Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 17

Trước Sau
Cố Phi ngồi phía quầy thu ngân, vừa chơi điện thoại di động vừa nhìn ngó Lý Bảo Quốc lượn qua lượn lại mấy bận ở mấy kệ hàng. Lý Bảo Quốc không có mục tiêu gì, cứ lượn tới lui như thế, hay liếc mắt sang chỗ Cố Phi.

Lý Bảo Quốc không phải chỉ mới trộm vặt, mỗi lần ổng tới đây, Cố Phi đều thẳng thừng dõi theo ổng, nhưng bây giờ lại xuất hiện một Tưởng Thừa, cậu lại thành ra kiểu muốn nhìn chằm chằm mà cũng không phải như đang nhìn chằm chằm.

Lý Bảo Quốc không phải là dân ăn trộm, đôi khi muốn mua đồ mà không có tiền, ổng sẽ kêu ghi sổ, sống ở nơi đây đa phần đều là dân nghèo dưới đáy xã hội, ba cái chuyện ghi sổ này không hiếm, nhưng Lý Bảo Quốc lúc kêu ghi sổ cũng hay ráng thó chút đỉnh…

“Đại Phi à”. Lý Bảo Quốc thụt tay ra vào tay áo bông, qua tủ đông lạnh lấy ra một gói cá viên đặt lên quầy thu ngân.  “Cái này qua hai ngày chú thanh toán cho mày nha? Gom chung với mấy cái kia luôn?”

“Ừ, vậy đi”. Cố Phi lấy một quyển sổ từ ngăn kéo ra, lật đến trang của Lý Bảo Quốc viết lên. “Một túi cá viên, một chai Ngưu Nhị, loại lớn…”.

“Cái gì? Tao đâu có mua rượu”.  Lý Bảo Quốc lúng túng nói.

“Bình trong túi chú”. Cố Phi nhìn ổng. ”Chú Lý, bớt uống chút xíu đi, riết rồi chẳng nhớ rõ gì hết”.

“Ờ, ờ”. Lý Bảo Quốc  mở miệng cười vài tiếng, vỗ vỗ túi tiền. “Đúng rồi, cầm một chai rượu lớn… cho…cho tao thêm túi sâm trắng ha ”.

Cố Phi trở lấy túi sâm trắng cho ổng rồi ghi vào sổ tiếp.

“Chữ đẹp quá”. Lý Bảo Quốc lại gần nhìn.”À mà mày biết con tao không?”.

“Dĩ nhiên là con biết Lý Huy rồi”.  Cố Phi nói.

“Không phải nói Lý Huy, thằng con nhỏ của tao, Thừa Thừa”. Lý Bảo Quốc chống cùi chỏ lên quầy thu tiền. ”Mới vừa về thôi, hồi nó còn nhỏ nuôi không nổi nên đem cho người ta. Nó chuyển vô trường trung học số 4 rồi, mày biết nó không”.

“Ừ, rất muốn biết”.  Cố Phi gật đầu.

Lý Bảo Quốc cười ha ha. “Nó học giỏi lắm, không có như thằng Huy, là học sinh xuất sắc đó nha, học sinh xuất sắc luôn đó mày biết không? Mấy đứa lông bông đàn đúm như tụi bây học dở bỏ xừ đúng không? Thằng con nhỏ của tao học giỏi lắm nha”.

Cố Phi cười cười: “Đúng vậy”.

“Ghi xong hết chưa? Mấy ngày nữa tao kêu Thừa Thừa qua thanh toán hết cho mày”. Lý Bảo Quốc lại nhìn qua quyển sổ, lấy ngón tay chỉ chỉ. ”Đảm bảo chữ nó viết đẹp không thua mày”.

“… Đúng vậy”.  Cố Phi gật đầu tiếp.

Lúc Lý Bảo Quốc mang tâm tình sung sướng bước ra, cậu cúi đầu nhìn chữ của mình trong sổ.

Mấy cái khác cậu không dám xác định, nhưng chữ của Tưởng Thừa… Cũng chỉ có thể là loại khiến người ta “ha ha ha ha” thôi, tuyệt đối thuộc loại dù bài viết đạt chuẩn nhưng mà vì hình dáng chữ quá xấu thành ra giáo viên chấm bài bị đả kích quá cho rớt luôn.

Đến trưa, mẹ mang theo một cái cà mèn giữ nhiệt vào.  “Mẹ làm chút thịt kho tàu”.

“Hôm nay mẹ không ra ngoài?”. Cố Phi đứng lên, đứng dậy kéo bàn. ” Mẹ ăn chưa?”

“Tao đi đâu bây giờ! Tao còn đi chỗ nào được nữa!”. Nét mặt mẹ trông khó chịu. “Tao đi ra ngoài với ai chi nữa, hại người ta mất nửa cái mạng à?! Tao không ăn!”

“Mẹ không kiếm được một ai coi được hay sao?”. Cố Phi nói.

“Trong mắt mày thấy ai coi được hả, mày mà thấy ai coi được thì đã hay rồi!”. Mẹ vô cùng bất mãn nói. “Cái này mày thấy không được, cái kia mày cũng thấy không được, mẹ mày thủ tiết luôn mày mới vừa lòng đúng không!”.

“Thấy được người khác có điểm tốt là do chính mình cũng có điểm tốt”.  Cố Phi mở nắp cà mèn, cầm một cái nhỏ ra, lấy đi nửa phần thịt kho tàu.

“Nhị Miểu đâu?” Mẹ hỏi.

“Đi chơi rồi, chừa phần cho nó là được”. Cố Phi nói”. Đói bụng thì về ăn”.

Mẹ thở dài. “Suốt ngày cù bất cù bơ, tính tình ra như vậy rồi… Nhìn coi nó lớn đầu vậy rồi, giờ lo làm sao đây”.

“Vậy mẹ đừng nhìn”.  Cố Phi ngồi xuống ăn.

“Hôm nay mày đi đi”.  Mẹ đột nhiên nhìn cậu nói một câu.

“Đi đâu?” Cố Phi cắn miếng thịt, thật ra biết mẹ kêu đi đâu.

“Hôm nay là ngày mấy mày không nhớ rõ à!”. Mẹ qua vỗ ‘rầm’ một cái lên bàn. ”Ba mày chết chưa được bao lâu mày đã không thèm nhớ kỹ cho!”.

“Chết lâu rồi”.  Cố Phi nói.

Mẹ nhìn cậu chằm chằm không lên tiếng, lát sau rút cái khăn giấy ra bắt đầu lau nước mắt.

Cố Phi vẫn một mực ngẫm nghĩ xem rốt cục tình cảm mẹ dành cho chồng mình là gì, lúc người còn sống thì tối ngày cãi vã, cãi vã xong lại đánh, đánh xong cầu khẩn ông trời cho thằng cha kia chết sớm siêu thoát sớm, người đã chết rồi thì mỗi lần nhắc tới lại khóc.

Có khi còn khóc rất thật lòng thật dạ, như đứt từng đoạn ruột.

“Hai ngày trước con có qua viếng mộ”.  Cố Phi vừa ăn vừa nói.

“Vô nghĩa, tao đã nói đi viếng mộ là vô nghĩa!”. Mẹ nhìn cậu.”Chỗ ổng chết là chỗ nào! Nói bao nhiêu lần rồi hả! Nếu không nghe mày không sống yên được đâu! Mày không muốn đi thì tự tao đi!”.

“Xế chiều con đi”.  Cố Phi thở dài.

“Đốt chút vàng mã”. Mẹ lau nước mắt. “Ông ngốc đó ngu tiền bạt mạng lắm, chắc ở bên kia còn đang phải xin cơm”.

“Chiều mẹ ở trong tiệm”. Cố Phi nói. “Đừng nên đụng đến tiền, mẹ mà dám đụng, con sẽ kêu với Diêm Vương là con đốt toàn tiền giả thôi”.

“… Bệnh tâm thần!” Mẹ nhìn cậu chằm chằm.

Ba chết ở hồ kia, cách rất xa, cả khu lớn này kêu là muốn xây công viên nhỏ nhưng từ đầu đến cuối chẳng ai chịu thầu, bởi gần đây không hề có khu dân cư, bình thường rất ít người qua lại.

Hai năm qua nước hồ đều cạn gần sạch, càng chẳng có ai bén mảng đến, đang mùa đông rét căm, chẳng ai dư hơi mà đến.

Nếu như năm đó hồ này cũng không có nước, nếu như mùa đông năm đó nước trên hồ đóng băng dày thêm chút… Ba sẽ không chết.

Thế nhưng.

Khi Lý Bảo Quốc giới thiệu mình là ba Tưởng Thừa cậu có phần hoảng hốt, trong nháy mắt cậu có cảm giác mình đang giới thiệu ba mình cho người khác.

Có khi không dám ngẫm nghĩ, không dám đối mặt với tâm trạng thật sự mong ông ấy chết của mình, không dám đối mặt với tình huống rằng dù viễn cảnh ấy có quay lại, cậu vẫn  muốn người đàn ông kia chết đi.

Tâm cảm của cậu và cái hồ này đều là thứ cậu không muốn đến gần.

Nếu như không phải là mẹ hàng năm kêu réo cậu đốt vàng mã, vĩnh viễn cậu không muốn đến cái hồ này

Đi khỏi cửa quẹo trái, vòng qua cái xưởng nhỏ đi thẳng một mạch về phía trước, không quẹo không rẽ vào đâu hết, đi tới khi không còn đi được nữa thì đến nơi.

Từ lúc vòng qua cái xưởng nhỏ trên đường không một bóng người, tầm mắt ngập đầy quạnh quẽ và rách nát, vắng lạnh đến mức tưởng chừng đã lọt vào một không gian khác.

Cố Phi kéo thấp mũ, bịt khẩu trang lại, lấy thêm ra mũ che tai, có lẽ là vì … bên đây không có nhà cửa gì, hoặc do bởi cậu sợ, cậu thấy lạnh, cho là gió từ nơi này có thể thấm vào cơ thể cậu, và từng làn hơi lạnh sẽ từ trong thoát ra ngoài.

Năm nay tuyết rơi không quá nặng, nhưng do không có ai quét sạch, trên mặt đất còn chất đống một tầng, tạo thành âm thanh kẽo kẹt nho nhỏ khi giẫm lên, khiến trong bụng hơi hoảng hốt.

Đi một lúc lâu cậu cúi đầu nhìn dưới chân, đột nhiên phát hiện trên mặt đất còn in một đường dấu chân khác.

Cậu ngẩn người, nhìn quanh quất bên đường, thật sự có hai hàng dấu chân, chỉ có đi vào chứ không có đi ra.

Giữa trời thế này mà có người chạy tới bên hồ sao?



Cậu nhíu mày.

Cậu không mong ai nhìn thấy cảnh cậu lảng vảng bên hồ đốt vàng mã, cậu không muốn bị cho là xấu mặt.

Cậu không xấu mặt, cậu chỉ thấy sợ mà thôi.

Mặt hồ tuy không lớn, nhưng lúc đi tới bên hồ gió rất dữ, thổi vào mắt rát buốt.

Cậu lách từ rừng cây đi qua, đạp lên cỏ hoang bước đến bên hồ, vết chân biến mất trước mấy mảnh băng vụn.

Nhìn chung quanh một hồi cũng chẳng thấy có người, cậu do dự một chút, nhìn chằm chằm đến thẳng đáy hồ, cũng không có ai.

Dĩ nhiên là dù có ai bị băng nứt làm ngã xuống… Bây giờ cái hồ này chẳng làm ai chết đuối được, chỉ có chết cóng thôi.

Cậu tìm cây, dựa vào thân cây ngồi xổm xuống, ném cái túi trong tay xuống đất, lấy gói thuốc ra.

Cậu muốn chờ một lát nữa, cậu không muốn lại phải đi dọc cái hồ mò vào trong, chỗ này là nơi mà người ra hay vào đều phải đi qua, cậu muốn chờ người kia ra cái đã rồi hãy đốt vàng mã.

Thế nhưng đợi mãi đến hai mươi phút, không cục cựa chút đỉnh cậu đã đông cứng mất rồi cũng nên, mà chẳng thấy ai đi ra.

”Đệt”.  Cậu do dự một chút rồi dụi tắt điếu thuốc, cầm cái túi lên.

Đành phải đi vào trong một chút, một là nhìn xem ai đã đi qua, hai là tìm chỗ núp.

Lúc đi được chừng mấy trăm mét, Cố Phi nghe được những âm thanh đều đặn từ trong hồ truyền đến.

Vừa nghe thì biết không phải là tiếng mặt băng tự nhiên bị rạn nứt, mà như là bị người nào đó nện lên từng hồi.

Cậu nhanh chóng quay đầu nhìn sang bên hồ, nhưng không có thấy có người, cũng không thấy được thứ gì khác, tất cả đều bất động.

Cậu đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát, đồng thời mạnh mẽ quay đầu nhìn về phía sau.

Không có ai, cũng không có cái gì… Thoạt nhìn thấy khả nghi.

Đầu cậu còn chưa quay trở lại, trên mặt hồ lại truyền tới âm thanh đều đều đó, cậu lại quay đầu thật mạnh, cảm thấy đầu mình sắp gãy đến nơi.

Vẫn không thấy được gì hết, nhưng âm thanh lần này nghe nhiều phiền muộn hơn vừa nãy.

Cậu chậm rãi lui về sau mấy bước, tựa vào một thân cây, mặc dù có hơi trẻ nít, nhưng khi lưng tựa vào cái gì đó mà mình cảm nhận được mới khiến lồng ngực kiên định thêm một chút.

Lần này cậu nhìn chăm chú vào mặt hồ.

Qua được mấy giây, cậu nhìn thấy vật rất nhỏ như hòn đá cách trăm mấy mét từ đâu đó trong bụi cỏ bay ra, dội vào trên mặt băng.

Lúc này âm thanh không vang, mà là trầm một tiếng “Phốc”.

Có người ném đá?

Buồn chán vậy sao?

Nhưng nhìn tốc độ khoảng bay ra thế này, không giống như dùng tay ném ra ngoài là được.

Cố Phi lôi kéo áo, chậm rãi lại gần hướng kia

Đi chưa được hai mươi mét cậu đã thấy bên tảng đá trước hồ có một bóng người đung đưa, mặc dù có dãy cỏ khô cao ngang đầu người che bớt tầm nhìn, vẫn nhìn ra được là có một người.

Không phải ma.

Thế mà cậu lại bị một người hết sức nhàm chán đi ném đá bên hồ dọa sợ.

Tuy rằng thấy mình quá mắc cười, nhưng cậu vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Cậu không đi tới nữa, mà là đi lui vào trong rừng, muốn chờ người này đi, cũng muốn nhìn qua xem người này làm gì.

Người kia không nhận ra có ai khác đang đến gần, khom lưng xuống như đang tìm gì đó, sau đó đưa tay về phía trước, cánh tay còn lại như đang kéo căng cái gì đó về sau.

Một vật gì đó màu đen bay vèo ra ngoài, đập vào mặt băng.

“Phốc”.

Cố Phi lập tức nhìn ra người này đang chơi ná cao su, hơn nữa thấy quần áo của người này… nhìn khá là quen mắt.

Cậu nhìn chằm chằm vào người đang đứng giữa mấy cây cỏ khô, sững người.

Tưởng Thừa?

Trên người Tưởng Thừa mặc bộ quần áo hôm hai người đánh nhau, ngực áo có hai vết rách xám ngoét, xấu dã man.

Cậu nhìn xung quanh, không có ai khác, thế mà Tưởng Thừa lại mò được đến chỗ không ai bén mảng như thế này?

Sau đó chơi bắn ná lên mặt hồ băng?

Học bá thật có hứng mà… Thời gian này không dành để học tập đàng hoàng, lại rãnh hơi đến đây chơi bắn ná.

Cố Phi lại châm điếu thuốc, nhìn về phía Tưởng Thừa.

Có vẻ Tưởng Thừa dùng mấy hòn đá nhỏ, nhưng mà bây giờ quanh bờ sông đều bị đông cứng, muốn tìm một cục đá cũng không dễ dàng gì, cậu mỗi lần khom lưng xuống đều mất cả buổi, có đôi khi còn dùng chân gạt vài cái.

Cố Phi nhìn một hồi thấy được tâm tình Tưởng Thừa không được vui cho lắm, mấy lần dùng chân gạt gạt đều cứ như đang đá mạnh cái gì đó, có thể thấy là đang hờn giận.

Chẳng qua lúc nhìn thấy cậu bắn đi 4,5 hòn đá, Cố Phi có phần giật mình.

Cậu lấy mắt kính từ trong túi ra đeo lên, nhìn chằm chằm một hơi.

Tưởng Thừa nhắm vào cùng một chỗ, cự ly từ bờ cách khoảng 30 mét, thế mà cậu vẫn ném trúng rất nhiều lần, vị trí kia đã bị cậu biến thành vết băng rạn.

Quá ngầu.

Không ít người chơi ná, trong số những người Cố Phi quen biết, không thiếu những người tự xưng mình trâu bò, có mấy người bắn tốt ở khoảng cách 70 mét.

Nhưng đây là lần đầu tiên cậu thấy một người bắn đến lần thứ 10 vẫn trúng được cùng một vị trí.

Tưởng Thừa bắn được một lúc rồi ngừng, cong lưng tìm đá, nửa ngày cũng không thấy thẳng người dậy, chắc là tìm không ra.

Vòng vo chừng vài bận cậu bước về phía chỗ Cố Phi, Cố Phi nhanh nhẩu dời đi, ngồi xổm dưới một thân cây.

“Đệt!”. Tưởng Thừa tìm mãi không thấy hòn đá nào, khó chịu hô một tiếng, giọng rất lớn, theo hướng gió Cố Phi nghe được rất rõ.

Tìm không được đá thì đi giùm cái.

Nhưng Tưởng Thừa không đi, cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất, đá vài cái, mấy mảng tuyết văng ra xong thấy được mấy mảnh đá nhỏ.

Cố Phi thở dài.

Tưởng Thừa cầm nhét mấy hòn đá nhỏ vào túi, đi về phía hồ băng nhìn một chút, sau đó xoay người.



Được vài giây đã xoay người ngược lại vung tay lên, ném ra cục đá đầu tiên.

“Bốp” một tiếng đập vào một mảnh cốt thép nằm trên đất.

Chời đất.

Cố Phi khá là giật mình, cậu mà không đeo mắt kính chắc cũng chẳng thấy mảnh cốt thép kia ở đâu.

Tưởng Thừa xoay người đi mấy bước về hai bên trái phải, lần thứ hai xoay mạnh người lai, cục đá bay ra ngoài lại đập mạnh vào cốt thép, vỡ tung.

“Vâng! Vâng!” Tưởng Thừa vỗ vào cổ tay, sau đó giơ tay cầm ná lên, huơ huơ khắp bốn phía, cúi đầu chào một vòng. “Xin cảm ơn, xin cảm ơn”.

Cố Phi nén cười,  từ từ lui về phía sau thêm một khoảng cách nữa, lúc này mà để Tưởng Thừa phát hiện cậu ở chỗ này, thế nào hai người họ cũng cầm mấy khúc cây lên quất nhau luôn.

“Tuyển thủ Tưởng Thừa quyết định thử độ khó cao lần thứ hai! Anh quyết định thử độ khó cao lần thứ hai! Woa ——” Tưởng Thừa vừa nhiệt liệt nói vừa móc hai cục đá từ trong túi ra.

Lần này cậu không xoay người đưa lưng về mảnh thép như lúc nãy, mà nhắm vào chính diện, lấy tay kéo ná.

Cố Phi hầu như nghe được hai âm vang cùng một lúc.

Độp.

Phốc.

Cậu đồng thời bắn hai cục đá ra ngoài, một trúng, một trật, nằm lăn trên đất.

“Ai cha, tiếc quá”. Tưởng Thừa vừa lôi cục đá trong túi ra vừa nói. ”Huấn luyện viên X, ông cho rằng lần này anh ấy mắc lỗi hay do kỹ thuật chưa chuẩn?”

Huấn luyện viên X?

Cố Phi nửa ngày mới phản ứng kịp, huấn luyện viên X là cái trò gì?

“Tôi nghĩ kỹ thuật của cậu quá chú trọng về không gian”. Tưởng Thừa giương ná lần hai. “Cậu phải thay đổi phương thức đấu rồi… Lần này tốc độ chậm lại độ khó sẽ giảm đi..”.

Cậu buông lỏng tay, cục đá  bay ra ngoài, không đợi Cố Phi thấy rõ, lại bắn thêm một cú, cục đá thứ hai cũng bay ra ngoài, tiếp theo đến cục đá thứ ba.

Độp độp độp.

Ba cú trúng vào tâm hết.

Cố Phi nhìn bóng lưng của cậu, nếu như không phải đang trong tình cảnh thế nào, cậu thật sự muốn khua chiêng múa trống cho Tưởng Thừa.

Không nói đến độ chính xác, phong thái thôi đã rất đẹp rồi.

Lý Viêm mà ở đây, nhìn xong một màn ngoạn mục thế này, đảm bảo sẽ càng thấy ngứa mắt.

Chỉ là sau màn trình diễn cuốn hút này Tưởng Thừa lại không tự vỗ tay cho bản thân, cũng không có vẫy tay cúi chào, cứ đứng yên không nói câu nào như thế.

Một lát sau cậu cúi đầu chậm rãi ngồi xổm xuống, hai tay ôm lấy đầu.

Cố Phi ngẩn người.

Nhập vai đến thế… sao?

Nhưng rồi rất nhanh sau đó cậu thấy vai Tưởng Thừa nhẹ nhàng run mấy cái.

Là khóc.

Cố Phi hút hai hơi xong điếu thuốc, dụi tắt bên chân, đứng dậy tiếp tục đi vào bên trong.

Cậu không hứng thú nhìn ngó chuyện thế này, nhìn một chuyện mắc cười còn được, nhìn trộm vết thương của người khác, nhìn một người đẹp trai ngầu lòi như thế khóc òa, không có ý tứ gì.

Hồ này không có điểm cuối, theo dọc theo cũng không được một vòng, trước mặt có đám núi mọc lên như đám khoai lang, không qua được.

Cố Phi gom một mảnh cỏ nhỏ, mười phút sau mới đốt lửa

Sau đó đem mớ tiền vàng mã ngổn ngang từ trong túi ra ném vào lửa.

Có màu kim, có màu vàng, có hoa, có tờ mệnh giá lớn chưa từng thấy đến hàng trăm tỉ, cái gì cần cũng có cả.

Cố Phi nhìn lửa bốc lên, đưa tay đến sưởi.

Thời khắc này cần phải nói gì đó, nhà người ta đại khái sẽ nói lấy đi nhé bọn con sống tốt lắm, đừng thương tiếc, không đủ tiền xài cứ nói nha. Nếu cậu mà muốn nói,  thật cũng không biết nên nói cái gì.

Trầm mặc nhìn ngọn lửa biến đổi màu, khói bốc lên dày đặc, đong đưa lay động trong gió, sau đó nhỏ dần đi, cuối cùng chỉ còn mớ tàn tro.

Cố Phi cầm nhánh cây, lay một chút, đám tro ánh lửa kia tàn dần, sau đó đều trở về tĩnh lặng.

Cậu đứng lên, gạc tuyết phủ trên hai vai xuống, lấp mớ tàn tro lại, xoay người bước đi.

Mỗi năm qua được ngày này, Cố Phi thấy mình nhẹ nhõm một chút, ngày lại trở về buồn chán, trông quán, trông chừng con thỏ lủi khắp đường là Cố Miểu, ngồi đồng trong tiết học chán ngắt trên lớp, chơi cái game trừ yêu cùi bắp, nhìn thầy Từ hoài công đòi cứu vớt cậu từ trong bóng tối.

Ngày đó Tưởng Thừa khóc bên hồ bao lâu chẳng rõ, cậu đốt vàng mã xong quay lại, Tưởng Thừa đã không còn ở đó.

Chẳng qua ở đụng mặt cậu ta trong trường cũng không thấy gì khác lạ, vẫn là gai đầy người như thế, lên lớp cứ nằm nghe giảng, từ từ nhắm mắt mà nghe, thỉnh thoảng mở mắt he hé ghi chép chút đỉnh.

Hai người bọn họ đến lớp không động gì nhau, còn chưa nói được mấy câu nữa là.

Chỉ là mỗi lần Cố Phi nhớ đến lần cậu tự biên tự diễn bên hồ, lo rằng mình nhịn không nổi phải cười phá lên mất,

“Đại Phi”. Chu Kính nghiêng người sang bàn họ. “Đại Phi? Đại….”

Tưởng Thừa không nhịn được, cầm lấy sách trong tay đập vào đầu cậu ta, gằn giọng. “Mẹ nó có chuyện thì nói thẳng! Mày có bị ai đập nhừ xương vì vụ này chưa!”

“Đệt!” Chu Kính ôm đầu trừng mắt với cậu, xong lại nhìn Cố Phi. “Đại Phi, hôm nay lúc tao qua phòng làm việc của thầy Từ nghe thầy nói là hình như cuối tháng này trường muốn tổ chức thi đấu bóng rổ mùa xuân đó”.

“Không biết”.  Cố Phi nói.

“Mày tham gia không? Lớp mình chỉ trông cậy vào mày, mày mà không tham gia, thua là cái chắc”.  Chu Kính nói.

“Đừng làm phiền tao”.  Cố Phi chỉ chỉ cậu.

Chu Kính xoay người nằm xuống tại bàn.

Tưởng Thừa đột nhiên có chút thất thần, cuối tháng? Trận bóng rổ mùa xuân sao?

Khoảng tháng ba mùa xuân sao?

Nghĩ đến đấu bóng rổ, cậu ngay lập tức thấy nhiều xúc cảm.

Hồi tưởng lại những ngày chơi bóng rổ trong trường sẽ làm dấy lên cảm giác không thoải mái, nhưng hết lần này tới lần khác lại dừng không được, cảm giác đau đớn khi phải chạy trốn hồi ức của mình.

So với hiện tại, những hồi ức đó đều thật tươi sáng

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau