Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ
Chương 50
Sau khi đánh cược ngọc trai thua tiền phải lột sạch đồ, đổ xúc xắc thua rượu say ngắc ngứ trong bệnh viện, Thích nhị thiếu càng đánh càng hăng, đêm nay quyết phải rửa sạch nỗi nhục này!
Đương nhiên, Thích Cẩm Ninh đã rút kinh nghiệm từ những lần thua trước đó.
Lần thứ nhất có thể nói là ngoài ý muốn, ai đoán được một con ốc biển nhặt bừa lại có thể ngậm ngọc chứ.
Lần thứ hai, coi như gã sơ xuất, không ngờ cái loại nhìn như không nhiễm bụi trần như Trì Hử lại là cao thủ đổ xí ngầu, gã chỉ dùng vận khí so chiêu với cao thủ, thua cũng không oan.
Vì thế Thích nhị thiếu rút kinh nghiệm xương máu, lần thứ ba này, không cá cược nữa, đổi sang chơi trò thần bí khó lường!
Dưới ánh đèn mông lung, một đám người ngồi trên ghế salon chỉ có thể nhìn xung quanh một cách mơ hồ, nhưng riêng bồn sứ thanh hoa bị những ngọn nến lung linh bao bọc lại vô cùng bắt mắt.
Thích nhị thiếu thấp giọng nói: “Những trò trước đây chơi chán rồi, hôm nay đổi gió cho mọi người.”
Ngay sau đó gã lấy từ trong ngực một thứ trông như lá bùa, châm lửa ném vào bồn nước. Giấy bùa gặp nước vẫn cháy hừng hực cho đến khi thành tro rồi chìm vào đáy nước.
Thích Cẩm Ninh vừa lẩm bẩm vừa đi quanh bàn trà ba vòng, sau đó nói với mọi người: “Biết trò thỉnh tiên chứ…” (Một loại cầu cơ của Trung Quốc, để biết chi tiết vui lòng sợt GG)
Đối với việc Thích nhị thiếu đột ngột đổi sang phong cách linh dị thần quái, mọi người chỉ lặng lẽ đánh ra một chuỗi dấu chấm lửng ở trong lòng.
Sau đó Thích Cẩm Ninh lại ngắt một phiến lá thả vào bồn nước.
“Suỵt!”
Có người mở miệng định hỏi gì đó, Thích nhị thiếu thần thần bí bí đặt ngón tay lên môi.
Một lát sau, gã lên tiếng: “Mau nhìn, đến rồi kìa.”
Trong phòng không có gió mà ngọn nến tự lay, phiến lá trên mặt nước cũng bắt đầu di chuyển.
Có lẽ là biểu cảm của Thích Cẩm Ninh quá chân thật, cũng có lẽ sự biến hóa của nến và lá khá kỳ lạ, cho nên mọi người vốn chẳng hiểu gã định làm gì, bỗng thấy có chút lạnh lẽo.
“Anh đang nói gì vậy? Nhị, nhị thiếu, nhị thiếu, cái gì đến rồi, ư hự, người ta sợ lắm đó…”
Vì biểu hiện tốt khi nhảy cùng Thích nhị thiếu mà tiểu mỹ nữ với nụ cười xinh đẹp tiếp tục được làm bạn chơi của gã, giờ phút này cô nàng làm bộ ‘em sợ lắm~’, dính sát vào người Thích Cẩm Ninh cầu an ủi.
Bạn chơi của những vị khách còn lại chợt bừng tỉnh đại ngộ, sôi nổi biểu đạt sao trò này sợ thế, ahuhu, chúng em muốn một cái ôm ấm áp cơ~
Không gian vốn yên tĩnh bỗng chốc trở nên sôi trào.
Thích nhị thiếu cố gắng tạo không khí, nhưng chỉ được một phút liền bay mất tăm:…
“Thích lùn, mày đổi nghề thầy đồng đấy à?” Úc Hạo bưng ly cocktail uống một hơi, cười không ngừng, “Diễn sâu lắm, mấy em sợ chết khiếp rồi kìa, hahaha ~”
Bị bạn chơi của chính mình lật kèo, Thích Cẩm Ninh yên lặng nuốt cục tức này vào bụng.
Nhưng gã rốt cuộc không phải là một người giỏi nhẫn nhịn, Thích Cẩm Ninh nhìn thẳng vào Úc Hạo, phản kích: “Đừng quên tiệc hôm nay quy định khách muốn ăn muốn uống cái gì đều phải nhờ bạn chơi đút cho, phạm quy sẽ bị phạt rượu.”
“Ok ok, không thành vấn đề.”
Tâm trạng tốt nên Úc nhị thiếu rất dễ tính, nhất là khi nhìn thấy biều cảm đắng ngắt của Thích lùn, người đẹp ngồi bên cạnh đưa tới một ly cocktail, Úc Hạo sảng khoái uống cạn.
Tiếp nhận tín hiệu ‘tao biết mày thẹn quá hóa giận cố tình gây sự, nhưng tao đây khoan dung độ lượng không chấp nhặt với mày’ của đối thủ một mất một còn, nhưng Thích nhị thiếu còn muốn giữ phong độ trước mặt người khác, đành phải… đổi mục tiêu.
Đẩy cô nàng còn đang giả bộ chim nhỏ ra chỗ khác, ra vẻ ‘quan tâm’: “Nếu sợ quá thì đừng chơi nữa, anh bảo người đưa em về.”
Tiểu mỹ nữ mắt chữ A mồm chữ O: …
Dao Quang bệ hạ ôm lấy tự chủ từ đằng sau, cằm đặt lên vai anh, thích thú quan sát nơi đây.
Nhiệt độ trong phòng với người khác chỉ là mát mẻ, nhưng đối với Trì Hử thì hơi lạnh. Vì thế Dao Quang bệ hạ đúng lý hợp tình dán lên người tự chủ.
Nhìn đến chỗ buồn cười, khụ, chỉ buồn cười với ngài ấy thôi, Dao Quang bệ hạ khẽ cười, thì thầm vào tai tự chủ.
Ánh sáng mờ ảo và tiếng thì thầm rất nhỏ khiến người khác cho rằng hai người đang ôm ấp tình tứ, thôi nào, Trì đại thiếu dạo này lạ lắm, mọi người đã quen rồi. Nhưng Úc Hạo và Mộc Minh Hiên ngồi hai bên Trì Hử thì khác, bởi họ loáng thoáng nghe được nội dung cuộc đối thoại.
“Đến rồi, là một bóng đen… sao lại đen như thế nhỉ.”
“Ở chỗ kia kìa, haha, ngoan ghê, nó đi theo Thích Cẩm Ninh đấy.”
“Em nói coi, rốt cuộc Thích Cẩm Ninh may mắn hay xui xẻo đây? Tỉ lệ thấp như thế mà cũng gặp được.”
“Ừm, khí tức quanh hắn rất lạ, trong sắc vàng loang lổ khí đen…”
Gần đây Dao Quang bệ hạ học kiểu nói chuyện của giới đồng cốt, giờ đang áp dụng vào thực tiễn.
“Vốn sinh ra trong gia đình phú quý, được gia tộc chở che, đáng lẽ phải là số mệnh thuận buồm xuôi gió, nhưng cái số đại cát rồi lại đại hung thế này thì thật là khó hiểu… Nghe nói dạo này hắn may mắn lắm, thật thú vị!”
Úc Hạo, Mộc Minh Hiên: … Đm, có bóng đen đi theo, rồi còn khí đen loang lổ, nghe phát sợ lên được, ở đó mà thú với chả vị!
Đối với lĩnh vực phi khoa học này, so với Úc Hạo gần đây mới được khai sáng thì Mộc Minh Hiên kính sợ và kiêng kị hơn nhiều. Ngày thường không biểu hiện ra, nhưng một khi đề cập đến chuyện quỷ thần, trong lòng anh ba Mộc luôn có cảm giác sợ hãi.
Trước đó Thích Cẩm Ninh làm trò đã khiến anh ta cảm thấy rờn rợn, bây giờ nghe được những lời kia lại càng hãi hùng, muốn quay sang hỏi cho rõ.
Nhưng Thích Cẩm Ninh đã đổi bạn chơi, tuyên bố trò chơi bắt đầu.
“Mọi người đã nhìn thấy chiếc lá trôi trên nước rồi chứ, trò chơi rất đơn giản, chiếc lá chỉ vào ai người đó phải uống rượu, uống bao nhiêu thì…” Thích Cẩm Ninh chỉ chỉ vào chiếc hộp mà nhân viên phục vụ vừa đưa tới, cười nói: “Cái này thì tùy vào vận may của mỗi người, chúng ta bốc thăm, trên giấy viết bao nhiêu chúng ta uống bấy nhiêu. Tất nhiên, trong hộp không chỉ có số lượng chén rượu phạt mà còn có lá thăm thế thân, thử thách, phần thưởng..v.v.. ”
Để công bằng, Thích Cẩm Ninh mở hộp ra cho mọi người kiểm tra.
Nội dung lá thăm rất phong phú, có phạt một chén, hai chén, cao nhất là mười chén. Chắc vì lần trước thua say mèm nên Thích Cẩm Ninh chuẩn bị lá thăm chủ yếu là phạt rượu, bên cạnh đó là một vài yêu cầu và phần thưởng khác cho vui vẻ, còn lá thăm thế thân thì ai bốc trúng sẽ được chỉ định người uống thay cho mình… Cái này dùng để gây sứt mẻ tình cảm hay để bảo thù thì tùy ý mọi người.
Khi tất cả đã nhất trí, chiếc hộp được đóng lại.
Kể cũng lạ, sau khi sắp xếp xong xuôi, chiếc lá vẫn đang dập dềnh trong bồn sứ đột nhiên dừng lại.
Đầu lá chỉ vào vị khách bên cạnh Thích Cẩm Ninh, người nọ bốc được lá thăm 3 chén, sáng khoái uống cạn rượu trong tay bạn tiệc của mình.
“Con nhà tướng có khác, Trần thiếu thật dứt khoát.”
“Đâu có, Thích nhị thiếu quá khen rồi.”
“Chùi ui, mọi người nhìn kìa, phiến lá lại chuyển động rồi.”
“Chuyện gì vậy trời, một mảnh lá, một bồn sứ còn có thể phối hợp với nhau được hả?”
Lúc trước mọi người thấy Thích nhị thiếu nói cái gì mà thỉnh tiên, lại còn đốt cả bùa cũng chỉ nghĩ là gã muốn tạo không khí thần bí, nhưng giờ ai nấy đều cảm thấy có gì đó là lạ.
Thích nhị thiếu làm tỏ vẻ ‘các người cuối cùng cũng hiểu ra rồi đấy’: “Có gì kỳ lạ đâu, ngay từ đầu tôi đã nói là thỉnh tiên rồi còn gì. ‘Tiên’ ở đây là cái gì mọi người biết không? Thỉnh tiên thường mời đến toàn cô hồn dã quỷ thôi, anh em cứ cẩn thận, vị này đang chơi với chúng ta đấy, nó thích ai đầu lá mới chỉ vào người ấy, nếu không uống… khà khà, chọc nó giận thì người đó cứ liệu.”
Thích Cẩm Ninh vừa dứt lời, đầu lá liền chỉ vào Trì Hử.
Thích Cẩm Ninh ra vẻ rầu rĩ, nhíu mày, “Nguy rồi, anh quên mất Duyên Niên không uống được rượu, vậy phải làm sao đây? Hay là anh thử thương lượng giúp chú nhé?”
Trì Hử cong khóe môi cười cười, rất phối hợp: “Vài chén rượu thôi mà, tôi uống được. Trò vui vừa mới bắt đầu, chúng ta còn chưa biết… cái vị mà anh Thích mời đến tính tình ra sao, đâu thể để anh mạo hiểm.”
Trì Hử rút một lá thăm trong hộp, mặt giấy ghi phạt 1 chén rượu.
Dao Quang bệ hạ rất là nghiêm túc thực hiện quy định “chỉ được uống đồ do bạn chơi đưa đến”, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó thơm lên môi tự chủ, xong xuôi còn hỏi: “Uống ngon không?”
Trì Hử liếm môi, thản nhiên trả lời: “Mùi vị không tệ.”
Câu trả lời này có phải một lời hai nghĩa hay không, mọi người không biết. Nhưng phạt rượu cũng có thể khoe khoang tình nồng ý mật đến trình độ này thì bọn họ cũng chào thua.
Một số em gái có ý định theo đuổi bạn chơi của mình bắt đầu sốt ruột, anh đẹp trai à, anh đã đẹp vcl như vậy rồi lại còn hết mình tạo cảm giác tồn tại để làm chi, cho bọn em sống với anh ơi!!!
Thích Cẩm Ninh muốn lấy lại danh dự cũng nghẹn lời, đây mà là ‘phạt’ à, rõ là ‘hưởng thụ’ ấy chứ! Mệ nhà nó, Trì Diên Niên đào ở đâu ra một cực phẩm biết chủ động thế này!
Chiếc lá tiếp tục chuyển động, lần này chỉ về phía Mộc Minh Hiên, bốc được lá thăm phạt 5 chén.
Cô em ăn vận hở hang dự tiệc với Mộc Minh Hiên, biến áp lực do Dao Quang bệ hạ tạo ra trước đó làm động lực, trực tiếp nhét rượu vào giữa khe ngực, nhào qua bón rượu cho anh ta, tạo nên hồi hò hét ầm ĩ.
Thích Cẩm Ninh tiếp tục nghẹn lời, má nó, các người có thể uống rượu phạt một cách nghiêm túc được không, yêu tinh nhà ai đây không biết!
Thừa dịp Mộc Minh Hiên còn đang uống rượu, Úc Hạo xích về phía Trì Hử và Dao Quang, thắc mắc: “Thích lùn thật sự mời được ‘tiên’ à?”
Đáp án đương nhiên là… haha~
Thích Cẩm Ninh sắp xếp phòng giải trí này theo một bố cục phong thủy đặc biệt, tác động của nó với bên ngoài khá nhỏ nên người bình thường không cảm nhận được, nhưng những thứ như ngọn nến hay phiến lá rất có thể đã bị nó ảnh hưởng. Bây giờ mà bật hết đèn rồi tung lên một nắm lông vũ, mọi người sẽ phát hiện lông chim lơ lửng trong không trung sẽ xoay tròn theo một quy luật nào đó. Thứ này trong mắt chuyên gia phong thủy chỉ là trò hề mà thôi.
Thế nhưng, có lẽ để tăng thêm cảm giác thần bí hoặc muốn dọa mọi người, hoặc vì một lý do thần kinh nào đó, ai mà biết được, dẫu sao thì Thích Cẩm Ninh cũng dựa theo truyền thuyết dân gian mà biểu diễn một màn ‘thỉnh tiên’ cho mọi người xem…
Sau đó…
Gã, thật, sự, mời, được, ‘tiên’!
Rốt cuộc mời đến kiểu gì, hỏi vận may nha cưng~ Bà đồng chuyên nghiệp cũng chưa chắc làm được như gã.
Dao Quang bệ hạ nảy ra ý tưởng mới, hắn có lý do để tin rằng, rất có thể đêm nay cái tên Dao Quang đại sư sẽ trở nên nổi tiếng khắp giới thượng lưu!
Đương nhiên, Thích Cẩm Ninh đã rút kinh nghiệm từ những lần thua trước đó.
Lần thứ nhất có thể nói là ngoài ý muốn, ai đoán được một con ốc biển nhặt bừa lại có thể ngậm ngọc chứ.
Lần thứ hai, coi như gã sơ xuất, không ngờ cái loại nhìn như không nhiễm bụi trần như Trì Hử lại là cao thủ đổ xí ngầu, gã chỉ dùng vận khí so chiêu với cao thủ, thua cũng không oan.
Vì thế Thích nhị thiếu rút kinh nghiệm xương máu, lần thứ ba này, không cá cược nữa, đổi sang chơi trò thần bí khó lường!
Dưới ánh đèn mông lung, một đám người ngồi trên ghế salon chỉ có thể nhìn xung quanh một cách mơ hồ, nhưng riêng bồn sứ thanh hoa bị những ngọn nến lung linh bao bọc lại vô cùng bắt mắt.
Thích nhị thiếu thấp giọng nói: “Những trò trước đây chơi chán rồi, hôm nay đổi gió cho mọi người.”
Ngay sau đó gã lấy từ trong ngực một thứ trông như lá bùa, châm lửa ném vào bồn nước. Giấy bùa gặp nước vẫn cháy hừng hực cho đến khi thành tro rồi chìm vào đáy nước.
Thích Cẩm Ninh vừa lẩm bẩm vừa đi quanh bàn trà ba vòng, sau đó nói với mọi người: “Biết trò thỉnh tiên chứ…” (Một loại cầu cơ của Trung Quốc, để biết chi tiết vui lòng sợt GG)
Đối với việc Thích nhị thiếu đột ngột đổi sang phong cách linh dị thần quái, mọi người chỉ lặng lẽ đánh ra một chuỗi dấu chấm lửng ở trong lòng.
Sau đó Thích Cẩm Ninh lại ngắt một phiến lá thả vào bồn nước.
“Suỵt!”
Có người mở miệng định hỏi gì đó, Thích nhị thiếu thần thần bí bí đặt ngón tay lên môi.
Một lát sau, gã lên tiếng: “Mau nhìn, đến rồi kìa.”
Trong phòng không có gió mà ngọn nến tự lay, phiến lá trên mặt nước cũng bắt đầu di chuyển.
Có lẽ là biểu cảm của Thích Cẩm Ninh quá chân thật, cũng có lẽ sự biến hóa của nến và lá khá kỳ lạ, cho nên mọi người vốn chẳng hiểu gã định làm gì, bỗng thấy có chút lạnh lẽo.
“Anh đang nói gì vậy? Nhị, nhị thiếu, nhị thiếu, cái gì đến rồi, ư hự, người ta sợ lắm đó…”
Vì biểu hiện tốt khi nhảy cùng Thích nhị thiếu mà tiểu mỹ nữ với nụ cười xinh đẹp tiếp tục được làm bạn chơi của gã, giờ phút này cô nàng làm bộ ‘em sợ lắm~’, dính sát vào người Thích Cẩm Ninh cầu an ủi.
Bạn chơi của những vị khách còn lại chợt bừng tỉnh đại ngộ, sôi nổi biểu đạt sao trò này sợ thế, ahuhu, chúng em muốn một cái ôm ấm áp cơ~
Không gian vốn yên tĩnh bỗng chốc trở nên sôi trào.
Thích nhị thiếu cố gắng tạo không khí, nhưng chỉ được một phút liền bay mất tăm:…
“Thích lùn, mày đổi nghề thầy đồng đấy à?” Úc Hạo bưng ly cocktail uống một hơi, cười không ngừng, “Diễn sâu lắm, mấy em sợ chết khiếp rồi kìa, hahaha ~”
Bị bạn chơi của chính mình lật kèo, Thích Cẩm Ninh yên lặng nuốt cục tức này vào bụng.
Nhưng gã rốt cuộc không phải là một người giỏi nhẫn nhịn, Thích Cẩm Ninh nhìn thẳng vào Úc Hạo, phản kích: “Đừng quên tiệc hôm nay quy định khách muốn ăn muốn uống cái gì đều phải nhờ bạn chơi đút cho, phạm quy sẽ bị phạt rượu.”
“Ok ok, không thành vấn đề.”
Tâm trạng tốt nên Úc nhị thiếu rất dễ tính, nhất là khi nhìn thấy biều cảm đắng ngắt của Thích lùn, người đẹp ngồi bên cạnh đưa tới một ly cocktail, Úc Hạo sảng khoái uống cạn.
Tiếp nhận tín hiệu ‘tao biết mày thẹn quá hóa giận cố tình gây sự, nhưng tao đây khoan dung độ lượng không chấp nhặt với mày’ của đối thủ một mất một còn, nhưng Thích nhị thiếu còn muốn giữ phong độ trước mặt người khác, đành phải… đổi mục tiêu.
Đẩy cô nàng còn đang giả bộ chim nhỏ ra chỗ khác, ra vẻ ‘quan tâm’: “Nếu sợ quá thì đừng chơi nữa, anh bảo người đưa em về.”
Tiểu mỹ nữ mắt chữ A mồm chữ O: …
Dao Quang bệ hạ ôm lấy tự chủ từ đằng sau, cằm đặt lên vai anh, thích thú quan sát nơi đây.
Nhiệt độ trong phòng với người khác chỉ là mát mẻ, nhưng đối với Trì Hử thì hơi lạnh. Vì thế Dao Quang bệ hạ đúng lý hợp tình dán lên người tự chủ.
Nhìn đến chỗ buồn cười, khụ, chỉ buồn cười với ngài ấy thôi, Dao Quang bệ hạ khẽ cười, thì thầm vào tai tự chủ.
Ánh sáng mờ ảo và tiếng thì thầm rất nhỏ khiến người khác cho rằng hai người đang ôm ấp tình tứ, thôi nào, Trì đại thiếu dạo này lạ lắm, mọi người đã quen rồi. Nhưng Úc Hạo và Mộc Minh Hiên ngồi hai bên Trì Hử thì khác, bởi họ loáng thoáng nghe được nội dung cuộc đối thoại.
“Đến rồi, là một bóng đen… sao lại đen như thế nhỉ.”
“Ở chỗ kia kìa, haha, ngoan ghê, nó đi theo Thích Cẩm Ninh đấy.”
“Em nói coi, rốt cuộc Thích Cẩm Ninh may mắn hay xui xẻo đây? Tỉ lệ thấp như thế mà cũng gặp được.”
“Ừm, khí tức quanh hắn rất lạ, trong sắc vàng loang lổ khí đen…”
Gần đây Dao Quang bệ hạ học kiểu nói chuyện của giới đồng cốt, giờ đang áp dụng vào thực tiễn.
“Vốn sinh ra trong gia đình phú quý, được gia tộc chở che, đáng lẽ phải là số mệnh thuận buồm xuôi gió, nhưng cái số đại cát rồi lại đại hung thế này thì thật là khó hiểu… Nghe nói dạo này hắn may mắn lắm, thật thú vị!”
Úc Hạo, Mộc Minh Hiên: … Đm, có bóng đen đi theo, rồi còn khí đen loang lổ, nghe phát sợ lên được, ở đó mà thú với chả vị!
Đối với lĩnh vực phi khoa học này, so với Úc Hạo gần đây mới được khai sáng thì Mộc Minh Hiên kính sợ và kiêng kị hơn nhiều. Ngày thường không biểu hiện ra, nhưng một khi đề cập đến chuyện quỷ thần, trong lòng anh ba Mộc luôn có cảm giác sợ hãi.
Trước đó Thích Cẩm Ninh làm trò đã khiến anh ta cảm thấy rờn rợn, bây giờ nghe được những lời kia lại càng hãi hùng, muốn quay sang hỏi cho rõ.
Nhưng Thích Cẩm Ninh đã đổi bạn chơi, tuyên bố trò chơi bắt đầu.
“Mọi người đã nhìn thấy chiếc lá trôi trên nước rồi chứ, trò chơi rất đơn giản, chiếc lá chỉ vào ai người đó phải uống rượu, uống bao nhiêu thì…” Thích Cẩm Ninh chỉ chỉ vào chiếc hộp mà nhân viên phục vụ vừa đưa tới, cười nói: “Cái này thì tùy vào vận may của mỗi người, chúng ta bốc thăm, trên giấy viết bao nhiêu chúng ta uống bấy nhiêu. Tất nhiên, trong hộp không chỉ có số lượng chén rượu phạt mà còn có lá thăm thế thân, thử thách, phần thưởng..v.v.. ”
Để công bằng, Thích Cẩm Ninh mở hộp ra cho mọi người kiểm tra.
Nội dung lá thăm rất phong phú, có phạt một chén, hai chén, cao nhất là mười chén. Chắc vì lần trước thua say mèm nên Thích Cẩm Ninh chuẩn bị lá thăm chủ yếu là phạt rượu, bên cạnh đó là một vài yêu cầu và phần thưởng khác cho vui vẻ, còn lá thăm thế thân thì ai bốc trúng sẽ được chỉ định người uống thay cho mình… Cái này dùng để gây sứt mẻ tình cảm hay để bảo thù thì tùy ý mọi người.
Khi tất cả đã nhất trí, chiếc hộp được đóng lại.
Kể cũng lạ, sau khi sắp xếp xong xuôi, chiếc lá vẫn đang dập dềnh trong bồn sứ đột nhiên dừng lại.
Đầu lá chỉ vào vị khách bên cạnh Thích Cẩm Ninh, người nọ bốc được lá thăm 3 chén, sáng khoái uống cạn rượu trong tay bạn tiệc của mình.
“Con nhà tướng có khác, Trần thiếu thật dứt khoát.”
“Đâu có, Thích nhị thiếu quá khen rồi.”
“Chùi ui, mọi người nhìn kìa, phiến lá lại chuyển động rồi.”
“Chuyện gì vậy trời, một mảnh lá, một bồn sứ còn có thể phối hợp với nhau được hả?”
Lúc trước mọi người thấy Thích nhị thiếu nói cái gì mà thỉnh tiên, lại còn đốt cả bùa cũng chỉ nghĩ là gã muốn tạo không khí thần bí, nhưng giờ ai nấy đều cảm thấy có gì đó là lạ.
Thích nhị thiếu làm tỏ vẻ ‘các người cuối cùng cũng hiểu ra rồi đấy’: “Có gì kỳ lạ đâu, ngay từ đầu tôi đã nói là thỉnh tiên rồi còn gì. ‘Tiên’ ở đây là cái gì mọi người biết không? Thỉnh tiên thường mời đến toàn cô hồn dã quỷ thôi, anh em cứ cẩn thận, vị này đang chơi với chúng ta đấy, nó thích ai đầu lá mới chỉ vào người ấy, nếu không uống… khà khà, chọc nó giận thì người đó cứ liệu.”
Thích Cẩm Ninh vừa dứt lời, đầu lá liền chỉ vào Trì Hử.
Thích Cẩm Ninh ra vẻ rầu rĩ, nhíu mày, “Nguy rồi, anh quên mất Duyên Niên không uống được rượu, vậy phải làm sao đây? Hay là anh thử thương lượng giúp chú nhé?”
Trì Hử cong khóe môi cười cười, rất phối hợp: “Vài chén rượu thôi mà, tôi uống được. Trò vui vừa mới bắt đầu, chúng ta còn chưa biết… cái vị mà anh Thích mời đến tính tình ra sao, đâu thể để anh mạo hiểm.”
Trì Hử rút một lá thăm trong hộp, mặt giấy ghi phạt 1 chén rượu.
Dao Quang bệ hạ rất là nghiêm túc thực hiện quy định “chỉ được uống đồ do bạn chơi đưa đến”, cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó thơm lên môi tự chủ, xong xuôi còn hỏi: “Uống ngon không?”
Trì Hử liếm môi, thản nhiên trả lời: “Mùi vị không tệ.”
Câu trả lời này có phải một lời hai nghĩa hay không, mọi người không biết. Nhưng phạt rượu cũng có thể khoe khoang tình nồng ý mật đến trình độ này thì bọn họ cũng chào thua.
Một số em gái có ý định theo đuổi bạn chơi của mình bắt đầu sốt ruột, anh đẹp trai à, anh đã đẹp vcl như vậy rồi lại còn hết mình tạo cảm giác tồn tại để làm chi, cho bọn em sống với anh ơi!!!
Thích Cẩm Ninh muốn lấy lại danh dự cũng nghẹn lời, đây mà là ‘phạt’ à, rõ là ‘hưởng thụ’ ấy chứ! Mệ nhà nó, Trì Diên Niên đào ở đâu ra một cực phẩm biết chủ động thế này!
Chiếc lá tiếp tục chuyển động, lần này chỉ về phía Mộc Minh Hiên, bốc được lá thăm phạt 5 chén.
Cô em ăn vận hở hang dự tiệc với Mộc Minh Hiên, biến áp lực do Dao Quang bệ hạ tạo ra trước đó làm động lực, trực tiếp nhét rượu vào giữa khe ngực, nhào qua bón rượu cho anh ta, tạo nên hồi hò hét ầm ĩ.
Thích Cẩm Ninh tiếp tục nghẹn lời, má nó, các người có thể uống rượu phạt một cách nghiêm túc được không, yêu tinh nhà ai đây không biết!
Thừa dịp Mộc Minh Hiên còn đang uống rượu, Úc Hạo xích về phía Trì Hử và Dao Quang, thắc mắc: “Thích lùn thật sự mời được ‘tiên’ à?”
Đáp án đương nhiên là… haha~
Thích Cẩm Ninh sắp xếp phòng giải trí này theo một bố cục phong thủy đặc biệt, tác động của nó với bên ngoài khá nhỏ nên người bình thường không cảm nhận được, nhưng những thứ như ngọn nến hay phiến lá rất có thể đã bị nó ảnh hưởng. Bây giờ mà bật hết đèn rồi tung lên một nắm lông vũ, mọi người sẽ phát hiện lông chim lơ lửng trong không trung sẽ xoay tròn theo một quy luật nào đó. Thứ này trong mắt chuyên gia phong thủy chỉ là trò hề mà thôi.
Thế nhưng, có lẽ để tăng thêm cảm giác thần bí hoặc muốn dọa mọi người, hoặc vì một lý do thần kinh nào đó, ai mà biết được, dẫu sao thì Thích Cẩm Ninh cũng dựa theo truyền thuyết dân gian mà biểu diễn một màn ‘thỉnh tiên’ cho mọi người xem…
Sau đó…
Gã, thật, sự, mời, được, ‘tiên’!
Rốt cuộc mời đến kiểu gì, hỏi vận may nha cưng~ Bà đồng chuyên nghiệp cũng chưa chắc làm được như gã.
Dao Quang bệ hạ nảy ra ý tưởng mới, hắn có lý do để tin rằng, rất có thể đêm nay cái tên Dao Quang đại sư sẽ trở nên nổi tiếng khắp giới thượng lưu!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất