Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ
Chương 76
Mèo tường thụy trong nhà cũng đã thành tinh, khả năng tiếp nhận sự việc phi khoa học của ông cụ Trì đã lên một tầm cao mới. Bởi thế khi thấy viên đá chợt lóe sáng, ông cụ chỉ hơi ngạc nhiên rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
Còn gia chủ nhà họ Đường – Đường Bân, sau khi cảm thấy có thứ gì đó lóe lên, dưới chân bị mất trọng tâm phải lui về phía sau vài bước, lúc ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt của cụ Trì hay Trì Hử đều rất bình thường, thậm chí con mèo trong ngực Trì Hử cũng hết sức nghiêm túc…
Đường Bân chưa có kinh nghiệm trong phương diện này nên quy hết tất cả cho việc mất ngủ dạo gần đây của mình. Chuyện lạ lùng vừa rồi là do ông bị choáng đầu mà thôi. Vì thế ông ta chỉ nói một câu ‘Ngại quá’ với cụ Trì và Trì Hử rồi rời đi, chứ không nghĩ gì nhiều.
Đường Bân đi rồi, không còn người ngoài, ông cụ mới khôi phục lại trạng thái ngạc nhiên trước đó, “Duyên Niên à, viên đá trong tay con là cái gì vậy? Sao tự dưng sáng lên, vầng sáng kia trông rất giống chữ Vạn (卍) của Phật giáo.”
Trì Hử đưa viên đá cho ông cụ, ông cụ nghiên cứu một lúc lâu mà chẳng phát hiện ra viên đá xấu xí này có gì đặc biệt.
Sau 15p kiên nhẫn chờ đợi, Trì Hử hỏi: “Ông nội không nghe hay nhìn thấy cái gì ạ?”
Ông cụ Trì cảm thấy câu hỏi của cháu trai thật khó hiểu, “… Ông nên nghe hay nhìn thấy cái gì?”
“Meo meo~”
Mèo Dao Quang nằm chổng vó trên sofa thấy vậy lại càng hài lòng, hòn đá này thật tinh mắt~
Kể cũng đúng thôi, hòn đá thông minh như vậy, phải biết chọn mặt gửi vàng chứ.
Trì Hử từ nhỏ đã được hấp thụ năng lượng phục hồi từ mèo Dao Quang. Mà trong thế giới nguyên bản kia, tuy Dao Quang bệ hạ có hơi trái tính trái nết, khụ khụ, lạnh lùng bá đạo, nhưng năng lực của chủng tộc nhà pi sà đã được công nhận là loại năng lượng thần thánh nhất!
Vô số sinh linh bị pi sà giày xéo và giựt đồ, khụ, ý trên mặt chữ, có lời muốn nói: … #$%#$^&*xoxo.
Phiên dịch sang ngôn ngữ Trái Đất nghĩa là: Đcm, ông trời có mắt mù!!!
Tóm lại, có năng lượng của mèo Dao Quang bồi bổ, bản thân Trì Hử tinh thuần sáng láng hơn rất nhiều so với người bình thường. Có anh như châu như ngọc ở đó, hòn đá kia bị thần kinh mới đi chọn ông già không tu phật cũng chẳng có tí ti tuệ căn (một trong Ngũ căn của nhà Phật) nào như ông cụ Trì.
Nằm trong tay cụ Trì, viên đá trắng quán triệt nguyên tắc ‘im lặng là vàng’, làm một viên đá hàng vỉa hè yên tĩnh.
Mà khi cụ Trì nghe cháu trai giới thiệu đây là xá lợi của tượng phật bằng đá, còn có thể nghe được tiếng Phật đọc kinh, thì cảm thấy thật bức bối. Tại sao đồ quý hiếm như thế này mà cụ cầm mãi cũng chẳng cảm nhận được gì!?
Mèo Dao Quang tựa vào sofa, nhếch miệng kêu “Meo meo~”
Ông cụ quay sang thằng cháu.
“…” Trì đại thiếu với kỹ năng nghe hiểu tiếng nước meo, yên lặng thay từ đổi ngữ cho câu nói có độ phũ hơi bị nặng kia rồi mới trả lời, “Ý của Dao Quang bệ hạ là ‘khí’ của ông nội còn chưa đủ tinh thuần, lại không có phật duyên, cho nên không cảm nhận được.”
Giải thích như vậy thì ông cụ cũng tạm chấp nhận, dù sao cũng là người ăn ngũ cốc hoa màu để sống, trên đời này có chỗ nào là không ô nhiễm, nhưng mà tu phật…
Đôi mắt cụ Trì sáng quắc nhìn về phía mèo Dao Quang. Nhưng lập tức bị ánh mắt nạnh nùng kia làm cho đớn đau, suy nghĩ cắt tóc đi tu chết ngay từ trong trứng~
Bảo bối này là của cháu trai roài, chả có xíu xiu quan hệ gì với ông hết. Ôi nghĩ mà chua xót, cháu trai là vàng ngọc, ông chỉ là cỏ cây~ T^T
Đại khái là biểu cảm ‘Ông ngậm đắng nuốt cay nuôi hai đứa mài khôn lớn, ấy thế mà…’ của cụ Trì quá mức ‘sống động’, mèo Dao Quang có hơi không nhìn nổi, đành phải đập đập chân, ý bảo ổng lấy bùa hộ mệnh đeo trên người ra.
Có Trì Hử làm phiên dịch viên, ông cụ và mèo Dao Quang dễ dàng trao đổi với nhau, nhanh chóng lấy ra con dấu trong túi gấm đeo trước ngực.
Nhắc đến mới nhớ, trong các loại bùa hộ mệnh thì con dấu này là phù hợp với cụ Trì nhất. Bởi bản thân con dấu đã từng thuộc quyền sở hữu của cụ, dưới đáy còn khắc tên thương hiệu của cụ, tất nhiên sẽ càng gắn bó và thích hợp với ông cụ.
Đeo trên người phù hợp nhất, theo thời gian con dấu cũng sản sinh ra linh tính.
Mèo Dao Quang đặt chân lên con dấu, một ngọn lửa trắng nho nhỏ thâm nhập vào bên trong nó, sau đó con dấu có vẻ trơn bóng nhẵn nhụi hơn kha khá.
Cụ Trì mỹ mãn cầm con dấu đã được mèo tường thụy thành tinh nhà mình nâng cấp. Cụ nghĩ rất thoáng, viên xá lợi của tượng phật bằng đá nghe có vẻ rất ghê gớm, nhưng bảo vật chẳng thèm để ý đến mình thì quý thế quý nữa cũng chẳng ích chi. Con dấu hộ mệnh của cụ vẫn là tốt nhất!
Thưởng thức bảo vật chán chê xong cụ Trì mới nhớ đến sự kiện lạ lùng khi nãy, “Vừa rồi lúc Đường Bân chạm vào Duyên Niên ấy, phản ứng của viên xá lợi có hơi…”
Tình huống thật quái lạ, theo logic, xá lợi của tượng phật bằng đá được hình thành từ tự nhiên, được xưng là ‘vạn tà bất xâm’, ấy thế mà lúc Đường Bân chạm vào Trì Hử, viên xá lợi liền phát sáng rồi đẩy ổng ra, thế chẳng phải đang nói trên người ổng có thứ gì đó bẩn thỉu hay sao!
Nghĩ đến đây, ông cụ không nhịn được mà thở dài, “Từ khi ông bạn của nội qua đời, Đường gia ngày càng sa sút.”
Hôm nay Đường Bân tới đây, tuy rằng từ đầu tới cuối đều mang vẻ con cháu tới thăm cha chú, nội dung trò chuyện cũng chỉ là chút chuyện lý thú, hay quan tâm sức khỏe của cụ, thế nhưng ông cụ đã sống quá nửa đời người, sao không nhìn ra được đối phương có chuyện muốn nhờ, chẳng qua không tiện chủ động nói ra, nên mới duy trì bầu không khí hài hòa này.
Ông cụ sau khi về hưu đã không còn quan tâm đến chuyện công việc nữa nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Gần đây Đường gia lại có chuyện gì à?”
Trì Hử ngẫm lại rồi lắc đầu nói: “Con không thấy có gì lạ.”
“Meo meo~”
Mèo Dao Quang gối lên đùi tự chủ. Tuy hắn cũng hơi ngạc nhiên, vì sao tử khí trên người Đường Bân lại dày đặc như thế, nhưng mà tranh thủ trước khi ăn cơm tối, pi sà muốn ăn một miếng socola!
#
Thấm thoắt đã đến cuối tuần, mèo Dao Quang đã sớm đổi địa điểm săn mồi về trấn Ly Thủy.
Lúc ăn sáng với cháu trai và mèo trắng, nhớ lại hương vị tuyệt hảo của con cá quả dưới đáy sông Ly Thủy, cụ Trì cũng muốn đi xem sao.
Tuy nhiên, xét thấy một người một mèo không hề có ý định tiếp thu tín hiệu kết bè kết bạn đi chơi của cụ, khụ khụ, nhầm nhầm, xét thấy vẹt Bằng Bằng dạo gần đây không thèm nói tiếng người mà chuyển sang ngôn ngữ loài chó, thậm chí hát cũng là sủa gâu gâu theo điệu nhạc… Cuối cùng cụ Trì vẫn quyết định đưa Bằng Bằng ra ngoài, tìm người bạn chuyên huấn luyện chim vẹt của mình để dẫn lối cho Bằng Bằng về lại con đường đúng đắn~
Một người một mèo tiếp tục lựa chọn phương thức dã ngoại trong ngày để đi trấn Ly Thủy.
“Meo meo~”
Cứ nhớ đến biểu cảm ưu thương phiền muộn trên mặt ông cụ Trì khi đối mặt với vẹt Bằng Bằng đang dùng tiếng nước cún hát nhạc Thiện nữ u hồn là mèo Dao Quang lại buồn cười, pia sà cười lăn cười bò trên ghế phó lái.
Phương thức để vẹt Bằng Bằng dạo gần đây chỉ sủa tiếng chó thật ra rất đơn giản, mèo Dao Quang chỉ nói với nó đúng một câu: Sủa gâu gâu thì không bị đánh!
Dù sao đối với vẹt Bằng Bằng thì nói tiếng người hay sủa tiếng chó cũng chẳng có gì khác biệt, đều là “ngoại ngữ” cả thôi, kêu kiểu gì chả được, miễn là không bị đánh~ ahihi~
Trì Hử nhéo cái tai mèo, trong giọng nói ôn hòa xen lẫn chút bất lực mà dung túng, “Dao Quang bệ hạ, đùa gì thì đùa cũng đừng để ông nội giận nha, không là chúng mình bị đuổi ra khỏi nhà đấy.”
Giữa trưa thì tới trấn Ly Thủy, Trì Hử ôm mèo Dao Quang đến quán ăn nhà họ Lưu, được thím Lưu tiếp đón hết sức nhiệt tình.
Cá nhỏ tôm nhỏ kẹp vào bánh rồi đem lên chiên giòn, chấm với tương ớt gia truyền lại càng thêm đậm vị, canh cá đậu phụ, cá trích nấu bung, lần trước thơm ngon thế nào lần này vẫn mỹ vị thế ấy. Thím Lưu còn vui vẻ tặng cho bọn họ một đĩa bánh khoai tây bí đỏ thơm lừng.
Một người một mèo đang ăn uống hăng say thì nghe có tiếng ồn ào bên ngoài cửa hàng.
Đại khái là có người hôm nay dẫn khách quý tới đây ăn cơm, nhưng thời gian gấp gáp không kịp đặt bàn trước, mà đến nơi thì đã có khách vào ăn rồi, thế là bị quê, giờ đang định phô thân phận ra dọa, nhưng ngay sau đó bị người khách kia quạt cho một trận.
Mèo Dao Quang rung rung cái tai, người đang quát kia chẳng phải chính là thân thích của tự chủ thân yêu nhà hắn, Úc Hạo Úc nhị thiếu hay sao~
Quả nhiên, không mất bao lâu thời gian, Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh nối đuôi nhau vào trong phòng ăn.
“Khéo quá, đúng là Duyên Niên thật này, nãy anh nhìn thấy xe chú ở ngoài mới đoán chú cũng đang ở đây.”
Lúc Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh đi vào, vừa khéo bắt gặp Trì Hử đang đút bánh tôm cho mèo cưng, khóe miệng hai vị thiếu gia co giật, cố ý lái xe đưa mèo đến tận đây ăn cơm, phải thương yêu đến mức độ nào đây~~~
“Anh hai và anh Thích sao cũng tới đây vậy?”
Hai vị thiếu gia chẳng hề thấy ngại cùng nhau ngồi xuống, lại cùng nhau co giật khóe miệng.
Đó là vì chuyện của Mộc Minh Hiên.
Đội trưởng Bạch Băng cầm đồ lòe người… khụ khụ, đồ tài trợ của Dao Quang đại sư, nhanh chóng tìm đến một căn biệt thự ở ngoại ô. Không chỉ bắt được hung thủ ngay tại chỗ, mà còn thành công giải cứu một cô gái trẻ sắp bị sát hại, đồng thời tìm thấy thi thể cô bạn gái tương lai xấu số của Mộc Minh Hiên dưới giếng cạn, thậm chí cả vài bộ xương cốt của một số nạn nhân trước đó …
Vụ án đã được phá, chứng cứ vô cùng xác thực.
Tuy nhiên, chứng kiến sự kỳ lạ của gói đồ gửi cho Mộc Minh Hiên và hai vụ tự sát trước đó, vụ án vẫn còn tồn tại một vài nghi vấn không thể giải đáp. Mặc dù người thanh niên bị bắt đúng là hung thủ, không sai, nhưng cách thức gây án đối với nạn nhân mới đây lại khác biệt so với thủ pháp áp dụng trên những nạn nhân trước đó. Là ai, ai đã dạy cho cậu ta những thứ tà môn dị đoan như vậy?
Nhưng nói gì thì nói, thi thể Tiết Phượng Nhi đã tìm được, Mộc Minh Hiên cũng giải quyết xong một nỗi tâm sự. Hôm nay anh đến trấn Ly Thủy để cùng Tiết gia đưa tiễn Tiết Phượng Nhi một đoạn đường cuối cùng.
Vì Mộc Minh Hiên dạo gần đây sắp phát rồ vì sợ, là anh em nối khố với ảnh, Úc nhị thiếu rất nghĩa khí mà đồng hành cùng ảnh trong chuyến đi này. Thích Cẩm Ninh dạo này luôn ngoan ngoãn dính một chỗ với Úc nhị thiếu tất nhiên cũng cùng đi.
Đưa Mộc Minh Hiên đến nhà họ Tiết, Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh theo lời mời của một thằng đệ lâm thời đến quán ăn Lưu gia dùng bữa. Ai dè tính tình của ông người hầu lâm thời này ngang ngược quá, chưa gì đã muốn dùng thân phận để lòe người, dù là cậu ấm như Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh cũng chả bao giờ làm như vậy, cảm thấy thật xấu hổ. Vì thế sau khi phát hiện Trì Hử ở bên trong, hai người nhanh chóng đuổi mấy tên này đi chỗ khác.
Cứ như vậy, thành phần ăn ké lại nhiều thêm Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh.
Nhóm thiếu gia lần thứ hai được chứng kiến sức ăn kinh cmn hoàng của một con mèo: …
Mèo Dao Quang bất vi sở động*, đã có tự chủ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, hắn phải ăn thật no rồi mới có thể hăng hái đi chơi, khụ, đi săn~
* Bất vi sở động: Không có hành động nào.
Còn gia chủ nhà họ Đường – Đường Bân, sau khi cảm thấy có thứ gì đó lóe lên, dưới chân bị mất trọng tâm phải lui về phía sau vài bước, lúc ngẩng đầu lên thì thấy vẻ mặt của cụ Trì hay Trì Hử đều rất bình thường, thậm chí con mèo trong ngực Trì Hử cũng hết sức nghiêm túc…
Đường Bân chưa có kinh nghiệm trong phương diện này nên quy hết tất cả cho việc mất ngủ dạo gần đây của mình. Chuyện lạ lùng vừa rồi là do ông bị choáng đầu mà thôi. Vì thế ông ta chỉ nói một câu ‘Ngại quá’ với cụ Trì và Trì Hử rồi rời đi, chứ không nghĩ gì nhiều.
Đường Bân đi rồi, không còn người ngoài, ông cụ mới khôi phục lại trạng thái ngạc nhiên trước đó, “Duyên Niên à, viên đá trong tay con là cái gì vậy? Sao tự dưng sáng lên, vầng sáng kia trông rất giống chữ Vạn (卍) của Phật giáo.”
Trì Hử đưa viên đá cho ông cụ, ông cụ nghiên cứu một lúc lâu mà chẳng phát hiện ra viên đá xấu xí này có gì đặc biệt.
Sau 15p kiên nhẫn chờ đợi, Trì Hử hỏi: “Ông nội không nghe hay nhìn thấy cái gì ạ?”
Ông cụ Trì cảm thấy câu hỏi của cháu trai thật khó hiểu, “… Ông nên nghe hay nhìn thấy cái gì?”
“Meo meo~”
Mèo Dao Quang nằm chổng vó trên sofa thấy vậy lại càng hài lòng, hòn đá này thật tinh mắt~
Kể cũng đúng thôi, hòn đá thông minh như vậy, phải biết chọn mặt gửi vàng chứ.
Trì Hử từ nhỏ đã được hấp thụ năng lượng phục hồi từ mèo Dao Quang. Mà trong thế giới nguyên bản kia, tuy Dao Quang bệ hạ có hơi trái tính trái nết, khụ khụ, lạnh lùng bá đạo, nhưng năng lực của chủng tộc nhà pi sà đã được công nhận là loại năng lượng thần thánh nhất!
Vô số sinh linh bị pi sà giày xéo và giựt đồ, khụ, ý trên mặt chữ, có lời muốn nói: … #$%#$^&*xoxo.
Phiên dịch sang ngôn ngữ Trái Đất nghĩa là: Đcm, ông trời có mắt mù!!!
Tóm lại, có năng lượng của mèo Dao Quang bồi bổ, bản thân Trì Hử tinh thuần sáng láng hơn rất nhiều so với người bình thường. Có anh như châu như ngọc ở đó, hòn đá kia bị thần kinh mới đi chọn ông già không tu phật cũng chẳng có tí ti tuệ căn (một trong Ngũ căn của nhà Phật) nào như ông cụ Trì.
Nằm trong tay cụ Trì, viên đá trắng quán triệt nguyên tắc ‘im lặng là vàng’, làm một viên đá hàng vỉa hè yên tĩnh.
Mà khi cụ Trì nghe cháu trai giới thiệu đây là xá lợi của tượng phật bằng đá, còn có thể nghe được tiếng Phật đọc kinh, thì cảm thấy thật bức bối. Tại sao đồ quý hiếm như thế này mà cụ cầm mãi cũng chẳng cảm nhận được gì!?
Mèo Dao Quang tựa vào sofa, nhếch miệng kêu “Meo meo~”
Ông cụ quay sang thằng cháu.
“…” Trì đại thiếu với kỹ năng nghe hiểu tiếng nước meo, yên lặng thay từ đổi ngữ cho câu nói có độ phũ hơi bị nặng kia rồi mới trả lời, “Ý của Dao Quang bệ hạ là ‘khí’ của ông nội còn chưa đủ tinh thuần, lại không có phật duyên, cho nên không cảm nhận được.”
Giải thích như vậy thì ông cụ cũng tạm chấp nhận, dù sao cũng là người ăn ngũ cốc hoa màu để sống, trên đời này có chỗ nào là không ô nhiễm, nhưng mà tu phật…
Đôi mắt cụ Trì sáng quắc nhìn về phía mèo Dao Quang. Nhưng lập tức bị ánh mắt nạnh nùng kia làm cho đớn đau, suy nghĩ cắt tóc đi tu chết ngay từ trong trứng~
Bảo bối này là của cháu trai roài, chả có xíu xiu quan hệ gì với ông hết. Ôi nghĩ mà chua xót, cháu trai là vàng ngọc, ông chỉ là cỏ cây~ T^T
Đại khái là biểu cảm ‘Ông ngậm đắng nuốt cay nuôi hai đứa mài khôn lớn, ấy thế mà…’ của cụ Trì quá mức ‘sống động’, mèo Dao Quang có hơi không nhìn nổi, đành phải đập đập chân, ý bảo ổng lấy bùa hộ mệnh đeo trên người ra.
Có Trì Hử làm phiên dịch viên, ông cụ và mèo Dao Quang dễ dàng trao đổi với nhau, nhanh chóng lấy ra con dấu trong túi gấm đeo trước ngực.
Nhắc đến mới nhớ, trong các loại bùa hộ mệnh thì con dấu này là phù hợp với cụ Trì nhất. Bởi bản thân con dấu đã từng thuộc quyền sở hữu của cụ, dưới đáy còn khắc tên thương hiệu của cụ, tất nhiên sẽ càng gắn bó và thích hợp với ông cụ.
Đeo trên người phù hợp nhất, theo thời gian con dấu cũng sản sinh ra linh tính.
Mèo Dao Quang đặt chân lên con dấu, một ngọn lửa trắng nho nhỏ thâm nhập vào bên trong nó, sau đó con dấu có vẻ trơn bóng nhẵn nhụi hơn kha khá.
Cụ Trì mỹ mãn cầm con dấu đã được mèo tường thụy thành tinh nhà mình nâng cấp. Cụ nghĩ rất thoáng, viên xá lợi của tượng phật bằng đá nghe có vẻ rất ghê gớm, nhưng bảo vật chẳng thèm để ý đến mình thì quý thế quý nữa cũng chẳng ích chi. Con dấu hộ mệnh của cụ vẫn là tốt nhất!
Thưởng thức bảo vật chán chê xong cụ Trì mới nhớ đến sự kiện lạ lùng khi nãy, “Vừa rồi lúc Đường Bân chạm vào Duyên Niên ấy, phản ứng của viên xá lợi có hơi…”
Tình huống thật quái lạ, theo logic, xá lợi của tượng phật bằng đá được hình thành từ tự nhiên, được xưng là ‘vạn tà bất xâm’, ấy thế mà lúc Đường Bân chạm vào Trì Hử, viên xá lợi liền phát sáng rồi đẩy ổng ra, thế chẳng phải đang nói trên người ổng có thứ gì đó bẩn thỉu hay sao!
Nghĩ đến đây, ông cụ không nhịn được mà thở dài, “Từ khi ông bạn của nội qua đời, Đường gia ngày càng sa sút.”
Hôm nay Đường Bân tới đây, tuy rằng từ đầu tới cuối đều mang vẻ con cháu tới thăm cha chú, nội dung trò chuyện cũng chỉ là chút chuyện lý thú, hay quan tâm sức khỏe của cụ, thế nhưng ông cụ đã sống quá nửa đời người, sao không nhìn ra được đối phương có chuyện muốn nhờ, chẳng qua không tiện chủ động nói ra, nên mới duy trì bầu không khí hài hòa này.
Ông cụ sau khi về hưu đã không còn quan tâm đến chuyện công việc nữa nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Gần đây Đường gia lại có chuyện gì à?”
Trì Hử ngẫm lại rồi lắc đầu nói: “Con không thấy có gì lạ.”
“Meo meo~”
Mèo Dao Quang gối lên đùi tự chủ. Tuy hắn cũng hơi ngạc nhiên, vì sao tử khí trên người Đường Bân lại dày đặc như thế, nhưng mà tranh thủ trước khi ăn cơm tối, pi sà muốn ăn một miếng socola!
#
Thấm thoắt đã đến cuối tuần, mèo Dao Quang đã sớm đổi địa điểm săn mồi về trấn Ly Thủy.
Lúc ăn sáng với cháu trai và mèo trắng, nhớ lại hương vị tuyệt hảo của con cá quả dưới đáy sông Ly Thủy, cụ Trì cũng muốn đi xem sao.
Tuy nhiên, xét thấy một người một mèo không hề có ý định tiếp thu tín hiệu kết bè kết bạn đi chơi của cụ, khụ khụ, nhầm nhầm, xét thấy vẹt Bằng Bằng dạo gần đây không thèm nói tiếng người mà chuyển sang ngôn ngữ loài chó, thậm chí hát cũng là sủa gâu gâu theo điệu nhạc… Cuối cùng cụ Trì vẫn quyết định đưa Bằng Bằng ra ngoài, tìm người bạn chuyên huấn luyện chim vẹt của mình để dẫn lối cho Bằng Bằng về lại con đường đúng đắn~
Một người một mèo tiếp tục lựa chọn phương thức dã ngoại trong ngày để đi trấn Ly Thủy.
“Meo meo~”
Cứ nhớ đến biểu cảm ưu thương phiền muộn trên mặt ông cụ Trì khi đối mặt với vẹt Bằng Bằng đang dùng tiếng nước cún hát nhạc Thiện nữ u hồn là mèo Dao Quang lại buồn cười, pia sà cười lăn cười bò trên ghế phó lái.
Phương thức để vẹt Bằng Bằng dạo gần đây chỉ sủa tiếng chó thật ra rất đơn giản, mèo Dao Quang chỉ nói với nó đúng một câu: Sủa gâu gâu thì không bị đánh!
Dù sao đối với vẹt Bằng Bằng thì nói tiếng người hay sủa tiếng chó cũng chẳng có gì khác biệt, đều là “ngoại ngữ” cả thôi, kêu kiểu gì chả được, miễn là không bị đánh~ ahihi~
Trì Hử nhéo cái tai mèo, trong giọng nói ôn hòa xen lẫn chút bất lực mà dung túng, “Dao Quang bệ hạ, đùa gì thì đùa cũng đừng để ông nội giận nha, không là chúng mình bị đuổi ra khỏi nhà đấy.”
Giữa trưa thì tới trấn Ly Thủy, Trì Hử ôm mèo Dao Quang đến quán ăn nhà họ Lưu, được thím Lưu tiếp đón hết sức nhiệt tình.
Cá nhỏ tôm nhỏ kẹp vào bánh rồi đem lên chiên giòn, chấm với tương ớt gia truyền lại càng thêm đậm vị, canh cá đậu phụ, cá trích nấu bung, lần trước thơm ngon thế nào lần này vẫn mỹ vị thế ấy. Thím Lưu còn vui vẻ tặng cho bọn họ một đĩa bánh khoai tây bí đỏ thơm lừng.
Một người một mèo đang ăn uống hăng say thì nghe có tiếng ồn ào bên ngoài cửa hàng.
Đại khái là có người hôm nay dẫn khách quý tới đây ăn cơm, nhưng thời gian gấp gáp không kịp đặt bàn trước, mà đến nơi thì đã có khách vào ăn rồi, thế là bị quê, giờ đang định phô thân phận ra dọa, nhưng ngay sau đó bị người khách kia quạt cho một trận.
Mèo Dao Quang rung rung cái tai, người đang quát kia chẳng phải chính là thân thích của tự chủ thân yêu nhà hắn, Úc Hạo Úc nhị thiếu hay sao~
Quả nhiên, không mất bao lâu thời gian, Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh nối đuôi nhau vào trong phòng ăn.
“Khéo quá, đúng là Duyên Niên thật này, nãy anh nhìn thấy xe chú ở ngoài mới đoán chú cũng đang ở đây.”
Lúc Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh đi vào, vừa khéo bắt gặp Trì Hử đang đút bánh tôm cho mèo cưng, khóe miệng hai vị thiếu gia co giật, cố ý lái xe đưa mèo đến tận đây ăn cơm, phải thương yêu đến mức độ nào đây~~~
“Anh hai và anh Thích sao cũng tới đây vậy?”
Hai vị thiếu gia chẳng hề thấy ngại cùng nhau ngồi xuống, lại cùng nhau co giật khóe miệng.
Đó là vì chuyện của Mộc Minh Hiên.
Đội trưởng Bạch Băng cầm đồ lòe người… khụ khụ, đồ tài trợ của Dao Quang đại sư, nhanh chóng tìm đến một căn biệt thự ở ngoại ô. Không chỉ bắt được hung thủ ngay tại chỗ, mà còn thành công giải cứu một cô gái trẻ sắp bị sát hại, đồng thời tìm thấy thi thể cô bạn gái tương lai xấu số của Mộc Minh Hiên dưới giếng cạn, thậm chí cả vài bộ xương cốt của một số nạn nhân trước đó …
Vụ án đã được phá, chứng cứ vô cùng xác thực.
Tuy nhiên, chứng kiến sự kỳ lạ của gói đồ gửi cho Mộc Minh Hiên và hai vụ tự sát trước đó, vụ án vẫn còn tồn tại một vài nghi vấn không thể giải đáp. Mặc dù người thanh niên bị bắt đúng là hung thủ, không sai, nhưng cách thức gây án đối với nạn nhân mới đây lại khác biệt so với thủ pháp áp dụng trên những nạn nhân trước đó. Là ai, ai đã dạy cho cậu ta những thứ tà môn dị đoan như vậy?
Nhưng nói gì thì nói, thi thể Tiết Phượng Nhi đã tìm được, Mộc Minh Hiên cũng giải quyết xong một nỗi tâm sự. Hôm nay anh đến trấn Ly Thủy để cùng Tiết gia đưa tiễn Tiết Phượng Nhi một đoạn đường cuối cùng.
Vì Mộc Minh Hiên dạo gần đây sắp phát rồ vì sợ, là anh em nối khố với ảnh, Úc nhị thiếu rất nghĩa khí mà đồng hành cùng ảnh trong chuyến đi này. Thích Cẩm Ninh dạo này luôn ngoan ngoãn dính một chỗ với Úc nhị thiếu tất nhiên cũng cùng đi.
Đưa Mộc Minh Hiên đến nhà họ Tiết, Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh theo lời mời của một thằng đệ lâm thời đến quán ăn Lưu gia dùng bữa. Ai dè tính tình của ông người hầu lâm thời này ngang ngược quá, chưa gì đã muốn dùng thân phận để lòe người, dù là cậu ấm như Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh cũng chả bao giờ làm như vậy, cảm thấy thật xấu hổ. Vì thế sau khi phát hiện Trì Hử ở bên trong, hai người nhanh chóng đuổi mấy tên này đi chỗ khác.
Cứ như vậy, thành phần ăn ké lại nhiều thêm Úc Hạo và Thích Cẩm Ninh.
Nhóm thiếu gia lần thứ hai được chứng kiến sức ăn kinh cmn hoàng của một con mèo: …
Mèo Dao Quang bất vi sở động*, đã có tự chủ phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, hắn phải ăn thật no rồi mới có thể hăng hái đi chơi, khụ, đi săn~
* Bất vi sở động: Không có hành động nào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất