Chương 43: Chỉ hồng se mấy mối duyên, dương duyên chưa thắm, âm duyên đã thành
Vũ cùng Thương thình lình tan vỡMột kinh thành tháo dỡ chia haiĐông Vong sông núi trải dàiThiên quân bất chợt ngả bài tấn công
Bạch Mặc Tử không thích những thôn xóm kỳ quái vì những hủ tục ở đó, chúng yêu của hắn luôn nói về những mối tình của một loài nào đó với con người, có khi là hồ ly, có khi là xà tinh, có khi lại là chim sẻ, hay thậm chí là rồng. Nhưng chẳng cái kết nào có hậu cả.
Và giờ là đây.
Thất Tinh muốn đứng chắn lại đám người đang xì xào trước cỗ xe, hắn rối rắm nhìn qua Bạch Mặc Tử cầu cứu, nhưng Bạch Mặc Tử giống như bị mù vậy. Yêu và người từ trước đến giờ không hợp nhau, hắn nếu trở về nguyên thân, tuỳ tiện giậm chân sẽ giết sạch đám dân làng này.
Nhưng hắn không thể.
Quỳnh An lúc này đành phải bước ra, nàng vốn không muốn lộ mặt nhiều do đang bị truy nã, nhưng giờ phút này nếu không ra mặt thì sẽ không ổn tí nào. Bạch Mặc Tử chẳng hiểu vì sao không xen vào, còn Thất Tinh chắc cũng chẳng giúp ít được gì.
"Các vị, chúng tôi là người của Nhất Kiếm đảo, nay theo lệnh của sư phụ xuất sơn diệt ma trừ yêu. Xin hỏi, đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
Thôn dân nhìn trang phục nàng mặc trên người, quả thật có chút giống đạo sĩ, có lẽ là sợ vướng việc vào người, vì thế liền không ai bảo ai mà tách ra hết, trở lại với cuộc sống thường nhật.
Quỳnh An quay về phía sau, bật ngón cái lên, nở nụ cười thương mại.
Thất Tinh "..."
Quỳnh An đắc ý là vậy, nhưng đến khi cô quay đầu lại, một bóng người bất ngờ xuất hiện khiến Quỳnh An giật thót lên.
Người đàn ông kia hơi cúi lưng xuống, dáng vẻ có chút hèn kém, hắn nhìn chằm chằm vào Quỳnh An, hai mắt trũng sâu không có một chút ánh sáng, dọa cho cô bước lùi mấy bước.
"Cúi lạy tiên nhân, tôi là trưởng thôn của thôn Nhân Hòa này."
"Ch- chào ông..." Quỳnh An nhẹ nhàng chắp tay, cúi đầu.
"Đã lâu rồi không có ai ghé qua thôn Nhân Hòa này, hẳn là duyên trời sắp đặt, chắc chắn là khách quý. Chắc chắn là khách quý." Trưởng thôn nói tiếp, hắn nở nụ cười, những nếp nhăn xô lại, để lộ ra đôi hàm răng úa vàng, kết hợp với đôi mắt vô hồn láo liên kia trông vô cùng quái dị, thoáng chốc làm Quỳnh An rùng mình.
Giờ cô chạy đi núp thì có kịp hay không vậy?
Bạch Mặc Tử đứng phía sau im lặng quan sát, nếu có gì bất trắc sẽ lập tức lao đến giải cứu. Hắn quay đầu nhìn sang xe ngựa, chỉ thấy Trịnh Khinh Ái vén rèm lên, Bạch Mặc Tử như hiểu ý, vội vàng chạy đến gần.
Hắn ló đầu vào bên trong, nhẹ giọng thì thầm với Trịnh Khinh Ái mấy câu thì mỉm cười, sau đó cúi đầu.
"Tuân lệnh, Thiên nữ."
Một câu Thiên nữ của Bạch Mặc Tử cũng chẳng khiến cho trưởng thôn kinh ngạc. Khuôn mặt của hắn vẫn như cũ bình tĩnh không đổi, đôi mắt thỉnh thoảng lại láo liên liếc đến cổ tay bị giấu dưới lớp áo của Quỳnh An.
Bạch Mặc Tử cuối cùng cũng không chơi trò người vô hình nữa, hắn từ từ tiến đến gần Quỳnh An và trưởng thôn, nhẹ nhàng cúi chào, lễ nghi chỉn chu như thể một nhân loại thực sự vậy.
"Ngoài thôn có một con yêu thú, Thiên nữ và học trò của nàng vì giao chiến với nó nên giờ một người đã bị thương. Nếu chúng ta đã là khách quý của ngài, trưởng thôn chắc sẽ không ngại mà chuẩn bị một vài phòng nghỉ chứ?"
Khuôn mặt trưởng thôn cuối cùng cũng có biến đổi, hắn vội vội vàng vàng cúi đầu, làm động tác mời về trước, Thất Tinh hiểu ý cũng đánh xe từ từ đuổi theo.
"Thôn dân ở đây có lẽ lạ lẫm với người ngoài." Bạch Mặc Tử cất tiếng hỏi, hắn nói chuyện rất nhẹ nhàng, tựa như chẳng phải là "yêu vương đại nhân" mà Trịnh Khinh Ái vẫn hay treo bên miệng, Quỳnh An thoáng nghĩ, có khi vị yêu vương này còn giống nhân loại hơn cả đám người của Nhất Kiếm đảo suốt ngày tự nhận mình là tiên nhân.
Chỉ mới học đạo có một chút, đã xem mình thoát khỏi cõi trần, có buồn cười hay không chứ?
"Thật không giấu gì các ngài. Mấy năm trước bỗng nhiên có một dải sương đen xuất hiện ở ngoài thôn, khiến cho dân làng chúng tôi một phen lao đao, may thay có Lê công tử trở về cứu giúp, lấy thân mình đánh nhau với con quái vật đó, đồng thời lập kết giới bảo vệ thôn." Trưởng thôn chậm chạp thuật lại. Hắn nói vô cùng bình tĩnh, tựa như đang đứng ở ngoài cuộc, không như người đã từng trải qua cảnh kinh hoàng đó chút nào.
Bạch Mặc Tử thoáng nghĩ, hẳn là do Đọa lạc điêu linh, con thần thú đó hắn không dám động vào, dù Bạch Mặc Tử cũng nằm trong 12 thần thú, nhưng vị trí của hắn thì... Hừm...
Xe ngựa bỗng vang lên một âm thanh chấn động, khiến Thất Tinh đang đánh xe cũng hoảng hốt quay đầu, hắn muốn nhìn vào trong xem thử chủ nhân của mình có ổn không, nhưng nhớ lời Trịnh Khinh Ái dặn, thế là lại cắn răng đánh xe.
Trưởng thôn đưa đôi mắt sâu hoắm của mình quan sát cỗ xe to lớn đó, như thể đang cố gắng nhìn sâu vào bên trong.
"Ngại quá." Bạch Mặc Tử khẽ cười. "Cách thiên nữ và học trò của mình tu luyện rất quái lạ, ngay cả người đi theo nàng từ lâu như ta cũng không hiểu rõ, đi tới đâu gây chấn động tới đó, thỉnh thoảng còn làm hỏng cả giường nữa, mong ông đừng để tâm."
Quỳnh An "..." Tả cái gì vậy cha nội?
"Bạch Vân làm ồn quá rồi." Trịnh Khinh Ái nhếch khóe môi, nhìn lên người đang đè bên trên mình. Nàng ta nhẹ nhàng nâng tay lên, muốn chạm đến má của đối phương. Nhưng không, đôi mắt của Bạch Vân bỗng nhiên đanh lại, nàng nắm lấy cổ tay gầy nhỏ của Trịnh Khinh Ái nhấn xuống sàn xe, móng tay bấm vào da thịt, xuyên qua lớp da mỏng manh khiến máu ứa ra, một mùi hương ngọt lịm bắt đầu lan tràn trong không khí, khiến cho hơi thở của Bạch Vân càng ngày càng trở nên gấp gáp.
"Tôi không khống chế được... Trịnh Khinh Ái... Có cái gì đó thôi thúc tôi rời khỏi đây... Tôi không muốn làm tổn thương nàng..."
Trịnh Khinh Ái bật cười, mặc kệ máu của mình đang chảy ra rồi nhỏ giọt xuống thảm. Nàng ta nghiêng đầu, đối diện với vẻ hoảng loạn của Bạch Vân, nhẹ nhàng thả lỏng tay, vờ như buông xuôi, đôi môi lại nói ra vài câu trêu đùa.
"Bạch Vân chưa gì đã muốn bỏ ta mà đi làm phu nhân của kẻ khác rồi sao..."
Bạch Vân ngẩng đầu lên, vội vã rút lại bàn tay, trên cổ tay thon nhỏ của Trịnh Khinh Ái xuất hiện từng lỗ máu sâu hoắm, sắc đỏ liên tục tràn ra, thứ hương thơm ngọt ngào quái dị bao quanh cánh mũi khiến nàng vô thức sởn gai ốc.
"Bạch Vân trúng cổ rồi." Trịnh Khinh Ái nói, Bạch Vân lùi lại phía sau, nàng đưa mắt nhìn về chiếc vòng đỏ máu trên bàn tay mình, nhanh như chớp rút ra chủy thủ bên hông, dứt khoát cắt xuống.
Xe ngựa lần nữa vang lên một tiếng rầm lớn, Trịnh Khinh Ái đè trên người Bạch Vân, bàn tay nàng ta nắm chặt lấy chủy thủ, vì giằng co mà để lại từng vết cắt ngang dọc.
"Trịnh Khinh Ái... Bỏ ra..." Bạch Vân nghiến răng.
"Bạch Vân có đền được cho bạn đồng hành của ta một cánh tay không?" Trịnh Khinh Ái cười hỏi.
"Tôi cũng không đền bàn tay cho nàng được đâu." nàng cố nói.
"Ta chấp nhận đổi."
"..."
Trịnh Khinh Ái giữ lấy cả hai tay của nàng, đè siết nó trên đỉnh đầu, mùi máu đã bắt đầu tràn ra ngoài, Thất Tinh cảm nhận được chủ nhân bị thương, cũng bắt đầu đứng ngồi không yên, hắn cắn chặt răng, chỉ muốn nhanh hơn một chút đến nhà nghỉ chân.
Khốn kiếp! Bạch Vân, chủ nhân mà bị sứt mẻ dù chỉ là một sợi tóc! Ta sẽ liều mạng với cô!
"Giờ thì..." Đối mặt với một Bạch Vân đang dần trở nên điên cuồng hơn, nàng liên tục lẩm bẩm về việc phải rời đi, Trịnh Khinh Ái biết rõ Bạch Vân đang đấu tranh với loài cổ đang xâm nhập vào cơ thể mình. Vì thế cũng không muốn trêu đùa nữa.
Trịnh Khinh Ái bất ngờ giật tay lại, sau đó bắt lấy chiếc vòng làm bằng chỉ đỏ của Bạch Vân, nàng ta siết mạnh chiếc vòng trên cổ tay của người kia, khiến nàng thét lên.
"Hóa ra là đây nhỉ?"
"Bỏ... Bỏ ra..." Đôi mắt của Bạch Vân dần mất đi ánh sáng, Trịnh Khinh Ái hiểu rõ nàng đã không còn là nàng nữa rồi, vì vậy cũng không còn ý muốn đùa giỡn hay nhẹ tay nữa.
Trịnh Khinh Ái ngồi trên người Bạch Vân, một tay nhấn giữ vai nàng, một tay lại càng dùng lực siết lấy chiếc vòng kia, khiến "Bạch Vân" vì đau đớn mà rên rỉ.
"Ta không biết kẻ nào đã làm ra trò này..." Nàng ta cười nói, ngón tay cuốn lấy chiếc vòng đỏ. "Nhưng ta không có ý định đánh mất người ở đây."
Trịnh Khinh Ái biết rõ nếu cố giật chiếc vòng ra, cổ bên trong người Bạch Vân có thể sẽ tự diệt, lúc đó người dính cổ cũng sẽ chết. Cách còn lại chính là chặt đi cánh tay như Bạch Vân định làm, nhưng Trịnh Khinh Ái cũng sẽ không để nó diễn ra.
Bởi vì Trịnh Khinh Ái là nhân loại, nàng ta vẫn tham lam.
Trịnh Khinh Ái lấy ra một loại cỏ lạ từ nhẫn không gian, phiến lá vẫn còn đang kết băng, thậm chí dần đông lấy đầu ngón tay của nàng.
Cái lạnh quấn lấy đầu lưỡi khi Trịnh Khinh Ái nhét loại cỏ đó vào miệng, nó cuốn chặt yết hầu, thấm vào dạ dày rồi tỏa ra xung quanh cơ thể, phút chốc, máu của nàng nơi cổ tay cũng dần đông lại. Trịnh Khinh Ái thở ra, hơi thở thoát ra khỏi miệng tựa như làn khói, rõ ràng trời không lạnh đến mức đấy nhưng lông mày của nàng đã dần kết băng.
Nàng cầm lấy cổ tay của Bạch Vân, ngón tay nhẹ nhàng miết lấy nó, mang theo cái lạnh đến kinh hồn, khiến cho người dưới thân liên tục đau đớn rên rỉ.
"Đừng mà... Buông tôi ra... Tôi phải đi..."
Trịnh Khinh Ái cười nói: "Thế thì tự chui ra khỏi người nàng mà đi."
Bạch Vân "..."
Ngón tay khẽ động, một tầng băng sương bám chặt lấy vùng cổ tay thanh mảnh, Trịnh Khinh Ái miết dọc theo làn da Bạch Vân, nội lực tiến vào mang theo cái lạnh đến cực độ, Bạch Vân cảm thấy máu của mình cũng dần đông lại.
"Đau quá... Trịnh Khinh Ái... nàng làm tôi đau quá..."
"Chỉ ngươi đau thôi." Trịnh Khinh Ái nói, nhưng vẫn âm thầm quan sát nét mặt của Bạch Vân, đến khi người kia dần trở nên hôn mê, nàng mới chậm rãi ngừng lại.
Trịnh Khinh Ái tách khỏi người Bạch Vân, nàng đưa tay lên miệng, nhẹ nhàng thổi hơi vào như để sưởi ấm, thế nhưng hơi thở thoát ra khỏi miệng vẫn lạnh như sương, khiến ngón tay của Trịnh Khinh Ái trở nên run rẩy.
"Thiên nữ, đã đến nhà nghỉ chân rồi." Giọng của Bạch Mặc Tử vang lên từ phía bên ngoài.
"Thất Tinh, vào đây." Trịnh Khinh Ái khẽ gọi, nghe đến mình, Thất Tinh vội vã tiến vào bên trong. Hắn nhìn thấy máu loang lổ khắp nơi, Bạch Vân thì nằm dưới sàn, còn Trịnh Khinh Ái lại đang đứng ở một góc, hơi thở lạnh lẽo.
"Bế nàng mang vào, cẩn thận giấu cổ tay nàng lại, đừng để người ngoài nhìn thấy." Thất Tinh nghe nàng nói xong, còn vội vã muốn lên tiếng, nhưng Trịnh Khinh Ái đã nhẹ nhàng đáp lại.
"Thất Tinh, nghe lời."
Hắn cắn chặt răng, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn bế Bạch Vân lên, còn cẩn thận giấu kĩ tay của nàng sau tay áo, rồi quấn tay áo cho thật kỹ. Thất Tinh đứng dậy, ra ngoài xe theo sắp xếp của trưởng thôn mà tiến vào nhà.
Bạch Mặc Tử không thích những thôn xóm kỳ quái vì những hủ tục ở đó, chúng yêu của hắn luôn nói về những mối tình của một loài nào đó với con người, có khi là hồ ly, có khi là xà tinh, có khi lại là chim sẻ, hay thậm chí là rồng. Nhưng chẳng cái kết nào có hậu cả.
Và giờ là đây.
Thất Tinh muốn đứng chắn lại đám người đang xì xào trước cỗ xe, hắn rối rắm nhìn qua Bạch Mặc Tử cầu cứu, nhưng Bạch Mặc Tử giống như bị mù vậy. Yêu và người từ trước đến giờ không hợp nhau, hắn nếu trở về nguyên thân, tuỳ tiện giậm chân sẽ giết sạch đám dân làng này.
Nhưng hắn không thể.
Quỳnh An lúc này đành phải bước ra, nàng vốn không muốn lộ mặt nhiều do đang bị truy nã, nhưng giờ phút này nếu không ra mặt thì sẽ không ổn tí nào. Bạch Mặc Tử chẳng hiểu vì sao không xen vào, còn Thất Tinh chắc cũng chẳng giúp ít được gì.
"Các vị, chúng tôi là người của Nhất Kiếm đảo, nay theo lệnh của sư phụ xuất sơn diệt ma trừ yêu. Xin hỏi, đã có chuyện gì xảy ra vậy?"
Thôn dân nhìn trang phục nàng mặc trên người, quả thật có chút giống đạo sĩ, có lẽ là sợ vướng việc vào người, vì thế liền không ai bảo ai mà tách ra hết, trở lại với cuộc sống thường nhật.
Quỳnh An quay về phía sau, bật ngón cái lên, nở nụ cười thương mại.
Thất Tinh "..."
Quỳnh An đắc ý là vậy, nhưng đến khi cô quay đầu lại, một bóng người bất ngờ xuất hiện khiến Quỳnh An giật thót lên.
Người đàn ông kia hơi cúi lưng xuống, dáng vẻ có chút hèn kém, hắn nhìn chằm chằm vào Quỳnh An, hai mắt trũng sâu không có một chút ánh sáng, dọa cho cô bước lùi mấy bước.
"Cúi lạy tiên nhân, tôi là trưởng thôn của thôn Nhân Hòa này."
"Ch- chào ông..." Quỳnh An nhẹ nhàng chắp tay, cúi đầu.
"Đã lâu rồi không có ai ghé qua thôn Nhân Hòa này, hẳn là duyên trời sắp đặt, chắc chắn là khách quý. Chắc chắn là khách quý." Trưởng thôn nói tiếp, hắn nở nụ cười, những nếp nhăn xô lại, để lộ ra đôi hàm răng úa vàng, kết hợp với đôi mắt vô hồn láo liên kia trông vô cùng quái dị, thoáng chốc làm Quỳnh An rùng mình.
Giờ cô chạy đi núp thì có kịp hay không vậy?
Bạch Mặc Tử đứng phía sau im lặng quan sát, nếu có gì bất trắc sẽ lập tức lao đến giải cứu. Hắn quay đầu nhìn sang xe ngựa, chỉ thấy Trịnh Khinh Ái vén rèm lên, Bạch Mặc Tử như hiểu ý, vội vàng chạy đến gần.
Hắn ló đầu vào bên trong, nhẹ giọng thì thầm với Trịnh Khinh Ái mấy câu thì mỉm cười, sau đó cúi đầu.
"Tuân lệnh, Thiên nữ."
Một câu Thiên nữ của Bạch Mặc Tử cũng chẳng khiến cho trưởng thôn kinh ngạc. Khuôn mặt của hắn vẫn như cũ bình tĩnh không đổi, đôi mắt thỉnh thoảng lại láo liên liếc đến cổ tay bị giấu dưới lớp áo của Quỳnh An.
Bạch Mặc Tử cuối cùng cũng không chơi trò người vô hình nữa, hắn từ từ tiến đến gần Quỳnh An và trưởng thôn, nhẹ nhàng cúi chào, lễ nghi chỉn chu như thể một nhân loại thực sự vậy.
"Ngoài thôn có một con yêu thú, Thiên nữ và học trò của nàng vì giao chiến với nó nên giờ một người đã bị thương. Nếu chúng ta đã là khách quý của ngài, trưởng thôn chắc sẽ không ngại mà chuẩn bị một vài phòng nghỉ chứ?"
Khuôn mặt trưởng thôn cuối cùng cũng có biến đổi, hắn vội vội vàng vàng cúi đầu, làm động tác mời về trước, Thất Tinh hiểu ý cũng đánh xe từ từ đuổi theo.
"Thôn dân ở đây có lẽ lạ lẫm với người ngoài." Bạch Mặc Tử cất tiếng hỏi, hắn nói chuyện rất nhẹ nhàng, tựa như chẳng phải là "yêu vương đại nhân" mà Trịnh Khinh Ái vẫn hay treo bên miệng, Quỳnh An thoáng nghĩ, có khi vị yêu vương này còn giống nhân loại hơn cả đám người của Nhất Kiếm đảo suốt ngày tự nhận mình là tiên nhân.
Chỉ mới học đạo có một chút, đã xem mình thoát khỏi cõi trần, có buồn cười hay không chứ?
"Thật không giấu gì các ngài. Mấy năm trước bỗng nhiên có một dải sương đen xuất hiện ở ngoài thôn, khiến cho dân làng chúng tôi một phen lao đao, may thay có Lê công tử trở về cứu giúp, lấy thân mình đánh nhau với con quái vật đó, đồng thời lập kết giới bảo vệ thôn." Trưởng thôn chậm chạp thuật lại. Hắn nói vô cùng bình tĩnh, tựa như đang đứng ở ngoài cuộc, không như người đã từng trải qua cảnh kinh hoàng đó chút nào.
Bạch Mặc Tử thoáng nghĩ, hẳn là do Đọa lạc điêu linh, con thần thú đó hắn không dám động vào, dù Bạch Mặc Tử cũng nằm trong 12 thần thú, nhưng vị trí của hắn thì... Hừm...
Xe ngựa bỗng vang lên một âm thanh chấn động, khiến Thất Tinh đang đánh xe cũng hoảng hốt quay đầu, hắn muốn nhìn vào trong xem thử chủ nhân của mình có ổn không, nhưng nhớ lời Trịnh Khinh Ái dặn, thế là lại cắn răng đánh xe.
Trưởng thôn đưa đôi mắt sâu hoắm của mình quan sát cỗ xe to lớn đó, như thể đang cố gắng nhìn sâu vào bên trong.
"Ngại quá." Bạch Mặc Tử khẽ cười. "Cách thiên nữ và học trò của mình tu luyện rất quái lạ, ngay cả người đi theo nàng từ lâu như ta cũng không hiểu rõ, đi tới đâu gây chấn động tới đó, thỉnh thoảng còn làm hỏng cả giường nữa, mong ông đừng để tâm."
Quỳnh An "..." Tả cái gì vậy cha nội?
"Bạch Vân làm ồn quá rồi." Trịnh Khinh Ái nhếch khóe môi, nhìn lên người đang đè bên trên mình. Nàng ta nhẹ nhàng nâng tay lên, muốn chạm đến má của đối phương. Nhưng không, đôi mắt của Bạch Vân bỗng nhiên đanh lại, nàng nắm lấy cổ tay gầy nhỏ của Trịnh Khinh Ái nhấn xuống sàn xe, móng tay bấm vào da thịt, xuyên qua lớp da mỏng manh khiến máu ứa ra, một mùi hương ngọt lịm bắt đầu lan tràn trong không khí, khiến cho hơi thở của Bạch Vân càng ngày càng trở nên gấp gáp.
"Tôi không khống chế được... Trịnh Khinh Ái... Có cái gì đó thôi thúc tôi rời khỏi đây... Tôi không muốn làm tổn thương nàng..."
Trịnh Khinh Ái bật cười, mặc kệ máu của mình đang chảy ra rồi nhỏ giọt xuống thảm. Nàng ta nghiêng đầu, đối diện với vẻ hoảng loạn của Bạch Vân, nhẹ nhàng thả lỏng tay, vờ như buông xuôi, đôi môi lại nói ra vài câu trêu đùa.
"Bạch Vân chưa gì đã muốn bỏ ta mà đi làm phu nhân của kẻ khác rồi sao..."
Bạch Vân ngẩng đầu lên, vội vã rút lại bàn tay, trên cổ tay thon nhỏ của Trịnh Khinh Ái xuất hiện từng lỗ máu sâu hoắm, sắc đỏ liên tục tràn ra, thứ hương thơm ngọt ngào quái dị bao quanh cánh mũi khiến nàng vô thức sởn gai ốc.
"Bạch Vân trúng cổ rồi." Trịnh Khinh Ái nói, Bạch Vân lùi lại phía sau, nàng đưa mắt nhìn về chiếc vòng đỏ máu trên bàn tay mình, nhanh như chớp rút ra chủy thủ bên hông, dứt khoát cắt xuống.
Xe ngựa lần nữa vang lên một tiếng rầm lớn, Trịnh Khinh Ái đè trên người Bạch Vân, bàn tay nàng ta nắm chặt lấy chủy thủ, vì giằng co mà để lại từng vết cắt ngang dọc.
"Trịnh Khinh Ái... Bỏ ra..." Bạch Vân nghiến răng.
"Bạch Vân có đền được cho bạn đồng hành của ta một cánh tay không?" Trịnh Khinh Ái cười hỏi.
"Tôi cũng không đền bàn tay cho nàng được đâu." nàng cố nói.
"Ta chấp nhận đổi."
"..."
Trịnh Khinh Ái giữ lấy cả hai tay của nàng, đè siết nó trên đỉnh đầu, mùi máu đã bắt đầu tràn ra ngoài, Thất Tinh cảm nhận được chủ nhân bị thương, cũng bắt đầu đứng ngồi không yên, hắn cắn chặt răng, chỉ muốn nhanh hơn một chút đến nhà nghỉ chân.
Khốn kiếp! Bạch Vân, chủ nhân mà bị sứt mẻ dù chỉ là một sợi tóc! Ta sẽ liều mạng với cô!
"Giờ thì..." Đối mặt với một Bạch Vân đang dần trở nên điên cuồng hơn, nàng liên tục lẩm bẩm về việc phải rời đi, Trịnh Khinh Ái biết rõ Bạch Vân đang đấu tranh với loài cổ đang xâm nhập vào cơ thể mình. Vì thế cũng không muốn trêu đùa nữa.
Trịnh Khinh Ái bất ngờ giật tay lại, sau đó bắt lấy chiếc vòng làm bằng chỉ đỏ của Bạch Vân, nàng ta siết mạnh chiếc vòng trên cổ tay của người kia, khiến nàng thét lên.
"Hóa ra là đây nhỉ?"
"Bỏ... Bỏ ra..." Đôi mắt của Bạch Vân dần mất đi ánh sáng, Trịnh Khinh Ái hiểu rõ nàng đã không còn là nàng nữa rồi, vì vậy cũng không còn ý muốn đùa giỡn hay nhẹ tay nữa.
Trịnh Khinh Ái ngồi trên người Bạch Vân, một tay nhấn giữ vai nàng, một tay lại càng dùng lực siết lấy chiếc vòng kia, khiến "Bạch Vân" vì đau đớn mà rên rỉ.
"Ta không biết kẻ nào đã làm ra trò này..." Nàng ta cười nói, ngón tay cuốn lấy chiếc vòng đỏ. "Nhưng ta không có ý định đánh mất người ở đây."
Trịnh Khinh Ái biết rõ nếu cố giật chiếc vòng ra, cổ bên trong người Bạch Vân có thể sẽ tự diệt, lúc đó người dính cổ cũng sẽ chết. Cách còn lại chính là chặt đi cánh tay như Bạch Vân định làm, nhưng Trịnh Khinh Ái cũng sẽ không để nó diễn ra.
Bởi vì Trịnh Khinh Ái là nhân loại, nàng ta vẫn tham lam.
Trịnh Khinh Ái lấy ra một loại cỏ lạ từ nhẫn không gian, phiến lá vẫn còn đang kết băng, thậm chí dần đông lấy đầu ngón tay của nàng.
Cái lạnh quấn lấy đầu lưỡi khi Trịnh Khinh Ái nhét loại cỏ đó vào miệng, nó cuốn chặt yết hầu, thấm vào dạ dày rồi tỏa ra xung quanh cơ thể, phút chốc, máu của nàng nơi cổ tay cũng dần đông lại. Trịnh Khinh Ái thở ra, hơi thở thoát ra khỏi miệng tựa như làn khói, rõ ràng trời không lạnh đến mức đấy nhưng lông mày của nàng đã dần kết băng.
Nàng cầm lấy cổ tay của Bạch Vân, ngón tay nhẹ nhàng miết lấy nó, mang theo cái lạnh đến kinh hồn, khiến cho người dưới thân liên tục đau đớn rên rỉ.
"Đừng mà... Buông tôi ra... Tôi phải đi..."
Trịnh Khinh Ái cười nói: "Thế thì tự chui ra khỏi người nàng mà đi."
Bạch Vân "..."
Ngón tay khẽ động, một tầng băng sương bám chặt lấy vùng cổ tay thanh mảnh, Trịnh Khinh Ái miết dọc theo làn da Bạch Vân, nội lực tiến vào mang theo cái lạnh đến cực độ, Bạch Vân cảm thấy máu của mình cũng dần đông lại.
"Đau quá... Trịnh Khinh Ái... nàng làm tôi đau quá..."
"Chỉ ngươi đau thôi." Trịnh Khinh Ái nói, nhưng vẫn âm thầm quan sát nét mặt của Bạch Vân, đến khi người kia dần trở nên hôn mê, nàng mới chậm rãi ngừng lại.
Trịnh Khinh Ái tách khỏi người Bạch Vân, nàng đưa tay lên miệng, nhẹ nhàng thổi hơi vào như để sưởi ấm, thế nhưng hơi thở thoát ra khỏi miệng vẫn lạnh như sương, khiến ngón tay của Trịnh Khinh Ái trở nên run rẩy.
"Thiên nữ, đã đến nhà nghỉ chân rồi." Giọng của Bạch Mặc Tử vang lên từ phía bên ngoài.
"Thất Tinh, vào đây." Trịnh Khinh Ái khẽ gọi, nghe đến mình, Thất Tinh vội vã tiến vào bên trong. Hắn nhìn thấy máu loang lổ khắp nơi, Bạch Vân thì nằm dưới sàn, còn Trịnh Khinh Ái lại đang đứng ở một góc, hơi thở lạnh lẽo.
"Bế nàng mang vào, cẩn thận giấu cổ tay nàng lại, đừng để người ngoài nhìn thấy." Thất Tinh nghe nàng nói xong, còn vội vã muốn lên tiếng, nhưng Trịnh Khinh Ái đã nhẹ nhàng đáp lại.
"Thất Tinh, nghe lời."
Hắn cắn chặt răng, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn bế Bạch Vân lên, còn cẩn thận giấu kĩ tay của nàng sau tay áo, rồi quấn tay áo cho thật kỹ. Thất Tinh đứng dậy, ra ngoài xe theo sắp xếp của trưởng thôn mà tiến vào nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất