Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ
Chương 39
Có trợ lý Bạch làm so sánh, kẻ tình nghi số một Bạch Xuyên lập tức được giải oan.
Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ hơi chua xót tí thôi. Nói chung Bạch Xuyên cũng được coi là một anh chàng đẹp trai, nhưng nếu đặt cạnh trợ lý Bạch mới tới thì quả thực không khác gì cái đinh gỉ!
Trợ lý Bạch vừa lên đài, còn ai nhớ đến đóa cúc dại Bạch Xuyên năm ấy~
Chờ một chút, vị tân trợ lý này tên gì ấy nhỉ? – A! Bạch, Dao, Quang!
Lại nhìn đôi mắt màu kim lục khiến người ta tâm hoảng ý loạn kia…
Toàn bộ công ty đều nổ tung, mọi người càng nghĩ càng hận, thật muốn lật bàn. Sặc mùi âm mưu, mệ, thì ra là tính cả rồi! Ai chả biết sếp tổng nhà họ yêu mèo thành si!!!
Vị trợ lý từ trên trời rớt xuống này chẳng những trùng họ trùng tên, trùng màu mắt với Miêu bệ hạ, thậm chí ánh mắt ranh ma kia cũng y xì đúc! Nếu nói là trùng hợp, có ai tin không thì không biết, dù sao bọn họ cũng không tin.
“Hu hu hu! Quả nhiên, đàn ông càng đẹp càng lắm chiêu, thật đau khộ ~”
“Em đồng ý cả hai tay hai chân! Lúc trước em còn u mê, giờ thì hiểu rồi. Không biết bây giờ chạy đi mua kính áp tròng đồng màu với mắt của Miêu bệ hạ liệu có còn kịp không… Không thì mua thêm đôi tai mèo nữa?”
“Tỉnh lại đi em, đây là vấn đề chỉ cần đổi màu mắt là giải quyết được hả? uổng công các cưng đọc sách bao nhiêu năm trời. Trợ lý Bạch người ta là con cưng của trời, nhìn thân hình kia xem, không phải nhân vật chính cũng sẽ là trùm cuối, người phàm như các cưng có thể sánh được hay sao?”
“Chị nói cái khỉ mốc gì vậy! Vấn đề bây giờ là, mọi người nên tưởng tượng xa hơn chút, trợ lý Bạch vào phòng sếp lâu thế rồi còn chưa ra, sếp cũng không cho ai đến quấy rầy, các chế nói xem…”
Những tiếng hú hét chói tai đồng thời vang lên, trong phòng nghỉ, ánh mắt mọi người dồn cả về phía trợ lý Bạch Xuyên.
Lần này không còn là ánh mắt hoài nghi tràn đầy oán niệm nữa, nhưng mà nội hàm trong đó còn ba chấm hơn, mọi người nhìn anh như thể anh chính là thái giám tổng quản hầu hạ bên cạnh hoàng thượng ấy T^T
Bạch Xuyên xoa hai cánh tay nổi đầy da gà: “Mọi người hỏi tôi tôi biết hỏi ai, cũng có nhìn xuyên được qua tường đâu mà biết sếp tổng đang làm cái gì ở trỏng.”
Cũng khó trách mọi người đưa ra thuyết âm mưu như vậy, thật ra Bạch Xuyên cũng rất tò mò với vị trợ lý Bạch mới tới kia, loại hình này quả thật là đo ni đóng giày theo sở thích của sếp tổng nhà anh. Nếu không phải nghe nói người nọ đến từ tổng công ty bên nước ngoài, anh cũng hoài nghi đối phương là mỹ nam kế do đối thủ gài vào.
Đúng vậy, khi người khác còn đang trong giai đoạn suy đoán lunh tung, thì với tư cách là người hầu cận thân tín, khụ, không biết sau này có phải thế không, tóm lại bây giờ đang là người hầu cận thân tín, Bạch Xuyên đã tự động làm mờ cho mối quan hệ giữa sếp tổng và vị trợ lý Bạch kia.
Tại sao ư? Tại vì anh là người cuối cùng rời khỏi văn phòng của sếp, tất nhiên là được mục sở thị rồi.
Lúc ra ngoài đóng cửa, anh đã liếc thấy sếp ngồi ở ghế chủ tịch, còn trợ lý Bạch tựa vào bàn làm việc cúi người xuống… Bạch Xuyên lấy mắt chó titan của mình ra thề, là hôn, là hôn đó! Anh sẽ không tin ba cái thể loại cẩu huyết bụi bay vào mắt, anh thổi cho em đâu. Xàm xí!
Mẹ nó, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng không thể không nói, vị trợ lý Bạch kia thật là nhiệt tình, tư thế tự nhiên đến mức một thẳng nam độc thân như anh chỉ liếc một cái đã cảm nhận được tình yêu lứa đôi mãnh liệt, tim hồng bay phấp phới… Không sai được đâu.
Được rồi, là người duy nhất chứng kiến sự kiện 18+ trong văn phòng sếp tổng, để tránh nghẹn đến nội thương, trong lòng Bạch Xuyên thực ra vẫn luôn giữ trạng thái lải nhải điên cuồng. Tiếc rằng, tuy trợ lý Bạch Xuyên đẹp trai baby cute, trông có vẻ dễ nói chuyện nhưng miệng lại kín như bưng. Người khác đừng hòng cậy được một chữ từ anh.
Mà ở trong căn phòng đang được yy vô hạn kia, sự thật lại khác xa so với tưởng tượng của mọi người, người ta thuần khiết lắm đó ~
Dao Quang bệ hạ nghiêm túc chăm chỉ ngồi trước bàn làm việc, Trì Hử đứng đằng sau, một tay tì lên bàn, một tay cầm lấy tay của bệ hạ… dạy ngài ấy viết bảng chữ mẫu.
Lúc trước làm mèo, hiển nhiên Dao Quang bệ hạ chưa từng cầm bút viết chữ, giờ đã biến thành người, cũng không nên là một kẻ nửa mù chữ chỉ biết đọc không biết viết đúng không. Cũng may thân phận của bệ hạ là Hoa kiều mới về nước, nói chậm, viết chậm sẽ không khiến người ta thấy lạ.
Viết chừng mười phút, Dao Quang bệ hạ bắt đầu ngồi không yên. Bắt một con mèo ngồi yên không nhúc nhích đã khó, lại còn không phải ngồi chơi game mà là ngồi im làm cái chuyện già cỗi chán ngắt như thế này.
Tuy nhiên, trên phương diện dỗ dành Miêu bệ hạ, Trì Hử đã max cấp. Hay nói cách khác, Dao Quang bệ hạ vẫn luôn rất dễ dụ trước tự chủ.
Bóc một viên socola rượu mà mèo Dao Quang thích ăn nhất bỏ vào miệng hắn, Trì Hử cúi xuống hôn mèo, khụ, hôn lên tai người nọ, “Bữa trưa ăn pizza gà cỡ lớn nhé Dao Quang bệ hạ?”
Dao Quang bệ hạ cẩn thận gật đầu, bổ sung: “Thêm một phần thịt dê nướng, loại có nước sốt đặc biệt ấy, và một suất gà rang muối nữa.”
#
Đãi ngộ tại tập đoàn Trì thị rất tốt, công ty đầu tư khá đầy đủ cho nhu cầu giải trí của công nhân viên, ví dụ như phòng chiếu phim, tiệm café, phòng tập thể thao, bể bơi, hoa viên trên sân thượng…, tất tần tật đủ cả.
Thi thoảng Trì Hử cũng sẽ dân Dao Quang lên tầng thượng ăn trưa, nhưng bữa cơm nào cũng không thể oanh động bằng bữa cơm hôm nay.
Dao Quang bệ hạ là người hay là mèo, với Trì Hử cũng không có nhiều khác biệt.
Nhưng những người còn lại, chỉ cần tam quan không bị đóng băng, đầu óc không có vấn đề, đều sẽ không coi tân trợ lý là một con mèo, dù rằng hai cá thể này vô cùng giống nhau đi chăng nữa. Trong mắt bọn họ, đầu tiên là sếp ở một mình với trợ lý Bạch suốt cả một buổi, bây giờ thì cùng đi ăn trưa trên tầng áp mái, nghiền ngẫm lại sẽ thấy hơi bị sâu xa đấy. Vì vậy, số người ôm cơm hộp lượn lờ quanh hoa viên ngày hôm nay tăng đột biến, minh chứng sống động cho câu ‘ngồi lê đôi mách’
Mỗi lần Dao Quang bệ hạ ăn cơm, gần như đều do tự chủ tự tay hầu hạ. Thói quen được nuôi dưỡng trong hai mươi năm, cho dù bây giờ là hai người với nhau cũng rất khó để thay đổi, huống chi bọn họ cũng không cảm thấy có gì không ổn. Vậy nên, lúc nhìn thấy sếp tổng chia pizza cho trợ lý Bạch, sau đó cắt thịt dê cho hắn… Quần chúng nhân dân ôm cơm hóng chuyện bày tỏ rằng trái tim nhỏ bé của họ đã bị dọa sợ~
Trì Hử dưới nước sốt lên thịt rồi đưa cho người đối diện, “Ăn ngon không Dao Quang bệ hạ?”
Dao Quang bệ hạ tỏ vẻ trẫm đây rất hài lòng, hơi vuốt cằm, “Ngon, muốn ăn nữa.”
Ánh mắt nhìn đến đầu ngón tay dính chút nước sốt của tự chủ nhà mình, Dao Quang bệ hạ cúi xuống mút lấy ngón tay anh. Trong suốt quá trình, dẫu người khác cảm thấy thật xấu hổ nhưng trợ lý Bạch lại hành động rất tự nhiên, tựa như đã làm vô số lần…
Đương nhiên, việc này cũng coi như là tự nhiên thành thói, lúc còn là mèo, cũng không ít lần ngài ấy và tự chủ nhà mình tình tứ trước mặt người khác, đâu có rảnh mà quan tâm đến năng lực thừa nhận của quần chúng.
“A~~”
Thấp thoáng sau bụi hoa và chậu cảnh vang lên những tiếng hít thở dồn dập… hết sức rõ ràng.
Tổng giám đốc Trì quay sang nhìn, đám quần chúng cảm thấy mình đã hóng hớt được không ít chuyện vội vàng giơ hộp cơm lên che mặt.
“Huhuhu~ Đúng mà, đẳng cấp cao nhất của trai đẹp chính là đệ nhất hồ ly tinh, cảm thấy thật khộ tâm~”
“Từ từ, mọi người có thấy không khí giữa sếp tổng và trợ lý Bạch mang lại cảm giác… rất chi là quen không?”
“Đúng đúng, nếu không nhầm thì em vừa nghe sếp gọi trợ lý Bạch là Dao, Quang, bệ, hạ!”
“Aaaaa~ Đây chẳng phải là tôn xưng của mèo yêu nhà sếp hay sao!”
“Để tui yên tĩnh một chút đã, đầu óc loạn hết lên rồi. Trợ lý Bạch họ Bạch, mèo nhà sếp màu trắng, hai người đều có màu mắt rất hiếm là màu kim lục. Mấy đứa nói coi, rốt cuộc sếp mình vì yêu mèo nên mới ‘yêu ai yêu cả đường’ đi, hay là…Cho phép tui phỏng đoán, rất có thể sếp vốn quen biết với trợ lý Bạch, vì yêu người nên mới ‘di tình biệt luyến’ sang con mèo có nhiều nét tương đồng với người nọ?”
“Ôi giời ơi, nói vậy thì trợ lý Bạch chẳng phải chính là ánh trăng trong lòng sếp tổng ư! Lý tiểu thư hay Đường tiểu thư trong những scandal kia thật ra chỉ là nữ phụ đam mỹ mà thôi? Sếp ơi sao sếp có thể thâm tình như vậy! Em lại bắt đầu tin vào tình yêu rồi~”
“Nói không chừng còn là tình tiết thanh mai trúc mã, cầu mà không được, gương vỡ lại lành ấy chứ? Tổng giám đốc vừa mới về nước, vị này liền đuổi theo, huhuhu, không hiểu sao thiếp đây cảm thấy thật cảm động.”
Mọi người đồng loạt che ngực, rốt cuộc sếp tổng vì mèo hay vì người, bọn họ bắt đầu lơ tơ mơ rồi. Lượng thông tin quá lớn, cần yên lặng một lúc.
Xử lý xong công việc buổi chiều, Trì Hử dẫn theo trợ lý Bạch mới ra lò tan làm sớm.
Anh đã vận dụng quan hệ bên nước ngoài xử lý thân phận cho con mèo không có hộ khẩu kia, chuyện này cũng không giấu ông cụ Trì. Bên cạnh anh bỗng mọc ra một trợ lý Bạch, người ngoài người ta mới tin cái thân phận Hoa kiều nọ, chứ bên ông cụ thì đừng mơ gạt được.
Đương nhiên, Trì Hử cũng không định gạt ông.
Sống dưới một mái nhà, Dao Quang bệ hạ lại luôn làm theo ý mình, ông cụ phát hiện ra là chuyện sớm muộn.
Huống chi với lối suy diễn của ông nội Trì, khụ, với tư cách là fan cuồng của Kiều đại sư, khả năng tiếp nhận chuyện quái lạ của ông cao hơn rất nhiều so với người người bình thường.
Vài ngày trước, ông cụ còn ồn ào rằng mèo nhà họ sắp thành tinh, cũng biết kiếm tiền làm giàu.
Bây giờ mèo nhà ông thành tinh thật rồi, chắc ông cụ cũng thoải mái tiếp thu thôi… nhỉ?
Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ hơi chua xót tí thôi. Nói chung Bạch Xuyên cũng được coi là một anh chàng đẹp trai, nhưng nếu đặt cạnh trợ lý Bạch mới tới thì quả thực không khác gì cái đinh gỉ!
Trợ lý Bạch vừa lên đài, còn ai nhớ đến đóa cúc dại Bạch Xuyên năm ấy~
Chờ một chút, vị tân trợ lý này tên gì ấy nhỉ? – A! Bạch, Dao, Quang!
Lại nhìn đôi mắt màu kim lục khiến người ta tâm hoảng ý loạn kia…
Toàn bộ công ty đều nổ tung, mọi người càng nghĩ càng hận, thật muốn lật bàn. Sặc mùi âm mưu, mệ, thì ra là tính cả rồi! Ai chả biết sếp tổng nhà họ yêu mèo thành si!!!
Vị trợ lý từ trên trời rớt xuống này chẳng những trùng họ trùng tên, trùng màu mắt với Miêu bệ hạ, thậm chí ánh mắt ranh ma kia cũng y xì đúc! Nếu nói là trùng hợp, có ai tin không thì không biết, dù sao bọn họ cũng không tin.
“Hu hu hu! Quả nhiên, đàn ông càng đẹp càng lắm chiêu, thật đau khộ ~”
“Em đồng ý cả hai tay hai chân! Lúc trước em còn u mê, giờ thì hiểu rồi. Không biết bây giờ chạy đi mua kính áp tròng đồng màu với mắt của Miêu bệ hạ liệu có còn kịp không… Không thì mua thêm đôi tai mèo nữa?”
“Tỉnh lại đi em, đây là vấn đề chỉ cần đổi màu mắt là giải quyết được hả? uổng công các cưng đọc sách bao nhiêu năm trời. Trợ lý Bạch người ta là con cưng của trời, nhìn thân hình kia xem, không phải nhân vật chính cũng sẽ là trùm cuối, người phàm như các cưng có thể sánh được hay sao?”
“Chị nói cái khỉ mốc gì vậy! Vấn đề bây giờ là, mọi người nên tưởng tượng xa hơn chút, trợ lý Bạch vào phòng sếp lâu thế rồi còn chưa ra, sếp cũng không cho ai đến quấy rầy, các chế nói xem…”
Những tiếng hú hét chói tai đồng thời vang lên, trong phòng nghỉ, ánh mắt mọi người dồn cả về phía trợ lý Bạch Xuyên.
Lần này không còn là ánh mắt hoài nghi tràn đầy oán niệm nữa, nhưng mà nội hàm trong đó còn ba chấm hơn, mọi người nhìn anh như thể anh chính là thái giám tổng quản hầu hạ bên cạnh hoàng thượng ấy T^T
Bạch Xuyên xoa hai cánh tay nổi đầy da gà: “Mọi người hỏi tôi tôi biết hỏi ai, cũng có nhìn xuyên được qua tường đâu mà biết sếp tổng đang làm cái gì ở trỏng.”
Cũng khó trách mọi người đưa ra thuyết âm mưu như vậy, thật ra Bạch Xuyên cũng rất tò mò với vị trợ lý Bạch mới tới kia, loại hình này quả thật là đo ni đóng giày theo sở thích của sếp tổng nhà anh. Nếu không phải nghe nói người nọ đến từ tổng công ty bên nước ngoài, anh cũng hoài nghi đối phương là mỹ nam kế do đối thủ gài vào.
Đúng vậy, khi người khác còn đang trong giai đoạn suy đoán lunh tung, thì với tư cách là người hầu cận thân tín, khụ, không biết sau này có phải thế không, tóm lại bây giờ đang là người hầu cận thân tín, Bạch Xuyên đã tự động làm mờ cho mối quan hệ giữa sếp tổng và vị trợ lý Bạch kia.
Tại sao ư? Tại vì anh là người cuối cùng rời khỏi văn phòng của sếp, tất nhiên là được mục sở thị rồi.
Lúc ra ngoài đóng cửa, anh đã liếc thấy sếp ngồi ở ghế chủ tịch, còn trợ lý Bạch tựa vào bàn làm việc cúi người xuống… Bạch Xuyên lấy mắt chó titan của mình ra thề, là hôn, là hôn đó! Anh sẽ không tin ba cái thể loại cẩu huyết bụi bay vào mắt, anh thổi cho em đâu. Xàm xí!
Mẹ nó, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng không thể không nói, vị trợ lý Bạch kia thật là nhiệt tình, tư thế tự nhiên đến mức một thẳng nam độc thân như anh chỉ liếc một cái đã cảm nhận được tình yêu lứa đôi mãnh liệt, tim hồng bay phấp phới… Không sai được đâu.
Được rồi, là người duy nhất chứng kiến sự kiện 18+ trong văn phòng sếp tổng, để tránh nghẹn đến nội thương, trong lòng Bạch Xuyên thực ra vẫn luôn giữ trạng thái lải nhải điên cuồng. Tiếc rằng, tuy trợ lý Bạch Xuyên đẹp trai baby cute, trông có vẻ dễ nói chuyện nhưng miệng lại kín như bưng. Người khác đừng hòng cậy được một chữ từ anh.
Mà ở trong căn phòng đang được yy vô hạn kia, sự thật lại khác xa so với tưởng tượng của mọi người, người ta thuần khiết lắm đó ~
Dao Quang bệ hạ nghiêm túc chăm chỉ ngồi trước bàn làm việc, Trì Hử đứng đằng sau, một tay tì lên bàn, một tay cầm lấy tay của bệ hạ… dạy ngài ấy viết bảng chữ mẫu.
Lúc trước làm mèo, hiển nhiên Dao Quang bệ hạ chưa từng cầm bút viết chữ, giờ đã biến thành người, cũng không nên là một kẻ nửa mù chữ chỉ biết đọc không biết viết đúng không. Cũng may thân phận của bệ hạ là Hoa kiều mới về nước, nói chậm, viết chậm sẽ không khiến người ta thấy lạ.
Viết chừng mười phút, Dao Quang bệ hạ bắt đầu ngồi không yên. Bắt một con mèo ngồi yên không nhúc nhích đã khó, lại còn không phải ngồi chơi game mà là ngồi im làm cái chuyện già cỗi chán ngắt như thế này.
Tuy nhiên, trên phương diện dỗ dành Miêu bệ hạ, Trì Hử đã max cấp. Hay nói cách khác, Dao Quang bệ hạ vẫn luôn rất dễ dụ trước tự chủ.
Bóc một viên socola rượu mà mèo Dao Quang thích ăn nhất bỏ vào miệng hắn, Trì Hử cúi xuống hôn mèo, khụ, hôn lên tai người nọ, “Bữa trưa ăn pizza gà cỡ lớn nhé Dao Quang bệ hạ?”
Dao Quang bệ hạ cẩn thận gật đầu, bổ sung: “Thêm một phần thịt dê nướng, loại có nước sốt đặc biệt ấy, và một suất gà rang muối nữa.”
#
Đãi ngộ tại tập đoàn Trì thị rất tốt, công ty đầu tư khá đầy đủ cho nhu cầu giải trí của công nhân viên, ví dụ như phòng chiếu phim, tiệm café, phòng tập thể thao, bể bơi, hoa viên trên sân thượng…, tất tần tật đủ cả.
Thi thoảng Trì Hử cũng sẽ dân Dao Quang lên tầng thượng ăn trưa, nhưng bữa cơm nào cũng không thể oanh động bằng bữa cơm hôm nay.
Dao Quang bệ hạ là người hay là mèo, với Trì Hử cũng không có nhiều khác biệt.
Nhưng những người còn lại, chỉ cần tam quan không bị đóng băng, đầu óc không có vấn đề, đều sẽ không coi tân trợ lý là một con mèo, dù rằng hai cá thể này vô cùng giống nhau đi chăng nữa. Trong mắt bọn họ, đầu tiên là sếp ở một mình với trợ lý Bạch suốt cả một buổi, bây giờ thì cùng đi ăn trưa trên tầng áp mái, nghiền ngẫm lại sẽ thấy hơi bị sâu xa đấy. Vì vậy, số người ôm cơm hộp lượn lờ quanh hoa viên ngày hôm nay tăng đột biến, minh chứng sống động cho câu ‘ngồi lê đôi mách’
Mỗi lần Dao Quang bệ hạ ăn cơm, gần như đều do tự chủ tự tay hầu hạ. Thói quen được nuôi dưỡng trong hai mươi năm, cho dù bây giờ là hai người với nhau cũng rất khó để thay đổi, huống chi bọn họ cũng không cảm thấy có gì không ổn. Vậy nên, lúc nhìn thấy sếp tổng chia pizza cho trợ lý Bạch, sau đó cắt thịt dê cho hắn… Quần chúng nhân dân ôm cơm hóng chuyện bày tỏ rằng trái tim nhỏ bé của họ đã bị dọa sợ~
Trì Hử dưới nước sốt lên thịt rồi đưa cho người đối diện, “Ăn ngon không Dao Quang bệ hạ?”
Dao Quang bệ hạ tỏ vẻ trẫm đây rất hài lòng, hơi vuốt cằm, “Ngon, muốn ăn nữa.”
Ánh mắt nhìn đến đầu ngón tay dính chút nước sốt của tự chủ nhà mình, Dao Quang bệ hạ cúi xuống mút lấy ngón tay anh. Trong suốt quá trình, dẫu người khác cảm thấy thật xấu hổ nhưng trợ lý Bạch lại hành động rất tự nhiên, tựa như đã làm vô số lần…
Đương nhiên, việc này cũng coi như là tự nhiên thành thói, lúc còn là mèo, cũng không ít lần ngài ấy và tự chủ nhà mình tình tứ trước mặt người khác, đâu có rảnh mà quan tâm đến năng lực thừa nhận của quần chúng.
“A~~”
Thấp thoáng sau bụi hoa và chậu cảnh vang lên những tiếng hít thở dồn dập… hết sức rõ ràng.
Tổng giám đốc Trì quay sang nhìn, đám quần chúng cảm thấy mình đã hóng hớt được không ít chuyện vội vàng giơ hộp cơm lên che mặt.
“Huhuhu~ Đúng mà, đẳng cấp cao nhất của trai đẹp chính là đệ nhất hồ ly tinh, cảm thấy thật khộ tâm~”
“Từ từ, mọi người có thấy không khí giữa sếp tổng và trợ lý Bạch mang lại cảm giác… rất chi là quen không?”
“Đúng đúng, nếu không nhầm thì em vừa nghe sếp gọi trợ lý Bạch là Dao, Quang, bệ, hạ!”
“Aaaaa~ Đây chẳng phải là tôn xưng của mèo yêu nhà sếp hay sao!”
“Để tui yên tĩnh một chút đã, đầu óc loạn hết lên rồi. Trợ lý Bạch họ Bạch, mèo nhà sếp màu trắng, hai người đều có màu mắt rất hiếm là màu kim lục. Mấy đứa nói coi, rốt cuộc sếp mình vì yêu mèo nên mới ‘yêu ai yêu cả đường’ đi, hay là…Cho phép tui phỏng đoán, rất có thể sếp vốn quen biết với trợ lý Bạch, vì yêu người nên mới ‘di tình biệt luyến’ sang con mèo có nhiều nét tương đồng với người nọ?”
“Ôi giời ơi, nói vậy thì trợ lý Bạch chẳng phải chính là ánh trăng trong lòng sếp tổng ư! Lý tiểu thư hay Đường tiểu thư trong những scandal kia thật ra chỉ là nữ phụ đam mỹ mà thôi? Sếp ơi sao sếp có thể thâm tình như vậy! Em lại bắt đầu tin vào tình yêu rồi~”
“Nói không chừng còn là tình tiết thanh mai trúc mã, cầu mà không được, gương vỡ lại lành ấy chứ? Tổng giám đốc vừa mới về nước, vị này liền đuổi theo, huhuhu, không hiểu sao thiếp đây cảm thấy thật cảm động.”
Mọi người đồng loạt che ngực, rốt cuộc sếp tổng vì mèo hay vì người, bọn họ bắt đầu lơ tơ mơ rồi. Lượng thông tin quá lớn, cần yên lặng một lúc.
Xử lý xong công việc buổi chiều, Trì Hử dẫn theo trợ lý Bạch mới ra lò tan làm sớm.
Anh đã vận dụng quan hệ bên nước ngoài xử lý thân phận cho con mèo không có hộ khẩu kia, chuyện này cũng không giấu ông cụ Trì. Bên cạnh anh bỗng mọc ra một trợ lý Bạch, người ngoài người ta mới tin cái thân phận Hoa kiều nọ, chứ bên ông cụ thì đừng mơ gạt được.
Đương nhiên, Trì Hử cũng không định gạt ông.
Sống dưới một mái nhà, Dao Quang bệ hạ lại luôn làm theo ý mình, ông cụ phát hiện ra là chuyện sớm muộn.
Huống chi với lối suy diễn của ông nội Trì, khụ, với tư cách là fan cuồng của Kiều đại sư, khả năng tiếp nhận chuyện quái lạ của ông cao hơn rất nhiều so với người người bình thường.
Vài ngày trước, ông cụ còn ồn ào rằng mèo nhà họ sắp thành tinh, cũng biết kiếm tiền làm giàu.
Bây giờ mèo nhà ông thành tinh thật rồi, chắc ông cụ cũng thoải mái tiếp thu thôi… nhỉ?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất