Chương 5: Hạ Nhất Thiên
Hạ Chi Thanh đang nằm trên giường chơi điện thoại thì có người gọi tới, là Hạ Nhất Thiên, anh trai cậu.
Hạ Chi Thanh ấn nghe: "Alo?"
"Đang làm gì đấy?" Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói vô cùng dịu dàng, ôn hòa.
"Nằm chơi game." Hạ Chi Thanh nói: "Trong phòng của anh!" Hạ Nhất Thiên cười: "Mai không đi thi sao? Hôm nay làm bài tốt không?"
"Có, mai thi tiếng anh. Hôm nay trong phòng thi đụng phải một thằng khốn, nhưng mà bài làm vẫn ổn."
"Vậy sao? Mẹ anh có gây khó dễ em không?"
"Có..." Hạ Chi Thanh làm như tủi thân nói: "Mẹ anh đánh em, móng tay bà ấy cào rách mặt em luôn rồi. Anh đang ở đâu? Mở cuộc gọi video đi, em cho anh xem nè."
Hạ Nhất Thiên im lặng một chút, sau đó nói: "Bà ấy quá đáng rồi, lần sau mẹ anh đánh em cứ đưa đoạn video anh gửi cho ba xem." Giọng của anh dường như lạnh đi vài phần.
Trong tay Hạ Chi Thanh có rất nhiều bằng chứng về việc ngoại tình của Lê Thu và cả thông tin về nhân tình của mụ ta nữa, Hạ Chi Thanh không có năng lực thu thập những thứ đó, tất cả đều là Hạ Nhất Thiên gửi cho cậu. Lúc Hạ Nhất Thiên chưa đi học đại học ở nhà anh luôn là người bảo vệ Hạ Chi Thanh trước những hình phạt của ba, mẹ anh. Hạ Nhất Thiên vô cùng chán ghét gia đình mình, ba anh thì bận tối mắt tối mũi, không có thời gian quan tâm đến gia đình. Ông ta là người cứng nhắc, bảo thủ, gia trưởng, luôn luôn tìm cách gây áp lực lên Hạ Nhất Thiên bắt anh phải làm cái này làm cái kia. Ông ta còn có tính cách bạo lực, nếu Hạ Nhất Thiên làm trái ý ba mình thì ông ta sẽ cầm gậy gofl đánh đến thừa sống thiếu chết. Mẹ của anh thì luôn cố tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt ba anh, nhưng sau lưng ông thì ngoại tình với rất nhiều người, bà ta thấy kích thích khi ngoại tình và coi đó là một thú vui của mình, bà ta cũng cảm thấy thích thú trước việc hành hạ những người yếu kém hơn mình.
Khi Hạ Chi Thanh đến đây lúc đó Hạ Nhất Thiên mới chỉ có tám tuổi, đám người lớn xung quanh và cả Lê Thu, mẹ anh đều nói Hạ Chi Thanh đến để cướp hết tình thương và sự quan tâm của ba anh, cho nên lúc đầu Hạ Nhất Thiên rất ghét cậu. Nhưng rồi dần dần Hạ Nhất Thiên nhận ra... bạn nhỏ đó đâu có cướp đi cái gì của anh đâu, cậu đến tựa như một món quà!
Vốn dĩ ba của anh làm gì có cái gọi là "tình thương" và "quan tâm" cơ chứ? Ông ta là một kẻ độc ác, máu lạnh, hư vinh dùng con cái để thỏa mãn bệnh thành tích. Hai cái gọi là "tình thương" và "quan tâm" ấy Hạ Nhất Thiên thậm chí còn chẳng có để mà cướp, anh thậm chí còn chẳng hiểu nó có nghĩa là gì. Nhưng rồi Hạ Chi Thanh đến mà giúp anh lý giải hai từ ấy. Tình thương và quan tâm ư? Đối với Hạ Nhất Thiên có lẽ đó là lần anh đi học thêm buổi tối về trễ, bạn nhỏ đó sợ anh xảy ra chuyện lon ton chạy hơn ba tiếng đồng hồ đến chỗ học thêm tìm anh. Cũng có lẽ là lần anh bị ba đánh bầm tím cả người, bạn nhỏ đó chẳng biết bằng cách nào lẻn vào phòng anh mang theo một lọ thuốc tan máu bầm chắc là mới xin được của một dì giúp việc nào đó, bạn nhỏ vừa vụng về bôi thuốc cho anh vừa non nớt hỏi anh có đau không, đôi mắt bạn nhỏ long lanh như muốn khóc, vừa to vừa tròn. Tối hôm đó bé con nói sợ anh phát sốt giống như mẹ cậu nên kiên quyết nằm trên giường của anh để "trông coi" anh, Hạ Nhất Thiên có mắng chửi, có đuổi cỡ nào cũng không đi. Những ngày sau, bé con phiền phức đó lại càng dính anh hơn, lần đầu tiên bé con đi nhà trẻ được giáo viên phát cho một hộp kẹo trái cây, cậu về nhà chia cho người giúp việc mỗi người một viên kẹo sau đó chạy đến bên anh đưa cả hộp kẹo cho anh bằng cả hai tay, Hạ Nhất Thiên nhìn hộp kẹo, anh thật sự không thích loại kẹo đó, anh định từ chối thì bé con phiền phức lại ngây thơ nói:
"Cô giáo cho em một hộp kẹo lận, em nói em không ăn hết, cô lại nói là em có thể chia cho những bạn mà em thích. Thích ai nhiều thì chia nhiều một chút... ừm, nhưng mà... bạn cùng lớp của em không đáng yêu một chút nào! Em không thích đâu! Mấy dì giúp việc lúc nào cũng quan tâm em, em thích họ lắm, nhưng mà em chỉ cho mỗi người một viên thôi còn lại cho anh hết!"
Lúc đó Hạ Nhất Thiên hiếu kỳ hỏi: "Vì sao lại cho anh hết?" Thì Hạ Chi Thanh trả lời: "Bởi vì em thích anh nhiều lắm!"
Nói rồi, bé con Hạ Chi Thanh lại nhìn vào hộp kẹo, ấp úng: "Nhưng mà nhiêu đây vẫn không đủ... đợi ngày mai có thêm kẹo, em lại đưa cho anh."
Ngày hôm đó chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào Hạ Nhất Thiên nhận lấy hộp kẹo mà Hạ Chi Thanh đưa, đó là một hộp kẹo trái cây bảy màu chẳng có gì đặc
biệt, lại còn là loại kẹo mà Hạ Nhất Thiên ghét nhất... nhưng mà sau khi nếm thử anh lại cảm thấy nó không tệ đến vậy... lại còn rất ngọt, vị ngọt đó không làm anh ngấy một chút nào.
Bé con kia cũng không phiền phức một chút nào. Trên người bé con có mùi rất thơm, lúc đầu Hạ Nhất Thiên không biết đó là mùi gì, sau khi đi ngang qua cánh đồng hoa diên vĩ anh mới biết đó là mùi hương của diên vĩ. Bởi vì mẹ anh bị dị ứng với diên vĩ nên anh chưa từng được ngửi thử nó, nhìn thấy mẹ cứ ngửi được mùi diên vĩ là lại chóng mặt, buồn nôn, anh đã nghĩ là mùi của nó rất ghê. Nhưng mà hoàn toàn ngược lại mới đúng, hương thơm của diên vĩ vừa ngọt ngào vừa trong trẻo, là mùi hương tốt đẹp nhất mà Hạ Nhất Thiên cảm nhận được...
"Chụp hình vết thương qua cho anh xem, đã sát trùng chưa? Đừng để để lại sẹo." Hạ Nhất Thiên nói vào điện thoại.
"Em lười lắm, gọi video đi mà." Hạ Chi Thanh nài nỉ.
Vì không muốn ở gần ba, mẹ mình Hạ Nhất Thiên cố tình chọn một trường đại học xa nhà rồi lấy lý do đó để ở lại ký túc xá, nếu không phải vì Hạ Chi Thanh thì đến ngày nghỉ anh cũng chẳng muốn về nhà.
"Không gọi video được, anh đang ở nhà của học sinh."
"Anh đang đi dạy thêm sao?"
"Ừm."
Hạ Chi Thanh: "Ò, vậy thôi."
Hạ Nhất Thiên nói với cậu: "Đến giờ anh dạy học rồi, cúp máy đây, trong phòng có hộp y tế, nhớ sát trùng vết thương cẩn thận, đi ngủ sớm. Chăn, nệm anh mới thay mấy ngày trước, không cần đổi lại, đồ đạc anh để trong phòng em thích dùng gì cũng được, không cần phải hỏi anh."
"Em biết rồi."
"Tạm biệt, mai thi tốt nhé!"
***
Dương Trúc vừa đi lấy máy tính bảng, quay lại nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Hạ Nhất Thiên hắn hỏi: "Anh mới gọi điện cho bạn gái sao?"
Hạ Nhất Thiên cười: "Không phải, là em trai anh."
"Ừm." Dương Trúc không quan tâm Hạ Nhất Thiên vừa gọi điện cho ai, hắn chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
"Chúng ta học thôi." Hạ Nhất Thiên mở sách ra, nhìn Dương Trúc hỏi: "Em muốn anh dạy cái gì?"
Hạ Nhất Thiên biết một gia sư hỏi điều này hơi vô lý nhưng anh thật sự không biết mình nên dạy Dương Trúc cái gì, cũng không biết vì sao gia đình này lại mời một sinh viên nhỏ bé như anh đến làm gia sư cho hắn. Tuần trước Hạ Nhất Thiên vừa cho Dương Trúc làm một bài kiểm tra năng lực, bài làm của hắn hoàn hảo đến không thể hoàn hảo hơn.
"Anh nghĩ có thể dạy cái gì?" Dương Trúc hỏi ngược lại.
Hạ Nhất Thiên ôn hòa nói: "Ở nhà anh có một đứa em trai rất giỏi, anh chỉ dạy những cái nó muốn học thôi. Dạy những thứ khác nó sẽ không muốn nghe, anh đoán em cũng vậy."
"Đúng rồi." Dương Trúc trả lời Hạ Nhất Thiên, hắn mở máy tính bảng lên vừa tìm một thứ gì đó vừa nói: "Anh là gia sư do em chọn, em chỉ muốn hỏi anh một vài vấn đề thôi, em hiểu rõ vấn đề rồi, chúng ta có thể kết thúc."
Hạ Nhất Thiên thấy thú vị, chẳng biết câu hỏi của Dương Trúc là gì? Đợi một chút, Dương Trúc đẩy chiếc máy tính bảng kia tới trước mặt anh. Hạ Nhất Thiên nhìn xuống màn hình máy tính bảng, gương mặt tưởng chừng luôn bình tĩnh ôn hòa của anh bỗng chốc biến sắc. ngôn tình tổng tài
Trên màn hình là ảnh chụp hai người con trai đang... hôn nhau! Một trong hai người đó là Hạ Nhất Thiên, người còn lại là...
"Đây là anh và anh trai tôi phải không?"
Hạ Nhất Thiên cứng đờ ngẩng đầu lên nhìn Dương Trúc: "A... anh trai? Cậu là người thừa kế của Dương gia?"
"Phải." Dương Trúc âm trầm nói, giọng của hắn vô cùng lạnh, ánh mắt tựa như hố u minh có giam hãm bất cứ kẻ nào nhìn vào nó trong địa ngục: "Hạ Nhất Thiên, anh có quan hệ gì với người anh trai đã chết của tôi."
Hạ Nhất Thiên nắm chặt lòng bàn tay, cố ngăn cho bản thân mình không run rẩy. Dương Trúc nhìn trang giấy bị ngón tay thấm ướt mồ hôi của Hạ Nhất Thiên.
"Anh không trả lời được sao? Đổi cách hỏi khác nhé?" Âm thanh của Dương Trúc như một cây búa, từng chữ từng chữ hắn nói như gõ từng cái một lên trái tim Hạ Nhất Thiên, hắn hỏi: "Bốn năm trước, trước khi anh trai tôi tự sát, anh đã làm gì?"
Hạ Chi Thanh ấn nghe: "Alo?"
"Đang làm gì đấy?" Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nói vô cùng dịu dàng, ôn hòa.
"Nằm chơi game." Hạ Chi Thanh nói: "Trong phòng của anh!" Hạ Nhất Thiên cười: "Mai không đi thi sao? Hôm nay làm bài tốt không?"
"Có, mai thi tiếng anh. Hôm nay trong phòng thi đụng phải một thằng khốn, nhưng mà bài làm vẫn ổn."
"Vậy sao? Mẹ anh có gây khó dễ em không?"
"Có..." Hạ Chi Thanh làm như tủi thân nói: "Mẹ anh đánh em, móng tay bà ấy cào rách mặt em luôn rồi. Anh đang ở đâu? Mở cuộc gọi video đi, em cho anh xem nè."
Hạ Nhất Thiên im lặng một chút, sau đó nói: "Bà ấy quá đáng rồi, lần sau mẹ anh đánh em cứ đưa đoạn video anh gửi cho ba xem." Giọng của anh dường như lạnh đi vài phần.
Trong tay Hạ Chi Thanh có rất nhiều bằng chứng về việc ngoại tình của Lê Thu và cả thông tin về nhân tình của mụ ta nữa, Hạ Chi Thanh không có năng lực thu thập những thứ đó, tất cả đều là Hạ Nhất Thiên gửi cho cậu. Lúc Hạ Nhất Thiên chưa đi học đại học ở nhà anh luôn là người bảo vệ Hạ Chi Thanh trước những hình phạt của ba, mẹ anh. Hạ Nhất Thiên vô cùng chán ghét gia đình mình, ba anh thì bận tối mắt tối mũi, không có thời gian quan tâm đến gia đình. Ông ta là người cứng nhắc, bảo thủ, gia trưởng, luôn luôn tìm cách gây áp lực lên Hạ Nhất Thiên bắt anh phải làm cái này làm cái kia. Ông ta còn có tính cách bạo lực, nếu Hạ Nhất Thiên làm trái ý ba mình thì ông ta sẽ cầm gậy gofl đánh đến thừa sống thiếu chết. Mẹ của anh thì luôn cố tỏ ra ngoan ngoãn trước mặt ba anh, nhưng sau lưng ông thì ngoại tình với rất nhiều người, bà ta thấy kích thích khi ngoại tình và coi đó là một thú vui của mình, bà ta cũng cảm thấy thích thú trước việc hành hạ những người yếu kém hơn mình.
Khi Hạ Chi Thanh đến đây lúc đó Hạ Nhất Thiên mới chỉ có tám tuổi, đám người lớn xung quanh và cả Lê Thu, mẹ anh đều nói Hạ Chi Thanh đến để cướp hết tình thương và sự quan tâm của ba anh, cho nên lúc đầu Hạ Nhất Thiên rất ghét cậu. Nhưng rồi dần dần Hạ Nhất Thiên nhận ra... bạn nhỏ đó đâu có cướp đi cái gì của anh đâu, cậu đến tựa như một món quà!
Vốn dĩ ba của anh làm gì có cái gọi là "tình thương" và "quan tâm" cơ chứ? Ông ta là một kẻ độc ác, máu lạnh, hư vinh dùng con cái để thỏa mãn bệnh thành tích. Hai cái gọi là "tình thương" và "quan tâm" ấy Hạ Nhất Thiên thậm chí còn chẳng có để mà cướp, anh thậm chí còn chẳng hiểu nó có nghĩa là gì. Nhưng rồi Hạ Chi Thanh đến mà giúp anh lý giải hai từ ấy. Tình thương và quan tâm ư? Đối với Hạ Nhất Thiên có lẽ đó là lần anh đi học thêm buổi tối về trễ, bạn nhỏ đó sợ anh xảy ra chuyện lon ton chạy hơn ba tiếng đồng hồ đến chỗ học thêm tìm anh. Cũng có lẽ là lần anh bị ba đánh bầm tím cả người, bạn nhỏ đó chẳng biết bằng cách nào lẻn vào phòng anh mang theo một lọ thuốc tan máu bầm chắc là mới xin được của một dì giúp việc nào đó, bạn nhỏ vừa vụng về bôi thuốc cho anh vừa non nớt hỏi anh có đau không, đôi mắt bạn nhỏ long lanh như muốn khóc, vừa to vừa tròn. Tối hôm đó bé con nói sợ anh phát sốt giống như mẹ cậu nên kiên quyết nằm trên giường của anh để "trông coi" anh, Hạ Nhất Thiên có mắng chửi, có đuổi cỡ nào cũng không đi. Những ngày sau, bé con phiền phức đó lại càng dính anh hơn, lần đầu tiên bé con đi nhà trẻ được giáo viên phát cho một hộp kẹo trái cây, cậu về nhà chia cho người giúp việc mỗi người một viên kẹo sau đó chạy đến bên anh đưa cả hộp kẹo cho anh bằng cả hai tay, Hạ Nhất Thiên nhìn hộp kẹo, anh thật sự không thích loại kẹo đó, anh định từ chối thì bé con phiền phức lại ngây thơ nói:
"Cô giáo cho em một hộp kẹo lận, em nói em không ăn hết, cô lại nói là em có thể chia cho những bạn mà em thích. Thích ai nhiều thì chia nhiều một chút... ừm, nhưng mà... bạn cùng lớp của em không đáng yêu một chút nào! Em không thích đâu! Mấy dì giúp việc lúc nào cũng quan tâm em, em thích họ lắm, nhưng mà em chỉ cho mỗi người một viên thôi còn lại cho anh hết!"
Lúc đó Hạ Nhất Thiên hiếu kỳ hỏi: "Vì sao lại cho anh hết?" Thì Hạ Chi Thanh trả lời: "Bởi vì em thích anh nhiều lắm!"
Nói rồi, bé con Hạ Chi Thanh lại nhìn vào hộp kẹo, ấp úng: "Nhưng mà nhiêu đây vẫn không đủ... đợi ngày mai có thêm kẹo, em lại đưa cho anh."
Ngày hôm đó chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào Hạ Nhất Thiên nhận lấy hộp kẹo mà Hạ Chi Thanh đưa, đó là một hộp kẹo trái cây bảy màu chẳng có gì đặc
biệt, lại còn là loại kẹo mà Hạ Nhất Thiên ghét nhất... nhưng mà sau khi nếm thử anh lại cảm thấy nó không tệ đến vậy... lại còn rất ngọt, vị ngọt đó không làm anh ngấy một chút nào.
Bé con kia cũng không phiền phức một chút nào. Trên người bé con có mùi rất thơm, lúc đầu Hạ Nhất Thiên không biết đó là mùi gì, sau khi đi ngang qua cánh đồng hoa diên vĩ anh mới biết đó là mùi hương của diên vĩ. Bởi vì mẹ anh bị dị ứng với diên vĩ nên anh chưa từng được ngửi thử nó, nhìn thấy mẹ cứ ngửi được mùi diên vĩ là lại chóng mặt, buồn nôn, anh đã nghĩ là mùi của nó rất ghê. Nhưng mà hoàn toàn ngược lại mới đúng, hương thơm của diên vĩ vừa ngọt ngào vừa trong trẻo, là mùi hương tốt đẹp nhất mà Hạ Nhất Thiên cảm nhận được...
"Chụp hình vết thương qua cho anh xem, đã sát trùng chưa? Đừng để để lại sẹo." Hạ Nhất Thiên nói vào điện thoại.
"Em lười lắm, gọi video đi mà." Hạ Chi Thanh nài nỉ.
Vì không muốn ở gần ba, mẹ mình Hạ Nhất Thiên cố tình chọn một trường đại học xa nhà rồi lấy lý do đó để ở lại ký túc xá, nếu không phải vì Hạ Chi Thanh thì đến ngày nghỉ anh cũng chẳng muốn về nhà.
"Không gọi video được, anh đang ở nhà của học sinh."
"Anh đang đi dạy thêm sao?"
"Ừm."
Hạ Chi Thanh: "Ò, vậy thôi."
Hạ Nhất Thiên nói với cậu: "Đến giờ anh dạy học rồi, cúp máy đây, trong phòng có hộp y tế, nhớ sát trùng vết thương cẩn thận, đi ngủ sớm. Chăn, nệm anh mới thay mấy ngày trước, không cần đổi lại, đồ đạc anh để trong phòng em thích dùng gì cũng được, không cần phải hỏi anh."
"Em biết rồi."
"Tạm biệt, mai thi tốt nhé!"
***
Dương Trúc vừa đi lấy máy tính bảng, quay lại nhìn thấy gương mặt vui vẻ của Hạ Nhất Thiên hắn hỏi: "Anh mới gọi điện cho bạn gái sao?"
Hạ Nhất Thiên cười: "Không phải, là em trai anh."
"Ừm." Dương Trúc không quan tâm Hạ Nhất Thiên vừa gọi điện cho ai, hắn chỉ là thuận miệng hỏi thôi.
"Chúng ta học thôi." Hạ Nhất Thiên mở sách ra, nhìn Dương Trúc hỏi: "Em muốn anh dạy cái gì?"
Hạ Nhất Thiên biết một gia sư hỏi điều này hơi vô lý nhưng anh thật sự không biết mình nên dạy Dương Trúc cái gì, cũng không biết vì sao gia đình này lại mời một sinh viên nhỏ bé như anh đến làm gia sư cho hắn. Tuần trước Hạ Nhất Thiên vừa cho Dương Trúc làm một bài kiểm tra năng lực, bài làm của hắn hoàn hảo đến không thể hoàn hảo hơn.
"Anh nghĩ có thể dạy cái gì?" Dương Trúc hỏi ngược lại.
Hạ Nhất Thiên ôn hòa nói: "Ở nhà anh có một đứa em trai rất giỏi, anh chỉ dạy những cái nó muốn học thôi. Dạy những thứ khác nó sẽ không muốn nghe, anh đoán em cũng vậy."
"Đúng rồi." Dương Trúc trả lời Hạ Nhất Thiên, hắn mở máy tính bảng lên vừa tìm một thứ gì đó vừa nói: "Anh là gia sư do em chọn, em chỉ muốn hỏi anh một vài vấn đề thôi, em hiểu rõ vấn đề rồi, chúng ta có thể kết thúc."
Hạ Nhất Thiên thấy thú vị, chẳng biết câu hỏi của Dương Trúc là gì? Đợi một chút, Dương Trúc đẩy chiếc máy tính bảng kia tới trước mặt anh. Hạ Nhất Thiên nhìn xuống màn hình máy tính bảng, gương mặt tưởng chừng luôn bình tĩnh ôn hòa của anh bỗng chốc biến sắc. ngôn tình tổng tài
Trên màn hình là ảnh chụp hai người con trai đang... hôn nhau! Một trong hai người đó là Hạ Nhất Thiên, người còn lại là...
"Đây là anh và anh trai tôi phải không?"
Hạ Nhất Thiên cứng đờ ngẩng đầu lên nhìn Dương Trúc: "A... anh trai? Cậu là người thừa kế của Dương gia?"
"Phải." Dương Trúc âm trầm nói, giọng của hắn vô cùng lạnh, ánh mắt tựa như hố u minh có giam hãm bất cứ kẻ nào nhìn vào nó trong địa ngục: "Hạ Nhất Thiên, anh có quan hệ gì với người anh trai đã chết của tôi."
Hạ Nhất Thiên nắm chặt lòng bàn tay, cố ngăn cho bản thân mình không run rẩy. Dương Trúc nhìn trang giấy bị ngón tay thấm ướt mồ hôi của Hạ Nhất Thiên.
"Anh không trả lời được sao? Đổi cách hỏi khác nhé?" Âm thanh của Dương Trúc như một cây búa, từng chữ từng chữ hắn nói như gõ từng cái một lên trái tim Hạ Nhất Thiên, hắn hỏi: "Bốn năm trước, trước khi anh trai tôi tự sát, anh đã làm gì?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất