Chương 36: Cổ kim khổng tước Sẻ vàng, làm sao cho đặng ngang hàng mà so?
Quân vương nỡ hoài nghi tướng giỏi
Để quân sư mệt mỏi lui về
Vũ Thương như lũ vỡ đê
Đánh vào phòng tuyến cười chê kế hèn.
___________________________________________
Sáng hôm sau, Tử Nhiên là người tỉnh dậy đầu tiên, người luyện võ ngũ giác minh mẫn, cô chỉ vừa nghe thấy tiếng cành cây bị đạp gãy thì lập tức bật dậy. Vừa mở mắt đã thấy Quỳnh An từ lúc nào đã đứng ở bên ngoài cửa miếu.
"A! Chào buổi sáng." Quỳnh An nở nụ cười, lùi về sau một bước.
"Má đào định đi đâu?" Lời này là của Sinh Nhiên, ả bắt đầu bày Vạn yêu đồ ra. Quỳnh An biết mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng xấu. Vạn yêu đồ tuy sinh ra để trừ yêu, nhưng nếu muốn vẫn có thể thu cả nhân loại vào đó.
"Ê khoan, tôi có thể giải thích!" Quỳnh An la lên, cô không thể nói rằng cô chuẩn bị chạy trốn được, quả nhiên là mấy người này muốn bắt mình. Quỳnh An cắn môi, bút trên tay Sinh Nhiên đã bắt đầu chạm xuống tranh, để lại trên đó một vết mực đen nhánh.
"Tôn Quỳn..." Sinh Nhiên chưa kịp hoàn thành nét bút, một lưỡi đao gió xé tan sự im lặng mà lao tới, đánh văng chiếc bút trên tay ả.
"Tôi đã bảo khoan mà... Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, để tôi quỳ xuống xin lỗi cô..." Quỳnh An vừa nói, vừa chậm rãi cúi người xuống, ngay khi mười ngón tay chạm xuống mặt đất, một cơn gió xuất hiện, chạy từ mười đầu ngón tay cô đến tay Sinh Nhiên, khóa chặt bàn tay ả bên dưới đất, nhưng cũng hất Quỳnh An ra xa.
Sinh Nhiên phản ứng rất nhanh, chỉ kịp nghe một tiếng Tử Nhiên, vị Ẩn sư bên cạnh đã ngay lập tức lao ra cửa. Quỳnh An lồm cồm bò dậy từ dưới đất, cô phóng một lưỡi đao gió lên trời. Cắt đứt sợi dây đã cột sẵn, khiến cành cây nhanh như chớp hất về phía Tử Nhiên, đánh cô ta văng ngược lại vào miếu.
Mà điều mà Sinh Nhiên không ngờ được chính là khi Tử Nhiên vừa bị hất trở lại, thì cánh cửa của ngôi miếu ngay lập tức bị đóng chặt lại. Ả lắng tai nghe, chỉ thấy Quỳnh An càng chạy càng xa, càng xa.
"Chà... Ồn ào nhỉ?" Âm thanh lười biếng vang lên bên tai làm Sinh Nhiên cau mày. Có thể Tôn Quỳnh An kia đã làm trò gì đó mới có thể không tạo ra tiếng động mà thoát ra ngoài gài bẫy. Sinh Nhiên và Tử Nhiên theo võ đạo, hai người có thể bị những trò tu tiên của cô ta đánh lừa, nhưng Khổng Khuynh Thành thì không thể, bởi vì....
"Không cần đuổi theo cô ta đâu." Nàng ta nói, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cơn lốc đang quấn lấy cổ tay của Sinh Nhiên, ngay lập tức, cơn lốc kia biến mất.
"Tại sao ban đầu người lại muốn giúp cô ta?" Tử Nhiên chán ghét phủi hết mớ bụi cát dính trên người mình, sau đó lại giúp Sinh Nhiên thu dọn Vạn yêu đồ.
"Quà quý mà đường chủ Nhân Sinh đường cho, ta không nhận thì đúng là thất lễ rồi." Khổng Khuynh Thành cười đáp.
"Con chim sẻ bụng vàng kia sao? Ả chỉ là loại sáo sậu, cò hoang sánh sao cho được với dòng khổng Tước cao quý như nàng? Mà nàng phải nhượng bộ ả ta." Sinh Nhiên chậm rãi nói. Hoàng Lung Tinh Quân chẳng qua chỉ may mắn có được tuệ nhãn, nhìn được vài kiếp sống nhân sinh, tiên tri được ít huyền cơ thiên hạ. Làm sao sánh được với Lưu Ly khổng tước nhận được Thiên nhãn từ bậc thần quân.
"Tuệ nhãn tuy không phải thuộc về thần quân, nhưng cũng do bậc thánh nhân của nhân loại tạo ra. Kẻ sở hữu nó muốn sống lâu thì phải dùng nó làm việc tốt, nếu không ắt bị nó khắc chết. Con chim vàng kia tuy có hành vi hung hiểm, nhưng nó chắc chắn không dám dùng tuệ nhãn làm việc xấu."
"Việc xấu nó không dám làm, việc bình thường nó cũng sẽ không tốn hơi làm, vậy nên nó chỉ có thể làm việc tốt mà thôi. Mà việc tốt thì giúp đỡ nó chút cũng không thiệt gì." Nàng ta vừa nói vừa gỡ xuống mảnh vải che lấy mắt mình, trên là một đôi mày trăng non, kéo xuống cánh mũi thon nhỏ, trông lười biếng lại không kém phần thanh nhã. Khổng Khuynh Thành cắn lấy môi mỏng, nhẹ nhàng để lại trên đó một vệt đỏ, lại từ từ chớp đôi mắt khổng tước một hai lần, mi mắt tựa như cánh bướm đang bay. Chỉ tiếc tròng mắt của nàng lại mang một màu trắng đục, không hề chứa chút ánh sáng nào.
"Nàng sao rồi?" Sinh Nhiên dẹp bỏ cơn bực tức của mình, nhẹ nhàng vuốt lấy má nàng. Ả nhìn Khổng Khuynh Thành nghiêng nghiêng đầu, dùng má cọ vào tay mình. Sinh Nhiên thừa biết Khổng Khuynh Thành mù, nhưng cũng không thể xem là mù, trên thế gian này có ai dám đứng ra nhận là tỏ tường hơn nàng chứ. Tuy quyền năng là thế, nhưng vị thánh nữ này vẫn có một khuyết điểm cũng vì đôi mắt đó. Chính là vào những ngày trăng tròn, ngày yêu giới mạnh mẽ nhất, nàng sẽ trở thành kẻ yếu đuối nhất thế gian.
Và trùng hợp làm sao, hôm nay là trăng tròn.
"A... Hình như tay này không phải là tay Tử Ngọc... ta không thích tay của Sinh Hoa đâu."
"Khổng Khuynh Thành." Sinh Nhiên gằn giọng, sau đó lại nhẹ nhàng nói. "Rõ ràng ba ngày trước nàng còn bảo rất thích mà."
Tử Nhiên "Em còn sống đấy..."
Khổng Khuynh Thành "..."
"... Được rồi. Không đùa nữa..." Khổng Khuynh Thành nhún vai, nàng ta cúi người xuống, hơi khó khăn mò mẫm lấy tấm khăn trải của Tử Nhiên, không có vẻ gì là tinh tường như tối qua cả. "Chúng ta sẽ nghỉ ở đây thêm một ngày nữa."
"Ở đây." Sinh Nhiên đột nhiên bế nàng lên, sau đó ôm nàng ngồi xuống.
"Nàng tuy là người tùy tiện." Ả chợt nói.
"Ta tùy tiện chỗ nào?" Khổng Khuynh Thành phản bác.
"Nhưng chỉ lý do việc tốt kia hẳn không đủ để nàng giúp Tôn Quỳnh An." Ả hỏi lại một lần nữa.
"Hm..." Khổng Khuynh Thành ngẫm một hồi lâu, cuối cùng cũng tựa đầu vào cổ của Sinh Nhiên, nhẹ nhàng ngửi lấy, rồi thì thầm.
"Thiên cơ bất khả lộ."
Quỳnh An lao băng băng trong rừng, cô nhảy từ gốc cây này sang gốc cây khác. Bởi vì không biết khi nào ba người kia sẽ đuổi đến, nên Quỳnh An cũng không dám dùng phi kiếm. Mà dù có dám thì cô cũng không còn chút linh lực nào nữa. Quỳnh An chỉ biết cố sức chạy hết khả năng của mình mà thôi.
Lúc ở Nhất Kiếm đảo, cô tuy có hơi lười biếng và ít đi học, nhưng những gì đã học vào thì Quỳnh An sẽ không quên. Dĩ nhiên là có cả lập trận và cái thuật trói chân kia nữa. Thực ra thì người ta có thể tạo hẳn một cái kết giới để nhốt người khác vào đó từ đầu, nhưng Quỳnh An không có đủ linh lực. Vào nửa đêm, khi cô hồi phục được một ít thì liền dùng nó đi tạo kết giới xung quanh mình, giúp mình bước ra ngoài mà không để lại tiếng động.
May thay, Quỳnh An vừa rời khỏi miếu hoang thì linh lực cũng cạn, cô đã định chạy đi luôn từ lúc đó, nhưng lại nghĩ nếu mình chạy đi thì thế nào cũng sẽ bị đuổi theo, họ biết khinh công, muốn bắt cô không khó. Quỳnh An không thể chỉ chạy, cô còn phải tự tìm cách kéo dài thời gian cho mình nữa. Thế là cô dành cả đêm ở bên ngoài để lên kế hoạch. Quỳnh An không tạo được kết giới để chủ động nhốt người, cô chỉ có thể làm một cái bẫy linh lực, nó sẽ tự động tạo ra kết giới khi có gì đó xông vào trong.
Nhưng Sinh Nhiên có Vạn yêu đồ, ả có vẻ có thể tấn công cô từ xa, nên Quỳnh An phải vô hiệu đòn đánh của Sinh Nhiên trước, sau đó dụ Tử Nhiên ra khỏi miếu mà kích hoạt cái bẫy cây sơ sài kia. Tử Nhiên bị đánh văng ngược về sau chính là vật xâm nhập vào miếu, khởi động cái bẫy.
Quỳnh An thừa cơ chạy thật nhanh khỏi đó, cô không biết khi nào ba người nọ mới thoát được, cả ba có vẻ đều theo võ đạo, chắc sẽ mất một thời gian dài để đối phó với kết giới kia.
Quỳnh An thực sự chạy hết một ngày trời, đến tận lúc trăng lên cô mới dám dừng lại. Cô có hơi lo sợ yêu thú sẽ lại vồ ra, nên cố tình chọn chỗ gần đường lớn một chút, để dễ soi đường mà đi. Linh lực hồi phục cũng gần đầy, nếu có chuyện bất trắc, cô sẽ dùng phi kiếm để trốn.
Quỳnh An ngồi bệt xuống đất, cô bắt đầu lật lại những gì mình biết. Thực ra từ khoảng ba tháng trước Quỳnh An đã bắt đầu tự hỏi rồi. Tôn Diệc vốn rất thương Tôn Quỳnh An, đều đặn mỗi tuần đều sẽ gửi thư hỏi thăm. Ấy thế trong ba tháng đó, cô không hề nhận được bất kì bức thư nào từ vị phụ thân này.
Nếu Tôn Diệc là trung thần thì tại sao lại tạo phản? Hắn là một vị quan thanh liêm, một người chồng thương vợ, một người cha mẫu mực. Tạo phản sẽ bị tru di cửu tộc, hắn chắc chắn không làm.
Quỳnh An khó khăn nhóm lửa, ánh lửa đỏ cam dần bùng lên trong đám lá khô, rồi lại rất nhanh vụt tắt bởi gió đêm. Cô thở ra một hơi, tuyệt vọng quá trời ơi. Nếu biết sống mệt mỏi thế này thì chết đi có phải hơn không?
Quỳnh An nhìn đám lá khô dưới chân, tàn lửa chưa tắt hẳn đang chậm rãi được nhóm lên, rồi bừng sáng khi bén vào những thanh củi mục. Cô tự giáng cho chính mình một cái tát, âm thanh vang vọng trong rừng đêm.
Không thể nghĩ đến cái chết, khó khăn lắm mới có thể làm lại từ đầu. Đây không phải khó khăn không thể vượt qua, đây chỉ là thử thách thôi. Như để ủng hộ cho suy nghĩ của chính mình, Quỳnh An gật mạnh đầu, cô dù gì cũng là một học sinh giỏi toàn diện, một sinh viên đã có kinh nghiệm tự bươn chải suốt ba năm.
Dăm ba cái thử thách này làm sao có thể bằng những ngày tháng đó chứ.
Quỳnh An thêm củi khô vào để giữ lửa, sau đó lại lục tìm trong mớ hành trang ít ỏi mà mình mang theo. Chỉ còn có mấy cái bánh bao mà thôi, cô lấy chúng ra ngoài, nhét vào miệng.
Giả sử bởi vì triều đình dưới sự cai trị của hoàng đế hiện giờ quá mức thối nát nên Tôn Diệc mới tạo phản, sau đó hắn bị tru di cửu tộc, thì sức của Quỳnh An dù có cố đi cứu họ cũng chỉ như xông vào biển lửa mà thôi.
Cô là Trần Nguyễn Quỳnh An, không phải Tôn Quỳnh An, đối với vị phụ thân chỉ giao tiếp qua thư từ thực sự quá mức xa lạ. Mà nếu hắn thực sự yêu thương Tôn Quỳnh An, hẳn sẽ không muốn nàng quay lại cứu mình.
Quỳnh An không thể không phòng hờ việc Nhất Kiếm đảo sẽ phái người bắt mình. Dù sao để cho phản tặc vốn là đệ tử của Nhất Kiếm đảo bỏ trốn sẽ ảnh hưởng khá lớn đối với danh dự của bọn họ.
Nàng cầm một cành củi khô lên, sau đó lại dùng chân phủi đi một ít lá trên mặt đất, tạo thành một mặt đất trông qua sạch sẽ, Minh Anh mới bắt đầu viết lên.
Trước hết là những người đã truy đuổi nàng, Song Trường phủ, họ có liên quan mật thiết đến triều đình. Bao đời trung thành, phục vụ cho đế vương. Sở dĩ gọi là Song Trường phủ cũng bởi vì binh khí họ sử dụng thường là những vũ khí lớn. Quỳnh An ở Nhất Kiếm đảo tuy chỉ ăn không ngồi rồi, nhưng thông tin thu được cũng không ít. Theo nàng biết, người Song Trường phủ chính là lấy một địch trăm, có thể xem là những binh lính tinh nhuệ nhất Đại Ngư lục địa.
Tiếp đến là Khiên Vũ môn, nếu Song Trường phủ bảo vệ kinh thành, thì Khiên Vũ môn chính là dũng tướng sa trường. Khiên Vũ môn số lượng người vô cùng nhiều, có thể xem là một môn phái của triều đình thành lập để bảo vệ thành luỹ.
Không như những môn phái khác thượng võ, Nhất Kiếm đảo lại là một môn phái thiên về tu tiên, danh tiếng vang xa, chính là kiểu chính phái nhất trong mấy cái chính phái. Trịnh Nhất chân nhân cũng chính là người đã đánh bại đại ma đầu của Địa Ngục giáo. Sư muội của ngài, người vẫn được xem là thiên tài chính trị Trịnh Khinh Si, dẫu đã chết trong trận chiến đó, nhưng vẫn được tất cả môn đồ của Nhất Kiếm đảo nhớ đến.
Ngoài ra còn có Hắc Sát môn, hệt như một tổ chức đánh thuê, nếu muốn giết ai, chỉ cần bỏ tiền ra thuê thích khách của Hắc Sát môn, chắc chắn sẽ khiến người thuê vô cùng hài lòng về khả năng làm việc của họ, vừa nhanh lại chất lượng.
Tiếp theo đó là Thanh Mộc sơn trang. Có chính cũng có tà, không liên quan đến triều đình, nhưng lại rất được cái môn phái khác xem trọng, bởi y thuật của họ vô cùng cao thâm. Nếu dám đắc tội, ai biết được sao này có trúng phải loại độc nào đó mà không giải được, thì bắt buộc phải tìm đến Thanh Mộc sơn trang thôi.
Nếu nói Thanh Mộc sơn trang chuyên chữa bệnh, thì Vạn Độc cốc lại chuyện tạo độc, địa bàn của họ nằm ngay lãnh thổ ma giới. Cho nên giang hồ đối với Vạn Độc cốc chính là vừa tò mò vừa e sợ. Nếu như ngươi là người của một môn phái nào đó đắc tội môn phái khác, đám người đó sẽ lấy luật giang hồ mà đến đánh hội đồng. Nhưng nếu là người của Vạn Độc cốc đắc tội môn phái khác, họ chắc chắn sẽ nhắm mắt làm ngơ, xem như không thấy, muốn đánh thì cứ đánh đi.
Quỳnh An điểm qua điểm lại một hồi cũng đi đến cuối, Địa Ngục giáo, nơi vẫn được xem là tà giáo, là mối nguy cho giang hồ, và phải bị diệt trừ. Nhưng lại chẳng ai dám động tới hết, còn đám người ở Địa Ngục giáo thì cứ ăn no rỗi hơi lại so tài với nhau, xong xuôi thì mở tiệc uống rượu. Quỳnh An chẳng hiểu tại sao họ lại được xem là mối nguy nữa...
Mối nguy sẽ không uống rượu cho say rồi khóc bảo là "chủ mẫu ơi sao người không chịu ôm con" hay "Xích Ảnh là đồ ngu" đâu nhỉ?
Sau khi viết ra xong mọi thứ, cô đoán thử, chắc là Nhất Kiếm đảo, Song Trường phủ, Khiên Vũ môn, hay thậm chí là Hắc Sát môn cũng sẽ cho người ráo riết tìm cô. Nếu Tôn Diệc thật sự là trung thần, chắc chắn ông đã bị hãm hại. Nhất Kiếm đảo đuổi bắt cô vì danh dự của họ, Song Trường phủ và Khiên Vũ môn đuổi bắt cô vì triều đình. Nhưng nếu Hắc Sát môn đuổi giết cô, hẳn là muốn giết người diệt khẩu, trừ hậu hoạ rồi.
Nhân vật chính trong trường hợp này, hẳn sẽ trốn đi, tập trung tu luyện, sau đó tìm thời cơ báo thù.
Nhưng Quỳnh An không phải nhân vật chính, cô không muốn báo thù, nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng. Quỳnh An phủi phủi tay.
"Chắc chắn là phải trốn rồi, nhưng trốn đi đâu mới được đây."
Bất ngờ, tiếng vũ khí va chạm vào nhau khiến Quỳnh An giật mình, cô lắng tai nghe, xen lẫn tiếng kim loại ma sát là giọng nói gấp gáp của đàn ông.
"Có đúng không? Trịnh Khinh Ái!"
Ma xui quỷ khiến Quỳnh An bước lên mấy bước, cô hơi cúi người, muốn rình xem ai đang đánh nhau. Ánh trăng đêm nay quá sáng, hắt xuống hai bóng người bên bìa rừng, trông vô cùng nổi bật.
Nổi bật hơn nữa là thiếu nữ cầm kiếm kia cũng dùng một mảnh vải bịt lại mắt của mình.
Ủa? Xin lỗi, bộ lấy vải bịt mắt là phong trào của dân ngoài đảo hả?
Để quân sư mệt mỏi lui về
Vũ Thương như lũ vỡ đê
Đánh vào phòng tuyến cười chê kế hèn.
___________________________________________
Sáng hôm sau, Tử Nhiên là người tỉnh dậy đầu tiên, người luyện võ ngũ giác minh mẫn, cô chỉ vừa nghe thấy tiếng cành cây bị đạp gãy thì lập tức bật dậy. Vừa mở mắt đã thấy Quỳnh An từ lúc nào đã đứng ở bên ngoài cửa miếu.
"A! Chào buổi sáng." Quỳnh An nở nụ cười, lùi về sau một bước.
"Má đào định đi đâu?" Lời này là của Sinh Nhiên, ả bắt đầu bày Vạn yêu đồ ra. Quỳnh An biết mọi chuyện đang diễn ra theo chiều hướng xấu. Vạn yêu đồ tuy sinh ra để trừ yêu, nhưng nếu muốn vẫn có thể thu cả nhân loại vào đó.
"Ê khoan, tôi có thể giải thích!" Quỳnh An la lên, cô không thể nói rằng cô chuẩn bị chạy trốn được, quả nhiên là mấy người này muốn bắt mình. Quỳnh An cắn môi, bút trên tay Sinh Nhiên đã bắt đầu chạm xuống tranh, để lại trên đó một vết mực đen nhánh.
"Tôn Quỳn..." Sinh Nhiên chưa kịp hoàn thành nét bút, một lưỡi đao gió xé tan sự im lặng mà lao tới, đánh văng chiếc bút trên tay ả.
"Tôi đã bảo khoan mà... Tôi xin lỗi, tôi không cố ý, để tôi quỳ xuống xin lỗi cô..." Quỳnh An vừa nói, vừa chậm rãi cúi người xuống, ngay khi mười ngón tay chạm xuống mặt đất, một cơn gió xuất hiện, chạy từ mười đầu ngón tay cô đến tay Sinh Nhiên, khóa chặt bàn tay ả bên dưới đất, nhưng cũng hất Quỳnh An ra xa.
Sinh Nhiên phản ứng rất nhanh, chỉ kịp nghe một tiếng Tử Nhiên, vị Ẩn sư bên cạnh đã ngay lập tức lao ra cửa. Quỳnh An lồm cồm bò dậy từ dưới đất, cô phóng một lưỡi đao gió lên trời. Cắt đứt sợi dây đã cột sẵn, khiến cành cây nhanh như chớp hất về phía Tử Nhiên, đánh cô ta văng ngược lại vào miếu.
Mà điều mà Sinh Nhiên không ngờ được chính là khi Tử Nhiên vừa bị hất trở lại, thì cánh cửa của ngôi miếu ngay lập tức bị đóng chặt lại. Ả lắng tai nghe, chỉ thấy Quỳnh An càng chạy càng xa, càng xa.
"Chà... Ồn ào nhỉ?" Âm thanh lười biếng vang lên bên tai làm Sinh Nhiên cau mày. Có thể Tôn Quỳnh An kia đã làm trò gì đó mới có thể không tạo ra tiếng động mà thoát ra ngoài gài bẫy. Sinh Nhiên và Tử Nhiên theo võ đạo, hai người có thể bị những trò tu tiên của cô ta đánh lừa, nhưng Khổng Khuynh Thành thì không thể, bởi vì....
"Không cần đuổi theo cô ta đâu." Nàng ta nói, bàn tay nhẹ nhàng chạm vào cơn lốc đang quấn lấy cổ tay của Sinh Nhiên, ngay lập tức, cơn lốc kia biến mất.
"Tại sao ban đầu người lại muốn giúp cô ta?" Tử Nhiên chán ghét phủi hết mớ bụi cát dính trên người mình, sau đó lại giúp Sinh Nhiên thu dọn Vạn yêu đồ.
"Quà quý mà đường chủ Nhân Sinh đường cho, ta không nhận thì đúng là thất lễ rồi." Khổng Khuynh Thành cười đáp.
"Con chim sẻ bụng vàng kia sao? Ả chỉ là loại sáo sậu, cò hoang sánh sao cho được với dòng khổng Tước cao quý như nàng? Mà nàng phải nhượng bộ ả ta." Sinh Nhiên chậm rãi nói. Hoàng Lung Tinh Quân chẳng qua chỉ may mắn có được tuệ nhãn, nhìn được vài kiếp sống nhân sinh, tiên tri được ít huyền cơ thiên hạ. Làm sao sánh được với Lưu Ly khổng tước nhận được Thiên nhãn từ bậc thần quân.
"Tuệ nhãn tuy không phải thuộc về thần quân, nhưng cũng do bậc thánh nhân của nhân loại tạo ra. Kẻ sở hữu nó muốn sống lâu thì phải dùng nó làm việc tốt, nếu không ắt bị nó khắc chết. Con chim vàng kia tuy có hành vi hung hiểm, nhưng nó chắc chắn không dám dùng tuệ nhãn làm việc xấu."
"Việc xấu nó không dám làm, việc bình thường nó cũng sẽ không tốn hơi làm, vậy nên nó chỉ có thể làm việc tốt mà thôi. Mà việc tốt thì giúp đỡ nó chút cũng không thiệt gì." Nàng ta vừa nói vừa gỡ xuống mảnh vải che lấy mắt mình, trên là một đôi mày trăng non, kéo xuống cánh mũi thon nhỏ, trông lười biếng lại không kém phần thanh nhã. Khổng Khuynh Thành cắn lấy môi mỏng, nhẹ nhàng để lại trên đó một vệt đỏ, lại từ từ chớp đôi mắt khổng tước một hai lần, mi mắt tựa như cánh bướm đang bay. Chỉ tiếc tròng mắt của nàng lại mang một màu trắng đục, không hề chứa chút ánh sáng nào.
"Nàng sao rồi?" Sinh Nhiên dẹp bỏ cơn bực tức của mình, nhẹ nhàng vuốt lấy má nàng. Ả nhìn Khổng Khuynh Thành nghiêng nghiêng đầu, dùng má cọ vào tay mình. Sinh Nhiên thừa biết Khổng Khuynh Thành mù, nhưng cũng không thể xem là mù, trên thế gian này có ai dám đứng ra nhận là tỏ tường hơn nàng chứ. Tuy quyền năng là thế, nhưng vị thánh nữ này vẫn có một khuyết điểm cũng vì đôi mắt đó. Chính là vào những ngày trăng tròn, ngày yêu giới mạnh mẽ nhất, nàng sẽ trở thành kẻ yếu đuối nhất thế gian.
Và trùng hợp làm sao, hôm nay là trăng tròn.
"A... Hình như tay này không phải là tay Tử Ngọc... ta không thích tay của Sinh Hoa đâu."
"Khổng Khuynh Thành." Sinh Nhiên gằn giọng, sau đó lại nhẹ nhàng nói. "Rõ ràng ba ngày trước nàng còn bảo rất thích mà."
Tử Nhiên "Em còn sống đấy..."
Khổng Khuynh Thành "..."
"... Được rồi. Không đùa nữa..." Khổng Khuynh Thành nhún vai, nàng ta cúi người xuống, hơi khó khăn mò mẫm lấy tấm khăn trải của Tử Nhiên, không có vẻ gì là tinh tường như tối qua cả. "Chúng ta sẽ nghỉ ở đây thêm một ngày nữa."
"Ở đây." Sinh Nhiên đột nhiên bế nàng lên, sau đó ôm nàng ngồi xuống.
"Nàng tuy là người tùy tiện." Ả chợt nói.
"Ta tùy tiện chỗ nào?" Khổng Khuynh Thành phản bác.
"Nhưng chỉ lý do việc tốt kia hẳn không đủ để nàng giúp Tôn Quỳnh An." Ả hỏi lại một lần nữa.
"Hm..." Khổng Khuynh Thành ngẫm một hồi lâu, cuối cùng cũng tựa đầu vào cổ của Sinh Nhiên, nhẹ nhàng ngửi lấy, rồi thì thầm.
"Thiên cơ bất khả lộ."
Quỳnh An lao băng băng trong rừng, cô nhảy từ gốc cây này sang gốc cây khác. Bởi vì không biết khi nào ba người kia sẽ đuổi đến, nên Quỳnh An cũng không dám dùng phi kiếm. Mà dù có dám thì cô cũng không còn chút linh lực nào nữa. Quỳnh An chỉ biết cố sức chạy hết khả năng của mình mà thôi.
Lúc ở Nhất Kiếm đảo, cô tuy có hơi lười biếng và ít đi học, nhưng những gì đã học vào thì Quỳnh An sẽ không quên. Dĩ nhiên là có cả lập trận và cái thuật trói chân kia nữa. Thực ra thì người ta có thể tạo hẳn một cái kết giới để nhốt người khác vào đó từ đầu, nhưng Quỳnh An không có đủ linh lực. Vào nửa đêm, khi cô hồi phục được một ít thì liền dùng nó đi tạo kết giới xung quanh mình, giúp mình bước ra ngoài mà không để lại tiếng động.
May thay, Quỳnh An vừa rời khỏi miếu hoang thì linh lực cũng cạn, cô đã định chạy đi luôn từ lúc đó, nhưng lại nghĩ nếu mình chạy đi thì thế nào cũng sẽ bị đuổi theo, họ biết khinh công, muốn bắt cô không khó. Quỳnh An không thể chỉ chạy, cô còn phải tự tìm cách kéo dài thời gian cho mình nữa. Thế là cô dành cả đêm ở bên ngoài để lên kế hoạch. Quỳnh An không tạo được kết giới để chủ động nhốt người, cô chỉ có thể làm một cái bẫy linh lực, nó sẽ tự động tạo ra kết giới khi có gì đó xông vào trong.
Nhưng Sinh Nhiên có Vạn yêu đồ, ả có vẻ có thể tấn công cô từ xa, nên Quỳnh An phải vô hiệu đòn đánh của Sinh Nhiên trước, sau đó dụ Tử Nhiên ra khỏi miếu mà kích hoạt cái bẫy cây sơ sài kia. Tử Nhiên bị đánh văng ngược về sau chính là vật xâm nhập vào miếu, khởi động cái bẫy.
Quỳnh An thừa cơ chạy thật nhanh khỏi đó, cô không biết khi nào ba người nọ mới thoát được, cả ba có vẻ đều theo võ đạo, chắc sẽ mất một thời gian dài để đối phó với kết giới kia.
Quỳnh An thực sự chạy hết một ngày trời, đến tận lúc trăng lên cô mới dám dừng lại. Cô có hơi lo sợ yêu thú sẽ lại vồ ra, nên cố tình chọn chỗ gần đường lớn một chút, để dễ soi đường mà đi. Linh lực hồi phục cũng gần đầy, nếu có chuyện bất trắc, cô sẽ dùng phi kiếm để trốn.
Quỳnh An ngồi bệt xuống đất, cô bắt đầu lật lại những gì mình biết. Thực ra từ khoảng ba tháng trước Quỳnh An đã bắt đầu tự hỏi rồi. Tôn Diệc vốn rất thương Tôn Quỳnh An, đều đặn mỗi tuần đều sẽ gửi thư hỏi thăm. Ấy thế trong ba tháng đó, cô không hề nhận được bất kì bức thư nào từ vị phụ thân này.
Nếu Tôn Diệc là trung thần thì tại sao lại tạo phản? Hắn là một vị quan thanh liêm, một người chồng thương vợ, một người cha mẫu mực. Tạo phản sẽ bị tru di cửu tộc, hắn chắc chắn không làm.
Quỳnh An khó khăn nhóm lửa, ánh lửa đỏ cam dần bùng lên trong đám lá khô, rồi lại rất nhanh vụt tắt bởi gió đêm. Cô thở ra một hơi, tuyệt vọng quá trời ơi. Nếu biết sống mệt mỏi thế này thì chết đi có phải hơn không?
Quỳnh An nhìn đám lá khô dưới chân, tàn lửa chưa tắt hẳn đang chậm rãi được nhóm lên, rồi bừng sáng khi bén vào những thanh củi mục. Cô tự giáng cho chính mình một cái tát, âm thanh vang vọng trong rừng đêm.
Không thể nghĩ đến cái chết, khó khăn lắm mới có thể làm lại từ đầu. Đây không phải khó khăn không thể vượt qua, đây chỉ là thử thách thôi. Như để ủng hộ cho suy nghĩ của chính mình, Quỳnh An gật mạnh đầu, cô dù gì cũng là một học sinh giỏi toàn diện, một sinh viên đã có kinh nghiệm tự bươn chải suốt ba năm.
Dăm ba cái thử thách này làm sao có thể bằng những ngày tháng đó chứ.
Quỳnh An thêm củi khô vào để giữ lửa, sau đó lại lục tìm trong mớ hành trang ít ỏi mà mình mang theo. Chỉ còn có mấy cái bánh bao mà thôi, cô lấy chúng ra ngoài, nhét vào miệng.
Giả sử bởi vì triều đình dưới sự cai trị của hoàng đế hiện giờ quá mức thối nát nên Tôn Diệc mới tạo phản, sau đó hắn bị tru di cửu tộc, thì sức của Quỳnh An dù có cố đi cứu họ cũng chỉ như xông vào biển lửa mà thôi.
Cô là Trần Nguyễn Quỳnh An, không phải Tôn Quỳnh An, đối với vị phụ thân chỉ giao tiếp qua thư từ thực sự quá mức xa lạ. Mà nếu hắn thực sự yêu thương Tôn Quỳnh An, hẳn sẽ không muốn nàng quay lại cứu mình.
Quỳnh An không thể không phòng hờ việc Nhất Kiếm đảo sẽ phái người bắt mình. Dù sao để cho phản tặc vốn là đệ tử của Nhất Kiếm đảo bỏ trốn sẽ ảnh hưởng khá lớn đối với danh dự của bọn họ.
Nàng cầm một cành củi khô lên, sau đó lại dùng chân phủi đi một ít lá trên mặt đất, tạo thành một mặt đất trông qua sạch sẽ, Minh Anh mới bắt đầu viết lên.
Trước hết là những người đã truy đuổi nàng, Song Trường phủ, họ có liên quan mật thiết đến triều đình. Bao đời trung thành, phục vụ cho đế vương. Sở dĩ gọi là Song Trường phủ cũng bởi vì binh khí họ sử dụng thường là những vũ khí lớn. Quỳnh An ở Nhất Kiếm đảo tuy chỉ ăn không ngồi rồi, nhưng thông tin thu được cũng không ít. Theo nàng biết, người Song Trường phủ chính là lấy một địch trăm, có thể xem là những binh lính tinh nhuệ nhất Đại Ngư lục địa.
Tiếp đến là Khiên Vũ môn, nếu Song Trường phủ bảo vệ kinh thành, thì Khiên Vũ môn chính là dũng tướng sa trường. Khiên Vũ môn số lượng người vô cùng nhiều, có thể xem là một môn phái của triều đình thành lập để bảo vệ thành luỹ.
Không như những môn phái khác thượng võ, Nhất Kiếm đảo lại là một môn phái thiên về tu tiên, danh tiếng vang xa, chính là kiểu chính phái nhất trong mấy cái chính phái. Trịnh Nhất chân nhân cũng chính là người đã đánh bại đại ma đầu của Địa Ngục giáo. Sư muội của ngài, người vẫn được xem là thiên tài chính trị Trịnh Khinh Si, dẫu đã chết trong trận chiến đó, nhưng vẫn được tất cả môn đồ của Nhất Kiếm đảo nhớ đến.
Ngoài ra còn có Hắc Sát môn, hệt như một tổ chức đánh thuê, nếu muốn giết ai, chỉ cần bỏ tiền ra thuê thích khách của Hắc Sát môn, chắc chắn sẽ khiến người thuê vô cùng hài lòng về khả năng làm việc của họ, vừa nhanh lại chất lượng.
Tiếp theo đó là Thanh Mộc sơn trang. Có chính cũng có tà, không liên quan đến triều đình, nhưng lại rất được cái môn phái khác xem trọng, bởi y thuật của họ vô cùng cao thâm. Nếu dám đắc tội, ai biết được sao này có trúng phải loại độc nào đó mà không giải được, thì bắt buộc phải tìm đến Thanh Mộc sơn trang thôi.
Nếu nói Thanh Mộc sơn trang chuyên chữa bệnh, thì Vạn Độc cốc lại chuyện tạo độc, địa bàn của họ nằm ngay lãnh thổ ma giới. Cho nên giang hồ đối với Vạn Độc cốc chính là vừa tò mò vừa e sợ. Nếu như ngươi là người của một môn phái nào đó đắc tội môn phái khác, đám người đó sẽ lấy luật giang hồ mà đến đánh hội đồng. Nhưng nếu là người của Vạn Độc cốc đắc tội môn phái khác, họ chắc chắn sẽ nhắm mắt làm ngơ, xem như không thấy, muốn đánh thì cứ đánh đi.
Quỳnh An điểm qua điểm lại một hồi cũng đi đến cuối, Địa Ngục giáo, nơi vẫn được xem là tà giáo, là mối nguy cho giang hồ, và phải bị diệt trừ. Nhưng lại chẳng ai dám động tới hết, còn đám người ở Địa Ngục giáo thì cứ ăn no rỗi hơi lại so tài với nhau, xong xuôi thì mở tiệc uống rượu. Quỳnh An chẳng hiểu tại sao họ lại được xem là mối nguy nữa...
Mối nguy sẽ không uống rượu cho say rồi khóc bảo là "chủ mẫu ơi sao người không chịu ôm con" hay "Xích Ảnh là đồ ngu" đâu nhỉ?
Sau khi viết ra xong mọi thứ, cô đoán thử, chắc là Nhất Kiếm đảo, Song Trường phủ, Khiên Vũ môn, hay thậm chí là Hắc Sát môn cũng sẽ cho người ráo riết tìm cô. Nếu Tôn Diệc thật sự là trung thần, chắc chắn ông đã bị hãm hại. Nhất Kiếm đảo đuổi bắt cô vì danh dự của họ, Song Trường phủ và Khiên Vũ môn đuổi bắt cô vì triều đình. Nhưng nếu Hắc Sát môn đuổi giết cô, hẳn là muốn giết người diệt khẩu, trừ hậu hoạ rồi.
Nhân vật chính trong trường hợp này, hẳn sẽ trốn đi, tập trung tu luyện, sau đó tìm thời cơ báo thù.
Nhưng Quỳnh An không phải nhân vật chính, cô không muốn báo thù, nhét miếng bánh bao cuối cùng vào miệng. Quỳnh An phủi phủi tay.
"Chắc chắn là phải trốn rồi, nhưng trốn đi đâu mới được đây."
Bất ngờ, tiếng vũ khí va chạm vào nhau khiến Quỳnh An giật mình, cô lắng tai nghe, xen lẫn tiếng kim loại ma sát là giọng nói gấp gáp của đàn ông.
"Có đúng không? Trịnh Khinh Ái!"
Ma xui quỷ khiến Quỳnh An bước lên mấy bước, cô hơi cúi người, muốn rình xem ai đang đánh nhau. Ánh trăng đêm nay quá sáng, hắt xuống hai bóng người bên bìa rừng, trông vô cùng nổi bật.
Nổi bật hơn nữa là thiếu nữ cầm kiếm kia cũng dùng một mảnh vải bịt lại mắt của mình.
Ủa? Xin lỗi, bộ lấy vải bịt mắt là phong trào của dân ngoài đảo hả?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất