Ngàn Năm Say

Chương 47: Thành đôi trong mộng rồi đi, biết đâu bát khổ khắc ghi bao giờ?

Trước Sau
Thương cùng Vũ mở cờ đánh nướcMuốn đồng lòng diệt trước Thiên vương"Một lần thì khó tỏ tườngHai lần chắc mẩm vạch đường ta đi."

Từ xưa đến nay, hưng khanh thịnh yến một khi diễn ra chắc chắn sẽ để lại một trận ám ảnh rất lớn đối với người dự tiệc.

Mà Trịnh Khinh Ái cũng không phải ngoại lệ, Bạch Mặc Tử chỉ vừa cảm nhận nàng ta đi qua kết giới thì lập tức chạy xuống đón. Nhưng mặt mày Thiên nữ mới đó còn đang hồng hào phút chốc đã trở nên nhợt nhạt, nàng ta lướt qua người hắn, vội vàng chạy đến một gốc cây để nôn khan.

Hắn nhanh trí tạo một kết giới che mắt, rồi chạy đến cạnh Trịnh Khinh Ái. Thân là yêu vương, giờ cũng chỉ có thể chạy vặt tạo kết giới mà thôi. Nhưng Bạch Mặc Tử sẽ không phàn nàn, là người đang nhờ vả, hắn không dám phàn nàn, là bạn của Trịnh Khinh Ái, hắn sẽ càng không phàn nàn.

Trịnh Khinh Ái nôn thật sự khó khăn, Bạch Mặc Tử đứng phía sau, chậm chạp vỗ lưng Thiên nữ, mong nàng ta dễ chịu hơn một chút. Theo trí nhớ ít ỏi của hắn thì người này rất ít khi lâm vào tình trạng chật vật như vậy, hay nói đúng hơn thì chưa bao giờ.

Tuy yêu vương với Thiên nữ rất thường hay đấu võ mồm, nhưng thân thiết thì cũng vô vùng thân thiết. Hắn biết tại sao nàng ta chỉ đến bữa tiệc một mình và thật tâm tôn trọng quyết định đó của bạn mình.

"Khinh Ái, cô ổn không?" Bạch Mặc Tử lo lắng hỏi, nửa muốn nhìn nửa muốn không, hắn tuy quan tâm nhưng cũng phải biết giữ mặt mũi cho Thiên nữ nữa.

Trịnh Khinh Ái nôn nửa ngày mà chẳng nôn được gì, sự kinh tởm của những món ăn kia dường như vẫn còn dính lấy ở đầu lưỡi, và còn sâu hơn trong cuống họng. Nhưng có làm đến thế nào nó cũng không chịu rời đi, Thiên nữ mệt mỏi chống tay vào thân cây, Bạch Mặc Tử thấy nàng như sắp ngất tới nơi thì vội vàng đỡ lấy, ai ngờ Trịnh Khinh Ái chỉ nhẹ nhàng tách ra khỏi hắn, nàng ta thở hắt ra, nói ngắn gọn.

"Lên thôi, ta có chuyện cần nói."

Bạch Mặc Tử trông bộ dạng gấp gáp của nàng ta cũng hiểu ra có chuyện không ổn, liền vội vàng gật đầu rồi đuổi theo.

Thất Tinh, Quỳnh An, Bạch Vân vẫn còn thức. Ba người ngồi trong phòng, cứ hết đi tới đi lui lại ngồi xuống, ngồi xuống không xong lại bắt đầu đi tới đi lui.

Ngay khi Trịnh Khinh Ái vừa bước vào phòng, ánh mắt nàng ta ngay lập tức hướng về phía Bạch Vân. Cổ tay Bạch Vân đã dần trở nên tím tái, nhìn cũng biết sắp không chịu nổi nữa.

Thiên nữ nhìn ba người trong phòng đứng ngồi không yên vì chờ mình, sau đó chợt bật cười.

Tiếng cười của nàng tựa tiếng chuông, lảnh lót vang lên giữa đêm, dọa cho ba người kia hoảng sợ một hồi.

"Trịnh Khinh Ái."

"Chủ nhân."

"Thiên nữ."

"Người ổn không vậy?" Cả ba cùng đồng thanh.

Trịnh Khinh Ái tay cầm quạt ngọc, nàng cố xua tay, nhưng vẫn không thể ngăn tiếng cười đang thoát ra khỏi đôi môi xinh đẹp của mình.

"Các người đang ngồi đợi mẹ đi tiệc mang thức ăn về đấy à?"

"..."

Lần này là Thất Tinh hành động trước, hắn đứng dậy khỏi ghế, cầm tay nàng, sau đó lại đi vòng quanh người chủ nhân của mình.

"Chủ nhân, người... Thật sự ổn chứ?"

"Ta đi tiệc mừng, đồ ăn rất ngon, có chỗ nào mà không ổn?" Trịnh Khinh Ái đáp lại, mọi người trong phòng lúc này mới yên tâm một chút.

"Nhưng mà..."

"Được rồi." Trịnh Khinh Ái không để cho Thất Tinh nói hết, nàng hắng giọng, cả người nghiêm túc hẳn lên.

"Chúng ta đoán đúng không ít thứ." Thiên nữ phe phẩy quạt trước ngực. "Quả nhiên thôn này đang chuẩn bị âm hôn, và họ cần một nàng dâu."

"Người đó có mệnh cách hợp với Lê công tử kia."

"Và tay đeo chỉ đỏ."

Trịnh Khinh Ái nâng tay, từng ngón thon dài xinh đẹp nhẹ nhàng chỉ vào Bạch Vân, hay nói đúng hơn là chỉ vào cổ tay có chiếc vòng kia.

Xem như trùng khớp một nửa.

"Nhưng còn nàng dâu mà Bạch Vân mơ thấy thì sao?" Quỳnh An cất tiếng hỏi, mọi thứ vẫn chưa khớp. Nếu như Lê công tử đó cần một nàng dâu, thì tại sao Bạch Vân lại mơ thấy một cô dâu chứ không phải là chàng rể đến đón? Đó chính là điểm vô lý nhất.

"Trưởng thôn bảo rằng Lê công tử kia đích thị là một anh tài." Trịnh Khinh Ái ôn tồn nói. "Nhưng cũng có khả năng là hắn nói dối."

Nàng nhẹ nhàng chau mày, vẫn chưa tìm ra ai là người giữ cổ mẫu. Tất cả bọn người trong thôn đều dính cổ, đều bị điều khiển, cái cảm giác bị nhìn chòng chọc kia làm Trịnh Khinh Ái có chút buồn cười.

"Nếu không gả, thì chắc chắn không thể rời đi."

"Thế cô định làm gì?" Bạch Mặc Tử tiến lên một bước.

"Thì gả."

Lời Trịnh Khinh Ái vừa thốt ra, khiến cả ba người còn lại đồng loạt khó hiểu. Ba người kia hoang mang nhìn về Bạch Vân, còn Bạch Vân lại kiên định nhìn Trịnh Khinh Ái.

Nàng biết Trịnh Khinh Ái có cách, nhưng là cách gì cơ chứ?

Bạch Vân suy nghĩ, kẻ đứng sau ván cờ này muốn gì? Tại sao đã có một vị công tử rồi nhưng lại xuất hiện thêm một nàng dâu nữa? Ai là người đã chết?

Quá nhiều thứ chưa được giải đáp ở đây.

Đúng, quá nhiều.

Nếu đặt giả thuyết trưởng thôn nói dối, vậy thì Lê công tử kia là một má đào, tại sao một má đào lại cần nàng dâu? Và giả như trưởng thôn nói thật, thì nàng dâu Bạch Vân gặp, kẻ đã nhét chiếc vòng này vào tay nàng là ai?

Nàng ta có vai trò gì?

Đúng vậy. Trưởng thôn kia trúng cổ, hắn bị điều khiển nên buông lời dối trá, có thể Lê công tử là nữ. Nàng ta đồng tính, và muốn cưới một má đào, trùng hợp, Bạch Vân lại có mệnh cách hợp với Lê công tử, à không, Lê tiểu thư kia.

Vậy là mọi chuyện lại hợp lý, đúng không?

"Yên tâm, trưởng thôn đã cho chúng ta vài ngày để chuẩn bị." Trịnh Khinh Ái lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Bạch Vân. "Trước hết, muốn biết được trưởng thôn nói thật hay nói dối rất đơn giản, ta chỉ cần đi gặp chàng rể đó thôi."

Bạch Vân chợt cất tiếng.



"Lấy danh nghĩa là nhà gái mà đi gặp, chẳng lẽ lại không được."

Trịnh Khinh Ái nghiêng đầu nhìn nàng, nhẹ nhàng mỉm cười hài lòng.

"Nhưng trước hết." Giọng của Thiên nữ lại vang lên, khiến mọi người tập trung vào mình. "Ta phải loại bỏ cổ độc trên người Bạch Vân đã."

"Làm được?" Cả bốn người đồng thanh hỏi.

"Được." Trịnh Khinh Ái mỉm cười. "Yêu vương đại nhân biết."

"Ta?" Lần này đến Bạch Mặc Tử ngớ người.

"Ông biết dẫn cổ." Thiên nữ nói tiếp.

"Cái...?"

"Mặc Tử, tin ta." Giọng Trịnh Khinh Ái cất lên, yêu vương cuối cùng cũng nín lặng.

Quả thật là trước đây hắn đã học qua thuật dẫn cổ từ một kẻ thuộc Vạn Độc cốc. Nhưng dẫn cổ làm gì tiêu diệt được cổ chứ? Dẫn cổ chính là mang cổ độc từ cơ thể này sang một cơ thể sống khác, nói cách khác, chỉ là chuyển đối tượng mà thôi, và trong trường hợp này không thể chọn bất kỳ ai trong số họ cả.

Bất kỳ ai cũng không.

Nhưng Trịnh Khinh Ái kiên quyết, Bạch Mặc Tử lại chẳng biết nói gì. Hắn ở trong lòng dùng khăn che mặt khóc lóc một hồi, cuối cùng vẫn phải nghe lời nàng mà thôi.

Trịnh Khinh Ái không mất quá lâu để đuổi Thất Tinh cùng Quỳnh An về phòng, còn Bạch Mặc Tử lại bị bắt đi chuẩn bị trận pháp.

Giờ phút này, trong phòng cũng chỉ còn lại hai người, Bạch Vân và Thiên nữ kia.

"Tôi luôn cảm thấy mình không thật sự hiểu được nagf." Bạch Vân cười cười, mi mắt rũ xuống. Vẻ mệt mỏi mà nàng cố gắng che giấu cũng dần hiện lên trên khuôn mặt.

"Nàng quá thông minh, Trịnh Khinh Ái. Nàng cũng giấu giếm quá nhiều, cứ hễ tôi lật lên được bí mật nào của người, thì người lại có một bí mật khác lớn hơn, một bức tường dày hơn."

"Và tôi không bước qua được."

Nhưng Bạch Vân là ai? Bạch Vân chỉ là kẻ mang ơn nàng ta, một người ngã vực tàn phế được Trịnh Khinh Ái nhặt về. Nàng có tư cách đòi hỏi sao?

Nàng không.

Bạch Vân không có. Cũng không xứng.

Trịnh Khinh Ái cầm lấy quạt ngọc, nâng lên cằm nàng, trăng đã khuyết, ánh sáng mịt mờ tạt vào cửa sổ, khiến khuôn mặt Thiên nữ lại càng thêm huyền ảo. Bạch Vân hoảng hốt nhận ra rằng ánh sáng kia dường như luôn dành cho Trịnh Khinh Ái một sự ưu ái đặc biệt, nó tô vẽ cho nàng ta hàng ngàn sắc thái khác nhau, từ rực rỡ như bình minh đến dịu dàng tựa hoàng hôn, thậm chí mờ ảo giống một vầng trăng khuyết.

Có thể đúng như những người dân ở thôn Khai Song nói, Trịnh Khinh Ái là Thiên nữ. Người không nên ở đây, người thuộc về Cõi Trăng Cao kia, dẫm lên bầu trời của nhân loại mà cất bước, thứ vướng trên gót giày của nàng sẽ chẳng phải đất, mà là mây.

Trịnh Khinh Ái có thể là thánh thần, mà Bạch Vân là ai chứ?

Bạch Vân là ai đây?

Vậy mà, vị thánh thần đứng trước nàng lại đột nhiên cất tiếng.

Nàng ta hỏi.

"Bát khổ đang khiến Bạch Vân đau buồn sao?"

Yêu là bát khổ.

Là sinh, lão, bệnh, tử, oán tằng, ngũ uẩn, ái biệt ly, cầu bất đắc.

Bạch Vân chợt nhớ đến một ngày nắng trong, cùng Trịnh Khinh Ái đánh một ván cờ giang sơn, nàng hỏi:

"Trịnh Khinh Ái, trong bát khổ, cái nào là đau đớn nhất."

Trịnh Khinh Ái lúc đó hơi ngẩn người, quân cờ cũng không động, sau hồi lâu, nàng ta đáp lại.

"Là cầu bất đắc."

Sống sẽ có nguyện vọng, sẽ mong cầu, nghèo thì muốn giàu, xấu thì muốn đẹp, già thì muốn trẻ. Ngàn muôn con người, ngàn muôn ước vọng, nhưng mấy ai được thành toàn?

Người ta tìm đến thần linh chẳng phải cũng bởi vì những mong cầu đó hay sao?

"Chẳng ai thấu được những nguyện không toại ý."

"Chẳng ai."

Giọng Trịnh Khinh Ái nhẹ nhàng.

"Kể cả ta, hay Bạch Vân, cũng vậy."

Thế Bạch Vân yêu sao? Nàng không biết, nàng sẽ yêu sao? Nàng muốn biết. Bạch Vân đau khổ với nỗi cầu mà chẳng được của mình. Nàng ước, Bạch Vân ước gì mình biết rằng mình có yêu hay không, Trịnh Khinh Ái yêu nàng hay không. Và nếu như không yêu, nếu như nàng không yêu, nếu như Trịnh Khinh Ái không yêu thì hà cớ gì lại dây dưa không dứt như thế?

Nàng ước nàng được yêu? Và...

Cũng ước người kia sẽ đáp lại tình yêu của nàng?

Nhưng Bạch Vân không thể.

Vì thế nàng hỏi lại:

"Bát khổ có đang chạm đến tâm can Khinh Ái hay không?"

Tình yêu có đang chạm đến tâm can của Thiên nữ không?

Lạ thay, câu hỏi này cũng làm Trịnh Khinh Ái ngơ ngẩn.



Sau một hồi lâu, Thiên nữ nhẹ nhàng đáp lại, nhưng đó chẳng phải câu trả lời mà Bạch Vân cần.

"Bạch Vân có tin ta không?"

Trước sự lẩn tránh của Trịnh Khinh Ái, Bạch Vân khổ sở bật cười, cuối cùng miễn cưỡng đáp lại.

"Tin."

Đúng, chẳng ai trong hai người có được thứ mình cần cả. Hoặc là, chẳng ai trong số họ biết mình cần gì và người kia cần gì. Trịnh Khinh Ái một lần nữa trở về sau bức rèm nhung, còn Bạch Vân, một lần nữa chẳng đủ can đảm lật giở nó ra.

"Ta sẽ đưa Bạch Vân ra khỏi nơi này, như ta đã hứa." Trịnh Khinh Ái mỉm cười. "Chẳng ai có thể làm tổn thương Bạch Vân nữa."

"Tin ta."

Bạch Vân chợt vươn tay, nắm lấy vạt áo của Trịnh Khinh Ái, kéo đến gần mình.

"Nàng không nghĩ rằng sẽ có một lúc nào đó... tôi chạy mất sao?"

Trước khi kịp nhìn thấy vẻ mặt của người kia, ánh nhìn của Bạch Vân đã tối lại, hôn mê.

Bạch Mặc Tử bị dọa hết hồn. Trịnh Khinh Ái đang bế Bạch Vân đứng ngay sau lưng hắn, vẻ mặt vô cùng nặng nề.

"Sao... Sao vậy... Cô làm gì nàng rồi?"

"Cho hít một chút thuốc mê thôi. Dễ hành sự." Trịnh Khinh Ái đáp lại.

Yêu vương đi vòng vòng bạn mình, cũng chẳng thấy Thất Tinh hay Quỳnh An theo sau, hắn liền hiểu ra ngay.

Trịnh Khinh Ái muốn dẫn cổ từ Bạch Vân sang người mình.

"Nè nha, Trịnh Khinh Ái, nếu mà cổ này khống chế cô, thì ở đây ai đánh lại cô?" Bạch Mặc Tử suy xét chung chung mà nói, tuy hắn là yêu vương, nhưng cũng có lý do riêng hắn mới nắm được vị trí này, chứ công lực thực sự thì...

"Lúc đó ông bảo vệ Bạch Vân." Thiên nữ lên tiếng, sau đó lại rút Bát diện vô sắc kiếm ra từ nhẫn không gian.

"Thế ai bảo vệ ta?" Yêu vương lập tức nói ngay.

"Ông chết được à?"

Bạch Mặc Tử "..."

Đúng quá không cãi được.

Bạch Mặc Tử bất đắc dĩ gật đầu, hắn dùng yêu lực tạo ra một trận pháp nhỏ, thật ra cái thuật hắn học cũng khá là yếu kém, chỉ có tác dụng một lần với một loại cổ, nhưng thế là đủ dùng.

"Lỡ không thành công thì sao?" Yêu vương lo sợ hỏi.

"Sẽ thành công." Trịnh Khinh Ái chỉ vào tay mình. "Ta đã gạt ông bao giờ chưa?"

Bạch Mặc Tử bất đắc dĩ gật đầu, hắn trước hết dùng yêu lực làm tan đi vùng cổ tay bị đóng băng của Bạch Vân, sau đó chậm rãi dùng móng vuốt rạch một đường trên bàn tay của nàng, móc vào trong, tạo thành một lỗ thủng trông như cửa hang, khiến máu không ngừng tràn ra ngoài.

Trịnh Khinh Ái đưa tay về trước, nắm lấy lưỡi kiếm của mình, kéo nhẹ lên, tạo thành một vết lằn nhỏ, nàng ta mở rộng bàn tay, vết rách bắt đầu vỡ ra, trong phút chốc phủ lấy không gian bên cạnh một mùi hương ngọt lịm.

Đôi mắt Bạch Mặc Tử chuyển sang vàng kim, hắn vẫn còn khống chế được, tu vi của hắn cao, sẽ không giống như bọn yêu thú ngờ nghệch khác. Yêu vương cầm lấy tay Trịnh Khinh Ái, để hai bàn tay sát gần nhau trong một trận pháp nhỏ đã được lập ra. Chỉ trong phút chốc, một con rết to bằng hai đầu ngón tay bắt đầu bò ra bên ngoài.

Nó dài khoảng một gang tay, màu sắc vô cùng kỳ dị, nửa xanh nửa đỏ, như ngửi thấy mùi máu thơm ngọt của Trịnh Khinh Ái, liền nhích cả người ra khỏi vật chủ cũ, tìm đến vật chủ mới.

Vết rách của Trịnh Khinh Ái không quá lớn, vì thế để chui vừa vết cắt, con rết đó cố tình lách người vô cùng mạnh, để có thể xé rách làn da mềm mại trước mặt mà đem cả người mình ký sinh vào, bàn tay của Trịnh Khinh Ái cũng vì thế mà rách một đường lớn, lộ cả xương trắng.

Ngay khi con rết kia vừa chui hết vào cổ tay nàng, trận pháp kết thúc. Trịnh Khinh Ái rụt tay lại, không nói không rằng giơ kiếm lên, chặt mạnh.

Bạch Mặc Tử ré lên một tiếng.

Tay của Trịnh Khinh Ái rơi xuống, nằm lạc lõng trên nền cỏ úa, con rết nọ vừa tìm được vật chủ mới lập tức cảm thấy không ổn, muốn chui vào đất trốn mất, nhưng chưa kịp hành động thì đã bị một bàn chân dẫm lên.

Trịnh Khinh Ái dồn nội lực, đem cả con rết cùng cánh tay của mình dẫm nát dưới chân. Nội lực quá mạnh, dường như cả mặt đất bên dưới đều bị nàng dẫm sụp xuống một tấc, khiến Bạch Mặc Tử phải ôm Bạch Vân né sang một bên.

Nàng một tay chống kiếm, dưới sắc trời tờ mờ sáng, Bát diện vô sắc kiếm nhuốm đỏ tỏa ra thứ ánh sáng kỳ dị, mà cánh tay trái bị chặt đứt kia cũng không ngừng rỉ từng giọt máu tươi, nhuộm cả một phần váy đen của Trịnh Khinh Ái, mà lại chẳng nhìn rõ là dạng gì. Bạch Mặc Tử đã lâu không nhìn thấy lại vẻ điên cuồng của nàng cũng ngây người.

Người kia nghiến răng, phun ra mấy chữ.

"Cầm máu cho nàng."

Bạch Mặc Tử sực nhớ ra, vội vàng tìm vải mà cầm máu, băng lại cho Bạch Vân.

Đến khi hắn định mang vải ra giúp nàng băng lại, Trịnh Khinh Ái đã tự xé áo mình để cầm máu rồi.

Yêu vương lại lủi thủi mang vải về.

Trịnh Khinh Ái mất tay, Bạch Mặc Tử là người bế Bạch Vân lên phòng, hắn lo sợ nhìn sang Thiên nữ đang mang khuôn mặt nhợt nhạt kia, cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi nhỏ.

"Rồi cô định giải thích thế nào? Bé Bảy mà biết sẽ làm ầm lên cho coi."

Trịnh Khinh Ái thở ra một hơi, nhẹ nhàng đáp.

"Không, họ sẽ không biết." Dừng một chút, nàng lại nói thêm. "Miễn là ông không bép xép."

Xì, Bạch Mặc Tử mới không thèm, hắn là yêu vương nha, yêu vương thì không thèm bép xép đâu.

Nhưng yêu vương cũng không nên nói dối...

Bạch Mặc Tử âm thầm cầu nguyện. Tốt nhất là đừng ai hỏi hắn điều gì cả.

______________________________________________

Đăng nốt chương này vì thích:Đ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau