đây thăm, cùng ở lại với con, cũng khiến cho Lôi bá bá yên tâm.”
Lăng Tử Hàn bị cha ôm lấy trong vòng tay, trong lòng kiên định dần. Cậu nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Lôi bá bá hiện tại hiện tại nhất định rất lo lắng.”
“Đúng vậy, nhưng ông ấy không thể rời đi, phải ở bên đó canh giữ.” Lăng Nghị vỗ vỗ vai con trai mình, ôn hòa nói. “Con nghỉ ngơi chút đi, nếu không cha cũng sẽ lo lắng đó.”
“Con …” Lăng Tử Hàn muốn cự tuyệt, nhưng khi đối mặt với cha lại nói không nên lời.
Lăng Nghị đưa cậu tới phòng nghỉ bên cạnh, bắt cậu ngồi xuống sofa, nói với cậu: “Nào, nằm xuống đi, cha canh giúp con, khi nào phẫu thuật xong sẽ gọi con, được không?”
Lăng Tử Hàn tất nhiên tin cha mình, liền đồng ý, nghe lời nằm xuống.
Lăng Nghị rất rất quen thuộc ở đây, từ ngăn tủ lấy ra gối đầu cùng chăn, đưa cho con mình kê nằm, đắp chăn, sau đó ngồi xuống bên cạnh, nhìn cậu nhắm mắt lại, hô hấp dần dần bình ổn, hiển nhiên đi vào giấc ngủ, lúc này mới nhẹ bước ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
Lăng Tử Hàn mệt mỏi một ngày đêm, luôn ở trong trạng thái căng thẳng cường độ cao, cho đến khi nhìn thấy cha mình, trong lòng mới trầm tĩnh lại, nhất thời ủ rũ đột ngột ập tới, nên cậu ngủ rất say, ngay cả mộng cũng không có.
Lăng Nghị đứng yên thật lâu ở bên ngoài, những bác sĩ, y tá, công vội vã đi qua vừa thấy ông, lập tức nhẹ bước lại, thậm chí ngừng thở, để không quấy rối ông. Lăng Nghị yên lặng mà phong cảnh ngoài cửa sổ, cũng không nhúc nhích, nhưng ngay cả bóng lưng đều tràn ngập khí thế như núi cùng lực lượng vô kiên bất tồi.
Đồng Duyệt mệt mỏi đi ra khỏi phòng giải phẫu, nghe y tá nói Lăng Nghị tới, liền thay cho quần áo giải phẫu, rửa sạch hai tay, nhanh chóng chạy đi. Lăng Nghị cảm giác được sự tiếp cận của hắn, lập tức xoay người lại đón.
Đồng Duyệt báo cáo tình hình hiện giờ của những người bệnh, sau đó thân thiết hỏi: “Tử Hàn đâu? Nó sao rồi?”
“Đang ngủ trong phòng.” Lăng Nghị nhẹ giọng nói. “Anh thấy nó rất lo lắng, nhưng vẫn không ăn không ngủ mà chống đỡ như thế, cũng không nên, mới dẫn nó tới đó, để nó ngủ 1 chút. Anh đã hứa với nó, giúp nó canh chừng ở đây, nếu giải phẫu hoàn thành, phải gọi nó dậy.”
Đồng Duyệt tán thưởng cười nói: “Anh càng lúc càng ra dáng người cha rồi.”
“Đúng vậy, con đã trưởng thành rồi, không cần anh phải trở thành 1 người thầy khắc khe nữa.” Lăng Nghị khe khẽ thở dài. “Hiện tại anh có thể yên tâm làm một người cha hiền, chỉ yêu thương, nuông chiều, bảo vệ nó. Haizzz, hy vọng còn kịp.”
“Đương nhiên còn kịp, không lúc nào là muộn cả.” Đồng Duyệt mỉm cười. “Nào, chúng ta đi thăm Tử Hàn.”
Lăng Nghị cười gật đầu, cùng hắn đi vào phòng nghỉ.
Lăng Tử Hàn nghiêng người, nửa bên mặt vùi trong gối đầu mềm mại, đang ngủ say. Tuy rằng có khá nhiều tóc bạc, nhưng trên mặt cậu lại không có nếp nhăn nào, trong ánh sáng mờ ảo lại càng nhẵn nhụi trơn bóng, giống như là một niên thiếu vừa trưởng thành, nét mặt mang theo sự an tường thiên chân vô tà, rất mê người.
Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt không nói gì, chỉ nhìn cậu, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nghĩ tới chuyện hai đứa con của Lăng Tử Hàn, Đồng Duyệt cũng nhịn không được, nói khẽ với Lăng Nghị: “Chuyện đó không thể tiếp tục giấu nữa, để em nói cho nó biết.”
“Không, giờ không phải lúc.” Lăng Nghị lắc đầu, thanh âm rất nhẹ. “Hồng Phi cùng Thiên Vũ đều bị trọng thương, Tử Hàn rất lo lắng, không thể tăng thêm áp lực cho nó. Việc này em không cần xen vào, cứ giao cho anh đi, chờ vết thương của hai đứa nó tốt hơn một chút, anh sẽ tìm cơ hội thích hợp nói cho Tử Hàn biết.”
Đồng Duyệt tuyệt không không nghi ngờ với năng lực xử lý sự tình của ông, liền gật đầu: “Được, nghe anh vậy.”
Thanh âm bọn họ tuy rằng nhẹ, nhưng Lăng Tử Hàn dù đang ngủ say vẫn phát hiện được. Cậu hơi hơi giật mình, nghiêng người lại nằm thẳng, chậm rãi mở mắt.
Khí tức nhàn nhạt của Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt tràn ngập bên trong, Lăng Tử Hàn rất quen thuộc, liền thả lỏng trở mình, chậm rãi ngồi dậy.
Đồng Duyệt vội vã cầm lấy gối đầu, giúp cậu kê sau người, quan tâm mà nói: “Con cứ dựa vào đó đi, chúng ta nói chuyện 1 chút rồi con cùng ba đi kiểm tra.”
Thanh âm của hắn luôn nhẹ nhàng, nhưng lời nó ra chẳng khác gì mệnh lệnh cả, nhất là trong bệnh viện, hắn có quyền uy tuyệt đối, Lăng Nghị cùng Lăng Tử Hàn luôn luôn ít khi nào chống đối lời hắn, luôn ngoan ngoãn phục tùng. Lúc này, cha con hai người họ nhìn vị viện trưởng tuổi trẻ, cùng nhau cười gật đầu.
HẾT CHAP 57
Mục lục
Beta: Kaori0kawa
Ngay khi mặt trời ló ra khỏi mặt biển, thì phi cơ trực thăng đưa Lôi Hồng Phi lên tàu Thiên Nhai. Quân y đã chờ ngay bên cạnh sân đáp, đợi phi cơ dừng ổn là lập tức chạy tới, mang Lôi Hồng Phi ra.
Lăng Tử Hàn vừa nghe Trương Hải Dương nói Lôi Hồng Phi đã tới, lập tức cùng hắn chạy ra đón. Hai người biết y bị thương, nhưng ngàn vạn lần không hề nghĩ tới vết thương của y lại nặng tới dường này.
Toàn bộ cánh tay phải của Lôi Hồng Phi đều bị nát, hoàn toàn không thể cứu lại, máu chảy đỏ toàn thân y. Sắc mặt y trắng bệch, khí tức yếu ớt, dường như bất kì lúc nào cũng có thể chấm dứt.
Lăng Tử Hàn cùng Trương Hải Dương vừa sợ chạy theo cáng cứu thương chạy tới phòng cấp cứu. Nhìn quân y cứ bận rộn ra ra vào vào, hai người một câu đều nói không nên lời. Qua một lát, Lăng Tử Hàn mới hồi phục tinh thần lại, nhanh chóng nói: “Phải lập tức sắp xếp máy bay, đưa toàn bộ nhân viên bị thương về nước.”
“Đã sắp xếp rồi, chỉ chờ chúng ta thôi.” Trương Hải Dương xoay người hướng phòng chỉ huy.
Lăng Tử Hàn đứng ở nơi đó, yên lặng mà xuyên qua cửa sổ thủy tinh tròn nhìn vào tình hình trong phòng. Gần như trong nửa ngày, người yêu, anh em, bạn thân của cậu tất cả đều bị thương nặng, đều nằm ở đây, cứ tĩnh lặng như thế, cảm giác này khiến cậu cảm giác như trái tim mình dường như bị một ngọn lửa cứ đun nóng, cái cảm giác này chẳng khác nào bị chiên trong chảo dầu sôi sùng sục khiến trái tim cậu không chịu được nổi, không thể thở được. Cậu dựa vào bức tường bằng kim loại, cảm nhận hơi lạnh kim loại dần dần xuyên thấu qua qua quần áo của cậu, tiến vào thân thể, vào cốt tủy của cậu. Cậu nhíu mày, nhanh đứng thẳng, để tránh vì một cơn lạnh mà khiến bệnh tình tái phát.
Rất nhanh, Trương Hải Dương vội vã chạy tới, nói với cậu: “Lúc Lý tổng thống đến đây, anh đã gọi cho cha của em báo cáo qua. Lăng bá bá đã sắp xếp xong xuôi, phi cơ trực thăng trọng hình khoảng chừng nửa tiếng nữa sẽ tới đây. Em sẽ đi cùng họ.”
“Được.” Lăng Tử Hàn gật đầu.
Trương Hải Dương thương tiếc ôm lấy vai cậu, thấp giọng an ủi: “Em yên tâm đi, bọn họ sẽ ổn thôi.”
“Ừ, em không lo đâu.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Anh cũng phải khá bảo trọng đó.”
Trương Hải Dương thân thiết vỗ vỗ vai cậu, giương mắt nhìn Lôi Hồng Phi đang hôn mê trong phòng, nhịn không được thở dài.
Đang nói chuyện, thì phi cơ trực thăng vận tải trọng hình đáp xuống boong tàu, Lăng Tử Hàn cùng Trương Hải Dương nhìn những cáng cứu thương lần lượt đưa từng người bị thương lên máy bay, sau đó mới ôm chặt nhau, hẹn “Bắc Kinh gặp lại”. Qua hồi lâu sau, hai người mới buông nhau ra, Lăng Tử Hàn xoay người leo lên máy bay, Trương Hải Dương lui về phía sau vài bước, mỉm cười phất tay chào từ biệt cậu.
Phi cơ trực thăng lập tức cất cánh, hướng bắc bay đi.
Một đường đều thuận lợi, quá trình được chặt chẽ, trên đường không có phát sinh bất ngờ gì. Hơn 4 tiếng đồng hồ sau, bọn họ đã đến bệnh viện 643 Bắc Kinh.
Đồng Duyệt đã chuẩn bị trước từ lâu, lập tức lần lượt đưa mấy người bệnh tới các trong phòng cấp cứu trong Đặc Biệt Y Liệu, mấy tổ chuyên gia song song tiến hành cứu giúp. Đồng Duyệt dù bận rộn vẫn lôi kéo Lăng Tử Hàn, cẩn thận quan sát nét mặt của cậu, lại bắt mạch giúp cậu, cảm thấy khá ổn, mới bước nhanh đi vào phòng phẩu thuật cho Lôi Hồng Phi.
Lăng Tử Hàn chờ ở trên hành lang, không ngừng đi qua đi lại giữa các phòng phẫu thuật của Vệ Thiên Vũ, Lôi Hồng Phi, Lạc Mẫn cùng Lý Nguyên. Nét mặt cậu bình tĩnh, ánh mắt điềm đạm, hoàn toàn không thể hiện ra sự lo lắng trong nội tâm, kỳ thực cậu nhiều năm qua chưa bao giờ cảm thấy lo lắng như vậy cả. Đang trong lúc tâm loạn như ma, thì bỗng nhiên phía sau truyền đến thanh âm Lăng Nghị.
“Tử Hàn.”
Lăng Tử Hàn tưởng mình đang ảo giác. Lúc trước chỉ cần có người tiếp cận cậu, cậu lập tức sẽ phát hiện, đồng thời cũng nhanh chóng có được phản ứng phù hợp. Lăng Nghị tuy rằng giống cậu, lúc đi đứng luôn lặng yên không tiếng động, nhưng không khí khi có người lại gần mình vẫn có thể khiến cậu nhận ra được, nhưng sao giờ có người tới ngay phía sau cậu lại không hề chú ý được? Huống hồ, bản thân Lăng Nghị hiện tại hẳn là chỉ huy tọa trấn, sao lại tới đây? Tâm niệm cậu thay đổi thật nhanh, quay đầu lại nhìn lại.
Lăng Nghị xác thực đang đứng ngay trước mặt cậu, thân thiết hỏi: “Tử Hàn, con đừng quá lo lắng.”
Lăng Tử Hàn nhìn cha mình, trong mắt dần hiện ra sự ấm áp, ôn hòa hỏi: “Cha tới đây, không có gì chứ?”
“Ừ, không có việc gì.” Lăng Nghị tiến lên ôm vai cậu. “Hiện tại là chiến tranh, tất nhiên là do Lôi bá bá của con chỉ huy. Tiền phương có Hải Dương, Lâm Tĩnh, Giác Phi, đều là những thanh niên có thể khiến người khác an tâm. Còn về phần phương diện tình báo, thì có Lữ Hâm tọa trấn, cũng không cần cha ở đó. Hồng Phi, Thiên Vũ, Mai Lâm đều bị trọng thương, con cũng ở đây, cha tới đây thăm, cùng ở lại với con, cũng khiến cho Lôi bá bá yên tâm.”
Lăng Tử Hàn bị cha ôm lấy trong vòng tay, trong lòng kiên định dần. Cậu nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Lôi bá bá hiện tại hiện tại nhất định rất lo lắng.”
“Đúng vậy, nhưng ông ấy không thể rời đi, phải ở bên đó canh giữ.” Lăng Nghị vỗ vỗ vai con trai mình, ôn hòa nói. “Con nghỉ ngơi chút đi, nếu không cha cũng sẽ lo lắng đó.”
“Con …” Lăng Tử Hàn muốn cự tuyệt, nhưng khi đối mặt với cha lại nói không nên lời.
Lăng Nghị đưa cậu tới phòng nghỉ bên cạnh, bắt cậu ngồi xuống sofa, nói với cậu: “Nào, nằm xuống đi, cha canh giúp con, khi nào phẫu thuật xong sẽ gọi con, được không?”
Lăng Tử Hàn tất nhiên tin cha mình, liền đồng ý, nghe lời nằm xuống.
Lăng Nghị rất rất quen thuộc ở đây, từ ngăn tủ lấy ra gối đầu cùng chăn, đưa cho con mình kê nằm, đắp chăn, sau đó ngồi xuống bên cạnh, nhìn cậu nhắm mắt lại, hô hấp dần dần bình ổn, hiển nhiên đi vào giấc ngủ, lúc này mới nhẹ bước ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại.
Lăng Tử Hàn mệt mỏi một ngày đêm, luôn ở trong trạng thái căng thẳng cường độ cao, cho đến khi nhìn thấy cha mình, trong lòng mới trầm tĩnh lại, nhất thời ủ rũ đột ngột ập tới, nên cậu ngủ rất say, ngay cả mộng cũng không có.
Lăng Nghị đứng yên thật lâu ở bên ngoài, những bác sĩ, y tá, công vội vã đi qua vừa thấy ông, lập tức nhẹ bước lại, thậm chí ngừng thở, để không quấy rối ông. Lăng Nghị yên lặng mà phong cảnh ngoài cửa sổ, cũng không nhúc nhích, nhưng ngay cả bóng lưng đều tràn ngập khí thế như núi cùng lực lượng vô kiên bất tồi.
Đồng Duyệt mệt mỏi đi ra khỏi phòng giải phẫu, nghe y tá nói Lăng Nghị tới, liền thay cho quần áo giải phẫu, rửa sạch hai tay, nhanh chóng chạy đi. Lăng Nghị cảm giác được sự tiếp cận của hắn, lập tức xoay người lại đón.
Đồng Duyệt báo cáo tình hình hiện giờ của những người bệnh, sau đó thân thiết hỏi: “Tử Hàn đâu? Nó sao rồi?”
“Đang ngủ trong phòng.” Lăng Nghị nhẹ giọng nói. “Anh thấy nó rất lo lắng, nhưng vẫn không ăn không ngủ mà chống đỡ như thế, cũng không nên, mới dẫn nó tới đó, để nó ngủ 1 chút. Anh đã hứa với nó, giúp nó canh chừng ở đây, nếu giải phẫu hoàn thành, phải gọi nó dậy.”
Đồng Duyệt tán thưởng cười nói: “Anh càng lúc càng ra dáng người cha rồi.”
“Đúng vậy, con đã trưởng thành rồi, không cần anh phải trở thành 1 người thầy khắc khe nữa.” Lăng Nghị khe khẽ thở dài. “Hiện tại anh có thể yên tâm làm một người cha hiền, chỉ yêu thương, nuông chiều, bảo vệ nó. Haizzz, hy vọng còn kịp.”
“Đương nhiên còn kịp, không lúc nào là muộn cả.” Đồng Duyệt mỉm cười. “Nào, chúng ta đi thăm Tử Hàn.”
Lăng Nghị cười gật đầu, cùng hắn đi vào phòng nghỉ.
Lăng Tử Hàn nghiêng người, nửa bên mặt vùi trong gối đầu mềm mại, đang ngủ say. Tuy rằng có khá nhiều tóc bạc, nhưng trên mặt cậu lại không có nếp nhăn nào, trong ánh sáng mờ ảo lại càng nhẵn nhụi trơn bóng, giống như là một niên thiếu vừa trưởng thành, nét mặt mang theo sự an tường thiên chân vô tà, rất mê người.
Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt không nói gì, chỉ nhìn cậu, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nghĩ tới chuyện hai đứa con của Lăng Tử Hàn, Đồng Duyệt cũng nhịn không được, nói khẽ với Lăng Nghị: “Chuyện đó không thể tiếp tục giấu nữa, để em nói cho nó biết.”
“Không, giờ không phải lúc.” Lăng Nghị lắc đầu, thanh âm rất nhẹ. “Hồng Phi cùng Thiên Vũ đều bị trọng thương, Tử Hàn rất lo lắng, không thể tăng thêm áp lực cho nó. Việc này em không cần xen vào, cứ giao cho anh đi, chờ vết thương của hai đứa nó tốt hơn một chút, anh sẽ tìm cơ hội thích hợp nói cho Tử Hàn biết.”
Đồng Duyệt tuyệt không không nghi ngờ với năng lực xử lý sự tình của ông, liền gật đầu: “Được, nghe anh vậy.”
Thanh âm bọn họ tuy rằng nhẹ, nhưng Lăng Tử Hàn dù đang ngủ say vẫn phát hiện được. Cậu hơi hơi giật mình, nghiêng người lại nằm thẳng, chậm rãi mở mắt.
Khí tức nhàn nhạt của Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt tràn ngập bên trong, Lăng Tử Hàn rất quen thuộc, liền thả lỏng trở mình, chậm rãi ngồi dậy.
Đồng Duyệt vội vã cầm lấy gối đầu, giúp cậu kê sau người, quan tâm mà nói: “Con cứ dựa vào đó đi, chúng ta nói chuyện 1 chút rồi con cùng ba đi kiểm tra.”
Thanh âm của hắn luôn nhẹ nhàng, nhưng lời nó ra chẳng khác gì mệnh lệnh cả, nhất là trong bệnh viện, hắn có quyền uy tuyệt đối, Lăng Nghị cùng Lăng Tử Hàn luôn luôn ít khi nào chống đối lời hắn, luôn ngoan ngoãn phục tùng. Lúc này, cha con hai người họ nhìn vị viện trưởng tuổi trẻ, cùng nhau cười gật đầu.
HẾT CHAP 57
Mục lục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất