Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 302: Quyển 7Chương 10

Trước Sau
Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Tại khách sạn lớn tựa như hoàng gia ở Singapore, Lăng Tử Hàn nằm trong một căn phòng ghép, tình trạng kiệt sức. Mai Lâm cẩn thận kiểm tra xương sườn bên trái của cậu, một lát mới nói: “Hoàn hảo, không gãy, chỉ có vết nứt nhỏ.”

Lăng Tử Hàn thở ra một hơi: “Cánh tay thiết kia quả thực quá lợi hại. Nếu không phải tôi tránh nhanh, thì sợ khung sườn này của tôi sẽ bị y chặt đứt hết.”

Mai Lâm vừa xoa thuốc cho cậu, vừa hỏi thăm: “Cậu nói thử coi nếu tôi cũng lắp một cánh tay thiết thì sẽ như thế nào?”

“Anh định gắn ở trước ngực hay phía sau lưng?” Lăng Tử Hàn cười nói. “Nếu để vợ anh nghe thấy, chắc chắn sẽ đánh vỡ đầu anh ra.”

Mai Lâm cười nói hì hì: “Vợ tôi không có bạo lực vậy đâu. Cô ấy giỏi nhất chính là dùng tài hùng biện, không hề ra tay.” Nói xong, y dùng băng vải bao bọc lại chỗ xương bị nứt của Lăng Tử Hàn, để cho thuốc có thể thấm sâu vào.

Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu: “Tôi biết. Từ con gái anh là biết được khả năng ăn nói của mẹ bé rồi, khiến tôi á khẩu không nói được câu nào lận mà, rất dễ thương. Haizz, tôi nghe nói anh vừa mới có thêm 1 đứa con gái xinh đẹp nữa rồi nhỉ?”

Nhắc tới cái này, Mai Lâm liền vui vô cùng: “Đúng vậy, nhà tôi có 3 đóa hoa, tôi thật có phúc khí mà. Haha, tương lai nếu có tên nào dám cuồng vọng có chủ ý với con gái tôi, tôi sẽ dằn vặt cái tên tiểu hỗn đản không biết tự lượng sức mình kia, hứ, nhất định sẽ bố trí rất nhiều nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành cho nó, làm khó dễ nó, giải quyết mối hận trong lòng tôi.”

Lăng Tử Hàn buồn cười: “Một trong những người đáng sợ nhất thiên hạ, chính là cha vợ ghen với con rể.”

Mai Lâm cười giúp cậu băng bó chỗ thương xong, sau đó đắp chăn cho cậu, nói: “Cậu ngủ chút đi.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu. Bọn họ sau khi hành động vừa hoàn thành thì lập tức tới trạm xe lửa, dùng đoàn tàu cao tốc tới Thượng Hải, rồi lại leo lên máy bay bay đến Singapore, để thoát khỏi “Điều tra trên diện rộng của Trung Quốc”, vì thế ngay cả thương thế cũng không thể kịp thời xử lý tốt, cho tới giờ, cậu mới có thể nghỉ ngơi một chút.

Mai Lâm đóng cửa phòng ngủ, đến phòng khách bên ngoài ngồi xuống, mở máy vi tính xem lướt qua tin tức online.

Về chuyện Lôi Hồng Phi bị đâm, trên các forum hay trang web quân đội đã được đăng tin, đủ các loại tin lan truyền.

Rất nhiều forum không ngừng cập nhật, đều ghi các chủ đề là “Chân tướng”. Những bài post này giả vờ thần bí, nói gì là Lôi Hồng Phi đã bị thích khách giết chết ngay trước mắt vài thuộc hạ, khiến Ninh Giác Phi, Lâm Tĩnh cùng các các quân quan bộ đội đặc chủng cảm thấy vô cùng nhục nhã, liền cùng phát thề, không giết giết thích khách thì sẽ không phát tang cho Lôi Hồng Phi.

Phần lớn bài post đều cho rằng Lôi Hồng Phi đã tử vong, nói “Bản thân bị trọng thương, đang được cứu chữa” v.v…, kỳ thực cũng là vì mặt mũi quân đội. Có vài bài post tự xưng là có người thân làm việc tại tổng y viện lục quân, từng tận mắt thấy “Thi thể Lôi Hồng Phi” được đưa đến phòng liệm, “Mẹ già tóc bạc khóc đến ngất vài lần”, v.v…

Nhìn qua, cao tầng Bắc Kinh, nhất là quân đội dường như đã bị việc này khiến cho rối loạn, đồng thời cũng tức giận vô cùng, quyết ý toàn lực truy bắt hung thủ.

Nhìn một số tin tức cùng vài bài post, Mai Lâm liền kiểm tra tài khoản điện tử của bọn họ, kết quả phát hiện đối phương đã nhập vào số dư là 5 triệu dolla Mỹ. Y hơi hơi trầm ngâm, lấy điện thoại di động ra, dùng số ở Singapore gọi đến số điện thoại của Smith.

Smith nhiệt tình cười nói: “Mr.King, người ủy thác của tôi đối với người ủy thác của ngài vô cùng hài lòng, tiền đã được chuyển đến, ngài tra qua chưa?”

Mai Lâm tâm bình khí hòa mà nói: “Mr.Smith, người ủy thác của tôi vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ, chí ít không có tin tức xác thực, chứng thực mục tiêu của chúng tôi đã tử vong. Hiện nay xem ra, kỳ hạn mà bên ngài đưa ra đã quá hạn rồi, chúng tôi cũng không có khả năng vào lại Bắc Kinh tiến hành sửa chữa. Do vậy, hành động lần này chúng tôi tự nhận mình thất bại, cần phải trả lại toàn bộ tiền cho bên ngài.”

“Đừng nóng vội, Mr.King.” Smith khoái trá cười. “Các ngài làm rất tốt. Nếu bị thương như vậy còn chưa chết, thì mục tiêu của chúng ta không phải là người thường rồi.”

“Cũng khó mà nói trước được.” Mai Lâm lạnh lùng nói. “Hiện tại khoa học kỹ thuật biến chuyển từng ngày, chỉ cần không có một đòn bị mất mạng, thì đều có thể cứu trở về được. Chúng tôi chỉ làm y bị thương nặng, cũng không nắm chắc rằng y nhất định sẽ chết.”

“Cũng không sao.” Smith vẫn cười. “Tanaka san nói các ngài đã thực hiện được yêu cầu của ngài ấy, vì vậy ngài ấy cam tâm tình nguyện trả thù lao cho bên ngài. Mr.King cũng không cần từ chối.”

Mai Lâm do dự: “Chuyện này … tôi cần phải thương lượng một chút với người ủy thác của tôi.”

“Không thành vấn đề.” Smith khoái trá. “Trên thực tế, Tanaka san cũng muốn cùng Quỷ Thu san thương lượng đơn hàng tiếp theo.”

Mai Lâm dường như có chút không muốn, miễn cưỡng hỏi: “Lúc nào?”

Smith ha hả cười, từ tốn nói: “Hay là ngay bây giờ?”



Y vừa dứt lời thì chuông cửa gian phòng liền vang lên.

Mai Lâm lặng lẽ mở cửa phòng ngủ nhìn thoáng qua, Lăng Tử Hàn nằm ở trên giường, đang ngủ. Y khóa cửa phòng cẩn thận, mới đi đến cửa chính của phòng mở cửa.

Smith, Yamamoto Gan tự gọi mình là Tanaka cùng một thanh niên mi thanh mục tú đang đứng ngoài cửa.

Mai Lâm lập tức lễ phép mời họ vào.

Tanaka cùng Smith mỉm cười hiền hòa ngồi xuống sofa, còn người thanh niên đứng phía sau Tanaka, giống như là bảo vệ.

Mai Lâm rót trà cho Tanaka cùng Smith, khách khí mà nói: “Mời dùng trà.”

“Cám ơn.” Tanaka dường như rất vui, cười hỏi y. “Quỷ Thu san đâu rồi?”

“Ở bên trong nghỉ ngơi.” Mai Lâm chỉ chỉ phòng ngủ. “Thứ lỗi, tôi không muốn kinh động anh ấy.”

“Đương nhiên, đương nhiên.” Tanaka liên tục gật đầu. “Quỷ Thu san đã cực khổ nhiều rồi.”

Mai Lâm mỉm cười nói: “Xem ra Tanaka san tương đối thoả mãn với công tác của chúng tôi.”

“Đúng vậy.” Smith nói. “Tanaka san xác thực vô cùng hài lòng với Quỷ Thu san.”

Mai Lâm hơi nghiêng đầu, bình tĩnh hỏi. “Nếu vậy, Tanaka san có gì cần chỉ dạy?”

“Không dám nhận.” Smith cười nói. “Là về đơn hàng tiếp theo. Đương nhiên, kỳ thực bên ngài cũng đã nắm rõ nội dung rồi.”

Mai Lâm do dự một chút, có chút làm khó: “Chuyện này … Tanaka san, tôi thấy độ khó của đơn hàng này còn lớn hơn đơn vừa rồi rất nhiều.”

“Vì sao?” Tanaka Hiro hờ hững hỏi thăm, có vẻ đã định liệu trước rồi.

Mai Lâm chần chờ mà nói: “Hành động lần này của chúng tôi, đã khiến chính phủ Trung Quốc phản ứng cường liệt, nhất là quân đội của họ cũng đã ra mặt, thề rằng sẽ toàn lực đuổi bắt hung thủ … Lúc này, Thu ca không thể đến Bắc Kinh … Quá nguy hiểm!”

Người thanh niên phía sau Tanaka Hiro nở một nụ cười hàm ý bất minh trên mặt, dường như có khinh miệt, lại dường như có chê cười, lại có chút hả hê.

Mai Lâm phi khoái liếc mắt nhìn y, giả bộ không phát hiện ra, bất động thanh sắc hơi lệch đầu.

Tanaka Hiro thong thả cười nói: “Lẽ nào Quỷ Thu san đã để lại dấu vết ở bên kia?”

Mai Lâm khẳng định lắc đầu: “Không có.”

Tanaka Hiro hỏi y: “Vậy thì Mr.King sợ cái gì?”

“Tanaka san cũng quá coi thường người Trung Quốc rồi?” Mai Lâm chậm rãi nói rằng. “Cho dù Thu ca không lưu lại bất luận vết tích gì, thì tôi tin phương diện Trung Quốc cũng sẽ tìm ra thôi. Trung Quốc có một câu ngạn ngữ rất đúng “Quân tử bất lập nguy tường chi hạ” (Quân tử không làm lá chắn), cẩn thận là bí quyết hàng đầu trong công tác của chúng tôi.”

Tanaka Hiro biến sắc, hừ lạnh: “Tôi nhìn không ra người Trung Quốc có bản lĩnh gì, cũng nghĩ không ra lý do gì cần phải coi trọng chúng. Nếu Quỷ Thu san không muốn tiếp nhận đơn hàng này, thì tôi cũng không miễn cưỡng. Bọn người Trung Quốc đó … Hừ …” Gã chẳng nói hết câu thì đã đứng dậy đi ra ngoài.

Mai Lâm cũng không giữ gã lại.

Smith cùng người thanh niên kia theo sau gã, cũng bước ra phía ngoài.

Mai Lâm lạnh lùng mà bóng lưng bọn họ, không nói gì.

Lúc này, cửa mở phòng ngủ mở ra, Lăng Tử Hàn lẳng lặng đi ra.



Tanaka Hiro lập tức đứng lại, xoay người nhìn cậu.

Chỉ là trong nháy mắt, Lăng Tử Hàn liền chú ý đến trong mắt người thanh niên đứng phía sau gã có quang mang sáng quắc. Bề ngoài của y tuy rằng nhìn qua thanh tú nhã nhặn, nhưng có một dã tính nhanh nhẹn dũng mãnh. Dựa vào cảm giác, thì cậu lập tức chắc chắn, người thanh niên này chính là chủ nhân của con mắt quỷ dị luôn theo sát bên cạnh cậu. Lúc này, nhìn ánh mắt đối phương nhìn cậu không chút che giấu gì, tựa như một con sói đói đang rình rập con mồi ngay tại vùng cánh đồng hoang vu trong mùa đông.

Cậu không để ý đến con mắt hung hiểm kia, chỉ là bất động thanh sắc nhìn Tanaka Hiro, hờ hững nói: “Thù lao ra gấp 3, tôi sẽ làm.”

Tanaka Hiro nhìn cậu, một lúc lâu, nở nụ cười: “Được. Chỉ cần Quỷ Thu san đồng ý tiếp nhận đơn hàng này, điều kiện có thể thương lượng.”

Lăng Tử Hàn ôn hòa cười cười: “Nếu vậy, Tanaka san, lúc nào ngài thanh toán tiền đặt cọc, lúc đó tôi bắt đầu hành động.”

Tanaka Hiro gật đầu với cậu: “Không thành vấn đề, trong vòng 3 ngày, tôi nhất định chuyển cho ngài. Thế nhưng, tôi yêu cầu công việc này phải kết thúc trước ngày 15/5.”

Lăng Tử Hàn lập tức lắc đầu: “Điều đó không có khả năng, quá vội. Muốn giết người này, cơ hội rất nhỏ, hầu như là không có cơ hội. Tôi chỉ có thể tìm cơ hội ra tay, hoặc là phải chờ thật lâu mới có.”

Tanaka Hiro mỉm cười: “Nếu vậy, trước 31/5, không thể trễ hơn.”

Lăng Tử Hàn cũng không có hỏi nguyên nhân gì mà gã ra yêu cầu đó, chỉ là suy tư một hồi, liền bình tĩnh nói: “Được rồi, Tanaka san, tôi sẽ cố gắng hoàn thành trong kỳ hạn của ngài. Nhưng nếu như không thể hoàn thành, thì đơn hàng này lập tức hủy, toàn bộ tiền đặt cọc của chúng tôi sẽ trả lại cho ngài, tổn thất chúng tôi tự gánh. Còn nếu hành động thành công, thì tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trên giang hồ nữa, sẽ về hưu luôn. Hành động lần này cũng không tính là thu sơn chi tác (rửa tay gác kiếm). Tanaka san, hy vọng chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.”

“Đương nhiên, Quỷ Thu san.” Ánh mắt Tanaka Hiro kỳ lạ, mỉm cười nói. “Chúng ta nhất định hợp tác vui vẻ.”

Lăng Tử Hàn không nói gì nữa, chỉ là khẽ gật đầu, biểu thị kết thúc cuộc nói chuyện.

Người thanh niên kia thấy cậu vẫn khí định thần nhàn, hoàn toàn không hề chú ý đến mình, rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, bỗng nhiên giương cung bạt kiếm mà hỏi thăm: “Quỷ Thu san, vết thương ngài sao rồi?”

Lăng Tử Hàn làm ra biểu tình vô cùng kinh ngạc, phảng phất không rõ làm sao mà y biết mình bị thương.

Thanh niên nhất thời đắc ý, cười nói: “Quỷ Thu san, cánh tay thiết kia quả thật là lợi hại nha, chỉ sợ là chặt đứt đầu khớp xương của ngài rồi đi?”

“À.” Lăng Tử Hàn nhàn nhạt nói. “Cũng không có gì to tát, chỉ là chuyện nhỏ.”

Thanh niên hơi có chút nóng lòng muốn tỉ thí: “Quỷ Thu san, tôi rất bội phục ngài, hy vọng có thể có cơ hội đấu cùng ngài.”

Trong mắt Lăng Tử Hàn hiện lên sự sửng sốt, nhưng lại biểu thị sự lấp lững với lời của y.

Thanh niên cúi người chào cậu: “Tôi là Yamamoto Goro, xin ngài chiếu cố nhiều hơn.”

Lăng Tử Hàn cũng hạ người chào anh, hoàn lễ: “Yamamoto san, ngài quá khách khí.”

“Không, Quỷ Thu san, hai năm qua tôi vẫn luôn mong có thể đấu cùng ngài.” Yamamoto Goro nghiêm túc mà nói. “Đây chính là lời mời của một võ sĩ, xin ngài đừng từ chối.”

Lăng Tử Hàn nhìn thoáng qua Tanaka Hiro, thấy trong mắt của gã tràn đầy sự cưng chiều dung túng đối với người thanh niên này, vì vậy liền hiểu rõ mọi chuyện. Cậu không biết nên khóc hay cười mà nói: “Thực sự là rất xin lỗi, Yamamoto san, tôi tôn trọng ngài, nhưng tôi không thích cùng người khác tranh thắng bại, xin ngài hiểu cho.”

Yamamoto Goro lỗ mãng nhìn cậu 1 hồi, lại hướng người chào cậu, đi ra ngoài, chỉ là, ngay cả bóng lưng của y cũng đều mang nét ‘không đạt được mục đích thề không bỏ qua’.

Tanaka Hiro cười nói: “Quỷ Thu san, nó chỉ là một đứa nhóc, tuổi trẻ khí thịnh, xin ngài không cần để trong lòng.”

Lăng Tử Hàn ôn hòa mà nói: “Đương nhiên.”

Chờ bọn họ rời đi, Lăng Tử Hàn chậm rãi ngồi xuống, sắc mặt ngưng trọng.

HẾT CHAP 10

Mục lục

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau