Ngày 32

Chương 51

Trước Sau
ngày 32, hồi XXIII

Thoáng cái, từ căn phòng rực ánh đèn đến khu rừng rậm nguyên sinh tăm tối lạnh băng, hệt như sự dịch chuyển bí ẩn mà điện tử không thể bắt giữ.

Dịch A Lam đứng dưới bóng cây, vết sưng tấy nơi mắt cá truyền cơn đau nhức ra khắp tế bào. Y bắt đầu cảm thấy sự chênh lệch giữa hai thế giới càng ngày càng lớn: sau một thời gian nữa, thế giới bình thường phải khoác áo chống lạnh, còn ngày 32 lại bước vào một mùa hè oi ả.

Không có thời gian để mà ủy mị, Dịch A Lam quan sát các vì sao giữa khoảng trống trên ngọn cây, xác định phương hướng rồi đi về phía ngọn núi đã thống nhất.

Sau khi khảo sát ở thế giới thực, khoảng cách đường thẳng giữa y và Châu Yến An không xa lắm, chừng mười ki-lô-mét. Với tốc độ hành quân nhanh chóng của Châu Yến An, e rằng trong một hai giờ đã hoàn thành. Tuy nhiên, đường núi hiểm trở và thảm thực vật sum suê đã hạn chế phần nào tốc độ; ít nhất phải đến bình minh, hai người mới gặp nhau.

Cùng lúc đó, Lưu Kim Việt cũng xuất phát. Lão lôi bộ đồng phục cũ mèm ra, kiểu dáng và chất lượng đã lỗi thời song vẫn còn khá mới; vốn đã chẳng phong độ như trước, giờ mặc vào càng phóng đại thân hình ốm yếu mất cân đối của lão.

Bầu trời tối mịt.

Khi bước ra khỏi thung lũng hẹp, Dịch A Lam lờ mờ trông thấy ngọn núi mang hình thù độc đáo kia. Đến gần hơn, y tuồng như có thể nhận ra một bóng người trên sườn đồi thoai thoải. Là Châu Yến An ư? Sao anh đến sớm vậy?

Nơi đây cây cối thưa thớt, còn có dòng suối nhỏ – thoáng nhìn đã nhận ra dấu vết của dã thú giẫm đạp. Trước ngày 32, những con thú lớn thường từ trên núi xuống đây uống nước; đối với loài động vật nhỏ khác, đây có lẽ là nơi cấm kỵ. Khi Dịch A Lam bước lên con đường mà lũ dã thú từng mon men rồi đặt chân tới vùng đất bằng phẳng, bóng dáng trên đỉnh núi cũng trông thấy và vẫy tay chào y.

Dịch A Lam nhảy cẫng lên, vẫy tay đáp lại. Đoạn y lấy ống nhòm ra, dáng vẻ của Châu Yến An liền trở nên rõ ràng: dáng đứng cao thẳng, anh hẳn là không bị thương trong vụ va chạm vừa rồi.

Dịch A Lam hạnh phúc vô bờ, vừa cười to vừa vẫy tay lia lịa.

Châu Yến An không đợi y ngay chân núi hay xuống dưới đón, thảm thực vật ở khu vực thấp thoạt nhìn rậm rạp hơn, tầm mắt bị thu hẹp nên rất dễ dàng trượt ngã nếu không chú ý. Nhưng Châu Yến An vẫn đang nhìn Dịch A Lam. Dịch A Lam cũng cảm thấy ánh mắt của anh đang dõi theo mình. Dẫu có lúc đi vào rừng cây, và bị che khuất bởi tán lá trùng trùng điệp điệp, song Châu Yến An vẫn thu hết nhất cử nhất động của cái bóng thoắt ẩn thoắt hiện giữa khe hở qua kính viễn vọng, và cả những tia phản chiếu nhẹ hẫng trên những phiến lá bụi ven lối đi... Mọi chuyển động tinh tế này, tựa như những vỏ sò đẹp đẽ hiếm có nằm rải rác trên bờ biển, cũng là bằng chứng cho sự tồn tại của Dịch A Lam.

Và đương lúc tia nắng mặt trời xuyên qua từng tầng lá, Dịch A Lam rốt cuộc đã tới gần đỉnh núi.

Càng lên cao, thảm thực vật càng ít, đa số là đất đá lồi lõm.

Châu Yến An đến đón y.

Giữa rừng cây bạt ngàn buổi sớm, Dịch A Lam nhìn Châu Yến An nhảy xuống từ một tảng đá trên cao. Y nở nụ cười nhẹ nhõm, một cảm giác – có lẽ là cảm giác an toàn – cứ thế bao trùm y.

Châu Yến An: "Có mệt không?"

Dịch A Lam: "Anh có bị thương không?"

Châu Yến An lắc đầu.

Dịch A Lam thở ra, cười bảo: "Tôi cũng không sao."

Châu Yến An trước tiên khuỵu gối nhìn chân y; anh không đứng dậy, thay vào đó đưa lưng về phía Dịch A Lam. Anh vỗ lên vai mình: "Đoạn đường còn lại không dễ đi. Để tôi cõng cậu."

Dịch A Lam ngượng chín mặt: "Thôi. Tôi nặng..."

"Cậu nặng bao nhiêu?"

"Hơn sáu mươi kí."

"Gầy nhé." Châu Yến An cười. "Lúc trước huấn luyện hành quân mang vác nặng, thành tích tốt nhất của tôi có thể đạt tới cân nặng của cậu đó."

Dịch A Lam vẫn lúng ta lúng túng, Châu Yến An không còn cách nào khác ngoài việc dìu y đứng dậy. Chẳng qua, Dịch A Lam kiên trì hơn nhiều so với những gì anh tưởng tượng; ngay cả một chân không tiện, y vẫn leo núi đến nơi đến chốn.

Theo từng bước chân, dãy Thanh Vân dài vô tận dần hiện ra trong tầm mắt. Châu Yến An ra hiệu cho Dịch A Lam ngồi xuống, xem xét vết thương của y.

Mắt cá chân trái sưng vù, vùng da xung quanh tím bầm, dù gì Dịch A Lam cũng đã cuốc bộ hơn mười giờ đồng hồ. Châu Yến An bèn lấy thuốc mỡ trong áo chiến thuật thoa lên vết thương, rồi dùng kỹ thuật xoa bóp của trường quân đội để hoạt huyết, loại bỏ máu bầm.

E rằng hơi đau đây.

Châu Yến An nói với y: "Lúc cậu leo lên, mặt trời vừa ló dạng ở chân trời."

"Tiếc thật," Dịch A Lam mặt mày tái nhợt, khẽ mỉm cười. "Tôi không thấy được cảnh mặt trời mọc rồi."

"Không có gì đáng tiếc cả." Châu Yến An nói bằng giọng trầm thấp rất đỗi bình thường, nhưng thoạt nghe lại có vẻ khang khác. "Cậu có thể tưởng tượng rằng mặt trời nhô lên từ phía Đông, trước mặt cậu. Ngọn núi cao hơn một nghìn mét này tuy chắn rất nhiều tia nắng, nhưng mặt trời vẫn không ngừng lên cao, bóng tối thăm thẳm rút dần về sau. Nơi cậu muốn đi, bóng tối lui về. Và những nơi cậu bước đến, đều chầm chậm sáng lên."

Dịch A Lam nào còn tâm trí hình dung ra cảnh ấy, y chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập loạn xạ. Cơn đau từ mắt cá chân bùng lên thành ngọn lửa. Không thể đốt cháy y, nhưng lại khiến y tan thành làn khói. Khô nóng. Hư ảo. Y khát khao một ngọn gió, một cơn mưa, để ôm trọn lấy mình vào vòng tay lạnh giá.

Họng thắt lại, Dịch A Lam nói với tâm trạng không bút nào diễn tả được: "Anh giỏi ăn nói thế này, chắc thu hút không ít cô gái nhỉ."



Châu Yến An ngẩng đầu nhìn y: "Đa số thời gian, tôi không tiếp xúc với phái nữ."

Dịch A Lam thẫn thờ: "À."

Tiếng động của cánh quạt máy bay trực thăng làm náo loạn cả vùng núi an tĩnh.

Châu Yến An vừa quay đầu, đã trông thấy một điểm đen đang tới gần.

Đã đến thời gian họ thương lượng với nhau. Châu Yến An xỏ giày cho Dịch A Lam, dìu y đứng dậy.

Một lúc sau, Châu Yến An đột nhiên hỏi: "Cậu nhìn thấy Trình Tư Nguyên ở đâu?"

Dịch A Lam thoáng sửng sốt, đoạn vẽ một vòng tròn chỉ hướng mình đến: "Có lẽ đâu đó dưới những ngọn núi kia."

Đưa mắt nhìn về phía đó, Châu Yến An gật đầu không hỏi gì nữa.

Dịch A Lam nghiêng đầu nhìn anh. Y nhớ lại câu nói đấy, Châu Yến An chỉ là một người bình thường; y vốn không nên tham lam vô hạn những cảm xúc mà Châu Yến An mang lại cho mình.

Chẳng mấy chốc, chiếc trực thăng mà Lưu Kim Việt điều khiển đã bay tới phía trên đỉnh đầu họ; gió lớn thổi lay đám cỏ thưa thớt trên mặt đất, làm chúng đổ rạp vào những chỏm đá.

Lưu Kim Việt hạ thấp độ cao, thả một sợi dây thừng từ cửa trực thăng xuống.

Châu Yến An nói với Dịch A Lam: "Bây giờ, cậu thực sự cần tôi đưa lên rồi."

Dịch A Lam đành phải gật đầu, cúi người nằm lên lưng Châu Yến An.

"Ôm chặt tôi." Châu Yến An nói.

Dịch A Lam ôm chặt lấy anh.

Châu Yến An bám hai tay vào dây thừng, vừa nhanh chóng vừa vững vàng leo lên trực thăng.

Cabin không lớn, phía sau chất đống nhiều thứ.

"Ông mang theo mọi thứ chưa ạ?" Châu Yến An đặt Dịch A Lam vào trong cabin, đóng cửa rồi đổi vị trí với Lưu Kim Việt. Giờ, đến lượt anh điều khiển.

Lưu Kim Việt cười: "Rồi, cháu. Chúng ta chiến một trận thôi nào."

Chiếc trực thăng bay thẳng đến Trung tâm R&D.

Một giờ sau, họ nhìn thấy tòa nhà chính ở bìa rừng. Châu Yến An không vội hạ cánh xuống đường băng sân bay mà cẩn thận rà soát bằng máy dò và máy quét thân nhiệt; đến khi xác định xung quanh không có gì bất thường, anh mới hạ cánh xuống quảng trường đá granit trước sảnh tòa chính.

Kích thước khổng lồ của trực thăng có thể chặn đạn từ một số điểm bắn tỉa tốt nhất gần đó.

Châu Yến An dặn Dịch A Lam và Lưu Kim Việt đợi trong cabin. Anh xuống máy bay với khẩu súng hạng nhẹ, đảo mắt nhìn quanh rồi cất bước vào sảnh Trung tâm R&D.

Sau một đỗi, khi chắc chắn rằng bên trong không tồn tại nguy hiểm, anh trở lại trực thăng đón Dịch A Lam và lão, đồng thời nhận lấy chiếc ba-lô mà Dịch A Lam đưa qua.

Nhét một thứ hình chữ nhật khó hiểu luôn cầm trên tay vào túi áo vest chiến thuật, Dịch A Lam bước đến giữa hai người với một can chứa ít nhất hai lít chất lỏng màu lam. Lưu Kim Việt cũng cầm theo một khẩu súng hạng nhẹ ở phía sau.

Quá đỗi im lặng, chỉ có tiếng bước chân đều đều của ba người họ vang vọng khắp nơi. Ai cũng không dám thả lỏng cảnh giác; trong một tòa nhà lớn có cấu trúc phức tạp nằm sâu dưới đất và gần bìa rừng, họ cần phải hết sức cẩn trọng vì kẻ bí ẩn có thể đánh lén bất cứ lúc nào.

Châu Yến An đã thuộc nằm lòng cách thiết kế "mê cung" của Trung tâm R&D. Anh gần như khắc sâu bản vẽ xây dựng của nơi này vào từng tế bào; cộng thêm đợt huấn luyện vừa rồi, anh còn nhớ cả chức năng của từng căn phòng trong đây.

Họ đi từng bước đến phòng điều khiển chính khổng lồ ở tầng trệt – được chia thành nhiều phòng nhỏ, bao gồm phòng giám sát, phòng phân phối điện, phòng điều khiển hệ thống thông gió,... Nơi đây là chìa khóa để vận hành toàn bộ tòa nhà và cuộc sống của cán bộ-công nhân viên.

Phòng giám sát hẳn nhiên là mục tiêu phá hủy đầu tiên của tên nội gián, và y như rằng, họ không thể thông qua đó để nhìn thấy mặt mũi, cũng như xác nhận xem liệu hắn còn bên trong hay chăng. Dịch A Lam kiểm tra từ trên xuống dưới một lượt, cho rằng màn hình điện tử và các đường dây liên quan đã bị chặt đứt, song hệ thống giám sát bao phủ toàn khu vực công cộng của Trung tâm R&D hãy còn nguyên vẹn. Nó chứng minh, rằng tên gián điệp kia có cách khác theo dõi hành tung của ba người họ.

Châu Yến An đặt ba-lô xuống, lấy ra ba đồng phục bảo hộ và mặt nạ phòng độc. Hình dạng của chiếc mặt nạ hơi khác so với những kiểu dáng đang lưu hành bên ngoài, chẳng biết đây có phải là phát minh mới hay không.

Ba người thay đồng phục bảo hộ, đeo mặt nạ phòng độc và đến phòng điều khiển hệ thống thông gió – nơi mọi thiết bị đã hoàn thiện và vẫn hoạt động bình thường, kể cả camera giám sát trên trần nhà.

Dịch A Lam gật đầu với Châu Yến An.

Châu Yến An đặt can chứa xuống đất, nã súng một cách thô bạo vào bộ lọc không khí, phá hủy thiết bị lọc bên trong; sau đó, đổ chất lỏng màu lam vào màng lọc. Ngay khi mở nắp, dung dịch nhanh chóng bay hơi thành khí không màu, đi qua thiết bị lọc và lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong Trung tâm R&D bằng các đường ống thông hơi.

Dung dịch màu lam là trạng thái lỏng của các hóa chất có độc tính cao, một can chứa hai lít đủ cho Trung tâm R&D không tồn tại góc chết.



Là một nơi nghiên cứu phát triển vũ khí bí mật, nó có thể tự nhiên chuyển sang trạng thái phòng-chiến bất cứ lúc nào. Khi tòa nhà được xây dựng, kiến trúc sư đã tính đến tình huống kẻ địch sẽ thả vũ khí sinh-hóa học và phá hủy thiết bị lọc; do đó, lượng lớn máy dò được phân bố trong các ống thông gió, một khi phát hiện nồng độ vượt mức cho phép, thiết bị sẽ phát tín hiệu và tự động ngắt lưu thông không khí.

Tuy nhiên, Dịch A Lam đã xâm nhập vào mạng lưới hệ thống thông gió và vô hiệu hóa toàn bộ các máy đo lường.

Tất nhiên, điều này cũng nằm trong dự tính khi Trung tâm được xây dựng, thành ra có vài phòng an toàn trên mỗi tầng lầu, độc lập với hệ thống điều khiển chính. Nhân viên có thể ẩn náu trong đó và đóng cửa hút gió theo cách thủ công, sau đó dùng bình oxy hoặc thiết bị tái tạo oxy cỡ nhỏ để "chữa cháy" và chờ cứu hộ.

Nếu gián điệp vẫn còn ở Trung tâm R&D, hắn hoặc là ẩn nấp trong phòng an toàn, nhưng việc này chỉ có thể trì hoãn một thời gian, nhóm ba người Châu Yến An rồi sẽ kiểm tra từng tầng một và tìm thấy hắn; hoặc hắn cũng đang tìm một bộ mặt nạ phòng độc, song nếu được dịp nhìn thấy anh, hắn sẽ biết rằng mặt nạ phòng độc của họ khác với cái ở đây – có lẽ loại thông thường không có tác dụng đối với dung dịch màu lam mà Châu Yến An mang theo.

Mặc dù vũ khí sinh hóa bị quốc tế lên án mạnh mẽ nhưng cũng giống với vũ khí hạt nhân, có thể kiên quyết không sử dụng, song nhất định phải nghiên cứu, ai biết quốc gia nào có đột phá về phương diện này. Dù sao đây chỉ là Trung tâm nghiên cứu phát triển vũ khí Không quân, chẳng dây mơ rễ má gì với lĩnh vực sinh hóa, không kịp cập nhật phát minh mới âu cũng là chuyện dễ hiểu.

Và nếu tên gián điệp không muốn mạo hiểm, đã đến lúc hắn phải hành động.

Quả nhiên. Năm phút sau, một giọng nam máy móc cất lên: "Bấm phím 1 để nói chuyện với tao."

Nguồn phát ra âm thanh là một chiếc bộ đàm.

Châu Yến An bước tới, cầm bộ đàm nhấn nút số 1.

Máy lập tức chuyển sang kênh được cài đặt sẵn.

Đối phương hẳn là dùng thiết bị đổi giọng, tiếng nói của hắn vừa cứng ngắc vừa lạnh căm: "Mày thả cái gì vào?"

Châu Yến An nhìn camera, như thể đối mặt trực diện với hắn: "Tao không biết. Tao chỉ biết độc tính nó cao."

"Mặt nạ phòng độc ở đây dùng được không?"

"Tao cũng không biết. Mày thử xem."

Đối phương im bặt, mãi một lúc mới nói: "Bọn mày còn quan tâm đến Trình Tư Tư không?"

Châu Yến An: "Còn."

"Vậy được." Hắn cười hờ hững. "Tao tặng mày Trình Tư Tư. Đổi lại, mày phải đưa cho tao bộ mặt nạ phòng độc giống của mày, đồng thời nói cho tao biết bí mật lớn nhất của Trung tâm R&D."

"Bí mật gì?"

"Đừng giả ngu với tao. Kế hoạch S."

Ba người đưa mắt nhìn nhau, đối phương quả tình đến vì Kế hoạch S.

Châu Yến An nói: "Tao không biết nội dung cụ thể của Kế hoạch S."

"Lừa ai thế." Hắn mỉa mai.

"Tao không nói dối. Tao không biết thật." Châu Yến An nói. "Nhưng bạn tao biết. Chính xác mà nói, cậu ấy có cơ hội biết. Cậu ấy có thể xâm nhập vào hệ thống mạng của Kế hoạch S."

"Được, vậy để bạn mày nói tao nghe." Hắn có lẽ đã trông thấy cách Dịch A Lam hack hệ thống thông gió và vô hiệu hóa máy dò.

"Nhưng bên tao phải gặp Trình Tư Tư đã."

"Rồi mày sẽ gặp."

"Nếu không nhìn thấy Trình Tư Tư, bên tao sẽ không giao dịch với mày."

"Trình Tư Tư ở nơi khác. Người của tao không biết lái máy bay, e rằng trong thời gian ngắn không thể đưa nó tới đây."

Châu Yến An nói: "Vậy cho tao biết địa chỉ, tao đón cô bé. Bạn tao sẽ ở đây."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó, khi xác nhận rằng tao đã nhận được Trình Tư Tư, cậu ấy sẽ cho mày biết chi tiết Kế hoạch S."

"Nếu bạn mày từ chối?"

"Không. Sự an toàn của cậu ấy nằm trong tay mày. Mày chỉ đổi con tin từ Trình Tư Tư sang cậu ấy. Mày không mất gì cả."

Hết chương 51

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau