Chương 29: Vậy chẳng bằng cứ thoải mái hưởng thụ! !
Phương Bạch Cảnh làm ra hành vi thiểu năng thế này, da mặt vốn dĩ đã mỏng, lại càng thêm thấy mất mặt. Nhưng Phó Phong dường như chẳng chút thành kiến đối với những hành động thiếu muối đó, hoặc là cảm thấy đây quả thật là chuyện Phương Bạch Cảnh có khả năng làm ra.
Cậu bắt đầu vô thức trốn Phó Phong, y vào phòng ngủ, cậu lại chạy vào phòng sách ngồi chờ. Phó Phong vào phòng sách, cậu lại chạy về phòng ngủ.
Nhưng Phương Bạch Cảnh trốn tránh thất bại, lần nào Phó Phong cũng đều tóm được cậu, mặt mày bình tĩnh hỏi: “Trốn làm gì đấy?”
Phương Bạch Cảnh không vùng vẫy nữa, dù sao cũng ở chung với Phó Phong, cậu rất phối hợp không đề cập tới chuyện phát sinh mấy ngày hôm trước nữa, cứ coi như mình chưa từng làm là được rồi.
Nhưng Phương Bạch Cảnh vẫn chưa hết hy vọng, khi chị Thái giục cậu mau trả lại kịch bản, cậu lại không nhịn được lật mở kịch bản.
Lần này Phương Bạch Cảnh thật sự không tìm được cái gì, thứ còn lại trong kịch bản đều là kinh nghiệm chạy trốn nửa thành công nửa thất bại của nữ chính.
Phương Bạch Cảnh thoáng chần chừ, cuối cùng quyết định học tập một chút. Cậu cầm kịch bản, đọc rất nghiêm túc.
Cuối cùng Phương Bạch Cảnh liếm môi dưới, lần này bắt đầu ghi chú vào trong điện thoại.
Rút kinh nghiệm từ thất bại do quá vội vàng lần trước, lần này cậu chuẩn bị sắp xếp một kế hoạch tỉ mỉ chu đáo, song trước khi quyết định, Phương Bạch Cảnh lại không khỏi tự hỏi —— cậu là thật sự muốn chạy trốn sao? Ý nghĩa của việc này là gì?
Phương Bạch Cảnh ngồi ở bên cửa sổ xoắn xuýt hồi lâu, đợi đến khi mặt trời hạ xuống nơi chân trời, cậu vẫn quyết định phải thử một chút.
Sự giày vò này của cậu có thể giúp Phó Phong hiểu rõ, bọn họ thật sự không phù hợp, có lẽ nên chia xa một thời gian, để cho Phó Phong bình tĩnh một chút.
Người khác thì là ngã một lần khôn thêm một chút*, nhưng Phương Bạch Cảnh thì lại là học mãi chẳng khôn ra. Lần trước Phó Phong đã nói như vậy, hôm nay Phương Bạch Cảnh vẫn không ngừng chột dạ, cậu nhìn thấy y, ánh mắt vẫn cứ trốn tránh.
*Nguyên văn: 吃一堑长一智 (cật nhất tiệm trường nhất trí): Học hỏi kinh nghiệm từ những sai lầm trong quá khứ. Tương tự chắc có có câu No pain No gain. Còn tiếng Việt thì là Thất bại là mẹ thành công ấy.
“Phương Bạch Cảnh.” Phó Phong ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi, “Em lại chột dạ gì đấy?”
Chột dạ, giọng nói ngược lại càng lớn.
Phương Bạch Cảnh cất cao âm điệu nói: “Chột dạ á, anh nhìn thế nào mà ra là tôi chột dạ vậy? Đừng nói bừa được không!”
Cậu hếch cằm, liếc Phó Phong một cái, cường điệu nói: “Tôi tuyệt đối không chột dạ.”
“Lại muốn làm chuyện vớ vẩn gì hả?”
“Không hề!” Phương Bạch Cảnh bị nói trúng tim đen, phẫn nộ bỏ đi, lỗ tai đỏ bừng nói, “Tùy anh muốn nghĩ sao thì nghĩ!”
Phó Phong sớm đã quen việc Phương Bạch Cảnh thường xuyên trái tính trái nết, y nâng chén nhấp ngụm trà, nhìn chằm chằm vào bóng dáng không yên phận của Phương Bạch Cảnh. Mãi đến khi cậu biến mất khỏi tầm mắt y mới không nhanh không chậm bảo vệ sỹ giám sát Phương Bạch Cảnh chặt hơn một chút.
Phương Bạch Cảnh suy nghĩ mất mấy ngày xem làm thế nào chạy thoát khỏi phạm vi giám sát của vệ sỹ. Cậu nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng mở ảnh chụp kịch bản trong di động để tìm linh cảm.
Cậu suy tư nửa ngày, lại gọi điện thoại cho Tiêu Kinh, ngữ điệu nghiêm túc nói: “Tao muốn bỏ trốn.”
Tiêu Kinh cả kinh: “Sao đấy? Trốn cái gì? Ai làm gì mày rồi?”
Không biết có phải gần đây đọc kịch bản quá nhiều hay không, Phương Bạch Cảnh tự nhiên mà nói ra lời thoại: “Tao phải trốn khỏi Phó Phong.”
“Lại sao đấy! Gần đây chẳng phải hai người rất tốt sao?” Tiêu Kinh cực kỳ khó hiểu, “Muốn chạy sao không làm sớm đi?”
“Đừng quản tao!” Phương Bạch Cảnh nói, “Tao muốn mày giúp cơ.”
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Kinh đúng chuẩn anh em cây khế: “Mày không làm liên lụy đến tao chứ? Phó Phong mà biết sẽ không làm thịt tao chứ?”
“Không đâu.” Phương Bạch Cảnh khẽ “Chậc” một tiếng, “Mày đừng xem anh ta như xã hội đen thế.”
Tiêu Kinh bắt được trọng điểm hỏi ngược lại: “Không phải xã hội đen thì mày bỏ trốn làm gì?”
“......” Phương Bạch Cảnh rũ mắt, hạ giọng điệu xuống có chút đáng thương, “Mày không biết đâu, Phó Phong giam cầm tao.”
“Cái gì! Y giam cầm mày á! Mày mẹ nó mấy ngày hôm trước chẳng phải còn ra ngoài tham gia hoạt động sao?”
Phương Bạch Cảnh hít sâu một hơi, chất vấn nói: “Tiêu Kinh, mày là bạn tốt của tao, hay là của Phó Phong đấy?”
“...... Miễn cưỡng tính là với mày đi.”
“Vậy được rồi, anh ta là có ý đồ giam cầm tao, dù hiện tại vẫn cho phép tao ra ngoài, nhưng lại cho người giám sát tao, cài hệ thống định vị trên di động của tao.” Phương Bạch Cảnh tỏ vẻ thảm thương nói, “Tiêu Kinh, giúp tao đi mà.”
Lần này Tiêu Kinh do dự thật lâu, mới gật đầu nói: “Nói đi, tao phải giúp thế nào.”
“Này nhé.” Phương Bạch Cảnh nói, “Trước để tao nói kế hoạch cho đã.”
“Mày chuẩn bị giúp tao 5000 đồng tiền mặt, thêm một chiếc di động cùng thẻ điện thoại, còn cả mấy bộ quần áo, nhớ phải mang cả áo ngủ đấy, còn giày nữa. Giày không cần quá nhiều, hai đôi là được, một dép lê, một giầy thể thao.”
“Nếu tiện, thì có thể chuẩn bị cả notebook được không? Có cài game, không dùng bàn phím cũng——”
Phương Bạch Cảnh còn chưa nói hết, đã bị Tiêu Kinh ngắt lời: “Mày mẹ nó muốn đi nghỉ phép đấy à?”
“Không phải.” Phương Bạch Cảnh khó hiểu hỏi, “Đây chẳng phải là nhu yếu phẩm sinh hoạt sao?”
“Máy tính á?”
“Ở đó chắc chắn rất nhàm chán.” Phương Bạch Cảnh nói, “Tao cần một thứ để gửi gắm tinh thần.”
Tiêu Kinh nén cơn giận nói: “Ngoại trừ máy tính, mấy thứ khác sẽ chuẩn bị tốt cho mày. Có điều tao thật sự là không nghĩ ra, mày tính trốn đến đâu, trốn được rồi thì làm gì tiếp?”
Phương Bạch Cảnh nói ra tên một thành phố mà Tiêu Kinh chưa từng nghe đến, thời điểm trả lời vấn đề thứ hai, cậu lắp bắp nói: “Tao...... Tao cũng chưa nghĩ ra, trước cứ trốn cái đã.”
Tiêu Kinh phát điên nói: “Mẹ nó như vậy thì tao giúp thế quái nào được?”
“Mày giúp hay không đây?” Mềm không được Phương Bạch Cảnh bắt đầu cứng rắn, “Không giúp thì tao sẽ tố cáo với cha mày chuyện hồi cấp ba mày đá vỡ đồ cổ của ông ấy.”
“Giúp!” Tiêu Kinh nghiến răng nghiến lợi nói, “Chúng ta là anh em mà, sao có thể không giúp cho được?”
Phương Bạch Cảnh căn cứ theo kinh nghiệm nghiên cứu kịch bản suốt một tuần của mình, hẹn Tiêu Kinh tại chợ đêm náo nhiệt nhất ở Bắc Thành. Hiện tại là đêm muộn, hơn nữa còn là cuối tuần, người lại càng đông.
Cậu cố ý chọn thời gian Phó Phong phải họp, bên cạnh chỉ có vệ sỹ đi theo.
Tiêu Kinh ngồi cùng cậu bên ngoài quán đồ nướng, trên bàn để túi nhỏ Tiêu Kinh mang đến. Hắn sảng khoái ăn xiên nướng, Phương Bạch Cảnh ngược lại toàn thân vũ trang ngồi chờ.
Cậu có chút căng thẳng, toát cả mồ hôi ra.
Phương Bạch Cảnh quay đầu lại nhìn vệ sỹ, chỉ có một người, cậu nhỏ giọng hỏi han: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Đương nhiên.” Tiêu Kinh nâng mắt nói, “Tao làm việc đáng tin hơn mày nhiều.”
Phương Bạch Cảnh nửa tin nửa ngờ nói: “Xem như tin mày một chút, khi nào thì có thể hành động.”
“Chờ một chút.” Tiêu Kinh đưa một xiên qua, hỏi, “Mày không ăn à?”
Hiện tại Phương Bạch Cảnh chẳng ăn vào được gì, hất tay khước từ nói: “Mình mày ăn là được rồi.”
Tiêu Kinh không tim không phổi ăn đến sung sướng, ngay tại thời điểm Phương Bạch Cảnh còn chưa chuẩn bị tâm lý, ghế dựa dưới mông cậu bất chợt bị Tiêu Kinh đạp vào: “Chạy!”
Phương Bạch Cảnh theo bản năng cởi áo khoác trên người, tóm lấy túi chạy như điên. Cậu vừa chạy vừa quay đầu lại, liền chứng kiến vệ sỹ bị một đống bà cô vây quanh.
Cậu vừa chạy, vừa lấy mũ trong túi ra đội, rồi lại móc ra một chiếc áo khoác mới tinh khác.
Đường chợ đêm đều là ngõ ngang ngách dọc, bản thân Phương Bạch Cảnh cũng không biết mình đã rẽ vào chỗ nào, chứ đừng nói đến vệ sỹ đang đuổi theo sau.
Tim Phương Bạch Cảnh đập dồn dập, lao khỏi một ngõ nhỏ vừa vặn thấy được xe taxi đỗ bên cạnh. Cậu cấp tốc kéo cửa xe vào ngồi, còn chưa thuận được khí đã liền nói: “Lái xe, đến nhà ga trung tâm.”
Lái xe sớm đã không còn lạ lẫm gì với tình huống thế này, đạp chân ga, lái thẳng đến ga trung tâm.
Phương Bạch Cảnh hết hơi tựa lưng vào ghế ngồi, xác nhận đồ đạc trong túi. Cậu mở ví tiền của Tiêu Kinh ra xem, thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Kinh xem như cũng đáng tin cậy, tối thiểu có mang đủ tiền cho cậu.
Vali đựng đồ đã được Tiêu Kinh gửi đến ga trung tâm trước, Phương Bạch Cảnh lấy vali xong quay ra mua vé. Cậu học theo nữ chính, cố ý dùng chính minh thư mua mấy vé đến những địa điểm khác nhau.
Nơi Phương Bạch Cảnh muốn đến là thành phố Z, cậu đã xem thời gian khởi hành từ trước, vừa vặn đến kịp giờ xuất phát.
Cậu chưa từng ngồi xe khách, thời điểm lên xe còn có chút lạ lẫm, mò mẫn tìm vị trí ngồi của mình.
Trong xe rất ồn ào, có bà mẹ bế con nhỏ, còn có các ông bác lớn tiếng nói chuyện với nhau.
Chỗ ngồi bên cạnh Phương Bạch Cảnh rất nhanh lại có người ngồi xuống, là một ông chú, đại khái mới vừa hút thuốc, mùi thuốc lá giá rẻ trên thân rất nặng.
Ông ta vừa ngồi xuống, liền bỏ ba lô xuống dạng chân ngồi như thể nhà mình, thuận tay móc điện thoại di động ra gọi.
Phương Bạch Cảnh nhíu mày, song lại nghĩ một điều nhịn bằng chín điều lành*, cuối cùng vẫn kiềm nén lại.
*Nguyên văn: 多一事不如少一事 (đa nhất sự bất như thiểu nhất sự)
Từ thủ đô đến thành phố Z phải đi xe mất bốn tiếng, ban đầu xe khách huyên náo, nhưng dần dần, theo sắc trời dần tối, trong xe cũng trở nên yên tĩnh.
Phương Bạch Cảnh mơ mơ màng màng dựa vào cửa kính xe thiếp đi, khi đầu va vào mặt kính thì lại bừng tỉnh, một giấc này ngủ đến eo đau lưng mỏi.
Đến khi Phương Bạch Cảnh xuống xe, chân thì tê rần, tay cũng khó duỗi, cổ thì đau cứng đờ.
Nhưng vận xui của Phương Bạch Cảnh dường như chỉ vừa mới bắt đầu, lúc đến nơi đã là mười hai giờ, chiếc xe khách vừa đi đã là chuyến cuối cùng của ngày hôm nay, ga trung tâm hiện đã vắng bóng xe taxi.
Phương Bạch Cảnh hít sâu một hơi, theo chỉ dẫn của di động đến một khách sạn gần nhất, tự mình kéo hành lý đi hết nửa giờ.
Đứng trước khách sạn cũ nát, Phương Bạch Cảnh lưỡng lự thật lâu, cuối cùng vẫn bất chấp xông vào.
Vừa bước vào phòng khách sạn là mùi hôi thối ập đến, chăn cũng có chút ố vàng, Phương Bạch Cảnh bịt mũi thở nửa ngày, mới miễn cưỡng có thể chấp nhận hiện thực này.
Cậu an ủi bản thân, mặc nguyên đồ đi ngủ là được.
Nhưng khăn mặt cốc chén trong phòng cậu cũng không dám dùng, Phương Bạch Cảnh hỏi lễ tân xem siêu thị gần nhất ở đâu, lê đôi chân nhức mỏi đi theo hướng cô ta chỉ.
Đường tối om, đèn đường chớp sáng chớp tắt.
Bả vai Phương Bạch Cảnh đột nhiên bị người đụng phải, một thanh niên nhuộm tóc vàng mặt mũi gian manh nói câu “Xin lỗi”, cậu theo bản năng đáp “Không sao”.
Đi được một đoạn, Phương Bạch Cảnh mới chợt phản ứng lại sờ túi mình, ví tiền quả nhiên đã bị trộm!
Nói cách khác, hiện giờ cậu một xu cũng không có.
Trời thu gió lạnh thổi ào ào, Phương Bạch Cảnh không xu dính túi đứng trong đường nhỏ gồ ghề ngơ ngẩn hết mười phút, cậu tuyệt vọng lại bất lực dựa vào tường ngồi xổm xuống.
Phương Bạch Cảnh khụt khịt mũi, hiện tại cậu đã mấp mé bờ vực sụp đổ rồi. giả như cho Phương Bạch Cảnh một cơ hội, cậu tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa.
Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng nếm trải cực khổ như vậy, cũng chưa từng phải ở loại khách sạn như thế, con mẹ nó lại càng chưa từng bị người trộm hết tiền vào lúc quá nửa đêm thế này.
Tự Phương Bạch Cảnh cũng cảm thấy mình có bệnh, cậu giày vò thế này để làm cái gì! Cuối cùng người chịu khổ chẳng phải là chính cậu sao!
Cậu rốt cuộc cảm nhận được đạo lý không làm không chết*.
*Nguyên văn 不作死就不会死 (bất tác tử tựu bất hội tử – No zuo no die): Không tự kiếm chuyện rắc rối thì sẽ không chết. Cảm giác có câu TV tương tự mà tạm thời chưa nghĩ ra.
Nghĩ một lúc hốc mắt bắt đầu dỏ dần lên, thời điểm bỏ trốn Phương Bạch Cảnh vẫn còn rất kiên cường, hiện tại thực sự bị giày vò đến mệt mỏi.
Phó Phong thích cậu, còn chiều chuộng cậu vô điều kiện, cậu tội gì đến nơi đây chịu khổ chứ?
Cậu nhập số điện thoại của Phó Phong vào chiếc di động mới tinh. Cậu thấy vẫn còn chút may mắn, chí ít đã thuộc nằm lòng số điện thoại của y.
“Phó Phong.”
Trong lòng Phương Bạch Cảnh có chút thấp thỏm, dè dặt gọi tên Phó Phong, kiềm giọng mũi lại nói: “Anh đến đón tôi về nhà đi.”
Bất kể cậu với Phó Phong có hợp hay không, cũng không phải là chuyện của một mình cậu. Nếu không phản kháng được, ý nghĩa của phản kháng cũng chẳng lớn, vậy sao cậu không thỏa thuê hưởng thụ đi?
Cậu bắt đầu vô thức trốn Phó Phong, y vào phòng ngủ, cậu lại chạy vào phòng sách ngồi chờ. Phó Phong vào phòng sách, cậu lại chạy về phòng ngủ.
Nhưng Phương Bạch Cảnh trốn tránh thất bại, lần nào Phó Phong cũng đều tóm được cậu, mặt mày bình tĩnh hỏi: “Trốn làm gì đấy?”
Phương Bạch Cảnh không vùng vẫy nữa, dù sao cũng ở chung với Phó Phong, cậu rất phối hợp không đề cập tới chuyện phát sinh mấy ngày hôm trước nữa, cứ coi như mình chưa từng làm là được rồi.
Nhưng Phương Bạch Cảnh vẫn chưa hết hy vọng, khi chị Thái giục cậu mau trả lại kịch bản, cậu lại không nhịn được lật mở kịch bản.
Lần này Phương Bạch Cảnh thật sự không tìm được cái gì, thứ còn lại trong kịch bản đều là kinh nghiệm chạy trốn nửa thành công nửa thất bại của nữ chính.
Phương Bạch Cảnh thoáng chần chừ, cuối cùng quyết định học tập một chút. Cậu cầm kịch bản, đọc rất nghiêm túc.
Cuối cùng Phương Bạch Cảnh liếm môi dưới, lần này bắt đầu ghi chú vào trong điện thoại.
Rút kinh nghiệm từ thất bại do quá vội vàng lần trước, lần này cậu chuẩn bị sắp xếp một kế hoạch tỉ mỉ chu đáo, song trước khi quyết định, Phương Bạch Cảnh lại không khỏi tự hỏi —— cậu là thật sự muốn chạy trốn sao? Ý nghĩa của việc này là gì?
Phương Bạch Cảnh ngồi ở bên cửa sổ xoắn xuýt hồi lâu, đợi đến khi mặt trời hạ xuống nơi chân trời, cậu vẫn quyết định phải thử một chút.
Sự giày vò này của cậu có thể giúp Phó Phong hiểu rõ, bọn họ thật sự không phù hợp, có lẽ nên chia xa một thời gian, để cho Phó Phong bình tĩnh một chút.
Người khác thì là ngã một lần khôn thêm một chút*, nhưng Phương Bạch Cảnh thì lại là học mãi chẳng khôn ra. Lần trước Phó Phong đã nói như vậy, hôm nay Phương Bạch Cảnh vẫn không ngừng chột dạ, cậu nhìn thấy y, ánh mắt vẫn cứ trốn tránh.
*Nguyên văn: 吃一堑长一智 (cật nhất tiệm trường nhất trí): Học hỏi kinh nghiệm từ những sai lầm trong quá khứ. Tương tự chắc có có câu No pain No gain. Còn tiếng Việt thì là Thất bại là mẹ thành công ấy.
“Phương Bạch Cảnh.” Phó Phong ngồi xuống bên cạnh cậu, hỏi, “Em lại chột dạ gì đấy?”
Chột dạ, giọng nói ngược lại càng lớn.
Phương Bạch Cảnh cất cao âm điệu nói: “Chột dạ á, anh nhìn thế nào mà ra là tôi chột dạ vậy? Đừng nói bừa được không!”
Cậu hếch cằm, liếc Phó Phong một cái, cường điệu nói: “Tôi tuyệt đối không chột dạ.”
“Lại muốn làm chuyện vớ vẩn gì hả?”
“Không hề!” Phương Bạch Cảnh bị nói trúng tim đen, phẫn nộ bỏ đi, lỗ tai đỏ bừng nói, “Tùy anh muốn nghĩ sao thì nghĩ!”
Phó Phong sớm đã quen việc Phương Bạch Cảnh thường xuyên trái tính trái nết, y nâng chén nhấp ngụm trà, nhìn chằm chằm vào bóng dáng không yên phận của Phương Bạch Cảnh. Mãi đến khi cậu biến mất khỏi tầm mắt y mới không nhanh không chậm bảo vệ sỹ giám sát Phương Bạch Cảnh chặt hơn một chút.
Phương Bạch Cảnh suy nghĩ mất mấy ngày xem làm thế nào chạy thoát khỏi phạm vi giám sát của vệ sỹ. Cậu nằm trên giường suy nghĩ rất nhiều biện pháp, cuối cùng mở ảnh chụp kịch bản trong di động để tìm linh cảm.
Cậu suy tư nửa ngày, lại gọi điện thoại cho Tiêu Kinh, ngữ điệu nghiêm túc nói: “Tao muốn bỏ trốn.”
Tiêu Kinh cả kinh: “Sao đấy? Trốn cái gì? Ai làm gì mày rồi?”
Không biết có phải gần đây đọc kịch bản quá nhiều hay không, Phương Bạch Cảnh tự nhiên mà nói ra lời thoại: “Tao phải trốn khỏi Phó Phong.”
“Lại sao đấy! Gần đây chẳng phải hai người rất tốt sao?” Tiêu Kinh cực kỳ khó hiểu, “Muốn chạy sao không làm sớm đi?”
“Đừng quản tao!” Phương Bạch Cảnh nói, “Tao muốn mày giúp cơ.”
Phản ứng đầu tiên của Tiêu Kinh đúng chuẩn anh em cây khế: “Mày không làm liên lụy đến tao chứ? Phó Phong mà biết sẽ không làm thịt tao chứ?”
“Không đâu.” Phương Bạch Cảnh khẽ “Chậc” một tiếng, “Mày đừng xem anh ta như xã hội đen thế.”
Tiêu Kinh bắt được trọng điểm hỏi ngược lại: “Không phải xã hội đen thì mày bỏ trốn làm gì?”
“......” Phương Bạch Cảnh rũ mắt, hạ giọng điệu xuống có chút đáng thương, “Mày không biết đâu, Phó Phong giam cầm tao.”
“Cái gì! Y giam cầm mày á! Mày mẹ nó mấy ngày hôm trước chẳng phải còn ra ngoài tham gia hoạt động sao?”
Phương Bạch Cảnh hít sâu một hơi, chất vấn nói: “Tiêu Kinh, mày là bạn tốt của tao, hay là của Phó Phong đấy?”
“...... Miễn cưỡng tính là với mày đi.”
“Vậy được rồi, anh ta là có ý đồ giam cầm tao, dù hiện tại vẫn cho phép tao ra ngoài, nhưng lại cho người giám sát tao, cài hệ thống định vị trên di động của tao.” Phương Bạch Cảnh tỏ vẻ thảm thương nói, “Tiêu Kinh, giúp tao đi mà.”
Lần này Tiêu Kinh do dự thật lâu, mới gật đầu nói: “Nói đi, tao phải giúp thế nào.”
“Này nhé.” Phương Bạch Cảnh nói, “Trước để tao nói kế hoạch cho đã.”
“Mày chuẩn bị giúp tao 5000 đồng tiền mặt, thêm một chiếc di động cùng thẻ điện thoại, còn cả mấy bộ quần áo, nhớ phải mang cả áo ngủ đấy, còn giày nữa. Giày không cần quá nhiều, hai đôi là được, một dép lê, một giầy thể thao.”
“Nếu tiện, thì có thể chuẩn bị cả notebook được không? Có cài game, không dùng bàn phím cũng——”
Phương Bạch Cảnh còn chưa nói hết, đã bị Tiêu Kinh ngắt lời: “Mày mẹ nó muốn đi nghỉ phép đấy à?”
“Không phải.” Phương Bạch Cảnh khó hiểu hỏi, “Đây chẳng phải là nhu yếu phẩm sinh hoạt sao?”
“Máy tính á?”
“Ở đó chắc chắn rất nhàm chán.” Phương Bạch Cảnh nói, “Tao cần một thứ để gửi gắm tinh thần.”
Tiêu Kinh nén cơn giận nói: “Ngoại trừ máy tính, mấy thứ khác sẽ chuẩn bị tốt cho mày. Có điều tao thật sự là không nghĩ ra, mày tính trốn đến đâu, trốn được rồi thì làm gì tiếp?”
Phương Bạch Cảnh nói ra tên một thành phố mà Tiêu Kinh chưa từng nghe đến, thời điểm trả lời vấn đề thứ hai, cậu lắp bắp nói: “Tao...... Tao cũng chưa nghĩ ra, trước cứ trốn cái đã.”
Tiêu Kinh phát điên nói: “Mẹ nó như vậy thì tao giúp thế quái nào được?”
“Mày giúp hay không đây?” Mềm không được Phương Bạch Cảnh bắt đầu cứng rắn, “Không giúp thì tao sẽ tố cáo với cha mày chuyện hồi cấp ba mày đá vỡ đồ cổ của ông ấy.”
“Giúp!” Tiêu Kinh nghiến răng nghiến lợi nói, “Chúng ta là anh em mà, sao có thể không giúp cho được?”
Phương Bạch Cảnh căn cứ theo kinh nghiệm nghiên cứu kịch bản suốt một tuần của mình, hẹn Tiêu Kinh tại chợ đêm náo nhiệt nhất ở Bắc Thành. Hiện tại là đêm muộn, hơn nữa còn là cuối tuần, người lại càng đông.
Cậu cố ý chọn thời gian Phó Phong phải họp, bên cạnh chỉ có vệ sỹ đi theo.
Tiêu Kinh ngồi cùng cậu bên ngoài quán đồ nướng, trên bàn để túi nhỏ Tiêu Kinh mang đến. Hắn sảng khoái ăn xiên nướng, Phương Bạch Cảnh ngược lại toàn thân vũ trang ngồi chờ.
Cậu có chút căng thẳng, toát cả mồ hôi ra.
Phương Bạch Cảnh quay đầu lại nhìn vệ sỹ, chỉ có một người, cậu nhỏ giọng hỏi han: “Chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
“Đương nhiên.” Tiêu Kinh nâng mắt nói, “Tao làm việc đáng tin hơn mày nhiều.”
Phương Bạch Cảnh nửa tin nửa ngờ nói: “Xem như tin mày một chút, khi nào thì có thể hành động.”
“Chờ một chút.” Tiêu Kinh đưa một xiên qua, hỏi, “Mày không ăn à?”
Hiện tại Phương Bạch Cảnh chẳng ăn vào được gì, hất tay khước từ nói: “Mình mày ăn là được rồi.”
Tiêu Kinh không tim không phổi ăn đến sung sướng, ngay tại thời điểm Phương Bạch Cảnh còn chưa chuẩn bị tâm lý, ghế dựa dưới mông cậu bất chợt bị Tiêu Kinh đạp vào: “Chạy!”
Phương Bạch Cảnh theo bản năng cởi áo khoác trên người, tóm lấy túi chạy như điên. Cậu vừa chạy vừa quay đầu lại, liền chứng kiến vệ sỹ bị một đống bà cô vây quanh.
Cậu vừa chạy, vừa lấy mũ trong túi ra đội, rồi lại móc ra một chiếc áo khoác mới tinh khác.
Đường chợ đêm đều là ngõ ngang ngách dọc, bản thân Phương Bạch Cảnh cũng không biết mình đã rẽ vào chỗ nào, chứ đừng nói đến vệ sỹ đang đuổi theo sau.
Tim Phương Bạch Cảnh đập dồn dập, lao khỏi một ngõ nhỏ vừa vặn thấy được xe taxi đỗ bên cạnh. Cậu cấp tốc kéo cửa xe vào ngồi, còn chưa thuận được khí đã liền nói: “Lái xe, đến nhà ga trung tâm.”
Lái xe sớm đã không còn lạ lẫm gì với tình huống thế này, đạp chân ga, lái thẳng đến ga trung tâm.
Phương Bạch Cảnh hết hơi tựa lưng vào ghế ngồi, xác nhận đồ đạc trong túi. Cậu mở ví tiền của Tiêu Kinh ra xem, thở phào nhẹ nhõm.
Tiêu Kinh xem như cũng đáng tin cậy, tối thiểu có mang đủ tiền cho cậu.
Vali đựng đồ đã được Tiêu Kinh gửi đến ga trung tâm trước, Phương Bạch Cảnh lấy vali xong quay ra mua vé. Cậu học theo nữ chính, cố ý dùng chính minh thư mua mấy vé đến những địa điểm khác nhau.
Nơi Phương Bạch Cảnh muốn đến là thành phố Z, cậu đã xem thời gian khởi hành từ trước, vừa vặn đến kịp giờ xuất phát.
Cậu chưa từng ngồi xe khách, thời điểm lên xe còn có chút lạ lẫm, mò mẫn tìm vị trí ngồi của mình.
Trong xe rất ồn ào, có bà mẹ bế con nhỏ, còn có các ông bác lớn tiếng nói chuyện với nhau.
Chỗ ngồi bên cạnh Phương Bạch Cảnh rất nhanh lại có người ngồi xuống, là một ông chú, đại khái mới vừa hút thuốc, mùi thuốc lá giá rẻ trên thân rất nặng.
Ông ta vừa ngồi xuống, liền bỏ ba lô xuống dạng chân ngồi như thể nhà mình, thuận tay móc điện thoại di động ra gọi.
Phương Bạch Cảnh nhíu mày, song lại nghĩ một điều nhịn bằng chín điều lành*, cuối cùng vẫn kiềm nén lại.
*Nguyên văn: 多一事不如少一事 (đa nhất sự bất như thiểu nhất sự)
Từ thủ đô đến thành phố Z phải đi xe mất bốn tiếng, ban đầu xe khách huyên náo, nhưng dần dần, theo sắc trời dần tối, trong xe cũng trở nên yên tĩnh.
Phương Bạch Cảnh mơ mơ màng màng dựa vào cửa kính xe thiếp đi, khi đầu va vào mặt kính thì lại bừng tỉnh, một giấc này ngủ đến eo đau lưng mỏi.
Đến khi Phương Bạch Cảnh xuống xe, chân thì tê rần, tay cũng khó duỗi, cổ thì đau cứng đờ.
Nhưng vận xui của Phương Bạch Cảnh dường như chỉ vừa mới bắt đầu, lúc đến nơi đã là mười hai giờ, chiếc xe khách vừa đi đã là chuyến cuối cùng của ngày hôm nay, ga trung tâm hiện đã vắng bóng xe taxi.
Phương Bạch Cảnh hít sâu một hơi, theo chỉ dẫn của di động đến một khách sạn gần nhất, tự mình kéo hành lý đi hết nửa giờ.
Đứng trước khách sạn cũ nát, Phương Bạch Cảnh lưỡng lự thật lâu, cuối cùng vẫn bất chấp xông vào.
Vừa bước vào phòng khách sạn là mùi hôi thối ập đến, chăn cũng có chút ố vàng, Phương Bạch Cảnh bịt mũi thở nửa ngày, mới miễn cưỡng có thể chấp nhận hiện thực này.
Cậu an ủi bản thân, mặc nguyên đồ đi ngủ là được.
Nhưng khăn mặt cốc chén trong phòng cậu cũng không dám dùng, Phương Bạch Cảnh hỏi lễ tân xem siêu thị gần nhất ở đâu, lê đôi chân nhức mỏi đi theo hướng cô ta chỉ.
Đường tối om, đèn đường chớp sáng chớp tắt.
Bả vai Phương Bạch Cảnh đột nhiên bị người đụng phải, một thanh niên nhuộm tóc vàng mặt mũi gian manh nói câu “Xin lỗi”, cậu theo bản năng đáp “Không sao”.
Đi được một đoạn, Phương Bạch Cảnh mới chợt phản ứng lại sờ túi mình, ví tiền quả nhiên đã bị trộm!
Nói cách khác, hiện giờ cậu một xu cũng không có.
Trời thu gió lạnh thổi ào ào, Phương Bạch Cảnh không xu dính túi đứng trong đường nhỏ gồ ghề ngơ ngẩn hết mười phút, cậu tuyệt vọng lại bất lực dựa vào tường ngồi xổm xuống.
Phương Bạch Cảnh khụt khịt mũi, hiện tại cậu đã mấp mé bờ vực sụp đổ rồi. giả như cho Phương Bạch Cảnh một cơ hội, cậu tuyệt đối sẽ không làm như vậy nữa.
Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng nếm trải cực khổ như vậy, cũng chưa từng phải ở loại khách sạn như thế, con mẹ nó lại càng chưa từng bị người trộm hết tiền vào lúc quá nửa đêm thế này.
Tự Phương Bạch Cảnh cũng cảm thấy mình có bệnh, cậu giày vò thế này để làm cái gì! Cuối cùng người chịu khổ chẳng phải là chính cậu sao!
Cậu rốt cuộc cảm nhận được đạo lý không làm không chết*.
*Nguyên văn 不作死就不会死 (bất tác tử tựu bất hội tử – No zuo no die): Không tự kiếm chuyện rắc rối thì sẽ không chết. Cảm giác có câu TV tương tự mà tạm thời chưa nghĩ ra.
Nghĩ một lúc hốc mắt bắt đầu dỏ dần lên, thời điểm bỏ trốn Phương Bạch Cảnh vẫn còn rất kiên cường, hiện tại thực sự bị giày vò đến mệt mỏi.
Phó Phong thích cậu, còn chiều chuộng cậu vô điều kiện, cậu tội gì đến nơi đây chịu khổ chứ?
Cậu nhập số điện thoại của Phó Phong vào chiếc di động mới tinh. Cậu thấy vẫn còn chút may mắn, chí ít đã thuộc nằm lòng số điện thoại của y.
“Phó Phong.”
Trong lòng Phương Bạch Cảnh có chút thấp thỏm, dè dặt gọi tên Phó Phong, kiềm giọng mũi lại nói: “Anh đến đón tôi về nhà đi.”
Bất kể cậu với Phó Phong có hợp hay không, cũng không phải là chuyện của một mình cậu. Nếu không phản kháng được, ý nghĩa của phản kháng cũng chẳng lớn, vậy sao cậu không thỏa thuê hưởng thụ đi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất