Chương 49
tháng Mười, hồi VII
Điền Lộ rốt cuộc vẫn đồng ý yêu cầu của Nhuế Đào.
Nhuế Đào mừng húm, còn ngỏ ý nhờ Điền Lộ mời thân chủ (có thể vào ngày 32) của mình gia nhập Những người nhặt rác. Hắn hy vọng quy mô Những người nhặt rác không ngừng bành trướng, đến mức bao phủ cả một vùng rộng lớn. Hắn muốn đưa dịch vụ cung cấp tiêu hủy đến nhiều người hơn, đồng thời hình thành một tổ chức đáng tin cậy vừa có thể tự bảo vệ mình, vừa cùng chống lại những rủi ro chưa biết trong ngày 32.
Cúp điện thoại, Điền Lộ ngồi trầm ngâm hồi lâu. Anh đột nhiên cảm thấy phòng tham vấn trị liệu vô cùng ấm áp dễ chịu mà mình đang ở thật đỗi kỳ lạ, thể như có bóng ma vô hình lơ lửng trong không gian khác, đang nhìn chòng chọc vào anh.
Tất thảy những hiểu biết của anh về ngày 32 đều đến từ lời chia sẻ của hai thân chủ, bao gồm Dịch A Lam. Anh chẳng biết liệu hai người có bỏ sót, phóng đại hay xuyên tạc khi đang căng thẳng hay không, thành thử anh chỉ trích ra những mô tả giống nhau, và nỗ lực dựng nên một thế giới 32 chân thực nhất có thể.
Và rồi, anh bỗng dưng rùng mình.
Ngày 32 quá đáng sợ. Không chỉ cái chưa biết mới đáng sợ, mà phần đã biết còn đáng sợ hơn.
Đối với lời đề nghị sau cùng của Nhuế Đào, Điền Lộ quyết định tảng lờ nó sau một hồi đắn đo.
Nhưng, Điền Lộ vẫn thử gọi cho Dịch A Lam theo số điện thoại đã lưu trong danh bạ.
Anh nhớ Dịch A Lam từng nói, rằng đã gặp một người tên Châu Yến An trong ngày 32; người nọ dùng súng thành thạo, hình như còn từng nhập ngũ. Điền Lộ khi đó đã nhận xét gì nhỉ? À, anh phán Châu Yến An là "biểu tượng nam tính hoàn hảo". Nghĩ tới đây, Điền Lộ bỗng nhiên thấy ngường ngượng. Nhưng dẫu sao, theo lời nói của Dịch A Lam, Châu Yến An hẳn là một "nhân vật chính diện" và đứng về phía chính phủ.
Phương thức liên lạc ban đầu của Dịch A Lam vẫn được giữ lại, Tổ công tác khẩn cấp không buộc y phải tiến tới cảnh giới "biến mất hoàn toàn, cách ly hồng trần". Chẳng qua, Trần Nhữ Minh đã bảo Bộ An toàn Thông tin thiết lập các kênh liên lạc khác nhau của Dịch A Lam ở cùng một vị trí ảo. Có nghĩa là, ngay cả khi ai đấy muốn lần theo tín hiệu mạng hoặc điện thoại di động cũng sẽ không tìm thấy Dịch A Lam; trái lại, còn báo động cho nhân viên dưới trướng Trần Nhữ Minh.
Vì thế, Dịch A Lam rất hiển nhiên nhận được cuộc gọi từ nhà tâm lý Điền Lộ.
Điền Lộ kể tóm tắt về Những người nhặt rác và đàn anh Nhuế Đào, đồng thời ngỏ lời mời Dịch A Lam gia nhập tổ chức.
Dịch A Lam từ chối đúng như dự đoán. Điền Lộ biết, rằng Dịch A Lam không thiếu tiền cũng như chẳng tham tiền.
Sau rốt, Điền Lộ bảo: "Nếu đổi ý, em có thể liên hệ lại với tôi. Đây là số của tôi. Nếu không có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ dùng số này."
Kết thúc cuộc gọi, Dịch A Lam vẫn còn hơi bất ngờ với Những người nhặt rác. Nghĩ đoạn, y liền báo cáo sự việc này với Trần Nhữ Minh. Trên thực tế, cuộc gọi giữa y và Điền Lộ đã bị theo dõi suốt thời gian thực. Trần Nhữ Minh biết ngọn nguồn, song hắn vẫn lấy làm vui mừng khi Dịch A Lam chủ động báo cáo trung thực như thế.
Giữa tháng Mười đang dần chuyển lạnh, đã năm tháng kể từ lần xuất hiện đầu tiên của ngày 32, rất nhiều chuyện đã và đang xảy ra bên ngoài thế giới của Dịch A Lam.
Tỉ dụ như, hội nghị quốc tế chính thức đầu tiên về ngày 32 được tổ chức dưới hình thức hội nghị truyền hình với sự chủ trì của Liên Hợp Quốc; các nhà lãnh đạo từ hai trăm quốc gia trên toàn thế giới đã dành thời gian tham gia, không ai được phép vắng mặt.
Tại thời điểm này, một số cường quốc đã làm tốt công cuộc chuẩn bị và thành lập những cơ quan chuyên biệt cho ngày 32. Các quốc gia láng giềng nhỏ lẻ khác cũng tìm hiểu về sự tồn tại của thế giới mới từ nhiều hình thức khác nhau, rồi dần dà ý thức được đây là một thảm họa toàn cầu. Rốt cuộc, họ cũng chịu gác Cái Tôi xuống đi thảo luận một cách bình tĩnh.
Mặc dù, cuộc hội nghị này vẫn đầy những lời móc mỉa.
Nhà lãnh đạo nước A đã tuyên bố trong bài phát biểu của mình: rằng quốc gia họ ở Tây bán cầu; và khi ngày 32 xuất hiện lần đầu tiên, (thời gian) bên họ đúng lúc hai giờ chiều – đó là thời gian làm việc trong tuần: trên thì có phủ tổng thống, dưới thì có phân xưởng nhà máy, tất cả vẫn đang hoạt động tại thời điểm này. Khi biến cố phát sinh, các Người 32 (để thuận tiện cho việc thảo luận, hội nghị đã gọi thống nhất những-người-có-thể-bước-vào ngày 32 là Người 32) đều vô cùng sợ hãi; đại bộ phận phương tiện giao thông đột ngột bị mất kiểm soát, khiến nhiều Người 32 tử vong tại chỗ mà không được sơ cứu hay điều trị kịp thời.
"Người 32 của chúng tôi thật nhỏ bé, thật tội nghiệp làm sao!" Nhà lãnh đạo (nước) A rưng rưng. "Quá nhiều thứ đang "trần như nhộng" và thiếu người bảo vệ, chúng tôi lo cho mình còn không nổi nữa là."
Ngay cả những nơi có hệ thống mạng bị cô lập vật lý, rất nhiều trường hợp bộ phận nhỏ kết nối với mạng bên ngoài vì tính chất công việc, đã để lại một kênh xâm nhập tuyệt vời cho bọn tin tặc trong ngày 32.
Không nghi ngờ gì nữa, ông ta đang nhắc "khéo" với mọi người có mặt: tuy rằng nước A rất ư hùng mạnh, nhưng thực sự chẳng còn sức làm nên trò trống gì trong ngày 32, thế nên làm ơn đừng dán mắt vào họ; chẳng qua, nghe đồn các quốc gia Đông bán cầu đang nghỉ ngơi trong lúc xảy ra sự cố, thiệt hại về mọi mặt tương đối thấp. Đặc biệt, ông ta còn ám chỉ Hoa Quốc lúc ấy đang hai giờ khuya, từ tinh thần đến sức khỏe đều được bảo toàn, thành ra hãy cẩn thận với người dân nơi đó. Tựu trung, ông ta ụp hẳn "cái nồi" này lên Đông bán cầu.
Kết thúc bài phát biểu của ông A, lãnh đạo quốc gia H ở Tây bán cầu – người chưa từng ừ hử tiếng nào trong vòng thảo luận đầu tiên về nguyên nhân của ngày 32, ra giọng điêu ngoa: "Mặc dù chưa biết thực hư, nhưng nếu giả thiết sự xuất hiện của ngày 32 liên quan đến yếu tố con người, thì sẽ đến từ Tây bán cầu hay Đông bán cầu?"
Một người khác hùa theo: "Dựa trên quy luật muôn đời, càng có lợi thì càng đáng nghi."
Lãnh đạo Hoa Quốc mỉm cười, đoạn thở dài vẻ nặng nề: "Chao ôi, chính vì nửa đêm, khi Người 32 chúng tôi thức dậy thì thế giới đã trôi qua mất bốn giờ đồng hồ, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để khám phá mọi thứ. Và trong bốn giờ vàng này, những người tỉnh táo đã có được bao nhiêu lợi thế chứ? Liệu họ có tìm thấy manh mối nào giải thích cho sự kiện này không? Hay biết đâu, đã có người nắm được bản chất của ngày 32 rồi? Tôi biết có camera ghi lại, nhưng thời gian trong thế giới ấy đã xáo trộn hoàn toàn. Làm sao mọi người có thể tin tưởng vào những video đó, chúng thực chất cũng là dữ liệu điện tử kia mà? Chỉ có "mắt thấy tai nghe" mới đáng tin cậy thôi. Ừm, tôi nói thật nhé. Đây là một sự kiện liên quan đến lợi ích tập thể, kính mong các vị đừng giấu giếm gì cả. Nếu có manh mối, hãy công khai cho toàn bộ thế giới. Mọi người sẽ chung tay giải quyết mối đe dọa này mà."
Đại diện nước B ở Đông bán cầu cũng bảo: "Có người tận mắt chứng kiến ngày 32 xảy ra, đây là thông tin đáng quý cỡ nào chứ! Hơn nữa, Người 32 ở Tây bán cầu chắc đã liên lạc với nhau, tụ tập lại cùng vượt qua khó khăn. Lúc ấy chúng tôi còn ngủ say sưa; mấy giờ sau thức dậy, họ cũng phải trải qua cơn hoảng loạn không kém gì các vị. Khi Người 32 ở Tây bán cầu đã tập hợp lại thành một nhóm, bên chúng tôi vẫn còn đang bàng hoàng đấy."
Nhìn Đông-Tây bắt đầu nổi lên tranh chấp, tổng thư ký Liên Hợp Quốc mỉm cười làm dịu bầu không khí: "Như vậy rất tốt mà. Mỗi bên đều có ưu thế riêng, bù đắp và bổ sung cho nhau, hợp tác ắt thành công."
Mặt thì treo nụ cười chiếu lệ, nhưng chẳng biết trong lòng mấy lãnh đạo đang ôm suy nghĩ gì.
Bất chợt, ai đó cất tiếng hỏi: "Không biết có vị nào trong số hai trăm quốc gia ở đây là Người 32 không?"
Thoắt cái, bầu không khí thình lình kỳ dị hẳn. Mọi người lập tức dồn sự chú ý vào ánh mắt và những biểu cảm vi mô của các gương mặt trên màn hình; hy vọng có thể nhìn ra thứ gì đó giữa các vị lãnh đạo này.
Đối với người đứng đầu một nước, việc có thể bước vào ngày 32 chỉ có hại chứ không có lợi. Nó chứng minh rằng họ đang sống đơn lẻ, bên cạnh không có vệ sĩ.
Nếu bị ám sát, vậy nhất định sẽ ảnh hưởng trầm trọng đến tình hình cả nước. Ít ai tin rằng một vị lãnh tụ vĩ đại của quốc gia lại đột ngột qua đời do tim ngừng đập. Nếu đảng cầm quyền không đưa ra một tuyên bố hợp lý, e rằng sẽ gây lo lắng và tức giận tập thể; đến lúc đó, không phải cứ phát động chiến tranh là có thể xoa dịu toàn dân. Nhưng bây giờ cả thế giới đang bị bao trùm bởi cái bóng của ngày 32, một khi cuộc chiến mở ra ắt không thể kiểm soát. Mặt khác, nếu nhà lãnh đạo bị bắt cóc, hơn nữa còn tham sống sợ chết, khuất phục trước bọn khủng bố, thì có lẽ người thực sự ra quyết định đã chuyển thành kẻ khác; còn cái vị tham gia hội nghị truyền hình lần này, chỉ là con rối bị kẻ đó thao túng trong ngày 32. Dưới tình huống này, vị lãnh đạo ấy chẳng khác nào một Trình Tư Tư bảy tuổi.
Thành quả duy nhất của hội nghị lần này đại khái là sự khẳng định của Thỏa thuận miễn trừ nhà khoa học trong ngày 32. Kế tiếp, những người có trách nhiệm liên quan từ nhiều quốc gia sẽ làm việc cùng nhau để thống nhất bộ quy tắc chi tiết, hoàn thiện thỏa thuận và sau đó chính thức ký kết nhằm đảm bảo an toàn cho các nhà khoa học trong ngày 32. Suy cho cùng, muốn tìm ra sự thật của nó thì lực lượng khoa học trên thế giới phải đoàn kết với nhau.
Tất cả các quốc gia đã đồng ý rằng, bất kể nhà khoa học mang quốc tịch nào mà đội ngũ của họ gặp được trong ngày 32, sẽ được hưởng quyền miễn trừ tuyệt đối sau khi xuất trình giấy chứng nhận; bên còn lại không được phép gây hại trong bất kỳ trường hợp nào. Nếu đối phương có những hành vi phản xã hội trái đạo đức nghiêm trọng, họ có thể khiếu nại với quốc gia mà nhà khoa học mang quốc tịch sau khi trở lại thế giới bình thường; và quốc gia đó, buộc phải xử lý nhà khoa học dưới sự công chứng của Liên Hợp Quốc.
Trong cuộc đàm phán chi tiết tiếp theo, người đứng đầu mỗi nước đã nghiến răng cố giành lấy những điều khoản có lợi nhất về mình.
Sẽ có vô số tranh cãi xoay quanh về cách xác định phạm vi nhà khoa học. Các chuyên gia vật lý, hóa học và sinh học nghiễm nhiên được xếp vào nhóm ấy; song còn y học, nhân chủng học và xã hội học thì sao?
Một quốc gia lập luận nên đưa các nhà siêu hình học vào, và bị các nước khác nhất trí bác bỏ. Người nọ tức xanh mặt, cứ lải nhải bên tai mọi người: "Các vị không nghĩ rằng bản chất ngày 32 rất siêu hình sao? Chúng ta lý giải nó trên quan điểm khoa học là chuyện rất đúng, nhưng cũng đâu cần chặt đứt con đường khác! Nhiều con đường mới nhiều hy vọng..."
Ngưỡng của các nhà khoa học cũng bị kéo theo. Số lượng Người 32 rất ít, hẳn nhiên là không thể đánh giá dựa theo tiêu chí hiện tại. Học vị tiến sĩ nằm trong diện an toàn, nhưng liệu có nên đưa trình độ thạc sĩ vào không? Còn bằng cử nhân, ắt hẳn phải loại từ "vòng gửi xe" chứ nhỉ?
Tuy nhiên, những quốc gia đang sử dụng tốp sinh viên đại học vào các mục đích khác nhau (trong ngày 32) đang ra sức hạ thấp ngưỡng: có quá ít Người 32, mà sinh viên đại học sở hữu bằng cấp chính quy đã là hàng hiếm có! Huấn luyện đặc biệt trong thế giới bình thường đã đủ cho họ hoàn thành nhiệm vụ thăm dò gian khổ trong thế giới ấy rồi.
Và nếu bằng cử nhân cũng được tính là "nhà khoa học", vậy lại phải tùy thuộc vào xếp hạng của trường. Có bao nhiêu trường đại học trên thế giới là phù hợp? Vậy nên, mỗi quốc gia đều muốn vẽ ranh giới dựa trên đội ngũ hiện có của mình.
Người phụ trách phương diện này của Hoa Quốc đang tìm mọi cách đưa Dịch A Lam vào. Dẫu ai cũng cho rằng chuyên gia máy tính chẳng phải nhà khoa học, mà là "khối u" đội lốt hacker trong ngày 32, nhưng Dịch A Lam chuyên về trí tuệ nhân tạo và người máy đấy! Cậu ấy còn lấy bằng thạc sĩ chính quy nữa! Người phụ trách Hoa Quốc đã lập luận rằng: Vào ngày 32, khi dân số cực kỳ thiếu hụt, trí tuệ nhân tạo có thể bù đắp phần nào cho sự thiếu hụt nhân sự; hơn nữa, trong các nghiên cứu phải giăng buồm ra biển hoặc những thí nghiệm nguy hiểm, người máy chính là một cánh tay phải đắc lực!
Mặc dù từ xưa đến nay, các hiệp định tương tự chỉ bảo vệ những quyền và lợi ích hợp pháp; song một khi đã không muốn tuân theo, ta luôn có thể tìm thấy kẽ hở trong thỏa thuận, hoặc đơn giản nhất, trực tiếp nhất là cứ phớt lờ chúng.
Tuy nhiên, xét đến những rủi ro và ẩn số đang tiềm tàng trong ngày 32, cũng như lo sợ cả thế giới bị kéo vào vũng lầy, với sự hỗ trợ từ các chính phủ khác nhau, Liên Hợp Quốc tuyên bố rằng sẽ tuyển dụng một số Người 32 nhằm thành lập Tổ điều tra. Đối với các cá nhân có hành vi vi phạm Thỏa thuận miễn trừ nhà khoa học trong ngày 32 sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, còn công bố sai phạm của họ trên toàn thế giới.
"Các vị, ngày 32 không thể bị xem nhẹ. Số phận của nhân loại ta đang treo trên đó!" Kết thúc hội nghị, tổng thư ký Liên Hợp Quốc gằn giọng nhấn mạnh.
Thế giới luôn biến động, và ngày 32 đóng vai trò như một chất xúc tác. Nếu nhân loại buộc phải chịu cảnh hỗn loạn, vậy thủ phạm chỉ có thể là ngày 32.
Trong một thế giới tồn tại vô vàn bất ngờ, có những ánh đèn neon lóe lên trong tiếng pháo, có những quả bóng gôn và viên đạn được bắn cùng lúc, có những đứa trẻ sơ sinh cất tiếng khóc chào đời, có người hóa kiếp thành bụi, có người buồn bã bỏ đi, Dịch A Lam tận hưởng sự yên lặng ấy mà chìm vào giấc ngủ. Nhưng đến nửa đêm, y bỗng cảm thấy gì đó và mở mắt ra: Vẫn thế, chiếc giường bên cạnh vẫn trống không như mọi khi.
Đứng dậy mở cửa phòng ngủ, Dịch A Lam trông thấy Châu Yến An đang ngồi trên sô pha phòng khách.
Anh đã về.
Ánh trăng vằng vặc ngoài khung cửa soi dáng hình anh lên mắt Dịch A Lam.
Châu Yến An nghiêng đầu nhìn y.
Y nên miêu tả ánh mắt anh như thế nào nhỉ?
Nó khiến cho Dịch A Lam cảm tưởng rằng mình đang soi đèn pin vào một vũng nước giữa màn đêm; từng giọt mưa tí tách rơi xuống, loang trên mặt nước mãi không ngừng.
Châu Yến An hỏi: "Tôi làm ồn cậu à?"
Dịch A Lam lắc đầu.
Điền Lộ rốt cuộc vẫn đồng ý yêu cầu của Nhuế Đào.
Nhuế Đào mừng húm, còn ngỏ ý nhờ Điền Lộ mời thân chủ (có thể vào ngày 32) của mình gia nhập Những người nhặt rác. Hắn hy vọng quy mô Những người nhặt rác không ngừng bành trướng, đến mức bao phủ cả một vùng rộng lớn. Hắn muốn đưa dịch vụ cung cấp tiêu hủy đến nhiều người hơn, đồng thời hình thành một tổ chức đáng tin cậy vừa có thể tự bảo vệ mình, vừa cùng chống lại những rủi ro chưa biết trong ngày 32.
Cúp điện thoại, Điền Lộ ngồi trầm ngâm hồi lâu. Anh đột nhiên cảm thấy phòng tham vấn trị liệu vô cùng ấm áp dễ chịu mà mình đang ở thật đỗi kỳ lạ, thể như có bóng ma vô hình lơ lửng trong không gian khác, đang nhìn chòng chọc vào anh.
Tất thảy những hiểu biết của anh về ngày 32 đều đến từ lời chia sẻ của hai thân chủ, bao gồm Dịch A Lam. Anh chẳng biết liệu hai người có bỏ sót, phóng đại hay xuyên tạc khi đang căng thẳng hay không, thành thử anh chỉ trích ra những mô tả giống nhau, và nỗ lực dựng nên một thế giới 32 chân thực nhất có thể.
Và rồi, anh bỗng dưng rùng mình.
Ngày 32 quá đáng sợ. Không chỉ cái chưa biết mới đáng sợ, mà phần đã biết còn đáng sợ hơn.
Đối với lời đề nghị sau cùng của Nhuế Đào, Điền Lộ quyết định tảng lờ nó sau một hồi đắn đo.
Nhưng, Điền Lộ vẫn thử gọi cho Dịch A Lam theo số điện thoại đã lưu trong danh bạ.
Anh nhớ Dịch A Lam từng nói, rằng đã gặp một người tên Châu Yến An trong ngày 32; người nọ dùng súng thành thạo, hình như còn từng nhập ngũ. Điền Lộ khi đó đã nhận xét gì nhỉ? À, anh phán Châu Yến An là "biểu tượng nam tính hoàn hảo". Nghĩ tới đây, Điền Lộ bỗng nhiên thấy ngường ngượng. Nhưng dẫu sao, theo lời nói của Dịch A Lam, Châu Yến An hẳn là một "nhân vật chính diện" và đứng về phía chính phủ.
Phương thức liên lạc ban đầu của Dịch A Lam vẫn được giữ lại, Tổ công tác khẩn cấp không buộc y phải tiến tới cảnh giới "biến mất hoàn toàn, cách ly hồng trần". Chẳng qua, Trần Nhữ Minh đã bảo Bộ An toàn Thông tin thiết lập các kênh liên lạc khác nhau của Dịch A Lam ở cùng một vị trí ảo. Có nghĩa là, ngay cả khi ai đấy muốn lần theo tín hiệu mạng hoặc điện thoại di động cũng sẽ không tìm thấy Dịch A Lam; trái lại, còn báo động cho nhân viên dưới trướng Trần Nhữ Minh.
Vì thế, Dịch A Lam rất hiển nhiên nhận được cuộc gọi từ nhà tâm lý Điền Lộ.
Điền Lộ kể tóm tắt về Những người nhặt rác và đàn anh Nhuế Đào, đồng thời ngỏ lời mời Dịch A Lam gia nhập tổ chức.
Dịch A Lam từ chối đúng như dự đoán. Điền Lộ biết, rằng Dịch A Lam không thiếu tiền cũng như chẳng tham tiền.
Sau rốt, Điền Lộ bảo: "Nếu đổi ý, em có thể liên hệ lại với tôi. Đây là số của tôi. Nếu không có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ dùng số này."
Kết thúc cuộc gọi, Dịch A Lam vẫn còn hơi bất ngờ với Những người nhặt rác. Nghĩ đoạn, y liền báo cáo sự việc này với Trần Nhữ Minh. Trên thực tế, cuộc gọi giữa y và Điền Lộ đã bị theo dõi suốt thời gian thực. Trần Nhữ Minh biết ngọn nguồn, song hắn vẫn lấy làm vui mừng khi Dịch A Lam chủ động báo cáo trung thực như thế.
Giữa tháng Mười đang dần chuyển lạnh, đã năm tháng kể từ lần xuất hiện đầu tiên của ngày 32, rất nhiều chuyện đã và đang xảy ra bên ngoài thế giới của Dịch A Lam.
Tỉ dụ như, hội nghị quốc tế chính thức đầu tiên về ngày 32 được tổ chức dưới hình thức hội nghị truyền hình với sự chủ trì của Liên Hợp Quốc; các nhà lãnh đạo từ hai trăm quốc gia trên toàn thế giới đã dành thời gian tham gia, không ai được phép vắng mặt.
Tại thời điểm này, một số cường quốc đã làm tốt công cuộc chuẩn bị và thành lập những cơ quan chuyên biệt cho ngày 32. Các quốc gia láng giềng nhỏ lẻ khác cũng tìm hiểu về sự tồn tại của thế giới mới từ nhiều hình thức khác nhau, rồi dần dà ý thức được đây là một thảm họa toàn cầu. Rốt cuộc, họ cũng chịu gác Cái Tôi xuống đi thảo luận một cách bình tĩnh.
Mặc dù, cuộc hội nghị này vẫn đầy những lời móc mỉa.
Nhà lãnh đạo nước A đã tuyên bố trong bài phát biểu của mình: rằng quốc gia họ ở Tây bán cầu; và khi ngày 32 xuất hiện lần đầu tiên, (thời gian) bên họ đúng lúc hai giờ chiều – đó là thời gian làm việc trong tuần: trên thì có phủ tổng thống, dưới thì có phân xưởng nhà máy, tất cả vẫn đang hoạt động tại thời điểm này. Khi biến cố phát sinh, các Người 32 (để thuận tiện cho việc thảo luận, hội nghị đã gọi thống nhất những-người-có-thể-bước-vào ngày 32 là Người 32) đều vô cùng sợ hãi; đại bộ phận phương tiện giao thông đột ngột bị mất kiểm soát, khiến nhiều Người 32 tử vong tại chỗ mà không được sơ cứu hay điều trị kịp thời.
"Người 32 của chúng tôi thật nhỏ bé, thật tội nghiệp làm sao!" Nhà lãnh đạo (nước) A rưng rưng. "Quá nhiều thứ đang "trần như nhộng" và thiếu người bảo vệ, chúng tôi lo cho mình còn không nổi nữa là."
Ngay cả những nơi có hệ thống mạng bị cô lập vật lý, rất nhiều trường hợp bộ phận nhỏ kết nối với mạng bên ngoài vì tính chất công việc, đã để lại một kênh xâm nhập tuyệt vời cho bọn tin tặc trong ngày 32.
Không nghi ngờ gì nữa, ông ta đang nhắc "khéo" với mọi người có mặt: tuy rằng nước A rất ư hùng mạnh, nhưng thực sự chẳng còn sức làm nên trò trống gì trong ngày 32, thế nên làm ơn đừng dán mắt vào họ; chẳng qua, nghe đồn các quốc gia Đông bán cầu đang nghỉ ngơi trong lúc xảy ra sự cố, thiệt hại về mọi mặt tương đối thấp. Đặc biệt, ông ta còn ám chỉ Hoa Quốc lúc ấy đang hai giờ khuya, từ tinh thần đến sức khỏe đều được bảo toàn, thành ra hãy cẩn thận với người dân nơi đó. Tựu trung, ông ta ụp hẳn "cái nồi" này lên Đông bán cầu.
Kết thúc bài phát biểu của ông A, lãnh đạo quốc gia H ở Tây bán cầu – người chưa từng ừ hử tiếng nào trong vòng thảo luận đầu tiên về nguyên nhân của ngày 32, ra giọng điêu ngoa: "Mặc dù chưa biết thực hư, nhưng nếu giả thiết sự xuất hiện của ngày 32 liên quan đến yếu tố con người, thì sẽ đến từ Tây bán cầu hay Đông bán cầu?"
Một người khác hùa theo: "Dựa trên quy luật muôn đời, càng có lợi thì càng đáng nghi."
Lãnh đạo Hoa Quốc mỉm cười, đoạn thở dài vẻ nặng nề: "Chao ôi, chính vì nửa đêm, khi Người 32 chúng tôi thức dậy thì thế giới đã trôi qua mất bốn giờ đồng hồ, bỏ lỡ thời điểm tốt nhất để khám phá mọi thứ. Và trong bốn giờ vàng này, những người tỉnh táo đã có được bao nhiêu lợi thế chứ? Liệu họ có tìm thấy manh mối nào giải thích cho sự kiện này không? Hay biết đâu, đã có người nắm được bản chất của ngày 32 rồi? Tôi biết có camera ghi lại, nhưng thời gian trong thế giới ấy đã xáo trộn hoàn toàn. Làm sao mọi người có thể tin tưởng vào những video đó, chúng thực chất cũng là dữ liệu điện tử kia mà? Chỉ có "mắt thấy tai nghe" mới đáng tin cậy thôi. Ừm, tôi nói thật nhé. Đây là một sự kiện liên quan đến lợi ích tập thể, kính mong các vị đừng giấu giếm gì cả. Nếu có manh mối, hãy công khai cho toàn bộ thế giới. Mọi người sẽ chung tay giải quyết mối đe dọa này mà."
Đại diện nước B ở Đông bán cầu cũng bảo: "Có người tận mắt chứng kiến ngày 32 xảy ra, đây là thông tin đáng quý cỡ nào chứ! Hơn nữa, Người 32 ở Tây bán cầu chắc đã liên lạc với nhau, tụ tập lại cùng vượt qua khó khăn. Lúc ấy chúng tôi còn ngủ say sưa; mấy giờ sau thức dậy, họ cũng phải trải qua cơn hoảng loạn không kém gì các vị. Khi Người 32 ở Tây bán cầu đã tập hợp lại thành một nhóm, bên chúng tôi vẫn còn đang bàng hoàng đấy."
Nhìn Đông-Tây bắt đầu nổi lên tranh chấp, tổng thư ký Liên Hợp Quốc mỉm cười làm dịu bầu không khí: "Như vậy rất tốt mà. Mỗi bên đều có ưu thế riêng, bù đắp và bổ sung cho nhau, hợp tác ắt thành công."
Mặt thì treo nụ cười chiếu lệ, nhưng chẳng biết trong lòng mấy lãnh đạo đang ôm suy nghĩ gì.
Bất chợt, ai đó cất tiếng hỏi: "Không biết có vị nào trong số hai trăm quốc gia ở đây là Người 32 không?"
Thoắt cái, bầu không khí thình lình kỳ dị hẳn. Mọi người lập tức dồn sự chú ý vào ánh mắt và những biểu cảm vi mô của các gương mặt trên màn hình; hy vọng có thể nhìn ra thứ gì đó giữa các vị lãnh đạo này.
Đối với người đứng đầu một nước, việc có thể bước vào ngày 32 chỉ có hại chứ không có lợi. Nó chứng minh rằng họ đang sống đơn lẻ, bên cạnh không có vệ sĩ.
Nếu bị ám sát, vậy nhất định sẽ ảnh hưởng trầm trọng đến tình hình cả nước. Ít ai tin rằng một vị lãnh tụ vĩ đại của quốc gia lại đột ngột qua đời do tim ngừng đập. Nếu đảng cầm quyền không đưa ra một tuyên bố hợp lý, e rằng sẽ gây lo lắng và tức giận tập thể; đến lúc đó, không phải cứ phát động chiến tranh là có thể xoa dịu toàn dân. Nhưng bây giờ cả thế giới đang bị bao trùm bởi cái bóng của ngày 32, một khi cuộc chiến mở ra ắt không thể kiểm soát. Mặt khác, nếu nhà lãnh đạo bị bắt cóc, hơn nữa còn tham sống sợ chết, khuất phục trước bọn khủng bố, thì có lẽ người thực sự ra quyết định đã chuyển thành kẻ khác; còn cái vị tham gia hội nghị truyền hình lần này, chỉ là con rối bị kẻ đó thao túng trong ngày 32. Dưới tình huống này, vị lãnh đạo ấy chẳng khác nào một Trình Tư Tư bảy tuổi.
Thành quả duy nhất của hội nghị lần này đại khái là sự khẳng định của Thỏa thuận miễn trừ nhà khoa học trong ngày 32. Kế tiếp, những người có trách nhiệm liên quan từ nhiều quốc gia sẽ làm việc cùng nhau để thống nhất bộ quy tắc chi tiết, hoàn thiện thỏa thuận và sau đó chính thức ký kết nhằm đảm bảo an toàn cho các nhà khoa học trong ngày 32. Suy cho cùng, muốn tìm ra sự thật của nó thì lực lượng khoa học trên thế giới phải đoàn kết với nhau.
Tất cả các quốc gia đã đồng ý rằng, bất kể nhà khoa học mang quốc tịch nào mà đội ngũ của họ gặp được trong ngày 32, sẽ được hưởng quyền miễn trừ tuyệt đối sau khi xuất trình giấy chứng nhận; bên còn lại không được phép gây hại trong bất kỳ trường hợp nào. Nếu đối phương có những hành vi phản xã hội trái đạo đức nghiêm trọng, họ có thể khiếu nại với quốc gia mà nhà khoa học mang quốc tịch sau khi trở lại thế giới bình thường; và quốc gia đó, buộc phải xử lý nhà khoa học dưới sự công chứng của Liên Hợp Quốc.
Trong cuộc đàm phán chi tiết tiếp theo, người đứng đầu mỗi nước đã nghiến răng cố giành lấy những điều khoản có lợi nhất về mình.
Sẽ có vô số tranh cãi xoay quanh về cách xác định phạm vi nhà khoa học. Các chuyên gia vật lý, hóa học và sinh học nghiễm nhiên được xếp vào nhóm ấy; song còn y học, nhân chủng học và xã hội học thì sao?
Một quốc gia lập luận nên đưa các nhà siêu hình học vào, và bị các nước khác nhất trí bác bỏ. Người nọ tức xanh mặt, cứ lải nhải bên tai mọi người: "Các vị không nghĩ rằng bản chất ngày 32 rất siêu hình sao? Chúng ta lý giải nó trên quan điểm khoa học là chuyện rất đúng, nhưng cũng đâu cần chặt đứt con đường khác! Nhiều con đường mới nhiều hy vọng..."
Ngưỡng của các nhà khoa học cũng bị kéo theo. Số lượng Người 32 rất ít, hẳn nhiên là không thể đánh giá dựa theo tiêu chí hiện tại. Học vị tiến sĩ nằm trong diện an toàn, nhưng liệu có nên đưa trình độ thạc sĩ vào không? Còn bằng cử nhân, ắt hẳn phải loại từ "vòng gửi xe" chứ nhỉ?
Tuy nhiên, những quốc gia đang sử dụng tốp sinh viên đại học vào các mục đích khác nhau (trong ngày 32) đang ra sức hạ thấp ngưỡng: có quá ít Người 32, mà sinh viên đại học sở hữu bằng cấp chính quy đã là hàng hiếm có! Huấn luyện đặc biệt trong thế giới bình thường đã đủ cho họ hoàn thành nhiệm vụ thăm dò gian khổ trong thế giới ấy rồi.
Và nếu bằng cử nhân cũng được tính là "nhà khoa học", vậy lại phải tùy thuộc vào xếp hạng của trường. Có bao nhiêu trường đại học trên thế giới là phù hợp? Vậy nên, mỗi quốc gia đều muốn vẽ ranh giới dựa trên đội ngũ hiện có của mình.
Người phụ trách phương diện này của Hoa Quốc đang tìm mọi cách đưa Dịch A Lam vào. Dẫu ai cũng cho rằng chuyên gia máy tính chẳng phải nhà khoa học, mà là "khối u" đội lốt hacker trong ngày 32, nhưng Dịch A Lam chuyên về trí tuệ nhân tạo và người máy đấy! Cậu ấy còn lấy bằng thạc sĩ chính quy nữa! Người phụ trách Hoa Quốc đã lập luận rằng: Vào ngày 32, khi dân số cực kỳ thiếu hụt, trí tuệ nhân tạo có thể bù đắp phần nào cho sự thiếu hụt nhân sự; hơn nữa, trong các nghiên cứu phải giăng buồm ra biển hoặc những thí nghiệm nguy hiểm, người máy chính là một cánh tay phải đắc lực!
Mặc dù từ xưa đến nay, các hiệp định tương tự chỉ bảo vệ những quyền và lợi ích hợp pháp; song một khi đã không muốn tuân theo, ta luôn có thể tìm thấy kẽ hở trong thỏa thuận, hoặc đơn giản nhất, trực tiếp nhất là cứ phớt lờ chúng.
Tuy nhiên, xét đến những rủi ro và ẩn số đang tiềm tàng trong ngày 32, cũng như lo sợ cả thế giới bị kéo vào vũng lầy, với sự hỗ trợ từ các chính phủ khác nhau, Liên Hợp Quốc tuyên bố rằng sẽ tuyển dụng một số Người 32 nhằm thành lập Tổ điều tra. Đối với các cá nhân có hành vi vi phạm Thỏa thuận miễn trừ nhà khoa học trong ngày 32 sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, còn công bố sai phạm của họ trên toàn thế giới.
"Các vị, ngày 32 không thể bị xem nhẹ. Số phận của nhân loại ta đang treo trên đó!" Kết thúc hội nghị, tổng thư ký Liên Hợp Quốc gằn giọng nhấn mạnh.
Thế giới luôn biến động, và ngày 32 đóng vai trò như một chất xúc tác. Nếu nhân loại buộc phải chịu cảnh hỗn loạn, vậy thủ phạm chỉ có thể là ngày 32.
Trong một thế giới tồn tại vô vàn bất ngờ, có những ánh đèn neon lóe lên trong tiếng pháo, có những quả bóng gôn và viên đạn được bắn cùng lúc, có những đứa trẻ sơ sinh cất tiếng khóc chào đời, có người hóa kiếp thành bụi, có người buồn bã bỏ đi, Dịch A Lam tận hưởng sự yên lặng ấy mà chìm vào giấc ngủ. Nhưng đến nửa đêm, y bỗng cảm thấy gì đó và mở mắt ra: Vẫn thế, chiếc giường bên cạnh vẫn trống không như mọi khi.
Đứng dậy mở cửa phòng ngủ, Dịch A Lam trông thấy Châu Yến An đang ngồi trên sô pha phòng khách.
Anh đã về.
Ánh trăng vằng vặc ngoài khung cửa soi dáng hình anh lên mắt Dịch A Lam.
Châu Yến An nghiêng đầu nhìn y.
Y nên miêu tả ánh mắt anh như thế nào nhỉ?
Nó khiến cho Dịch A Lam cảm tưởng rằng mình đang soi đèn pin vào một vũng nước giữa màn đêm; từng giọt mưa tí tách rơi xuống, loang trên mặt nước mãi không ngừng.
Châu Yến An hỏi: "Tôi làm ồn cậu à?"
Dịch A Lam lắc đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất