Ngang Tàng (Tát Dã)

Chương 55

Trước Sau
Cố Phi nhìn Tưởng Thừa, trong phút chốc này tự thấy nói chi đến việc trả lời, ngay cả chuyện làm cho nét mặt khỏi hiện lên vẻ giật mình và ngỡ ngàng cũng đã rất khó khăn.

Đây là lần thứ mấy rồi? Tưởng Thừa cứ bất thình lình như thế, không chừa cho cậu chút khoảng trống nào để suy nghĩ.

Cậu gọi Tưởng Thừa qua đây chẳng qua là muốn cậu ấy đừng lo lắng, sau khi bọn Lưu Phàm, Lý Viêm đã cột xong cho cậu thanh nẹp giả rồi rời đi, cậu lập tức gửi cho Tưởng Thừa một tin nhắn. Cậu không rõ tình hình của Tưởng Thừa, nhưng cậu biết Tưởng Thừa thấy cậu ngã ở trên sân thượng nhất định sẽ sốt ruột, cậu chỉ định kêu Tưởng Thừa qua đây xác nhận rõ là cậu hoàn toàn không có chuyện gì, có thể yên tâm.

Nhưng mà cỡ nào cậu cũng không nghĩ là Tưởng Thừa sẽ đột nhiên đưa ra một vấn đề như vậy.

Trong cơn chớp nhoáng gió giật đì đùng* này, suy nghĩ của cậu xoay chuyển chắc hơn một vạn ba ngàn lượt, bao nhiêu suy nghĩ lóe lên này có thể chất đầy cả một cái sân bóng.

(*Điện quang thạch hỏa(电光石火)/Điện quang hỏa thạch(电光火石): ánh chớp; tia đá lửa | vốn là lời nói của Phật để chỉ sự vật lướt qua trong chớp mắt, sát na; vụt lướt qua | hành động cấp tốc | bỗng nhiên phát động.)

Không biết là vô tình hay là cố ý, vấn đề này Tưởng Thừa lại chừa cho bản thân đủ khoảng trống, ít ra cậu ấy không hỏi ‘cậu có bằng lòng yêu đương với tôi không’.

Bất luận cậu trả lời thế nào, Tưởng Thừa đều có không gian xoay xở.

Mà cậu hiểu rất rõ Tưởng Thừa muốn có câu trả lời như thế nào, vấn đề này nhìn qua thấy đường xoay sở rất rộng lớn, thực tế lại chỉ có thể là một câu trả lời duy nhất.

Đúng, đã nghĩ đến mà, tôi muốn cùng với cậu.

Cố Phi rất muốn trực tiếp đưa ra câu trả lời như vậy, nhưng câu nói vốn nên buột miệng nói ra ngay này, trong phút chốc lại thực sự khó mà nói ra khỏi miệng.

Bởi vì cậu không biết Tưởng Thừa mong muốn một người bạn trai như thế nào, có lẽ Tưởng Thừa cũng chưa từng nghĩ tới.

Thực ra ở tuổi này vốn là nên như vậy, dù cho có suy nghĩ qua vẫn nghĩ không được quá xa, quá lâu dài, có phải tôi đã thích rồi không, phải, hiện tại đúng là thích rồi, tôi hiện tại đúng là bằng lòng, ngay bây giờ đúng là muốn yêu nhau… Còn cần cái gì nữa? Không cần nữa thì phải.

Nhưng cậu lại suy nghĩ quá nhiều.

Có lẽ Tưởng Thừa quá xúc động, có lẽ Tưởng Thừa chẳng hề xúc động, chỉ là lựa chọn một thời điểm có vẻ rất kích động.

Nhưng dù thế nào đi nữa, Cố Phi cảm thấy mình không thể trong thời gian ngắn như vậy mà xác định được suy nghĩ của Tưởng Thừa và bày tỏ suy nghĩ của mình, cậu muốn có một người bạn trai như thế nào? Muốn yêu nhau như thế nào?

Dưới loại tình huống này, bất luận cậu trả lời thế nào cũng đều quá qua loa.

Cậu cảm thấy trước mắt mình chỉ có thể kéo dài thời gian thêm một chút, để cả Tưởng Thừa và bản thân cậu làm rõ suy nghĩ của đối phương.

“Yêu … sớm sao?” – Cố Phi nói xong cũng ngậm miệng luôn.

”Hồi nãy cậu bị lỗ đầu rồi phải không?” – Tưởng Thừa dùng một ánh mắt ra chiều ‘yêu thương trẻ khuyết tật trí tuệ đến nói không nên lời’ mà nhìn vào cậu, khiến cậu cảm thấy lúc này mình mà tiếp tục nói chuyện ngu thêm nữa chắc chỉ còn nước nhìn lơ sang tòa lầu mà cười ngơ ngơ giữa màn đêm.

“Ý của tôi là…” – Cố Phi định giải thích một chút nữa, nhanh chóng sắp xếp lại từ ngữ của mình.

Mà Tưởng Thừa lại đột nhiên đứng lên.

Cố Phi theo bản năng cũng đứng lên, cậu không hy vọng Tưởng Thừa trong tình huống như vậy lại bỏ đi, càng không muốn làm Tưởng Thừa thấy cậu đang phân vân về vấn đề này, sau khi hai cậu đã làm quá nhiều chuyện vượt ngoài phạm vi ”bạn cùng bàn” như thế.

Không chờ cậu mở miệng, Tưởng Thừa vừa cau mày đột nhiên nôn khan một cái.

Cố Phi cảm thấy bản thân rất kinh hãi, một câu nói lại có thể khiến cho Tưởng Thừa bị buồn nôn đến vậy sao?

“Nhà vệ sinh đâu?” – Tưởng Thừa cắn răng hỏi cậu một câu.

“Phía sau” – Cố Phi chỉ chỉ – “Bên cạnh nhà bếp…”

Lời còn chưa nói hết, Tưởng Thừa đã xông ra ngoài, băng qua cửa sau lao tới sân sau.

Cố Phi vội vàng đi cầm bình nước trên kệ hàng hóa, đi theo.

Lúc vào nhà vệ sinh, Tưởng Thừa đang chống đầu gối ngẩn ra với nắp đậy nhà vệ sinh, cậu chần chừ một lát: ”Làm sao thế?”

“Bỗng nhiên muốn ói.” – Tưởng Thừa nói.

“Tôi đã nói câu nào đến mức…” – Cố Phi có chút cạn lời – ”Đến mức thành ra thế này?”.

“Cút” – Tưởng Thừa ngắn gọn mà nói, lại nôn ọe lần nữa, nhưng cũng không nôn ra cái gì.

“Có phải đang khó chịu ở đâu hay không?” – Cố Phi hơi lo lắng – “Trúng gió à? Bên trạm xá vẫn còn người trực đêm, qua khám chút nha?”.

“Không cần” – Tưởng Thừa hít một hơi, ưỡn thẳng lưng – “Đây chỉ là tác dụng phụ của chứng sợ độ cao.”

Cố Phi ngẩn ra gần mười giây, mới lại hỏi một câu: “Sợ độ cao?”

“Ừm” – Tưởng Thừa cũng không phun ra cái gì, đi tới vòi nước rửa mặt một chút – “Rất kỳ quái à?”

Cố Phi không lên tiếng.

Tưởng Thừa lau mặt, quay đầu nhìn cậu: “Lời này thực ra nói trong nhà vệ sinh cũng không thích hợp lắm, nhưng mà chọn ngày không bằng gặp ngày, tôi đã bắt đầu trước, thời gian địa điểm cũng đã không còn quan trọng nữa”.

“Ừm” – Cố Phi đáp lại một tiếng.

”Chuyện tôi vừa mới nói, đêm nay suy nghĩ thêm một chút đi” – Tưởng Thừa nói – ”Trước tiên tôi về nhà đã, tự nhiên tôi thấy rất buồn ngủ, muốn đi ngủ, ngày mai thức dậy cậu hãy gọi điện cho tôi”.

“Được.” – Cố Phi nói.

“Ngủ ngon.” – Tưởng Thừa vẫy nước vào người cậu, quay người vào trong cửa tiệm, đi tới chỗ cửa chính.

Cố Phi xoa xoa chỗ nước bị cậu hắt đầy lên mặt, đi theo phía sau.

Mọi lời nói và cử chỉ của Tưởng Thừa cứ thế thong thả như thường, lúc đến bên cạnh cửa vẫn rất đẹp trai, mỗi tội khom lưng hai lần đều không kéo được cửa cuốn lên làm người đang ngắm nhìn bị cụt hứng.

“Cửa nhà cậu bị gì vậy?” – Tưởng Thừa khom lưng nhìn cậu, mặt mày nhăn nhó.

“Để tôi” – Cố Phi đi qua giúp cậu kéo cửa lên.

Tưởng Thừa không đợi cửa toàn bộ mở ra đã chui ra ngoài, từ ngoài cửa nói vào một câu: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.” – Cố Phi đỡ cửa nhìn cậu.

Tưởng Thừa phóng lên xe cũng không quay đầu lại mà thuận đường rời đi.

Cố Phi giữ cửa một lần nữa đóng thật kỹ, đặt mông ngồi ở trên ghế nhỏ bên cạnh, ngẩn người rất lâu.

Tưởng Thừa vừa vào cửa đã muốn nằm xuống ngủ, nhưng mà nghĩ đến chuyện cả buổi tối mình phải leo lên leo xuống trên nóc sân thượng đầy bụi đất và rác rưởi, đành tự ép mình đi tắm rửa.

Lúc ngã lên trên giường, đầu còn chưa đụng đến gối, cậu đã cảm thấy mình ngủ mất rồi.

Thân thể rất nặng nề, mà trong đầu rất nhẹ nhàng, nhẹ như đang bay.

Có lẽ là vì mọi việc đều đã qua, điều nên làm đã làm rồi, việc cần nghĩ đã nghĩ, việc phải nói cũng đã nói, những dồn nén trong đầu cậu dù là mơ hồ hay rõ rệt cũng đều không còn tồn tại.

Ngày mai có cái gì, ngày mai ra làm sao đi nữa cũng không còn quan trọng.

Thoải mái.

Tinh thần thoải mái này phải có thể so sánh cao thấp với trạng thái như Phan Trí nói ”Sau khi bị ba đập cho một trận, tao ngủ vô cùng ngon như vừa được massage xong vậy”.

Cậu nằm sấp trên gối, cong cong khóe miệng.

Lúc bình minh, đồng hồ sinh học của Tưởng Thừa lần đầu tiên không nhạy, không đủ sức khiến cậu thoát khỏi giấc ngủ nặng trĩu, bên tai có thể nghe thấy tiếng chim hót ngoài cửa sổ, có tiếng bà cụ ra khỏi nhà tập thể dục buổi sáng, có tiếng trẻ con theo bố mẹ ra ngoài chơi đùa phấn khởi, la hét trên đường…

Nhưng mà cậu không cách nào dậy được, giống như lúc này ý thức được mình còn đang ngủ, lại ngủ rất sâu, cảm thấy rất thoải mái, quả thực rất tuyệt vời.

Mãi cho đến khi di động vang lên lần thứ hai, cậu mới không tình nguyện mà mở mắt ra.

Lần thứ hai?

À đúng, đúng là lần thứ hai, lần thứ nhất đại khái là lúc bà cụ đi tập thể dục có vang lên.

Cậu mò di động qua bên người, mãi đến khi mắt hết lèm nhèm chập chờn mới rõ là Cố Phi gọi điện tới.

Cố Phi?

… Cố Phi!

Trong chớp mắt cậu tỉnh như sáo, trước mắt cũng tức thì vô cùng rõ ràng.

Rõ ràng ngày hôm qua đã không quan trọng câu trả lời của Cố Phi, cậu như là chỉ muốn bày tỏ là cậu rất thích cậu ấy, nếu như có thể yêu nhau thì thật tốt.

Cậu chỉ là muốn đem nguyện vọng này đưa ra, bày trước mặt Cố Phi, mà dù cho câu trả lời của Cố Phi có là gì đi nữa cậu cũng không quan trọng, hoặc căn bản là cậu không có suy nghĩ đến câu trả lời của Cố Phi.



Nhưng bây giờ khi nghĩ đến Cố Phi, cuộc gọi này có lẽ là để cho cậu một câu trả lời…

Đột nhiên căng thẳng. jpg

Cậu trừng mắt nhìn tên Cố Phi đến cả buổi mới nhớ phải đứng dậy tiếp điện thoại, nhưng vừa mới thò tay, còn chưa chạm đến màn hình, điện thoại đã cúp mất rồi.

Tốt tốt tốt, rất tốt, cúp hay lắm.

Cậu ném điện thoại ngồi dậy, liếc mắt nhìn giờ, vừa mới hơn 8 giờ.

Cố Phi sao lại có thể dậy sớm như thế vào sáng chủ nhật? Vậy cuộc điện thoại trước đó… Cậu cầm di động qua định xem cuộc điện thoại trước là của ai.

Điện thoại di động vang lên một tiếng, tin nhắn của Cố Phi gửi tới.

– Còn chưa dậy à?

Tưởng Thừa chưa trả lời, trước tiên nhìn qua cuộc gọi nhỡ, 6 giờ 45, Cố Phi.

“Đệt?” – Tưởng Thừa sững sờ, chưa đến bảy giờ sáng Cố Phi đã rời giường?

Ca này cũng quá kỳ quái, Tưởng Thừa không nhịn được lại liếc nhìn giờ, xác định chính là sáng sớm, là 6 giờ 45, không phải là 16 giờ 45.

– Vừa mới dậy

Cậu trả lời tin nhắn cho Cố Phi.

Mới vừa đứng lên, di động lại vang lên, lúc này không phải tin nhắn, là cuộc gọi.

Tưởng Thừa nhận lấy điện thoại.

”Cậu là muốn cùng tôi yêu nhau, hay là muốn cùng tôi quen nhau?” – Cố Phi thậm chí không chờ cậu ‘alo’ một tiếng đã hỏi thẳng một câu.

(Yêu nhau tiếng Trung là “đàm luyến ái”(nói chuyện yêu đương), câu Cố Phi hỏi là “你是想跟我谈恋爱, 还是想跟我谈个恋爱?” ”Cậu là muốn cùng tôi đàm luyến ái, hay là muốn cùng tôi đàm cái luyến ái?”, chữ “cái” ở câu thứ hai không làm thay đổi nghĩa của “yêu nhau”, nhưng nghe không nghiêm túc và có vẻ chơi đùa hơn).

Tưởng Thừa lê dép đi tới bên cửa sổ kéo rèm, chút thấp thỏm đột nhiên nảy sinh trong đầu lại đột nhiên tan biến: ”Cậu không cân nhắc vấn đề yêu sớm à?”

Cố Phi không lên tiếng.

“Hai cái này có cái gì khác biệt sao?” – Tưởng Thừa nói – ”Tôi chính là nói cho cậu biết tôi xác định là tôi… rất thích cậu, nếu như cậu bằng lòng…”

“Xuống đây đi.” – Cố Phi ngắt ngang lời của cậu.

“Cái gì?” – Tưởng Thừa ngẩn người.

“Tôi đang ở dưới lầu nhà cậu” – Cố Phi nói – “Xuống dưới đi ăn sáng nhé, bạn trai.”

Tưởng Thừa cúi đầu mấy giây mới đẩy được âm thanh hỗn loạn vang lên thành một nùi trong đầu mình ra ngoài: ”Tôi còn phải rửa mặt, đánh răng, mặc quần áo.”

“Ừm” – Cố Phi nói – “Chính là cái quầy điểm tâm sáng hôm qua đó, tôi đi giành ghế trước đã”.

Tưởng Thừa cúp điện thoại, lại sững sờ nửa ngày.

Cái đệt đây là ý gì?

Chỉ nói xong mấy câu, quan hệ giữa cậu và Cố Phi đã trở thành như vậy?

Ơ đệt?

Có chút lạ lẫm… Cậu đẩy điện thoại ra, mang chút mê man đờ đẫn mà đi đánh răng, sau khi rửa mặt lại nhìn chằm chằm vào mình ở trong gương một lát, mình có bạn trai? Nhìn mình cũng không có gì khác lạ, vẫn cứ… đẹp trai như vậy.

Không không, vẫn có phần không giống, mọi logic đều đã không còn.

Khi cậu đánh răng rửa mặt xong rồi kéo mở tủ quần áo, bỗng nhiên không biết nên mặc bộ đồ nào.

Mặc dù bình thường cậu chọn quần áo ra ngoài cũng có thể xoắn xuýt mấy vòng, tìm ra bộ có thể thể hiện rõ nhất khí chất cậu ”hôm nay mình đẹp trai nhất”, nhưng hôm nay rõ ràng ngay cả cái dự bị cũng chọn không ra.

“Ông nội nó.” – Tưởng Thừa đứng bên cạnh tủ quần áo một lát sau đó chửi một câu, không phải chỉ là Cố Phi thôi sao, không phải chỉ là người từ vai trò bạn cùng bàn trở thành bạn trai đang ở quầy điểm tâm sáng dưới lầu chờ cậu ăn bánh rán sao, đến nỗi vậy sao, cậu cầm đại một cái quần ra mặc vào, sau đó nhắm mắt lôi cái áo thun, lại qua quýt túm cái áo khoác mỏng rồi đi ra khỏi cửa.

Đi tới dưới lầu một lát, từ khoảng cách rất xa cậu đã nhìn thấy Cố Phi, Cố Phi bình thường đã rất thu hút sự chú ý của người khác, hôm nay càng muôn phần thu hút hơn, thanh nẹp trên chân ấy dù cách xa hai mươi mét cậu vẫn có thể cầm ná bắn trúng.

Cậu nhanh chóng sải bước đi qua, thời gian này đã không phải giờ cao điểm ăn sáng, Cố Phi một mình chiếm cứ cả cái bàn, trên bàn đã bày đầy đồ ăn sáng, cậu đặt mông ngồi đến trước mặt Cố Phi.

“Lâu vậy.” – Cố Phi nhìn thoáng qua cậu.

“Học bá bọn tôi ra ngoài đều phải thật thanh lịch” – Tưởng Thừa cũng nhìn thoáng qua cậu – “Nếu tôi nói không lầm thì cái quần này của cậu còn không thay à?”.

“Ừm” – Cố Phi cúi đầu nhìn nhìn thanh nẹp, nhỏ giọng nói – “Cái thanh nẹp này buộc rất chuyên nghiệp, tôi không cởi quần xuống được”.

“Đệt” – Tưởng Thừa không kìm chế được phải cười phá lên, nén giọng – “Trước tiên phải tháo thanh nẹp ra đã”.

“Lười làm” – Cố Phi nói – “Buổi tối hãy giải quyết đi.”

Tưởng Thừa không nói nữa, cúi đầu cầm bát sữa đậu nành uống một hơi.

Vừa mới tán gẫu được đôi chút, bầu không khí bỗng nhiên trở nên rất kỳ quái.

Lúc cậu uống sữa đậu nành cũng cảm thấy tư thế mình cầm bát cứ chướng chướng thế nào ấy, dù rõ ràng mười mấy năm qua đều cầm bát như vậy.

Uống một ngụm sữa đậu nành, ngay cả chuyện bỏ đường hay không cũng không nếm ra.

Căng thẳng, không quen, có phần hoảng hốt.

Có điều lại chẳng hề khó chịu, cậu tranh thủ liếc qua Cố Phi một chút, Cố Phi đang cầm chiếc bánh quẩy cắn, trên mặt không có biểu cảm gì đang nhìn cậu.

”Mặt tôi chưa được rửa sạch à?” – Tưởng Thừa hỏi.

“Nhìn một chút thôi mà” – Cố Phi cười cười – “Bình thường tôi cũng luôn nhìn cậu đó thôi”.

“Ờ, nhìn đi.” – Tưởng Thừa cầm lấy đũa gắp cái bánh bao súp, bỗng nhiên lại thấy rằng cảm giác kỳ kỳ cục cục khó hiểu này thật rất thoải mái.

Cái bệnh gì đây.

“Đúng rồi” – Cố Phi ăn xong bánh quẩy, cầm tờ giấy vừa lau tay vừa nói – “Tôi có… món quà nhỏ muốn tặng cậu”.

“Hả?” – Tưởng Thừa sửng sốt.

Cố Phi nhìn xung quanh một chút, đoán chừng là đang xác định xem có người biết hai đứa hay không, sau đó từ trong túi lấy ra một món đồ đưa sang cậu: ”Cái này cứ xem như là… quà ngày Quốc Tế Lao Động đi.”

”Cậu nói là quà Quốc Tế Thiếu Nhi thì đúng hơn” – Tưởng Thừa nhận lấy, cúi đầu nhìn xem, một khối tròn rất lớn và mềm mại.

”Quốc Tế Thiếu Nhi thì sớm quá” – Cố Phi nói – ”Lúc Quốc Tế Thiếu Nhi tôi còn định chuẩn bị cho Nhị Miểu, đến lúc đó hai người mỗi người một phần nhé”.

“Cút” – Tưởng Thừa trả lời ngắn gọn, nhìn rõ vật mềm mại trong tay là một quả cầu sợi len lông màu xanh da trời, còn có một sợi dây màu xanh da trời nhạt ở trên đầu, cậu cầm sợi dây bằng hai ngón tay xách quả cầu len sợi này lên, ngẩn ra: ”Búp bê cầu nắng?”

“Ừm, hi vọng mỗi ngày của cậu đều là nắng đẹp” – Cố Phi nói – “Đáng lẽ phải là màu trắng, nhưng mà chợt nhớ tới cuộn len lần trước cậu mua về vẫn chưa hề sử dụng, tôi mới đan một cái…”.

“Cậu nhét gì bên trong vậy?” – Tưởng Thừa nắn nắn, thật mềm mại.

“Cũng là len sợi, tôi nhét phần không dùng hết vào bên trong” – Cố Phi nói – “Thực ra có phần thừa lại, đưa cho Nhị Miểu chơi rồi, cũng không đủ để đan cái khác”.

Tưởng Thừa không lên tiếng, cúi đầu nhìn búp bê cầu nắng màu xanh này.

Búp bê còn có mắt, đại khái là len sợi và còn là len sợi màu xanh, vẽ mắt không dễ lắm, cho nên chỗ của mắt Cố Phi may hai hạt nút nhỏ.

Bạn học Tưởng Thừa!

Làm ơn kìm chế cảm xúc của mình!

Làm ơn đừng khóc ở quầy điểm tâm sáng khi đang ngồi xổm trên một cái ghế đẩu nhỏ giữa lúc đang ăn!

Cái này rất phá hỏng không khí, người ta nhìn thấy còn thành ra vô cùng ngu ngốc!

”Hôm qua cậu không phải là lười tháo thanh nẹp cởi quần ra” – Tưởng Thừa cầm đầu tròn của búp bê đè đè ở trên mắt, ngẩng đầu nhìn vào Cố Phi – ”Cậu không hề ngủ đúng không?”.

Cố Phi không lên tiếng, chỉ là cười cười.

“Cậu thật đến mức đó sao” – Tưởng Thừa không biết nên nói cái gì, cầm búp bê thật chặt trong tay – ”Cậu lấy túi đồ ăn vặt từ trong tiệm cũng được mà…”

“Ngày hôm qua nhiều việc, dẫu sao tôi cũng không ngủ được” – Cố Phi nói – “Tôi nghĩ nếu như tôi qua đây mà cầm bó hoa… Chắc cậu trước hết sẽ cầm ná bắn nát hoa ở cửa hành lang rồi mới chịu đi tới, nên tôi làm cái này luôn, dù sao cũng dễ làm”.



“Ồ” – Tưởng Thừa cúi đầu lại nắn nắn búp bê, xách sợi dây trên đầu nó lên nhè nhẹ rung rung, con búp bê cầu nắng này mập hơn so với búp bê cầu nắng thông thường, ít nhất cũng lớn gấp ba lần, khi lắc lư nhìn rất đáng yêu giống như chim cánh cụt – ”Vậy tôi cũng tặng cậu món quà nhỏ nhé.”

“Cái này không phải trao đổi quà” – Cố Phi nói.

“Cậu muốn từ chối sao?” – Tưởng Thừa nhìn cậu.

“Không” – Cố Phi lập tức nói.

Tưởng Thừa cầm cặp sách của mình qua mở ra.

“Quả là học bá mà” – Cố Phi cảm thán một câu – “Không lên lớp, mà ra ngoài vẫn mang theo cặp sách”

“Trong này cũng không có sách” – Tưởng Thừa nói, đem búp bê bỏ vào trong cặp – “Tôi chỉ là thói quen phải vác cặp theo, có cảm giác an toàn, đồ đạc cũng không cần phải nhét trong túi căng đến mức khó coi như thế.”

Cậu từ trong cặp sách lấy ra cây ná đó, để tới trước mặt Cố Phi: “Cái này tặng cậu đấy, kỷ niệm một ngày cậu biểu diễn kỹ xảo bùng nổ.”

Cố Phi cười lên, cầm ná lên nhìn một chút, lại kéo dãn dây ná: “Vậy không phải cậu không chơi được nữa?”

”Tôi đoán Phan Trí sẽ mang một cái tới cho tôi” – Tưởng Thừa nói – ”Lần trước nó đến đây thăm tôi lại mang cho tôi cây sáo, lần này đến đây nếu mang theo đồ chơi nhỏ thì nhất định là ná rồi”.

“Cậu ta khi nào đến?” – Cố Phi cầm ná bỏ vào trong túi.

“Mùng một tháng năm” – Tưởng Thừa nói – “Cũng không tới mấy ngày, ở đây các cậu có chỗ nào vui không? Nó dự tính ở lại ba bốn ngày, dù sao tôi không định ngày nào cũng dẫn nó ra quảng trường tản bộ”.

Cố Phi nhìn thoáng qua cậu, không lên tiếng.

“Sao?” – Tưởng Thừa cũng nhìn cậu.

“Tôi đang suy nghĩ.” – Cố Phi nói.

“Tốt nhất là gần đây thôi, đừng xa quá, không thì khó đi lắm.” – Tưởng Thừa lại nói.

“Ừm” – Cố Phi suy nghĩ một chút, gắp miếng sủi cảo hấp từ từ ăn, một lát sau mới nói một câu – ”Khu đô thị mới bên kia có một công viên giải trí, năm ngoái mới làm nhà ma, nghe nói rất thú vị, đã lên chương trình thời sự, nói là dọa người ghê lắm”.

“Lớn không?” – Tưởng Thừa lập tức rất có hứng thú hỏi.

“Rất lớn, từ trong lòng đất đến mặt đất có ba tầng, diện tích rất lớn” – Cố Phi nói – “Chỉ có điều tôi chưa từng đi qua.”

“Đến lúc đó mình cùng nhau đi” – Tưởng Thừa nói – “Chưa từng nghĩ tới chỗ tồi tàn thế này cũng có nhà ma đấy.”

Cố Phi không nói, vừa ăn sủi cảo hấp vừa “chậc chậc” vài tiếng.

“Có ý kiến gì không?” – Tưởng Thừa cười lên.

“Không có ý kiến” – Cố Phi nói – “Nói thật, nếu như không có cái nhà ma này, tôi cũng thật sự không biết kể cái gì, gần bên cạnh còn có ngọn núi, nhưng tuyết tan rồi cũng không có cái gì để xem.”

Ăn xong bữa sáng, Cố Phi đứng lên duỗi lưng: “Hôm nay cậu không học phải không?”

“Ừm” – Tưởng Thừa đáp lại một tiếng – “Cậu có sắp xếp gì sao?”

“Không có” – Cố Phi suy nghĩ một chút – “Nếu không thì tụi mình đi… xem phim?”

“Đi thế nào?” – Tưởng Thừa liếc mắt nhìn chân của cậu, nhỏ giọng nói – “Tôi có phải là nên giả vờ giả vịt dìu cậu một chút?”

“Không cần, lúc tôi đến là chạy xe đạp mà” – Cố Phi nói.

“Đệt, cậu không sợ người của Hầu tử nhìn thấy sao!” – Tưởng Thừa liền quýnh quáng lên, đi qua cầm lấy cổ tay Cố Phi kéo một cái, cầm cánh tay cậu ta khoác lên vai mình, sau đó lại vịn tay lên eo của cậu – ”Nếu để người khác nhìn thấy thì không phải công sức biểu diễn kỹ xảo của cậu xem như công cốc sao!”

“… Tôi là đạp một chân đến” – Cố Phi dựa vào trên người cậu một chút – “Đặc biệt y như thật.”

Tưởng Thừa dìu Cố Phi, đi tới chỗ xe đạp của cậu ta.

Cảm giác rất… đặc biệt.

Cậu từng sờ eo của Cố Phi, còn bóp qua, nhưng vẫn là lần đầu tiên ngay trên đường cái, trắng trợn, công bằng, công khai, công chính mà sờ trên eo của Cố Phi như thế.

Eo của Cố Phi rất rắn chắc, lúc một chân nhảy qua, trong lòng bàn tay cậu có thể cảm giác được sự nhấp nhô của cơ bắp.

Cậu nhịn không được phải nhẹ nhàng bóp bóp hai cái.

“Này” – Cố Phi ưỡn lưng, túm lấy tay của cậu – “Tôi sợ nhột.”

“Buông tay!” – Tưởng Thừa khẩn trương liếc hai bên mấy lượt, cánh tay khoác vai, ôm eo một chút, dưới dáng dấp hiện nay của Cố Phi lại rất bình thường, nhưng nắm tay thế này thì có chút mờ ám.

Cố Phi không buông tay, cầm lấy tay cậu đút vào trong túi.

Tưởng Thừa không nói nữa, áo khoác của Cố Phi là kiểu rộng, túi cũng rất lớn, đút tay vào như thế, không dán mắt vào nhìn thì không ai nhìn ra được.

Hơn nữa cậu cũng không muốn lấy tay mình ra cho lắm.

Mà trong lúc này, rõ ràng cậu cảm thấy tình huống hiện tại so với lúc bình thường thực ra lại không hề khác nhau nhưng xét mọi mặt vẫn thấy không giống nhau, cảm giác hưng phấn ẩn hiện của hai người lúc này khiến cậu cảm thấy rất thoải mái.

“Hôm nay có phim gì?” – Tưởng Thừa nắn nắn đầu ngón tay út Cố Phi trong túi

“Không biết” – Cố Phi thả vào trong lòng bàn tay cậu một viên kẹo nhỏ – ”Kịp giờ phim gì thì xem phim đó đi, dù sao mục đích chính cũng không phải là xem phim.”

“… Đệt” – Tưởng Thừa liếc mắt nhìn Cố Phi – “Cậu muốn làm gì? Cậu biết trong rạp chiếu phim đều là camera giám sát hồng ngoại không?”.

”Việc này tôi đúng là chưa nghĩ qua… Không phải” – Cố Phi có chút giật mình cũng nhìn vào cậu, hơn cả buổi mới bật cười – ”Thừa ca cậu nghĩ quá nhiều rồi có phải không?”.

“Cút!” – Tưởng Thừa cắn răng.

“Tôi nghĩ chuyện khá đơn giản…” – Cố Phi nói.

“Im đi.” – Tưởng Thừa thở dài.

”Tôi chỉ là muốn tìm một góc tối tối” – Cố Phi nói – ”Ở cùng một chỗ với cậu.”

“… Vì sao phải là góc tối?” – Tưởng Thừa buông lỏng Cố Phi ra, tiện tay lấy chìa khóa xe đạp ra từ trong túi cậu ta- ”Tôi đạp xe chở cậu qua?”

“Ừm.” – Cố Phi gật đầu.

“Vì sao phải là góc tối?” – Tưởng Thừa tiếp tục hỏi, mở khóa xe ra, ngồi lên xe.

“Vừa rồi ở quầy điểm tâm sáng” – Cố Phi nói – “Nếu tôi chạm vào cậu một chút, cậu sẽ nhảy lên cột đèn luôn phải không?”.

“Hả” – Tưởng Thừa ngẩn ra – ”Đệt, mấy chuyện này cậu cũng đâu có nghĩ ít hơn tôi!”.

“Phải không đó?” – Cố Phi vắt lên chỗ ngồi phía sau – ”Tôi cho rằng phải là động tác lớn thì camera giám sát hồng ngoại mà cậu nói mới có thể thấy được rõ ràng, kéo tay một cái, sờ chân một chút, không đến nỗi lo lắng có hồng ngoại hay không”.

“Bỏ đi không nói nữa.” – Tưởng Thừa ‘chậc’ một tiếng.

Cưỡi xe đi về phía trước mấy mét rồi cậu bỗng nhiên dừng xuống, quay đầu lại nhìn Cố Phi: ”Tôi còn lời vẫn muốn chính thức nói luôn một chút, dù là hình như tôi đã nói qua một lần rồi”.

“Tôi rất thích cậu” – Cố Phi nói – ”Tôi sẽ luôn thích cậu cho đến khi cậu không cần tôi thích cậu nữa”

Tưởng Thừa hé môi nhìn cậu, không nói nên lời, cũng cảm thấy trong đầu ong ong.

Tôi rất thích cậu, lời này từ trong miệng Cố Phi nói ra khiến cậu có chút choáng váng.

“Cậu muốn nói gì?” – Cố Phi xoa xoa trên lưng cậu.

“… Quên rồi.” – Tưởng Thừa nói.

Cố Phi cong cong khóe miệng không nói.

“À” – Tưởng Thừa dụi dụi mũi – “Nhớ ra rồi, chính là… Tôi thật sự rất thích cậu, trước giờ tôi chưa từng thích ai đến như vậy cả”.

……………………..

P.S: Mình phải nói trước một chút. Đây là câu chuyện tình yêu của hai con người, trải dài từ thời trung học lên đến đại học, phần phiên ngoại còn là khi hai người đã ngoài 30. Nói thế để chúng ta hiểu với nhau rằng đây là bộ truyện dài kể về một mối tình lâu năm, hầy, dẫu sao lúc mình đọc đã cảm thấy hai đứa này từ mới đầu đã như hai kẻ yêu nhau hơn chục năm có lẻ rồi.

Truyện này có nhiều cung bậc, có phấn khích vì tụi nó quá đáng yêu, có cười té ghế vì cả hai thật tưng tửng, cũng có cả xót xa và day dứt, rồi vỡ òa xuýt xoa. Chỉ thế thôi, những điều giản dị mà thiết tha. Như Vu Triết đã từng nói khi trả lời một bình luận bên truyện Sói Đi Thành Đôi, “tôi viết chỉ là vì muốn kể một câu chuyện về hai con người yêu nhau mà thôi, không còn lý do nào cả, cũng không muốn chứng tỏ điều gì hết”.

Hôm nay, một lần nữa đón mừng các bạn đến với hai con người ngốc xít, gặp nhau giữa quãng thời gian đầy biến động của tuổi trẻ, rồi từ đó nắm tay nhau đi qua thăng trầm của cuộc đời.

Xin chúc phúc cho những ai có thể yêu thương một hình bóng nào đó, và chúc phúc cho mai sau của họ.

P.S thêm cái nữa: Vừa đọc lại chương này mình vừa nghe bài Remember When của Alan Jackson. Cảm thấy tuyệt vời lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau