Chương 3: Sợ không gian hẹp
Dương Trúc lôi Hạ Chi Thanh ra khỏi xe, làm xong hắn liền đẩy Hạ Chi Thanh ra mặc kệ cậu ngã xuống đất.
Cả người Hạ Chi Thanh lâng lâng, cậu bụm miệng lại, mặt đỏ ửng như muốn nôn.
"Đừng", Dương Trúc chán ghét nói: "Cậu đừng có nôn ra đây, bẩn lắm."
Cổ họng Hạ Chi Thanh hơi ớn lạnh nhưng cậu vẫn nhịn được, dù gì sáng nay cậu cũng chưa ăn gì. Tay chân Hạ Chi Thanh rã rời, phải mất một lúc sau cậu mới chống tay đứng lên được.
Dương Trúc lấy bình đựng nước để bên hông chiếc cặp của hắn ra đưa cho Hạ Chi Thanh: "Cậu mắc chứng sợ không gian hẹp* sao?"
Hạ Chi Thanh gật đầu, nhận lấy bình nước của Dương Trúc. Dương Trúc nhìn đôi môi Hạ Chi Thanh chạm vào thành bình nước của hắn, cậu ngửa cổ, yết hầu kéo căng. Một giọt nước chảy xuống cổ cậu chạm lên xương quai xanh ẩn hiện sau chiếc áo rộng thùng thềnh. Khi uống xong trên môi Hạ Chi Thanh còn dính nước, có lẽ vì màu tóc quá nổi bật nên bình thường chẳng ai chú ý tới màu môi của cậu... nó có màu sắc của cánh anh đào đầu xuân, mềm mại và xinh đẹp, hiện tại, dưới ánh mặt trời nó càng trở nên... ngon đến lạ thường, tựa như một viên kẹo vị cherry thơm ngọt mời gọi người ta đến nếm thử.
Hạ Chi Thanh vặn nắp bình lại rồi nói: "Năm tôi tám tuổi bị mắc kẹt trong tủ quần áo, sau đó th..."
"Tôi không quan tâm." Dương Trúc bừng tỉnh, hắn đột ngột cắt ngang lời của Hạ Chi Thanh.
Hạ Chi Thanh hít thở sâu, cố ngăn lại ý niệm đấm vỡ gương mặt đẹp như tượng tạc kia của Dương Trúc.
"Bình nước của cậu." Hạ Chi Thanh trả bình nước lại cho Dương Trúc, cậu cầm cái bình đưa ra được một lúc nhưng hắn vẫn không nhận lại. Hạ Chi Thanh mỏi tay, hỏi: "Sao vậy? Không lấy à?"
"Cậu giữ đi."
Dương Trúc liếc nhìn xuống cái bình nước, ánh mắt của hắn rất khó diễn tả nhưng Hạ Chi Thanh cảm thấy cậu cực kỳ không được tôn trọng. Tay cậu cứng đờ một chỗ, chẳng biết nên giải quyết cái bình nước trong tay như thế nào.
"Cậu sợ tôi lây bệnh cho cậu? Yên tâm đi tôi không có bệnh truyền nhiễm. Cậu không cần phải như v..."
"Vậy thì vứt đi." Dương Trúc lại cắt ngang Hạ Chi Thanh một lần nữa, giọng điệu của hắn vô cùng hời hợt: "Tôi không có thói quen dùng chung đồ với
người khác, những thứ đồ dính nước bọt của người khác dù có rửa như thế nào tôi cũng không thấy sạch."
Hạ Chi Thanh giật giật khóe môi, cậu rất muốn hỏi với vị thiếu gia trước mặt mình vì sao EQ của ngài lại thấp như vậy? Ngài làm vậy tôi rất khó xử ngài có biết không?
"Gỡ hết mấy tờ giấy này xuống." Vẫn là giọng điệu ra lệnh, Dương Trúc nói.
Hạ Chi Thanh cảm thấy còn thở là còn gỡ, bây giờ mà đầu hàng nghe theo lời Dương Trúc là cậu thua sạch.
"Tôi không làm đấy, mà cậu cũng không có quyền bắt tôi làm, cậu có bằng chứng tôi dán mấy tờ giấy này lên xe cậu không?"
Hạ Chi Thanh nhìn thấy sắc mặt Dương Trúc bỗng lạnh hơn 10 độ, cậu đắt ý thầm nghĩ chắc chắn là hắn không thể cãi được nữa. Nhưng sau đó Dương Trúc lại lấy điện thoại ra, nhìn cậu đầy đe dọa:
"Cậu muốn bằng chứng phải không?"
Đệt... Hạ Chi Thanh hơi rén rồi đấy!
Dương Trúc mở một đoạn video lưu trên điện thoại đưa tới trước mặt Hạ Chi Thanh, góc quay là từ trong xe nhìn ra ngoài cửa kính, đoạn video ghi lại toàn bộ quá trình "phạm tội" của cậu. Chỉ cần xem ba mươi giây đầu thôi Hạ Chi Thanh đã hoàn toàn cứng họng.
"Sao? Cãi nữa không? Cãi tiếp đi." Dương Trúc khiêu khích.
Hạ Chi Thanh hít sâu một hơi, ngoài mặt thì tươi cười lấy lòng Dương Trúc, trong đầu thì đang điên cuồng soạn văn mẫu để thoát tội.
"Chiếc xe này cũng không đắt lắm, ở trên cửa xe bị cậu đạp sước một đường. Cậu gỡ hết giấy trên xe xuống sau đó cùng tối đi giám định thiệt hại của chiếc xe đến lúc đó chúng ta từ từ tính toán."
Cái quỷ gì mà không đắt lắm? Đại ca, tôi bán mạng làm trâu làm chó cho ngài còn chưa chắc đã trả nổi ngài có biết không? Hạ Chi Thanh gào thét trong lòng.
"Được! Tôi gỡ!" Dương Trúc vưa dứt lời Hạ Chi Thanh cũng đã soạn xong văn mẫu: "Tôi gỡ hết giấy xuống và cũng sẽ thành tâm xin lỗi cậu. Nhưng mà tôi không đi giám định cái quỷ gì với cậu hết, đó là do cậu tự làm tự chịu.."
Dương Trúc càng ngày càng không hiểu nổi mạch não của người này. Rõ ràng cậu ta đạp xe mình vì cái gì lại chuyển thành mình tự làm tự chịu?
"Là cậu suýt chút nữa tông vào tôi nhưng không có lấy một lời xin lỗi, cậu cán qua cặp của tôi khiến tất cả đồ dùng của tôi bị hư, hại tôi xém chút nữa là không thể hoàn thành bài thi, tinh thần của tôi bị tổn thương một cách nặng nề vì chiếc xe của cậu, cậu có biết không? Cậu cứ xem như số tiền sữa chữa xe là để đền bù tổn thất tinh thần cho tôi đi có được không? Hơn nữa..." Hạ Chi Thanh cúi xuống nhìn chỗ mình đá lúc trước, lau lau vài cái:
"Hơn nữa, đại ca à! Ngài nhìn đi! Cái này chỉ là vết giày thôi mà, có chỗ nào sước đâu. Tôi thề với ngài là lúc đó tôi đã kiểm soát lực độ rất tốt, tôi chỉ đạp có một cái... à không! Không! Không! Tôi chỉ muốn chạm vào nó, yêu thương nó bằng đôi chân hèn hạ này một chút thôi, tôi hoàn toàn không có ý gì khác. Còn nữa, giày của tôi tuy rẻ tiền nhưng đế giày làm bằng cao su. Ngài nói xem tôi đạp sước thế nào được?"
Hạ Chi Thanh vừa nói vừa giơ chân lên phụ họa, nỗ lực chứng minh cho Dương Trúc thấy là cậu không có đạp sước chiếc xe "cũng không đắt lắm" đấy của hắn.
Dương Trúc nhìn nơi Hạ Chi Thanh vừa lau, đúng là nơi đó không có vết sước thật. Lúc trước hắn cũng không thèm nhìn kỹ xem có vết sước hay không, hắn chỉ nghĩ là Hạ Chi Thanh đạp mạnh đến rung xe như vậy chắc chắn chiếc xe không thể lành lặn được.
Nhìn thấy ánh mắt của Dương Trúc trông có vẻ dễ nói chuyện, Hạ Chi Thanh hạ giọng thuyết phục: "Với lại cậu cũng chưa có bằng lái mà... cậu đã đủ tuổi đâu. Cậu tố giác tôi với cảnh sát cũng không có được, chúng ta sẽ chết chung..."
Dương Trúc cười: "Tôi chưa từng lái chiếc xe này."
"Vậy nó đậu ở đây bằng cách nào? Cậu đẩy đến à?"
"Tài xế của tôi lái."
"Ồ..." Hạ Chi Thanh hơi quê, cậu quyết định nói cái gì đó để gỡ gạc: "Vậy cậu cũng kh..."
"Chiếc xe đứng tên tôi" Dương Trúc cắt ngang lời Hạ Chi Thanh lần thứ n+1, hắn dùng lại chiêu của Hạ Chi Thanh: "Tuy chiếc xe không bị sao nhưng nhìn thấy nó bị dán bậy bạ lên như vậy tinh thần của tôi cũng bị tổn thương rất nặng nề."
Hạ Chi Thanh muốn đánh người, cái tên Dương Trúc này sao chép chẳng có tâm xíu nào hết, hắn ngay cả diễn cũng không thèm diễn, nhìn gương mặt của hắn có chỗ nào giống như bị "tổn thương" hả?
"Vậy thì chúng ta hòa nhau đi, tôi bỏ qua cho cậu, cậu bỏ qua cho tôi. Tụi mình bắt tay nhau một cái rồi về nhà ăn cơm có được không?"
"Không." Dương Trúc tỉnh bơ trả lời, "Tại sao tôi phải hòa với cậu, tôi có bằng chứng, cậu có không?"
...
"Ha Ha Ha! Sau đó thì sao? Thằng đó bắt cậu viết giấy nợ à?" Nguyên Thần nghe Hạ Chi Thanh kể chuyện xong thì cười nghiêng ngả.
"Cậu ta bắt tôi gỡ hết mấy tờ giấy kia ra." Hạ Chi Thanh tu ừng ừng lon coca trên tay đến cạn, sau đó bóp nát bét, cậu gằn lên tức giận: "Sau đó cậu ta dán mấy tờ giấy đó lên người tôi bắt tôi đi từ bãi đỗ xe ra khỏi cổng trường mới được gỡ. Khốn nạn!"
"Phụt!" Nguyên Thần không nhịn được, lại phá lên cười.
Cười đã đời Nguyên Thần lại nhìn thẳng vào mắt Hạ Chi Thanh, chân thành nói: "Lần sau gặp chuyện như vậy cậu cứ gọi cho tôi."
"Gọi cậu tới làm gì? Đến solo 1:1 với tên đó hả? Ý kiến này hay t..." "Không, tôi đến xem cậu làm trò cười."
Hạ Chi Thanh ở dưới chân bàn đá Nguyên Thần một cái.
Hai người họ đang ở một quán ăn nhỏ gần Seward, vốn là Nguyên Thần đứng trước cổng trường đợi Hạ Chi Thanh để chở cậu về nhưng đợi mãi không thấy cậu ra hắn mới nhắn cậu đến quán ăn này tìm hắn. Khi Hạ Chi Thanh nhìn sắc mặt cậu như muốn giết người, Nguyên Thần còn tưởng là hắn lỡ dại chọc gì đến
Hạ Chi Thanh.
"Nói đùa thôi" Nguyên Thần đẩy đĩa cơm chiên đã lấy hết cà rốt ra tới trước mặt Hạ Chi Thanh, còn vô cùng săn sóc chuẩn bị muỗng cho cậu, hắn nói: "Lần sau có kẻ nào bắt nạt cậu thì phải gọi cho tôi, chỉ có một mình tôi được bắt nạt cậu thôi có hiểu không?"
"Hiểu con khỉ!" Hạ Chi Thanh lại đạp Nguyên Thần thêm một cái nữa.
Nguyên Thần là bạn thân của Hạ Chi Thanh. Hồi nhỏ hắn sống bên Mỹ, ba của hắn là chủ một tập đoàn quốc tế chuyên kinh doanh các mặt hàng xa xỉ. Đến năm hắn 7 tuổi ba, mẹ của hắn ly hôn. Nguyên Thần chuyển về đây cùng mẹ và trở thành hàng xóm của Hạ Chi Thanh.
Vì ban đầu Nguyên Thần chỉ biết nói tiếng anh nên rất khó để kết bạn với những đứa trẻ khác trong xóm, may mà có Hạ Chi Thanh nghe hiểu hắn nói gì và có thể trò chuyện với hắn, từ đó hai người bắt đầu thân thiết. Suốt những năm cấp một tới tận bây giờ Hạ Chi Thanh và Nguyên Thần đều học chung một lớp. Hai người họ có rất nhiều kỷ niệm vui, họ đã tạo ra rất nhiều những lần đầu tiên cùng với nhau. Ví dụ như lần đầu tiên trốn nhà đi chơi net, lần đầu tiên cúp tiết để vào rừng xem căn hầm bí mật trong lời đồn, lần đi tiên bị phạt chạy một trăm vòng sân trường, lần đầu tiên trốn học đi đánh nhau, lần đầu tiên lên cột cờ đọc bản kiểm điểm,... Nếu để Hạ Chi Thanh và Nguyên Thần hình dung tuổi thơ của bọn họ bằng một từ, thì có lẽ họ sẽ nghĩ đến tên của đối phương đầu tiên!
Hạ Chi Thanh và Nguyên Thần ngồi ở trong góc quán cơm, nơi đó bỗng trở thành vị trí nổi bật nhất. Ai đi vào, đi ra, đi ngang qua cũng phải ngó qua nhìn hai người họ một cái. Một phần là vì Nguyên Thần rất đẹp, điều này không ai có thể phủ nhận. Vì Nguyên Thần là con lai nên hắn có nét đẹp Á - Âu vô cùng đặc biệt, da trắng, môi mỏng, sóng mũi cao thẳng, mắt hẹp dài đào hoa, hai mí rất rõ ràng. Con ngươi của hắn có màu xám nhạt mang theo vài phần hờ hững, ở dưới ánh nắng đôi khi có thể nhìn thấy nó màu xanh... Nhưng Nguyên Thần đẹp như thế nào cũng không sánh bằng sự nổi bật của Hạ Chi Thanh, quả đầu màu tím đó, gu ăn mặc đó thật sự vô cùng gây chấn động!
Nguyên Thần ngồi đối diện Hạ Chi Thanh, thỉnh thoảng hắn ngẩng đầu lên nhìn cậu còn bị giật mình suýt nữa thì sặc chết.
"Này, tôi nói thật nhá" Không thể chịu đựng được nữa, hắn nói. "Gì?"
"Tóc của cậu... nhìn đau mắt lắm." Nguyên Thần thẳng thắng nói. Hạ Chi Thanh không có phản ứng gì, bình tĩnh "à" một tiếng.
"À con khỉ gì?"
"Nhìn xấu lắm sao?"
"Ừm, xấu lắm. Cả cách ăn mặc của cậu nữa, rất xúc phạm người nhìn." "Thật sự rất xúc phạm người nhìn hửm?" Hạ Chi Thanh nghiêm túc hỏi. "Ừm, thật sự!" Nguyên Thần nghiêm túc trả lời
Nghe thằng bạn thân review mái tóc mới của mình xong, Hạ Chi Thanh vô cùng hài lòng: "Vậy thì được!"
Nguyên Thần khó hiểu: "Cậu có bệnh à? Được được cái lông gì?"
Hạ Chi Thanh buông đũa xuống, sát lại gần Nguyên Thần, nói nhỏ: "Đường về nhà tôi có biến thái."
Nguyên Thần ngơ ra, Hạ Chi Thanh lại nói: "Hắn ta bóp mông tôi."
"Cái đạ mú!" Thẳng nam sắc thép họ Nguyên tên Thần ngây thơ hỏi: "Con gái nhà ai mà bạo vậy?"
"Là đàn ông!"
Cả người Hạ Chi Thanh lâng lâng, cậu bụm miệng lại, mặt đỏ ửng như muốn nôn.
"Đừng", Dương Trúc chán ghét nói: "Cậu đừng có nôn ra đây, bẩn lắm."
Cổ họng Hạ Chi Thanh hơi ớn lạnh nhưng cậu vẫn nhịn được, dù gì sáng nay cậu cũng chưa ăn gì. Tay chân Hạ Chi Thanh rã rời, phải mất một lúc sau cậu mới chống tay đứng lên được.
Dương Trúc lấy bình đựng nước để bên hông chiếc cặp của hắn ra đưa cho Hạ Chi Thanh: "Cậu mắc chứng sợ không gian hẹp* sao?"
Hạ Chi Thanh gật đầu, nhận lấy bình nước của Dương Trúc. Dương Trúc nhìn đôi môi Hạ Chi Thanh chạm vào thành bình nước của hắn, cậu ngửa cổ, yết hầu kéo căng. Một giọt nước chảy xuống cổ cậu chạm lên xương quai xanh ẩn hiện sau chiếc áo rộng thùng thềnh. Khi uống xong trên môi Hạ Chi Thanh còn dính nước, có lẽ vì màu tóc quá nổi bật nên bình thường chẳng ai chú ý tới màu môi của cậu... nó có màu sắc của cánh anh đào đầu xuân, mềm mại và xinh đẹp, hiện tại, dưới ánh mặt trời nó càng trở nên... ngon đến lạ thường, tựa như một viên kẹo vị cherry thơm ngọt mời gọi người ta đến nếm thử.
Hạ Chi Thanh vặn nắp bình lại rồi nói: "Năm tôi tám tuổi bị mắc kẹt trong tủ quần áo, sau đó th..."
"Tôi không quan tâm." Dương Trúc bừng tỉnh, hắn đột ngột cắt ngang lời của Hạ Chi Thanh.
Hạ Chi Thanh hít thở sâu, cố ngăn lại ý niệm đấm vỡ gương mặt đẹp như tượng tạc kia của Dương Trúc.
"Bình nước của cậu." Hạ Chi Thanh trả bình nước lại cho Dương Trúc, cậu cầm cái bình đưa ra được một lúc nhưng hắn vẫn không nhận lại. Hạ Chi Thanh mỏi tay, hỏi: "Sao vậy? Không lấy à?"
"Cậu giữ đi."
Dương Trúc liếc nhìn xuống cái bình nước, ánh mắt của hắn rất khó diễn tả nhưng Hạ Chi Thanh cảm thấy cậu cực kỳ không được tôn trọng. Tay cậu cứng đờ một chỗ, chẳng biết nên giải quyết cái bình nước trong tay như thế nào.
"Cậu sợ tôi lây bệnh cho cậu? Yên tâm đi tôi không có bệnh truyền nhiễm. Cậu không cần phải như v..."
"Vậy thì vứt đi." Dương Trúc lại cắt ngang Hạ Chi Thanh một lần nữa, giọng điệu của hắn vô cùng hời hợt: "Tôi không có thói quen dùng chung đồ với
người khác, những thứ đồ dính nước bọt của người khác dù có rửa như thế nào tôi cũng không thấy sạch."
Hạ Chi Thanh giật giật khóe môi, cậu rất muốn hỏi với vị thiếu gia trước mặt mình vì sao EQ của ngài lại thấp như vậy? Ngài làm vậy tôi rất khó xử ngài có biết không?
"Gỡ hết mấy tờ giấy này xuống." Vẫn là giọng điệu ra lệnh, Dương Trúc nói.
Hạ Chi Thanh cảm thấy còn thở là còn gỡ, bây giờ mà đầu hàng nghe theo lời Dương Trúc là cậu thua sạch.
"Tôi không làm đấy, mà cậu cũng không có quyền bắt tôi làm, cậu có bằng chứng tôi dán mấy tờ giấy này lên xe cậu không?"
Hạ Chi Thanh nhìn thấy sắc mặt Dương Trúc bỗng lạnh hơn 10 độ, cậu đắt ý thầm nghĩ chắc chắn là hắn không thể cãi được nữa. Nhưng sau đó Dương Trúc lại lấy điện thoại ra, nhìn cậu đầy đe dọa:
"Cậu muốn bằng chứng phải không?"
Đệt... Hạ Chi Thanh hơi rén rồi đấy!
Dương Trúc mở một đoạn video lưu trên điện thoại đưa tới trước mặt Hạ Chi Thanh, góc quay là từ trong xe nhìn ra ngoài cửa kính, đoạn video ghi lại toàn bộ quá trình "phạm tội" của cậu. Chỉ cần xem ba mươi giây đầu thôi Hạ Chi Thanh đã hoàn toàn cứng họng.
"Sao? Cãi nữa không? Cãi tiếp đi." Dương Trúc khiêu khích.
Hạ Chi Thanh hít sâu một hơi, ngoài mặt thì tươi cười lấy lòng Dương Trúc, trong đầu thì đang điên cuồng soạn văn mẫu để thoát tội.
"Chiếc xe này cũng không đắt lắm, ở trên cửa xe bị cậu đạp sước một đường. Cậu gỡ hết giấy trên xe xuống sau đó cùng tối đi giám định thiệt hại của chiếc xe đến lúc đó chúng ta từ từ tính toán."
Cái quỷ gì mà không đắt lắm? Đại ca, tôi bán mạng làm trâu làm chó cho ngài còn chưa chắc đã trả nổi ngài có biết không? Hạ Chi Thanh gào thét trong lòng.
"Được! Tôi gỡ!" Dương Trúc vưa dứt lời Hạ Chi Thanh cũng đã soạn xong văn mẫu: "Tôi gỡ hết giấy xuống và cũng sẽ thành tâm xin lỗi cậu. Nhưng mà tôi không đi giám định cái quỷ gì với cậu hết, đó là do cậu tự làm tự chịu.."
Dương Trúc càng ngày càng không hiểu nổi mạch não của người này. Rõ ràng cậu ta đạp xe mình vì cái gì lại chuyển thành mình tự làm tự chịu?
"Là cậu suýt chút nữa tông vào tôi nhưng không có lấy một lời xin lỗi, cậu cán qua cặp của tôi khiến tất cả đồ dùng của tôi bị hư, hại tôi xém chút nữa là không thể hoàn thành bài thi, tinh thần của tôi bị tổn thương một cách nặng nề vì chiếc xe của cậu, cậu có biết không? Cậu cứ xem như số tiền sữa chữa xe là để đền bù tổn thất tinh thần cho tôi đi có được không? Hơn nữa..." Hạ Chi Thanh cúi xuống nhìn chỗ mình đá lúc trước, lau lau vài cái:
"Hơn nữa, đại ca à! Ngài nhìn đi! Cái này chỉ là vết giày thôi mà, có chỗ nào sước đâu. Tôi thề với ngài là lúc đó tôi đã kiểm soát lực độ rất tốt, tôi chỉ đạp có một cái... à không! Không! Không! Tôi chỉ muốn chạm vào nó, yêu thương nó bằng đôi chân hèn hạ này một chút thôi, tôi hoàn toàn không có ý gì khác. Còn nữa, giày của tôi tuy rẻ tiền nhưng đế giày làm bằng cao su. Ngài nói xem tôi đạp sước thế nào được?"
Hạ Chi Thanh vừa nói vừa giơ chân lên phụ họa, nỗ lực chứng minh cho Dương Trúc thấy là cậu không có đạp sước chiếc xe "cũng không đắt lắm" đấy của hắn.
Dương Trúc nhìn nơi Hạ Chi Thanh vừa lau, đúng là nơi đó không có vết sước thật. Lúc trước hắn cũng không thèm nhìn kỹ xem có vết sước hay không, hắn chỉ nghĩ là Hạ Chi Thanh đạp mạnh đến rung xe như vậy chắc chắn chiếc xe không thể lành lặn được.
Nhìn thấy ánh mắt của Dương Trúc trông có vẻ dễ nói chuyện, Hạ Chi Thanh hạ giọng thuyết phục: "Với lại cậu cũng chưa có bằng lái mà... cậu đã đủ tuổi đâu. Cậu tố giác tôi với cảnh sát cũng không có được, chúng ta sẽ chết chung..."
Dương Trúc cười: "Tôi chưa từng lái chiếc xe này."
"Vậy nó đậu ở đây bằng cách nào? Cậu đẩy đến à?"
"Tài xế của tôi lái."
"Ồ..." Hạ Chi Thanh hơi quê, cậu quyết định nói cái gì đó để gỡ gạc: "Vậy cậu cũng kh..."
"Chiếc xe đứng tên tôi" Dương Trúc cắt ngang lời Hạ Chi Thanh lần thứ n+1, hắn dùng lại chiêu của Hạ Chi Thanh: "Tuy chiếc xe không bị sao nhưng nhìn thấy nó bị dán bậy bạ lên như vậy tinh thần của tôi cũng bị tổn thương rất nặng nề."
Hạ Chi Thanh muốn đánh người, cái tên Dương Trúc này sao chép chẳng có tâm xíu nào hết, hắn ngay cả diễn cũng không thèm diễn, nhìn gương mặt của hắn có chỗ nào giống như bị "tổn thương" hả?
"Vậy thì chúng ta hòa nhau đi, tôi bỏ qua cho cậu, cậu bỏ qua cho tôi. Tụi mình bắt tay nhau một cái rồi về nhà ăn cơm có được không?"
"Không." Dương Trúc tỉnh bơ trả lời, "Tại sao tôi phải hòa với cậu, tôi có bằng chứng, cậu có không?"
...
"Ha Ha Ha! Sau đó thì sao? Thằng đó bắt cậu viết giấy nợ à?" Nguyên Thần nghe Hạ Chi Thanh kể chuyện xong thì cười nghiêng ngả.
"Cậu ta bắt tôi gỡ hết mấy tờ giấy kia ra." Hạ Chi Thanh tu ừng ừng lon coca trên tay đến cạn, sau đó bóp nát bét, cậu gằn lên tức giận: "Sau đó cậu ta dán mấy tờ giấy đó lên người tôi bắt tôi đi từ bãi đỗ xe ra khỏi cổng trường mới được gỡ. Khốn nạn!"
"Phụt!" Nguyên Thần không nhịn được, lại phá lên cười.
Cười đã đời Nguyên Thần lại nhìn thẳng vào mắt Hạ Chi Thanh, chân thành nói: "Lần sau gặp chuyện như vậy cậu cứ gọi cho tôi."
"Gọi cậu tới làm gì? Đến solo 1:1 với tên đó hả? Ý kiến này hay t..." "Không, tôi đến xem cậu làm trò cười."
Hạ Chi Thanh ở dưới chân bàn đá Nguyên Thần một cái.
Hai người họ đang ở một quán ăn nhỏ gần Seward, vốn là Nguyên Thần đứng trước cổng trường đợi Hạ Chi Thanh để chở cậu về nhưng đợi mãi không thấy cậu ra hắn mới nhắn cậu đến quán ăn này tìm hắn. Khi Hạ Chi Thanh nhìn sắc mặt cậu như muốn giết người, Nguyên Thần còn tưởng là hắn lỡ dại chọc gì đến
Hạ Chi Thanh.
"Nói đùa thôi" Nguyên Thần đẩy đĩa cơm chiên đã lấy hết cà rốt ra tới trước mặt Hạ Chi Thanh, còn vô cùng săn sóc chuẩn bị muỗng cho cậu, hắn nói: "Lần sau có kẻ nào bắt nạt cậu thì phải gọi cho tôi, chỉ có một mình tôi được bắt nạt cậu thôi có hiểu không?"
"Hiểu con khỉ!" Hạ Chi Thanh lại đạp Nguyên Thần thêm một cái nữa.
Nguyên Thần là bạn thân của Hạ Chi Thanh. Hồi nhỏ hắn sống bên Mỹ, ba của hắn là chủ một tập đoàn quốc tế chuyên kinh doanh các mặt hàng xa xỉ. Đến năm hắn 7 tuổi ba, mẹ của hắn ly hôn. Nguyên Thần chuyển về đây cùng mẹ và trở thành hàng xóm của Hạ Chi Thanh.
Vì ban đầu Nguyên Thần chỉ biết nói tiếng anh nên rất khó để kết bạn với những đứa trẻ khác trong xóm, may mà có Hạ Chi Thanh nghe hiểu hắn nói gì và có thể trò chuyện với hắn, từ đó hai người bắt đầu thân thiết. Suốt những năm cấp một tới tận bây giờ Hạ Chi Thanh và Nguyên Thần đều học chung một lớp. Hai người họ có rất nhiều kỷ niệm vui, họ đã tạo ra rất nhiều những lần đầu tiên cùng với nhau. Ví dụ như lần đầu tiên trốn nhà đi chơi net, lần đầu tiên cúp tiết để vào rừng xem căn hầm bí mật trong lời đồn, lần đi tiên bị phạt chạy một trăm vòng sân trường, lần đầu tiên trốn học đi đánh nhau, lần đầu tiên lên cột cờ đọc bản kiểm điểm,... Nếu để Hạ Chi Thanh và Nguyên Thần hình dung tuổi thơ của bọn họ bằng một từ, thì có lẽ họ sẽ nghĩ đến tên của đối phương đầu tiên!
Hạ Chi Thanh và Nguyên Thần ngồi ở trong góc quán cơm, nơi đó bỗng trở thành vị trí nổi bật nhất. Ai đi vào, đi ra, đi ngang qua cũng phải ngó qua nhìn hai người họ một cái. Một phần là vì Nguyên Thần rất đẹp, điều này không ai có thể phủ nhận. Vì Nguyên Thần là con lai nên hắn có nét đẹp Á - Âu vô cùng đặc biệt, da trắng, môi mỏng, sóng mũi cao thẳng, mắt hẹp dài đào hoa, hai mí rất rõ ràng. Con ngươi của hắn có màu xám nhạt mang theo vài phần hờ hững, ở dưới ánh nắng đôi khi có thể nhìn thấy nó màu xanh... Nhưng Nguyên Thần đẹp như thế nào cũng không sánh bằng sự nổi bật của Hạ Chi Thanh, quả đầu màu tím đó, gu ăn mặc đó thật sự vô cùng gây chấn động!
Nguyên Thần ngồi đối diện Hạ Chi Thanh, thỉnh thoảng hắn ngẩng đầu lên nhìn cậu còn bị giật mình suýt nữa thì sặc chết.
"Này, tôi nói thật nhá" Không thể chịu đựng được nữa, hắn nói. "Gì?"
"Tóc của cậu... nhìn đau mắt lắm." Nguyên Thần thẳng thắng nói. Hạ Chi Thanh không có phản ứng gì, bình tĩnh "à" một tiếng.
"À con khỉ gì?"
"Nhìn xấu lắm sao?"
"Ừm, xấu lắm. Cả cách ăn mặc của cậu nữa, rất xúc phạm người nhìn." "Thật sự rất xúc phạm người nhìn hửm?" Hạ Chi Thanh nghiêm túc hỏi. "Ừm, thật sự!" Nguyên Thần nghiêm túc trả lời
Nghe thằng bạn thân review mái tóc mới của mình xong, Hạ Chi Thanh vô cùng hài lòng: "Vậy thì được!"
Nguyên Thần khó hiểu: "Cậu có bệnh à? Được được cái lông gì?"
Hạ Chi Thanh buông đũa xuống, sát lại gần Nguyên Thần, nói nhỏ: "Đường về nhà tôi có biến thái."
Nguyên Thần ngơ ra, Hạ Chi Thanh lại nói: "Hắn ta bóp mông tôi."
"Cái đạ mú!" Thẳng nam sắc thép họ Nguyên tên Thần ngây thơ hỏi: "Con gái nhà ai mà bạo vậy?"
"Là đàn ông!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất