Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Chương 3

Trước Sau
“Meo meo~ ”

Dao Quang vỗ vỗ cánh tay Trì Hử, duỗi móng mèo chỉ về phía cánh gà om coca, giò heo hầm nấm, tôm viên chiên xù trên bàn cơm. Đến khi tự chủ hiểu ý gắp hết những thứ mèo thích vào bát, pi sà mới mỹ mãn bắt đầu hưởng dụng.

Ban đầu, đồ ăn của Dao Quang vẫn là thức ăn cho mèo, nhưng chưa ăn được hai miếng nó liền nhắm đến đồ ăn của cả nhà. Mọi người không cho nó ăn, nó càng muốn ăn, công khai ăn không được thì vụng trộm ăn. Khi một con mèo quyết định làm trộm, thật sự là xuất quỷ nhập thần, khó lòng phòng bị.

May mà mỗi lần đi kiểm tra, sức khỏe của pi sà vẫn tốt đến không thể tốt hơn. Bác sĩ thú y còn giỡn, thể chất Dao Quang hơn xa tiêu chuẩn của loài mèo, còn khỏe hơn trâu =))))

Dần dà, thức ăn của Dao Quang có phạm vi ngày càng rộng, nói đơn giản là, nó muốn ăn thế nào thì ăn.

‘Crộp! Crộp!’

Hai chi trước dựng thẳng chân gà lên, Dao Quang cắn từng miếng từng miếng giòn tan như nhai đá. Cứ món nào có xương, nó đều thích cho cả thịt lẫn xương vào mồm, nhai rau ráu.

Lâm Mỹ Trân ngồi đối diện càm xem càng sợ. Ông cụ khen con mèo này có linh tính, bà thấy có mà tà tính ấy!

Năm đó Trì Hử bị bắt cóc, một tên trong bọn cướp từng đi trộm mộ, để đề phòng con tin bị tìm ra, chúng quyết định giấu người trong một ngôi mộ cổ.

Ngẫm lại xem, lúc Trì Hử được tìm thấy ở nơi đó, con mèo trắng đã nằm trong ngực của thằng bé. Có trời mới biết con mèo này là từ đâu tới, mộ và mèo, nghe mà rợn hết cả người.

Cho đến nay, Lâm Mỹ Trân vẫn không thể nào quên cặp mắt xanh lập lòe trong đêm tối, con ngươi lạnh lẽo nhìn mình chằm chằm.

Dao Quang khoan khoái lăn một miếng tôm viên chiên, bỗng cảm giác có một tầm mắt ác ý rơi trên người mình. Ngẩng đầu nhìn lên, nếu ánh mắt của Trì Minh ngồi đối diện có thể giết người, có lẽ giờ pi sà đã bị lột da mèo rồi.

Đáng tiếc, có nhìn nữa nhìn mãi cũng chả có tác dụng gì, bại tướng dưới tay mà thôi~ Dao Quang mặc kệ cậu ta, tiếp tục chiến đấu với đồ ăn.

Trì Minh được Trì Thạc Thành và Mỹ Trân vô cùng cưng chiều, trước mặt người lớn thì hay khoe khoang, đối với anh chị thì ỷ tuổi còn nhỏ mà ngang bướng. Trì Hử không thèm so đo, Quý Thung là anh ruột vẫn luôn nhường nhịn, Trì Tiểu Lộ và Trì Hiểu Nhị thì thân phận kém hơn, sẽ không cứng đối cứng với cậu ta, thành ra lại càng khiến Trì Minh tự cho mình là đúng. Kỳ thật, cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ, khôn nhà dại chợ mà thôi, nếu thật sự phải đối đầu với ai đó, bản thân cậu ta sẽ là bên bị rối trận đầu tiên.

Trì Hử dùng khăn ăn lau móng vuốt dính dầu mỡ cho bệ hạ nhà mình, ôn hoà nhìn Trì Minh, hỏi: “Trì Minh, không mau ăn cơm đi, sao cứ nhìn chằm chằm Dao Quang vậy?”

Dưới cái nhìn chăm chú của cả nhà, Trì Minh với không ít tiền án vội vàng lắc đầu, thấy khuôn mặt sung sướng khi người gặp họa của Trì Hiểu Nhị ở đối diện thì thẹn quá thành giận, già mồm: “Một con mèo già thì có cái gì để nhìn! Không chừng một ngày nào đó…”

“Được rồi được rồi, cái thằng bé này, tính tình cứ luôn hấp tấp nóng nảy, không biết lựa lời mà nói như vậy đấy.” Lâm Mỹ Trân nhanh chóng hoà giải: “Minh Minh vẫn luôn vì chuyện lúc nhỏ không hiểu chuyện mà áy náy, nhưng lại ngại nói ra miệng nên giờ mới làm mình làm mẩy thôi, đều tại dì và Trạc Thành chiều hư nó. Duyên Niên, con là người lớn, đừng chấp nhặt trẻ con.”

Duyên Niên là tên tự ông ngoại đặt cho Trì Hử, hy vọng anh sống lâu trăm tuổi. Từ khi lấy cái tên này, mọi người đều rất thức thời, thường gọi anh là Duyên Niên.

Quý Thung ngồi một bên nhìn em trai vì một câu của anh cả mà sợ không dám hé răng, mẹ thì căng thẳng hồi hộp, lo lắng nắm chặt tay.

Từ khi hắn hiểu chuyện thì đã vậy, cho tới nay, vì lợi ích toàn cục, mẹ vẫn luôn khúm núm nhún nhường trước anh hai, còn dặn hắn phải luôn vâng lời, chuyện gì cũng phải nhịn, trăm ngàn lần không được làm mất lòng anh hai….

Người anh trai ưu tú, luôn được khen ngợi và là người thừa kế gia tộc. Còn Quý Thung luôn theo sau anh thì sao, một đứa con riêng với cái danh con nuôi, đến họ cũng chẳng có liên quan gì với nhà họ Trì, quãng đường trưởng thành luôn bị vây trong những ánh mắt khinh miệt trào phúng.



Tự ti, ghen tỵ, không cam lòng, phẫn nộ, trong lơ đãng vẫn luôn gặm nhấm trái tim hắn, mặc cho lý trí nói rằng không nên…

#

Hôm sau, trời nắng chói chang.

Ngoài ban công rộng mở, cái con chuyên hò hét lại bắt đầu hát.

“Hoa ~ rơi ~ khắp trời ~ dưới ~ ánh trăng, cầm ~ một ly ~ tiến lên ~ phượng đài ~ “

Bị đánh nhiều lần như vậy, vẹt Bằng Bằng vẫn không chút hoài nghi về khả năng ca hát của mình, nó vẫn tràn đầy tự tin như trước – không phải là do nó hát không hay nên bị đánh, là tại nó chọn bài không hợp với gu của Miêu bệ hạ thôi!

Vẹt ta bất đắc dĩ lấy cánh che mặt, aizz, Miêu bệ hạ khó tính quá, thiệt là xoi mói~

Vì thế, vào một buổi sáng sớm, Bằng Bằng tốt tính không giận dỗi, càng đánh càng hăng quyết định thử sức với một ca khúc có độ khó cao!

Vở kịch Quảng Đông – “Đế nữ hoa” phiên bản vẹt vô cùng kệch cỡm cổ quái ra đời từ đó. Vừa cất lời, mọi người trong phạm vi trăm mét đương ngủ say như chết cũng phải tỉnh.

Trong phòng ngủ, mèo trắng dựa vào gối lớn trên đầu giường mở mắt, duỗi thắt lưng làm nóng cơ thể, chuẩn bị đi ra làm thịt con vẹt ngu si dạy mãi không sửa ngoài kia.

Đang định xuống giường, Trì Hử bị đánh thức vội vàng túm mèo trắng về, lăn tròn ôm vào ngực.

Con ngươi màu đen trầm tĩnh đối diện cặp mắt kim lục đương nóng nảy, nhiều năm sớm tối ở chung, Trì Hử có thể dễ dàng đọc hiểu cảm xúc của Miêu bệ hạ nhà mình trong con mắt xanh vàng đó, khẽ khàng trấn an: “Đừng lo sẽ ảnh hưởng đến tôi, gần đây tôi ngủ rất ngon. Tỉnh dậy cả người ấm áp, sảng khoái. Bây giờ rời giường là vừa khéo, có lẽ chúng ta nên ra ngoài chạy bộ một lúc^^”

Nghe anh nói vậy, Dao Quang đắc ý kêu “meo meo~”.

Meo xong lại thấy không đúng, ảo nảo “grào grào” hai tiếng bổ cứu. Móng mèo đánh lên gối, thật bi ai, làm mèo đã lâu, tự nhiên thành quen, tự bản thân cũng cảm thấy “meo meo” dễ nghe hơn… T^T

“Dao Quang, ngài lại giúp tôi đúng không.” Trì Hử khẳng định.

Từ lần đầu gặp gỡ, phương thức lên sân khấu của mèo trắng đã không khoa học. Mà anh lúc ấy còn nhỏ, trong đầu ngập tràn những ý tưởng kỳ quái, thân thể suy yếu, tinh thần thì tuyệt vọng. Anh như người chết đuối vớ được cọc, cố chấp tin rằng con mèo nhỏ xuất hiện từ trong hư không, trên người tản ra ánh sáng nhàn nhạt trong bóng đêm, là đến để làm bạn với mình.

Sau nhiều lần bệnh tình chuyển biến xấu, khi anh cho rằng bản thân sắp không chống đỡ nổi, năng lượng kỳ dị trên người Dao Quang sẽ truyền sang cho anh, như một phép màu, xua tan đau đớn và lạnh giá, đưa hơi ấm chảy vào cơ thể, một lần nữa giữ lại mạng sống cho anh.

Các bác sĩ hết sức khó hiểu, tại sao đại thiếu gia nhà họ Trì với một thân thể hư nhược, mỗi lần tính mạng sắp thành một đường thẳng (điện tim đồ thẳng tưng = chết ấy), lại đột nhiên chuyển biến tốt. Ngoài dự đoán của bọn họ, anh không chỉ sống quá hai mươi tuổi, mà như một kỳ tích, bệnh tình càng ngày càng chuyển biến tốt hơn… Thực sự quá khó hiểu!

Ngồi dậy, Trì Hử thuần thục cầm móng mèo lật bụng lông lên trời, dí sát vào nghiên cứu: “Dao Quang, ngài có thể khống chế được sức mạnh của bản thân không?”

Động tác phản kháng của mèo trắng cũng khá thành thạo, cái đuôi quất vào mặt tự chủ, xoay người nhảy lên, sau đó làm thế “chó dữ xông tới”…, khụ, không phải, là “mãnh hổ xuống núi”, phi lên phía trước.

Sức bật của Miêu bệ hạ thật sự có thể ‘ngạo thị quần miêu’ (biến tấu của ngạo thị quần hùng =)))), thành công đẩy ngã tự chủ, vô cùng bá khí dẫm lên ngực tự chủ, con ngươi màu kim lục tỏ ý: “Cũng biết hàng đấy”.

Năng lực đầu tiên của chủng tộc Dao Quang là trị liệu.



Trước kia đến giống loài của mình còn nhầm lẫn, nhận thức tồn tại nhiều trở ngại, cho nên lần nào cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn tự chủ phát bệnh, gấp đến độ năng lượng tự động bộc phát mới miễn cưỡng giữ lại mạng sống cho cậu. Mà năng lượng bộc phát trong lúc xúc động lại không dễ khống chế, quả thực lãng phí.

Bây giờ thì khác, nó có thể biến bị động thành chủ động. Tiếc là nguồn năng lượng có thể hấp thu quá ít, năng lực trời phú dù muốn cũng chỉ có thể mỗi ngày cải thiện một chút, dùng phương thức ‘tế thủy trường lưu’(suối nhỏ chảy dài) để hồi phục.

Nhưng dù sao đó cũng là chuyện tốt. Dao Quang khoái trá vẫy đuôi.

Tâm tình tốt đẹp, dưới móng vuốt là thân thể người sống ấm áp, da thịt bóng loáng co dãn đàn hồi, xúc cảm tuyệt vời khiến Miêu bệ hạ nằm sấp xuống, quê mùa kêu ‘meo meo’.

… … … Chờ đến khi ý thức được hành động của mình, mèo trắng ưu thương quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ…. Tạm biệt, giống loài cao quý của trẫm… T^T

Ngoài ban công, con vẹt vẫn tiếp tục khúc ca như oan hồn đòi mạng của mình, “Thật lòng hy vọng có thể cùng hợp táng, cho uyên ương kề cận bên nhau, trên hoàng tuyền xây lại căn phòng mới, địa phủ âm ty không còn cô đơn~ “

Để trút giận cho mọi người, Miêu bệ hạ quyết định sẽ ra ngoài đập cho nó một trận!

Trì đại thiếu ôm lấy mèo trắng, đứng dậy đi vào phòng tắm, “Nể mặt ông nội, hai ngày tới mình tha thứ cho con chim mất não kia nhé. Hôm qua đuôi Bằng Bằng bị trụi một mảng, cụ đau lòng lắm. Mặt khác, Dao Quang bệ hạ, ngài cần được phục vụ đặc biệt, đánh răng thôi.”

Miêu bệ hạ giãy chết: … Hỏi thế gian, sao trên đời lại tồn tại loại phục vụ tàn ác như thế!

#

Vị trí khu nhà chính của Trì gia hơi xa xôi hẻo lánh một chút, dù cảnh sắc nơi đây tươi mát đẹp đẽ nhưng không có nhiều người tới thăm.

Năm đó ông nội Trì quyết định chi một khoản lớn để mua đất, xây cầu, làm đường, dựng nhà ở chỗ này, chủ yếu là vì cháu trai cả Trì Hử. Bởi cụ tin tưởng thầy phong thủy, cho rằng nơi đây tràn đầy sinh cơ, là một phúc địa, con cháu bình an, gia tộc thịnh vượng. Dù sao giá đất lúc ấy cũng rẻ, thủ tục đơn giản, ông cụ quyết định trở thành phú hào địa chủ, mua luôn!

Không thể không nói, thầy phong thủy kia cũng có chút năng lực, mắt nhìn đất khá tinh, chuẩn, độc, hàng thật giá thật, một chữ đáng giá ngàn vàng.

Khi mức sống tăng lên, ngày càng có nhiều người coi sắc xanh và thiên nhiên là xu hướng. Mấy năm gần đây, du lịch sinh thái rất phát triển, thực phẩm, nhà ở sinh thái cũng được khai thác.

Phong cảnh quanh khu vực suối nước nóng rất đẹp, không khí trong lành, mà sau khi quy hoạch đô thị, giao thông lại càng thuận tiện, khuyết điểm xa xôi hẻo lánh ban đầu đang được khắc phục mỗi ngày, trở thành miếng bánh béo bở, kéo theo giá đất nhà họ Trì cũng tăng lên không ngừng.

Nghe nói quanh khu suối nước nóng có thiên thạch…

Nghe nói thường xuyên uống nước suối sẽ tăng cường sức đề kháng, chống lão hóa….

Lại nghe nói, từ khe suối đi sâu vào, có một con suối tiên thần bí, tìm được sẽ có cơ hội thay da đổi thịt…

Đủ loại tin tức thật giả lẫn lộn, càng đồn càng mông lung, khiến mọi người càng thêm mơ hồ.

Ăn xong bữa sáng, Trì đại thiếu phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình đến công ty làm việc, Miêu bệ hạ phụ trách tiêu tiền, khụ, phụ trách ăn uống chơi bời phơi nắng tản bộ, nhảy lên tường vây sau nhà, xuyên qua hàng cây bên đường, sử dụng tuyệt kỹ của loài mèo, dùng khoảng cách ngắn nhất đi về phía vách núi.

Đi thẳng theo hướng đông, xuất hiện vài khu biệt thự được xây dựng mấy năm gần đây, xa một chút là vườn sinh thái, nhà nghỉ, khách sạn, các khu nghỉ dưỡng, các câu lạc bộ, hội nhóm thể thao ngoài trời… Xa thêm chút nữa là đỉnh núi gần thôn Nguyệt Tuyền, ở đó có vài trang trại lớn nhỏ… Có rất nhiều điều mới mẻ cho Miêu bệ hạ khám phá.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau