Chương 72
Cố Phi nói là mẫu môi, Tưởng Thừa cảm thấy rất bất ngờ, Đinh Trúc Tâm và bạn của chị ta cơ hồ đều là bệnh thần kinh, thiết kế của Đinh Trúc Tâm như đồng phục ăn mày, hình ảnh phối hợp phảng phất khí cách ngầu lòi rất cao, cậu nhìn qua những bức ảnh đã qua chỉnh sửa, đủ loại câu cú bí hiểm hoặc thanh thuần, mà bạn của chị ta lại muốn tìm một người con trai tô son chụp hình...
Có điều dường như tiền thù lao cũng không hề ít, một lính mới hoàn toàn chưa có kinh nghiệm như cậu mà nói, đi chụp hình mấy ngày dường như còn có thể bù lại hơn phân nửa số tiền đã và sắp đưa cho Lý Bảo Quốc.
Tưởng Thừa không quan tâm có tô son hay không, dù gì thì ngay cả bộ đồ người nguyên thủy điên cuồng cậu cũng đã mặc qua, dù gì cậu cũng là một soái ca có nhan sắc, có thân hình cho nên không phải sợ hãi chi những thứ trang phục, trang điểm bệnh thần kinh kia, cậu cho rằng bản thân đi chụp hình tô son cũng sẽ không khó coi đến mức nào được.
"Tôi vốn nghĩ lùi thời gian tới kỳ nghỉ hè" – Cố Phi nói – "Nhưng mà bọn họ đang cần khá gấp không thể đợi, tôi thấy thời gian đã định của bọn họ là trước kỳ thi cuối kỳ một tuần, sẽ ảnh hưởng không?"
"Sẽ không." – Tưởng Thừa nói.
"Còn thời gian ôn tập của cậu thì sao?" – Cố Phi hỏi.
"Thời gian rảnh rỗi lặt vặt cộng thêm ngủ trễ hơn một tiếng" – Tưởng Thừa nhìn thoáng qua Cố Phi – "Học một chút đi học sinh cá biệt."
"Thời gian rảnh rỗi lặt vặt đó tôi nhiều nhất dùng để ngủ." – Cố Phi cười cười.
Sau khi qua nhà Vương Húc ăn bánh nhân thịt xong, tất cả cơ hồ như trở về lại trạng thái ban đầu.
Thông thường mà nói, Tưởng Thừa đối với những chuyện gây khốn nhiễu bản thân nhưng lại giải quyết không được, có hai phương thức xử lý, một là không ngừng mà suy nghĩ, không ngừng mà nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới tận cùng, nghĩ tới nó mất đi cả uy lực ban đầu, tới khi nghĩ lại cũng sẽ chỉ còn lại cảm giác chết lặng, chẳng hạn như sự khẳng định cơ hồ mãi mãi cũng không thể nhận được kia, sau khi quen rồi chính là không còn cảm giác gì nữa, một phương thức khác chính là chôn vào trong lòng, không bao giờ chạm đến nữa, tận lực mà lảng tránh, trong một vài thời điểm nào đó sẽ thật sự mà quên mất, thí dụ như những chỉ trích mãi mãi cũng không có bến bờ yên tĩnh kia.
Chuyện của Lý Bảo Quốc, Tưởng Thừa dùng phương thức thứ hai, loại kết cục quá mức thảm thiết này không thích hợp để nghĩ, để tái hiện lại, cậu chôn vùi những thứ này lại trong lòng mình, cố gắng không bao giờ chạm đến nữa.
Lý Huy cũng không thông báo bất kỳ tin tức gì cho cậu, mấy ngày sau, lúc Lý Huy và chị dâu cầm theo một biên nhận ba ngàn tệ (10,117,505 VND) tới trường học tìm cậu để lấy tiền thậm chí còn không nói cho cậu biết thời gian hỏa tang của Lý Bảo Quốc.
"Đợi để tôi xem đã" – Tưởng Thừa đứng ở cổng trường học, cầm tờ biên lai tỉ mỉ mà nhìn, phân biệt ra một đống chữ viết như phân chó, cũng may cậu đối mặt với chữ viết của bản thân lâu ngày khá là có kinh nghiệm, sau khi xem xong rồi cậu từ trong túi lấy ra một hộp mực đóng dấu, đây là do cậu mượn được lần trước tới phòng làm việc của Lão Từ – "Nhấn giấu tay, nhấn ngay trên tên của anh."
"Mày có xong chưa hả!" – Lý Huy nổi lửa – "Nhấn giấu tay cái con mẹ nó! Mẹ nó có ba ngàn tệ mày tưởng là ba trăm vạn sao!"
"Ừ, chỉ có ba ngàn tệ thôi hai người cũng cần phải cùng nhau tới lấy sao" – Tưởng Thừa cười lạnh một tiếng – "Nhấn hay không, không có giấu tay tôi sẽ không đưa tiền, ngày nào đó anh xoay mặt nói chữ là tôi giả ra, tôi nói lý ở đâu được."
Lý Huy trừng hai mắt lên liền muốn sáp lại phía trước, phía sau đã truyền đến tiếng bạo hống của Vương Húc: "Càm ràm cái gì! Xong chuyện chưa! Có cần anh em ra giúp đỡ không!"
Trong cổng trường có mấy người đang đứng, Cố Phi, Vương Húc, còn có Lư Hiểu Bân và Quách Húc, trong những người này chỉ mỗi mình Cố Phi là biết đang xảy ra chuyện gì, Vương Húc biết được đại khái, Lư Hiểu Bân và Quách Húc thì do Vương Húc gọi tới để giữ mã bề ngoài, mấy người vừa bày ra bản mặt ngang tàng qua bên đó, có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể lật đổ cổng trường mà quất lộn, bảo vệ ở cửa cũng đã có chút căng thẳng, Lý Huy nhìn thấy thì tự nhiên cũng không còn lên tiếng nữa.
"Đệt." – Lý Huy giựt qua mực đóng dấu, dùng ngón cái đè vào, nhấn ở trên biên nhận.
"Được rồi" – Tưởng Thừa nhìn qua dấu vân tay, cũng rất là rõ ràng, từ trong túi lấy ra một phong thư đưa cho Lý Huy – "Chút đỉnh."
Lý Huy nén lại lửa giận mà mở phong thư ra nhìn, cũng không thèm đếm, đen mặt mà xoay người rời khỏi.
Tưởng Thừa nhìn bóng lưng của hai người họ, chậm rãi thở ra một hơi thật dài.
Lúc xoay người đi vào trường học, Cố Phi cong lên khóe miệng cười với cậu, cậu cũng cong lên một chút khóe miệng của mình.
Sau khi nhẹ nhõm rồi lại có chút thẫn thờ, Lý Huy đối với cái chết của Lý Bảo Quốc cơ hồ không có bất kỳ cảm giác gì, thậm chí lúc nhận tiền còn mười phần phấn khích, đây rốt cuộc là loại tâm tính gì, cậu quả thực không thể hiểu nổi.
Việc của Lý Bảo Quốc kết thúc xong rồi, dường như tất cả cũng đều kết thúc, Tưởng Thừa chôn việc này vào trong lòng, kể cả Phan Trí cũng không nói, nếu như sau này Phan Trí không nhắc đến người này, cậu đoán chừng cũng sẽ mãi mãi không chủ động nói đến.
Sinh sinh tử tử, nghĩ lại cũng cảm thấy thật thần kỳ.
Một người cứ thế mà tiêu biến mất, từ một loại đề tài câu chuyện, biến thành một loại đề tài câu chuyện khác, đi ra khỏi mấy con đường xưởng thép này rồi, có lẽ cũng không ai biết đến có một con người như thế từng tồn tại, cũng không ai biết được người này là như thế mà rời khỏi.
Ông ta sống thế nào, chết thế nào, đều chỉ tồn tại trong ký ức xa xôi ít tới đáng thương của một vài người nào đó.
Tưởng Thừa đột nhiên cảm thấy bản thân nhỏ bé tới phát sợ, cậu từ đâu đến, sinh hoạt thế nào, đã vật lộn như thế nào, từng nỗ lực như thế nào, cuối cùng muốn đi đến đâu, cũng giống như vậy, chỉ là một câu chuyện không ai biết tới.
Chỉ mỗi bản thân biết, là đi lên, hay là đi xuống, đều chỉ có bản thân.
Lão Từ như gà mẹ, khi qua một tuần rồi mới tìm cậu nói chuyện, chủ đề lại không phải là Lý Bảo Quốc, mà là còn một tuần nữa thôi sẽ đến kỳ thi cuối kỳ.
Tưởng Thừa nhìn Lão Từ, đột nhiên cảm thấy tình thương của vị đại thúc này đã có sự nâng cao một cách kỳ lạ.
"Ôn tập như thế nào rồi?" – Lão Từ vừa hỏi, vừa đưa cho cậu túi văn kiện giấy dai – "Đây là chút đề thi thầy tìm cho em, em có thời gian thì làm thử một chút?"
"Vâng" – Tưởng Thừa nhận lấy túi văn kiện – "Cũng rất được, tuần này có hai buổi chiều em phải xin nghỉ phép... Nói trước với thầy một tiếng."
"Xin nghỉ phép?" – Lão Từ nhìn cậu – "Có chuyện gì?"
"Là... chuyện riêng." – Tưởng Thừa nói, em phải đi tô son kiếm tiền đó Từ Tổng.
"Có thể nói cho thầy một chút được không?" – Lão Từ hỏi.
"Không thể." – Tưởng Thừa rất dứt khoát mà cự tuyệt.
"Em đứa trẻ này" – Lão Từ thở dài, trầm tư một lúc lại rất thân thiết mà cười hỏi – "Em có vấn đề về tiền bạc sao? Thầy có thể ứng cho em một ít..."
"Không, không cần, em không khó khăn" – Tưởng Thừa cấp tốc nói – "không cần phiền thầy cô, trường học và quốc gia."
"Đúng là đứa trẻ tốt" – Lão Từ nói, lại nghĩ nghĩ – "Vậy thì lớp ta làm quyên góp..."
"Từ Tổng!" – Tưởng Thừa cảm thấy tình thương này của Lão Từ ngay cả tán dương trong lòng một chút cũng không được, cậu tương đối thành khẩn mà nhìn Lão Từ, ngay cả nước mắt cũng sắp chảy ra đầy mặt – "Em thật sự không thiếu tiền, em có tiền, thật sự, ngàn vạn lần! Ngàn vạn lần! không cần thay em lo lắng những chuyện này, em xin thầy đó."
"Được được được" – Lão Từ gật gật đầu, gật đầu xong xuôi lại bổ sung thêm một câu – "Em có khó khăn gì thì nhất định phải nói với thầy."
"Em sẽ nói mà." – Tưởng Thừa cũng gắng sức mà gật gật đầu.
Lão Từ không lại truy hỏi nguyên nhân xin nghỉ của Tưởng Thừa nữa, có điều thời gian nghỉ phép thầy ấy đã phê chuẩn, chỉ là...
Tưởng Thừa ngồi trong taxi, nhìn qua Cố Phi ở bên cạnh: "Cậu xin nghỉ phép chưa hay là trốn học?"
"Trốn học" – Cố Phi đang cuối đầu chơi nhược chí Yêu tiêu trừ – "Tôi mà xin phép thì Lão Từ làm sao đồng ý."
"Như vậy thầy ấy biết hai chúng ta đi cùng nhau phải không?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Cậu sợ thầy ấy biết sao?" – Cố Phi nói – "Không sao, cậu ngày mai không phải buổi chiều mới xin nghỉ sao, tôi ngày mai nguyên ngày không đi là được rồi."
"Đệt" – Tưởng Thừa chau mày – "Tôi không phải sợ thầy ấy biết chúng ta đi cùng nhau, tôi là sợ thầy ấy biết rồi lại đi tìm cậu nghe ngóng."
"Biết rồi" – Cố Phi cười cười, chân nhẹ nhàng đụng đụng chân cậu – "Tôi có một trăm kiểu trả lời."
Tưởng Thừa thở dài: "Vậy sáng mai cậu đừng trốn học."
"Ừm." – Cố Phi gật gật đầu
Tưởng Thừa không lại nói nữa, trong khóe mắt nhìn gò má của Cố Phi, cậu muốn nói chút gì đó, lại cảm thấy như không có gì để nói, loại trạng thái từ đầu đến cuối tách biệt với những người trong trường và cùng trang lứa của Cố Phi khiến cậu cảm thấy có điểm gì đó không đúng, nhưng lại thật sự không nghĩ ra là cái gì không đúng.
Cậu muốn Cố Phi giống như tất cả những bạn học khác, nhưng đây rõ ràng là không có khả năng, cậu mong muốn những người ở bên cạnh nhìn vào Cố Phi không phải chỉ là một học sinh cá biệt hay sinh sự thích trốn học, nhưng Cố Phi cơ hồ lại không có hứng thú khiến người khác nhìn thấy điểm sáng của chính mình.
Cảm giác hai đầu như thế này khiến cậu luôn cảm thấy rất bất an.
Cậu vươn tay ra phía sau lưng Cố Phi, nhéo nhéo eo cậu ta.
Người bạn muốn tìm con trai làm mẫu môi của Đinh Trúc Tâm là một chị trung niên beo béo, nhưng mặc dù béo, khí chất trái lại rất không tệ, đeo mắt kính vào còn rất ưu nhã, vừa nhìn qua không hề giống kiểu người sẽ tranh đoạt kim sức và xuất ngoại khiêu vũ ở quảng trường.
"Mấy nhóc nam bây giờ" – Chị béo quan sát cậu một chút – "Đúng là hết người này đẹp đến người khác đẹp, lúc chị còn trẻ quả thực một người cũng không gặp được, bây giờ trái lại có thể nhìn được rồi."
"Cảm ơn chị." – Tưởng Thừa nói.
"Vất vả cho em rồi" – Chị béo nói – "Các em làm việc đi, chị ra ngoài đi vòng vòng một tí... Cố Phi, vất vả cho em rồi."
"Không vất vả." – Cố Phi vừa lắp ống kính vừa đáp lại.
"Hôm nào mời em giúp chụp một bộ, như thế nào?" – Chị béo hỏi.
"Không." – Cố Phi nói.
"Haizz, trả lời thế này, lời chị cũng không nói tiếp được nữa rồi" – Chị béo cười – "Được rồi, các em làm đi, chị đi đây."
Chị béo đi rồi, phòng chụp ảnh chỉ còn lại một nhà thiết kế và một thợ trang điểm, nhìn qua Cố Phi đều rất quen thuộc, cô gái thợ trang điểm một lát còn phụ tá cho việc chụp ảnh của Cố Phi.
"Không phải là tô son sao" – Tưởng Thừa dựa ở trên ghế, cảm giác thợ trang điểm một tầng lại một tầng bôi trét trên mặt mình – "Tại sao lại bôi trên mặt dày như vậy."
"Cũng không thể chỉ chụp một tấm môi không" – Thợ trang điểm cười nói – "Thật ra chụp hình trang phục cũng không cần trang điểm kỹ như vậy, nhưng đây là đặc tả chính diện, cậu kiên nhẫn một chút nhé."
"Ừm." – Tưởng Thừa đáp, vươn dài chân ra, nhắm mắt lại.
Vốn nghĩ sẽ bôi phấn trắng lên mặt xong, sau đó quét lên chút son là xong chuyện, kết quả phấn đã bôi lên nửa ngày trời, bôi phấn xong lại dày vò ở trên mí mắt, Tưởng Thừa vốn dĩ bởi vì mấy ngày nay ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ mà rất buồn ngủ, mí mắt lại bị chà lên chà xuống, nước mắt cũng sắp rơi ra.
"Mắt cậu rất đẹp đó" – Thợ trang điểm nói – "Mắt rũ so với những người đặc biệt làm ra còn đẹp hơn nhiều."
"Mắt rũ là gì?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Chính là mắt chó ấy." – Thợ trang điểm cười.
"... Mắt chó là cái gì?" – Tưởng Thừa rất mờ mịt.
"Mắt cậu ta cũng không tính là mắt chó hoàn toàn, nhìn qua rất ngầu rất hư, nhưng không lệch vẻ dễ thương" – Nhà thiết kế ở kế bên nói – "Rất có phong cách."
"Cũng đúng" – Thợ trang điểm gật gật đầu – "Mắt của cậu tôi cũng không cần đặc biệt vẽ nữa."
Tưởng Thừa xua tan đi những câu hỏi liên tục xuất hiện ở trong đầu, bởi vì thợ trang điểm bắt đầu vẽ đường mắt cho cậu, cậu quả thực có hơi chịu không nổi: "Đợi đã đợi đã..."
"Không thoải mái?" – Thợ trang điểm dừng lại.
"Tôi bây giờ có thể lập tức đi quay một vỡ kịch khóc" – Tưởng Thừa xoay đầu đi, nhìn Cố Phi – "Đưa cho tôi tờ giấy?"
Cố Phi nãy giờ ngồi ở một bên dọc máy ảnh, tiến trình của Tưởng Thừa ở bên đó trang điểm cậu không quá chú ý, lúc này Tưởng Thừa đột ngột quay mặt tới, cậu vừa vươn tay đưa khăn giấy, vừa nhìn lướt qua mặt Tưởng Thừa, tay cầm máy ảnh xém chút nữa làm rơi cả máy xuống đất.
Nói thật thì cảm giác Tưởng Thừa trang điểm rất xa lạ, mặc dù trên miệng vẫn chưa được xử lý, nhưng cảm giác đôi mắt nổi bật lên này có chút hút lấy tầm nhìn của cậu.
Trang điểm mắt rất đậm, bình thường trên đường thấy kiểu trang điểm thế này, đừng nói là con trai, là một cô gái đi nữa, cậu cũng có chút chịu không nổi, nhưng lúc nhìn vào Tưởng Thừa lại không hề có cảm giác như vậy.
Có lẽ do kính lọc của bản thân đối với bạn trai rất mạnh, lúc cậu nhìn Tưởng Thừa như thế này, nhịp tim mạnh mẽ gia tăng tốc độ, sau khi Tưởng Thừa nhận lấy tờ khăn giấy xong, cậu đi rót cho mình một ly nước, uống ực vào mấy ngụm, đem trái tim nuốt trở vào.
Thợ trang điểm tiếp tục trang điểm cho Tưởng Thừa, cậu không còn tâm tình để tiếp tục dọc máy ảnh nữa, cầm lấy máy ảnh chăm chú ngắm vào mặt Tưởng Thừa.
Thợ trang điểm này Tưởng Thừa đã biết được một thời gian rất dài, bình thường chụp ảnh cho người khác thường xuyên sẽ gặp phải, một cô gái kiêm chức xuất hiện trên đài truyền hình, trình độ trang điểm rất cao.
Cô ta trang điểm cho người khác Cố Phi cũng không cảm thấy nổi bật như vậy, lúc trang điểm cho Tưởng Thừa cậu mới chú ý tới, tất cả những ưu điểm trên ngũ quan của Tưởng Thừa đều được cô ta tỉ mỉ phô bày ra, đôi mắt, sống mũi, đường nét khuôn mặt.
Còn có đôi môi.
Môi của Tưởng Thừa bình thường trông... cũng như vậy đi, có điều bây giờ chỉ vừa mới tô nền, cậu cũng đã thấy ra được nét đẹp.
"Sao, lần này chụp hậu trường sao?" – Thợ trang điểm dừng lại động tác trên tay, nhìn vào máy ảnh của Cố Phi.
"Ừm" – Cố Phi đáp, vẫn nhìn vào Tưởng Thừa trong ống kính – "Tôi tự lưu."
"Đừng chụp lung tung" – Tưởng Thừa mở một con mắt nhìn cậu – "Còn chưa làm xong..."
Cố Phi nhấn vào nút chụp, dáng vẻ Tưởng Thừa chỉ mở một con mắt rất gợi cảm.
"Ông nội cậu" – Tưởng Thừa mắng một cậu, dừng một chút lại hỏi – "Như thế nào?"
"Nhớ không rõ nữa." – Cố Phi nói.
"Cái gì nhớ không rõ nữa." – Tưởng Thừa ngây ra.
"Ông nội tôi như thế nào." – Cố Phi nói.
"... Đệt" – Tưởng Thừa mắng một câu – "Tôi hỏi cậu tôi như thế nào!"
Thợ trang điểm cầm cây cọ nhỏ cười một hồi lâu cũng không dừng lại được.
"Đẹp vô cùng." – Cố Phi chân chính trả lời.
Chỉ trang điểm môi thôi, bởi vì phải phối hợp với chỉnh thế, dùng hết một tiếng đồng hồ mới làm xong xuôi, thợ trang điểm còn nói như vậy đã là nhanh chóng rồi, Tưởng Thừa cũng không biết có nên tin hay không.
"Được rồi" – Thợ trang điểm cuối cùng dùng cây cọ quẹt lên mặt Tưởng Thừa như là quét nhà rồi đứng dậy – "Có thể bắt đầu chụp."
"Thật tuyệt" – Nhà thiết kế nhìn chăm chú vào mặt Tưởng Thừa một hồi lâu – "Chính là cảm giác này."
"Tôi soi gương một chút được không?" – Tưởng Thừa hỏi.
Nhà thiết kế tránh ra phía trước gương, Tưởng Thừa nãy giờ không hề chú ý nhìn tới gương bên đó, lúc này đột nhiên nhìn qua, nhất thời bị giật mình.
"Tôi đệt!" – Cậu xoay người qua nhìn ba con người ở trước mặt, cảm thấy biểu cảm của bản thân chắc chắn là cả mặt kinh hoàng vạn trạng – "Cái thứ gì vậy!"
"Có phải không quen không" – Nhà thiết kế cười nói – "Rất đẹp nhưng không nữ tính, chính là kiểu gợi cảm đó của đàn ông."
Tưởng Thừa không thật sự có thể hiểu được đàn ông tô môi đậm đậm nhạt nhạt là trạng thái như thế nào, có điều nhìn lướt qua Cố Phi, Cố Phi dựng lên ngón cái cho cậu, cậu đột nhiên lại an tâm trở lại.
Mặc dù cậu cảm thấy bản thân cho dù có bị vẽ thành một đống cứt trứng lòng đào, Cố Phi cũng sẽ dựng lên ngón cái cho cậu, nhưng sự khẳng định đến từ nơi Cố Phi, vẫn là khiến cậu buông xuống sự lo lắng.
"Bắt đầu đi" – Tưởng Thừa nói – "Xong chuyện rồi tôi còn phải... làm bài ôn tập."
Câu nói này có lẽ là khiến cho thợ trang điểm và nhà thiết kế có chút khó mà tưởng tượng được, cậu đứng tới trước ánh đèn, hai cô ta mới cùng nhau đáp lại một tiếng: "Ồ!"
Cố Phi cảm thấy năng lực nguyên sơ trong cơ thể của bản thân đang sống lại, cậu đã chụp soái ca không ít, mẫu cái rắm cũng từng chụp qua, nhưng lúc nhìn vào mặt Tưởng Thừa, dục vọng sâu trong nội tâm mới từng chút chui ra, một chút lại một chút theo mạch máu dưới da bắt đầu trải dài ra.
Kách kách.
Khuôn mặt có chút nâng lên.
Kách kách.
Mang theo khóe miệng khinh thường.
Kách kách.
Ánh mắt miệt thị.
Kách kách.
Nụ cười lạnh kiêu ngạo của Tưởng Thừa.
Tiếng máy ảnh vang lên như là tiết tấu của dục vọng, mỗi một tấm kiểu mặt của Tưởng Thừa, đều đẩy cậu tới gần nhà vệ sinh thêm một bước.
Chụp một bộ xong, lúc chuẩn bị thay trang điểm môi, Cố Phi buông máy ảnh xuống, xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Vừa vào trong, tay chống tường đối diện với máng tiểu còn chưa bắt đầu tự lãnh tĩnh lại, cậu đã nghe thấy có tiếng bước chân, tiếp đến là một bóng người đi vào.
"Cậu là vào để xử lý bằng tay" – Tưởng Thừa ôm cánh tay dựa ở bên cửa, giọng rất thấp mà nói – "Hay là tới để hạ cờ?"
"Đệt" – Cố Phi nghiêng mặt qua dòm cậu – "Cậu là tới để xem náo nhiệt, hay là tới để giúp đỡ?"
"Phải là xem náo nhiệt chứ." – Tưởng Thừa híp mắt lại, rất vui vẻ mà cười lên.
"Có chút nhân tính không vậy?" – Cố Phi đi tới đẩy cậu tới trên tường.
"Vị thiếu niên này" – Ngón tay của Tưởng Thừa dựng ở dưới cằm Cố Phi – "Bây giờ cậu hôn tôi một chút người bên ngoài đều sẽ biết được."
Cố Phi nghĩ nghĩ, cúi đầu hôn vào gáy của cậu.
"Tôi cảnh cáo cậu" – Tưởng Thừa ôm ôm cậu ta – "Cậu dám cắn, tôi dám quất cậu."
Cố Phi cười, nâng đầu lên: "Vị thiếu niên này, toàn thân trên dưới đều là điểm sơ hở còn dám tới khiêu khích sao?"
"Tôi chỉ là tới an ủi cậu một chút." – Tưởng Thừa cười.
"Thừa ca" – Cố Phi đè thấp giọng – "Tôi hỏi cậu một chuyện."
"Ừm?" – Tưởng Thừa nhìn cậu.
"Cậu nói sinh nhật chơi lớn một bữa" – Cố Phi nhìn cậu – "Là bao lớn?"
Có điều dường như tiền thù lao cũng không hề ít, một lính mới hoàn toàn chưa có kinh nghiệm như cậu mà nói, đi chụp hình mấy ngày dường như còn có thể bù lại hơn phân nửa số tiền đã và sắp đưa cho Lý Bảo Quốc.
Tưởng Thừa không quan tâm có tô son hay không, dù gì thì ngay cả bộ đồ người nguyên thủy điên cuồng cậu cũng đã mặc qua, dù gì cậu cũng là một soái ca có nhan sắc, có thân hình cho nên không phải sợ hãi chi những thứ trang phục, trang điểm bệnh thần kinh kia, cậu cho rằng bản thân đi chụp hình tô son cũng sẽ không khó coi đến mức nào được.
"Tôi vốn nghĩ lùi thời gian tới kỳ nghỉ hè" – Cố Phi nói – "Nhưng mà bọn họ đang cần khá gấp không thể đợi, tôi thấy thời gian đã định của bọn họ là trước kỳ thi cuối kỳ một tuần, sẽ ảnh hưởng không?"
"Sẽ không." – Tưởng Thừa nói.
"Còn thời gian ôn tập của cậu thì sao?" – Cố Phi hỏi.
"Thời gian rảnh rỗi lặt vặt cộng thêm ngủ trễ hơn một tiếng" – Tưởng Thừa nhìn thoáng qua Cố Phi – "Học một chút đi học sinh cá biệt."
"Thời gian rảnh rỗi lặt vặt đó tôi nhiều nhất dùng để ngủ." – Cố Phi cười cười.
Sau khi qua nhà Vương Húc ăn bánh nhân thịt xong, tất cả cơ hồ như trở về lại trạng thái ban đầu.
Thông thường mà nói, Tưởng Thừa đối với những chuyện gây khốn nhiễu bản thân nhưng lại giải quyết không được, có hai phương thức xử lý, một là không ngừng mà suy nghĩ, không ngừng mà nghĩ đi nghĩ lại, nghĩ tới tận cùng, nghĩ tới nó mất đi cả uy lực ban đầu, tới khi nghĩ lại cũng sẽ chỉ còn lại cảm giác chết lặng, chẳng hạn như sự khẳng định cơ hồ mãi mãi cũng không thể nhận được kia, sau khi quen rồi chính là không còn cảm giác gì nữa, một phương thức khác chính là chôn vào trong lòng, không bao giờ chạm đến nữa, tận lực mà lảng tránh, trong một vài thời điểm nào đó sẽ thật sự mà quên mất, thí dụ như những chỉ trích mãi mãi cũng không có bến bờ yên tĩnh kia.
Chuyện của Lý Bảo Quốc, Tưởng Thừa dùng phương thức thứ hai, loại kết cục quá mức thảm thiết này không thích hợp để nghĩ, để tái hiện lại, cậu chôn vùi những thứ này lại trong lòng mình, cố gắng không bao giờ chạm đến nữa.
Lý Huy cũng không thông báo bất kỳ tin tức gì cho cậu, mấy ngày sau, lúc Lý Huy và chị dâu cầm theo một biên nhận ba ngàn tệ (10,117,505 VND) tới trường học tìm cậu để lấy tiền thậm chí còn không nói cho cậu biết thời gian hỏa tang của Lý Bảo Quốc.
"Đợi để tôi xem đã" – Tưởng Thừa đứng ở cổng trường học, cầm tờ biên lai tỉ mỉ mà nhìn, phân biệt ra một đống chữ viết như phân chó, cũng may cậu đối mặt với chữ viết của bản thân lâu ngày khá là có kinh nghiệm, sau khi xem xong rồi cậu từ trong túi lấy ra một hộp mực đóng dấu, đây là do cậu mượn được lần trước tới phòng làm việc của Lão Từ – "Nhấn giấu tay, nhấn ngay trên tên của anh."
"Mày có xong chưa hả!" – Lý Huy nổi lửa – "Nhấn giấu tay cái con mẹ nó! Mẹ nó có ba ngàn tệ mày tưởng là ba trăm vạn sao!"
"Ừ, chỉ có ba ngàn tệ thôi hai người cũng cần phải cùng nhau tới lấy sao" – Tưởng Thừa cười lạnh một tiếng – "Nhấn hay không, không có giấu tay tôi sẽ không đưa tiền, ngày nào đó anh xoay mặt nói chữ là tôi giả ra, tôi nói lý ở đâu được."
Lý Huy trừng hai mắt lên liền muốn sáp lại phía trước, phía sau đã truyền đến tiếng bạo hống của Vương Húc: "Càm ràm cái gì! Xong chuyện chưa! Có cần anh em ra giúp đỡ không!"
Trong cổng trường có mấy người đang đứng, Cố Phi, Vương Húc, còn có Lư Hiểu Bân và Quách Húc, trong những người này chỉ mỗi mình Cố Phi là biết đang xảy ra chuyện gì, Vương Húc biết được đại khái, Lư Hiểu Bân và Quách Húc thì do Vương Húc gọi tới để giữ mã bề ngoài, mấy người vừa bày ra bản mặt ngang tàng qua bên đó, có vẻ như bất cứ lúc nào cũng có thể lật đổ cổng trường mà quất lộn, bảo vệ ở cửa cũng đã có chút căng thẳng, Lý Huy nhìn thấy thì tự nhiên cũng không còn lên tiếng nữa.
"Đệt." – Lý Huy giựt qua mực đóng dấu, dùng ngón cái đè vào, nhấn ở trên biên nhận.
"Được rồi" – Tưởng Thừa nhìn qua dấu vân tay, cũng rất là rõ ràng, từ trong túi lấy ra một phong thư đưa cho Lý Huy – "Chút đỉnh."
Lý Huy nén lại lửa giận mà mở phong thư ra nhìn, cũng không thèm đếm, đen mặt mà xoay người rời khỏi.
Tưởng Thừa nhìn bóng lưng của hai người họ, chậm rãi thở ra một hơi thật dài.
Lúc xoay người đi vào trường học, Cố Phi cong lên khóe miệng cười với cậu, cậu cũng cong lên một chút khóe miệng của mình.
Sau khi nhẹ nhõm rồi lại có chút thẫn thờ, Lý Huy đối với cái chết của Lý Bảo Quốc cơ hồ không có bất kỳ cảm giác gì, thậm chí lúc nhận tiền còn mười phần phấn khích, đây rốt cuộc là loại tâm tính gì, cậu quả thực không thể hiểu nổi.
Việc của Lý Bảo Quốc kết thúc xong rồi, dường như tất cả cũng đều kết thúc, Tưởng Thừa chôn việc này vào trong lòng, kể cả Phan Trí cũng không nói, nếu như sau này Phan Trí không nhắc đến người này, cậu đoán chừng cũng sẽ mãi mãi không chủ động nói đến.
Sinh sinh tử tử, nghĩ lại cũng cảm thấy thật thần kỳ.
Một người cứ thế mà tiêu biến mất, từ một loại đề tài câu chuyện, biến thành một loại đề tài câu chuyện khác, đi ra khỏi mấy con đường xưởng thép này rồi, có lẽ cũng không ai biết đến có một con người như thế từng tồn tại, cũng không ai biết được người này là như thế mà rời khỏi.
Ông ta sống thế nào, chết thế nào, đều chỉ tồn tại trong ký ức xa xôi ít tới đáng thương của một vài người nào đó.
Tưởng Thừa đột nhiên cảm thấy bản thân nhỏ bé tới phát sợ, cậu từ đâu đến, sinh hoạt thế nào, đã vật lộn như thế nào, từng nỗ lực như thế nào, cuối cùng muốn đi đến đâu, cũng giống như vậy, chỉ là một câu chuyện không ai biết tới.
Chỉ mỗi bản thân biết, là đi lên, hay là đi xuống, đều chỉ có bản thân.
Lão Từ như gà mẹ, khi qua một tuần rồi mới tìm cậu nói chuyện, chủ đề lại không phải là Lý Bảo Quốc, mà là còn một tuần nữa thôi sẽ đến kỳ thi cuối kỳ.
Tưởng Thừa nhìn Lão Từ, đột nhiên cảm thấy tình thương của vị đại thúc này đã có sự nâng cao một cách kỳ lạ.
"Ôn tập như thế nào rồi?" – Lão Từ vừa hỏi, vừa đưa cho cậu túi văn kiện giấy dai – "Đây là chút đề thi thầy tìm cho em, em có thời gian thì làm thử một chút?"
"Vâng" – Tưởng Thừa nhận lấy túi văn kiện – "Cũng rất được, tuần này có hai buổi chiều em phải xin nghỉ phép... Nói trước với thầy một tiếng."
"Xin nghỉ phép?" – Lão Từ nhìn cậu – "Có chuyện gì?"
"Là... chuyện riêng." – Tưởng Thừa nói, em phải đi tô son kiếm tiền đó Từ Tổng.
"Có thể nói cho thầy một chút được không?" – Lão Từ hỏi.
"Không thể." – Tưởng Thừa rất dứt khoát mà cự tuyệt.
"Em đứa trẻ này" – Lão Từ thở dài, trầm tư một lúc lại rất thân thiết mà cười hỏi – "Em có vấn đề về tiền bạc sao? Thầy có thể ứng cho em một ít..."
"Không, không cần, em không khó khăn" – Tưởng Thừa cấp tốc nói – "không cần phiền thầy cô, trường học và quốc gia."
"Đúng là đứa trẻ tốt" – Lão Từ nói, lại nghĩ nghĩ – "Vậy thì lớp ta làm quyên góp..."
"Từ Tổng!" – Tưởng Thừa cảm thấy tình thương này của Lão Từ ngay cả tán dương trong lòng một chút cũng không được, cậu tương đối thành khẩn mà nhìn Lão Từ, ngay cả nước mắt cũng sắp chảy ra đầy mặt – "Em thật sự không thiếu tiền, em có tiền, thật sự, ngàn vạn lần! Ngàn vạn lần! không cần thay em lo lắng những chuyện này, em xin thầy đó."
"Được được được" – Lão Từ gật gật đầu, gật đầu xong xuôi lại bổ sung thêm một câu – "Em có khó khăn gì thì nhất định phải nói với thầy."
"Em sẽ nói mà." – Tưởng Thừa cũng gắng sức mà gật gật đầu.
Lão Từ không lại truy hỏi nguyên nhân xin nghỉ của Tưởng Thừa nữa, có điều thời gian nghỉ phép thầy ấy đã phê chuẩn, chỉ là...
Tưởng Thừa ngồi trong taxi, nhìn qua Cố Phi ở bên cạnh: "Cậu xin nghỉ phép chưa hay là trốn học?"
"Trốn học" – Cố Phi đang cuối đầu chơi nhược chí Yêu tiêu trừ – "Tôi mà xin phép thì Lão Từ làm sao đồng ý."
"Như vậy thầy ấy biết hai chúng ta đi cùng nhau phải không?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Cậu sợ thầy ấy biết sao?" – Cố Phi nói – "Không sao, cậu ngày mai không phải buổi chiều mới xin nghỉ sao, tôi ngày mai nguyên ngày không đi là được rồi."
"Đệt" – Tưởng Thừa chau mày – "Tôi không phải sợ thầy ấy biết chúng ta đi cùng nhau, tôi là sợ thầy ấy biết rồi lại đi tìm cậu nghe ngóng."
"Biết rồi" – Cố Phi cười cười, chân nhẹ nhàng đụng đụng chân cậu – "Tôi có một trăm kiểu trả lời."
Tưởng Thừa thở dài: "Vậy sáng mai cậu đừng trốn học."
"Ừm." – Cố Phi gật gật đầu
Tưởng Thừa không lại nói nữa, trong khóe mắt nhìn gò má của Cố Phi, cậu muốn nói chút gì đó, lại cảm thấy như không có gì để nói, loại trạng thái từ đầu đến cuối tách biệt với những người trong trường và cùng trang lứa của Cố Phi khiến cậu cảm thấy có điểm gì đó không đúng, nhưng lại thật sự không nghĩ ra là cái gì không đúng.
Cậu muốn Cố Phi giống như tất cả những bạn học khác, nhưng đây rõ ràng là không có khả năng, cậu mong muốn những người ở bên cạnh nhìn vào Cố Phi không phải chỉ là một học sinh cá biệt hay sinh sự thích trốn học, nhưng Cố Phi cơ hồ lại không có hứng thú khiến người khác nhìn thấy điểm sáng của chính mình.
Cảm giác hai đầu như thế này khiến cậu luôn cảm thấy rất bất an.
Cậu vươn tay ra phía sau lưng Cố Phi, nhéo nhéo eo cậu ta.
Người bạn muốn tìm con trai làm mẫu môi của Đinh Trúc Tâm là một chị trung niên beo béo, nhưng mặc dù béo, khí chất trái lại rất không tệ, đeo mắt kính vào còn rất ưu nhã, vừa nhìn qua không hề giống kiểu người sẽ tranh đoạt kim sức và xuất ngoại khiêu vũ ở quảng trường.
"Mấy nhóc nam bây giờ" – Chị béo quan sát cậu một chút – "Đúng là hết người này đẹp đến người khác đẹp, lúc chị còn trẻ quả thực một người cũng không gặp được, bây giờ trái lại có thể nhìn được rồi."
"Cảm ơn chị." – Tưởng Thừa nói.
"Vất vả cho em rồi" – Chị béo nói – "Các em làm việc đi, chị ra ngoài đi vòng vòng một tí... Cố Phi, vất vả cho em rồi."
"Không vất vả." – Cố Phi vừa lắp ống kính vừa đáp lại.
"Hôm nào mời em giúp chụp một bộ, như thế nào?" – Chị béo hỏi.
"Không." – Cố Phi nói.
"Haizz, trả lời thế này, lời chị cũng không nói tiếp được nữa rồi" – Chị béo cười – "Được rồi, các em làm đi, chị đi đây."
Chị béo đi rồi, phòng chụp ảnh chỉ còn lại một nhà thiết kế và một thợ trang điểm, nhìn qua Cố Phi đều rất quen thuộc, cô gái thợ trang điểm một lát còn phụ tá cho việc chụp ảnh của Cố Phi.
"Không phải là tô son sao" – Tưởng Thừa dựa ở trên ghế, cảm giác thợ trang điểm một tầng lại một tầng bôi trét trên mặt mình – "Tại sao lại bôi trên mặt dày như vậy."
"Cũng không thể chỉ chụp một tấm môi không" – Thợ trang điểm cười nói – "Thật ra chụp hình trang phục cũng không cần trang điểm kỹ như vậy, nhưng đây là đặc tả chính diện, cậu kiên nhẫn một chút nhé."
"Ừm." – Tưởng Thừa đáp, vươn dài chân ra, nhắm mắt lại.
Vốn nghĩ sẽ bôi phấn trắng lên mặt xong, sau đó quét lên chút son là xong chuyện, kết quả phấn đã bôi lên nửa ngày trời, bôi phấn xong lại dày vò ở trên mí mắt, Tưởng Thừa vốn dĩ bởi vì mấy ngày nay ôn tập cho kỳ thi cuối kỳ mà rất buồn ngủ, mí mắt lại bị chà lên chà xuống, nước mắt cũng sắp rơi ra.
"Mắt cậu rất đẹp đó" – Thợ trang điểm nói – "Mắt rũ so với những người đặc biệt làm ra còn đẹp hơn nhiều."
"Mắt rũ là gì?" – Tưởng Thừa hỏi.
"Chính là mắt chó ấy." – Thợ trang điểm cười.
"... Mắt chó là cái gì?" – Tưởng Thừa rất mờ mịt.
"Mắt cậu ta cũng không tính là mắt chó hoàn toàn, nhìn qua rất ngầu rất hư, nhưng không lệch vẻ dễ thương" – Nhà thiết kế ở kế bên nói – "Rất có phong cách."
"Cũng đúng" – Thợ trang điểm gật gật đầu – "Mắt của cậu tôi cũng không cần đặc biệt vẽ nữa."
Tưởng Thừa xua tan đi những câu hỏi liên tục xuất hiện ở trong đầu, bởi vì thợ trang điểm bắt đầu vẽ đường mắt cho cậu, cậu quả thực có hơi chịu không nổi: "Đợi đã đợi đã..."
"Không thoải mái?" – Thợ trang điểm dừng lại.
"Tôi bây giờ có thể lập tức đi quay một vỡ kịch khóc" – Tưởng Thừa xoay đầu đi, nhìn Cố Phi – "Đưa cho tôi tờ giấy?"
Cố Phi nãy giờ ngồi ở một bên dọc máy ảnh, tiến trình của Tưởng Thừa ở bên đó trang điểm cậu không quá chú ý, lúc này Tưởng Thừa đột ngột quay mặt tới, cậu vừa vươn tay đưa khăn giấy, vừa nhìn lướt qua mặt Tưởng Thừa, tay cầm máy ảnh xém chút nữa làm rơi cả máy xuống đất.
Nói thật thì cảm giác Tưởng Thừa trang điểm rất xa lạ, mặc dù trên miệng vẫn chưa được xử lý, nhưng cảm giác đôi mắt nổi bật lên này có chút hút lấy tầm nhìn của cậu.
Trang điểm mắt rất đậm, bình thường trên đường thấy kiểu trang điểm thế này, đừng nói là con trai, là một cô gái đi nữa, cậu cũng có chút chịu không nổi, nhưng lúc nhìn vào Tưởng Thừa lại không hề có cảm giác như vậy.
Có lẽ do kính lọc của bản thân đối với bạn trai rất mạnh, lúc cậu nhìn Tưởng Thừa như thế này, nhịp tim mạnh mẽ gia tăng tốc độ, sau khi Tưởng Thừa nhận lấy tờ khăn giấy xong, cậu đi rót cho mình một ly nước, uống ực vào mấy ngụm, đem trái tim nuốt trở vào.
Thợ trang điểm tiếp tục trang điểm cho Tưởng Thừa, cậu không còn tâm tình để tiếp tục dọc máy ảnh nữa, cầm lấy máy ảnh chăm chú ngắm vào mặt Tưởng Thừa.
Thợ trang điểm này Tưởng Thừa đã biết được một thời gian rất dài, bình thường chụp ảnh cho người khác thường xuyên sẽ gặp phải, một cô gái kiêm chức xuất hiện trên đài truyền hình, trình độ trang điểm rất cao.
Cô ta trang điểm cho người khác Cố Phi cũng không cảm thấy nổi bật như vậy, lúc trang điểm cho Tưởng Thừa cậu mới chú ý tới, tất cả những ưu điểm trên ngũ quan của Tưởng Thừa đều được cô ta tỉ mỉ phô bày ra, đôi mắt, sống mũi, đường nét khuôn mặt.
Còn có đôi môi.
Môi của Tưởng Thừa bình thường trông... cũng như vậy đi, có điều bây giờ chỉ vừa mới tô nền, cậu cũng đã thấy ra được nét đẹp.
"Sao, lần này chụp hậu trường sao?" – Thợ trang điểm dừng lại động tác trên tay, nhìn vào máy ảnh của Cố Phi.
"Ừm" – Cố Phi đáp, vẫn nhìn vào Tưởng Thừa trong ống kính – "Tôi tự lưu."
"Đừng chụp lung tung" – Tưởng Thừa mở một con mắt nhìn cậu – "Còn chưa làm xong..."
Cố Phi nhấn vào nút chụp, dáng vẻ Tưởng Thừa chỉ mở một con mắt rất gợi cảm.
"Ông nội cậu" – Tưởng Thừa mắng một cậu, dừng một chút lại hỏi – "Như thế nào?"
"Nhớ không rõ nữa." – Cố Phi nói.
"Cái gì nhớ không rõ nữa." – Tưởng Thừa ngây ra.
"Ông nội tôi như thế nào." – Cố Phi nói.
"... Đệt" – Tưởng Thừa mắng một câu – "Tôi hỏi cậu tôi như thế nào!"
Thợ trang điểm cầm cây cọ nhỏ cười một hồi lâu cũng không dừng lại được.
"Đẹp vô cùng." – Cố Phi chân chính trả lời.
Chỉ trang điểm môi thôi, bởi vì phải phối hợp với chỉnh thế, dùng hết một tiếng đồng hồ mới làm xong xuôi, thợ trang điểm còn nói như vậy đã là nhanh chóng rồi, Tưởng Thừa cũng không biết có nên tin hay không.
"Được rồi" – Thợ trang điểm cuối cùng dùng cây cọ quẹt lên mặt Tưởng Thừa như là quét nhà rồi đứng dậy – "Có thể bắt đầu chụp."
"Thật tuyệt" – Nhà thiết kế nhìn chăm chú vào mặt Tưởng Thừa một hồi lâu – "Chính là cảm giác này."
"Tôi soi gương một chút được không?" – Tưởng Thừa hỏi.
Nhà thiết kế tránh ra phía trước gương, Tưởng Thừa nãy giờ không hề chú ý nhìn tới gương bên đó, lúc này đột nhiên nhìn qua, nhất thời bị giật mình.
"Tôi đệt!" – Cậu xoay người qua nhìn ba con người ở trước mặt, cảm thấy biểu cảm của bản thân chắc chắn là cả mặt kinh hoàng vạn trạng – "Cái thứ gì vậy!"
"Có phải không quen không" – Nhà thiết kế cười nói – "Rất đẹp nhưng không nữ tính, chính là kiểu gợi cảm đó của đàn ông."
Tưởng Thừa không thật sự có thể hiểu được đàn ông tô môi đậm đậm nhạt nhạt là trạng thái như thế nào, có điều nhìn lướt qua Cố Phi, Cố Phi dựng lên ngón cái cho cậu, cậu đột nhiên lại an tâm trở lại.
Mặc dù cậu cảm thấy bản thân cho dù có bị vẽ thành một đống cứt trứng lòng đào, Cố Phi cũng sẽ dựng lên ngón cái cho cậu, nhưng sự khẳng định đến từ nơi Cố Phi, vẫn là khiến cậu buông xuống sự lo lắng.
"Bắt đầu đi" – Tưởng Thừa nói – "Xong chuyện rồi tôi còn phải... làm bài ôn tập."
Câu nói này có lẽ là khiến cho thợ trang điểm và nhà thiết kế có chút khó mà tưởng tượng được, cậu đứng tới trước ánh đèn, hai cô ta mới cùng nhau đáp lại một tiếng: "Ồ!"
Cố Phi cảm thấy năng lực nguyên sơ trong cơ thể của bản thân đang sống lại, cậu đã chụp soái ca không ít, mẫu cái rắm cũng từng chụp qua, nhưng lúc nhìn vào mặt Tưởng Thừa, dục vọng sâu trong nội tâm mới từng chút chui ra, một chút lại một chút theo mạch máu dưới da bắt đầu trải dài ra.
Kách kách.
Khuôn mặt có chút nâng lên.
Kách kách.
Mang theo khóe miệng khinh thường.
Kách kách.
Ánh mắt miệt thị.
Kách kách.
Nụ cười lạnh kiêu ngạo của Tưởng Thừa.
Tiếng máy ảnh vang lên như là tiết tấu của dục vọng, mỗi một tấm kiểu mặt của Tưởng Thừa, đều đẩy cậu tới gần nhà vệ sinh thêm một bước.
Chụp một bộ xong, lúc chuẩn bị thay trang điểm môi, Cố Phi buông máy ảnh xuống, xoay người đi vào nhà vệ sinh.
Vừa vào trong, tay chống tường đối diện với máng tiểu còn chưa bắt đầu tự lãnh tĩnh lại, cậu đã nghe thấy có tiếng bước chân, tiếp đến là một bóng người đi vào.
"Cậu là vào để xử lý bằng tay" – Tưởng Thừa ôm cánh tay dựa ở bên cửa, giọng rất thấp mà nói – "Hay là tới để hạ cờ?"
"Đệt" – Cố Phi nghiêng mặt qua dòm cậu – "Cậu là tới để xem náo nhiệt, hay là tới để giúp đỡ?"
"Phải là xem náo nhiệt chứ." – Tưởng Thừa híp mắt lại, rất vui vẻ mà cười lên.
"Có chút nhân tính không vậy?" – Cố Phi đi tới đẩy cậu tới trên tường.
"Vị thiếu niên này" – Ngón tay của Tưởng Thừa dựng ở dưới cằm Cố Phi – "Bây giờ cậu hôn tôi một chút người bên ngoài đều sẽ biết được."
Cố Phi nghĩ nghĩ, cúi đầu hôn vào gáy của cậu.
"Tôi cảnh cáo cậu" – Tưởng Thừa ôm ôm cậu ta – "Cậu dám cắn, tôi dám quất cậu."
Cố Phi cười, nâng đầu lên: "Vị thiếu niên này, toàn thân trên dưới đều là điểm sơ hở còn dám tới khiêu khích sao?"
"Tôi chỉ là tới an ủi cậu một chút." – Tưởng Thừa cười.
"Thừa ca" – Cố Phi đè thấp giọng – "Tôi hỏi cậu một chuyện."
"Ừm?" – Tưởng Thừa nhìn cậu.
"Cậu nói sinh nhật chơi lớn một bữa" – Cố Phi nhìn cậu – "Là bao lớn?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất