Chương 291: Xuân noãn
Editor: Maikari
Beta:Kaori0kawa
Bắc Kinh vào tháng hai vẫn còn chút lạnh, nhưng mùa xuân đã gần ngay trước mắt, nên ai cũng có thể cảm nhận được khí tức của nó, trong lòng cũng sản sinh cảm giác chờ mong, vì vậy cũng không thấy lạnh nữa, tinh thần cũng dần tỉnh táo lại.
Vệ Thiên Vũ đang ở trong công ty cố vấn an toàn internet của mình làm việc, thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn toàn bộ thành thị bên ngoài bao phủ trong màn sương, trong lòng rất bình tĩnh.
Thân phận này của anh đặt tại một công ty quy mô không lớn, nhưng trong ngành IT thì danh tiếng cũng không nhỏ, vì vậy mà tiếp đơn ít, chào giá cao, công tác cứ vậy mà làm.
Do Vệ Thiên Vũ không có khả năng làm việc trường kỳ tại công ty, nên khi công ty này vừa mới thành lập ban đầu, thì anh liền tìm một người bạn chơi từ nhỏ cũng tốt nghiệp ngành công nghệ thông tin bên Thượng Hải hợp tác, người đó từng đảm nhiệm giám đốc, vì vậy anh được mang danh là tổng giám kỹ thuật, nhân viên thì toàn tuyển những thiên tài máy vi tính tuổi trẻ. Chỉ trong vòng 2 năm thì công ty cố vấn an toàn tin tức này được mang danh là công ty IT, trở thành nơi mà các ngân hàng, công ty chứng khoán cùng tập đoàn lớn thuê mướn cam kết làm cố vấn internet.
Vệ Thiên Vũ ỡ trong công ty mang hình tượng là một người khá nghệ thuật gia, hơi lười nhác, tạo cho người ta có cảm giác không cầu tiến, thường kiếm cớ ra ngoài du lịch mà bỏ bê công việc. Ký ức của người bạn học cũ này về anh là biết anh sớm nghĩ học từ lâu, chẳng có nơi nào đi được, nên thường không ra yêu cầu gì với anh cả. Vệ Thiên Vũ rất nhẹ nhàng, một năm thường có đến 7 – 8 tháng không đến công ty.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở Phi Châu xong, anh lặng lẽ đến B quốc trợ giúp Lăng Tử Hàn, sau đó hưởng thụ ngày nghỉ thường kỳ. Anh có 1 tháng dùng để nghĩ ngơi và hồi phục, liền đi tới văn phòng giả vờ giả vịt.
Tinh anh máy vi tính công ty như có được chí bảo, lập tức cầm những vụ việc ra thảo luận cùng anh, tài năng về mặt này của anh đã sớm khiến cho toàn bộ các thanh niên mắt cao hơn đầu này bội phục sát đất. Vệ Thiên Vũ tất nhiên là hữu cầu tất ứng, để bọn họ cứ lần lượt chuyển hết tài liệu vào máy mình, sau đó lần lượt xem qua.
Một khi bắt đầu làm việc thì sẽ thấy thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt, thì một ngày đêm đã qua, đã đến giờ tan tầm.
Tăng Quan mặc áo lông, quần jean chạy đến văn phòng anh, cười tủm tỉm nói: “Cùng nhau ăn cơm thôi.”
Vệ Thiên Vũ vừa muốn trả lời “ok” thì điện thoại di động của anh reo. Nhìn màn hình điện thoại, anh rất bất ngờ, lập tức bắt máy: “Alô?”
Bên trong truyền đến thanh âm trong trẻo ôn hòa, không nhanh không chậm hỏi: “Thiên Vũ, tối nay có thời gian không? Tôi mời anh ăn được không?” Đó chính là đồng nghiệp Lăng Tử Hàn của anh.
Vệ Thiên Vũ lập tức nói: “Đương nhiên được. Cậu đang ở đâu?”
Lăng Tử Hàn cười nói: “Ngay dưới đường trước cửa công ty của anh.”
“Vậy chờ tôi, tôi lập tức ra.” Vệ Thiên Vũ cúp máy, mỉm cười nói với Tăng Quan: “Tôi có hẹn rồi, hôm khác nha.”
“Được.” Tăng Quan hiếu kỳ nhìn dáng dấp hưng phấn của anh. “Sao thế? Có gì thú vị à?”
“Đi đi, có gì mà thú vị? Đó là bạn tôi.” Vệ Thiên Vũ vứa máy vi tính vừa nói. “Đã lâu không gặp, khó có được dịp cùng một chỗ.”
“À, vậy thì mau đi đi.” Tăng Quan phất phất tay, cười xoay người đi.
Vệ Thiên Vũ sải bước chạy vào thang máy, giờ là thời điểm tan tầm, nên thang máy đều dừng ở các từng một, khiến anh rất nóng lòng. Vất vả lắm mới ra được đến tầng 1, anh lập tức bước nhanh đi ra ngoài, tới con đường lớn.
Lăng Tử Hàn đứng ở bên tường, mặc áo sơmi màu lam, áo khoác màu cà phê, quần jean màu thạch lam, giầy thể thao màu đen, mái tóc đen mềm mại, thân thể có chút đơn bạc, con mắt trong suốt sáng sủa, thế nào cũng giống một học sinh cấp 3.
Đứng ở ngoài tòa nhà hiện đại hoá trong khu thương nghiệp hoàng kim, thì thành phần tri thức cứ đi qua như nước chảy, càng tôn lên khí chất không giống người thường của cậu. Vệ Thiên Vũ giương mắt đảo qua, liền thấy cậu, lập tức bước tới.
Lăng Tử Hàn dựa tường, đang chăm chú xem báo chí, đến khi anh sắp sửa tiếp cận, mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, thuận lợi bỏ báo qua 1 bên, vung tay chào anh một chút, mới chào hỏi.
Vệ Thiên Vũ đi tới bên người cậu, khẽ cười nói: “Sao hôm nay lại chạy tới đây vậy?”
Lăng Tử Hàn cùng anh đi ra ngoài, thuận miệng nói: “Không có gì cả, chỉ muốn tới đây mời anh ăn thôi.”
“Mời tôi ăn?” Vệ Thiên Vũ khoái trá nở nụ cười. “Cậu chỉ là một thằng nhóc, nếu như đưa hóa đơn cho cậu, chỉ sợ nhân viên phục vụ trong nhà hàng đó sẽ chửi thầm tôi chết mất.”
“Không khoa trương đến mức đó đâu.” Lăng Tử Hàn cười nói, “Tôi đã thành niên rồi.”
“Nhìn thế nào cũng không giống.” Vệ Thiên Vũ trêu chọc, lập tức thấp giọng hỏi cậu. “Cậu tới đây bằng gì?”
“Đón xe.” Lăng Tử Hàn mang dáng dấp nhu thuận. “Tôi nghĩ anh có xe, đến lúc đi dùng xe của anh là được, lại tiện lợi, đồng thời bảo vệ môi trường.”
“Một lựa chọn rất chính xác.” Vệ Thiên Vũ vui mừng, săn sóc mà nói. “Xe của tôi dưới gara, cậu chờ ở đây, tôi chạy xe lên.”
“Không cần.” Lăng Tử Hàn lắc đầu. “Cùng đi.”
Vệ Thiên Vũ tất nhiên không có ý kiến, vui mừng cùng cậu dùng thang máy đi xuống gara, vào xe.
“Cậu muốn ăn gì?” Vệ Thiên Vũ tự nhiên mà dùng khẩu khí chiều chuộng, tựa như cậu chính là em trai ruột của mình vậy.
“Bỗng nhiên muốn ăn món ăn Tân Cương.” Lăng Tử Hàn hăng hái đề nghị. “Chúng ta tới đường Hoa Vũ đi.”
“Được.” Vệ Thiên Vũ khởi động xe. “Ở đó buôn bán khá đắt khách đó, cậu đặt bàn trước chưa?”
“Có rồi.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Tôi đã đặt bàn trước rồi, nếu anh không muốn đi thì chỉ cần hủy thôi.”
“Món ăn Tân Cương rất ngon, tôi cũng lâu rồi chưa ăn qua.” Vệ Thiên Vũ cười nói, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với cậu. “Tôi rất nhớ vũ công ở đó, quả thật là nóng bỏng.”
Lăng Tử Hàn cười ha ha: “Tôi cũng vậy.”
Hai người cười nói, chậm rãi mà lướt qua dòng xe cộ đông đúc, thật vất vả mới đến ngoài cửa Triêu Dương Môn, nhà hàng món ăn Tân Cương trên đường Hoa Vũ.
Ở đây bán chủ yếu là món ăn Tân Cương, nội thất bên trong, món ăn đều mang phong cách Tây Vực, nhân viên phục vụ cũng đều là cô gái Tân Cương. Do gần khu Đại Sứ Quán, nên ở đây có khá nhiều khách du lịch người ngoại quốc, đặc biệt là nhân viên ngoại giao cùng nhân viên thương vụ quốc gia đạo Hồi, thường thường có thể thấy bọn họ mang gia đình, gọi bạn bè tới đây, ăn rất ngon miệng.
Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn được nhân viên phục vụ đưa tới ngồi xuống 1 cái ghế dài nhỏ đặt bên bàn, thực đơn ở đây là gà cải, cừu xào hồ tiêu, thịt dê xiên nướng, dương bài hương tô, sau đó gọi thêm 2 món chay, cùng 2 chai bia, rồi cứ thế thanh thản ổn định chờ món.
Trên bàn có đặt 1 hồ lô thủy tinh thật lớn, bên trong là nước, ở trên có vươn ra một ống hút nhỏ dài, các khách nhân cứ lần lượt từng người một mà nắm lấy hút vào, …
Đây cũng là một trong những đặc sản của nhà hàng Tân Cương.
Ngọn đèn có chút ảm đạm, cùng hội họa phong cách Tây Vực trên tường cùng trần nhà, khiến người ta có cảm giác thăng hoa.
Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn nhìn cảnh tượng bốn phía, cảm giác rất giống như đang đi tới các quốc gia vùng Trung Đông hoặc Thổ Nhĩ Kỳ.
Bia rất nhanh đưa lên, nhân viên phục vụ thành thục mà khui bia, giúp bọn họ rót ra ly.
Lăng Tử Hàn cầm lấy ly, hướng về phía Vệ Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.” Cậu ôn hòa cười, nhưng nét mặt cùng ánh mắt tràn đầy nghiêm túc.
Vệ Thiên Vũ biết cậu đang cám ơn việc anh đã trợ giúp cho cậu khi còn ở Khê La, không khỏi lắc đầu: “Sao lại muốn cám ơn? Nếu như đổi lại, cậu cũng sẽ làm vậy.”
“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn hơi nghiêng đầu, cười nói.”Nhưng tôi vẫn muốn nói cám ơn.”
Nhìn cậu có chút tính trẻ con, Vệ Thiên Vũ thở dài: “Được rồi, vậy tôi tiếp nhận lòng biết ơn của cậu.” Nói xong, anh cầm lấy ly, cùng cậu cụng ly.
Hai người uống 1 hớp dài, sau đó buông ly, bắt đầu ăn.
Món ăn Tân Cương rất hào khí, không có tinh xảo như món ăn phía nam, nhưng cũng có phong vị đặc biệt của nó. Lăng Tử Hàn cầm xiên dê, hài lòng mà ăn một miếng thịt dê nướng to. Vệ Thiên Vũ cười tủm tỉm nhìn cậu, trong tay cũng cầm một miếng thịt dê, bắt đầu đưa lên miệng dùng răng cắn, hoàn toàn không còn sự nhã nhặn như khi còn ngồi ở trong văn phòng nữa.
Hai người thống thống khoái khoái ăn uống, sau đó nghe được âm nhạc vang lên.
Là một ca khúc Tân Cương mang màu sắc rung động kịch liệt, hai cô gái mặc trang phục múa bụng đi ra, trên sân khấu bắt đầu múa bụng. Vóc người của các cô yểu điệu, lúc nhảy lại rất uyển chuyển, mái tóc dài được thắt bím thành từng lọn nhỏ, theo từng động tác của các cô mà tung bay, khiến bầu không khí toàn bộ nhà hàng dần nóng lên.
Toàn bộ khách ở dưới sân khấu đều hưng phấn, vỗ tay theo nhịp.
Vệ Thiên Vũ đưa lưng về phía sân khấu, nên giờ chỉ có thể nghiêng thân nhìn. Lăng Tử Hàn nói với anh: “Anh qua đây ngồi đi.” Vừa nói cậu vừa nhích người lui về phía sát góc tường. Vệ Thiên Vũ cũng sẽ không có chối từ, đứng dậy bước lại gần, ngồi xuống, rồi cùng cậu nhìn điệu múa trên sân khấu.
Hai cô gái đó vừa nhảy vừa bước xuống sân khấu, múa lần lượt tại các bàn ăn, có một số khách ngoại quốc nhiệt tình kiềm chế không được, đứng dậy múa cùng các cô, khiến các người khách khác lớn tiếng nói, nhưng đồng thời cũng có tiếng vỗ tay cùng tiếng huýt sáo.
Lăng Tử Hàn nhàn nhã dựa vào tường, nhìn tình cảnh náo nhiệt trước mắt, cười hài lòng. Vệ Thiên Vũ cũng khoái trá cười, thỉnh thoảng bình luận kỹ năng của các khách, có chút trêu chọc, khiến người ta ôm bụng cười. Lăng Tử Hàn nghiêng tai lắng nghe, bị anh chọc cười ha ha.
Hai cô gái đó lần lượt nhảy qua các bàn, dần dần nhảy đến bàn của họ.
Nhìn Vệ Thiên Vũ tuổi trẻ anh tuấn, ánh mắt của hai cô gái đó đều sáng lên, động tác càng thêm nhiệt tình, vẻ mặt đều là tiếu ý, ngôn ngữ cơ thể tràn ngập khiêu khích. Các người khách khác trầm trồ khen ngợi, nhiệt liệt vỗ tay theo tiếng nhạc.
Vệ Thiên Vũ ngồi ở đó, nét mặt vẫn luôn mang nét cười. Lăng Tử Hàn vẫn như cũ lười nhác dựa tường, cười mỉm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bỗng nhiên, hai cô gái đó song song tiến lên, đưa tay kéo Vệ Thiên Vũ ra, ý muốn anh cùng múa với các cô.
Lăng Tử Hàn lập tức tiến nhanh lên trước, đưa tay ôm lấy thắt lưng Vệ Thiên Vũ, đem cầm gác lên vai anh, nét mặt mang theo nụ cười lười biếng, lắc đầu về phía hai cô gái. Vệ Thiên Vũ cũng lùi về sau 1 chút, nét cười trên mặt cũng không giảm, nhưng thể hiện sự từ chối rất rõ ràng.
Hai cô gái liền hiểu ý, mỉm cười gật đầu, sau đó nhảy đến bàn sát vách.
Bàn đó hình như đều là khách Nam Âu, thập phần nhiệt tình, không cần các cô mời, thì họ đã bắt đầu vây bắt các cô, kỹ thuật nhảy mang phong cách Latin.
Bầu không khí càng thêm nhiệt liệt, lần thứ hai lên cao trào.
Lăng Tử Hàn vẫn đang gác lên vai Vệ Thiên Vũ, trêu chọc mà nói: “Anh tới đâu cũng đều trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Cũng nhờ có cậu bên cạnh rút dao tương trợ.” Vệ Thiên Vũ trong câu nói mang sự tiếc nuối, kỳ thực là vô cùng vui vẻ. “Kỳ thực, chủ yếu là nhìn cậu quá nhỏ, các cô ấy không dám trêu chọc. Nếu cậu lớn thêm chút nữa, nhất định càng dụ người hơn tôi.”
“Không thể nào.” Lăng Tử Hàn cười tủm tỉm nhìn những người khách vẫn đang cùng hai cô gái nhảy múa nhiệt tình, thuận miệng nói. “Con lai rất đẹp, dù tôi có lớn thế nào, cũng không thể lớn lên giống anh được.”
“Đừng có tâng bốc nhau như vậy nữa.” Vệ Thiên Vũ hài lòng giơ tay lên, vô cùng thân thiết vỗ về mặt cậu, lại yêu thương xoa nhẹ tóc cậu.
Lăng Tử Hàn khoái trá mỉm cười, vẫn dựa lên người Vệ Thiên Vũ, đến tận khi tiết mục kết thúc, mới lùi người ra.
Hai người cao hứng uống rượu, ăn, nhìn từng tiết mục lần lượt trình diễn, mỗi người đều vui mừng, ca múa mừng cảnh thái bình.
Đến tận kết thúc tiết mục, Vệ Thiên Vũ mới nhận hóa đơn, cùng Lăng Tử Hàn ra nhà hàng.
Trời xuân có chút se lạnh, hoàn toàn trái ngược với sự nóng bức trong phòng ăn hồi nãy. Vệ Thiên Vũ thân thiết hỏi người bên cạnh: “Có lạnh không?”
“Không lạnh.” Lăng Tử Hàn kéo khóa áo khoác lên, dáng cười tinh thuần, như một thiếu niên.
Vệ Thiên Vũ đưa tay ôm vai cậu, giống như là một người anh lớn, dùng thân thể của chính mình ngăn trở gió lạnh buổi tối cho cậu. Lăng Tử Hàn không có cự tuyệt ý tốt của anh, nhưng cũng bước nhanh tới xe, để tránh cho anh bị cảm lạnh.
Hai người nhanh chóng lên xe, chạy tới hướng bắc.
Bắc Kinh ban đêm luôn luôn huy hoàng ngọn đèn dầu, Vệ Thiên Vũ vững vàng lái xe, trong lòng mang vui sướng vô biên vô hạn.
Bên cạnh thỉnh thoảng có vài cây thụ hồng nhạt, hoa mai chưa héo tàn, hoa đào thì lại đang nở.
Vệ Thiên Vũ thỏa mãn thở sâu, nhẹ giọng nói: “Mùa xuân tới.”
“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu. “Mùa xuân tới.”
“Nếu cậu không có việc gì mới, thì đợi khí trời ấm hơn 1 chút, chúng ta ra ngoài một chút đi.” Vệ Thiên Vũ đề nghị. “Thả lỏng một chút, sẵn tiện giải sầu.”
Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, liền nói: “Được.”
Vệ Thiên Vũ rất vui mừng, dưới chân cố sức nhấn chân ga, xe dần dần gia tốc, chạy thẳng tới Mai Uyển.
Rất nhanh, xuân về hoa nở khí trời cũng ấm dần lên, nhưng Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ lại nhận được nhiệm vụ mới, bọn họ lập tức khởi hành, tiến đến mục tiêu, không nhắc lại vụ cùng nhau ra ngoài du lịch nữa.
Bọn họ còn rất trẻ, mà mùa xuân còn rất nhiều nhiều năm sau nữa, bọn họ chỉ cần cơ hội, và chờ đợi thời điểm đúng lúc mà thôi.
HẾT PHIÊN NGOẠI
Mục lục
Beta:Kaori0kawa
Bắc Kinh vào tháng hai vẫn còn chút lạnh, nhưng mùa xuân đã gần ngay trước mắt, nên ai cũng có thể cảm nhận được khí tức của nó, trong lòng cũng sản sinh cảm giác chờ mong, vì vậy cũng không thấy lạnh nữa, tinh thần cũng dần tỉnh táo lại.
Vệ Thiên Vũ đang ở trong công ty cố vấn an toàn internet của mình làm việc, thỉnh thoảng ngẩng đầu, nhìn toàn bộ thành thị bên ngoài bao phủ trong màn sương, trong lòng rất bình tĩnh.
Thân phận này của anh đặt tại một công ty quy mô không lớn, nhưng trong ngành IT thì danh tiếng cũng không nhỏ, vì vậy mà tiếp đơn ít, chào giá cao, công tác cứ vậy mà làm.
Do Vệ Thiên Vũ không có khả năng làm việc trường kỳ tại công ty, nên khi công ty này vừa mới thành lập ban đầu, thì anh liền tìm một người bạn chơi từ nhỏ cũng tốt nghiệp ngành công nghệ thông tin bên Thượng Hải hợp tác, người đó từng đảm nhiệm giám đốc, vì vậy anh được mang danh là tổng giám kỹ thuật, nhân viên thì toàn tuyển những thiên tài máy vi tính tuổi trẻ. Chỉ trong vòng 2 năm thì công ty cố vấn an toàn tin tức này được mang danh là công ty IT, trở thành nơi mà các ngân hàng, công ty chứng khoán cùng tập đoàn lớn thuê mướn cam kết làm cố vấn internet.
Vệ Thiên Vũ ỡ trong công ty mang hình tượng là một người khá nghệ thuật gia, hơi lười nhác, tạo cho người ta có cảm giác không cầu tiến, thường kiếm cớ ra ngoài du lịch mà bỏ bê công việc. Ký ức của người bạn học cũ này về anh là biết anh sớm nghĩ học từ lâu, chẳng có nơi nào đi được, nên thường không ra yêu cầu gì với anh cả. Vệ Thiên Vũ rất nhẹ nhàng, một năm thường có đến 7 – 8 tháng không đến công ty.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở Phi Châu xong, anh lặng lẽ đến B quốc trợ giúp Lăng Tử Hàn, sau đó hưởng thụ ngày nghỉ thường kỳ. Anh có 1 tháng dùng để nghĩ ngơi và hồi phục, liền đi tới văn phòng giả vờ giả vịt.
Tinh anh máy vi tính công ty như có được chí bảo, lập tức cầm những vụ việc ra thảo luận cùng anh, tài năng về mặt này của anh đã sớm khiến cho toàn bộ các thanh niên mắt cao hơn đầu này bội phục sát đất. Vệ Thiên Vũ tất nhiên là hữu cầu tất ứng, để bọn họ cứ lần lượt chuyển hết tài liệu vào máy mình, sau đó lần lượt xem qua.
Một khi bắt đầu làm việc thì sẽ thấy thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ chớp mắt, thì một ngày đêm đã qua, đã đến giờ tan tầm.
Tăng Quan mặc áo lông, quần jean chạy đến văn phòng anh, cười tủm tỉm nói: “Cùng nhau ăn cơm thôi.”
Vệ Thiên Vũ vừa muốn trả lời “ok” thì điện thoại di động của anh reo. Nhìn màn hình điện thoại, anh rất bất ngờ, lập tức bắt máy: “Alô?”
Bên trong truyền đến thanh âm trong trẻo ôn hòa, không nhanh không chậm hỏi: “Thiên Vũ, tối nay có thời gian không? Tôi mời anh ăn được không?” Đó chính là đồng nghiệp Lăng Tử Hàn của anh.
Vệ Thiên Vũ lập tức nói: “Đương nhiên được. Cậu đang ở đâu?”
Lăng Tử Hàn cười nói: “Ngay dưới đường trước cửa công ty của anh.”
“Vậy chờ tôi, tôi lập tức ra.” Vệ Thiên Vũ cúp máy, mỉm cười nói với Tăng Quan: “Tôi có hẹn rồi, hôm khác nha.”
“Được.” Tăng Quan hiếu kỳ nhìn dáng dấp hưng phấn của anh. “Sao thế? Có gì thú vị à?”
“Đi đi, có gì mà thú vị? Đó là bạn tôi.” Vệ Thiên Vũ vứa máy vi tính vừa nói. “Đã lâu không gặp, khó có được dịp cùng một chỗ.”
“À, vậy thì mau đi đi.” Tăng Quan phất phất tay, cười xoay người đi.
Vệ Thiên Vũ sải bước chạy vào thang máy, giờ là thời điểm tan tầm, nên thang máy đều dừng ở các từng một, khiến anh rất nóng lòng. Vất vả lắm mới ra được đến tầng 1, anh lập tức bước nhanh đi ra ngoài, tới con đường lớn.
Lăng Tử Hàn đứng ở bên tường, mặc áo sơmi màu lam, áo khoác màu cà phê, quần jean màu thạch lam, giầy thể thao màu đen, mái tóc đen mềm mại, thân thể có chút đơn bạc, con mắt trong suốt sáng sủa, thế nào cũng giống một học sinh cấp 3.
Đứng ở ngoài tòa nhà hiện đại hoá trong khu thương nghiệp hoàng kim, thì thành phần tri thức cứ đi qua như nước chảy, càng tôn lên khí chất không giống người thường của cậu. Vệ Thiên Vũ giương mắt đảo qua, liền thấy cậu, lập tức bước tới.
Lăng Tử Hàn dựa tường, đang chăm chú xem báo chí, đến khi anh sắp sửa tiếp cận, mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, thuận lợi bỏ báo qua 1 bên, vung tay chào anh một chút, mới chào hỏi.
Vệ Thiên Vũ đi tới bên người cậu, khẽ cười nói: “Sao hôm nay lại chạy tới đây vậy?”
Lăng Tử Hàn cùng anh đi ra ngoài, thuận miệng nói: “Không có gì cả, chỉ muốn tới đây mời anh ăn thôi.”
“Mời tôi ăn?” Vệ Thiên Vũ khoái trá nở nụ cười. “Cậu chỉ là một thằng nhóc, nếu như đưa hóa đơn cho cậu, chỉ sợ nhân viên phục vụ trong nhà hàng đó sẽ chửi thầm tôi chết mất.”
“Không khoa trương đến mức đó đâu.” Lăng Tử Hàn cười nói, “Tôi đã thành niên rồi.”
“Nhìn thế nào cũng không giống.” Vệ Thiên Vũ trêu chọc, lập tức thấp giọng hỏi cậu. “Cậu tới đây bằng gì?”
“Đón xe.” Lăng Tử Hàn mang dáng dấp nhu thuận. “Tôi nghĩ anh có xe, đến lúc đi dùng xe của anh là được, lại tiện lợi, đồng thời bảo vệ môi trường.”
“Một lựa chọn rất chính xác.” Vệ Thiên Vũ vui mừng, săn sóc mà nói. “Xe của tôi dưới gara, cậu chờ ở đây, tôi chạy xe lên.”
“Không cần.” Lăng Tử Hàn lắc đầu. “Cùng đi.”
Vệ Thiên Vũ tất nhiên không có ý kiến, vui mừng cùng cậu dùng thang máy đi xuống gara, vào xe.
“Cậu muốn ăn gì?” Vệ Thiên Vũ tự nhiên mà dùng khẩu khí chiều chuộng, tựa như cậu chính là em trai ruột của mình vậy.
“Bỗng nhiên muốn ăn món ăn Tân Cương.” Lăng Tử Hàn hăng hái đề nghị. “Chúng ta tới đường Hoa Vũ đi.”
“Được.” Vệ Thiên Vũ khởi động xe. “Ở đó buôn bán khá đắt khách đó, cậu đặt bàn trước chưa?”
“Có rồi.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Tôi đã đặt bàn trước rồi, nếu anh không muốn đi thì chỉ cần hủy thôi.”
“Món ăn Tân Cương rất ngon, tôi cũng lâu rồi chưa ăn qua.” Vệ Thiên Vũ cười nói, nghịch ngợm nháy mắt mấy cái với cậu. “Tôi rất nhớ vũ công ở đó, quả thật là nóng bỏng.”
Lăng Tử Hàn cười ha ha: “Tôi cũng vậy.”
Hai người cười nói, chậm rãi mà lướt qua dòng xe cộ đông đúc, thật vất vả mới đến ngoài cửa Triêu Dương Môn, nhà hàng món ăn Tân Cương trên đường Hoa Vũ.
Ở đây bán chủ yếu là món ăn Tân Cương, nội thất bên trong, món ăn đều mang phong cách Tây Vực, nhân viên phục vụ cũng đều là cô gái Tân Cương. Do gần khu Đại Sứ Quán, nên ở đây có khá nhiều khách du lịch người ngoại quốc, đặc biệt là nhân viên ngoại giao cùng nhân viên thương vụ quốc gia đạo Hồi, thường thường có thể thấy bọn họ mang gia đình, gọi bạn bè tới đây, ăn rất ngon miệng.
Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn được nhân viên phục vụ đưa tới ngồi xuống 1 cái ghế dài nhỏ đặt bên bàn, thực đơn ở đây là gà cải, cừu xào hồ tiêu, thịt dê xiên nướng, dương bài hương tô, sau đó gọi thêm 2 món chay, cùng 2 chai bia, rồi cứ thế thanh thản ổn định chờ món.
Trên bàn có đặt 1 hồ lô thủy tinh thật lớn, bên trong là nước, ở trên có vươn ra một ống hút nhỏ dài, các khách nhân cứ lần lượt từng người một mà nắm lấy hút vào, …
Đây cũng là một trong những đặc sản của nhà hàng Tân Cương.
Ngọn đèn có chút ảm đạm, cùng hội họa phong cách Tây Vực trên tường cùng trần nhà, khiến người ta có cảm giác thăng hoa.
Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn nhìn cảnh tượng bốn phía, cảm giác rất giống như đang đi tới các quốc gia vùng Trung Đông hoặc Thổ Nhĩ Kỳ.
Bia rất nhanh đưa lên, nhân viên phục vụ thành thục mà khui bia, giúp bọn họ rót ra ly.
Lăng Tử Hàn cầm lấy ly, hướng về phía Vệ Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: “Cám ơn.” Cậu ôn hòa cười, nhưng nét mặt cùng ánh mắt tràn đầy nghiêm túc.
Vệ Thiên Vũ biết cậu đang cám ơn việc anh đã trợ giúp cho cậu khi còn ở Khê La, không khỏi lắc đầu: “Sao lại muốn cám ơn? Nếu như đổi lại, cậu cũng sẽ làm vậy.”
“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn hơi nghiêng đầu, cười nói.”Nhưng tôi vẫn muốn nói cám ơn.”
Nhìn cậu có chút tính trẻ con, Vệ Thiên Vũ thở dài: “Được rồi, vậy tôi tiếp nhận lòng biết ơn của cậu.” Nói xong, anh cầm lấy ly, cùng cậu cụng ly.
Hai người uống 1 hớp dài, sau đó buông ly, bắt đầu ăn.
Món ăn Tân Cương rất hào khí, không có tinh xảo như món ăn phía nam, nhưng cũng có phong vị đặc biệt của nó. Lăng Tử Hàn cầm xiên dê, hài lòng mà ăn một miếng thịt dê nướng to. Vệ Thiên Vũ cười tủm tỉm nhìn cậu, trong tay cũng cầm một miếng thịt dê, bắt đầu đưa lên miệng dùng răng cắn, hoàn toàn không còn sự nhã nhặn như khi còn ngồi ở trong văn phòng nữa.
Hai người thống thống khoái khoái ăn uống, sau đó nghe được âm nhạc vang lên.
Là một ca khúc Tân Cương mang màu sắc rung động kịch liệt, hai cô gái mặc trang phục múa bụng đi ra, trên sân khấu bắt đầu múa bụng. Vóc người của các cô yểu điệu, lúc nhảy lại rất uyển chuyển, mái tóc dài được thắt bím thành từng lọn nhỏ, theo từng động tác của các cô mà tung bay, khiến bầu không khí toàn bộ nhà hàng dần nóng lên.
Toàn bộ khách ở dưới sân khấu đều hưng phấn, vỗ tay theo nhịp.
Vệ Thiên Vũ đưa lưng về phía sân khấu, nên giờ chỉ có thể nghiêng thân nhìn. Lăng Tử Hàn nói với anh: “Anh qua đây ngồi đi.” Vừa nói cậu vừa nhích người lui về phía sát góc tường. Vệ Thiên Vũ cũng sẽ không có chối từ, đứng dậy bước lại gần, ngồi xuống, rồi cùng cậu nhìn điệu múa trên sân khấu.
Hai cô gái đó vừa nhảy vừa bước xuống sân khấu, múa lần lượt tại các bàn ăn, có một số khách ngoại quốc nhiệt tình kiềm chế không được, đứng dậy múa cùng các cô, khiến các người khách khác lớn tiếng nói, nhưng đồng thời cũng có tiếng vỗ tay cùng tiếng huýt sáo.
Lăng Tử Hàn nhàn nhã dựa vào tường, nhìn tình cảnh náo nhiệt trước mắt, cười hài lòng. Vệ Thiên Vũ cũng khoái trá cười, thỉnh thoảng bình luận kỹ năng của các khách, có chút trêu chọc, khiến người ta ôm bụng cười. Lăng Tử Hàn nghiêng tai lắng nghe, bị anh chọc cười ha ha.
Hai cô gái đó lần lượt nhảy qua các bàn, dần dần nhảy đến bàn của họ.
Nhìn Vệ Thiên Vũ tuổi trẻ anh tuấn, ánh mắt của hai cô gái đó đều sáng lên, động tác càng thêm nhiệt tình, vẻ mặt đều là tiếu ý, ngôn ngữ cơ thể tràn ngập khiêu khích. Các người khách khác trầm trồ khen ngợi, nhiệt liệt vỗ tay theo tiếng nhạc.
Vệ Thiên Vũ ngồi ở đó, nét mặt vẫn luôn mang nét cười. Lăng Tử Hàn vẫn như cũ lười nhác dựa tường, cười mỉm nhìn cảnh tượng trước mắt.
Bỗng nhiên, hai cô gái đó song song tiến lên, đưa tay kéo Vệ Thiên Vũ ra, ý muốn anh cùng múa với các cô.
Lăng Tử Hàn lập tức tiến nhanh lên trước, đưa tay ôm lấy thắt lưng Vệ Thiên Vũ, đem cầm gác lên vai anh, nét mặt mang theo nụ cười lười biếng, lắc đầu về phía hai cô gái. Vệ Thiên Vũ cũng lùi về sau 1 chút, nét cười trên mặt cũng không giảm, nhưng thể hiện sự từ chối rất rõ ràng.
Hai cô gái liền hiểu ý, mỉm cười gật đầu, sau đó nhảy đến bàn sát vách.
Bàn đó hình như đều là khách Nam Âu, thập phần nhiệt tình, không cần các cô mời, thì họ đã bắt đầu vây bắt các cô, kỹ thuật nhảy mang phong cách Latin.
Bầu không khí càng thêm nhiệt liệt, lần thứ hai lên cao trào.
Lăng Tử Hàn vẫn đang gác lên vai Vệ Thiên Vũ, trêu chọc mà nói: “Anh tới đâu cũng đều trêu hoa ghẹo nguyệt.”
“Cũng nhờ có cậu bên cạnh rút dao tương trợ.” Vệ Thiên Vũ trong câu nói mang sự tiếc nuối, kỳ thực là vô cùng vui vẻ. “Kỳ thực, chủ yếu là nhìn cậu quá nhỏ, các cô ấy không dám trêu chọc. Nếu cậu lớn thêm chút nữa, nhất định càng dụ người hơn tôi.”
“Không thể nào.” Lăng Tử Hàn cười tủm tỉm nhìn những người khách vẫn đang cùng hai cô gái nhảy múa nhiệt tình, thuận miệng nói. “Con lai rất đẹp, dù tôi có lớn thế nào, cũng không thể lớn lên giống anh được.”
“Đừng có tâng bốc nhau như vậy nữa.” Vệ Thiên Vũ hài lòng giơ tay lên, vô cùng thân thiết vỗ về mặt cậu, lại yêu thương xoa nhẹ tóc cậu.
Lăng Tử Hàn khoái trá mỉm cười, vẫn dựa lên người Vệ Thiên Vũ, đến tận khi tiết mục kết thúc, mới lùi người ra.
Hai người cao hứng uống rượu, ăn, nhìn từng tiết mục lần lượt trình diễn, mỗi người đều vui mừng, ca múa mừng cảnh thái bình.
Đến tận kết thúc tiết mục, Vệ Thiên Vũ mới nhận hóa đơn, cùng Lăng Tử Hàn ra nhà hàng.
Trời xuân có chút se lạnh, hoàn toàn trái ngược với sự nóng bức trong phòng ăn hồi nãy. Vệ Thiên Vũ thân thiết hỏi người bên cạnh: “Có lạnh không?”
“Không lạnh.” Lăng Tử Hàn kéo khóa áo khoác lên, dáng cười tinh thuần, như một thiếu niên.
Vệ Thiên Vũ đưa tay ôm vai cậu, giống như là một người anh lớn, dùng thân thể của chính mình ngăn trở gió lạnh buổi tối cho cậu. Lăng Tử Hàn không có cự tuyệt ý tốt của anh, nhưng cũng bước nhanh tới xe, để tránh cho anh bị cảm lạnh.
Hai người nhanh chóng lên xe, chạy tới hướng bắc.
Bắc Kinh ban đêm luôn luôn huy hoàng ngọn đèn dầu, Vệ Thiên Vũ vững vàng lái xe, trong lòng mang vui sướng vô biên vô hạn.
Bên cạnh thỉnh thoảng có vài cây thụ hồng nhạt, hoa mai chưa héo tàn, hoa đào thì lại đang nở.
Vệ Thiên Vũ thỏa mãn thở sâu, nhẹ giọng nói: “Mùa xuân tới.”
“Đúng vậy.” Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu. “Mùa xuân tới.”
“Nếu cậu không có việc gì mới, thì đợi khí trời ấm hơn 1 chút, chúng ta ra ngoài một chút đi.” Vệ Thiên Vũ đề nghị. “Thả lỏng một chút, sẵn tiện giải sầu.”
Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, liền nói: “Được.”
Vệ Thiên Vũ rất vui mừng, dưới chân cố sức nhấn chân ga, xe dần dần gia tốc, chạy thẳng tới Mai Uyển.
Rất nhanh, xuân về hoa nở khí trời cũng ấm dần lên, nhưng Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ lại nhận được nhiệm vụ mới, bọn họ lập tức khởi hành, tiến đến mục tiêu, không nhắc lại vụ cùng nhau ra ngoài du lịch nữa.
Bọn họ còn rất trẻ, mà mùa xuân còn rất nhiều nhiều năm sau nữa, bọn họ chỉ cần cơ hội, và chờ đợi thời điểm đúng lúc mà thôi.
HẾT PHIÊN NGOẠI
Mục lục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất