Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Chương 84

Trước Sau
Sáng sớm ngày hôm sau, một người một mèo kết thúc cuộc hành trình ăn chơi không sợ mưa rơi của mình, dẫn theo chú chó Đại Hắc thật thà ngồi trên ghế sau, cùng nhau đến Bắc Kinh.

Trì Hử không lái xe đến thẳng nhà họ Úc, mà ghé qua chỗ ở của mình trước.

Cuối con đường rợp bóng cây ngô đồng, có một căn biệt thự kiểu Âu nho nhỏ. Đây là nơi mà bà Úc Lan từng ở khi còn đi học. Sau khi bà qua đời, căn nhà được để lại cho Trì Hử. Mỗi lần đến thủ đô, phân nửa thời gian anh đều ở đây.

Trì Hử vừa tới trước sân, tức thì có một nam một nữ ra đón.

Là Úc Hạo và chị Úc Quân Nhu – con gái lớn của bác hai.

Đặc điểm ngoại hình của người nhà họ Úc khá rõ nét, cơ bản đều theo gen của ông cụ Úc, nam thì mày kiếm mắt sáng, nữ thì mày rậm mắt to, thân cao chân dài oai hùng khí phách.

Đương nhiên, phương pháp giáo dục con cháu của cụ Úc cũng chẳng khác gì luyện binh, đàn ông nhà họ Úc ăn roi mà lớn, chịu cực mà thành, còn con gái nhà họ, ngoại trừ cô út Úc Lan sức khỏe yếu và bà bá Úc Liên thành niên rồi mới nhận tổ quy tông, thì đến đời các cháu, gái hay trai cũng như nhau hết, không hề có cái kiểu “con gái là để yêu thương”.

Điều này cũng dẫn đến người nhà họ Úc tuy vẻ ngoài có chút khác nhau, nhưng tính cách thì y khuôn y đúc, theo cái nhìn của đối thủ sống còn, khụ, theo lời nói của Thích Cẩm Ninh, thì trong khung trong xương người nhà họ Úc là thổ phỉ, cả nhà họ đều là thổ phỉ!

Cô chị họ Úc Quân Nhu của Trì Hử là một trong những người phụ nữ kiệt xuất nhất của Úc gia. Con gái nhà họ Úc, bốc bừa một cô cũng có thể lấy 1 địch 5, riêng đại tiểu thư Úc Quân Nhu thì lấy 1 địch 10! Toàn thân từ máu thịt đến linh hồn, cũng chỉ có cái tên của chị là dính líu đến hai chữ dịu dàng.

Úc gia quan hệ rất tốt với Mộc gia. Ở lứa trước, chú hai của Úc Hạo cũng tức là bác hai của Trì Hử, lấy vợ chính là cô ruột của Mộc Minh Hiên. Đến đời thứ ba là lứa của bọn họ, hai nhà Úc Mộc muốn thân càng thêm thân, có ý gán ghép Mộc Minh Hiên với một trong mấy cô gái nhà họ Úc.

Tiếc rằng, anh ba Mộc thời thơ bé ngoan ngoãn hiền lành đáng yêu, sau một lần chứng kiến bà chị họ Úc Quân Nhu treo mấy thằng đệ lên đánh, đã sinh ra bóng ma tâm lý vô cùng nghiêm trọng. Khi trưởng thành lại là thanh niên văn nghệ, thích ngắm tuyết ngắm trăng, làm thơ chơi cờ, nói chuyện triết học, bàn chuyện nhân sinh, vừa nghe nói mình sẽ phải “gần gũi” với mấy mẹ la sát nhà họ Úc, như sét đánh ngang tai mất hết hy vọng, cuối cùng dồn hết can đảm liều chết trốn khỏi kinh thành.

Thôi nào, thật ra ngoại trừ anh ba Mộc, gái nhà họ Úc cũng có giá lắm đấy, luôn chẳng thiếu trai theo đuổi nhé. Đệ nhất la sát nhà họ Úc là đại tiểu thư Úc Quân Nhu còn lấy được chồng cơ mà, đây chính là minh chứng rõ nét nhất~

“Chị, anh.”

Trì Hử ôm mèo Dao Quang xuống xe, đối với bà chị lâu ngày không thấy, vừa gặp đã dòm người ta từ đầu đến chân như tội phạm cũng đành bó tay, ai bảo bả làm hải quan chuyên kiểm tra khám xét hàng buôn lậu kia chứ, bệnh nghề nghiệp ấy mà.

“Khí sắc của Duyên Niên trông tốt quá ha, quả nhiên đã khỏe mạnh hơn nhiều.”

Từ nhỏ Úc Quân Nhu đã rất thích thằng em đột biến gen này, quét một vòng từ trên xuống dưới rồi mới cười nói: “Vừa khéo dạo này chị được nghỉ, chị em mình lâu rồi không gặp, hôm nào qua nhà chị ăn bữa cơm nhé, anh rể các cậu nấu ăn được phết đấy. Đúng rồi, đến lúc đó vợ chồng chị cũng rất mong được đón tiếp Dao Quang bệ hạ.”

Úc Quân Nhu nhìn con mèo trắng trong lòng Trì Hử, không nhịn được muốn hóng hớt một tí: “Bệ hạ, nghe thằng hai bảo ngài ăn Đế Lưu Tương thành tinh rồi? Hôm nào biến thành soái ca như trong ảnh rồi đi chơi với mọi người nha~”

Úc nhị thiếu – kẻ đầu tiên phát hiện bài post được share điên cuồng trên mạng, hí hửng chia sẻ với bà chị Úc Quân Nhu: …Chị à, chị đừng có huỵch toẹt ra như thế chứ!

Úc nhị thiếu bị bán đứng, quyết đoán mở kỹ năng trào phúng, “Chị à chị tỉnh lại đi! Đừng tưởng bọn em không biết lý do chú hai đá chị về nghỉ phép là gì! Lại còn rủ mọi người đi chơi, bọn em chả dám phá hoại kế hoạch tạo người của anh chị đâu~”

“Thằng kia!”

“Đại tiểu thư, Nhị thiếu gia đừng vội tranh cãi, hai người chắn mất đường vào nhà của tiểu thiếu gia rồi.” Má La làm việc cả đời ở nhà họ Úc, vội tách hai người kia ra, đi đến trước mặt Trì Hử, “Tiểu thiếu gia mau vào nhà uống chén trà nghỉ ngơi. Lái xe cả ngày chắc mệt muốn chết rồi.”

Bởi vì Úc Lan là đứa con có được khi đã già nên Trì Hử tại Trì gia là đại thiếu gia, nhưng ở đời thứ ba nhà họ Úc lại là người nhỏ tuổi nhất.

Tuy vậy ở Úc gia kỳ thật không có mấy người xưng hô “thiếu gia, tiểu thư” như thế. Người làm ở Úc gia được tổ chức theo biên chế, xưng hô thường căn cứ theo chức vụ, mà mấy cô mấy cậu không có chức vụ thì gọi theo tên là được. Khăng khăng gọi là “thiếu gia, tiểu thư” thì chỉ có nha hoàn hồi môn* của bà cụ Úc thôi. (người hầu gái đến từ nhà mẹ đẻ)

Bà cụ Úc xuất thân danh môn thế gia, cha mẹ của má La đều là người hầu của cụ bà, mấy đời nhà họ đều hầu hạ nhà mẹ đẻ của bà. Má La từ nhỏ đã đi theo cha mẹ hầu hạ bà, sau khi bà sinh con út Úc Lan thì má chuyển sang chăm sóc cho Úc Lan. Tình cảm của má với bà và Úc Lan không giống nhau, cho nên sau khi hai người qua đời, trong đời thứ ba của nhà họ Úc, má La để ý nhất đương nhiên là Trì Hử mang đường nét hao hao bà ngoại và được sinh ra từ trong bụng Úc Lan.



Mỗi lần Trì Hử đến thủ đô, trước đó vài ngày má sẽ dẫn người qua dọn dẹp một phen, mỗi một chi tiết nhỏ đều phải tự mình đứng xem mới yên tâm.

Vừa thấy Trì Hử, Úc Quân Nhu và Úc Hạo liền bị má La vứt ra sau đầu.

Hai chị em bị “bỏ rơi”: … Gì mà ‘Lái xe cả ngày chắc mệt muốn chết rồi’. Hành trình một ngày ổng đi ba ngày, chơi bời suốt cả chặng đường đó má! Bọn cháu có ảnh trước và sau khi thành tinh của trợ lý Bạch Dao Quang làm bằng chứng nha!

“Meo meo~”

Mèo Dao Quang ghé lên vai tự chủ, kêu về phía chiếc xe.

Ngay sau đó, một con chó đen với bộ lông loang lổ nhảy xuống xe, chạy đến bên cạnh một người một mèo.

Chả hiểu sao lại bị đưa đi cả trăm cây số, đối với cảnh vật và những con người xa lạ nơi đây, Đại Hắc rất chi là mờ mịt. Thế nhưng loài chó vốn thông minh nghe lời, dẫu chẳng hiểu gì nhưng nó chỉ cần nhớ rõ một người một mèo này đã chữa bệnh cho nó, cho nó ăn cho nó ở là được rồi, họ ra lệnh thế nào thì nó làm thế nấy là được.

Úc Quân Nhu nhìn con chó đen mà sáng cả mắt, “Chó ở đâu ngoan thế!”

Không biết bà cô này nhìn ra được điều gì đặc biệt từ trong thân hình trơ xương của Đại Hắc mà khen nó, nhưng với công việc điều tra buôn lậu của Úc Quân Nhu, ắt hẳn sẽ phải tiếp xúc nhiều với chó nghiệp vụ, bởi vậy đánh giá của cô khá là đáng tin.

“Con chó này ở đâu vậy, sao lại thành ra thế này?”

Sau khi vào nhà, Trì Hử lấy chén trà cho mèo Dao Quang uống, rồi mới trả lời Úc Quân Nhu, “Dao Quang bệ hạ nhặt được ở phố chợ đêm.”

Úc nhị thiếu thấy vậy lập tức sáng mắt.

Úc Hạo sau bao ngày ở nhà họ Trì đã không còn chấp nhất với lý luận khoa học, so với con mắt của bà chị nhà mình, hắn càng tin tưởng vào con mắt của con mèo nhà thằng em họ hơn. Cái câu ‘phàm thứ Miêu bệ hạ coi trọng, tất là vật quý giá’ của Trì Hử nghe rất giống hết thuốc chữa, nhưng năm lần bảy lượt đều thành sự thật, thế mới thấy chí lý!

Tâm động không bằng hành động, Úc nhị thiếu lập tức tự tin nói với Trì Hử: “Con chó đen này là nhặt được, tức hiện chưa có chủ đúng không? Em họ em họ, chú có Dao Quang bệ hạ và trợ lý Bạch rồi, hẳn sẽ không nuôi nó, cụ Trì cũng đã nuôi vẹt Bằng Bằng, thế thì cho anh đi, anh sẽ cho nó ăn no ngủ kĩ, tương lai phải cưới một em Afghanistan lông vàng xinh đẹp~”

Đối với con mèo trắng ngày càng phi khoa học của em họ, Úc Hạo khi có khi không cũng hơi ghen tỵ xíu xíu. Bởi thế lúc hắn và Thích Cẩm Ninh bị rớt xuống hố được một con thiên nga tới cứu, thật ra hắn cũng muốn đem con chim thông minh đó về nhà nuôi lắm. Nhưng tiếc rằng hắn chẳng hiểu tiếng thiên nga, giữa đôi bên tồi tại một chướng ngại hết sức to lớn. Úc Hạo bị con chim bạo lực kia cạp liên tọi, tím tái khắp người, đúng là một câu chuyện buần T^T

Bây giờ có một chú chó xuất hiện ngay trước mắt, nuôi chó hẳn sẽ dễ hơn nuôi thiên nga nhỉ?

Cảm giác của Úc Hạo lúc này rất giống với lần đầu tiên trông thấy cây lấy ráy tai mà mèo Dao Quang thưởng cho hắn làm bùa hộ mệnh, mới đầu còn lạ lùng, nhìn quen lại thấy hay. Con chó này trông vừa gầy vừa xấu, nhưng chỉ cần chịu khó chăm bẵm một tí, ắt sẽ đẹp ngay thôi!

Đối với mong muốn của Úc Hạo, Trì Hử lấy ngón tay cuốn cuốn cái đuôi của mèo Dao Quang, hỏi: “Dao Quang bệ hạ, ngài thấy sao?”

Mèo Dao Quang nằm trên đùi tự chủ, lười biếng kêu “Meo meo~”

“Chúng ta hỏi xem ý của Đại Hắc thế nào.”

“Meo meo~”

Sau đó Trì Hử nói với Úc Hạo: “Chỉ cần Đại Hắc đồng ý, em và Dao Quang bệ hạ không có ý kiến.”

Úc Hạo, Úc Quân Nhu: … Mỗi lần nhìn một người một mèo không coi ai ra gì vui vẻ trò chuyện, đều cảm thấy thằng em nhà mình bệnh thật là nặng~

Mèo Dao Quang kêu một tiếng với chú chó đen ngoan ngoãn ngồi yên bên sofa.

Đại Hắc nhìn mèo trắng sặc mùi đại ca một cái, rồi lại ngẩng đầu nhìn Úc Hạo, tiếp đó đứng lên, thật cẩn thận đến bên cạnh Úc Hạo ngửi ngửi, như thăm dò mà liếm liếm bàn tay đặt trên đầu gối.



Thấy không bị đánh không bị mắng, Đại Hắc vui sướng, kích động sủa một tiếng.

“Meo meo~”

Trì Hử phiên dịch giúp mèo cưng: “Vỗ vỗ đầu Đại Hắc, cố gắng nhìn nó thật ôn hòa rồi gọi tên nó, lát nữa lấy cái gì tự tay đút cho nó ăn, nó hẳn sẽ đồng ý đi theo anh.”

Về nội dung ‘Bố cái đồ chó thiếu tình thương, cho khúc xương liền sướng, cho chút ngon ngọt liền vui vẻ…’, cái kiểu hình dung đầy ác ý của loài mèo đối với loài chó này ấy mà, Trì Hử xin phép bỏ qua không dịch.

#

Nghỉ một chút rồi Trì Hử theo Úc Quân Nhu và Úc Hạo về Úc gia.

Thấy thằng cháu ngoại bảo bối lâu rồi chẳng gặp, cụ Úc vui lắm, trong nụ cười thậm chí còn mang chút hiền lành, khiến Úc Quân Nhu và Úc Hạo trông mà choáng váng.

Phải biết rằng sự nghiêm nghị tôi luyện từ chiến tranh bom đạn của ông cụ Úc không hề nhạt đi theo năm tháng, mà ngược lại càng già thêm đậm đà, phối với khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc của cụ, mấy đứa chắt trai trong nhà bị dọa khóc không ít lần.

Con cháu Úc gia tuy không ít, nhưng một năm 365 ngày, ngoại trừ mấy ngày lễ tết đặc biệt thì rất khó có dịp tề tựu đông đủ. Bác hai của Trì Hử nhậm chức ở quân khu tỉnh H, bác ba và anh cả đều công tác ở nơi khác. Dưới sự điều động của tổ chức, khẩu hiệu của nhà họ Úc là: Chiến sĩ cách mạng là viên gạch, ở đâu cần thì tới nơi đó (Mao Trạch Đông). Vợ con tất nhiên cũng đi theo.

Cho nên, bình thường Úc gia rất thanh tĩnh, nhân khẩu chỉ có cụ Úc, bác cả Úc Tái Chu luôn bận rộn thường xuyên không thấy người đâu, mợ cả Tần Nhân và Úc Hạo có nhà riêng nhưng thường xuyên phải về trình diện. Bảo sao Úc nhị thiếu với cái danh cậu ấm vẫn được ông cụ quý mến, gặp nhau nhiều thì tình cảm nhiều chứ sao.

Tất nhiên, còn có thêm bà cô Úc Liên dạo gần đây cứ thích dắt díu con trai về nhà mẹ đẻ.

Hôm nay có thể gặp được cùng lúc 2 đứa cháu trai và 1 cô cháu gái, đặc biệt là đứa cháu ngoại với đường nét hao hao với người bà và người mẹ đã mất sớm của nó, giọng điệu của ông cụ không tự chủ được mà mềm nhẹ hơn.

Trì Hử đưa lễ vật mang tới cho cụ Úc, hai bình rượu cụ Trì tự ngâm, một giỏ quả sa cức anh và Dao Quang bệ hạ hái nơi núi cao, ba món đặt một chỗ, trông y như mấy người họ hàng dưới quê mang đồ đến tống tiền.

À không, Úc Liên hôm nay đến chỗ ông cụ nghe ngóng thực sự cho là như vậy đấy. Bà cô này lòng dạ hẹp hòi, thù mới hận cũ dồn lại, gặp nhau đương nhiên là đỏ mắt, bắt đầu mở mồm châm chọc: “Ái chà chà~ Duyên Niên à, đi rõ xa đến thăm ông ngoại, lại còn mang đặc sản đến biếu~ thật là hiếu thuận.”

“Câm miệng!” Cụ Úc nhìn hai bình rượu còn chưa kịp vui vẻ đã bị cô con cả làm cho tức điên, “Mày lại về đây làm gì?”

Nếu là trước đây, bị ông cụ nói như vậy, Úc Liên nếu không nhăn mặt bỏ đi, cũng phải ở lại nháo nhào một hồi, hoặc là đứng trước của nhà khóc lóc om sòm một trận, để cho tất cả mọi người đều biết đứa con của vợ trước là bà đây sống khổ sống sở như thế nào.

Tuy nhiên bây giờ không thể làm vậy được, bà phải nhẫn nhịn vì đứa con trai duy nhất của mình!

Đại sư đã dặn rồi, nhà họ Úc phúc trạch thâm hậu, có thể chia sẻ tội nghiệt trên người con trai bà, nếu không bà việc gì phải nhịn bố nhịn em, lại còn phải nhịn cả một người ngoài là cô em dâu, hừ, nếu là trước đây, bà đã tát cho nó một trận rồi.

Vừa nghĩ vậy, ánh mắt Úc Liên nhìn về phía Úc Hạo như hận không thể nhào lên cắn mấy cái.

Bà ta và con trai ở nhà họ Úc đang yên đang lành, chả hiểu sao thằng cháu trai mất nết này lại chạy về rồi la lối om sòm bắt bọn họ phải rời đi, đã thế còn đánh con bà! Ông cụ cũng thật nhẫn tâm, hôm ấy đuổi cả Úc Hạo và hai mẹ con bà ra ngoài, nhưng hôm sau Úc Hạo vẫn cứ ra ra vào vào Úc gia như thường, còn con trai bà, đến giờ còn chưa cho vào cửa!

Chả thèm quan tâm đến vẻ mặt khó coi của Úc Liên, cụ Úc bưng vò rượu, tỏ vẻ mình muốn uống một ly.

Lần trước cháu ngoại sai người mang đến cho cụ một cái hộp ngọc, bên trong đựng 3 trái màu đỏ to như quả trứng gà. Lúc ấy ông cụ đang bệnh, bị cảm, không thèm để ý tới lời khuyên đem trái cây đi kiểm tra của bác sĩ, mà trực tiếp ăn luôn một quả. Sáng hôm sau thức dậy, đừng nói là cảm mạo, ngay cả di chứng sau bao lần vào sinh ra tử, dù có an dưỡng thế nào cũng chả có mấy tác dụng, thế mà hôm nay lại chẳng hành hạ nhau nữa, cũng chả cần gậy chống làm gì!

Trái cây mà cháu ngoại biếu ông chẳng khác gì linh đan diệu dược! Còn dư lại hai trái, ông cụ giữ như giữ vàng, để đề phòng cho bất kỳ tình huống nào.

Vừa nghe ông thông gia ấy thế mà xa xỉ, lấy trái cây ngâm rượu, còn hào phóng tặng mình một vò. Vò rượu mật rắn còn lại, tuy ông không biết tác dụng cụ thể của nó là gì, nhưng nếu có thể đặt chung với rượu trái cây, ắt cũng là thứ hiếm! Cụ Úc cảm động lắm, cơn nghiện rượu cũng bắt đầu phát tác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau