Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Chương 87

Trước Sau
Mục đích đến thủ đô cơ bản đã đạt được, chỉ cần ông ngoại với bác cả tin tưởng lời nói của Trì Hử và Úc Hạo, có sự đề phòng và tính toán cho những chuyện sắp tới, vậy là đủ, bọn anh không cần phải quan tâm nữa. Trì Hử và mèo Dao Quang ở lại chơi mấy hôm rồi lên xe về tỉnh X.

So với quãng đường ăn chơi quên sầu lúc đi thì thời gian lúc về có thể nói là nhanh hơn rất nhiều, bởi Dao Quang bệ hạ đã có mục tiêu mới (≖ᴗ≖) Trước khi trở về nhà, thể theo nguyện vọng của pi sà, Trì Hử đánh xe qua trấn Ly Thủy.

Lần trước Dao Quang bệ hạ lặn xuống cái khe dưới đáy sông phát hiện một cái hang, pi sà hoài nghi đó là nơi mai táng thi cốt của con bạch long trong truyền thuyết. Phỏng đoán này cũng không phải không có căn cứ, bởi trong hang ngoại trừ một loại bột xương kỳ lạ, còn có một… gốc cây con màu trắng lẳng lặng mọc trong góc.

Sinh vật trong thế giới nguyên bản của Dao Quang bệ hạ, sau khi tử vong, năng lượng khổng lồ vẫn còn tồn dư trong thi cốt, càng là giống loài cấp cao lại càng dễ phát sinh một số hiện tượng kỳ lạ, ví dụ như xuất hiện tinh thể hay ngọn lửa, hoặc là một loài thực vật với thuộc tính đặt biệt nào đó chẳng hạn. Theo cách nói của thế giới này thì rất dễ xuất hiện ‘thiên tài địa bảo’.

Cho nên khi Dao Quang bệ hạ theo con ba ba cổ dài bơi vào trong hang và phát hiện gốc mầm màu trắng không hề tầm thường đó, pi sà lập tức hoài nghi nó được kết tinh từ thi cốt con bạch long.

Tuy nhiên, dù mầm cây có đặc biệt thế nào chăng nữa thì nó cũng chỉ bé tí teo như một – cọng – giá – đỗ! Không rõ thuộc tính cũng chẳng biết có tác dụng gì hay không, tóm lại là hiện giờ chẳng làm được cái méo gì, trời biết phải bao nhiêu năm nữa nó mới lớn được! Nếu không có tác dụng, vậy chả khác gì cọng rau ngọn cỏ mọc đầy bên đường. Một gốc rau dại bé tí teo lại chẳng ăn được, ngoại trừ hình thức có chút đặc biệt, đem so với con ba ba vừa nhìn đã biết là ngon bổ rẻ, khỏi phải nghĩ Dao Quang bệ hạ sẽ lựa chọn cái nào. Pi sà chả thèm liếc cọng rau ấy lấy một lần, quắp con mồi rồi tha đi thẳng~

Thế nhưng, trước khác nay khác, sau khi thu được Đế Lưu Tương, tận mắt chứng kiến tác dụng hết sức thần kỳ của Đế Lưu Tương đối với thực vật, Dao Quang bệ hạ không nhằm tới gốc mầm trắng dưới đáy sông mới gọi là lạ.

Với 2 lần thực tiễn trước đó và kinh nghiệm phong đúc rút từ bao lần cướp bóc ở thế giới cũ, quá trình thu thập chiến lợi phẩm của pi sà dưới đáy sông cứ phải gọi là tốc chiến tốc thắng. Xét thấy nếu đào cây rồi trồng vào trong đầu lâu của con bạch long thì tay mèo bưng lên không tiện, Dao Quang bệ hạ quyết định thành tinh.

Vì thế, Trì Hử chờ ở trên bờ chưa được bao lâu, nghe thấy tiếng nước liền nhìn qua, đập vào mắt không phải cái đầu mèo đầy lông trắng, mà là một mỹ nhân lõa thể vô cùng sệch xi…

Dao Quang bệ hạ quả không phụ cái danh ‘mỹ nam tâm cơ’ mà mọi người đặt cho. Trần truồng ngâm mình dưới nước, thoắt ẩn thoắt hiển nửa kín nửa hở mới khiến người ta bứt rứt chộn rộn. Đương lúc pi sà chuẩn bị lên bờ, ghẹo một câu tà – mị – cuồng – luyến kinh cmn điển “Em có hài lòng không (¬‿¬)” thì ‘Tõm~’, một cái đuôi cá đập bòm bõm xuống mặt sông, nước văng tung tóe văng luôn cả tạo hình make color của pi sà.

Tiếp đó là vài tiếng ‘Tách tách!’ vang lên từ hướng quán ăn nhà họ Lưu, một du khách vô tình bắt được khoảnh khắc đắt giá đang vừa chạy vừa gào, cách thật xa mà Trì Hử và Dao Quang bệ hạ cũng có thể nghe được nội dung, “Nhân ngư ư ư ư, tui nhìn thấy mỹ nhân ngư! Có ảnh chụp làm bằng chứng này má ôi!!!”

Ghẹo tự chủ nhà mình không thành, Dao Quang bệ hạ yên lặng ném con cá chép tiện tay bắt về lên bờ, cảm thấy thật là: …

Du khách nọ hành động rất chi là nhanh, Trì Hử và mèo Dao Quang còn chưa về đến nhà, ảnh chụp mỹ nhân ngư đã được phát tán rộng rãi trên mạng.

Ảnh được chụp nghiêng, khoảng cách có hơi xa, cho nên khi con cá chép bị Dao Quang bệ hạ đánh ngất xỉu từ dưới đáy sông bỗng dưng tỉnh lại và quẫy đuôi, quả thực không khác gì một người cá với nửa thân trên hình người cùng cái đuôi cá lồ lộ trên mặt nước.

Đương nhiên, một cư dân mạng tinh mắt đã phát hiện ra nửa bên mặt của mỹ nhân ngư trong bức hình chính là trợ lý Bạch Dao Quang hót hòn họt dạo gần đây, đồng thời phân tích ra người đứng trên bờ chính là tổng giám đốc Trì Hử! Khi ấy nhân ngư với chả người cá đã không còn quan trọng, mọi người chỉ cảm thấy ê hết cả răng, lại bị thồn bánh gato vào mồm!

“Chủ thớt đâu rồi? Thẳng thắn thì được khoan hồng! Thớt được trợ lý Bạch thuê để viết bài đúng không!”



“Một like cho sự cơ trí, à không, cho sự phúc hắc của của trợ lý Bạch! Lần trước thì khoe ảnh seo-phì trong khách sạn, kết quả là bọn tui phát hiện ảnh ngược của giám đốc trong chiếc áo tắm trên cửa sổ thủy tinh. Bây giờ lại có người chui ra bảo nhìn thấy người cá, có hẳn ảnh làm bằng chứng chứ, xí, để chứng minh người trong bức ảnh là trợ lý Bạch á hả? Đủ rồi nhé! Cho FA tụi tui sống với chứ! Ai chả biết anh và giám đốc có gian cmn tình! Đừng có suốt ngày tung ảnh thả thính lên mạng nữa!”

“A a a a~ Vì sao chỉ có ảnh chụp nghiêng, vì sao lại chụp xa như vậy~ Trợ lý Bạch ơi, em là fan cuồng của anh đây~ Chủ thớt mau lăn ra đây! Bà đây đảm bảo sẽ không đánh chết mi!”

“Trợ lý Bạch cả ngày chỉ tìm đủ mọi cách để công khai mối quan hệ giữa mình và tổng giám đốc. Đúng là cái đồ yêu tinh thích làm tình làm tội người ta~ ahihi~”

“Người thành phố ăn chơi thế. Trước thì “đánh nhau” với yêu tinh ở khách sạn, bây giờ lại về ngoại ô abc với mỹ nhân ngư. Nghĩ thôi đã thấy bứt rứt rồi ý~”

Con mèo yêu ‘tâm cơ thâm trầm’ ngồi trên ghế phó lái lướt web giết thời gian, đặt ipad qua một bên. Nhân loại vô tri, rặt một đám ăn no rửng mỡ suốt ngày nghĩ linh tinh!

#

Tất nhiên, chút chuyện chẳng liên quan này hoàn toàn không ảnh hưởng tới tâm trạng tốt đẹp của Dao Quang bệ hạ sau khi cướp đoạt thành công một lô một lốc chiến lợi phẩm.

Trở về nhà, kêu người bưng chậu cây vào trong nhà kính trồng hoa của ông nội Trì, một người một mèo lên phòng sửa soạn đồ đạc một chút rồi dắt díu nhau đến nhà kính.

Khi ấy cụ Trì đã quan sát nghiên cứu cái chậu cây này được một lúc. Tuy rằng ông không rõ cái mầm trắng trắng này là gì, nhưng với sự hiểu biết của ông với con mèo tinh nhà mình, đây chắc chắn là thứ tốt!

Chỉ cái bồn đựng gốc mầm này thôi đã cảm thấy bất phàm rồi.

Cái bồn này to như cái chậu rửa mặt, trắng bóng nhẵn nhụi như sứ xương, nhưng rắn chắc và nặng hơn nhiều. Vừa rồi quản gia Bạch phải sắp xếp những 4 chú bộ đội to khỏe mới có thể nâng được cái chậu này lên, bê đến trước cửa nhà kính thì trượt tay một cái, cái chậu rơi đánh ‘bốp’ vào hòn non bộ trong bồn hoa súng. Chợt nghe ‘Cạch’ một tiếng, mọi người tái mặt, thôi xong rồi, làm hỏng cái chậu hoa của đại thiếu gia mất rồi, ai dè cúi đầu mới thấy, hòn non bộ bị nó đập nứt cả một mảng!

Ngẩng đầu nhìn cháu trai bảo bối và mèo tường thụy nhà mình, ông cụ cười tươi như hoa, “Duyên Niên, Dao Quang mau lại đây, nói cho ông nội biết đây là của quý gì vậy?”

Trì Hử ôm mèo Dao Quang đến bên chậu cây, cong tay gõ gõ mấy cái lên bề mặt bồn cây, trước đó đã nghe được suy đoán của pi sà, vì thế thật thà và bình tĩnh ném cho cụ Trì một trái bom, “Dao Quang bệ hạ hoài nghi, đây là xương sọ của một con rồng.”

Cụ Trì bị bom nổ tan tác, nhìn về phía một người một mèo với vẻ mặt ‘Cái gì cơ? Cái gì cơ? Gió lớn quá tui nghe không rõ~’

Để ông cụ hồi lại ít sức rồi Trì Hử mới rề rà bổ sung: “Gốc mầm này rất có thể cũng là kỳ vật tạo thành từ thi cốt của con bạch long đó ông.”

Ông cụ run rẩy chỉ tay vào chậu xương, “Rồng rồng rồng rồng…”



Thôi nào, cũng không thể trách ông cụ quá kích động. Rồng ấy mà, chính là thần thú trong truyền thuyết đó. Dù chỉ còn một nắm tro tàn, kẻ phàm tục nào có thể… Đừng nói là sở hữu, chỉ nhìn một cái thôi cũng đã phúc tổ 70 đời rồi đấy! Mà giờ cháu trai nhà ông lại nói cái thứ trước mắt này rất có thể là một bộ phận của R-Ồ-N-G! Ông cụ không kích động mới là lạ.

Tuy nhiên, sau một hồi hoảng hồn, cụ Trì với thần kinh thép nhanh chóng khôi phục về trạng thái ban đầu, mơ mơ hồ hồ dán mắt vào chậu xương sọ to oành, trìu mến ngắm nghía cái mầm cây được trồng ở giữa, có hơi tiếc nuối mà rằng: “Phàm là thiên tài địa bảo trong truyền thuyết, thời gian trưởng thành cũng phải ngàn, vạn năm, tiếc là ông già ta đây chẳng thể nhìn mi khôn lớn~”

Một người một mèo nổi hết cả da gà, ông nội lúc này chả khác gì một cụ già gần đất xa trời cầm lấy tay thằng cháu đích tôn mà than: ‘Đáng tiếc, ông nội không đợi được đến ngày cháu trai cưới vợ sinh con’, trong lưu luyến có thương cảm, trong thương cảm là chút sến súa phát hờn, thật sự không thể chịu đựng nổi!

Biểu cảm trên mặt cụ Trì đã thành công khơi dậy cái nết thối thây của pi sà: “Meo meo~”

Nhìn ông nội đã ăn không ít thứ bổ, thân thể khỏe mạnh, mặt mày hồng hào, thần thái sáng láng, sống hơn trăm tuổi cũng không thành vấn đề, Trì đại thiếu quyết định phiên dịch giúp mèo nhà mình: “Ông nội yên tâm, Dao Quang bệ hạ còn trữ một chai Đế Lưu Tương, hẳn sẽ có tác dụng với tốc độ sinh trưởng của nó.”

Cụ Trì tiếp tục bị oanh tạc: … Nà ní? Cháu trai vừa nói cái gì cơ!?

Trì Hử lấy ra chai nước khoáng từ trong balo, dù đóng gói tùy tiện nhưng chất lỏng đong đưa trong chai vẫn hết sức đẹp mắt mê say lòng người.

Trì Hử vặn nắp bình, chất lỏng từa tựa vạn sợi tơ vàng như một làn khói nhẹ tràn ra miệng bình, chuẩn bị tiêu tán vào hư không. Thấy thế, mèo Dao Quang giơ cái móng mèo lên, ngọn lửa màu trắng nhẹ nhàng dẫn dắt tinh hoa của ánh trăng, từng chuỗi từng chuỗi rơi xuống gốc mầm.

Đế Lưu Tương không hổ là ân trạch mà đất trời ban cho cây cối cỏ hoa, mầm giá đỗ nhanh chóng sinh trưởng bằng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được. Rất nhanh, một cái cây cao khoảng nửa mét cành lá xum xuê xuất hiện trước mắt mọi người.

Phiến lá như làn sóng mềm mại xanh biêng biếc, cành cây màu trắng bạc với những nếp hoa văn uốn lượn trải rộng trên bề mặt như những chiếc vảy, nhìn thoáng qua, cái cây trông rất giống một bé Bạch Long đang vui đùa dưới nước.

Cụ Trì vốn đã ưa trồng cây chăm hoa, liếc mắt một cái đã thích mê cái cây lạ kỳ mà đáng yêu này.

Cây cao đến khoảng nửa mét thì không lớn nữa, theo sự dung nhập không ngừng của Đế Lưu Tương, trên chạc cây mọc ra ba nụ hoa, bông nụ tròn xoe như quả trứng gà từ từ bung nở, sau đó kết thành ba trái nhỏ… Dùng hết quá nửa bình Đế Lưu Tương, ba trái cây cuối cùng cũng chín rộ.

Mùi hoa thoang thoảng khiến lòng người thần thanh khí sảng còn chưa biến mất, hương thơm quả ngọt đã bắt đầu váng vất đâu đây. Hai người một mèo nhìn nhìn trái cây trông như quả nhãn phiên bản lớn trước mắt, giờ này phút này, tất cả đều có chung một suy nghĩ – mau mau hái ăn!

______

* Sứ xương (Bone China) là một loại đồ sứ được chế tạo từ tro xương động vật trộn với khoáng chất fensfat (còn gọi là Tràng Thạch) và đất sét trắng (cao lanh). Loại sứ này do thợ gốm người Anh Josiah Spode sáng chế, bone china được biết đến với đẳng cấp cao của độ trong và trắng, độ bền cao và chống sứt mẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất

Trước Sau