Chương 43
tháng Mười, hồi I
Sau khi hai pháo hiệu lần lượt lóe lên, Dịch A Lam lên tinh thần đi về hướng Châu Yến An.
Y không biết Châu Yến An cách mình bao xa, nhưng nhìn vào độ sáng của đạn tín hiệu, ít nhất cũng phải cách mấy ngọn núi. Có lẽ Châu Yến An biết mình ở quá xa Dịch A Lam, phóng pháo sáng vào ban ngày gần như công cốc, anh bèn chờ đến khi trời tối mới phát tín hiệu. Ngặt nỗi, nó lại khiến cho Dịch A Lam bất an trong thời gian dài.
Dịch A Lam cầm trên tay chiếc la bàn, cộng thêm trên trời có sao chỉ hướng; tuy nhiên đường núi hiểm trở, thường xuyên xuất hiện chướng ngại vật, y phải từ bỏ phương hướng chuẩn xác để thay thành lộ trình dài hơn, nên rất dễ bị lạc khi ở trong núi lúc lâu. Châu Yến An ắt hẳn cũng biết điểm này, cứ mỗi hai giờ anh sẽ bắn một pháo hiệu; còn Dịch A Lam hễ trông thấy đều trả lời anh.
Bất chấp xa xôi thế nào, hai người vẫn ngày càng gần hơn.
Nhưng đến khi ngày 32 trôi qua, họ vẫn không thể gặp nhau, chỉ trách vì sao dãy Thanh Vân quá lớn.
Mở mắt ở sảnh trung tâm Tổ công tác khẩn cấp, Dịch A Lam nghiêng đầu nhìn Châu Yến An.
Châu Yến An cũng đáp lại y bằng cái gật đầu.
Biểu cảm hai người thoạt trông khác lạ, La Thái Vân đoán được kế hoạch tiêu hủy không tiến triển tốt như dự kiến nên bình tĩnh ra hiệu sẽ bàn bạc sau, đoạn bà đưa mắt nhìn Mạnh Khởi.
Mạnh Khởi giật phắt dây dẫn và miếng dán trên người, báo cáo ngắn gọn với các giáo sư đang chờ bên cạnh: "Giống như đúc. Hai ngày qua, tôi đã đo ít nhất mười nguyên tố kim loại khác nhau. Chu kỳ bán rã, độ phóng xạ, cấu trúc phân tử, số lượng electron và các tính chất hóa học có thể đo được trong thời gian ngắn, hoàn toàn giống với các nguyên tố tương ứng trên Trái Đất."
Đối với những giáo sư này, cuộc trò chuyện giữa họ với Mạnh Khởi về ngày 32 thậm chí vẫn kéo dài đến giây cuối cùng trước khi bước vào thế giới ấy; giờ đây, trong giọng anh ta có vẻ gì nhang nhác "phong trần". "Khoảng cách" quá lớn thế này khiến hai người họ khó thích nghi trong thời gian ngắn.
Cả hai liếc nhìn nhau, nghe thấy một trong số các giáo sư nói: "Ít nhất về mặt vật lý, đó là bằng chứng hữu hiệu cho thấy thế giới ấy giống hệt với (thế giới) chúng ta, không chỉ là trên hình thức."
"Chu kỳ bán rã đã chứng tỏ lịch sử của ngày 32 cũng lâu đời như vậy."
"Nhưng nó cũng có thể chỉ là cục bộ, chưa có ý nghĩa về mặt thống kê."
Họ đưa ra vô vàn ý tưởng về ngày 32 – một thế giới nằm ngoài hệ quy chiếu của họ. Cũng tựa như các tác phẩm khoa học viễn tưởng lấy nguồn gốc từ thực tiễn, sự phát triển của khoa học đã truyền cảm hướng vào những tác phẩm ấy. Các giáo sư đã liệt kê một lô ý tưởng khá viễn vông, và không thôi tìm kiếm bằng chứng nhằm loại trừ từng cái một, hoặc xác nhận lại dựa trên cơ sở lý luận. Tỷ như ngày 32 có thể là một không giao ảo được xây dựng bằng cách tham chiếu thế giới thực và do sóng não tải lên. Nhưng nếu là ảo, tất yếu sẽ gặp phải vấn đề "ai dựng". Kiến tạo đòi hỏi năng lượng, và kiến tạo càng thực tế thì càng đòi hỏi nhiều năng lượng hơn. Lấy một trò chơi làm phép so sánh, việc hiển thị bất kỳ vật phẩm nào đều cần đến mã và khả năng tính toán. Nếu muốn xây dựng một giá đỡ bằng kim loại trong trò chơi, ta chỉ cần thiết lập một số thứ khá đơn giản như màu sắc và độ cứng, vài dòng mã là giải quyết được ngay. Song nếu muốn hoàn thiện đến mức vi mô, cấu trúc phân tử, tính chất hóa học, độ phóng xạ,... thì nó cần gấp mấy lần mã code và khả năng tính toán.
Sức mạnh tính toán những có giới hạn, và không gian ảo cũng luôn có ranh giới. Hiện giờ những gì Mạnh Khởi đang làm vào ngày 32 là tìm ra các thứ không tuân theo quy luật vật lý, nhằm nắm bắt những sơ hở trong giới hạn tính toán của nó. Giả như chẳng tìm thấy sơ hở nào cả, vậy có thể khẳng định rằng ngày 32 là thật, và chúng ta sẽ tiếp tục khám phá nó như thể là một vũ-trụ-song-song.
Đương nhiên, cũng có khả năng nguồn lực trong ngày 32 có hạn, không phát hiện được sơ hở hay ranh giới mà chúng ta hằng đinh ninh.
Vì vậy, câu hỏi đặt ra là: nếu thực sự có đủ năng lượng và khả năng tính toán để biến vũ-trụ-ảo giống hệt vũ-trụ-thực trong một phạm vi đủ lớn cho con người khám phá cả đời, thì liệu "ảo" và "thực" có gì khác biệt?
Vấn đề này đã gián tiếp nhắc nhở các giáo sư duy vật về thuyết sáng tạo của Đức Chúa Trời, rằng Chúa cũng tạo ra thế giới bằng chính bàn tay mình theo một nghĩa nào đó; và các sinh vật trong đó cho rằng đây là "thực", âu có lẽ chỉ vì họ chưa phát hiện ra ranh giới.
Sau khi nghe Mạnh Khởi tóm tắt ngắn gọn, La Thái Vân nói với các giáo sư: "Thông tin của Mạnh Khởi, cảm phiền nhờ các vị xác định những nguy cơ tiềm ẩn trong đó. Chúng tôi sẽ báo cáo một vài nội dung phù hợp cho chính phủ nước khác. Trong điều khoản Khám phá khoa học ngày 32, toàn thể cộng đồng quốc tế cần phải liên hợp, chúng ta nên đi đầu làm gương."
Nói đoạn, La Thái Vân gật đầu với Châu Yến An và Dịch A Lam; họ cùng nhau di chuyển đến phòng họp bí mật.
Vừa đóng cửa, vài người còn chưa kịp ngồi xuống thì La Thái Vân đã cất tiếng hỏi: "Chuyện gì xảy ra rồi?"
Châu Yến An báo: "Chúng tôi gặp phải một cuộc tập kích."
Mọi người thở dài: "Tới nhanh vậy."
Tất cả họ đều biết, rằng khi chính phủ các nước dần hiểu rõ ngày 32 và bắt đầu tiến hành kiểm soát một số cá nhân ra vào thế giới ấy, tranh chấp sẽ là điều không thể tránh khỏi. Kẻ địch tất "nhe nanh" mà chẳng hề do dự, và tình hữu nghị cũng sẽ nuôi dưỡng cho những trái tim tham lam. Cuộc đấu tranh bị ràng buộc bởi lực lượng quân sự, cân bằng lợi ích, hiệp ước hòa bình, chủ nghĩa nhân đạo, v.v., sẽ được thể hiện một cách sinh động vào ngày 32.
Châu Yến An nói tiếp: "Trên dãy Thanh Vân, khi chúng tôi còn cách Trung tâm R&D Tây Bắc khoảng sáu trăm ki-lô-mét, một dòng máy bay chiến đấu kiểu mới mà quốc gia đang nghiên cứu và phát triển, chưa đưa vào sản xuất, đã chặn đường tôi. Tôi nghi ngờ rằng chiến đấu cơ ấy bay ra từ Trung tâm R&D."
La Thái Vân nghiêm nét mặt: "Máy bay chiến đấu? Phi công à?"
Châu Yến An gật đầu: "Xem xét trên thái độ thù địch của chiếc máy bay đó, khả năng anh ta là một phi công chuyên nghiệp hiếm có trong ngày 32. Tôi đã đâm thẳng vào buồng lái của đối phương với cái giá phải trả là một con Swift 10. Anh ta hẳn đã mất mạng."
Lư Lương Tuấn hừ giọng: "Nói cách khác, tình trạng hiện tại của cậu là vừa rơi máy bay, vừa lạc trong rừng?"
La Thái Vân hỏi: "Cậu có bị thương không?"
"Tôi không." Châu Yến An nhìn Dịch A Lam.
Dịch A Lam vội trả lời: "Châu Yến An bảo tôi nhảy dù trước, tôi không sao. Chỉ là chúng tôi lạc nhau, vẫn chưa gặp lại."
Thấy không ai chú ý tới mình, Lư Lương Tuấn lì lợm xen vào: "Lúc ấy cậu chỉ có lựa chọn duy nhất là "chết chùm" với người ta à? Cậu có biết rơi máy bay nghĩa là gì không? Nghĩa là cậu đang mắc kẹt trong dãy Thanh Vân. Chờ cậu ra ngoài, có lẽ thế giới bình thường đã trôi qua mấy năm. Cậu làm việc thiếu suy nghĩ quá."
Châu Yến An nhìn hắn bằng ánh mắt trầm tĩnh, "Đúng là có thể thoát khỏi sự giằng co và rút lui thành công, nhưng tôi không cách nào vượt qua anh ta bay đến Trung tâm R&D. Và nếu từ bỏ cơ hội này, chẳng biết khi nào tôi có thể gặp lại anh ta trong ngày 32. Nội trong hai mươi tư giờ, anh ta có thể chuyên chở hoặc đến bất kỳ góc nào trên Trái Đất bằng một con chiến đấu cơ."
"Các nhà lãnh đạo tối cao, Bộ Quốc phòng và Bộ An ninh Quốc gia đã cho Châu Yến An toàn quyền quyết định trong ngày 32." La Thái Vân chỉ vào Lư Lương Tuấn. "Anh đừng nói nữa. Tôi cũng cho rằng Châu Yến An làm rất đúng. Một kẻ có thể tự do di chuyển đến bất cứ đâu, là biến số đáng gờm ở thế giới ấy."
Lư Lương Tuấn nhún vai: "Rồi, vậy giờ phải làm sao? Chúng ta cũng chẳng thể đi vào ngày 32 cứu cậu ta."
La Thái Vân nhìn Nghiêm Phi, phó cục trưởng Cục Tình báo: "Tăng cường thu thập thông tin tình báo về những người có thể đi vào ngày 32; tập trung vào khả năng điều khiển máy bay, bao gồm máy bay chiến đấu, máy bay vận tải, máy bay hàng không dân dụng, máy bay trực thăng, và thậm chí cả khinh khí cầu. Đừng bỏ qua những phương tiện nào liên quan."
"Vâng." Nghiêm Phi nói, song khóe mắt hơi rủ xuống, hiển nhiên không mấy lạc quan. Đây là nhiệm vụ thu thập thông tin tình báo khó nhất mà hắn từng đảm nhận, hoàn toàn phụ thuộc vào ý thức mỗi người, chẳng có cách nào nhìn ra manh mối từ bên ngoài.
La Thái Vân bảo: "Nếu không được nữa, vậy chỉ có thể tin vào năng lực của Châu Yến An và Dịch A Lam. Ngày mai chúng ta sẽ đến nơi máy bay cậu ta gặp nạn, khảo sát địa hình xung quanh cốt tìm ra con đường nhanh nhất. Châu Yến An từng thuộc Binh chủng Đặc công của Lục quân, cũng đã thực hiện nhiệm vụ ở nhiều vùng núi khác nhau, vấn đề hành quân trên đường núi không làm khó cậu ta được đâu."
"Về viên phi công lái máy bay chiến đấu mới," La Thái Vân cau mày. "Tôi sẽ liên hệ với Trung tâm R&D ngay lập tức..."
"Tôi đã thấy anh ta, viên phi công đó." Dịch A Lam nhớ lại khuôn mặt bê bết máu trong rừng. "Nơi máy bay anh ta rơi tương đối gần với tôi. Tôi lo lắng ấy là Châu Yến An, vì thế đã tới đó. Khi tôi đến, anh ta vẫn chưa chết. Người nọ có nói vài lời với tôi, nhưng tôi không biết là thật hay giả."
Dịch A Lam thuật lại những gì viên phi công nói trước khi trút hơi thở cuối cùng.
Phút chốc, bầu không khí trong phòng họp trở nên nặng nề.
Sau rốt, La Thái Vân là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Bà không bình luận gì về việc này, "Liên hệ với Trung tâm R&D thử xem, bên đó đã phát sinh chuyện gì chưa."
Trong vòng chưa đầy mười phút sau khi La Thái Vân chỉ đạo, đã có phản hồi từ phía Trung tâm R&D: Quả thật, một phi công thử nghiệm tên là Trình Tư Nguyên đột ngột qua đời do ngừng tim; anh ta có một em gái bảy tuổi, tên là Trình Tư Tư.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau; những vị lãnh đạo vốn dày dặn kinh nghiệm này, đã quen nhìn cảnh sinh tử, cũng không khỏi lộ vẻ buồn bực.
Những gì Trình Tư Nguyên gánh chịu thực sự là điển hình cho câu nói "tai bay vạ gió", hơn nữa đất nước mà anh ta phục vụ lại hoàn toàn bất lực trước ngày 32. Họ cảm thấy đau đớn tột cùng; trong sự nghiệp chính trị của mình, họ cũng từng phải nhẫn nhục, nhường nhịn, thỏa hiệp nhưng chưa bao giờ có lúc nào nản lòng như lúc này. Đây là điều bất lực lớn nhất mà ngày 32 mang đến. Nó cô lập hầu hết mọi người bên ngoài ranh giới vô hình ấy, họ chỉ có thể bị động lắng nghe và phân tích, chứ thực sự rất khó để làm một việc gì đó mang tính thiết thực.
Nghiêm Phi trầm tư, "Theo các vị, cộng sự bí ẩn mà Trình Tư Nguyên nhắc tới là ai?"
La Thái Vân nhìn hắn: "Anh có ý tưởng gì sao?"
"Như tất cả đều biết, tôi đã giữ chức vụ phó cục trưởng hơn ba mươi năm; và xuất phát từ một đặc vụ cơ sở, ít nhiều gì tôi cũng có kinh nghiệm nhất định trong việc phân tích tình báo." Nghiêm Phi nói. "Tôi nghĩ, lời cuối cùng của Trình Tư Nguyên là thốt ra trong tình huống "cố hết sức tiết lộ một vài thông tin dưới sự theo dõi của tên cộng sự bí ẩn". Trình Tư Nguyên từng nói rằng trong hai lần đầu tiên của ngày 32, anh ta đã coi hắn như một cộng sự có thể sát cánh chiến đấu."
Nghiêm Phi chỉ vào Dịch A Lam và Châu Yến An: "Cũng giống hai người họ. Là người đầu tiên gặp nhau trong ngày 32, họ có thể dễ dàng thiết lập lòng tin ở đối phương. Đại khái giống hội chứng vịt non1. Nhưng Trung tâm R&D rất khác so với thành phố Nam Lâm – nơi có dân số mười triệu người. Nó nằm trên vùng rừng núi hoang vu, dân cư thưa thớt suốt năm trăm dặm; vào ngày 32, càng có ít người hơn. Trình Tư Nguyên trong lần đầu tiên đã gặp gỡ một người, liệu có khi nào đó là người rất thân với anh ta, thậm chí là nhân viên của Trung tâm R&D?"
(1) Hội chứng vịt non (Baby duck syndrome): dùng để chỉ việc con người có xu hướng coi những gì xảy ra đầu tiên, trải nghiệm đầu tiên, những cảm xúc đầu tiên là chuẩn mực, khuôn mẫu và hoàn hảo và khoa học gọi đó là tâm lý ấn tượng (Imprinting) hay dấu ấn khó phai.
Lư Lương Tuấn nói: "Trình Tư Nguyên biết lái chiến đấu cơ, anh ta có thể gặp người nọ ở một nơi xa hơn. À, tuy tốc độ bay của nó rất nhanh, không dễ gì nhìn thấy người bên dưới, nhưng có thiết bị cảm biến thân nhiệt chuyển động mà."
"Có khả năng." Nghiêm Phi gật đầu đồng ý. "Vậy giờ phân tích câu nói tiếp theo của anh ta, khá là quan trọng đây. Trình Tư Nguyên nói rằng em gái cũng đi vào ngày 32; bởi vì bố mẹ biến mất, cô bé quá sợ nên đã gọi cho anh mình. Một bé gái bảy tuổi hẳn là khi thức dậy trong ngày 32 lần đầu tiên, không tìm thấy bố mẹ hay bất kỳ người hàng xóm nào sẽ lập tức khóc lóc sợ sệt. Cô bé đã vội vàng gọi điện thoại cho Trình Tư Nguyên, nhưng dù nhanh thế nào cũng bị kẻ bí ẩn chặn lại. Tôi có lý do nghi ngờ rằng lúc đó, Trình Tư Nguyên có thể vừa tỉnh dậy và chưa kịp nhận ra chuyện gì đang phát sinh. Còn thời gian gọi điện, chúng ta thử liên hệ em gái Trình Tư Nguyên xem. Mong rằng tâm lý cô bé vẫn ổn định, có thể cung cấp thời gian chính xác."
Nghiêm Phi thoáng lưỡng lự, tựa như không muốn đưa ra kết luận quá sớm. Sau một đỗi im lặng, hắn vẫn nói: "Dựa trên tất thảy những điều đó, tôi mạnh dạn suy đoán: Sở dĩ kẻ bí ẩn có thể chặn điện thoại nhanh như thế, do hắn đúng lúc đang ở bộ phận viễn thông của Trung tâm R&D. Đây là giải thích hợp lý nhất cho việc hắn có thể chặn cuộc gọi ngay khi mọi người chưa kịp nhận ra – một phản ứng có điều kiện được hình thành trong quá trình làm việc lâu dài. Mặt khác, Châu Yến An và Dịch A Lam có đề cập đến rối loạn vô tuyến ở dãy núi Thanh Vân, nhiều khả năng vì một máy bay không người lái đã xuất hiện gần đó hòng triệt tiêu tần số vô tuyến. Từ những suy đoán trên, tôi nghĩ kẻ bí ẩn là một nhân viên liên lạc ở Trung tâm R&D. Khả năng cao là những người phụ trách liên lạc trong lĩnh vực kỹ thuật điện tử – viễn thông, mới có thể vừa chặn cuộc gọi, vừa biết sử dụng máy bay không người lái gây ảnh hưởng đến liên lạc vô tuyến xung quanh."
Đoạn Nghiêm Phi buông tiếng thở dài: "Người này ngay từ đầu đã chặn sóng vô tuyến và chọn cách che giấu Trình Tư Nguyên; ngay từ đầu, hắn đã có ý đồ xấu rồi. Có thể hắn là gián điệp được quốc gia khác cài vào Trung tâm R&D từ lâu, chứ không phải mới mua chuộc sau khi ngày 32 xảy ra. Cũng có lẽ hắn vốn là người như thế – tâm thuật bất chính, lòng dạ đen tối; và khi tận thế đến, hắn mới lựa chọn giấu giếm lừa gạt người đồng nghiệp duy nhất còn tồn tại trong ngày 32."
Lư Lương Tuấn cân nhắc đến tính logic trong lập luận của hắn, rồi gật đầu: "Hợp lý nha, tổ phó Nghiêm."
Nghiêm Phi nói thêm: "Tất nhiên, tiền đề của mọi suy đoán đều dựa trên tất cả những gì Trình Tư Nguyên nói là thật. Không loại trừ khả năng anh ta biết mình sắp chết nên "tung hỏa mù" cho Dịch A Lam, hòng giữ danh dự hoặc che đậy điều gì khác."
La Thái Vân còn rất nhiều chuyện cần bàn bạc, bèn giữ mấy tổ phó ở lại; Châu Yến An và Dịch A Lam thì được phép về nghỉ ngơi, mấy giờ sau họ phải gấp rút đến Trung tâm R&D.
Khi đi qua tòa văn phòng Tổ công tác khẩn cấp được chiếu sáng rực rỡ, Dịch A Lam phát hiện Châu Yến An bỗng trầm lặng hơn thường ngày. Anh tuy rằng không phải người hoạt ngôn, song luôn có thể làm bầu không khí thoải mái dễ thở hơn, dường như anh luôn tỏa ra một "từ trường" khiến người ta yên tâm. Đêm nay, anh đã khép lại chiếc ô che chở người khác, cố gắng giấu bản thân mình đến mức tối đa.
Dịch A Lam thầm nghĩ, có lẽ do viên phi công tên Trình Tư Nguyên ấy.
Nếu đúng như phó tổ trưởng Nghiêm Phi suy luận, thì Châu Yến An đã chính tay giết chết một đồng nghiệp đáng thương rơi vào đường cùng.
Nhưng, ai có thể buộc tội Châu Yến An vì đã đưa ra quyết định vào thời điểm đó đây?
Hết chương 43
Sau khi hai pháo hiệu lần lượt lóe lên, Dịch A Lam lên tinh thần đi về hướng Châu Yến An.
Y không biết Châu Yến An cách mình bao xa, nhưng nhìn vào độ sáng của đạn tín hiệu, ít nhất cũng phải cách mấy ngọn núi. Có lẽ Châu Yến An biết mình ở quá xa Dịch A Lam, phóng pháo sáng vào ban ngày gần như công cốc, anh bèn chờ đến khi trời tối mới phát tín hiệu. Ngặt nỗi, nó lại khiến cho Dịch A Lam bất an trong thời gian dài.
Dịch A Lam cầm trên tay chiếc la bàn, cộng thêm trên trời có sao chỉ hướng; tuy nhiên đường núi hiểm trở, thường xuyên xuất hiện chướng ngại vật, y phải từ bỏ phương hướng chuẩn xác để thay thành lộ trình dài hơn, nên rất dễ bị lạc khi ở trong núi lúc lâu. Châu Yến An ắt hẳn cũng biết điểm này, cứ mỗi hai giờ anh sẽ bắn một pháo hiệu; còn Dịch A Lam hễ trông thấy đều trả lời anh.
Bất chấp xa xôi thế nào, hai người vẫn ngày càng gần hơn.
Nhưng đến khi ngày 32 trôi qua, họ vẫn không thể gặp nhau, chỉ trách vì sao dãy Thanh Vân quá lớn.
Mở mắt ở sảnh trung tâm Tổ công tác khẩn cấp, Dịch A Lam nghiêng đầu nhìn Châu Yến An.
Châu Yến An cũng đáp lại y bằng cái gật đầu.
Biểu cảm hai người thoạt trông khác lạ, La Thái Vân đoán được kế hoạch tiêu hủy không tiến triển tốt như dự kiến nên bình tĩnh ra hiệu sẽ bàn bạc sau, đoạn bà đưa mắt nhìn Mạnh Khởi.
Mạnh Khởi giật phắt dây dẫn và miếng dán trên người, báo cáo ngắn gọn với các giáo sư đang chờ bên cạnh: "Giống như đúc. Hai ngày qua, tôi đã đo ít nhất mười nguyên tố kim loại khác nhau. Chu kỳ bán rã, độ phóng xạ, cấu trúc phân tử, số lượng electron và các tính chất hóa học có thể đo được trong thời gian ngắn, hoàn toàn giống với các nguyên tố tương ứng trên Trái Đất."
Đối với những giáo sư này, cuộc trò chuyện giữa họ với Mạnh Khởi về ngày 32 thậm chí vẫn kéo dài đến giây cuối cùng trước khi bước vào thế giới ấy; giờ đây, trong giọng anh ta có vẻ gì nhang nhác "phong trần". "Khoảng cách" quá lớn thế này khiến hai người họ khó thích nghi trong thời gian ngắn.
Cả hai liếc nhìn nhau, nghe thấy một trong số các giáo sư nói: "Ít nhất về mặt vật lý, đó là bằng chứng hữu hiệu cho thấy thế giới ấy giống hệt với (thế giới) chúng ta, không chỉ là trên hình thức."
"Chu kỳ bán rã đã chứng tỏ lịch sử của ngày 32 cũng lâu đời như vậy."
"Nhưng nó cũng có thể chỉ là cục bộ, chưa có ý nghĩa về mặt thống kê."
Họ đưa ra vô vàn ý tưởng về ngày 32 – một thế giới nằm ngoài hệ quy chiếu của họ. Cũng tựa như các tác phẩm khoa học viễn tưởng lấy nguồn gốc từ thực tiễn, sự phát triển của khoa học đã truyền cảm hướng vào những tác phẩm ấy. Các giáo sư đã liệt kê một lô ý tưởng khá viễn vông, và không thôi tìm kiếm bằng chứng nhằm loại trừ từng cái một, hoặc xác nhận lại dựa trên cơ sở lý luận. Tỷ như ngày 32 có thể là một không giao ảo được xây dựng bằng cách tham chiếu thế giới thực và do sóng não tải lên. Nhưng nếu là ảo, tất yếu sẽ gặp phải vấn đề "ai dựng". Kiến tạo đòi hỏi năng lượng, và kiến tạo càng thực tế thì càng đòi hỏi nhiều năng lượng hơn. Lấy một trò chơi làm phép so sánh, việc hiển thị bất kỳ vật phẩm nào đều cần đến mã và khả năng tính toán. Nếu muốn xây dựng một giá đỡ bằng kim loại trong trò chơi, ta chỉ cần thiết lập một số thứ khá đơn giản như màu sắc và độ cứng, vài dòng mã là giải quyết được ngay. Song nếu muốn hoàn thiện đến mức vi mô, cấu trúc phân tử, tính chất hóa học, độ phóng xạ,... thì nó cần gấp mấy lần mã code và khả năng tính toán.
Sức mạnh tính toán những có giới hạn, và không gian ảo cũng luôn có ranh giới. Hiện giờ những gì Mạnh Khởi đang làm vào ngày 32 là tìm ra các thứ không tuân theo quy luật vật lý, nhằm nắm bắt những sơ hở trong giới hạn tính toán của nó. Giả như chẳng tìm thấy sơ hở nào cả, vậy có thể khẳng định rằng ngày 32 là thật, và chúng ta sẽ tiếp tục khám phá nó như thể là một vũ-trụ-song-song.
Đương nhiên, cũng có khả năng nguồn lực trong ngày 32 có hạn, không phát hiện được sơ hở hay ranh giới mà chúng ta hằng đinh ninh.
Vì vậy, câu hỏi đặt ra là: nếu thực sự có đủ năng lượng và khả năng tính toán để biến vũ-trụ-ảo giống hệt vũ-trụ-thực trong một phạm vi đủ lớn cho con người khám phá cả đời, thì liệu "ảo" và "thực" có gì khác biệt?
Vấn đề này đã gián tiếp nhắc nhở các giáo sư duy vật về thuyết sáng tạo của Đức Chúa Trời, rằng Chúa cũng tạo ra thế giới bằng chính bàn tay mình theo một nghĩa nào đó; và các sinh vật trong đó cho rằng đây là "thực", âu có lẽ chỉ vì họ chưa phát hiện ra ranh giới.
Sau khi nghe Mạnh Khởi tóm tắt ngắn gọn, La Thái Vân nói với các giáo sư: "Thông tin của Mạnh Khởi, cảm phiền nhờ các vị xác định những nguy cơ tiềm ẩn trong đó. Chúng tôi sẽ báo cáo một vài nội dung phù hợp cho chính phủ nước khác. Trong điều khoản Khám phá khoa học ngày 32, toàn thể cộng đồng quốc tế cần phải liên hợp, chúng ta nên đi đầu làm gương."
Nói đoạn, La Thái Vân gật đầu với Châu Yến An và Dịch A Lam; họ cùng nhau di chuyển đến phòng họp bí mật.
Vừa đóng cửa, vài người còn chưa kịp ngồi xuống thì La Thái Vân đã cất tiếng hỏi: "Chuyện gì xảy ra rồi?"
Châu Yến An báo: "Chúng tôi gặp phải một cuộc tập kích."
Mọi người thở dài: "Tới nhanh vậy."
Tất cả họ đều biết, rằng khi chính phủ các nước dần hiểu rõ ngày 32 và bắt đầu tiến hành kiểm soát một số cá nhân ra vào thế giới ấy, tranh chấp sẽ là điều không thể tránh khỏi. Kẻ địch tất "nhe nanh" mà chẳng hề do dự, và tình hữu nghị cũng sẽ nuôi dưỡng cho những trái tim tham lam. Cuộc đấu tranh bị ràng buộc bởi lực lượng quân sự, cân bằng lợi ích, hiệp ước hòa bình, chủ nghĩa nhân đạo, v.v., sẽ được thể hiện một cách sinh động vào ngày 32.
Châu Yến An nói tiếp: "Trên dãy Thanh Vân, khi chúng tôi còn cách Trung tâm R&D Tây Bắc khoảng sáu trăm ki-lô-mét, một dòng máy bay chiến đấu kiểu mới mà quốc gia đang nghiên cứu và phát triển, chưa đưa vào sản xuất, đã chặn đường tôi. Tôi nghi ngờ rằng chiến đấu cơ ấy bay ra từ Trung tâm R&D."
La Thái Vân nghiêm nét mặt: "Máy bay chiến đấu? Phi công à?"
Châu Yến An gật đầu: "Xem xét trên thái độ thù địch của chiếc máy bay đó, khả năng anh ta là một phi công chuyên nghiệp hiếm có trong ngày 32. Tôi đã đâm thẳng vào buồng lái của đối phương với cái giá phải trả là một con Swift 10. Anh ta hẳn đã mất mạng."
Lư Lương Tuấn hừ giọng: "Nói cách khác, tình trạng hiện tại của cậu là vừa rơi máy bay, vừa lạc trong rừng?"
La Thái Vân hỏi: "Cậu có bị thương không?"
"Tôi không." Châu Yến An nhìn Dịch A Lam.
Dịch A Lam vội trả lời: "Châu Yến An bảo tôi nhảy dù trước, tôi không sao. Chỉ là chúng tôi lạc nhau, vẫn chưa gặp lại."
Thấy không ai chú ý tới mình, Lư Lương Tuấn lì lợm xen vào: "Lúc ấy cậu chỉ có lựa chọn duy nhất là "chết chùm" với người ta à? Cậu có biết rơi máy bay nghĩa là gì không? Nghĩa là cậu đang mắc kẹt trong dãy Thanh Vân. Chờ cậu ra ngoài, có lẽ thế giới bình thường đã trôi qua mấy năm. Cậu làm việc thiếu suy nghĩ quá."
Châu Yến An nhìn hắn bằng ánh mắt trầm tĩnh, "Đúng là có thể thoát khỏi sự giằng co và rút lui thành công, nhưng tôi không cách nào vượt qua anh ta bay đến Trung tâm R&D. Và nếu từ bỏ cơ hội này, chẳng biết khi nào tôi có thể gặp lại anh ta trong ngày 32. Nội trong hai mươi tư giờ, anh ta có thể chuyên chở hoặc đến bất kỳ góc nào trên Trái Đất bằng một con chiến đấu cơ."
"Các nhà lãnh đạo tối cao, Bộ Quốc phòng và Bộ An ninh Quốc gia đã cho Châu Yến An toàn quyền quyết định trong ngày 32." La Thái Vân chỉ vào Lư Lương Tuấn. "Anh đừng nói nữa. Tôi cũng cho rằng Châu Yến An làm rất đúng. Một kẻ có thể tự do di chuyển đến bất cứ đâu, là biến số đáng gờm ở thế giới ấy."
Lư Lương Tuấn nhún vai: "Rồi, vậy giờ phải làm sao? Chúng ta cũng chẳng thể đi vào ngày 32 cứu cậu ta."
La Thái Vân nhìn Nghiêm Phi, phó cục trưởng Cục Tình báo: "Tăng cường thu thập thông tin tình báo về những người có thể đi vào ngày 32; tập trung vào khả năng điều khiển máy bay, bao gồm máy bay chiến đấu, máy bay vận tải, máy bay hàng không dân dụng, máy bay trực thăng, và thậm chí cả khinh khí cầu. Đừng bỏ qua những phương tiện nào liên quan."
"Vâng." Nghiêm Phi nói, song khóe mắt hơi rủ xuống, hiển nhiên không mấy lạc quan. Đây là nhiệm vụ thu thập thông tin tình báo khó nhất mà hắn từng đảm nhận, hoàn toàn phụ thuộc vào ý thức mỗi người, chẳng có cách nào nhìn ra manh mối từ bên ngoài.
La Thái Vân bảo: "Nếu không được nữa, vậy chỉ có thể tin vào năng lực của Châu Yến An và Dịch A Lam. Ngày mai chúng ta sẽ đến nơi máy bay cậu ta gặp nạn, khảo sát địa hình xung quanh cốt tìm ra con đường nhanh nhất. Châu Yến An từng thuộc Binh chủng Đặc công của Lục quân, cũng đã thực hiện nhiệm vụ ở nhiều vùng núi khác nhau, vấn đề hành quân trên đường núi không làm khó cậu ta được đâu."
"Về viên phi công lái máy bay chiến đấu mới," La Thái Vân cau mày. "Tôi sẽ liên hệ với Trung tâm R&D ngay lập tức..."
"Tôi đã thấy anh ta, viên phi công đó." Dịch A Lam nhớ lại khuôn mặt bê bết máu trong rừng. "Nơi máy bay anh ta rơi tương đối gần với tôi. Tôi lo lắng ấy là Châu Yến An, vì thế đã tới đó. Khi tôi đến, anh ta vẫn chưa chết. Người nọ có nói vài lời với tôi, nhưng tôi không biết là thật hay giả."
Dịch A Lam thuật lại những gì viên phi công nói trước khi trút hơi thở cuối cùng.
Phút chốc, bầu không khí trong phòng họp trở nên nặng nề.
Sau rốt, La Thái Vân là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng. Bà không bình luận gì về việc này, "Liên hệ với Trung tâm R&D thử xem, bên đó đã phát sinh chuyện gì chưa."
Trong vòng chưa đầy mười phút sau khi La Thái Vân chỉ đạo, đã có phản hồi từ phía Trung tâm R&D: Quả thật, một phi công thử nghiệm tên là Trình Tư Nguyên đột ngột qua đời do ngừng tim; anh ta có một em gái bảy tuổi, tên là Trình Tư Tư.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau; những vị lãnh đạo vốn dày dặn kinh nghiệm này, đã quen nhìn cảnh sinh tử, cũng không khỏi lộ vẻ buồn bực.
Những gì Trình Tư Nguyên gánh chịu thực sự là điển hình cho câu nói "tai bay vạ gió", hơn nữa đất nước mà anh ta phục vụ lại hoàn toàn bất lực trước ngày 32. Họ cảm thấy đau đớn tột cùng; trong sự nghiệp chính trị của mình, họ cũng từng phải nhẫn nhục, nhường nhịn, thỏa hiệp nhưng chưa bao giờ có lúc nào nản lòng như lúc này. Đây là điều bất lực lớn nhất mà ngày 32 mang đến. Nó cô lập hầu hết mọi người bên ngoài ranh giới vô hình ấy, họ chỉ có thể bị động lắng nghe và phân tích, chứ thực sự rất khó để làm một việc gì đó mang tính thiết thực.
Nghiêm Phi trầm tư, "Theo các vị, cộng sự bí ẩn mà Trình Tư Nguyên nhắc tới là ai?"
La Thái Vân nhìn hắn: "Anh có ý tưởng gì sao?"
"Như tất cả đều biết, tôi đã giữ chức vụ phó cục trưởng hơn ba mươi năm; và xuất phát từ một đặc vụ cơ sở, ít nhiều gì tôi cũng có kinh nghiệm nhất định trong việc phân tích tình báo." Nghiêm Phi nói. "Tôi nghĩ, lời cuối cùng của Trình Tư Nguyên là thốt ra trong tình huống "cố hết sức tiết lộ một vài thông tin dưới sự theo dõi của tên cộng sự bí ẩn". Trình Tư Nguyên từng nói rằng trong hai lần đầu tiên của ngày 32, anh ta đã coi hắn như một cộng sự có thể sát cánh chiến đấu."
Nghiêm Phi chỉ vào Dịch A Lam và Châu Yến An: "Cũng giống hai người họ. Là người đầu tiên gặp nhau trong ngày 32, họ có thể dễ dàng thiết lập lòng tin ở đối phương. Đại khái giống hội chứng vịt non1. Nhưng Trung tâm R&D rất khác so với thành phố Nam Lâm – nơi có dân số mười triệu người. Nó nằm trên vùng rừng núi hoang vu, dân cư thưa thớt suốt năm trăm dặm; vào ngày 32, càng có ít người hơn. Trình Tư Nguyên trong lần đầu tiên đã gặp gỡ một người, liệu có khi nào đó là người rất thân với anh ta, thậm chí là nhân viên của Trung tâm R&D?"
(1) Hội chứng vịt non (Baby duck syndrome): dùng để chỉ việc con người có xu hướng coi những gì xảy ra đầu tiên, trải nghiệm đầu tiên, những cảm xúc đầu tiên là chuẩn mực, khuôn mẫu và hoàn hảo và khoa học gọi đó là tâm lý ấn tượng (Imprinting) hay dấu ấn khó phai.
Lư Lương Tuấn nói: "Trình Tư Nguyên biết lái chiến đấu cơ, anh ta có thể gặp người nọ ở một nơi xa hơn. À, tuy tốc độ bay của nó rất nhanh, không dễ gì nhìn thấy người bên dưới, nhưng có thiết bị cảm biến thân nhiệt chuyển động mà."
"Có khả năng." Nghiêm Phi gật đầu đồng ý. "Vậy giờ phân tích câu nói tiếp theo của anh ta, khá là quan trọng đây. Trình Tư Nguyên nói rằng em gái cũng đi vào ngày 32; bởi vì bố mẹ biến mất, cô bé quá sợ nên đã gọi cho anh mình. Một bé gái bảy tuổi hẳn là khi thức dậy trong ngày 32 lần đầu tiên, không tìm thấy bố mẹ hay bất kỳ người hàng xóm nào sẽ lập tức khóc lóc sợ sệt. Cô bé đã vội vàng gọi điện thoại cho Trình Tư Nguyên, nhưng dù nhanh thế nào cũng bị kẻ bí ẩn chặn lại. Tôi có lý do nghi ngờ rằng lúc đó, Trình Tư Nguyên có thể vừa tỉnh dậy và chưa kịp nhận ra chuyện gì đang phát sinh. Còn thời gian gọi điện, chúng ta thử liên hệ em gái Trình Tư Nguyên xem. Mong rằng tâm lý cô bé vẫn ổn định, có thể cung cấp thời gian chính xác."
Nghiêm Phi thoáng lưỡng lự, tựa như không muốn đưa ra kết luận quá sớm. Sau một đỗi im lặng, hắn vẫn nói: "Dựa trên tất thảy những điều đó, tôi mạnh dạn suy đoán: Sở dĩ kẻ bí ẩn có thể chặn điện thoại nhanh như thế, do hắn đúng lúc đang ở bộ phận viễn thông của Trung tâm R&D. Đây là giải thích hợp lý nhất cho việc hắn có thể chặn cuộc gọi ngay khi mọi người chưa kịp nhận ra – một phản ứng có điều kiện được hình thành trong quá trình làm việc lâu dài. Mặt khác, Châu Yến An và Dịch A Lam có đề cập đến rối loạn vô tuyến ở dãy núi Thanh Vân, nhiều khả năng vì một máy bay không người lái đã xuất hiện gần đó hòng triệt tiêu tần số vô tuyến. Từ những suy đoán trên, tôi nghĩ kẻ bí ẩn là một nhân viên liên lạc ở Trung tâm R&D. Khả năng cao là những người phụ trách liên lạc trong lĩnh vực kỹ thuật điện tử – viễn thông, mới có thể vừa chặn cuộc gọi, vừa biết sử dụng máy bay không người lái gây ảnh hưởng đến liên lạc vô tuyến xung quanh."
Đoạn Nghiêm Phi buông tiếng thở dài: "Người này ngay từ đầu đã chặn sóng vô tuyến và chọn cách che giấu Trình Tư Nguyên; ngay từ đầu, hắn đã có ý đồ xấu rồi. Có thể hắn là gián điệp được quốc gia khác cài vào Trung tâm R&D từ lâu, chứ không phải mới mua chuộc sau khi ngày 32 xảy ra. Cũng có lẽ hắn vốn là người như thế – tâm thuật bất chính, lòng dạ đen tối; và khi tận thế đến, hắn mới lựa chọn giấu giếm lừa gạt người đồng nghiệp duy nhất còn tồn tại trong ngày 32."
Lư Lương Tuấn cân nhắc đến tính logic trong lập luận của hắn, rồi gật đầu: "Hợp lý nha, tổ phó Nghiêm."
Nghiêm Phi nói thêm: "Tất nhiên, tiền đề của mọi suy đoán đều dựa trên tất cả những gì Trình Tư Nguyên nói là thật. Không loại trừ khả năng anh ta biết mình sắp chết nên "tung hỏa mù" cho Dịch A Lam, hòng giữ danh dự hoặc che đậy điều gì khác."
La Thái Vân còn rất nhiều chuyện cần bàn bạc, bèn giữ mấy tổ phó ở lại; Châu Yến An và Dịch A Lam thì được phép về nghỉ ngơi, mấy giờ sau họ phải gấp rút đến Trung tâm R&D.
Khi đi qua tòa văn phòng Tổ công tác khẩn cấp được chiếu sáng rực rỡ, Dịch A Lam phát hiện Châu Yến An bỗng trầm lặng hơn thường ngày. Anh tuy rằng không phải người hoạt ngôn, song luôn có thể làm bầu không khí thoải mái dễ thở hơn, dường như anh luôn tỏa ra một "từ trường" khiến người ta yên tâm. Đêm nay, anh đã khép lại chiếc ô che chở người khác, cố gắng giấu bản thân mình đến mức tối đa.
Dịch A Lam thầm nghĩ, có lẽ do viên phi công tên Trình Tư Nguyên ấy.
Nếu đúng như phó tổ trưởng Nghiêm Phi suy luận, thì Châu Yến An đã chính tay giết chết một đồng nghiệp đáng thương rơi vào đường cùng.
Nhưng, ai có thể buộc tội Châu Yến An vì đã đưa ra quyết định vào thời điểm đó đây?
Hết chương 43
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất