Chương 55: Quyển 2Chương 18
Editor: Maikari
Beta: Kaori0kawa
Trong nháy mắt, Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ liền tính toán cẩn thận tất cả các trường hợp. Trong rừng có không ít người, hơn nữa mục đích bọn họ đến đây không thể coi thường. Là người do Guzman phái tới âm thầm bảo hộ Irene? Hay là người do Shafula phái tới giám sát hai người họ? Hoặc là đội đột kích Thiểm Điện? Cũng có thể là tiểu tổ Alpha?
Suy tư chốc lát, Lăng Tử Hàn quyết định thật nhanh, đưa tay kéo Irene trốn sau một tảng đá lớn.
Vệ Thiên Vũ đồng thời cũng trốn sau một cây đại thụ.
Irene nao nao, lập tức phản ứng, từ bên hông rút ra cây súng lục, lẳng lặng chú ý động tĩnh chung quanh.
Lăng Tử Hàn rút ra một khẩu “Desert Eagle” mà Irene đã đưa cậu, Vệ Thiên Vũ cũng nắm trong tay một cây súng lục đã lấy lúc còn trong động núi.
Trong rừng yên tĩnh như một khu rừng chết.
Đối phương hiển nhiên cũng biết ba người họ đã phát hiện ra, nhưng không có hành động thiếu suy nghĩ, dường như đang chờ ba người họ động trước.
Irene từ trong túi áo lấy ra một cái tai nghe vô tuyến, nhẹ giọng gọi: “Hắc ưng, dạ oanh bị nhốt, dạ oanh bị nhốt, lập tức đến.”
Shafula đầu bên kia nhanh chóng nói: “Hắc ưng rõ, kiên trì tại đó, lập tức tới.”
Lăng Tử Hàn đã có thể khẳng định, người trong rừng nhất định là bộ đội đặc chủng, hơn nữa chỉ là một tiểu đội trinh sát, dựa theo quy định, đại khái cũng khoảng 10 người, bằng không cũng không cần cẩn thận đến vậy. Trong lòng cậu tuy rất lo lắng, hy vọng quan chỉ huy của tiểu đội có thể đưa ra quyết định chính xác, đừng vì tham công mà liều lĩnh, lập tức lui về.
Thế nhưng, đối phương thấy bọn họ chỉ có ba người, hiển nhiên muốn giam giữ bọn họ, sau một hồi yên lặng, bên kia liền có động tĩnh, nhưng chỉ làm ra những âm thanh tựa như động vật nhỏ qua bụi cỏ mà thôi.
Irene không có khả năng nhận biết năng lực như hai người họ, nhưng trực giác của con người lại cho cô cảm nhận được rằng có nguy hiểm đang kề cận. Cô luôn hưởng thụ một cuộc sống kiêu ngạo ương ngạnh, không quen với việc nhẫn nại ẩn núp, tâm trạng hiện tại vô cùng bực dọc, liền nổ súng trước.
Lập tức, tiếng súng bên đối phương cũng vang lên.
Đó là súng trường đột kích TU39 do Trung Quốc tự mình nghiên cứu chế tạo, thỉnh thoảng còn có thanh âm của khẩu D77, Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ lập tức kết luận, đây là tiểu đội của đội đột kích Thiểm Điện.
Hai người vừa nổ súng bắn trả, vừa sốt ruột.
Trong sơn cốc, chắc chắn Guzman cùng Shafula đang tập hợp người, ít nhất cũng hơn 200 người, đều là phần tử khủng bố vũ trang hạng nặng, đối phó với một tiểu đội 10 người là dư sức.
Đối phương vừa nổ súng vừa đi về phía ba người bọn họ, hai người họ bắn trả cũng chỉ có thể làm giảm tốc độ của đối phương chứ không thể ngăn được.
Irene không hề sợ hãi, sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt màu bích lục mở lớn, hình như rất hưng phấn. Nếu như không phải có Lăng Tử Hàn đang đỡ cho cô, chỉ sợ cô đã mấy lần bị trúng đạn.
Tiểu tổ liệp nhân muốn chính là Shafula, cho nên tạm thời không thể khiến cho Irene gặp nguy hiểm, bằng không hai người họ không thể thoát được hiềm nghi.
Đội viên đột kích càng lúc càng gần, Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ mặt vẫn không đổi sắc. Bất quá, đường đạn của hai người họ bắn ra đều lệch, chỉ trúng thân cây hoặc là tảng đá ven rừng.
Tiếng súng kịch liệt quanh quẩn trong rừng rậm, đặc biệt chói tai. Đàn chim rừng kinh hãi bay tán loạn, tiếng kêu oa oa của quạ cùng tiếng không khí lay động do đàn chim vỗ cánh khiến cho khu rừng mang thêm cảm giác thấp thỏm lo âu.
Hai bên bắn nhau vài phút thì Shafula mang theo cả đoàn người lên vây quanh đó. Bọn họ vô cùng quen thuộc địa hình, không biết từ đâu chui ra, vừa xuất hiện liền chiếm thế thượng phong, hình thành vòng vây.
Đến tận lúc này, quan chỉ huy bên kia mới nhận định được tình hình nguy cấp, hạ lệnh lui lại.
Đội viên đột kích lập tức ném ra quả rocket, một trận nổ vang trời, sau đó chạy lui về phía sau.
Shafula không chút do dự hạ lệnh truy kích.
Bên người gã vẫn có hơn 10 người nghiêm mật bảo hộ, Lăng Tử Hàn xem xét kĩ một chút, không tìm được cơ hội hạ thủ, không thể làm gì khác hơn là xông tới phía trước cùng bọn họ.
Đội viên đột kích mặc dù ai cũng mặc đồng phục màu tùng lâm, nhưng trên mặt có nét vẽ quẹt qua, mượn địa hình trong rừng mà hành động, lúc ẩn lúc hiện, tốc độ lui về sau vô cùng mau.
Thế nhưng phần tử khủng bố truy kích bọn họ không phải kẻ đầu đường xó chợ, đều đã từng tiếp thu huấn luyện cơ bản, lại có kinh nghiệm thực chiến, bởi vậy vẫn đuổi theo không bỏ.
Mưa đạn bay qua, thỉnh thoảng có người rồi ngã xuống. Đội viên đột kích bên kia hiển nhiên cũng có người bị thương, nhưng đều kiên trì chiến đấu. Ở đây núi xanh liền nhau, địa hình phức tạp, phi cơ trực thăng rất khó tiếp ứng, bọn họ chỉ có thể dựa vào mình mà đột phá vòng vây.
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ chậm rãi áp sát, giám sát chặt chẽ hướng đi của Shafula, song song đó cũng không ngừng lưu ý tình hình chiến đấu.
Nhanh chóng, đội viên đột kích lao xuống sơn cốc, chạy qua dòng suối chảy xiết, không chạy vào khu rừng đối diện.
Quan chỉ huy tiểu đội hướng tay ra lệnh cho quân sĩ dưới trướng: “Các cậu đi trước, tôi yểm hộ phía sau.”
Những người khác lập tức nóng nảy: “Không được, cùng nhau đi, cùng nhau lưu.”
“Tuân theo mệnh lệnh.” Người nọ lạnh lùng nói. “Bọn họ nhiều người, các cậu muốn chết hết cả đám phải không?”
Một đội viên nói rằng: “Lôi đội trưởng, chúng tôi gọi hậu viên rồi, cố gắng chống đỡ nửa giờ là bọn họ là có thể chạy tới.”
Người nọ vô cùng bình tĩnh nói: “Chúng ta chỉ có thể chống đỡ thêm 10 phút mà thôi, hậu viên có đến kịp hay không? Còn người bị thương nữa thì sao?”
Tiểu đội bọn họ có 12 người, hiện tại có 4 đội viên mất đi năng lực hành động, mỗi người có 1 người cõng trên lưng, nói cách khác có tám người mất đi sức chiến đấu, chỉ còn lại có 4 người, muốn ứng phó mười mấy tên phân tử khủng bố là vô cùng khó khăn. Bọn họ mỗi người đều là tinh anh đặc chiến ngàn dặm mới tìm được một người, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt không cho phép hy sinh, đây là mệnh lệnh do chính thượng cấp nghiêm khắc ra lệnh. Hiện tại, chỉ cần hy sinh một người, có thể bảo toàn tính mạng 11 người, đây là quyết định sáng suốt nhất.
Nhưng những đội viên này vẫn không chịu rời khỏi đội trưởng của mình. Lúc này, phần tử khủng bố đã xuất hiện bên bên dòng suối. Đội viên đột kích liền bắn đạn, cản những người đó dồn lại vào trong phía rừng.
Shafula lập tức bố trí người từ trên xuống cùng dưới lên, dự định sẽ bọc lại rồi đánh úp.
Quan chỉ huy bên này mệnh lệnh: “Mau, các cậu lập tức lui, tuân theo mệnh lệnh.”
“Yes, sir!” Những chiến sĩ miễn cưỡng đáp ứng. “Lôi đội trưởng, anh nhất định phải sống, chúng tôi nhất định quay về cứu anh.”
Bọn họ đều đem toàn bộ lựu đạn bên hông để xuống bên cạnh y, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Tiểu đội trưởng trấn giữ con đường duy nhất có thể miễn cưỡng đi vào trong khu rừng gần đó, hai bên đều là khu rừng rậm rạp, dây leo quấn quýt, khó có thể chạy được, muốn từ trong rừng nhảy ra chặn ngang đường chạy của các chiến sĩ là không có khả năng.
Shafula lần thứ hai tổ chức tiến công, một tổ phân tử khủng bố từ trong rừng bắn ra một loạt mưa đạn, áp chế đạn lửa của đối phương, những người khác ở gần đó đồng thời tiếp cận chỗ cạn dòng suối.
Người đối diện động tác cực nhanh, lựu đạn ném liên tiếp, đem phân tử khủng bố tiếp cận y nổ chết, mưa đạn cũng không dừng lại, những người chết trước y tạo thành một tấm màn chắn.
Quả nhiên như y dự đoán, chống đỡ cùng lắm chỉ được 10 phút, từ trên dưới y những phần tử khủng bố ở những nơi mà y không thể ngăn chặn liền từ bốn phương tám hướng vây quanh lại. Y bắn hết đạn, ném hết lựu đạn, từ trên người rút ra mã tấu, cùng kẻ địch vật lộn kịch liệt.
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ làm bộ ở sát bên cạnh Irene bảo vệ cô, không tham gia tiến công, nhưng vẫn có thể thấy rõ được tình hình.
Vệ Thiên Vũ chỉ biết là y là một đội viên đột kích, trong lòng chỉ có bội phục cùng lo nghĩ.
Lăng Tử Hàn nỗ lực vẫn duy trì lạnh lùng thường ngày, nhưng trong lòng lại chấn động mạnh, đó là cảm giác mà cậu chưa bao giờ có.
Cậu đang sợ.
Tuy rằng không thấy rõ mặt người kia, lại cách cậu khá xa, thế nhưng cậu vô cùng quen thuộc thân hình của y, ngay cả động tác mang tính thói quen kia.
Y là Lôi Hồng Phi.
Lăng Tử Hàn âm thầm cắn răng, trừng trừng nhìn y giở tay nhấc chân, từng động tác đều mang vạn lực, nào là chân đá, tay đánh, quơ mã tấu chém vào chỗ hiểm của những người vây quanh muốn bắt sống y. Động tác của y nhanh chóng cũng rấ tàn nhẫn, là hoàn toàn chiến đấu quên mình, rất hiển nhiên, y đã chuẩn bị tinh thần hy sinh, hoàn toàn không có dự định sống.
Trong nháy mắt, một Lăng Tử Hàn luôn luôn dù cho núi băng có tan vẫn lạnh lùng liền có một suy nghĩ, nếu như chính mình không phải Ngân Dực Liệp Thủ thì tốt rồi, không có gánh vác sứ mệnh quốc gia thì tốt rồi, cậu có thể không chút do dự chạy qua bên đó, cùng Lôi Hồng Phi sóng vai chiến đấu, bằng năng lực hai người bọn họ, nhất định có thể sống chạy đi.
Thế nhưng, hiện tại cậu chỉ có thể đứng ở chỗ này, hờ hững nhìn Lôi Hồng Phi rốt cục bị kẻ địch dùng báng súng nặng nề đánh ngay vào ót, nhìn y mềm người ngã xuống, nhìn kẻ địch kẻ đấm tên đá vào người y, nhìn y bị bọn chúng thô lỗ kéo qua sông, ném tới trước mặt Shafula.
Ngay khi phát hiện Lôi Hồng Phi lưu lại đơn độc chiến đấu, Lăng Tử Hàn âm thầm phát ra tín hiệu, gọi những liệp thủ tới tiếp viện, nhưng hiển nhiên không còn kịp rồi. Vốn là dựa theo phương thức hành động của bọn họ, bắt giữ Shafula chủ yếu do cậu phụ trách, Vệ Thiên Vũ trợ giúp, những người khác chỉ là làm hậu viên phía sau, tùy thời phối hợp tác chiến. Giờ này khắc này, dù cho toàn bộ 6 người kia có chạy tới, cùng với cậu và Vệ Thiên Vũ, chưa chắc có thể tiêu diệt cả đám phân tử khủng bố ở đây, cứu ra Lôi Hồng Phi, chứ đừng đề cập tới việc bắt sống Shafula. Đương nhiên, nếu như bọn họ thật sự bại lộ thân phận, hành động lần này cũng thất bại. Chỉ là, hiện tại ngay cả cơ hội cũng không có, cậu chỉ có thể án binh bất động, đợi thời cơ mà xem xét. Nếu như cậu không hạ lệnh, những liệp nhân khác cũng không ra tay, vẫn đang lặng yên không một tiếng động mà ẩn náu trong rừng sâu.
Shafula ngồi xổm xuống, nhìn Lôi Hồng Phi đang mê man, lập tức đứng dậy mệnh lệnh: “Lập tức mang nó quay về.”
Irene không hiểu được liền hỏi: “Vì sao muốn đưa nó về? Giết ngay đi.”
Shafula lạnh lùng nói: “Anh muốn hỏi nó, làm sao tụi nó có thể chuẩn xác tìm ra chỗ của chúng ta rồi đến nhanh như vậy.”
Irene nhất thời hiểu được, không ngăn trở nữa, theo gã quay người trở về.
Shafula dùng bộ đàm mini vô tuyến nói với Guzman: “Chúng tôi bắt sống được một người, những người khác đều chạy thoát. Chúng tôi muốn đuổi theo, nhưng ngại đại đội của bọn họ lập tức chạy đến.”
Guzman lập tức nói: “Hiểu, chúng ta cũng lập tức rút lui, về địa điểm dự định họp lại.”
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ theo bọn họ, nhưng không có trở lại sơn cốc, mà là chui vào một cái hang nhỏ được ẩn sau một thác nước. Có người lấy ra một cây mã tấu Thụy Sĩ loại nhỏ, chuôi là một đèn pin, ấn vào sáng đèn, bọn họ dựa theo ánh sáng nhạt của đèn pin đi dọc theo con đường ẩm ướt.
Lăng Tử Hàn ngay từ cửa động đã bí mật đưa tay ấn vào cái nhẫn bộ xương khô thô to mang trên tay, lập tức bên trong từng chút từng chút một chảy ra một chất hóa học, chất đó là chất dịch mà giống cái của một loại côn trùng dùng để quyến rũ giống đực, có thể bay rất xa, cũng không bị người hoặc các thiết bị giám sát phát hiện.
Hiện tại, cậu đã khôi phục trấn định, trong lòng càng thêm bình tĩnh, suy nghĩ xoay chuyển nhanh hơn, hầu như thay đổi trong nháy mắt, một lòng muốn bắt lấy thời cơ tốt nhất, vừa có thể bắt sống Shafula, vừa có thể cứu Lôi Hồng Phi.
Đi hơn 2 giờ, hầu như tất cả mọi người đều mệt đến kiệt sức. Từ nãy đến giờ, bọn họ vừa chiến đấu vừa truy kích rồi giờ lại liên tục chạy trốn, không được nghỉ ngơi, thể lực đều tiêu hao không ít.
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ cũng giả bộ thở thở hồng hộc, kỳ thực thể lực vẫn dư thừa. Hai người nhìn chung quanh, phân tích tình huống, phán đoán thử xem có thể động thủ hay không.
Thế nhưng, con đường trong động này rất nhỏ, phía trước cùng phía sau bọn họ đều có rất nhiều người, hoàn toàn không nắm chắc được phần thắng.
Lăng Tử Hàn cố gắng nhẫn nại, tự lực nói chính mình không được hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải bảo trì trình độ trước sau như một, tuyệt không để tình cảm rối loạn lý trí, bằng không, có khả năng vừa không cứu được Lôi Hồng Phi, mà tiểu tổ bọn họ cũng sẽ gặp nguy hiểm. Cậu không ngại cùng Lôi Hồng Phi chết chung, nhưng Vệ Thiên Vũ không thể xảy ra chuyện.
Cậu thở thật sâu, nỗ lực không nghĩ tới chuyện của Lôi Hồng Phi. Hiện tại, nhiệm vụ càng thêm khó khăn, cũng càng thêm nguy hiểm, cậu càng phải cẩn thận.
Rốt cục, bọn họ thấy được một tia sáng.
Đây là một cửa động khác, bị tầng tầng lớp lớp cây che khuất.
Những người đi phía trước chậm rãi đem mấy cành cây bụi đẩy ra, đưa đầu ra thăm dò, sau đó mới đi ra.
Những người ở phía sau lập tức đi theo ra, thở phào nhẹ nhõm.
Trước mặt bọn họ là một con đường đất, có thể đi xe, lúc này có sẵn một chiếc xe việt dã cùng hai chiếc xe tải đậu sẵn.
Shafula cùng tài xế nói chuyện, sau đó leo lên xe việt dã.
Irene quay đầu nói với Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn cười cười: “Cùng lên xe đi.”
Hai người dường như đều quá mệt, nên yên lặng ngồi vào xe việt dã.
Những người khác đều leo lên hai chiếc xe tải đằng sau. Lôi Hồng Phi vẫn đang hôn mê, bị những người đó quăng vào xe như một món hàng.
Xe nhanh chóng chạy về phía trước.
Shafula lúc này mới nhìn Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn, thờ ơ cười: “Thế nào? Mệt à?”
Lăng Tử Hàn nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt băng lãnh.
Vệ Thiên Vũ miễn cưỡng cười cười: “Đúng vậy, có chút mệt.”
Irene cũng mệt mỏi nên sắc mặt trắng bệch, nói với Shafula: “Hôm nay Tiểu Thu cứu em không ít lần, nếu không có thể bị bọn chúng đánh lén, chết sớm rồi.”
Shafula nghe xong, sắc mặt cũng nhẹ nhàng hòa ái hơn, nói với Lăng Tử Hàn: “Tiểu Thu, cám ơn.”
Lăng Tử Hàn quay đầu nhìn gã, rất có lễ phép mà hạ thấp người, nhưng vẫn không hé răng.
Vệ Thiên Vũ nhanh chóng khiêm tốn nói: “Shafula tiên sinh quá khách khí, chúng tôi cứu Irene cũng là đương nhiên, không coi là gì quan trọng.”
Irene cười hì hì nói: “Ý của anh là mạng của tôi không là gì quan trọng phải không?”
Vệ Thiên Vũ lập tức xua tay: “Phu nhân hiểu lầm ý tôi rồi. Chính là bởi vì phu nhân rất tôn quý, cho nên chúng tôi mới liều mạng cứu viện.”
Shafula thấy Vệ Thiên Vũ thành thật như thế, bị Irene trêu chọc đến tay chân luống cuống, trên mặt tiếu ý càng đậm. Gã hơi hơi gật đầu: “Hôm nay nếu như không phải có cậu cùng Tiểu Thu, chỉ sợ cái đám đội viên đột kích chết tiệt kia đã tấn công vào trong cốc, vậy không chỉ Irene, chúng tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên, tôi cũng muốn cảm ơn các cậu.” Nói xong, gã hướng bọn họ vươn tay ra.
Vệ Thiên Vũ lập tức cùng gã bắt tay, thành khẩn nói: “Đây là việc mà chúng tôi phải làm. Từ khi chúng tôi đến đây, tướng quân cùng phu nhân đều rất chăm sóc chúng tôi, kỳ thực vốn là người một nhà.”
Irene vừa nghe liền mừng rỡ: “Đúng vậy đúng vậy, lời này của Musa tôi rất thích.”
Shafula mỉm cười, đưa tay hướng về phía Lăng Tử Hàn: “Tiểu Thu, cảm ơn cậu.”
Lăng Tử Hàn lãnh đạm mà đưa tay ra nắm lấy tay gã, định nắm một chút liền buông ra.
Thế nhưng Shafula lại nắm chặt tay cậu, qua một hồi lâu vẫn không buông.
Lăng Tử Hàn nhíu mi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt gã.
Sắc mặt Irene cũng trầm xuống, hừ một tiếng.
Bên môi Shafula tràn đầy tiếu ý, cực ám muội mà nắm chặt lấy bàn tay của Lăng Tử Hàn, sau đó mới buông ra, lập tức xoay người sang chỗ khác, nhìn phía trước.
Đến tận chạng vạng, bọn họ mới vào trong một cái thôn làng nhỏ ở trong một vùng núi không người lui tới, ngọn đèn dầu xa xôi mơ hồ chớp động tỏa ra ánh vàng cam, giữa bầu trời chiều mang đến cảm giác ấm áp.
Xe chạy thẳng về về phía trước, trực tiếp chạy vào trong làng.
Lập tức có rất nhiều người xông tới, thân thiết hô hoán tên Shafula. Ở đây dường như đều là dân bản địa, không chỉ có đàn ông tay cầm súng tự động, còn có không ít phụ nữ, người già cùng trẻ nhỏ, nhìn qua thiện lương chất phác, hiển nhiên là người dân thường.
Shafula mỉm cười rồi vẫy tay chào mọi người, liền bị mọi người vây quanh. Ở chỗ này, gã giống như là người đứng đầu, có tôn nghiêm cao cao tại thượng, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn gã, khiến gã trông càng thêm uy quyền.
Con mắt Irene sáng rực lên, nhìn bóng lưng gã dần rời xa, một lát sau mới quay đầu về phía Vệ Thiên Vũ nói: “Chúng ta cũng đi theo đi.”
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đều biết rõ, bọn họ đã tới căn cứ địa bí mật của quân cách mạng Thánh Nguyệt.
HẾT CHAP 18
Mục lục
Beta: Kaori0kawa
Trong nháy mắt, Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ liền tính toán cẩn thận tất cả các trường hợp. Trong rừng có không ít người, hơn nữa mục đích bọn họ đến đây không thể coi thường. Là người do Guzman phái tới âm thầm bảo hộ Irene? Hay là người do Shafula phái tới giám sát hai người họ? Hoặc là đội đột kích Thiểm Điện? Cũng có thể là tiểu tổ Alpha?
Suy tư chốc lát, Lăng Tử Hàn quyết định thật nhanh, đưa tay kéo Irene trốn sau một tảng đá lớn.
Vệ Thiên Vũ đồng thời cũng trốn sau một cây đại thụ.
Irene nao nao, lập tức phản ứng, từ bên hông rút ra cây súng lục, lẳng lặng chú ý động tĩnh chung quanh.
Lăng Tử Hàn rút ra một khẩu “Desert Eagle” mà Irene đã đưa cậu, Vệ Thiên Vũ cũng nắm trong tay một cây súng lục đã lấy lúc còn trong động núi.
Trong rừng yên tĩnh như một khu rừng chết.
Đối phương hiển nhiên cũng biết ba người họ đã phát hiện ra, nhưng không có hành động thiếu suy nghĩ, dường như đang chờ ba người họ động trước.
Irene từ trong túi áo lấy ra một cái tai nghe vô tuyến, nhẹ giọng gọi: “Hắc ưng, dạ oanh bị nhốt, dạ oanh bị nhốt, lập tức đến.”
Shafula đầu bên kia nhanh chóng nói: “Hắc ưng rõ, kiên trì tại đó, lập tức tới.”
Lăng Tử Hàn đã có thể khẳng định, người trong rừng nhất định là bộ đội đặc chủng, hơn nữa chỉ là một tiểu đội trinh sát, dựa theo quy định, đại khái cũng khoảng 10 người, bằng không cũng không cần cẩn thận đến vậy. Trong lòng cậu tuy rất lo lắng, hy vọng quan chỉ huy của tiểu đội có thể đưa ra quyết định chính xác, đừng vì tham công mà liều lĩnh, lập tức lui về.
Thế nhưng, đối phương thấy bọn họ chỉ có ba người, hiển nhiên muốn giam giữ bọn họ, sau một hồi yên lặng, bên kia liền có động tĩnh, nhưng chỉ làm ra những âm thanh tựa như động vật nhỏ qua bụi cỏ mà thôi.
Irene không có khả năng nhận biết năng lực như hai người họ, nhưng trực giác của con người lại cho cô cảm nhận được rằng có nguy hiểm đang kề cận. Cô luôn hưởng thụ một cuộc sống kiêu ngạo ương ngạnh, không quen với việc nhẫn nại ẩn núp, tâm trạng hiện tại vô cùng bực dọc, liền nổ súng trước.
Lập tức, tiếng súng bên đối phương cũng vang lên.
Đó là súng trường đột kích TU39 do Trung Quốc tự mình nghiên cứu chế tạo, thỉnh thoảng còn có thanh âm của khẩu D77, Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ lập tức kết luận, đây là tiểu đội của đội đột kích Thiểm Điện.
Hai người vừa nổ súng bắn trả, vừa sốt ruột.
Trong sơn cốc, chắc chắn Guzman cùng Shafula đang tập hợp người, ít nhất cũng hơn 200 người, đều là phần tử khủng bố vũ trang hạng nặng, đối phó với một tiểu đội 10 người là dư sức.
Đối phương vừa nổ súng vừa đi về phía ba người bọn họ, hai người họ bắn trả cũng chỉ có thể làm giảm tốc độ của đối phương chứ không thể ngăn được.
Irene không hề sợ hãi, sắc mặt ửng đỏ, đôi mắt màu bích lục mở lớn, hình như rất hưng phấn. Nếu như không phải có Lăng Tử Hàn đang đỡ cho cô, chỉ sợ cô đã mấy lần bị trúng đạn.
Tiểu tổ liệp nhân muốn chính là Shafula, cho nên tạm thời không thể khiến cho Irene gặp nguy hiểm, bằng không hai người họ không thể thoát được hiềm nghi.
Đội viên đột kích càng lúc càng gần, Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ mặt vẫn không đổi sắc. Bất quá, đường đạn của hai người họ bắn ra đều lệch, chỉ trúng thân cây hoặc là tảng đá ven rừng.
Tiếng súng kịch liệt quanh quẩn trong rừng rậm, đặc biệt chói tai. Đàn chim rừng kinh hãi bay tán loạn, tiếng kêu oa oa của quạ cùng tiếng không khí lay động do đàn chim vỗ cánh khiến cho khu rừng mang thêm cảm giác thấp thỏm lo âu.
Hai bên bắn nhau vài phút thì Shafula mang theo cả đoàn người lên vây quanh đó. Bọn họ vô cùng quen thuộc địa hình, không biết từ đâu chui ra, vừa xuất hiện liền chiếm thế thượng phong, hình thành vòng vây.
Đến tận lúc này, quan chỉ huy bên kia mới nhận định được tình hình nguy cấp, hạ lệnh lui lại.
Đội viên đột kích lập tức ném ra quả rocket, một trận nổ vang trời, sau đó chạy lui về phía sau.
Shafula không chút do dự hạ lệnh truy kích.
Bên người gã vẫn có hơn 10 người nghiêm mật bảo hộ, Lăng Tử Hàn xem xét kĩ một chút, không tìm được cơ hội hạ thủ, không thể làm gì khác hơn là xông tới phía trước cùng bọn họ.
Đội viên đột kích mặc dù ai cũng mặc đồng phục màu tùng lâm, nhưng trên mặt có nét vẽ quẹt qua, mượn địa hình trong rừng mà hành động, lúc ẩn lúc hiện, tốc độ lui về sau vô cùng mau.
Thế nhưng phần tử khủng bố truy kích bọn họ không phải kẻ đầu đường xó chợ, đều đã từng tiếp thu huấn luyện cơ bản, lại có kinh nghiệm thực chiến, bởi vậy vẫn đuổi theo không bỏ.
Mưa đạn bay qua, thỉnh thoảng có người rồi ngã xuống. Đội viên đột kích bên kia hiển nhiên cũng có người bị thương, nhưng đều kiên trì chiến đấu. Ở đây núi xanh liền nhau, địa hình phức tạp, phi cơ trực thăng rất khó tiếp ứng, bọn họ chỉ có thể dựa vào mình mà đột phá vòng vây.
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ chậm rãi áp sát, giám sát chặt chẽ hướng đi của Shafula, song song đó cũng không ngừng lưu ý tình hình chiến đấu.
Nhanh chóng, đội viên đột kích lao xuống sơn cốc, chạy qua dòng suối chảy xiết, không chạy vào khu rừng đối diện.
Quan chỉ huy tiểu đội hướng tay ra lệnh cho quân sĩ dưới trướng: “Các cậu đi trước, tôi yểm hộ phía sau.”
Những người khác lập tức nóng nảy: “Không được, cùng nhau đi, cùng nhau lưu.”
“Tuân theo mệnh lệnh.” Người nọ lạnh lùng nói. “Bọn họ nhiều người, các cậu muốn chết hết cả đám phải không?”
Một đội viên nói rằng: “Lôi đội trưởng, chúng tôi gọi hậu viên rồi, cố gắng chống đỡ nửa giờ là bọn họ là có thể chạy tới.”
Người nọ vô cùng bình tĩnh nói: “Chúng ta chỉ có thể chống đỡ thêm 10 phút mà thôi, hậu viên có đến kịp hay không? Còn người bị thương nữa thì sao?”
Tiểu đội bọn họ có 12 người, hiện tại có 4 đội viên mất đi năng lực hành động, mỗi người có 1 người cõng trên lưng, nói cách khác có tám người mất đi sức chiến đấu, chỉ còn lại có 4 người, muốn ứng phó mười mấy tên phân tử khủng bố là vô cùng khó khăn. Bọn họ mỗi người đều là tinh anh đặc chiến ngàn dặm mới tìm được một người, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, tuyệt không cho phép hy sinh, đây là mệnh lệnh do chính thượng cấp nghiêm khắc ra lệnh. Hiện tại, chỉ cần hy sinh một người, có thể bảo toàn tính mạng 11 người, đây là quyết định sáng suốt nhất.
Nhưng những đội viên này vẫn không chịu rời khỏi đội trưởng của mình. Lúc này, phần tử khủng bố đã xuất hiện bên bên dòng suối. Đội viên đột kích liền bắn đạn, cản những người đó dồn lại vào trong phía rừng.
Shafula lập tức bố trí người từ trên xuống cùng dưới lên, dự định sẽ bọc lại rồi đánh úp.
Quan chỉ huy bên này mệnh lệnh: “Mau, các cậu lập tức lui, tuân theo mệnh lệnh.”
“Yes, sir!” Những chiến sĩ miễn cưỡng đáp ứng. “Lôi đội trưởng, anh nhất định phải sống, chúng tôi nhất định quay về cứu anh.”
Bọn họ đều đem toàn bộ lựu đạn bên hông để xuống bên cạnh y, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Tiểu đội trưởng trấn giữ con đường duy nhất có thể miễn cưỡng đi vào trong khu rừng gần đó, hai bên đều là khu rừng rậm rạp, dây leo quấn quýt, khó có thể chạy được, muốn từ trong rừng nhảy ra chặn ngang đường chạy của các chiến sĩ là không có khả năng.
Shafula lần thứ hai tổ chức tiến công, một tổ phân tử khủng bố từ trong rừng bắn ra một loạt mưa đạn, áp chế đạn lửa của đối phương, những người khác ở gần đó đồng thời tiếp cận chỗ cạn dòng suối.
Người đối diện động tác cực nhanh, lựu đạn ném liên tiếp, đem phân tử khủng bố tiếp cận y nổ chết, mưa đạn cũng không dừng lại, những người chết trước y tạo thành một tấm màn chắn.
Quả nhiên như y dự đoán, chống đỡ cùng lắm chỉ được 10 phút, từ trên dưới y những phần tử khủng bố ở những nơi mà y không thể ngăn chặn liền từ bốn phương tám hướng vây quanh lại. Y bắn hết đạn, ném hết lựu đạn, từ trên người rút ra mã tấu, cùng kẻ địch vật lộn kịch liệt.
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ làm bộ ở sát bên cạnh Irene bảo vệ cô, không tham gia tiến công, nhưng vẫn có thể thấy rõ được tình hình.
Vệ Thiên Vũ chỉ biết là y là một đội viên đột kích, trong lòng chỉ có bội phục cùng lo nghĩ.
Lăng Tử Hàn nỗ lực vẫn duy trì lạnh lùng thường ngày, nhưng trong lòng lại chấn động mạnh, đó là cảm giác mà cậu chưa bao giờ có.
Cậu đang sợ.
Tuy rằng không thấy rõ mặt người kia, lại cách cậu khá xa, thế nhưng cậu vô cùng quen thuộc thân hình của y, ngay cả động tác mang tính thói quen kia.
Y là Lôi Hồng Phi.
Lăng Tử Hàn âm thầm cắn răng, trừng trừng nhìn y giở tay nhấc chân, từng động tác đều mang vạn lực, nào là chân đá, tay đánh, quơ mã tấu chém vào chỗ hiểm của những người vây quanh muốn bắt sống y. Động tác của y nhanh chóng cũng rấ tàn nhẫn, là hoàn toàn chiến đấu quên mình, rất hiển nhiên, y đã chuẩn bị tinh thần hy sinh, hoàn toàn không có dự định sống.
Trong nháy mắt, một Lăng Tử Hàn luôn luôn dù cho núi băng có tan vẫn lạnh lùng liền có một suy nghĩ, nếu như chính mình không phải Ngân Dực Liệp Thủ thì tốt rồi, không có gánh vác sứ mệnh quốc gia thì tốt rồi, cậu có thể không chút do dự chạy qua bên đó, cùng Lôi Hồng Phi sóng vai chiến đấu, bằng năng lực hai người bọn họ, nhất định có thể sống chạy đi.
Thế nhưng, hiện tại cậu chỉ có thể đứng ở chỗ này, hờ hững nhìn Lôi Hồng Phi rốt cục bị kẻ địch dùng báng súng nặng nề đánh ngay vào ót, nhìn y mềm người ngã xuống, nhìn kẻ địch kẻ đấm tên đá vào người y, nhìn y bị bọn chúng thô lỗ kéo qua sông, ném tới trước mặt Shafula.
Ngay khi phát hiện Lôi Hồng Phi lưu lại đơn độc chiến đấu, Lăng Tử Hàn âm thầm phát ra tín hiệu, gọi những liệp thủ tới tiếp viện, nhưng hiển nhiên không còn kịp rồi. Vốn là dựa theo phương thức hành động của bọn họ, bắt giữ Shafula chủ yếu do cậu phụ trách, Vệ Thiên Vũ trợ giúp, những người khác chỉ là làm hậu viên phía sau, tùy thời phối hợp tác chiến. Giờ này khắc này, dù cho toàn bộ 6 người kia có chạy tới, cùng với cậu và Vệ Thiên Vũ, chưa chắc có thể tiêu diệt cả đám phân tử khủng bố ở đây, cứu ra Lôi Hồng Phi, chứ đừng đề cập tới việc bắt sống Shafula. Đương nhiên, nếu như bọn họ thật sự bại lộ thân phận, hành động lần này cũng thất bại. Chỉ là, hiện tại ngay cả cơ hội cũng không có, cậu chỉ có thể án binh bất động, đợi thời cơ mà xem xét. Nếu như cậu không hạ lệnh, những liệp nhân khác cũng không ra tay, vẫn đang lặng yên không một tiếng động mà ẩn náu trong rừng sâu.
Shafula ngồi xổm xuống, nhìn Lôi Hồng Phi đang mê man, lập tức đứng dậy mệnh lệnh: “Lập tức mang nó quay về.”
Irene không hiểu được liền hỏi: “Vì sao muốn đưa nó về? Giết ngay đi.”
Shafula lạnh lùng nói: “Anh muốn hỏi nó, làm sao tụi nó có thể chuẩn xác tìm ra chỗ của chúng ta rồi đến nhanh như vậy.”
Irene nhất thời hiểu được, không ngăn trở nữa, theo gã quay người trở về.
Shafula dùng bộ đàm mini vô tuyến nói với Guzman: “Chúng tôi bắt sống được một người, những người khác đều chạy thoát. Chúng tôi muốn đuổi theo, nhưng ngại đại đội của bọn họ lập tức chạy đến.”
Guzman lập tức nói: “Hiểu, chúng ta cũng lập tức rút lui, về địa điểm dự định họp lại.”
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ theo bọn họ, nhưng không có trở lại sơn cốc, mà là chui vào một cái hang nhỏ được ẩn sau một thác nước. Có người lấy ra một cây mã tấu Thụy Sĩ loại nhỏ, chuôi là một đèn pin, ấn vào sáng đèn, bọn họ dựa theo ánh sáng nhạt của đèn pin đi dọc theo con đường ẩm ướt.
Lăng Tử Hàn ngay từ cửa động đã bí mật đưa tay ấn vào cái nhẫn bộ xương khô thô to mang trên tay, lập tức bên trong từng chút từng chút một chảy ra một chất hóa học, chất đó là chất dịch mà giống cái của một loại côn trùng dùng để quyến rũ giống đực, có thể bay rất xa, cũng không bị người hoặc các thiết bị giám sát phát hiện.
Hiện tại, cậu đã khôi phục trấn định, trong lòng càng thêm bình tĩnh, suy nghĩ xoay chuyển nhanh hơn, hầu như thay đổi trong nháy mắt, một lòng muốn bắt lấy thời cơ tốt nhất, vừa có thể bắt sống Shafula, vừa có thể cứu Lôi Hồng Phi.
Đi hơn 2 giờ, hầu như tất cả mọi người đều mệt đến kiệt sức. Từ nãy đến giờ, bọn họ vừa chiến đấu vừa truy kích rồi giờ lại liên tục chạy trốn, không được nghỉ ngơi, thể lực đều tiêu hao không ít.
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ cũng giả bộ thở thở hồng hộc, kỳ thực thể lực vẫn dư thừa. Hai người nhìn chung quanh, phân tích tình huống, phán đoán thử xem có thể động thủ hay không.
Thế nhưng, con đường trong động này rất nhỏ, phía trước cùng phía sau bọn họ đều có rất nhiều người, hoàn toàn không nắm chắc được phần thắng.
Lăng Tử Hàn cố gắng nhẫn nại, tự lực nói chính mình không được hành động thiếu suy nghĩ, nhất định phải bảo trì trình độ trước sau như một, tuyệt không để tình cảm rối loạn lý trí, bằng không, có khả năng vừa không cứu được Lôi Hồng Phi, mà tiểu tổ bọn họ cũng sẽ gặp nguy hiểm. Cậu không ngại cùng Lôi Hồng Phi chết chung, nhưng Vệ Thiên Vũ không thể xảy ra chuyện.
Cậu thở thật sâu, nỗ lực không nghĩ tới chuyện của Lôi Hồng Phi. Hiện tại, nhiệm vụ càng thêm khó khăn, cũng càng thêm nguy hiểm, cậu càng phải cẩn thận.
Rốt cục, bọn họ thấy được một tia sáng.
Đây là một cửa động khác, bị tầng tầng lớp lớp cây che khuất.
Những người đi phía trước chậm rãi đem mấy cành cây bụi đẩy ra, đưa đầu ra thăm dò, sau đó mới đi ra.
Những người ở phía sau lập tức đi theo ra, thở phào nhẹ nhõm.
Trước mặt bọn họ là một con đường đất, có thể đi xe, lúc này có sẵn một chiếc xe việt dã cùng hai chiếc xe tải đậu sẵn.
Shafula cùng tài xế nói chuyện, sau đó leo lên xe việt dã.
Irene quay đầu nói với Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn cười cười: “Cùng lên xe đi.”
Hai người dường như đều quá mệt, nên yên lặng ngồi vào xe việt dã.
Những người khác đều leo lên hai chiếc xe tải đằng sau. Lôi Hồng Phi vẫn đang hôn mê, bị những người đó quăng vào xe như một món hàng.
Xe nhanh chóng chạy về phía trước.
Shafula lúc này mới nhìn Vệ Thiên Vũ cùng Lăng Tử Hàn, thờ ơ cười: “Thế nào? Mệt à?”
Lăng Tử Hàn nhìn ngoài cửa sổ, vẻ mặt băng lãnh.
Vệ Thiên Vũ miễn cưỡng cười cười: “Đúng vậy, có chút mệt.”
Irene cũng mệt mỏi nên sắc mặt trắng bệch, nói với Shafula: “Hôm nay Tiểu Thu cứu em không ít lần, nếu không có thể bị bọn chúng đánh lén, chết sớm rồi.”
Shafula nghe xong, sắc mặt cũng nhẹ nhàng hòa ái hơn, nói với Lăng Tử Hàn: “Tiểu Thu, cám ơn.”
Lăng Tử Hàn quay đầu nhìn gã, rất có lễ phép mà hạ thấp người, nhưng vẫn không hé răng.
Vệ Thiên Vũ nhanh chóng khiêm tốn nói: “Shafula tiên sinh quá khách khí, chúng tôi cứu Irene cũng là đương nhiên, không coi là gì quan trọng.”
Irene cười hì hì nói: “Ý của anh là mạng của tôi không là gì quan trọng phải không?”
Vệ Thiên Vũ lập tức xua tay: “Phu nhân hiểu lầm ý tôi rồi. Chính là bởi vì phu nhân rất tôn quý, cho nên chúng tôi mới liều mạng cứu viện.”
Shafula thấy Vệ Thiên Vũ thành thật như thế, bị Irene trêu chọc đến tay chân luống cuống, trên mặt tiếu ý càng đậm. Gã hơi hơi gật đầu: “Hôm nay nếu như không phải có cậu cùng Tiểu Thu, chỉ sợ cái đám đội viên đột kích chết tiệt kia đã tấn công vào trong cốc, vậy không chỉ Irene, chúng tôi cũng sẽ gặp nguy hiểm, cho nên, tôi cũng muốn cảm ơn các cậu.” Nói xong, gã hướng bọn họ vươn tay ra.
Vệ Thiên Vũ lập tức cùng gã bắt tay, thành khẩn nói: “Đây là việc mà chúng tôi phải làm. Từ khi chúng tôi đến đây, tướng quân cùng phu nhân đều rất chăm sóc chúng tôi, kỳ thực vốn là người một nhà.”
Irene vừa nghe liền mừng rỡ: “Đúng vậy đúng vậy, lời này của Musa tôi rất thích.”
Shafula mỉm cười, đưa tay hướng về phía Lăng Tử Hàn: “Tiểu Thu, cảm ơn cậu.”
Lăng Tử Hàn lãnh đạm mà đưa tay ra nắm lấy tay gã, định nắm một chút liền buông ra.
Thế nhưng Shafula lại nắm chặt tay cậu, qua một hồi lâu vẫn không buông.
Lăng Tử Hàn nhíu mi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mặt gã.
Sắc mặt Irene cũng trầm xuống, hừ một tiếng.
Bên môi Shafula tràn đầy tiếu ý, cực ám muội mà nắm chặt lấy bàn tay của Lăng Tử Hàn, sau đó mới buông ra, lập tức xoay người sang chỗ khác, nhìn phía trước.
Đến tận chạng vạng, bọn họ mới vào trong một cái thôn làng nhỏ ở trong một vùng núi không người lui tới, ngọn đèn dầu xa xôi mơ hồ chớp động tỏa ra ánh vàng cam, giữa bầu trời chiều mang đến cảm giác ấm áp.
Xe chạy thẳng về về phía trước, trực tiếp chạy vào trong làng.
Lập tức có rất nhiều người xông tới, thân thiết hô hoán tên Shafula. Ở đây dường như đều là dân bản địa, không chỉ có đàn ông tay cầm súng tự động, còn có không ít phụ nữ, người già cùng trẻ nhỏ, nhìn qua thiện lương chất phác, hiển nhiên là người dân thường.
Shafula mỉm cười rồi vẫy tay chào mọi người, liền bị mọi người vây quanh. Ở chỗ này, gã giống như là người đứng đầu, có tôn nghiêm cao cao tại thượng, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn gã, khiến gã trông càng thêm uy quyền.
Con mắt Irene sáng rực lên, nhìn bóng lưng gã dần rời xa, một lát sau mới quay đầu về phía Vệ Thiên Vũ nói: “Chúng ta cũng đi theo đi.”
Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đều biết rõ, bọn họ đã tới căn cứ địa bí mật của quân cách mạng Thánh Nguyệt.
HẾT CHAP 18
Mục lục
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất