Ngàn Năm Say

Chương 89: Ngủ ngoan đi hỡi người thương, luyến lưu thêm những lẽ thường làm chi?

Trước Sau
Đời tráng sĩ phong lưu như thếBậc văn nhân khinh rẻ, chê bôiPhải chăng lỡ cũng lỡ rồiKhông làm gì được nên thôi dâng tài.

Thần thú đang chìm trong suy nghĩ, bỗng cảm thấy Trịnh Khinh Ái cựa quậy.

Nàng nói: “Thất Tinh, đau eo...”

Thất Tinh vội vàng đặt nàng xuống, sau đó bế nàng lên chứ không cõng nữa.

Sau khi hai chủ tớ chỉnh lại tư thế thì lại tiếp tục tiến về trước. Trịnh Khinh Ái nằm trong lòng hắn, hơi thở cũng có phần vững vàng hơn.

“Thất Tinh không có gì muốn hỏi ta sao?” Thiên nữ nhẹ nhàng hỏi.

Thất Tinh im lặng không đáp, sau đó miễn cưỡng lắc đầu.

Trịnh Khinh Ái ngạc nhiên nhìn hắn, rồi mỉm cười nhắm mắt lại.

“Nếu Thất Tinh muốn biết, sau khi trở về hãy chạy đến hồ nước ở giữa Bạch Trung gia viên và Địa Ngục giáo.”

“Sau đó ngươi muốn sống như thế nào cũng được.”

“Còn người?” Thất Tinh vội hỏi.

“Ta? Ta sẽ được chết.” Trịnh Khinh Ái lầm bầm, giọng nói nghe như vui sướng, nhưng cũng chứa đầy đau thương. “Ta sẽ được chết, Thất Tinh, ta đã sống hơn 300 năm dài đằng đẵng ở cõi đời này rồi.”

“Ta cần được chết.”

“Ta từng nói với một người rằng ta sẽ không thế sống nếu thiếu đi nàng.”

“Nhưng rồi ta vẫn sống, ta đã để nàng chờ quá lâu.”

“Quá lâu rồi, Thất Tinh.”

Thất Tinh nghe từng lời trăn trối của Trịnh Khinh Ái, cuối cùng vẫn không cam lòng nói.

“Còn Bạch Vân thì sao? Người yêu cô ta mà.”

Trịnh Khinh Ái ngẩn người, nàng mở to đôi mắt xám bạc, nhìn vào Thất Tinh, sau cùng bật cười, cay đắng.

“Ta biết, nhưng nếu ta vẫn sống, nàng sẽ chết. Sớm muộn thôi, nàng sẽ lại chết vì ta.”

“Tình yêu của ta chỉ sinh ra để bị hủy diệt, ta là đại họa của nàng.”

Khúc chiêu hồn vang vọng quá đỗi to lớn, gần như lấn át mọi âm thanh khác, đâm sâu vào màng nhĩ, để rồi ghi nhớ nó thật sâu trong tâm khảm.

Thất Tinh lẳng lặng nhìn nàng, hắn sụt sịt mũi, cố khống chế cho nước mắt không rơi ra.

“Người... người còn chưa thưởng cho tôi lần nào...”

Trịnh Khinh Ái bật cười, nàng vươn tay về trước, Thất Tinh lại ngoan ngoãn cúi đầu xuống, để nàng vuốt ve má hắn.

“Thưởng cho Thất Tinh một nụ hôn được không?”

Thất Tinh nhìn nàng, nước mắt không khống chế được mà tràn ra, rơi lên bàn tay của Trịnh Khinh Ái.

“Chỉ cần là chủ nhân thưởng, thứ gì ta cũng muốn...”

Thiên nữ hài lòng vuốt ve má hắn, dỗ hắn nín khóc.

“Khinh Ái.”

Nghe tiếng gọi, cả Trịnh Khinh Ái lẫn Thất Tinh đều quay đầu nhìn về trước. Bạch Vân đứng trên lầu cao, như chờ đợi hai người.

“Bạch Vân.” Trịnh Khinh Ái mỉm cười, muốn bước xuống khỏi người của Thất Tinh để tiến về phía nàng. Người kia trông thấy thế cũng vội vàng đi đến gần.

“Bế ta được không?”

Giai nhân đã yêu cầu, làm sao nàng có thể không nghe theo? Vì thế Bạch Vân vươn tay, bế lên Trịnh Khinh Ái, dịu dàng ôm chặt nàng vào trong ngực.

“Nàng ổn chứ?”

“Ngủ một chút nên đỡ hơn rồi.” Trịnh Khinh Ái lờ đi chiêu hồn khúc đang vang vọng bên tai, nhẹ nhàng đáp lại.

Bạch Vân thay Thất Tinh bế Trịnh Khinh Ái lên tầng kế, cả ba người đi qua xác chết của một lũ ngựa một sừng nơi tầng tám, rồi lại đến tầng chín của một con quái thú tám mặt, Trịnh Khinh Ái nằm trong lòng Bạch Vân, nhẹ nhàng nắm lấy cúc áo của nàng, ngón tay cọ xát qua lại.

“Bạch Vân có điều gì muốn hỏi ta không?”

Bạch Vân nuốt nước bọt nhìn nàng ta, sau hồi lâu đảo mắt, nàng hỏi.

“Nàng biết nấu ăn không?”

Trịnh Khinh Ái có vẻ không ngờ nàng sẽ hỏi như vậy, nhưng cũng gật đầu.

“Một vài món cơ bản thì ta vẫn có thể nấu được.”

“Thực ra tôi cũng biết nấu ăn đó.” Bạch Vân nói. “Lúc ở Bạch Trung gia viên không nấu cho nàng là vì không thích.”

Trịnh Khinh Ái “?”

Người kia chậm rãi bổ sung thêm.

“Sau này về sẽ nấu cho nàng nhé.”

Ngón tay Trịnh Khinh Ái miết lấy vạt áo của Bạch Vân, vui vẻ đáp lại.

“Được. Ta rất trông chờ.”

Thấy Trịnh Khinh Ái mi mắt run run, dường như lại muốn ngủ, Bạch Vân vội vàng tìm chuyện nói tiếp cùng nàng.

“Tôi cũng muốn ăn món nàng nấu, nhưng đừng làm cháy bếp nhé.”

Thiên nữ phì cười vì trò đùa của nàng.



“Ta lúc nhỏ phải tự nấu cơm đấy.” Trịnh Khinh Ái miêu tả chiều cao của mình bằng tay. “Lúc đó ta rất thấp bé, bếp lại rất cao, ta mò cả ngày cũng không có cơm ăn.”

“Thế làm sao mà nàng no được?” Bạch Vân khó hiểu hỏi.

“Ta khóc.”

“Hả?”

Trịnh Khinh Ái nén cười nhìn nàng, chậm rãi kể tiếp.

“Ta lén lút khóc trong bếp, bị sư huynh và... sư tỷ nhìn thấy, họ nấu cơm cho ta ăn.”

“Sau này sư tôn của ta biết chuyện, xây cho ta một căn bếp nhỏ sau phòng, nhưng nàng ta xây quá chậm, đến lúc xây xong thì ta đã phải cúi xuống mà nấu ăn rồi.”

Bạch Vân nghe nàng ta kể, lại không tự chủ tưởng tượng đến cảnh Trịnh Khinh Ái nhỏ bé ôm trên tay rau củ, mặt mũi đầy nhọ than, nhưng hai mắt vẫn không ngừng phát sáng, vui vẻ mỉm cười. Cõi lòng Bạch Vân dần trở nên ấm áp, nàng đang bước vào cuộc đời của Trịnh Khinh Ái.

Cuộc đời của người nàng yêu.

“Nàng giỏi võ đạo như thế, có phải đã học võ từ rất nhỏ không?”

Trịnh Khinh Ái ngược lại lắc đầu.

“Mười sáu tuổi ta mới được học võ.”

Lần này đến lượt Bạch Vân mở to mắt vì ngạc nhiên, nàng vẫn còn muốn hỏi tiếp, thế nhưng Trịnh Khinh Ái đã nhanh chóng đổi qua chủ đề khác.

“Bạch Vân nghĩ... tên của ta nghĩa là gì?”

Bạch Vân nghe nàng ta hỏi thì hơi phân vân một chút, lần đầu hai người gặp nhau, Trịnh Khinh Ái đã từng nói qua ý nghĩa của cái tên này rồi.

Trịnh là cẩn trọng, Khinh trong “nhân cố hữu nhất tử, hoặc trọng ư Thái sơn, hoặc khinh ư hồng mao”, còn Ái, dĩ nhiên là yêu.

Coi nhẹ tình yêu, hay nói đúng hơn là khinh rẻ tình yêu.

Thế nhưng Trịnh Khinh Ái lại yêu đến mù quáng.

Thấy Bạch Vân im lặng, Trịnh Khinh Ái dịu dàng nói.

“Khinh Ái không phải khinh rẻ tình yêu đâu.”

Khinh khi thế sự, yếm nhân gian Thố quốc hưng suy, hận thanh nhànAi, oán, bi, sầu hồng duyên tậnHỷ lạc tâm can độc ái quân.

Bạch Vân nghe nàng ta đọc xong thơ, đến bước chân cũng dừng lại, chẳng biết từ lúc nào mà cả ba đã đi qua tầng mười của Tam Mục Miêu, nay dừng lại ở tầng mười một của Bách Vỹ hồ ly.

Khinh thế sự, ghét nhân gianHưng suy cũng hận, thanh nhàn cũng cayĐứt duyên bốn nỗi buồn vâyLòng vui cũng chỉ vì say tình người.

Khinh rẻ toàn bộ thế gian, nhưng chỉ yêu mỗi người.

Trịnh Khinh Ái nhìn nàng, tình ý trong đáy mắt dịu dàng lay động.

“Chẳng biết người có hài lòng với tên của em không?”

Bạch Vân im lặng không đáp, một lúc lâu sau, nàng lên tiếng, giọng nói cực kỳ đè nén.

“Trịnh Khinh Ái, đừng đùa giỡn với sức chịu đựng của tôi.”

“Đừng quyến rũ tôi, tôi không khống chế được mình đâu.”

Thất Tinh xen ngang: “Ngươi định làm gì chủ nhân...”

Trịnh Khinh Ái cắt lời: “Thất Tinh, ngươi đi trước đi.”

Thất Tinh “...”

Thần thú tủi thân nhìn chủ nhân của mình một hồi, sau đó cũng ngoan ngoãn rời đi, không nán lại lâu.

“Có cơ may nào để nàng sống sót rời khỏi đây không?” Bạch Vân thấy Thất Tinh đã đi khuất thì mới cất tiếng hỏi.

“Không, Bạch Vân.” Thiên nữ cười đáp, nàng ta tách khỏi vòng ôm của Bạch Vân. “Nếu ta cố sức, vẫn đủ mở đường máu để các người thoát thân.”

Người đối diện chợt siết lấy tay Trịnh Khinh Ái.

“Đừng làm gì cả.” Hai vai Bạch Vân khẽ run. “Làm ơn, đừng làm gì cả.”

“Tôi cầu xin nàng.”

“Bạch Vân...” Thiên nữ khẽ gọi, nhưng Bạch Vân không để nàng nói hết.

“Tôi biết mình tài hèn sức mọn, luôn để nàng phải lo lắng bảo vệ.” Bàn tay của Bạch Vân buông lỏng, nắm chặt, sau đó cẩn thận cúi đầu, để mu bàn tay Trịnh Khinh Ái áp lên trán mình, như thể van nài.

“Ân cứu mạng tôi còn chưa trả được. Nàng có bảo tôi ích kỷ cũng không sao, nhưng xin đừng đặt lên vai tôi thêm bất cứ món nợ ân tình nào nữa.”

“Mạng của nàng, tôi không gánh nổi.”

“Mạng của tôi càng không đáng để nàng đánh cược.”

Trịnh Khinh Ái thở hắt ra, cười nói.

“Được. Ta sẽ không.”

“Bởi vì ta vẫn muốn được ăn một bữa cơm mà Bạch Vân nấu.”

Thiên nữ vuốt ve gò má nàng, trong cơn quẫn trí, Bạch Vân chẳng nhìn rõ nét mặt của người kia. Chỉ thấy Trịnh Khinh Ái khẽ đan tay, kéo nàng đi.

Tầng mười hai đã ở trước mặt. Bạch Vân cùng Trịnh Khinh Ái nắm tay nhau bước về trước, hội họp với những người còn lại. Phía bên kia là đám người của Lam, và Khiên Vũ môn.

Tầng mười hai, tầng của Lưu Ly khổng tước, nay trống rỗng.

Theo lẽ đúng, chỉ cần đánh bại đủ mười một thần thú, mười một linh thức kia sẽ hồi sinh cho Đọa Lạc Điêu Linh, cũng mở ra đường thoát duy nhất.



“Trận pháp này ban đầu đã không được hoàn thành, vì thiếu đi linh thức của Lưu Ly khổng tước.” Vệ Mục Huyên nhẹ giọng nói. Lời vừa dứt, tất cả ánh nhìn đều hướng về phía Khổng Khuynh Thành.

Lưu Ly Khổng Tước thật sự đang ở đây. Không phải linh thức.

Trước ánh nhìn của những người còn lại, Khổng Khuynh Thành khoanh tay.

“Thế có nghĩa là ta đã trở thành thần thú canh giữ tầng mười hai này đúng không?”

Nàng ta xoa hai bàn tay vào nhau, ánh nhìn mờ mịt như sáng lên.

“Có nghĩa là chỉ cần giết ta, trận pháp sẽ hoàn thành.”

Khổng Khuynh Thành mỉm cười, nhẹ nhàng làm ra một động tác chào.

“Thế mau đến giết ta, rồi tất cả các người đều có thể thoát ra.”

Nghe lời đó, Sinh Nhiên và Tử Nhiên đồng loạt chắn trước nàng, không để cho những người khác có cơ hội tới gần. Tử Nhiên thủ thế, để lộ ra hai cổ tay bọc sắt thép, trong khi Sinh Nhiên cũng lùi bước đề phòng, châm độc như có như không ẩn hiện trên ngón tay.

Khổng Khuynh Thành nâng tay, một cây cung bằng ngọc thạch bất ngờ xuất hiện.

“Hoặc nếu không, ta sẽ giết các ngươi trước.”

Lời vừa dứt, ba mũi tên lập tức lao về trước, xé toạc không gian. Đám người của Khiên Vũ môn xông lên đầu tiên. Bọn họ lao qua nhóm người của Quỳnh An và Bạch Mặc Tử, xông thẳng về phía Khổng Khuynh Thành.

Trịnh Khinh Ái và Bạch Vân nhận ra điều không ổn, vội vàng mang ra vũ khí, đối chiến.

Bạch Mặc Tử cũng hoảng hốt lùi về sau, hắn vội vàng hét to.

“Lưu Ly khổng tước? Cô sống lâu quá nên đâm ra chán đời à?”

Đúng lúc này, Quỳnh An từ phía sau cầm chặt linh kiếm trong tay, bước lên trước.

“Tránh đường cho tôi, yêu vương đại nhân.”

Bạch Mặc Tử hốt hoảng.

“Cô sao vậy? Đó là bạn của mình đó? Đừng có làm việc thiếu suy nghĩ được không?”

“Tôi được yêu cầu làm việc này! Ngài không hiểu đâu. Ngài tránh ra đi!”

Tử Nhiên đánh văng một gã Khiên Vũ môn, đúng lúc này, nhìn thấy Quỳnh An xông lên. Cô ta bắt lại kiếm của cô, cực lực giằng co.

“Chúng ta từng giúp cô, cô lại lấy oán báo ơn sao?”

Quỳnh An muốn lên tiếng giải thích, nhưng cô không thể nào vừa gồng mình đánh nhau vừa nói chuyện được, thế nên cô cũng chỉ biết trừng mắt nhìn về Khổng Khuynh Thành, nhờ nàng ta can thiệp.

“Lạc Tử Ngọc, Lạc Sinh Hoa. Tránh ra.”

Sinh Nhiên cùng Tử Nhiên quay đầu, như không tin được mà nhìn nàng.

“Người có biết mình đang nói gì không?” Tử Nhiên là người đầu tiên lên tiếng. Sinh Nhiên không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn nàng qua lớp vải voan mỏng.

Thánh nữ bật cười, khóe mắt cong cong.

“Tất nhiên là...”

Một mũi dao đột nhiên đâm xuyên qua ngực trái, từng mảnh da thịt hóa thành ngọc thạch xanh biếc, rơi xuống đất. Trong phút chốc, tất cả mọi người đều tập trung vào kẻ đang đứng phía sau Khổng Khuynh Thành.

“Lý Liên Anh?”

Lưu Ly khổng tước được tạo thành từ ngọc thạch, Đọa thú tháp lại được bố trí trận phong thần, mất đi khả năng tái tạo, lồng ngực Khổng Khuynh Thành giờ đây thủng một lỗ lớn. Sinh Nhiên và Tử Nhiên lập tức lao tới, muốn đỡ lấy nàng ta. Nhưng dù cả cơ thể đang dần mất đi sức lực, Thánh nữ vẫn thản nhiên quay đầu, nhìn về phía Lý Liên Anh đang run rẩy sợ hãi.

“Ôi chao... kẻ theo đuổi Thiên ý, hóa ra là ngươi à?”

Lời vừa dứt, Khổng Khuynh Thành đổ gục xuống, ngã vào vòng tay của Sinh Nhiên. Ngọc thạch bắt đầu hóa thành máu, từ ngực trái tràn ra bên ngoài, khiến cho tà váy của vị Linh sư kia bị nhuốm đỏ. Tử Nhiên vội vàng giữ lấy ngực trái của nàng, tránh cho máu chảy ra mỗi lúc một nhiều hơn.

Huyết dịch tanh tưởi không ngừng len lỏi qua kẽ tay, nhỏ giọt xuống nền gạch. Bạch Vân cùng Trịnh Khinh Ái vội vàng chạy đến, hai người lấy ra băng vải, vội vã giúp cho Khổng Khuynh Thành cầm máu.

Trịnh Khinh Ái chạm đến động mạch chủ nơi cổ của Khổng Khuynh Thành, phát hiện nó vẫn còn đập một cách yếu ớt, liền nhanh trí bảo Bạch Mặc Tử dùng yêu lực của hắn để ổn định yêu lực bên trong cơ thể Khổng Khuynh Thành.

Yêu vương hiểu ý, hắn nhìn sang phía đám người Khiên vũ môn đã án binh bất động, sau đó ngồi xuống, dùng yêu lực của mình truyền sang Thánh nữ.

Một tia linh thức màu xanh chậm rãi bay ra khỏi trán của Khổng Khuynh Thành, tụ lại trên thành tháp, nó hoà quyện cùng những linh thức khác màu, dần dần biến thành vòng xoáy, hút hết mọi tà khí bên dưới vào trong.

Tà khí màu đen vốn bao phủ cả phong thần động giờ đây ùn ùn bay lên đỉnh tháp, tụ lại thành một luồng tà khí đen đúa. Lam cùng đám người của Khiên Vũ môn nhanh chóng tránh khỏi địa phận của luồng tà khí này, thế nhưng cũng có vài người không kịp bỏ chạy, bị tà khí của nuốt lấy, chỉ để lại tiếng gào thét đau đớn.

Vệ Mục Huyên gục xuống nền gạch, một ít tà khí còn lại trong cơ thể cũng bị hút vào vòng xoáy kia, góp phần hồi sinh cho Đọa Lạc Điêu Linh hung ác trước đây. Con rắn mối bên trong tay áo của nàng ta cũng bò ra ngoài, nó cố gắng cắn lấy tay áo nàng, kéo nàng lùi về sau để tránh bị tà khí nuốt chửng, thế nhưng có cố gắng cách mấy cũng không thực hiện được.

Đọa thú trận giờ đây đã hoàn thành.

Đọa Lạc Điêu Linh nay đã tái sinh.

Hoang tàn đang đến.

_________________________________

Hậu trường Ngàn Năm Say:

Khổng Khuynh Thành: Hết vai rồi, tuyệt, tạm biệt Khinh Ái nhé, tạm biệt Quỳnh An nhé, tạm biệt Bạch Vân nhé, tạm biệt Lý Liên Anh nhé, cảm ơn đã đâm chị nhé, tôi sẽ đợi xem phim mọi người đóng, yêu lắm yêu lắm cơ

Lạc Sinh Hoa: Còn hai chương ngoại truyện hồi tưởng nữa mà, em đi đâu vậy?

Khổng Khuynh Thành: Hồi tưởng gì? Ai hồi tưởng? Tôi không hồi tưởng

Lạc Sinh Hoa: Tôi hồi tưởng đó, nên em phải đóng thôi.

Vệ Mục Huyên: Khi nào em hết vai?

Trịnh Khinh Ái: Em nữaaa

Đạo diễn: Sao các bạn đều muốn hết vai vậy...?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau