Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ
Chương 34
Liên tiếp vài ngày sau đó Miêu bệ hạ đều canh giữ bên bờ suối, mỗi khi thấy có ánh sáng lay động là lại nhảy xuống tìm kiếm.
Từ những tia sáng mỏng manh khi có khi không to dần thành con cá nhỏ, sau đó là từng đàn cá ngũ sắc tung tăng bơi lội, khiến dòng suối trở nên rực rỡ như ánh bình minh.
Sau khi quan sát tỉ mỉ, khụ, đương nhiên, phương pháp quan sát rõ ràng nhất chính là trực tiếp vớt lên một con… Cuối cùng Dao Quang cũng có đáp án, những con ‘cá’ màu sắc rực rỡ mà bầy khỉ hình dung thật ra không phải là cá, mà là ánh sáng mộng ảo tản ra từ những khối năng lượng đang ngưng kết. Chẳng qua trong loại năng lượng này như ẩn chứa một ‘sức sống’ đặc biệt nào đó, khiến ‘cá nhỏ’ như có sinh mệnh, linh động di chuyển dưới làn nước, vây cá, vẩy cá đều rất rõ ràng, trông y như thật, khó trách bầy khỉ tưởng lầm là cá sống.
Năng lượng!
Năng lượng nguyên chất và phồn thịnh!
Thứ mà bầy khỉ tránh còn không kịp lại là đồ đại bổ đối với Miêu bệ hạ. Sâu thẳm trong thân thể như đang gao thét rằng loại “cá” này rất quan trọng với nó. Nếu ánh mắt có thể biến hình, giờ phút này 2 con ngươi của Miêu bệ hạ hẳn sẽ biến thành 2 con cá.
Đáng tiếc, bầy cá ngũ sắc mới chỉ dài 10cm, vẫn bé hơn nhiều so với mô tả về đàn cá dài như cánh tay của bầy khỉ, Miêu bệ hạ lặng im thu lại móng vuốt vừa bắn ra. Năng lượng này đột nhiên xuất hiện, tìm không ra ngọn nguồn, vậy chỉ có thể kiên nhẫn đợi bầy cá lớn lên thôi.
Bầy khỉ cũng thật xui xẻo, rành rành bao đời nay sống bên thứ tốt, nhưng vì áp dụng sai phương pháp, cuối cùng lại để mèo Dao Quang vớ bở. Nhưng có thể thông cảm cho chúng nó, vì sự cường đại của giống loài, rất nhiều loài động vật cũng sẽ hành động như vậy, phát hiện thứ gì mới mà chúng không biết, thông thường sẽ cử ra một vài cá thể già yếu trong bầy đi thử nghiệm, mà loại năng lượng kì dị có thể ngưng tụ thành những con cá ngũ sắc như thế này, lại không phải là thứ mà kẻ yếu có thể thừa nhận.
Cá ngũ sắc dưới suối rất thông minh, đối mặt với bầy khỉ thì chúng nó hiên ngang bơi qua bơi lại, nhưng đổi thành Miêu bệ hạ thì lại khác, giờ cứ mỗi lần Miêu bệ hạ xuất hiện, chúng sẽ trốn đông trốn tây, nhất quyết không bơi ra, tuy rằng điều này chẳng có xíu xiu tác dụng với Miêu bệ hạ có thể lặn xuống nước.
Kết thúc một ngày chơi đùa trong rừng già, mèo Dao Quang tiếp tục về nhà bằng con đường không bình thường, nhảy thẳng từ cây hòe già lên ban công. Cũng dễ hiểu thôi, Miêu bệ hạ sẽ không thích có nhiều người chiêm ngưỡng phong thái hơi, ờm, hoang dã của nó, đó là đương nhiên.
Trong phòng thay đồ, Trì Hử đứng trước gương thử lễ phục cho bữa tiệc tối bỗng quay đầu, vừa lúc Miêu bệ hạ đang lần theo mùi của anh tìm đến. Bốn mắt nhìn nhau…
Thật sự quá chênh lệch! Một bên thì áo mũ chỉnh tề, đá quý nơi tay áo lấp lánh rực rỡ theo mỗi động tác của người mặc, còn một bên y như con mèo hoang bẩn đến không nhìn ra được màu lông gốc…
Mèo Dao Quang vô cùng nhập vai, nhanh chóng lảo đảo bước 2 bước, yếu ớt kêu ‘meo meo~’, run rẩy ngã xuống bên tường. Mô tả hết sức chân thật hình ảnh chú mèo hoang đáng thương sắp chết vì đói.
Giày da bóng loáng xuất hiện trước mắt mèo hoang, thiếu gia ‘cao quý thiện lượng’ đang chuẩn bị đi dự tiệc thoáng dừng lại, cuối cùng anh vẫn ngồi xuống, ngón tay thon dài trắng nõn đặt trước mũi mèo hoang, giọng nói mềm mại dịu dàng vang lên: “Thật là một chú mèo… đáng thương.”
“Meo meo~”
Mèo hoang nịnh nọt liếm đầu ngón tay chàng trai đột nhiên xuất hiện như ‘thiên thần giáng thế’, trong con ngươi màu kim lục tràn đầy quyến luyến~
Chiêu này vừa ra, Trì đại thiếu chỉ còn nước đầu hàng, cởi áo khoác bọc lấy Miêu bệ hạ đi vào phòng tắm, bất đắc dĩ xoa đầu mèo, “Mèo bẩn.”
#
Tiệc sinh nhật của gia chủ nhà họ Đường – Đường Bân.
Trì Hử đến hơi muộn.
Hai vợ chồng Trì Thạc Thành và Lâm Mỹ Trân đã đến được một lúc, đang chuyện trò vui vẻ với vợ chồng Đường Bân, Văn Tích Nguyệt và vài vị khách xung quanh. Mặc kệ trong lòng như thế nào, trước mặt người khác, Đường Bân và Văn Tích Nguyệt vẫn làm ra vẻ ‘tương kính như tân’.
Thấy Trì Hử đến đây, Trì Thạc Thành tỏ ra không vui, nói: “Còn không mau đến nhận lỗi với bác Đường của con, chuyện công ty có vội thế nào cũng phải tới chỗ bác Đường từ sớm chứ.”
“Thạc Thành khách sáo quá.” Đường Bân phối hợp ăn ý, tỏ vẻ không hài lòng với những lời Trì Thạc Thành vừa nói, “Anh chị coi Duyên Niên như con cháu trong nhà, cháu nó đến lúc nào người làm bác đây cũng vui. Huống chi Duyên Niên vẫn còn trẻ con lắm, anh chỉ mong…”
“Được rồi, quen biết bao nhiêu năm rồi còn làm bộ khách sáo nữa.” Văn Tích Nguyệt đứng bên cạnh, nghe vậy thì hùa vào một câu, sau đó nhiệt tình, thân thiết nói với Trì Hử: “Duyên Niên đừng khách sáo nhé, cứ tự nhiên như ở nhà. Đừng đứng đây lãng phí thời gian với các cô các chú, cháu ra với đám thanh niên đi, lúc nãy Phán Xuân vừa nhắc cháu đấy.”
Đứng thêm một lúc với nhóm Đường Bân và Văn Tích Nguyệt, đến khi Văn Tích Nguyệt nhắc thêm lần nữa, Trì Hử mới theo lời bà lui ra ngoài.
Mới vào phòng trà đã có phục vụ viên lại gần thông báo: “Trì đại thiếu gia, tiểu thư đang ở nhà kính trồng hoa đợi ngài.”
Đi theo phục vụ viên đến nhà kính, nhưng đợi ở đó không phải Đường Phán Xuân, mà là Đường Đóa Nhi. Tình huống trước mắt cũng không có gì bất ngờ, Trì Hử chỉ hơi nhíu mày, hỏi: “Đường Phán Xuân đâu rồi?”
Đường Đóa Nhi mặc lễ phục màu trắng thuần, đứng trước một bụi hoa thơm ngát. Hai gò má cô đo đỏ, ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ nhàng giải thích với anh: “Chị biết em có điều muốn nói với anh, nên… Anh đừng giận, là em năn nỉ mãi chị mới phải đồng ý hẹn riêng anh tới đây gặp em.”
Sau khi thở một hơi thật sâu, Đường Đóa Nhi dùng hết can đảm nói với Trì Hử trước khi anh xoay người rời đi: “Anh Trì, em, em thích anh, từ nhỏ đã thích, bây giờ em vẫn…”
“Thích?” Được Đường Đóa Nhi đỏ mặt thổ lộ, Trì Hử vẫn bình thản lặp lại một từ này, sau đó ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh. Nếu không thể tránh, vậy giải quyết luôn đi.
“Sinh nhật 9 tuổi, Đường Phán Xuân được tặng một chiếc váy công chúa đính ngọc trai, cô nói cô thích chiếc váy ấy, Phán Xuân đồng ý cho cô. Buổi chiều cùng ngày, cô mặc váy công chúa chơi trong vườn, váy bị cành cây làm rách.”
“Đường Phán Xuân từng rất thích một chiếc violon, cô cũng nói mình thích, dù không nỡ nhưng cô ấy vẫn tặng cho cô. Nhưng chưa được hai ngày, chiếc đàn kia đã bị cô bất cẩn làm hỏng.”
Từ khi thế hệ cha chú nhà họ Đường làm ra mấy chuyện xấu hổ, điều tra chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà họ cũng không khó. Người giúp việc nhà họ, miệng không kín mà tâm cũng chẳng còn trung như xưa. Trước đây Trì Hử đã từng giúp Đường Phán Xuân mấy lần, chuyện nhà họ Đường gần như không có gì là bí mật đối với anh.
“Em, em không cố ý…” Đường Đóa Nhi cười một cách miễn cưỡng, “Em, khi đó em còn chưa hiểu chuyện, chỉ là có hơi ghen tỵ với chị ấy…”
Không thèm để ý sự kinh ngạc và mất tự nhiên trên khuôn mặt Đường Đóa Nhi, Trì hử không nhanh không chậm nói tiếp, “Chuyện giống vậy còn nhiều, cái cô gọi là ‘thích’, phải xây dựng trên sự đau khổ của Đường Phán Xuân. Sự ‘thích’ đó thật dễ dàng và ngắn ngủi.”
“Khi còn bé, Đường Phán Xuân rất thích váy, cô ấy có đủ loại váy, mỗi ngày một bộ, không trùng cái nào. Nhưng cô lại làm ra vẻ đáng thương, khóc lóc nói với cổ, ‘chị đừng mặc váy nữa, chị mặc váy trông như công chúa ấy, ai cũng nhìn chị, chẳng ai chú ý tới em…’ Kể từ đó, Phán Xuân rất ít mặc váy.”
“Đường Đóa Nhi, cô có từng nghĩ, trong cái nhà này, cô vô tội, nhưng Đường Phán Xuân cũng vô tội không? Cô ấy áy náy với cô, chuyện gì cũng nhường nhịn cô là vì cô ấy mềm lòng, chứ không phải có lỗi với cô.”
“Mà cô thì sao, trước mặt người khác cố gắng che đậy oán hận trong lòng, nhưng lại phát tiết áp lực đè nén lên người thật lòng thật dạ đối xử tốt với mình là Đường Phán Xuân.”
Rốt cuộc, Đường Đóa Nhi cũng không thể tiếp tục duy trì dáng vẻ ngây thơ xinh đẹp trước đó, “Vô tội? Chị ta sao có thể vô tội! Đường gia có ai là vô tội? Đối xử tốt với em chẳng qua là vì lương tâm cắn rứt, làm dáng cho người khác tưởng mình thiện lương mà thôi. Anh xem, chẳng phải chính anh cũng nghĩ thế còn gì??”
“Không có gì khác nhau, hai người đều vô tội.”
Trì Hử thấy rằng, sự thật là Đường Phán Xuân luôn hết lòng nhường nhịn Đường Đóa Nhi.
Huống hồ Đường Phán Xuân thật sự là một cô gái lương thiện.
Từ sau lần bắt cóc đó, sức khỏe của anh luôn không tốt. Vài năm sau, trẻ con nhà người ta đã có thể đi học, đi chơi, còn anh thì đến cửa phòng bệnh cũng rất ít ra. Ông cụ Trì thương cháu, khi sức khỏe của anh tốt hơn, ông sẽ mời một số bạn nhỏ tuổi xấp xỉ trong những gia đình có quen biết đến chơi với anh.
Mà khi đó tính tình mèo Dao Quang vô cùng tồi tệ, đừng thấy nó chỉ lớn bằng bàn tay mà coi thường, cắn người thường xuyên như cơm bữa, không vừa ý cái gì là nháo tận trời. Mãi cho đến khi tiếp xúc với mấy con mèo nhà, chắc là nhận ra sự khác biệt của mình với đồng loại nên mới dần dần thay đổi, bớt nóng tính hơn. Được rồi, chuyện này thì nói sau.
Lúc ấy mọi người đều còn rất nhỏ, trẻ con không giỏi che giấu cảm xúc như người lớn, mà Trì Hử lại cố chấp không chịu rời xa mèo Dao Quang, bởi vậy số lượng bạn nhỏ vừa ghét vừa sợ mèo Dao Quang có thể xếp thành một vòng quanh nhà bọn họ. Thậm chí có bạn nhỏ còn nói thẳng với Trì Hử, nếu không vứt con mèo hư này đi, hai đứa sẽ không chơi với nhau nữa. Tất nhiên, cuối cùng hai đứa cũng chẳng chơi được với nhau.
Đường Phán Xuân thì lại khác, chắc vì ông bà ngoại đều là những người yêu động vật nên cô bé rất kiên nhẫn và bao dung với những động vật nhỏ…
“Tại sao lại không khác nhau chứ?” Đường Đóa Nhi trố mắt một lúc, sau đó liền cười: “Ha ha, đúng, đối với anh thì có gì khác đâu, cũng cần gì phải khác.”
“Anh Trì, em vốn tưởng rằng anh có hơi thích Đường Phán Xuân, ít nhất trong lòng anh, chị ta cũng là một người đặc biệt. Dẫu sao chị ta cũng là người con gái gần gũi với anh nhất trong bao năm qua.”
“Nhưng giờ xem ra, haha, thật ra anh cái gì cũng biết hết. Biết cái gọi là ‘Thích’ của em phải được xây dựng trên sự đau khổ của Đường Phán Xuân, vậy chắc anh cũng biết Đường Phán Xuân thích mình, nhưng lại làm bộ cái gì cũng không biết, chỉ duy trì trong hạn mức bạn bè, không chịu vượt quá giới hạn, haha, thật sự là ‘hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình’.”
“Em hơi hối hận rồi, biết thế khi đó không bảo Đường Phán Xuân nhường anh cho em, tốt nhất cứ để chị ta cố gắng, cầu mà không được mới gọi là thống khổ…”
Ngừng một chút, Đường Đóa Nhi lấy di động trong ví, nụ cười trên môi càng thêm xán lạn, “Anh Trì, hôm nay anh đến muộn rồi, anh có biết Đường Phán Xuân đang làm gì, ở đâu không? Anh Trì, anh nói Đường Phán Xuân lương thiện, đó là bởi chị ta chưa trải qua đau khổ thật sự, chờ đến khi biết thế nào nào là đau khổ tột cùng, để xem chị ta có giống như em hay không…”
Ám chỉ trong lời nói quá rõ ràng, Trì Hử đứng bật dậy, “Đường Phán Xuân ở đâu?”
“Haha!” Đường Đóa Nhi khẽ cười, nhún nhún vai, “Chậm rồi anh ơi, trong cái nhà này không chỉ có mình em hận chị ta, nhà họ Đường rất nhanh sẽ có trò hay để xem.”
“Đường Đóa Nhi, cô điên rồi!”
Không nhiều lời với cô ta, Trì Hử vội rời khỏi khu nhà kính, nhanh chóng ra sảnh chính.
Đại sảnh trước đó còn là hình ảnh phục sức xa hoa, nói cười say sưa mà giờ đây đã ồn ào, hỗn loạn hết cả lên. Giống như lời Đường Đóa Nhi nói, người cố ý muốn tính toán người vô tâm, chờ tới khi nhận ra, tất cả đã quá muộn.
Tiệc sinh nhật của gia chủ nhà họ Đường đã định trước sẽ trở thành đề tài ‘buôn chuyện’ trong vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu.
Đường Phán Xuân trên danh nghĩa là đại tiểu thư nhà họ Đường, nhưng thực tế, tất cả mọi người đều biết, đứa con gái riêng tên Đường Hinh của Đường Bân và nhân tình còn lớn hơn Đường Phán Xuân một tuổi, rất được Đường Bân yêu thích, thường xuyên ra vào Đường gia.
Tiệc sinh nhật của Đường Bân, Đường Hinh nhất định sẽ có mặt.
Đúng lúc mấy người bạn có hơi mệt muốn nghỉ một tí, Đường Hinh liền dẫn các nàng về phòng mình trò chuyện. Sau đó cô ả bắt gặp bạn trai và em gái đang ‘mây mưa’ trên giường…
Bạn trai Lý Văn Ngạn của Đường Hinh có xuất thân không tệ. Nhà họ Lý cũng là danh gia vọng tộc một phương. Tuy giờ đã xuống dốc nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Lý Văn Ngạn làm cháu đích tôn vẫn rất được chú ý. Lý gia coi trọng môn đăng hộ đối vốn không vừa lòng với xuất thân của Đường Hinh, chết cái Lý Văn Ngạn lại chết mê chết mệt cô ả, bởi vậy bây giờ hai người mới có thể miễn cưỡng quen nhau.
Khó khăn lắm mới giữ được tình yêu này, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, nước mắt Đường Hinh tuôn rơi, xoay người chạy đi, bạn bè cô ta đang ngớ ra cũng vội tỉnh táo lại, tức giận chửi ầm lên.
Lý Văn Ngạn giật mình tỉnh dậy, chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, thấy Đường Hinh chạy đi thì vội vàng kêu “Em nghe anh giải thích”, sau đó quần áo xộc xệch đuổi theo, sao còn nghĩ được hành động của mình có gây chú ý hay không.
Tất nhiên, một màn đuổi bắt vừa chạy vừa khóc này càng khiến sự việc trở nên náo loạn.
Trong phòng Đường Hinh, Đường Phán Xuân bị bao người nhìn chằm chằm, ngốc đến mấy cũng biết mình bị người ta tính kế hãm hại, run rẩy mặc quần áo tử tế, đẩy mấy người đang chỉ vào mặt mình mà chửi sang một bên, sau khi tìm được Lý Văn Ngạn và Đường Hinh thì cho mỗi người một cái tát.
Đường Hinh khóc lóc, Lý Văn Ngạn kêu gào, Đường Phán Xuân thì trực tiếp động tay động chân. Cục diện muốn bao nhiêu náo loạn là có bấy nhiêu, tiệc sinh nhật của Đường Bân thực sự đã trở thành trò cười cho thiên hạ.
Từ những tia sáng mỏng manh khi có khi không to dần thành con cá nhỏ, sau đó là từng đàn cá ngũ sắc tung tăng bơi lội, khiến dòng suối trở nên rực rỡ như ánh bình minh.
Sau khi quan sát tỉ mỉ, khụ, đương nhiên, phương pháp quan sát rõ ràng nhất chính là trực tiếp vớt lên một con… Cuối cùng Dao Quang cũng có đáp án, những con ‘cá’ màu sắc rực rỡ mà bầy khỉ hình dung thật ra không phải là cá, mà là ánh sáng mộng ảo tản ra từ những khối năng lượng đang ngưng kết. Chẳng qua trong loại năng lượng này như ẩn chứa một ‘sức sống’ đặc biệt nào đó, khiến ‘cá nhỏ’ như có sinh mệnh, linh động di chuyển dưới làn nước, vây cá, vẩy cá đều rất rõ ràng, trông y như thật, khó trách bầy khỉ tưởng lầm là cá sống.
Năng lượng!
Năng lượng nguyên chất và phồn thịnh!
Thứ mà bầy khỉ tránh còn không kịp lại là đồ đại bổ đối với Miêu bệ hạ. Sâu thẳm trong thân thể như đang gao thét rằng loại “cá” này rất quan trọng với nó. Nếu ánh mắt có thể biến hình, giờ phút này 2 con ngươi của Miêu bệ hạ hẳn sẽ biến thành 2 con cá.
Đáng tiếc, bầy cá ngũ sắc mới chỉ dài 10cm, vẫn bé hơn nhiều so với mô tả về đàn cá dài như cánh tay của bầy khỉ, Miêu bệ hạ lặng im thu lại móng vuốt vừa bắn ra. Năng lượng này đột nhiên xuất hiện, tìm không ra ngọn nguồn, vậy chỉ có thể kiên nhẫn đợi bầy cá lớn lên thôi.
Bầy khỉ cũng thật xui xẻo, rành rành bao đời nay sống bên thứ tốt, nhưng vì áp dụng sai phương pháp, cuối cùng lại để mèo Dao Quang vớ bở. Nhưng có thể thông cảm cho chúng nó, vì sự cường đại của giống loài, rất nhiều loài động vật cũng sẽ hành động như vậy, phát hiện thứ gì mới mà chúng không biết, thông thường sẽ cử ra một vài cá thể già yếu trong bầy đi thử nghiệm, mà loại năng lượng kì dị có thể ngưng tụ thành những con cá ngũ sắc như thế này, lại không phải là thứ mà kẻ yếu có thể thừa nhận.
Cá ngũ sắc dưới suối rất thông minh, đối mặt với bầy khỉ thì chúng nó hiên ngang bơi qua bơi lại, nhưng đổi thành Miêu bệ hạ thì lại khác, giờ cứ mỗi lần Miêu bệ hạ xuất hiện, chúng sẽ trốn đông trốn tây, nhất quyết không bơi ra, tuy rằng điều này chẳng có xíu xiu tác dụng với Miêu bệ hạ có thể lặn xuống nước.
Kết thúc một ngày chơi đùa trong rừng già, mèo Dao Quang tiếp tục về nhà bằng con đường không bình thường, nhảy thẳng từ cây hòe già lên ban công. Cũng dễ hiểu thôi, Miêu bệ hạ sẽ không thích có nhiều người chiêm ngưỡng phong thái hơi, ờm, hoang dã của nó, đó là đương nhiên.
Trong phòng thay đồ, Trì Hử đứng trước gương thử lễ phục cho bữa tiệc tối bỗng quay đầu, vừa lúc Miêu bệ hạ đang lần theo mùi của anh tìm đến. Bốn mắt nhìn nhau…
Thật sự quá chênh lệch! Một bên thì áo mũ chỉnh tề, đá quý nơi tay áo lấp lánh rực rỡ theo mỗi động tác của người mặc, còn một bên y như con mèo hoang bẩn đến không nhìn ra được màu lông gốc…
Mèo Dao Quang vô cùng nhập vai, nhanh chóng lảo đảo bước 2 bước, yếu ớt kêu ‘meo meo~’, run rẩy ngã xuống bên tường. Mô tả hết sức chân thật hình ảnh chú mèo hoang đáng thương sắp chết vì đói.
Giày da bóng loáng xuất hiện trước mắt mèo hoang, thiếu gia ‘cao quý thiện lượng’ đang chuẩn bị đi dự tiệc thoáng dừng lại, cuối cùng anh vẫn ngồi xuống, ngón tay thon dài trắng nõn đặt trước mũi mèo hoang, giọng nói mềm mại dịu dàng vang lên: “Thật là một chú mèo… đáng thương.”
“Meo meo~”
Mèo hoang nịnh nọt liếm đầu ngón tay chàng trai đột nhiên xuất hiện như ‘thiên thần giáng thế’, trong con ngươi màu kim lục tràn đầy quyến luyến~
Chiêu này vừa ra, Trì đại thiếu chỉ còn nước đầu hàng, cởi áo khoác bọc lấy Miêu bệ hạ đi vào phòng tắm, bất đắc dĩ xoa đầu mèo, “Mèo bẩn.”
#
Tiệc sinh nhật của gia chủ nhà họ Đường – Đường Bân.
Trì Hử đến hơi muộn.
Hai vợ chồng Trì Thạc Thành và Lâm Mỹ Trân đã đến được một lúc, đang chuyện trò vui vẻ với vợ chồng Đường Bân, Văn Tích Nguyệt và vài vị khách xung quanh. Mặc kệ trong lòng như thế nào, trước mặt người khác, Đường Bân và Văn Tích Nguyệt vẫn làm ra vẻ ‘tương kính như tân’.
Thấy Trì Hử đến đây, Trì Thạc Thành tỏ ra không vui, nói: “Còn không mau đến nhận lỗi với bác Đường của con, chuyện công ty có vội thế nào cũng phải tới chỗ bác Đường từ sớm chứ.”
“Thạc Thành khách sáo quá.” Đường Bân phối hợp ăn ý, tỏ vẻ không hài lòng với những lời Trì Thạc Thành vừa nói, “Anh chị coi Duyên Niên như con cháu trong nhà, cháu nó đến lúc nào người làm bác đây cũng vui. Huống chi Duyên Niên vẫn còn trẻ con lắm, anh chỉ mong…”
“Được rồi, quen biết bao nhiêu năm rồi còn làm bộ khách sáo nữa.” Văn Tích Nguyệt đứng bên cạnh, nghe vậy thì hùa vào một câu, sau đó nhiệt tình, thân thiết nói với Trì Hử: “Duyên Niên đừng khách sáo nhé, cứ tự nhiên như ở nhà. Đừng đứng đây lãng phí thời gian với các cô các chú, cháu ra với đám thanh niên đi, lúc nãy Phán Xuân vừa nhắc cháu đấy.”
Đứng thêm một lúc với nhóm Đường Bân và Văn Tích Nguyệt, đến khi Văn Tích Nguyệt nhắc thêm lần nữa, Trì Hử mới theo lời bà lui ra ngoài.
Mới vào phòng trà đã có phục vụ viên lại gần thông báo: “Trì đại thiếu gia, tiểu thư đang ở nhà kính trồng hoa đợi ngài.”
Đi theo phục vụ viên đến nhà kính, nhưng đợi ở đó không phải Đường Phán Xuân, mà là Đường Đóa Nhi. Tình huống trước mắt cũng không có gì bất ngờ, Trì Hử chỉ hơi nhíu mày, hỏi: “Đường Phán Xuân đâu rồi?”
Đường Đóa Nhi mặc lễ phục màu trắng thuần, đứng trước một bụi hoa thơm ngát. Hai gò má cô đo đỏ, ngượng ngùng cúi đầu, nhẹ nhàng giải thích với anh: “Chị biết em có điều muốn nói với anh, nên… Anh đừng giận, là em năn nỉ mãi chị mới phải đồng ý hẹn riêng anh tới đây gặp em.”
Sau khi thở một hơi thật sâu, Đường Đóa Nhi dùng hết can đảm nói với Trì Hử trước khi anh xoay người rời đi: “Anh Trì, em, em thích anh, từ nhỏ đã thích, bây giờ em vẫn…”
“Thích?” Được Đường Đóa Nhi đỏ mặt thổ lộ, Trì Hử vẫn bình thản lặp lại một từ này, sau đó ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh. Nếu không thể tránh, vậy giải quyết luôn đi.
“Sinh nhật 9 tuổi, Đường Phán Xuân được tặng một chiếc váy công chúa đính ngọc trai, cô nói cô thích chiếc váy ấy, Phán Xuân đồng ý cho cô. Buổi chiều cùng ngày, cô mặc váy công chúa chơi trong vườn, váy bị cành cây làm rách.”
“Đường Phán Xuân từng rất thích một chiếc violon, cô cũng nói mình thích, dù không nỡ nhưng cô ấy vẫn tặng cho cô. Nhưng chưa được hai ngày, chiếc đàn kia đã bị cô bất cẩn làm hỏng.”
Từ khi thế hệ cha chú nhà họ Đường làm ra mấy chuyện xấu hổ, điều tra chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà họ cũng không khó. Người giúp việc nhà họ, miệng không kín mà tâm cũng chẳng còn trung như xưa. Trước đây Trì Hử đã từng giúp Đường Phán Xuân mấy lần, chuyện nhà họ Đường gần như không có gì là bí mật đối với anh.
“Em, em không cố ý…” Đường Đóa Nhi cười một cách miễn cưỡng, “Em, khi đó em còn chưa hiểu chuyện, chỉ là có hơi ghen tỵ với chị ấy…”
Không thèm để ý sự kinh ngạc và mất tự nhiên trên khuôn mặt Đường Đóa Nhi, Trì hử không nhanh không chậm nói tiếp, “Chuyện giống vậy còn nhiều, cái cô gọi là ‘thích’, phải xây dựng trên sự đau khổ của Đường Phán Xuân. Sự ‘thích’ đó thật dễ dàng và ngắn ngủi.”
“Khi còn bé, Đường Phán Xuân rất thích váy, cô ấy có đủ loại váy, mỗi ngày một bộ, không trùng cái nào. Nhưng cô lại làm ra vẻ đáng thương, khóc lóc nói với cổ, ‘chị đừng mặc váy nữa, chị mặc váy trông như công chúa ấy, ai cũng nhìn chị, chẳng ai chú ý tới em…’ Kể từ đó, Phán Xuân rất ít mặc váy.”
“Đường Đóa Nhi, cô có từng nghĩ, trong cái nhà này, cô vô tội, nhưng Đường Phán Xuân cũng vô tội không? Cô ấy áy náy với cô, chuyện gì cũng nhường nhịn cô là vì cô ấy mềm lòng, chứ không phải có lỗi với cô.”
“Mà cô thì sao, trước mặt người khác cố gắng che đậy oán hận trong lòng, nhưng lại phát tiết áp lực đè nén lên người thật lòng thật dạ đối xử tốt với mình là Đường Phán Xuân.”
Rốt cuộc, Đường Đóa Nhi cũng không thể tiếp tục duy trì dáng vẻ ngây thơ xinh đẹp trước đó, “Vô tội? Chị ta sao có thể vô tội! Đường gia có ai là vô tội? Đối xử tốt với em chẳng qua là vì lương tâm cắn rứt, làm dáng cho người khác tưởng mình thiện lương mà thôi. Anh xem, chẳng phải chính anh cũng nghĩ thế còn gì??”
“Không có gì khác nhau, hai người đều vô tội.”
Trì Hử thấy rằng, sự thật là Đường Phán Xuân luôn hết lòng nhường nhịn Đường Đóa Nhi.
Huống hồ Đường Phán Xuân thật sự là một cô gái lương thiện.
Từ sau lần bắt cóc đó, sức khỏe của anh luôn không tốt. Vài năm sau, trẻ con nhà người ta đã có thể đi học, đi chơi, còn anh thì đến cửa phòng bệnh cũng rất ít ra. Ông cụ Trì thương cháu, khi sức khỏe của anh tốt hơn, ông sẽ mời một số bạn nhỏ tuổi xấp xỉ trong những gia đình có quen biết đến chơi với anh.
Mà khi đó tính tình mèo Dao Quang vô cùng tồi tệ, đừng thấy nó chỉ lớn bằng bàn tay mà coi thường, cắn người thường xuyên như cơm bữa, không vừa ý cái gì là nháo tận trời. Mãi cho đến khi tiếp xúc với mấy con mèo nhà, chắc là nhận ra sự khác biệt của mình với đồng loại nên mới dần dần thay đổi, bớt nóng tính hơn. Được rồi, chuyện này thì nói sau.
Lúc ấy mọi người đều còn rất nhỏ, trẻ con không giỏi che giấu cảm xúc như người lớn, mà Trì Hử lại cố chấp không chịu rời xa mèo Dao Quang, bởi vậy số lượng bạn nhỏ vừa ghét vừa sợ mèo Dao Quang có thể xếp thành một vòng quanh nhà bọn họ. Thậm chí có bạn nhỏ còn nói thẳng với Trì Hử, nếu không vứt con mèo hư này đi, hai đứa sẽ không chơi với nhau nữa. Tất nhiên, cuối cùng hai đứa cũng chẳng chơi được với nhau.
Đường Phán Xuân thì lại khác, chắc vì ông bà ngoại đều là những người yêu động vật nên cô bé rất kiên nhẫn và bao dung với những động vật nhỏ…
“Tại sao lại không khác nhau chứ?” Đường Đóa Nhi trố mắt một lúc, sau đó liền cười: “Ha ha, đúng, đối với anh thì có gì khác đâu, cũng cần gì phải khác.”
“Anh Trì, em vốn tưởng rằng anh có hơi thích Đường Phán Xuân, ít nhất trong lòng anh, chị ta cũng là một người đặc biệt. Dẫu sao chị ta cũng là người con gái gần gũi với anh nhất trong bao năm qua.”
“Nhưng giờ xem ra, haha, thật ra anh cái gì cũng biết hết. Biết cái gọi là ‘Thích’ của em phải được xây dựng trên sự đau khổ của Đường Phán Xuân, vậy chắc anh cũng biết Đường Phán Xuân thích mình, nhưng lại làm bộ cái gì cũng không biết, chỉ duy trì trong hạn mức bạn bè, không chịu vượt quá giới hạn, haha, thật sự là ‘hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình’.”
“Em hơi hối hận rồi, biết thế khi đó không bảo Đường Phán Xuân nhường anh cho em, tốt nhất cứ để chị ta cố gắng, cầu mà không được mới gọi là thống khổ…”
Ngừng một chút, Đường Đóa Nhi lấy di động trong ví, nụ cười trên môi càng thêm xán lạn, “Anh Trì, hôm nay anh đến muộn rồi, anh có biết Đường Phán Xuân đang làm gì, ở đâu không? Anh Trì, anh nói Đường Phán Xuân lương thiện, đó là bởi chị ta chưa trải qua đau khổ thật sự, chờ đến khi biết thế nào nào là đau khổ tột cùng, để xem chị ta có giống như em hay không…”
Ám chỉ trong lời nói quá rõ ràng, Trì Hử đứng bật dậy, “Đường Phán Xuân ở đâu?”
“Haha!” Đường Đóa Nhi khẽ cười, nhún nhún vai, “Chậm rồi anh ơi, trong cái nhà này không chỉ có mình em hận chị ta, nhà họ Đường rất nhanh sẽ có trò hay để xem.”
“Đường Đóa Nhi, cô điên rồi!”
Không nhiều lời với cô ta, Trì Hử vội rời khỏi khu nhà kính, nhanh chóng ra sảnh chính.
Đại sảnh trước đó còn là hình ảnh phục sức xa hoa, nói cười say sưa mà giờ đây đã ồn ào, hỗn loạn hết cả lên. Giống như lời Đường Đóa Nhi nói, người cố ý muốn tính toán người vô tâm, chờ tới khi nhận ra, tất cả đã quá muộn.
Tiệc sinh nhật của gia chủ nhà họ Đường đã định trước sẽ trở thành đề tài ‘buôn chuyện’ trong vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu.
Đường Phán Xuân trên danh nghĩa là đại tiểu thư nhà họ Đường, nhưng thực tế, tất cả mọi người đều biết, đứa con gái riêng tên Đường Hinh của Đường Bân và nhân tình còn lớn hơn Đường Phán Xuân một tuổi, rất được Đường Bân yêu thích, thường xuyên ra vào Đường gia.
Tiệc sinh nhật của Đường Bân, Đường Hinh nhất định sẽ có mặt.
Đúng lúc mấy người bạn có hơi mệt muốn nghỉ một tí, Đường Hinh liền dẫn các nàng về phòng mình trò chuyện. Sau đó cô ả bắt gặp bạn trai và em gái đang ‘mây mưa’ trên giường…
Bạn trai Lý Văn Ngạn của Đường Hinh có xuất thân không tệ. Nhà họ Lý cũng là danh gia vọng tộc một phương. Tuy giờ đã xuống dốc nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Lý Văn Ngạn làm cháu đích tôn vẫn rất được chú ý. Lý gia coi trọng môn đăng hộ đối vốn không vừa lòng với xuất thân của Đường Hinh, chết cái Lý Văn Ngạn lại chết mê chết mệt cô ả, bởi vậy bây giờ hai người mới có thể miễn cưỡng quen nhau.
Khó khăn lắm mới giữ được tình yêu này, bây giờ lại xảy ra chuyện như vậy, nước mắt Đường Hinh tuôn rơi, xoay người chạy đi, bạn bè cô ta đang ngớ ra cũng vội tỉnh táo lại, tức giận chửi ầm lên.
Lý Văn Ngạn giật mình tỉnh dậy, chưa rõ chuyện gì đang xảy ra, thấy Đường Hinh chạy đi thì vội vàng kêu “Em nghe anh giải thích”, sau đó quần áo xộc xệch đuổi theo, sao còn nghĩ được hành động của mình có gây chú ý hay không.
Tất nhiên, một màn đuổi bắt vừa chạy vừa khóc này càng khiến sự việc trở nên náo loạn.
Trong phòng Đường Hinh, Đường Phán Xuân bị bao người nhìn chằm chằm, ngốc đến mấy cũng biết mình bị người ta tính kế hãm hại, run rẩy mặc quần áo tử tế, đẩy mấy người đang chỉ vào mặt mình mà chửi sang một bên, sau khi tìm được Lý Văn Ngạn và Đường Hinh thì cho mỗi người một cái tát.
Đường Hinh khóc lóc, Lý Văn Ngạn kêu gào, Đường Phán Xuân thì trực tiếp động tay động chân. Cục diện muốn bao nhiêu náo loạn là có bấy nhiêu, tiệc sinh nhật của Đường Bân thực sự đã trở thành trò cười cho thiên hạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất