Chương 32: Bóng đèn nhỏ
Tác giả: Đông Tầm Vấn Tửu
Dịch: Maccaoo
Đang sắp lên đến đỉnh thì bị uy hiếp, dục vọng lấn át hết thảy, nói gì cũng đồng ý.
Sau khi kết thúc, Trì Cảnh đưa tay ôm lấy cổ Lâu Độ, để anh nằm sấp xuống, sau đó cắn thật mạnh vào vai anh, đến khi rớm máu mới tha.
"Dữ quá đi à." Lâu Độ không hề để ý đến vết thương trên vai, thậm chí còn lo lắng mình da dày như da trâu thế này, Trì Cảnh cắn có mệt không.
Anh khẽ luồn tay vào tóc Trì Cảnh, vén ra sau tai, hôn mấy cái lên môi cậu, khen: "Vợ anh đẹp thật đấy."
Trì Cảnh cắn lên môi anh. Chưa cắn được hai cái thì môi hai người đã lại cuốn vào nhau.
Sau đó hai người thủ thỉ lời yêu với nhau, Trì Cảnh mới đồng ý cho Lâu Độ làm theo mong muốn đáng xấu hổ ban nãy. Sau khi bình tĩnh lại, cậu nằm trên giường trải ga đỏ sẫm, được Lâu Độ ôm trọn vào người, mút đầu ngực.
Ban đầu Trì Cảnh không có cảm giác gì, bị Lâu Độ mút mấy cái mới bắt đầu thấy đau.
Ngực của Omega nam không tiết ra sữa, nhưng việc đầu ngực sưng tấy lên trong thời kỳ mang thai là hết sức bình thường. Thi thoảng cảm thấy khó chịu, có thể mát xa để giảm đau là được. Những việc nhỏ như thế hoàn toàn có thể giao cho bạn đời xử lý.
Chẳng có người đàn ông nào chịu nổi việc vợ yêu của mình nhíu mày, ưỡn ngực, xin mình xoa nắn, mút mát.
Lâu Độ không được tận hưởng quá trình Trì Cảnh cầu xin mình giúp đỡ, nhưng có thể hưởng thụ vẻ đẹp như tiên cảnh của mỹ nhân khẽ nhíu mày, vừa thỏa mãn, vừa đau đớn.
Túng dục xong, Trì Cảnh lập tức say ngủ. Nếu như không phải Lâu Độ gọi cậu dậy ăn thì chắc cậu sẽ ngủ đến sáng hôm sau mất.
Lâu Độ bế Trì Cảnh đi ăn cơm, đo lại chỉ số nồng độ pheromone trong cơ thể, xác nhận về mức bình thường rồi, anh mới về ngủ tiếp.
Lúc về phòng ngủ, Lâu Độ chợt thấy bó hoa cát cánh màu tím anh đem về bên cửa sổ. Bước chân anh dừng lại.
***
Cuối năm là khoảng thời gian vô cùng bận rộn. Nhưng năm nay Trì Cảnh lại không như thế. Cậu đề bạt thư ký trưởng của mình lên xử lý công việc. Trì Cảnh chỉ cần xem xét các văn bản và hạng mục quan trọng, bí mật, xác nhận là được. Mà Lâu Độ đang điều chỉnh cho thời gian của mình linh hoạt hơn, chuẩn bị sẵn sàng cho thời điểm Trì Cảnh sinh. Thế là dạo này anh bận bù đầu, xử lý trước những công việc quan trọng, cuối tuần cũng phải tăng ca.
Lúc tăng ca, Trì Cảnh ở bên cạnh anh. Đôi khi cậu ngủ trên sô pha, Lâu Độ biết cậu không muốn về phòng ngủ một mình nên đỡ vai, để Trì Cảnh nằm xuống rồi đắp một chiếc chăn lông in hình mèo con cho cậu. Còn tiện thay vỗ về cái bụng tròn xoe của Trì Cảnh nữa.
Năm nay có rất nhiều chuyện xảy ra: Lâu Độ bước qua cửa tử, bị thương, mất trí nhớ, Trì Cảnh có bầu, trải qua mấy tháng chật vật, đau khổ. Họ không ngờ sẽ gặp quá nhiều trắc trở như vậy, nên càng trân trọng hiện tại bình yên hơn bao giờ hết.
Cả hai đều được nghỉ lễ, về nhà bố mẹ để đón năm mới.
Vì công việc vẫn chưa giải quyết hết nên Lâu Vũ Bằng tăng ca mấy ngày liền, chưa về. Đêm Giao thừa mới vội vàng về nhà.
Giải Lan Chu đang gói sủi cảo trong phòng bếp với Lâu Độ và Trì Cảnh thì nghe thấy tiếng cửa, lập tức đặt sủi cảo xuống, chạy ào ra ngoài hôn Lâu Vũ Bằng một cái. Lâu Vũ Bằng vừa hôn Giải Lan Chu, đặt cặp táp xuống, cởi áo khoác ngoài. Ông lập tức thấy trên áo khoác đen của mình in mấy dấu tay trắng bóc.
Ông lập tức lùi lại, né Giải Lan Chu, túm lấy đôi tay đang ra sức chùi lên áo mình, cười khổ: "Anh còn đang thắc mắc sao hôm nay em nhiệt tình thế. Thôi đừng, không được bôi lên áo đồng phục của anh."
Giải Lan Chu cười cực kỳ hạnh phúc, không thèm nghe lời ông, bôi hết bột mì trên tay lên áo Lâu Vũ Bằng.
Lâu Vũ Bằng đầu hàng, cả người toàn là bột mì, vỗ mãi cũng không sạch. Ông hôn lên gáy Giải Lan Chu để bà xã mình tém tém lại, khẽ nói: "Đừng nghịch nữa, bọn trẻ đang nhìn mình kìa."
Lâu Độ ở bên này đang chắn tầm mắt của Trì Cảnh, nghiêm túc nói: "Chớ nhìn, chớ nhìn."
Trì Cảnh: "..." Ừ.
Vừa nãy cậu nhìn được cũng kha khá mà.
Năm nay sắp đón một thành viên mới, cả nhà đều rất vui, cực kỳ quan tâm đến Trì Cảnh, còn chiều chuộng cậu hơn cả trước đây nữa.
Lâu Độ và Giải Lan Chu thì khỏi nói, ngay cả Lâu Vũ Bằng cũng cực kỳ cẩn thận, Trì Cảnh muốn đi thang bộ cũng không cho, bắt cậu phải đi thang máy. Thậm chí, ông còn hỏi Trì Cảnh có muốn ngồi xe lăn không, nghe Trì Cảnh bảo không thì cực kỳ tiếc nuối, sau đó đi thang máy với Trì Cảnh.
Lâu Vũ Bằng là quan chức cấp cao trực thuộc Tổng thống Liên minh, Ủy viên thường trực của Bộ Chính trị Liên minh, chức cao vọng trọng, khí thế ngút trời, là người biết suy tính kỹ càng, khôn ngoan khó lường, chỉ cần động một ngón tay thôi là cả Liên minh nổi gió.
Trước đây, Trì Cảnh không giỏi giao lưu với bố Lâu, chỉ coi ông là bậc bề trên đáng kính, dù muốn gần gũi nhưng cậu lại không giỏi ăn nói. Mà trong giai đoạn Lâu Độ mất tích, Lâu Vũ Bằng giúp cậu gánh vác công việc của Bộ Chính trị, hướng dẫn cậu xử lý công việc, sự quan tâm ông dành cho cậu còn vượt qua cả ngôn từ. Cậu và bố Lâu thân nhau hơn nhiều, đón Tết ở nhà cũng thoải mái hơn.
Vì không làm kiểm tra nên giới tính của bé con vẫn là bí mật.
Lâu Vũ Bằng và Giải Lan Chu đoán là bé gái, đoán sai thì rửa bát ba ngày liên tiếp. Còn Lâu Độ cược là con trai, nếu đoán sai thì in ăn cá và cua trong một tháng.
Trì Cảnh là "ông" bầu, chỉ cần sinh em bé là được.
Ngày gần sinh, ngoài cửa sổ tuyết rơi đầy. Cả nhà ăn xong cơm tối thì quây quần ở phòng khách ấm áp. Mặc cho tivi chiếu gì thì chiếu, mọi người ngồi trên ghế sô pha to chà bá lửa, chơi quang não.
Không ngờ hai tiếng sau, Trì Cảnh sinh em bé rồi.
Khi đứng chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, Lâu Độ ngồi thẳng tắp, không nói lời nào, bất động, nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, mắt mất cả tiêu cự.
Giải Lan Chu bấu đùi Lâu Vũ Bằng muốn tím bầm cả luôn, nói với Lâu Vũ Bằng rằng còn căng thẳng hơn cả lúc mình sinh con. Lâu Vũ Bằng cố lắm mới không nghiến răng ken két, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh khó dò.
Đến khi đèn báo phẫu thuật tắt, bác sĩ báo bố tròn con vuông, ba người mới thở phào nhẹ nhõm, cười tươi như hoa.
Trì Cảnh sinh bé trai. Lúc tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy Lâu Độ cười hớn hở trước mặt mình, nói: "Bố mẹ rửa bát ba ngày! Hai hôm nữa vợ chồng mình về nhà ăn chực mấy bữa cơm nhá!"
Trì Cảnh: "..."
Cậu không còn sức đâu để nói, ngón tay khẽ cọ vào tay Lâu Độ rồi ngủ mất.
Kỹ thuật phẫu thuật sinh con ở Omega nam rất tiên tiến, Trì Cảnh hồi sức cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã được xuất viện về nhà. Đáng tiếc là không được ăn chực ở nhà Lâu Vũ Bằng, họ đã về nhà mình rồi. Quản gia tìm một bảo mẫu có kinh nghiệm, có kiến thức chăm sóc em bé chuyên để chăm sóc nhóc con. Tất cả các dì giúp việc trong nhà đều có chút kinh nghiệm chăm bé thôi. Giải Lan Chu và Lâu Vũ Bằng cứ đôi ba ngày lại ghé qua. Trong nhà không vì có thêm em bé mà hỗn loạn.
Khi đầy tháng, cả nhà đặt tên cho bé để nhập sổ hộ khẩu.
Lâu Độ và Lâu Vũ Bằng tự nghĩ tên, cãi nhau ỏm tỏi, chẳng ai chịu nghe ai. Cuối cùng Trì Cảnh đưa ra phán quyết, đặt tên là Lâu Dạ Tuyết. Vì bé được sinh ra vào buổi tối, còn có tuyết rơi.
Giải Lan Chu đặt biệt danh cho bé là Cầu Cầu (*).
(*) Cầu - 球 nghĩa là quả bóng.
Từ trước đến nay, những biệt danh Giải Lan Chu đặt đều rất đáng yêu, bất kể là cho bé trai hay bé gái. Hồi còn là học sinh, Lâu Độ cực lực phản đối biệt danh Tút Tút của mình, nhưng không thành công, đành phải cầu xin Giải Lan Chu ra đường đừng gọi mình như thế. Giải Lan Chu đồng ý.
Thế là Trì Cảnh đến nhà, ngày đầu tiên đã biết biệt danh của Lâu Độ.
Còn cười nữa.
Ai ngờ được Bộ trưởng Bộ Chính trị lại có biệt danh đáng yêu như thế.
Cơ mà, "bé Cảnh" nghe cũng không ngầu lắm thì phải.
(*) Quên không giải thích với các bạn. Theo mình hiểu thì bé Cảnh - 景崽 /jǐng zǎi/ gần với âm đọc của 精彩 /jīngcǎi/ tức là xuất sắc, ưu tú, ưu việt đó ạ.
Khi Cầu Cầu được ba tháng tuổi, Trì Cảnh quay trở lại làm việc, không làm việc ở nhà nữa. Nhưng tối nào cứ đến 6 giờ là cậu sẽ về đến nhà.
Ban đầu, khi không thấy cậu, bé khóc cả ngày trời, khóc hoài khóc mãi rồi ngủ. Buổi tối, khi Trì Cảnh về nhà, Cầu Cầu vừa dậy, thấy Trì Cảnh là lại khóc, như thể trút hết nỗi ấm ức khi bị mẹ bỏ rơi cả ngày.
Trì Cảnh nhíu mày, bế bé lên, khẽ dỗ dành, giải phóng pheromone để an ủi bé. Bảo mẫu muốn bế bé đi cũng không được, chỉ chạm vào thôi là bé khóc um lên.
Cho đến tận lúc ngủ, Cầu Cầu không chịu tách Trì Cảnh ra. Trì Cảnh không còn cách nào khác, đành phải bế bé, cùng nhau ngủ ở phòng ngủ lớn.
Lâu Độ vừa thấy buồn cười, vừa thấy ấm lòng, nhìn bé con nhà mình nằm trong lòng Trì Cảnh, tùm lấy áo cậu, ngoan ngoãn ngủ khì. Cầu Cầu thấy có tiếng động, há mồm chuẩn bị khóc, mở mắt ra thấy Lâu Độ thì khóc khan hai tiếng rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Lâu Độ cười, nói với Trì Cảnh: "Bảo mẫu nói hôm nay con khóc cả ngày. Sao anh thấy nó vẫn đầy năng lượng thế nhỉ? Chẳng khàn giọng gì cả, mà vẫn còn khóc được nữa đấy?"
"... Anh đừng trêu con."
Lâu Độ "Ừ" một tiếng, hôn lên ngực Trì Cảnh: "Ngủ thôi nào."
"Ừ..." Trì Cảnh tắt quang não, nhưng chưa nằm xuống mà vẫn ngồi nhìn Lâu Độ.
Lâu Độ: "?"
Trì Cảnh: "..."
Lâu Độ ngơ ngác.
Trì Cảnh nhìn anh, rồi nhìn nhóc con trong lòng, mím môi, không hề tỏ vẻ không vui, chỉ có chút khó xử. Cuối cùng, như thể buông xuôi, chấp nhận, cậu rời tầm mắt, nằm xuống, đắp chăn.
Lâu Độ: "...?"
Lâu Độ quay cuồng trong mơ hồ, để Cầu Cầu đang ngủ say tít thò lò ra giữa giường, nằm ở bên còn lại rồi tắt đèn.
Trong bóng tối, Lâu Độ nhìn bóng lưng của Trì Cảnh, ngẫm nghĩ một hồi lâu. Đột nhiên mắt anh sáng lên. Kinh ngạc! Sung sướng!
"Vợ ơi." Anh khẽ gọi Trì Cảnh.
Trì Cảnh không động đậy, chỉ khịt mũi coi như đáp lời.
Lâu Độ vừa nói vừa cười. Anh đưa tay xoa eo Trì Cảnh, hỏi: "Em có muốn ôm anh ngủ không?"
"..."
Alpha ngửi hương đào thoang thoảng trong không khí, cơ thể như nóng lên. Anh ngồi dậy, rời khỏi phòng ngủ, đẩy giường trẻ em ở phòng cách vách về, đặt cạnh giường lớn. Anh rón rén bế Cầu Cầu lên, đặt lên giường trẻ em. Sau đó lên giường lớn, anh chui vào trong chăn của Trì Cảnh.
Lâu Độ thỏa mãn mong muốn được ôm Trì Cảnh, thở ra đầy nhẹ nhõm. Anh hôn chụt một cái lên cái gáy trắng ngần của Trì Cảnh, đúng vào vị trí tuyến thể.
Omega khẽ kêu lên, nhíu mày hỏi: "Anh làm gì thế?"
Lâu Độ giơ tay lên, sờ gương mặt Trì Cảnh: "Làm... chuyện ban nãy em muốn anh làm."
Trì Cảnh ngây người, mở mắt, quay lại nhìn anh.
Lâu Độ ưỡn bụng ra.
Đêm khuya thanh vắng, trong phòng ngủ tối đèn rộng rãi.
Hai luồng pheromone hòa quyện vào nhau, từng sợi tơ hương như đang tỏ lời yêu ngọt ngào, triền miên.
Dịch: Maccaoo
Đang sắp lên đến đỉnh thì bị uy hiếp, dục vọng lấn át hết thảy, nói gì cũng đồng ý.
Sau khi kết thúc, Trì Cảnh đưa tay ôm lấy cổ Lâu Độ, để anh nằm sấp xuống, sau đó cắn thật mạnh vào vai anh, đến khi rớm máu mới tha.
"Dữ quá đi à." Lâu Độ không hề để ý đến vết thương trên vai, thậm chí còn lo lắng mình da dày như da trâu thế này, Trì Cảnh cắn có mệt không.
Anh khẽ luồn tay vào tóc Trì Cảnh, vén ra sau tai, hôn mấy cái lên môi cậu, khen: "Vợ anh đẹp thật đấy."
Trì Cảnh cắn lên môi anh. Chưa cắn được hai cái thì môi hai người đã lại cuốn vào nhau.
Sau đó hai người thủ thỉ lời yêu với nhau, Trì Cảnh mới đồng ý cho Lâu Độ làm theo mong muốn đáng xấu hổ ban nãy. Sau khi bình tĩnh lại, cậu nằm trên giường trải ga đỏ sẫm, được Lâu Độ ôm trọn vào người, mút đầu ngực.
Ban đầu Trì Cảnh không có cảm giác gì, bị Lâu Độ mút mấy cái mới bắt đầu thấy đau.
Ngực của Omega nam không tiết ra sữa, nhưng việc đầu ngực sưng tấy lên trong thời kỳ mang thai là hết sức bình thường. Thi thoảng cảm thấy khó chịu, có thể mát xa để giảm đau là được. Những việc nhỏ như thế hoàn toàn có thể giao cho bạn đời xử lý.
Chẳng có người đàn ông nào chịu nổi việc vợ yêu của mình nhíu mày, ưỡn ngực, xin mình xoa nắn, mút mát.
Lâu Độ không được tận hưởng quá trình Trì Cảnh cầu xin mình giúp đỡ, nhưng có thể hưởng thụ vẻ đẹp như tiên cảnh của mỹ nhân khẽ nhíu mày, vừa thỏa mãn, vừa đau đớn.
Túng dục xong, Trì Cảnh lập tức say ngủ. Nếu như không phải Lâu Độ gọi cậu dậy ăn thì chắc cậu sẽ ngủ đến sáng hôm sau mất.
Lâu Độ bế Trì Cảnh đi ăn cơm, đo lại chỉ số nồng độ pheromone trong cơ thể, xác nhận về mức bình thường rồi, anh mới về ngủ tiếp.
Lúc về phòng ngủ, Lâu Độ chợt thấy bó hoa cát cánh màu tím anh đem về bên cửa sổ. Bước chân anh dừng lại.
***
Cuối năm là khoảng thời gian vô cùng bận rộn. Nhưng năm nay Trì Cảnh lại không như thế. Cậu đề bạt thư ký trưởng của mình lên xử lý công việc. Trì Cảnh chỉ cần xem xét các văn bản và hạng mục quan trọng, bí mật, xác nhận là được. Mà Lâu Độ đang điều chỉnh cho thời gian của mình linh hoạt hơn, chuẩn bị sẵn sàng cho thời điểm Trì Cảnh sinh. Thế là dạo này anh bận bù đầu, xử lý trước những công việc quan trọng, cuối tuần cũng phải tăng ca.
Lúc tăng ca, Trì Cảnh ở bên cạnh anh. Đôi khi cậu ngủ trên sô pha, Lâu Độ biết cậu không muốn về phòng ngủ một mình nên đỡ vai, để Trì Cảnh nằm xuống rồi đắp một chiếc chăn lông in hình mèo con cho cậu. Còn tiện thay vỗ về cái bụng tròn xoe của Trì Cảnh nữa.
Năm nay có rất nhiều chuyện xảy ra: Lâu Độ bước qua cửa tử, bị thương, mất trí nhớ, Trì Cảnh có bầu, trải qua mấy tháng chật vật, đau khổ. Họ không ngờ sẽ gặp quá nhiều trắc trở như vậy, nên càng trân trọng hiện tại bình yên hơn bao giờ hết.
Cả hai đều được nghỉ lễ, về nhà bố mẹ để đón năm mới.
Vì công việc vẫn chưa giải quyết hết nên Lâu Vũ Bằng tăng ca mấy ngày liền, chưa về. Đêm Giao thừa mới vội vàng về nhà.
Giải Lan Chu đang gói sủi cảo trong phòng bếp với Lâu Độ và Trì Cảnh thì nghe thấy tiếng cửa, lập tức đặt sủi cảo xuống, chạy ào ra ngoài hôn Lâu Vũ Bằng một cái. Lâu Vũ Bằng vừa hôn Giải Lan Chu, đặt cặp táp xuống, cởi áo khoác ngoài. Ông lập tức thấy trên áo khoác đen của mình in mấy dấu tay trắng bóc.
Ông lập tức lùi lại, né Giải Lan Chu, túm lấy đôi tay đang ra sức chùi lên áo mình, cười khổ: "Anh còn đang thắc mắc sao hôm nay em nhiệt tình thế. Thôi đừng, không được bôi lên áo đồng phục của anh."
Giải Lan Chu cười cực kỳ hạnh phúc, không thèm nghe lời ông, bôi hết bột mì trên tay lên áo Lâu Vũ Bằng.
Lâu Vũ Bằng đầu hàng, cả người toàn là bột mì, vỗ mãi cũng không sạch. Ông hôn lên gáy Giải Lan Chu để bà xã mình tém tém lại, khẽ nói: "Đừng nghịch nữa, bọn trẻ đang nhìn mình kìa."
Lâu Độ ở bên này đang chắn tầm mắt của Trì Cảnh, nghiêm túc nói: "Chớ nhìn, chớ nhìn."
Trì Cảnh: "..." Ừ.
Vừa nãy cậu nhìn được cũng kha khá mà.
Năm nay sắp đón một thành viên mới, cả nhà đều rất vui, cực kỳ quan tâm đến Trì Cảnh, còn chiều chuộng cậu hơn cả trước đây nữa.
Lâu Độ và Giải Lan Chu thì khỏi nói, ngay cả Lâu Vũ Bằng cũng cực kỳ cẩn thận, Trì Cảnh muốn đi thang bộ cũng không cho, bắt cậu phải đi thang máy. Thậm chí, ông còn hỏi Trì Cảnh có muốn ngồi xe lăn không, nghe Trì Cảnh bảo không thì cực kỳ tiếc nuối, sau đó đi thang máy với Trì Cảnh.
Lâu Vũ Bằng là quan chức cấp cao trực thuộc Tổng thống Liên minh, Ủy viên thường trực của Bộ Chính trị Liên minh, chức cao vọng trọng, khí thế ngút trời, là người biết suy tính kỹ càng, khôn ngoan khó lường, chỉ cần động một ngón tay thôi là cả Liên minh nổi gió.
Trước đây, Trì Cảnh không giỏi giao lưu với bố Lâu, chỉ coi ông là bậc bề trên đáng kính, dù muốn gần gũi nhưng cậu lại không giỏi ăn nói. Mà trong giai đoạn Lâu Độ mất tích, Lâu Vũ Bằng giúp cậu gánh vác công việc của Bộ Chính trị, hướng dẫn cậu xử lý công việc, sự quan tâm ông dành cho cậu còn vượt qua cả ngôn từ. Cậu và bố Lâu thân nhau hơn nhiều, đón Tết ở nhà cũng thoải mái hơn.
Vì không làm kiểm tra nên giới tính của bé con vẫn là bí mật.
Lâu Vũ Bằng và Giải Lan Chu đoán là bé gái, đoán sai thì rửa bát ba ngày liên tiếp. Còn Lâu Độ cược là con trai, nếu đoán sai thì in ăn cá và cua trong một tháng.
Trì Cảnh là "ông" bầu, chỉ cần sinh em bé là được.
Ngày gần sinh, ngoài cửa sổ tuyết rơi đầy. Cả nhà ăn xong cơm tối thì quây quần ở phòng khách ấm áp. Mặc cho tivi chiếu gì thì chiếu, mọi người ngồi trên ghế sô pha to chà bá lửa, chơi quang não.
Không ngờ hai tiếng sau, Trì Cảnh sinh em bé rồi.
Khi đứng chờ ở ngoài phòng phẫu thuật, Lâu Độ ngồi thẳng tắp, không nói lời nào, bất động, nhìn có vẻ bình tĩnh nhưng lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, mắt mất cả tiêu cự.
Giải Lan Chu bấu đùi Lâu Vũ Bằng muốn tím bầm cả luôn, nói với Lâu Vũ Bằng rằng còn căng thẳng hơn cả lúc mình sinh con. Lâu Vũ Bằng cố lắm mới không nghiến răng ken két, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh khó dò.
Đến khi đèn báo phẫu thuật tắt, bác sĩ báo bố tròn con vuông, ba người mới thở phào nhẹ nhõm, cười tươi như hoa.
Trì Cảnh sinh bé trai. Lúc tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã thấy Lâu Độ cười hớn hở trước mặt mình, nói: "Bố mẹ rửa bát ba ngày! Hai hôm nữa vợ chồng mình về nhà ăn chực mấy bữa cơm nhá!"
Trì Cảnh: "..."
Cậu không còn sức đâu để nói, ngón tay khẽ cọ vào tay Lâu Độ rồi ngủ mất.
Kỹ thuật phẫu thuật sinh con ở Omega nam rất tiên tiến, Trì Cảnh hồi sức cũng rất nhanh, chẳng mấy chốc đã được xuất viện về nhà. Đáng tiếc là không được ăn chực ở nhà Lâu Vũ Bằng, họ đã về nhà mình rồi. Quản gia tìm một bảo mẫu có kinh nghiệm, có kiến thức chăm sóc em bé chuyên để chăm sóc nhóc con. Tất cả các dì giúp việc trong nhà đều có chút kinh nghiệm chăm bé thôi. Giải Lan Chu và Lâu Vũ Bằng cứ đôi ba ngày lại ghé qua. Trong nhà không vì có thêm em bé mà hỗn loạn.
Khi đầy tháng, cả nhà đặt tên cho bé để nhập sổ hộ khẩu.
Lâu Độ và Lâu Vũ Bằng tự nghĩ tên, cãi nhau ỏm tỏi, chẳng ai chịu nghe ai. Cuối cùng Trì Cảnh đưa ra phán quyết, đặt tên là Lâu Dạ Tuyết. Vì bé được sinh ra vào buổi tối, còn có tuyết rơi.
Giải Lan Chu đặt biệt danh cho bé là Cầu Cầu (*).
(*) Cầu - 球 nghĩa là quả bóng.
Từ trước đến nay, những biệt danh Giải Lan Chu đặt đều rất đáng yêu, bất kể là cho bé trai hay bé gái. Hồi còn là học sinh, Lâu Độ cực lực phản đối biệt danh Tút Tút của mình, nhưng không thành công, đành phải cầu xin Giải Lan Chu ra đường đừng gọi mình như thế. Giải Lan Chu đồng ý.
Thế là Trì Cảnh đến nhà, ngày đầu tiên đã biết biệt danh của Lâu Độ.
Còn cười nữa.
Ai ngờ được Bộ trưởng Bộ Chính trị lại có biệt danh đáng yêu như thế.
Cơ mà, "bé Cảnh" nghe cũng không ngầu lắm thì phải.
(*) Quên không giải thích với các bạn. Theo mình hiểu thì bé Cảnh - 景崽 /jǐng zǎi/ gần với âm đọc của 精彩 /jīngcǎi/ tức là xuất sắc, ưu tú, ưu việt đó ạ.
Khi Cầu Cầu được ba tháng tuổi, Trì Cảnh quay trở lại làm việc, không làm việc ở nhà nữa. Nhưng tối nào cứ đến 6 giờ là cậu sẽ về đến nhà.
Ban đầu, khi không thấy cậu, bé khóc cả ngày trời, khóc hoài khóc mãi rồi ngủ. Buổi tối, khi Trì Cảnh về nhà, Cầu Cầu vừa dậy, thấy Trì Cảnh là lại khóc, như thể trút hết nỗi ấm ức khi bị mẹ bỏ rơi cả ngày.
Trì Cảnh nhíu mày, bế bé lên, khẽ dỗ dành, giải phóng pheromone để an ủi bé. Bảo mẫu muốn bế bé đi cũng không được, chỉ chạm vào thôi là bé khóc um lên.
Cho đến tận lúc ngủ, Cầu Cầu không chịu tách Trì Cảnh ra. Trì Cảnh không còn cách nào khác, đành phải bế bé, cùng nhau ngủ ở phòng ngủ lớn.
Lâu Độ vừa thấy buồn cười, vừa thấy ấm lòng, nhìn bé con nhà mình nằm trong lòng Trì Cảnh, tùm lấy áo cậu, ngoan ngoãn ngủ khì. Cầu Cầu thấy có tiếng động, há mồm chuẩn bị khóc, mở mắt ra thấy Lâu Độ thì khóc khan hai tiếng rồi nhắm mắt ngủ tiếp.
Lâu Độ cười, nói với Trì Cảnh: "Bảo mẫu nói hôm nay con khóc cả ngày. Sao anh thấy nó vẫn đầy năng lượng thế nhỉ? Chẳng khàn giọng gì cả, mà vẫn còn khóc được nữa đấy?"
"... Anh đừng trêu con."
Lâu Độ "Ừ" một tiếng, hôn lên ngực Trì Cảnh: "Ngủ thôi nào."
"Ừ..." Trì Cảnh tắt quang não, nhưng chưa nằm xuống mà vẫn ngồi nhìn Lâu Độ.
Lâu Độ: "?"
Trì Cảnh: "..."
Lâu Độ ngơ ngác.
Trì Cảnh nhìn anh, rồi nhìn nhóc con trong lòng, mím môi, không hề tỏ vẻ không vui, chỉ có chút khó xử. Cuối cùng, như thể buông xuôi, chấp nhận, cậu rời tầm mắt, nằm xuống, đắp chăn.
Lâu Độ: "...?"
Lâu Độ quay cuồng trong mơ hồ, để Cầu Cầu đang ngủ say tít thò lò ra giữa giường, nằm ở bên còn lại rồi tắt đèn.
Trong bóng tối, Lâu Độ nhìn bóng lưng của Trì Cảnh, ngẫm nghĩ một hồi lâu. Đột nhiên mắt anh sáng lên. Kinh ngạc! Sung sướng!
"Vợ ơi." Anh khẽ gọi Trì Cảnh.
Trì Cảnh không động đậy, chỉ khịt mũi coi như đáp lời.
Lâu Độ vừa nói vừa cười. Anh đưa tay xoa eo Trì Cảnh, hỏi: "Em có muốn ôm anh ngủ không?"
"..."
Alpha ngửi hương đào thoang thoảng trong không khí, cơ thể như nóng lên. Anh ngồi dậy, rời khỏi phòng ngủ, đẩy giường trẻ em ở phòng cách vách về, đặt cạnh giường lớn. Anh rón rén bế Cầu Cầu lên, đặt lên giường trẻ em. Sau đó lên giường lớn, anh chui vào trong chăn của Trì Cảnh.
Lâu Độ thỏa mãn mong muốn được ôm Trì Cảnh, thở ra đầy nhẹ nhõm. Anh hôn chụt một cái lên cái gáy trắng ngần của Trì Cảnh, đúng vào vị trí tuyến thể.
Omega khẽ kêu lên, nhíu mày hỏi: "Anh làm gì thế?"
Lâu Độ giơ tay lên, sờ gương mặt Trì Cảnh: "Làm... chuyện ban nãy em muốn anh làm."
Trì Cảnh ngây người, mở mắt, quay lại nhìn anh.
Lâu Độ ưỡn bụng ra.
Đêm khuya thanh vắng, trong phòng ngủ tối đèn rộng rãi.
Hai luồng pheromone hòa quyện vào nhau, từng sợi tơ hương như đang tỏ lời yêu ngọt ngào, triền miên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất