Chương 33: Phiền
Tác giả: Đông Tầm Vấn Tửu
Dịch: Maccaoo
Bất cứ cặp vợ chồng tình cảm mặn nồng nào cũng phải đối mặt với tình huống khó xử như thế này, và cả những cảnh kích thích khó diễn tả bằng lời nữa.
Em bé ngủ ngon lành ở một bên, còn họ thì quấn quít lấy nhau, thân mật làm chuyện khiến người ta vui vẻ.
Lúc này vừa phải cẩn thận, nhưng lại cảm thấy cực kỳ kích thích.
Tất cả thanh âm đều phải nén lại, tấm chăn dày vụng về che lại động tác của hai người, hòng giấu đi mọi tiếng động. Ngay cả tiếng hít thở cũng bị đè nén, tiếng rên rỉ như nghẹn trong cổ họng.
Mỗi khi bị người thương kích thích đến sung sướng, không nhịn được tiếng rên rỉ thì lại vội vàng hôn người ấy, ngăn lại hết thảy trong môi lưỡi giao nhau.
Thi thoảng vô tình lọt ra tiếng ân ái, sợ em bé nghe thấy, làm bé thức giấc. Sau đó sẽ phân tâm giữa cơn khoái lạc tột đỉnh, quay sang nhìn con, thấy bé vẫn đang say giấc nồng mới yên tâm.
Trì Cảnh ngửa cằm lên, cần cổ thon thả tạo thành đường cong vừa nho nhã, vừa đậm vị ái tình, cậu hơi hé môi, rên rỉ không thành tiếng. Đôi mất mất tiêu cự, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt cực kỳ chăm chú của Lâu Độ. Cậu run run đưa tay ra, lau đi giọt mồ hôi trên má người thương, nhẫn nhịn chịu từng cú thúc của anh, ôm chầm lấy bờ vai cường tráng kia, siết chặt tay, để lại vài vết cào đo đỏ trên lưng anh.
"Có thích không, Bảo?" Lâu Độ chống tay lên trên đầu Trì Cảnh, hơi thở nặng nề, nóng bỏng phả bên tai cậu.
Sự chú ý của Trì Cảnh dồn cả vào chỗ khác, chỉ thấy môi anh lúc khép lúc mở, không nghe rõ anh nói gì.
Hàng mi đượm nước, lấp lánh. Trì Cảnh khẽ hỏi lại anh trong cơn mê đắm: "Sao cơ?"
"Anh hỏi em có thích không, sâu hơn chút nữa có được không?"
Trì Cảnh khẽ rên rỉ. Cơ thể hai người dính chặt vào nhau, khoái cảm xác thịt như cơn sóng thần, nhấn chìm thính giác và mọi giác quan khác của cậu. Trì Cảnh vẫn không nghe rõ Lâu Độ nói gì, nhưng lòng cậu tự hiểu được rằng anh đang hỏi cảm giác của mình.
"Thoải mái... Sướng lắm." Trì Cảnh không biết có phải sau khi mang thai cơ thể sẽ thay đổi không, bị làm gần một tiếng đồng hồ rồi vẫn không hề thấy khó chịu, chỉ cảm thấy càng ngày càng sướng. Mỗi khi thấy mình đã chạm đến cực hạn, là lại có một làn sóng mới ập đến, đẩy cậu lên cao hơn nữa.
"Sâu quá... Ông xã..."
Câu trả lời không đúng trọng tâm khiến Lâu Độ khẽ bật cười. Anh cúi đầu hôn lên mắt Trì Cảnh, ôm chặt lấy cậu, một tay ôm lấy mông cậu, sau đó bắt đầu chế độ đóng cọc, cứ thế thúc vào không ngừng. Khi vào đến bên trong cửa khoang sinh sản, anh lập tức điên cuồng tấn công, khiến Trì Cảnh kêu lên thành tiếng, không kiềm chế được túm chặt lấy vai Lâu Độ, nức nở mấy tiếng.
Sợ đánh thức con, Trì Cảnh gồng mình kìm nén tiếng rên, kéo Lâu Độ lại để hôn, lúc tách nhau ra, khẽ xin anh nhẹ thôi.
"Để anh vào đi, Bảo." Lâu Độ thở dốc, giọng khàn khàn, môi kề môi Trì Cảnh, giúp cậu chặn lại tiếng rên rỉ.
Trì Cảnh làm gì còn có tâm trạng đâu để từ chối? Hai chân cậu quấn quanh eo Lâu Độ, mở khoang sinh sản ra, để người thương tiến vào, xâm chiếm từng tấc một.
Giọng Trì Cảnh khàn đặc, giữa khóc và không khóc, nhíu chặt mày, gương mặt lạnh lùng lúc này lại nhuốm vẻ quyến rũ khó cưỡng: "Ông xã... Ông xã..."
Lâu Độ hôn lên trán cậu: "Anh đây."
Trì Cảnh không nói nên lời, cũng không muốn nói gì, chỉ nhíu hàng lông mày xinh đẹp, nửa từ chối nửa không, chìm đắm trong bể dục vọng.
"Nóng quá... Mút anh giỏi quá, sao vợ anh..." Những ngôn từ lưu manh mới nói được một nửa, anh lập tức cuốn lấy đôi môi căng mọng của Trì Cảnh. Họ hôn nhau nồng nhiệt một hồi lâu mới tách ra, Lâu Độ nói tiếp: "Anh yêu em, vợ à, thích em lắm... Anh muốn chịch em cả đời..."
Trì Cảnh chỉ thở dốc, một tay đặt sau gáy Lâu Độ như thể đang bảo anh đừng nói mấy lời đê tiện như thế nữa.
Sau khi kết thúc một hiệp, Lâu Độ tháo bao cao su ra, vứt vào thùng rác. Anh bò lên người Trì Cảnh, ôm lấy cậu, vuốt ve không ngừng.
Trì Cảnh đẩy anh ra, khẽ nói: "Để em xem Cầu Cầu."
Lâu Độ không muốn động đậy, nhưng vẫn buông tay ra, bật đèn đầu giường, để Trì Cảnh ra xem con, còn anh thì nằm trên giường, ôm chăn nhìn động tác của Trì Cảnh.
Trì Cảnh đứng bên nôi nhìn em bé một lát, sau đó kiểm tra tã, thấy hơi nặng. Cậu điều chỉnh nhiệt độ phòng thay tã cho con. Trì Cảnh cẩn thận đỡ đầu bé, di chuyển cái gối nhỏ để bé ngủ đúng tư thế, rồi chỉnh lại đệm dưới mông bé, đắp chăn bông nhỏ lên, nhìn bé thở nhẹ nhàng, sau đó điều chỉnh nhiệt độ phòng về mức bình thường, rồi mới trở lại giường.
Lâu Độ lại ôm Trì Cảnh vào lòng. Anh tắt đèn đầu giường, gọi cậu: "Bảo ơi."
Trì Cảnh ngẩng đầu: "Hửm?"
"Em đẹp quá đi."
Có lẽ là vừa làm tình xong, cũng có khi sau khi có em bé, khí chất của Trì Cảnh thay đổi, hoặc động tác dịu dàng ấy tác động đến anh... Tóm lại, Lâu Độ cảm thấy trong ánh đèn vàng mờ kia, vẻ dịu dàng, chăm chú của Trì Cảnh, động tác cẩn thận của cậu... tất cả đều thật đẹp.
Giống như sau khi mang thai mấy tháng, thi thoảng đỡ bụng, chống lưng, cử động không tiện, động tác chậm chạp, cả lúc cậu hơi cau mày nữa. Đẹp vô cùng.
"..." Trì Cảnh nghiến rằng, vùi đầu vào ngực anh, khẽ nói: "Không được, ngày mai phải dậy sớm."
Hạ thân vừa mới yên giấc của Lâu Độ lại có xu hướng tỉnh dậy, lúc này đang dán chặt vào đùi Trì Cảnh, cọ cọ. Lâu Độ cúi đầu nhìn Trì Cảnh, Trì Cảnh bất động.
Lâu Độ thở dài.
Trì Cảnh bịt mồm anh.
Lâu Độ lúng búng nói: "Hế hì ăng muống ôn ngục im."
"?" Trì Cảnh bỏ tay ra.
"Thế thì anh muốn hôn ngực em."
Má Trì Cảnh lập tức đỏ bừng lên thấy rõ, nhưng vẫn không lộ ra biểu cảm gì, nhìn anh chằm chằm.
Vài phút sau, đèn vàng ấm áp trong phòng lại sáng lên, không chói mắt, có thể thấy được làn da trắng mịn, ửng hồng dưới ánh đèn dịu dàng ấy.
Tiếng mút và âm thanh rên rỉ giao hòa với nhau, hương đào ngọt và tequila lâu năm quyện lại khắp phòng, nhưng đang bộc lộ bằng hết sự sung sướng, hạnh phúc, vừa nhớp dính, vừa nóng bỏng.
Đêm vẫn trôi, tình nóng như lửa, dục vọng thiêu đốt tứ phía.
Hôm sau Trì Cảnh không đi làm, mà làm việc ở nhà.
Một là vì Cầu Cầu khóc dữ quá, bé hẵng còn nhạy cảm với thế giới bên ngoài, rất cần cảm giác an toàn. Trì Cảnh ở nhà rồi thì dù không phải lúc nào cũng ở trước mặt Cầu Cầu thì vẫn có pheromone bao quanh để an ủi bé.
Hai là... tối hôm qua chơi quá đà, eo vào chân Trì Cảnh tê rần, mỏi nhừ, ngực thì khó chịu không thôi.
Da cậu vốn rất trắng, bị người nào đó giày vò như vậy, chỗ nào cũng thấy dấu vết. Trước ngực thật sự là quá te tua, dấu hôn cứ chen chúc nhau, còn xen lẫn cả mấy vết cắn nữa. Hai điểm đỏ nhạy cảm nhất thì vừa sưng vừa đỏ, hệt như dâu tây chín đỏ, cắn một phát nước quả ngọt sẽ chảy ra ngay.
Sáng nay, lúc thức dậy, Trì Cảnh bị chăn cọ vào ngực lập tức kêu một tiếng, vừa đau vừa tê. Cúi đầu nhìn tình trạng thê thảm của mình, Trì Cảnh muốn cho Lâu Độ một phát đạp ngay. Nhưng thấy anh nửa đêm thức giấc hai, ba lần để dỗ Cầu Cầu, 4 giờ sáng mới ngả lưng, lúc này đang ngủ say sưa, cậu bèn nhịn.
Cả ngày nay Trì Cảnh lúc nào cũng nhíu mày. Cậu đã bôi thuốc rồi, nhưng vẫn không dám chạm vào đầu ngực, chạm vào là đau, nên cậu đã mặc một bộ quần áo ngủ thật rộng, ngồi ở trong phòng ngủ.
Buổi chiều có cô giúp việc đến, Trì Cảnh đưa Cầu Cầu vào trong phòng ngủ của mình để bé ngủ ngon hơn. Trì Cảnh xử lý xong công việc, đọc hết cuốn sách cần đọc, sau đó ngồi ngắm Cầu Cầu hơn ba tháng tuổi cả một buổi chiều.
Trì Cảnh hỏi ý kiến chuyên gia về nuôi dạy trẻ, quyết định giảm thời gian ra khỏi nhà, cố gắng làm việc tại gia. Bây giờ công việc tự vận hành của công ty đã dần hoàn thiện, Trì Cảnh cũng giống như lúc trước mang thai, mỗi tuần đến công ty 2-3 lần, thỉnh thoảng tham gia một số sự kiện quan trọng là được.
Trẻ ba tháng tuổi rất cần sự an ủi, vỗ về của cha mẹ để có cảm giác an toàn. Công việc của Lâu Độ khó có thể giành thời gian để chăm con, nên Trì Cảnh quyết định sẽ tự mình trông con cho đến khi bé ít nhất được hai tuổi.
Cầu Cầu ở bên Trì Cảnh rất ít khi khóc, chỉ lúc nào đói, tè, không thoải mái mới ọ ẹ mấy tiếng, đại đa số thời gian là bé nằm bên cạnh Trì Cảnh, vung tay vung chân hết sức vui vẻ.
Đây là một em bé cực kỳ ngoan.
- -----------------
Vở kịch nhỏ:
Buổi tối Lâu Độ về nhà, Trì Cảnh thấy anh thì lạnh mặt. Lâu Độ mặt dày cười hi hi hi, tốc áo Trì Cảnh lên để nhìn.
Lập tức bị tét tay.
Mãi đến buổi tối, khi đi ngủ, Lâu Độ vẫn không nhìn được.
Thế là nửa đêm, đợi đến khi Trì Cảnh ngủ rồi, Lâu Độ rón rén bật đèn lên, lật chăn cởi khuy áo Trì Cảnh, nhìn thấy hai quả ngọt xinh đẹp.
Phấn khích chết đi được!
Giở trò lưu manh với hai hạt đậu, hít hà không thôi.
Hi hi hi.
Sau đó anh ngẩng đầu, lập tức thấy một đôi mắt đang nhìn anh lạnh lùng.
Kết quả, Lâu Độ được ăn củ mài xào rau cải suốt một tuần.
Dịch: Maccaoo
Bất cứ cặp vợ chồng tình cảm mặn nồng nào cũng phải đối mặt với tình huống khó xử như thế này, và cả những cảnh kích thích khó diễn tả bằng lời nữa.
Em bé ngủ ngon lành ở một bên, còn họ thì quấn quít lấy nhau, thân mật làm chuyện khiến người ta vui vẻ.
Lúc này vừa phải cẩn thận, nhưng lại cảm thấy cực kỳ kích thích.
Tất cả thanh âm đều phải nén lại, tấm chăn dày vụng về che lại động tác của hai người, hòng giấu đi mọi tiếng động. Ngay cả tiếng hít thở cũng bị đè nén, tiếng rên rỉ như nghẹn trong cổ họng.
Mỗi khi bị người thương kích thích đến sung sướng, không nhịn được tiếng rên rỉ thì lại vội vàng hôn người ấy, ngăn lại hết thảy trong môi lưỡi giao nhau.
Thi thoảng vô tình lọt ra tiếng ân ái, sợ em bé nghe thấy, làm bé thức giấc. Sau đó sẽ phân tâm giữa cơn khoái lạc tột đỉnh, quay sang nhìn con, thấy bé vẫn đang say giấc nồng mới yên tâm.
Trì Cảnh ngửa cằm lên, cần cổ thon thả tạo thành đường cong vừa nho nhã, vừa đậm vị ái tình, cậu hơi hé môi, rên rỉ không thành tiếng. Đôi mất mất tiêu cự, chỉ có thể nhìn thấy gương mặt cực kỳ chăm chú của Lâu Độ. Cậu run run đưa tay ra, lau đi giọt mồ hôi trên má người thương, nhẫn nhịn chịu từng cú thúc của anh, ôm chầm lấy bờ vai cường tráng kia, siết chặt tay, để lại vài vết cào đo đỏ trên lưng anh.
"Có thích không, Bảo?" Lâu Độ chống tay lên trên đầu Trì Cảnh, hơi thở nặng nề, nóng bỏng phả bên tai cậu.
Sự chú ý của Trì Cảnh dồn cả vào chỗ khác, chỉ thấy môi anh lúc khép lúc mở, không nghe rõ anh nói gì.
Hàng mi đượm nước, lấp lánh. Trì Cảnh khẽ hỏi lại anh trong cơn mê đắm: "Sao cơ?"
"Anh hỏi em có thích không, sâu hơn chút nữa có được không?"
Trì Cảnh khẽ rên rỉ. Cơ thể hai người dính chặt vào nhau, khoái cảm xác thịt như cơn sóng thần, nhấn chìm thính giác và mọi giác quan khác của cậu. Trì Cảnh vẫn không nghe rõ Lâu Độ nói gì, nhưng lòng cậu tự hiểu được rằng anh đang hỏi cảm giác của mình.
"Thoải mái... Sướng lắm." Trì Cảnh không biết có phải sau khi mang thai cơ thể sẽ thay đổi không, bị làm gần một tiếng đồng hồ rồi vẫn không hề thấy khó chịu, chỉ cảm thấy càng ngày càng sướng. Mỗi khi thấy mình đã chạm đến cực hạn, là lại có một làn sóng mới ập đến, đẩy cậu lên cao hơn nữa.
"Sâu quá... Ông xã..."
Câu trả lời không đúng trọng tâm khiến Lâu Độ khẽ bật cười. Anh cúi đầu hôn lên mắt Trì Cảnh, ôm chặt lấy cậu, một tay ôm lấy mông cậu, sau đó bắt đầu chế độ đóng cọc, cứ thế thúc vào không ngừng. Khi vào đến bên trong cửa khoang sinh sản, anh lập tức điên cuồng tấn công, khiến Trì Cảnh kêu lên thành tiếng, không kiềm chế được túm chặt lấy vai Lâu Độ, nức nở mấy tiếng.
Sợ đánh thức con, Trì Cảnh gồng mình kìm nén tiếng rên, kéo Lâu Độ lại để hôn, lúc tách nhau ra, khẽ xin anh nhẹ thôi.
"Để anh vào đi, Bảo." Lâu Độ thở dốc, giọng khàn khàn, môi kề môi Trì Cảnh, giúp cậu chặn lại tiếng rên rỉ.
Trì Cảnh làm gì còn có tâm trạng đâu để từ chối? Hai chân cậu quấn quanh eo Lâu Độ, mở khoang sinh sản ra, để người thương tiến vào, xâm chiếm từng tấc một.
Giọng Trì Cảnh khàn đặc, giữa khóc và không khóc, nhíu chặt mày, gương mặt lạnh lùng lúc này lại nhuốm vẻ quyến rũ khó cưỡng: "Ông xã... Ông xã..."
Lâu Độ hôn lên trán cậu: "Anh đây."
Trì Cảnh không nói nên lời, cũng không muốn nói gì, chỉ nhíu hàng lông mày xinh đẹp, nửa từ chối nửa không, chìm đắm trong bể dục vọng.
"Nóng quá... Mút anh giỏi quá, sao vợ anh..." Những ngôn từ lưu manh mới nói được một nửa, anh lập tức cuốn lấy đôi môi căng mọng của Trì Cảnh. Họ hôn nhau nồng nhiệt một hồi lâu mới tách ra, Lâu Độ nói tiếp: "Anh yêu em, vợ à, thích em lắm... Anh muốn chịch em cả đời..."
Trì Cảnh chỉ thở dốc, một tay đặt sau gáy Lâu Độ như thể đang bảo anh đừng nói mấy lời đê tiện như thế nữa.
Sau khi kết thúc một hiệp, Lâu Độ tháo bao cao su ra, vứt vào thùng rác. Anh bò lên người Trì Cảnh, ôm lấy cậu, vuốt ve không ngừng.
Trì Cảnh đẩy anh ra, khẽ nói: "Để em xem Cầu Cầu."
Lâu Độ không muốn động đậy, nhưng vẫn buông tay ra, bật đèn đầu giường, để Trì Cảnh ra xem con, còn anh thì nằm trên giường, ôm chăn nhìn động tác của Trì Cảnh.
Trì Cảnh đứng bên nôi nhìn em bé một lát, sau đó kiểm tra tã, thấy hơi nặng. Cậu điều chỉnh nhiệt độ phòng thay tã cho con. Trì Cảnh cẩn thận đỡ đầu bé, di chuyển cái gối nhỏ để bé ngủ đúng tư thế, rồi chỉnh lại đệm dưới mông bé, đắp chăn bông nhỏ lên, nhìn bé thở nhẹ nhàng, sau đó điều chỉnh nhiệt độ phòng về mức bình thường, rồi mới trở lại giường.
Lâu Độ lại ôm Trì Cảnh vào lòng. Anh tắt đèn đầu giường, gọi cậu: "Bảo ơi."
Trì Cảnh ngẩng đầu: "Hửm?"
"Em đẹp quá đi."
Có lẽ là vừa làm tình xong, cũng có khi sau khi có em bé, khí chất của Trì Cảnh thay đổi, hoặc động tác dịu dàng ấy tác động đến anh... Tóm lại, Lâu Độ cảm thấy trong ánh đèn vàng mờ kia, vẻ dịu dàng, chăm chú của Trì Cảnh, động tác cẩn thận của cậu... tất cả đều thật đẹp.
Giống như sau khi mang thai mấy tháng, thi thoảng đỡ bụng, chống lưng, cử động không tiện, động tác chậm chạp, cả lúc cậu hơi cau mày nữa. Đẹp vô cùng.
"..." Trì Cảnh nghiến rằng, vùi đầu vào ngực anh, khẽ nói: "Không được, ngày mai phải dậy sớm."
Hạ thân vừa mới yên giấc của Lâu Độ lại có xu hướng tỉnh dậy, lúc này đang dán chặt vào đùi Trì Cảnh, cọ cọ. Lâu Độ cúi đầu nhìn Trì Cảnh, Trì Cảnh bất động.
Lâu Độ thở dài.
Trì Cảnh bịt mồm anh.
Lâu Độ lúng búng nói: "Hế hì ăng muống ôn ngục im."
"?" Trì Cảnh bỏ tay ra.
"Thế thì anh muốn hôn ngực em."
Má Trì Cảnh lập tức đỏ bừng lên thấy rõ, nhưng vẫn không lộ ra biểu cảm gì, nhìn anh chằm chằm.
Vài phút sau, đèn vàng ấm áp trong phòng lại sáng lên, không chói mắt, có thể thấy được làn da trắng mịn, ửng hồng dưới ánh đèn dịu dàng ấy.
Tiếng mút và âm thanh rên rỉ giao hòa với nhau, hương đào ngọt và tequila lâu năm quyện lại khắp phòng, nhưng đang bộc lộ bằng hết sự sung sướng, hạnh phúc, vừa nhớp dính, vừa nóng bỏng.
Đêm vẫn trôi, tình nóng như lửa, dục vọng thiêu đốt tứ phía.
Hôm sau Trì Cảnh không đi làm, mà làm việc ở nhà.
Một là vì Cầu Cầu khóc dữ quá, bé hẵng còn nhạy cảm với thế giới bên ngoài, rất cần cảm giác an toàn. Trì Cảnh ở nhà rồi thì dù không phải lúc nào cũng ở trước mặt Cầu Cầu thì vẫn có pheromone bao quanh để an ủi bé.
Hai là... tối hôm qua chơi quá đà, eo vào chân Trì Cảnh tê rần, mỏi nhừ, ngực thì khó chịu không thôi.
Da cậu vốn rất trắng, bị người nào đó giày vò như vậy, chỗ nào cũng thấy dấu vết. Trước ngực thật sự là quá te tua, dấu hôn cứ chen chúc nhau, còn xen lẫn cả mấy vết cắn nữa. Hai điểm đỏ nhạy cảm nhất thì vừa sưng vừa đỏ, hệt như dâu tây chín đỏ, cắn một phát nước quả ngọt sẽ chảy ra ngay.
Sáng nay, lúc thức dậy, Trì Cảnh bị chăn cọ vào ngực lập tức kêu một tiếng, vừa đau vừa tê. Cúi đầu nhìn tình trạng thê thảm của mình, Trì Cảnh muốn cho Lâu Độ một phát đạp ngay. Nhưng thấy anh nửa đêm thức giấc hai, ba lần để dỗ Cầu Cầu, 4 giờ sáng mới ngả lưng, lúc này đang ngủ say sưa, cậu bèn nhịn.
Cả ngày nay Trì Cảnh lúc nào cũng nhíu mày. Cậu đã bôi thuốc rồi, nhưng vẫn không dám chạm vào đầu ngực, chạm vào là đau, nên cậu đã mặc một bộ quần áo ngủ thật rộng, ngồi ở trong phòng ngủ.
Buổi chiều có cô giúp việc đến, Trì Cảnh đưa Cầu Cầu vào trong phòng ngủ của mình để bé ngủ ngon hơn. Trì Cảnh xử lý xong công việc, đọc hết cuốn sách cần đọc, sau đó ngồi ngắm Cầu Cầu hơn ba tháng tuổi cả một buổi chiều.
Trì Cảnh hỏi ý kiến chuyên gia về nuôi dạy trẻ, quyết định giảm thời gian ra khỏi nhà, cố gắng làm việc tại gia. Bây giờ công việc tự vận hành của công ty đã dần hoàn thiện, Trì Cảnh cũng giống như lúc trước mang thai, mỗi tuần đến công ty 2-3 lần, thỉnh thoảng tham gia một số sự kiện quan trọng là được.
Trẻ ba tháng tuổi rất cần sự an ủi, vỗ về của cha mẹ để có cảm giác an toàn. Công việc của Lâu Độ khó có thể giành thời gian để chăm con, nên Trì Cảnh quyết định sẽ tự mình trông con cho đến khi bé ít nhất được hai tuổi.
Cầu Cầu ở bên Trì Cảnh rất ít khi khóc, chỉ lúc nào đói, tè, không thoải mái mới ọ ẹ mấy tiếng, đại đa số thời gian là bé nằm bên cạnh Trì Cảnh, vung tay vung chân hết sức vui vẻ.
Đây là một em bé cực kỳ ngoan.
- -----------------
Vở kịch nhỏ:
Buổi tối Lâu Độ về nhà, Trì Cảnh thấy anh thì lạnh mặt. Lâu Độ mặt dày cười hi hi hi, tốc áo Trì Cảnh lên để nhìn.
Lập tức bị tét tay.
Mãi đến buổi tối, khi đi ngủ, Lâu Độ vẫn không nhìn được.
Thế là nửa đêm, đợi đến khi Trì Cảnh ngủ rồi, Lâu Độ rón rén bật đèn lên, lật chăn cởi khuy áo Trì Cảnh, nhìn thấy hai quả ngọt xinh đẹp.
Phấn khích chết đi được!
Giở trò lưu manh với hai hạt đậu, hít hà không thôi.
Hi hi hi.
Sau đó anh ngẩng đầu, lập tức thấy một đôi mắt đang nhìn anh lạnh lùng.
Kết quả, Lâu Độ được ăn củ mài xào rau cải suốt một tuần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất