Chương 395: Thủ vọng điên phong
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Bắc Kinh vào tháng 12 cực kỳ lạnh, nhất là trước lúc bình minh, quả thật là nước đóng thành băng. Trong bóng tối, toàn bộ thành thị đều rất an tĩnh, ngoại trừ xe làm vệ sinh chậm rãi chạy trên đường, tiến hành việc vẩy nước quét đường, hầu hết chẳng có ai khác.
Lăng Nghị cùng Lăng Tử Hàn lặng lẽ ra cửa.
Vừa ra biệt thự, gió lạnh liền ào tới trước mặt, Lăng Nghị cúi đầu nhìn đứa con chưa đến 8 tuổi của mình, ôn hòa hỏi: “Lạnh không?”
Lăng Tử Hàn dũng cảm lắc đầu: “Dạ không.”
Lăng Nghị thương yêu xoa đầu cậu, rồi cùng cậu lên xe, lập tức chạy ra khỏi Mai Uyển.
Ánh bình minh bao phủ toàn bộ thành thị, đèn đường mang ánh sáng ngọc lại khiến cả con đường mang lại cảm giác ấm áp. Hôm nay là cuối tuần, rất nhiều người tranh thủ hôm nay ngủ nướng, trong không khí dường như nổi lơ lửng vị đạo lười biếng.
Lăng Tử Hàn an tĩnh ngồi ở ghế phó, mở to đôi mắt tinh thuần, nhìn con đường nhanh chóng lướt qua bên cửa xe.
Cậu lớn lên khá giống Lăng Nghị, từ nhỏ đã cao gầy, dường như chỉ có lúc mới sinh thì có chút mũm mỉm của trẻ con, vừa được nửa tuổi thì đã không còn miếng béo nào, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn cũng rất thanh tú, cậu càng gầy, thì đường viền khuôn mặt càng thêm rõ ràng, đôi mắt đen tròn trong suốt kia lại y như mẹ cậu, mang lại nét hấp dẫn.
Lăng Nghị chuyên tâm lái xe, cẩn thận chú ý động tĩnh chung quanh. Thông qua vệ tinh, ông có thể biết được tình hình trên suốt tuyến trình bất kì lúc nào. Màn hình bên cạnh ông không ngừng hiển thị các số liệu dò xét hồng ngoại, nhiệt, sóng dài. Máy vi tính trên xe ông lập tức phân tích các số liệu này, tổng hợp thành tin tức cung cấp cho ông để ông đưa ra quyết định.
Lăng Nghị rất nhanh chạy lên cao tốc, chạy thẳng hướng bắc, qua Xương Bình (1), chạy vào trong núi.
Núi non trùng điệp, càng tới gần đỉnh càng có tuyết đọng hơi mỏng phủ lên, dưới ánh đèn xe hiện ra quang mang.
Lăng Nghị chạy một đoạn đường núi, sau đó dừng xe trong một khe núi, lập tức cùng con trai mình xuống xe.
Hai cha con họ mở valy phía sau, Lăng Nghị mang một cái balô leo núi lớn, Lăng Tử Hàn thì mang một cái balô nhỏ hơn. Hai người đứng thẳng người, sau đó dọc theo con đường núi không gồ ghế bắt đầu leo núi.
Do núi khá cao và dốc, Lăng Nghị để con mình đi trước, còn mình đi phía sau, để khi cậu trượt chân thì còn có ông đỡ.
Lăng Tử Hàn biết cha ở ngay sau mình, trong lòng rất an tâm. Tuy rằng hành trình gian nan, nhưng cậu vẫn kiên định đi bước mà leo. Bước chân của cậu rất có lực, thân hình thì mẫn tiệp linh xảo như vượn khỉ.
Lăng Nghị vẫn duy trì cự ly vừa phải, đi theo phía sau con mình. Nhìn thân hình cân xứng của con mình cùng động tác đều đặn, trong lòng ông cực kỳ thỏa mãn.
Lăng Tử Hàn từ lúc tiếp nhận huấn luyện nghiêm ngặt của cha mình tới giờ đã sắp 2 năm, hiện tại đã thoát thai hoán cốt. Năng lực phản ứng cùng phản kích trong thời điểm bị tấn công đột ngột của cậu có thể xem là xuất sắc. Nếu bây giờ phát động tập kích đối với một người bình thường, một đòn của cậu có thể xem là trí mạng. Mà tính tình cậu cũng trở nên lãnh tĩnh nội liễm, với tình huống chung quanh đều thường dùng ý nghĩ phân tích phán đoán trước. Nhưng cũng vì vậy mà cậu cũng mất đi sự ngây thơ chất phác thiên chân vô tà của một đứa trẻ cần có, cũng không còn cảm nhận được sự vui sướng bất ngờ nữa.
Lăng Nghị nhìn sự thay đổi của con mình, trong sự thoả mãn cùng mừng rỡ cũng có chút nghi ngờ, không biết chuyện mình làm đến rốt cục là đúng hay sai. Tính mạng của con mình đã được đảm bảo, nhưng lại mất đi sự vô ưu vô lự của một đứa nhỏ có thể hưởng thụ, sự được mất trong chuyện này là đúng hay sai, bản thân ông cũng không rõ.
Sau hơn vài tiếng đồng hồ, hai cha con mồ hôi nhễ nhại mà leo qua 1 đỉnh núi, tới được đỉnh của một ngọn núi khác. Lăng Tử Hàn đứng ở trên núi, nhìn ánh sáng mặt trời màu hồng dần nhô ra khỏi đỉnh núi đằng xa, nhìn các ngọn núi tuyết chung quanh dần được bao phủ bởi ánh mặt trời mà biến thành màu vàng, trong mắt tràn đầy hưng phấn. Cậu hít thở không ngừng làn không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng sạch sẽ này, một lúc lâu sau mới quay đầu nhìn cha mình.
Lăng Nghị đã từng nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp, rất hiểu được tâm trạng của con mình hiện tại, liền cười với cậu, đưa tay đặt lên vai cậu.
Lăng Tử Hàn nhất thời rất hài lòng.
Hai năm qua, cậu có thể biết được sự lo nghĩ của cha mình, tuy rằng không biết vì sao, nhưng trong trái tim bé nhỏ của cậu luôn hy vọng có thể giúp ích được gì đó cho cha mình, chí ít có thể khiến cho cha mình vui vẻ. Nếu sự tiến bộ của cậu có thể khiến cho cha cười, thì cậu sẽ cắn răng nỗ lực huấn luyện, một mực dùng tốc độ nhanh nhất để tiến về phía trước.
Hai người họ không ai nói chuyện, chỉ nghỉ ngơi 1 chút, liền bắt đầu trở về.
Đợi khi họ tới được chân núi, trở lại xe, thì trời đã sáng hẳn, nhưng vẫn không có xe nào chạy ngang qua.
Khoảng không trong núi vắng vẻ, gió nhẹ trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến trong lòng Lăng Tử Hàn nảy ra cảm giác kỳ dị, dường như thiên nhiên đang thì thầm với cậu, khiến cả thể xác và tinh thần của cậu đầy an bình.
Lăng Nghị lái xe về nhà, Lăng Tử Hàn bỗng nhiên nói: “Cha, con muốn leo K2.”
Lăng Nghị cười cười, ôn hòa hỏi: “Sao tự nhiên là muốn vậy? Vì sao lại muốn leo K2? Vì sao không chọn Everest?”
Lăng Tử Hàn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nét mặt chuyên chú cực kỳ động lòng người. cậu bình tĩnh mà nói: “Con cũng muốn leo thử Everest. Thế nhưng con nhìn thấy trên tạp chí là K2 còn khó leo hơn cả Everest, cũng rất kỳ dị, được gọi là “Cha của ngàn núi” (Vạn sơn chi phụ), cho nên con rất muốn thử.”
“Được.” Lăng Nghị vui vẻ gật đầu. “Chờ con lớn thêm chút nữa, cha cùng leo với con.”
Lăng Tử Hàn cao hứng mà nói: “Dạ.” liền quay đầu nhìn cảnh ven đường.
Rất nhiều lần, mỗi khi Lăng Nghị nhìn thấy nụ cười vui vẻ của con trai mình thì có ý nghĩ muốn thản nhiên hưng khởi rời khỏi tuyến đầu. Ông sẽ lùi về tuyến hai, chuyển qua làm văn chức, sẽ không còn gặp nguy hiểm như lúc trước nữa, cũng có nhiều thời gian dành cho con mình hơn. Hai cha con sống nương tựa vào nhau, cũng là một chuyện cực kỳ vui vẻ trong đời người mà phải không? Chỉ là, ông đã từng nói qua ý định này với bộ trưởng một lần, sau 1 tuần thì có người trong bộ tổ chức chính thức tìm ông nói chuyện, thăng ông làm phó bộ trưởng thường vụ Bộ Quốc An. Không lâu sau, bộ trưởng liền từ chức về hưu, ông vì còn quá trẻ tuổi, tuy rằng tiếp nhận toàn bộ công tác toàn diện trong bộ thay cho bộ trưởng, nhưng vẫn chưa được chính thức bổ nhiệm.
Cứ như vậy, ông cũng không còn cách nào gỡ trọng trách của mình xuống được nữa. Bộ Quốc An hơn 100.000 người, sự an nguy của các tình báo viên cùng các nhân viên hành động bí mật trải rộng toàn cầu đều liên quan đến ông. Ông không thể vì chuyện nhỏ trong gia đình mà bỏ mặc chuyện lớn quốc gia, chỉ có thể tiếp tục bớt thời gian huấn luyện con mình, trong lúc công tác bận rộn mà dành chút thời gian ít ỏi thỉnh thoảng hưởng thụ cảm giác ấm áp được ở cùng với con mình.
Lăng Tử Hàn thực sự là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất mà ông từng gặp trong đời này, chưa bao giờ đưa ra yêu cầu gì với ông, luôn luôn an tĩnh yên lặng chờ một chỗ, cha có chút rãnh rỗi thì cậu liền lập tức vui mừng. Lăng Nghị thường thường đi công tác, Lăng Tử Hàn cũng không trách giận, lại càng không khóc nháo, tựa như một người lớn mà tự quản lý chính mình, dựa theo yêu cầu của cha mà học, huấn luyện, nhanh chóng trưởng thành. Cậu trở nên rất trầm mặc, chỉ có Lôi Hồng Phi chạy tới tìm cậu chơi, lúc đó cậu mới có thể vui vẻ tựa như một đứa trẻ thật sự.
Thỉnh thoảng Long Tiềm cùng Trương Hải Dương cũng tới tìm cậu chơi cùng, nhưng Long Tiềm đang học cấp 2, bài tập khá nhiều, Trương Hải Dương cũng đã vào lớp 6, cũng chuẩn bị lên cấp 2, nên cũng không thể thường đến tìm cậu.
May là cậu còn có Lôi Hồng Phi.
Đứa nhỏ này vẫn giữ đúng lời hứa hai năm trước đã dành cho Lăng Tử Hàn, luôn xem cậu là người anh em còn thân hơn cả ruột thịt. Cha mẹ cho thứ gì tốt, nhất định sẽ đem phân nửa qua cho Lăng Tử Hàn, có đôi khi ở trong trường cãi lời giáo viên, cũng bị kích động chạy tới tìm Lăng Tử Hàn nhờ làm quân sư. Lúc này có thể nhìn ra được Lăng Tử Hàn không giống người thường. Cậu chưa bao giờ khuyên Lôi Hồng Phi đừng nháo nữa, khi ra ý kiến thì không câu nệ thường pháp, có chút thủ đoạn, luôn khiến Lôi Hồng Phi lúc nghe xong đều mở to mắt nhìn, thậm chí ôm bụng cười to.
Nếu như Lôi Hồng Phi gây họa, thì theo thường lệ sẽ là Lăng Tử Hàn giúp y viết bản kiểm điểm, ngữ văn của Lôi Hồng Phi luôn khiến giáo viên buồn bực không thôi, bình thường thằng quỷ nhỏ này làm văn luôn cực kỳ vụng về, sẽ không có ý nghĩa, thường lạc đề, nhưng chỉ có bản kiểm điểm là viết cực kỳ tốt, chữ đẹp, khiến người khác không thể nào hiểu nỗi. Chủ nhiệm đã từng nhắc tới vấn đề này với cha mẹ y, Tương Ngọc Lan cũng từng hỏi qua y, nhưng Lôi Hồng Phi thiết miệng cương răng, cứ một mực bảo là mình viết, bảo đưa bản kiểm điểm mà y viết cho họ coi, coi xong cũng cảm thấy kỳ lạ. Lôi Hồng Phi qua mặt được giáo viên và cha mẹ, sẽ chạy tới gặp Lăng Tử Hàn kể lại, sau đó đắc ý cười ha ha. Chỉ có lúc này, Lăng Tử Hàn sẽ cười cực kỳ vui vẻ.
Thường thường, Lăng Nghị đêm khuya tăng ca về nhà, sẽ thấy hai đứa nhỏ ngủ cùng 1 chỗ, hình ảnh đó cực kỳ hài hòa ấm áp. Ông sẽ thường đứng bên cạnh giường, nhìn con mình thật lâu, nhìn đứa nhỏ kia sẽ bá đạo chiếm hơn phân nửa cái giường, tay chân đều khoác lên con mình, trong lòng luôn hy vọng hai đứa nó sau này sẽ mãi mãi là anh em tốt, để con mình cả đời này sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Suốt đường đi không nói chuyện, Lăng Nghị chạy xe tới Mai Uyển, cùng con mình tự trở về phòng tắm rửa, sau đó xuống lầu ăn sáng.
Lăng Tử Hàn đã sớm đói bụng, lúc này nâng chén lập tức ăn.
Từ khi Lăng Nghị thăng nhiệm phó bộ trưởng thường vụ, bọn họ liền dọn sang dãy biệt thự trong Mai Uyển. Bộ phận then chốt trong Bộ Quốc An dựa theo quy định mà cử một quản gia cho Lăng Nghị, để chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho ông. Thế nhưng, cả tòa biệt thự hai tầng chỉ có 2 cha con họ, thực sự là quá trống trải. Cũng may tính tình cả hai người họ đều điềm đạm, không thích náo nhiệt, nên bình thường củng khá yên tĩnh.
Lăng Nghị mở TV, vừa xem tin vừa ăn cơm, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn con mình. Lăng Tử Hàn cũng đưa mắt nhìn TV, đồng thời ăn trứng gà, bánh bao, bắp cùng cháo, nhìn qua khá là vui vẻ.
Cơm nước xong, ngoài cửa bước vào một người khá trẻ tuổi.
Ông chính là trợ lý của Lăng Nghị, Lữ Hâm, vào Bộ Quốc An chưa tới 3 năm, nhưng đã đạt được thành tích khá cao trong phương diện hành động, được Lăng Nghị coi trọng.
Kỹ xảo đánh nhau kịch liệt của Lăng Tử Hàn là do Lăng Nghị tự mình hướng dẫn dạy dỗ, Lữ Hâm thường thường giúp cậu luyện cùng so chiêu. Nếu như Lăng Nghị đi công tác mà ông không cần phải theo, thì ông sẽ dựa theo kế hoạch mà Lăng Nghị để lại, mỗi ngày đốc xúc Lăng Tử Hàn huấn luyện. Ông luôn yêu thích đứa nhỏ thanh tú này, càng thương tiếc sự hiểu chuyện của cậu, đồng thời vô cùng tán thưởng ý chí cùng năng lực lực lĩnh ngộ vượt mức người thường của cậu, thậm chí kính phục.
Lăng Tử Hàn thấy ông vào, liền biết cha mình cần phải đi công tác, dù trong lòng không muốn, nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài, chỉ là mỉm cười gật đầu chào Lữ Hâm, lập tức đứng dậy thu dọn bàn.
Lăng Nghị để con mình dọn chén vào trong bếp, cùng Lữ Hâm nhẹ giọng nói nói mấy câu liền nói với con: “Cha phải ra ngoài vài ngày.”
Lăng Tử Hàn ngửa đầu nhìn ông, bình tĩnh mà nói: “Dạ.”
Lăng Nghị nhìn con mắt trong suốt tinh thuần tựa như dòng suối trong núi của con mình, nhìn nét mặt thanh tú an tĩnh của cậu, trong lòng cực kỳ không muốn. Mỗi lần cần ông đích thân chỉ huy đều là các hành động cực kỳ quan trọng, tuy nói bản thân ông ở địa vị cao, có nhân viên cảnh vệ bảo hộ đầy đủ, không có nguy hiểm gì, nhưng người muốn ám sát ông quả thật là quá giang chi tức, khó mà phòng bị. Mỗi lần ông ra ngoài, đều âm thầm nhìn con mình nhiều 1 chút, trong lòng căn bản không dám suy nghĩ nhiều, nếu như mình không thể trở về nữa, thì Lăng Tử Hàn trở thành cô nhi, nó sẽ trưởng thành thế nào đây? Cuộc đời nó rồi sẽ đi về đâu?
Cha của Lăng Nghị cực kỳ nổi tiếng, được xem là “Dũng tướng chống hủ bại”, đã từng làm bộ trưởng giám sát, bởi vì công tác bận rộn, rất ít quan tâm đến gia đình, lại nhiều lần gặp phải sự uy hiếp tử vong, khiến vợ ông chịu không nổi phải ly hôn từ sớm, lập tức xuất ngoại, sau lại tái giá, cuối cùng chưa một lần về nước. Tính cách Lăng Nghị rất giống cha, kiên nghị, trầm mặc, giấu diếm khí thế, sắc bén, mới vào năm nhất đại học thì đã được Bộ Quốc An nhìn trúng, được cử vào trong. Cha ông vất vả lâu ngày thành bệnh nặng, Lăng Tử Hàn ra đời chưa tới hai năm sau đã qua đời.
Lăng gia mấy đời vẫn chỉ có 1 mạch con, thân thích vốn là không nhiều lắm, lại xa cách nhau từ lâu, Lăng Nghị cùng bên mẹ quan hệ cũng không nhiều. Hiện tại, đứa con gái cưng vì ông mà mất sớm, khiến nhạc phụ nhạc mẫu đoạn tuyệt quan hệ với ông. Nếu như ông mất, thật không biết nên sắp xếp cho con mình thế nào mới tốt. Ông không sợ chết, nhưng từ khi vợ ông qua đời, trong lòng ông luôn đắn đo cho con mình, nên đã không thể nào mà xuất sinh nhập tử không hề cố kỵ như trước nữa. Từ giây phút đó, ông biết bản thân mình đã không còn thích hợp trực tiếp tham dự hành động nữa, chỉ có thể chịu trách nhiệm chỉ huy cùng bày mưu sách lược mà thôi.
Cũng giống như cha mình, dù thế nào, thì ý thức trách nhiệm luôn luôn chiếm hơn phần tình cảm, khiến ông cuối cùng vẫn rời khỏi con mình, bắt đầu công tác.
HẾT PHẦN 01
(1) Xương Bình: là một quận cận nội thành của thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc.
Beta: Kaori0kawa
Bắc Kinh vào tháng 12 cực kỳ lạnh, nhất là trước lúc bình minh, quả thật là nước đóng thành băng. Trong bóng tối, toàn bộ thành thị đều rất an tĩnh, ngoại trừ xe làm vệ sinh chậm rãi chạy trên đường, tiến hành việc vẩy nước quét đường, hầu hết chẳng có ai khác.
Lăng Nghị cùng Lăng Tử Hàn lặng lẽ ra cửa.
Vừa ra biệt thự, gió lạnh liền ào tới trước mặt, Lăng Nghị cúi đầu nhìn đứa con chưa đến 8 tuổi của mình, ôn hòa hỏi: “Lạnh không?”
Lăng Tử Hàn dũng cảm lắc đầu: “Dạ không.”
Lăng Nghị thương yêu xoa đầu cậu, rồi cùng cậu lên xe, lập tức chạy ra khỏi Mai Uyển.
Ánh bình minh bao phủ toàn bộ thành thị, đèn đường mang ánh sáng ngọc lại khiến cả con đường mang lại cảm giác ấm áp. Hôm nay là cuối tuần, rất nhiều người tranh thủ hôm nay ngủ nướng, trong không khí dường như nổi lơ lửng vị đạo lười biếng.
Lăng Tử Hàn an tĩnh ngồi ở ghế phó, mở to đôi mắt tinh thuần, nhìn con đường nhanh chóng lướt qua bên cửa xe.
Cậu lớn lên khá giống Lăng Nghị, từ nhỏ đã cao gầy, dường như chỉ có lúc mới sinh thì có chút mũm mỉm của trẻ con, vừa được nửa tuổi thì đã không còn miếng béo nào, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn cũng rất thanh tú, cậu càng gầy, thì đường viền khuôn mặt càng thêm rõ ràng, đôi mắt đen tròn trong suốt kia lại y như mẹ cậu, mang lại nét hấp dẫn.
Lăng Nghị chuyên tâm lái xe, cẩn thận chú ý động tĩnh chung quanh. Thông qua vệ tinh, ông có thể biết được tình hình trên suốt tuyến trình bất kì lúc nào. Màn hình bên cạnh ông không ngừng hiển thị các số liệu dò xét hồng ngoại, nhiệt, sóng dài. Máy vi tính trên xe ông lập tức phân tích các số liệu này, tổng hợp thành tin tức cung cấp cho ông để ông đưa ra quyết định.
Lăng Nghị rất nhanh chạy lên cao tốc, chạy thẳng hướng bắc, qua Xương Bình (1), chạy vào trong núi.
Núi non trùng điệp, càng tới gần đỉnh càng có tuyết đọng hơi mỏng phủ lên, dưới ánh đèn xe hiện ra quang mang.
Lăng Nghị chạy một đoạn đường núi, sau đó dừng xe trong một khe núi, lập tức cùng con trai mình xuống xe.
Hai cha con họ mở valy phía sau, Lăng Nghị mang một cái balô leo núi lớn, Lăng Tử Hàn thì mang một cái balô nhỏ hơn. Hai người đứng thẳng người, sau đó dọc theo con đường núi không gồ ghế bắt đầu leo núi.
Do núi khá cao và dốc, Lăng Nghị để con mình đi trước, còn mình đi phía sau, để khi cậu trượt chân thì còn có ông đỡ.
Lăng Tử Hàn biết cha ở ngay sau mình, trong lòng rất an tâm. Tuy rằng hành trình gian nan, nhưng cậu vẫn kiên định đi bước mà leo. Bước chân của cậu rất có lực, thân hình thì mẫn tiệp linh xảo như vượn khỉ.
Lăng Nghị vẫn duy trì cự ly vừa phải, đi theo phía sau con mình. Nhìn thân hình cân xứng của con mình cùng động tác đều đặn, trong lòng ông cực kỳ thỏa mãn.
Lăng Tử Hàn từ lúc tiếp nhận huấn luyện nghiêm ngặt của cha mình tới giờ đã sắp 2 năm, hiện tại đã thoát thai hoán cốt. Năng lực phản ứng cùng phản kích trong thời điểm bị tấn công đột ngột của cậu có thể xem là xuất sắc. Nếu bây giờ phát động tập kích đối với một người bình thường, một đòn của cậu có thể xem là trí mạng. Mà tính tình cậu cũng trở nên lãnh tĩnh nội liễm, với tình huống chung quanh đều thường dùng ý nghĩ phân tích phán đoán trước. Nhưng cũng vì vậy mà cậu cũng mất đi sự ngây thơ chất phác thiên chân vô tà của một đứa trẻ cần có, cũng không còn cảm nhận được sự vui sướng bất ngờ nữa.
Lăng Nghị nhìn sự thay đổi của con mình, trong sự thoả mãn cùng mừng rỡ cũng có chút nghi ngờ, không biết chuyện mình làm đến rốt cục là đúng hay sai. Tính mạng của con mình đã được đảm bảo, nhưng lại mất đi sự vô ưu vô lự của một đứa nhỏ có thể hưởng thụ, sự được mất trong chuyện này là đúng hay sai, bản thân ông cũng không rõ.
Sau hơn vài tiếng đồng hồ, hai cha con mồ hôi nhễ nhại mà leo qua 1 đỉnh núi, tới được đỉnh của một ngọn núi khác. Lăng Tử Hàn đứng ở trên núi, nhìn ánh sáng mặt trời màu hồng dần nhô ra khỏi đỉnh núi đằng xa, nhìn các ngọn núi tuyết chung quanh dần được bao phủ bởi ánh mặt trời mà biến thành màu vàng, trong mắt tràn đầy hưng phấn. Cậu hít thở không ngừng làn không khí trong trẻo nhưng lạnh lùng sạch sẽ này, một lúc lâu sau mới quay đầu nhìn cha mình.
Lăng Nghị đã từng nhìn thấy rất nhiều cảnh đẹp, rất hiểu được tâm trạng của con mình hiện tại, liền cười với cậu, đưa tay đặt lên vai cậu.
Lăng Tử Hàn nhất thời rất hài lòng.
Hai năm qua, cậu có thể biết được sự lo nghĩ của cha mình, tuy rằng không biết vì sao, nhưng trong trái tim bé nhỏ của cậu luôn hy vọng có thể giúp ích được gì đó cho cha mình, chí ít có thể khiến cho cha mình vui vẻ. Nếu sự tiến bộ của cậu có thể khiến cho cha cười, thì cậu sẽ cắn răng nỗ lực huấn luyện, một mực dùng tốc độ nhanh nhất để tiến về phía trước.
Hai người họ không ai nói chuyện, chỉ nghỉ ngơi 1 chút, liền bắt đầu trở về.
Đợi khi họ tới được chân núi, trở lại xe, thì trời đã sáng hẳn, nhưng vẫn không có xe nào chạy ngang qua.
Khoảng không trong núi vắng vẻ, gió nhẹ trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến trong lòng Lăng Tử Hàn nảy ra cảm giác kỳ dị, dường như thiên nhiên đang thì thầm với cậu, khiến cả thể xác và tinh thần của cậu đầy an bình.
Lăng Nghị lái xe về nhà, Lăng Tử Hàn bỗng nhiên nói: “Cha, con muốn leo K2.”
Lăng Nghị cười cười, ôn hòa hỏi: “Sao tự nhiên là muốn vậy? Vì sao lại muốn leo K2? Vì sao không chọn Everest?”
Lăng Tử Hàn nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nét mặt chuyên chú cực kỳ động lòng người. cậu bình tĩnh mà nói: “Con cũng muốn leo thử Everest. Thế nhưng con nhìn thấy trên tạp chí là K2 còn khó leo hơn cả Everest, cũng rất kỳ dị, được gọi là “Cha của ngàn núi” (Vạn sơn chi phụ), cho nên con rất muốn thử.”
“Được.” Lăng Nghị vui vẻ gật đầu. “Chờ con lớn thêm chút nữa, cha cùng leo với con.”
Lăng Tử Hàn cao hứng mà nói: “Dạ.” liền quay đầu nhìn cảnh ven đường.
Rất nhiều lần, mỗi khi Lăng Nghị nhìn thấy nụ cười vui vẻ của con trai mình thì có ý nghĩ muốn thản nhiên hưng khởi rời khỏi tuyến đầu. Ông sẽ lùi về tuyến hai, chuyển qua làm văn chức, sẽ không còn gặp nguy hiểm như lúc trước nữa, cũng có nhiều thời gian dành cho con mình hơn. Hai cha con sống nương tựa vào nhau, cũng là một chuyện cực kỳ vui vẻ trong đời người mà phải không? Chỉ là, ông đã từng nói qua ý định này với bộ trưởng một lần, sau 1 tuần thì có người trong bộ tổ chức chính thức tìm ông nói chuyện, thăng ông làm phó bộ trưởng thường vụ Bộ Quốc An. Không lâu sau, bộ trưởng liền từ chức về hưu, ông vì còn quá trẻ tuổi, tuy rằng tiếp nhận toàn bộ công tác toàn diện trong bộ thay cho bộ trưởng, nhưng vẫn chưa được chính thức bổ nhiệm.
Cứ như vậy, ông cũng không còn cách nào gỡ trọng trách của mình xuống được nữa. Bộ Quốc An hơn 100.000 người, sự an nguy của các tình báo viên cùng các nhân viên hành động bí mật trải rộng toàn cầu đều liên quan đến ông. Ông không thể vì chuyện nhỏ trong gia đình mà bỏ mặc chuyện lớn quốc gia, chỉ có thể tiếp tục bớt thời gian huấn luyện con mình, trong lúc công tác bận rộn mà dành chút thời gian ít ỏi thỉnh thoảng hưởng thụ cảm giác ấm áp được ở cùng với con mình.
Lăng Tử Hàn thực sự là đứa nhỏ hiểu chuyện nhất mà ông từng gặp trong đời này, chưa bao giờ đưa ra yêu cầu gì với ông, luôn luôn an tĩnh yên lặng chờ một chỗ, cha có chút rãnh rỗi thì cậu liền lập tức vui mừng. Lăng Nghị thường thường đi công tác, Lăng Tử Hàn cũng không trách giận, lại càng không khóc nháo, tựa như một người lớn mà tự quản lý chính mình, dựa theo yêu cầu của cha mà học, huấn luyện, nhanh chóng trưởng thành. Cậu trở nên rất trầm mặc, chỉ có Lôi Hồng Phi chạy tới tìm cậu chơi, lúc đó cậu mới có thể vui vẻ tựa như một đứa trẻ thật sự.
Thỉnh thoảng Long Tiềm cùng Trương Hải Dương cũng tới tìm cậu chơi cùng, nhưng Long Tiềm đang học cấp 2, bài tập khá nhiều, Trương Hải Dương cũng đã vào lớp 6, cũng chuẩn bị lên cấp 2, nên cũng không thể thường đến tìm cậu.
May là cậu còn có Lôi Hồng Phi.
Đứa nhỏ này vẫn giữ đúng lời hứa hai năm trước đã dành cho Lăng Tử Hàn, luôn xem cậu là người anh em còn thân hơn cả ruột thịt. Cha mẹ cho thứ gì tốt, nhất định sẽ đem phân nửa qua cho Lăng Tử Hàn, có đôi khi ở trong trường cãi lời giáo viên, cũng bị kích động chạy tới tìm Lăng Tử Hàn nhờ làm quân sư. Lúc này có thể nhìn ra được Lăng Tử Hàn không giống người thường. Cậu chưa bao giờ khuyên Lôi Hồng Phi đừng nháo nữa, khi ra ý kiến thì không câu nệ thường pháp, có chút thủ đoạn, luôn khiến Lôi Hồng Phi lúc nghe xong đều mở to mắt nhìn, thậm chí ôm bụng cười to.
Nếu như Lôi Hồng Phi gây họa, thì theo thường lệ sẽ là Lăng Tử Hàn giúp y viết bản kiểm điểm, ngữ văn của Lôi Hồng Phi luôn khiến giáo viên buồn bực không thôi, bình thường thằng quỷ nhỏ này làm văn luôn cực kỳ vụng về, sẽ không có ý nghĩa, thường lạc đề, nhưng chỉ có bản kiểm điểm là viết cực kỳ tốt, chữ đẹp, khiến người khác không thể nào hiểu nỗi. Chủ nhiệm đã từng nhắc tới vấn đề này với cha mẹ y, Tương Ngọc Lan cũng từng hỏi qua y, nhưng Lôi Hồng Phi thiết miệng cương răng, cứ một mực bảo là mình viết, bảo đưa bản kiểm điểm mà y viết cho họ coi, coi xong cũng cảm thấy kỳ lạ. Lôi Hồng Phi qua mặt được giáo viên và cha mẹ, sẽ chạy tới gặp Lăng Tử Hàn kể lại, sau đó đắc ý cười ha ha. Chỉ có lúc này, Lăng Tử Hàn sẽ cười cực kỳ vui vẻ.
Thường thường, Lăng Nghị đêm khuya tăng ca về nhà, sẽ thấy hai đứa nhỏ ngủ cùng 1 chỗ, hình ảnh đó cực kỳ hài hòa ấm áp. Ông sẽ thường đứng bên cạnh giường, nhìn con mình thật lâu, nhìn đứa nhỏ kia sẽ bá đạo chiếm hơn phân nửa cái giường, tay chân đều khoác lên con mình, trong lòng luôn hy vọng hai đứa nó sau này sẽ mãi mãi là anh em tốt, để con mình cả đời này sẽ không còn cảm thấy cô đơn nữa.
Suốt đường đi không nói chuyện, Lăng Nghị chạy xe tới Mai Uyển, cùng con mình tự trở về phòng tắm rửa, sau đó xuống lầu ăn sáng.
Lăng Tử Hàn đã sớm đói bụng, lúc này nâng chén lập tức ăn.
Từ khi Lăng Nghị thăng nhiệm phó bộ trưởng thường vụ, bọn họ liền dọn sang dãy biệt thự trong Mai Uyển. Bộ phận then chốt trong Bộ Quốc An dựa theo quy định mà cử một quản gia cho Lăng Nghị, để chăm sóc cuộc sống hằng ngày cho ông. Thế nhưng, cả tòa biệt thự hai tầng chỉ có 2 cha con họ, thực sự là quá trống trải. Cũng may tính tình cả hai người họ đều điềm đạm, không thích náo nhiệt, nên bình thường củng khá yên tĩnh.
Lăng Nghị mở TV, vừa xem tin vừa ăn cơm, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn con mình. Lăng Tử Hàn cũng đưa mắt nhìn TV, đồng thời ăn trứng gà, bánh bao, bắp cùng cháo, nhìn qua khá là vui vẻ.
Cơm nước xong, ngoài cửa bước vào một người khá trẻ tuổi.
Ông chính là trợ lý của Lăng Nghị, Lữ Hâm, vào Bộ Quốc An chưa tới 3 năm, nhưng đã đạt được thành tích khá cao trong phương diện hành động, được Lăng Nghị coi trọng.
Kỹ xảo đánh nhau kịch liệt của Lăng Tử Hàn là do Lăng Nghị tự mình hướng dẫn dạy dỗ, Lữ Hâm thường thường giúp cậu luyện cùng so chiêu. Nếu như Lăng Nghị đi công tác mà ông không cần phải theo, thì ông sẽ dựa theo kế hoạch mà Lăng Nghị để lại, mỗi ngày đốc xúc Lăng Tử Hàn huấn luyện. Ông luôn yêu thích đứa nhỏ thanh tú này, càng thương tiếc sự hiểu chuyện của cậu, đồng thời vô cùng tán thưởng ý chí cùng năng lực lực lĩnh ngộ vượt mức người thường của cậu, thậm chí kính phục.
Lăng Tử Hàn thấy ông vào, liền biết cha mình cần phải đi công tác, dù trong lòng không muốn, nhưng vẫn không biểu hiện ra ngoài, chỉ là mỉm cười gật đầu chào Lữ Hâm, lập tức đứng dậy thu dọn bàn.
Lăng Nghị để con mình dọn chén vào trong bếp, cùng Lữ Hâm nhẹ giọng nói nói mấy câu liền nói với con: “Cha phải ra ngoài vài ngày.”
Lăng Tử Hàn ngửa đầu nhìn ông, bình tĩnh mà nói: “Dạ.”
Lăng Nghị nhìn con mắt trong suốt tinh thuần tựa như dòng suối trong núi của con mình, nhìn nét mặt thanh tú an tĩnh của cậu, trong lòng cực kỳ không muốn. Mỗi lần cần ông đích thân chỉ huy đều là các hành động cực kỳ quan trọng, tuy nói bản thân ông ở địa vị cao, có nhân viên cảnh vệ bảo hộ đầy đủ, không có nguy hiểm gì, nhưng người muốn ám sát ông quả thật là quá giang chi tức, khó mà phòng bị. Mỗi lần ông ra ngoài, đều âm thầm nhìn con mình nhiều 1 chút, trong lòng căn bản không dám suy nghĩ nhiều, nếu như mình không thể trở về nữa, thì Lăng Tử Hàn trở thành cô nhi, nó sẽ trưởng thành thế nào đây? Cuộc đời nó rồi sẽ đi về đâu?
Cha của Lăng Nghị cực kỳ nổi tiếng, được xem là “Dũng tướng chống hủ bại”, đã từng làm bộ trưởng giám sát, bởi vì công tác bận rộn, rất ít quan tâm đến gia đình, lại nhiều lần gặp phải sự uy hiếp tử vong, khiến vợ ông chịu không nổi phải ly hôn từ sớm, lập tức xuất ngoại, sau lại tái giá, cuối cùng chưa một lần về nước. Tính cách Lăng Nghị rất giống cha, kiên nghị, trầm mặc, giấu diếm khí thế, sắc bén, mới vào năm nhất đại học thì đã được Bộ Quốc An nhìn trúng, được cử vào trong. Cha ông vất vả lâu ngày thành bệnh nặng, Lăng Tử Hàn ra đời chưa tới hai năm sau đã qua đời.
Lăng gia mấy đời vẫn chỉ có 1 mạch con, thân thích vốn là không nhiều lắm, lại xa cách nhau từ lâu, Lăng Nghị cùng bên mẹ quan hệ cũng không nhiều. Hiện tại, đứa con gái cưng vì ông mà mất sớm, khiến nhạc phụ nhạc mẫu đoạn tuyệt quan hệ với ông. Nếu như ông mất, thật không biết nên sắp xếp cho con mình thế nào mới tốt. Ông không sợ chết, nhưng từ khi vợ ông qua đời, trong lòng ông luôn đắn đo cho con mình, nên đã không thể nào mà xuất sinh nhập tử không hề cố kỵ như trước nữa. Từ giây phút đó, ông biết bản thân mình đã không còn thích hợp trực tiếp tham dự hành động nữa, chỉ có thể chịu trách nhiệm chỉ huy cùng bày mưu sách lược mà thôi.
Cũng giống như cha mình, dù thế nào, thì ý thức trách nhiệm luôn luôn chiếm hơn phần tình cảm, khiến ông cuối cùng vẫn rời khỏi con mình, bắt đầu công tác.
HẾT PHẦN 01
(1) Xương Bình: là một quận cận nội thành của thủ đô Bắc Kinh, Trung Quốc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất