Chương 5: Không muốn đi làm
Trì Cảnh từng nghi ngờ, tại sao Lâu Độ cuối tuần lại rảnh thế nhỉ. Rõ ràng anh là Bộ trưởng Bộ Chính Trị của Liên minh, cuối tuần cũng phải xử lý công việc chứ nhỉ?
Lâu Độ cây ngay không sợ chết đứng: "Anh bảo đảm rằng lúc nào em rảnh là cũng có thể nhìn thấy anh."
Trì Cảnh: "......"
"Nếu như anh cũng đi làm, thế thì em không có cơ hội làm nũng với anh mất rồi."
Trì Cảnh nghẹn thở: "Ai thèm làm nũng với anh."
Lâu Độ: "Hi hi."
Trì Cảnh: "Phiền chết đi được, tránh xa em ra một tý."
Miệng thì nói thế, nhưng lần nào đi ra khỏi phòng làm việc cũng có người hớn hở xông ra đón, vui vẻ bế bổng mình lên, cậu chưa bao giờ từ chối cả.
Để cuối tuần rảnh ranh, ngày đi làm Lâu Độ bận bù đầu.
Xoay như chong chóng, một phút làm việc của ba phút, vừa tham cuộc họp vừa gửi văn kiện, đọc báo cáo.
Dù bận như thế nhưng vẫn cứ nằm ỳ trên giường.
"Dậy đi."
"Hông đâu."
"......" Trì Cảnh bất lực lấy khăn mặt nóng ra ném vào mặt Lâu Độ.
"Á!" Lâu Độ giãy nảy lên, ngồi phắt dậy, "Bà xã, anh không muốn đi làm."
Trì Cảnh cầm khăn bông lên, xoay người đi vào nhà tắm, lạnh lùng nói: "Ờ."
"Em đi trước đây, em cho bữa sáng vào trong hộp cho anh rồi, để ở trên bàn. Anh nhớ cầm đi đấy." Trì Cảnh đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã 8 rưỡi rồi.
Lâu Độ gật đầu, nhích lại gần, ngửa cằm lên, đòi hôn: "Hôn miếng đi."
"Không." Trì Cảnh chặn mặt anh lại, ghét bỏ nói: "Anh chưa đánh răng."
"Không hôi đâu."
Trì Cảnh không hề nhúc nhích, được hai giây thì mềm lòng, "Đi đánh răng đi."
"Em đợi anh nhá!" Lâu Độ vui vẻ phi đi đánh răng.
Hai phút sau lon ton chạy ra quỳ trước mặt Trì Cảnh, ngửa đầu đòi hôn.
Trì Cảnh ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, mặc bộ vest tối màu, từ cà vạt cho đến từng cúc áo đều chỉnh tề ngay ngắn. Cậu giống như một vị vua cao quý quyền lực, lạnh lùng kiêu ngạo, không cảm xúc, cúi đầu, thưởng cho người hầu trung thành của mình một nụ hôn nhẹ.
Lâu Độ rảo bước vào tòa nhà Bộ Quân sự và Bộ Chính trị, chầm rãi quét thẻ. Sau khi ngồi vào bàn làm việc, anh gửi cho Trì Cảnh một loạt tin nhắn quấy rầy như kiểu "Vợ yêu ơi anh nhớ em quá à", "Anh muốn hôn hôn nữa cơ", "Đừng mở điều hòa lạnh quá nhé, để chế độ thông gió nha em".
Cốc cốc, tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên.
"Mời vào."
Là trợ lý của anh Ninh Chu.
"Bộ trưởng." Ninh Chu cúi người chào anh.
Lâu Độ đặt điện thoại xuống, nháy mắt sự ấm áp dịu dàng biến mất, thay vào đó là bộ trưởng Lâu mạnh mẽ quyết đoán: "Ừ, nói đi."
Ninh Chu mở quang não ra, nói nhanh về lịch trình làm việc hôm nay.
"Ngoài ra, Bộ trưởng Quách của Bộ Quân sự muốn gặp ngài."
Lâu Độ nhìn tấm lịch để bàn, mấy giây sau thì cười: "Muốn gặp tôi? Thế thì phải tiếp đón Bộ trưởng Quách cho tử tế rồi. Để trống lịch từ 10 giờ sáng mai đi, chuyển cuộc họp nội bộ sang 3 giờ chiều."
"Vâng."
Từ trước đến nay, Bộ Chính trị và Bộ Quân sự của Liên minh không được hòa thuận lắm, ngoài mặt thì hợp tác các kiểu, trước báo giới còn bắt tay tươi cười, thực tế là âm thầm đấu đá nhau.
Liên minh có ba vị bộ trưởng đóng vai trò giữ cân bằng, trong đó vị bộ trưởng Quách này là một con cáo già, ngoài mặt thì ăn nói hòa nhã, cười tươi vui vẻ, thực tế là lòng dạ hiểm ác không ngán một ai.
Vừa thấy Lâu Độ một cái là tỏ vẻ như thể quan tâm săn sóc anh lắm, vỗ vai anh, "Cháu trai à..."
Bộ trưởng Quách cũng là một Alpha nam, nhưng mà đã có tuổi rồi, pheromone của ông có phần yếu thế, Lâu Độ cũng không tỏa pheromone của mình ra để đe dọa hằm hè, mà thu lại đủ để kéo giãn khoảng cách với bộ trưởng Quách, cũng đủ để không chạm vào mức công kích.
"Vợ yêu ơi~~~~~~"
Trì Cảnh đau đầu, ném gấu bông từ tầng hai xuống, trúng đầu bộ trưởng Lâu.
Bộ trưởng Lâu ấm ức: "Em tập kích anh."
Trì Cảnh hừ lạnh: "Anh gọi gì?"
"Anh vừa xem một đoạn pỏn này."
"......" Trì Cảnh nghi ngờ mình nghe nhầm, "Anh bảo gì cơ?"
Lâu Độ bẽn lẽn: "Anh cương rồi."
Trì Cảnh vịn vào lan can, nhìn anh gần một phút đồng hồ.
Lâu Độ ưỡn ẹo cởϊ qυầи áo.
Trì Cảnh muốn ly hôn.
Ly hôn thì cũng không ly hôn được nữa rồi.
Mặc dù Lâu Độ có cá muối thật, nhưng mà cũng khá hữu dụng.
Quần áo Trì Cảnh mới cởi được một nửa, vòng eo thon gầy bị Alpha siết trong tay, hơi ửng đỏ. Ngực cậu ửng đỏ lên, tựa như tia nắng của một ngày cuối hạ rọi lên, cực kỳ đáng yêu.
Cậu suиɠ sướиɠ ở trong vòng tay Lâu Độ, gạt bỏ tất cả sự uy nghiêm và dè dặt, thành thật rêи ɾỉ, không ngừng gọi "Lâu Độ" bằng giọng nói mềm mại ngọt ngào, trên mặt lộ rõ sự suиɠ sướиɠ khi đạt cực khoái.
Lâu Độ gọi cậu bằng giọng trầm khàn: "Bà xã."
"Ưʍ..."
"Cho anh tiến vào, được không em?"
Lâu Độ tiến vào rất sâu, nhưng dường như còn muốn đi sâu hơn nữa. Trì Cảnh giàn giụa nước mắt, nhưng vẫn lắc đầu quầy quậy: "Không được..."
"Anh muốn, bà xã..." Lâu Độ ôm lấy cậu, hôn sâu, giọng nói trầm khàn quyến rũ vô cùng: "Em mở ra cho anh vào đi."
"A... Lâu Độ, nhẹ thôi..."
"Xin em đấy, bà xã."
Trì Cảnh vẫn lắc đầu, cậu bấu chặt lấy cơ lưng của Lâu Độ, khó khăn nói: "Em chưa uống thuốc tránh thai."
"...... Vẫn không được hả em?" Mặt Lâu Độ hiện rõ sự thất vọng.
"Anh chịu khó đợi thêm một thời gian nữa nhé, rất nhanh thôi, em hứa đấy." Trì Cảnh hôn lên môi anh, run rẩy dỗ dành anh.
Trong lòng Lâu Độ vẫn thất vọng, nhưng không thể hiện ra ngoài, anh tôn trọng quyết định và sắp xếp của Trì Cảnh.
Anh hôn Trì Cảnh thật lâu, rồi hôn lên mi mắt cậu, Lâu Độ dịu dàng nói: "Không sao, anh yêu em."
Mắt Trì Cảnh long lanh tựa như nước biển hồ trong vắt, bám lấy lưng ghế sô pha, giống như một chiếc thuyền nhỏ đang đắm chìm trong biển dục đê mê. Mặc cho sóng gió hoành hành không thương tiếc, mặc cho cậu rêи ɾỉ cầu xin, từng đợt thủy triều cứ dần dần xâm chiếm lấy cơ thể cậu, nhấn chìm cậu.
Trì Cảnh không hề nói suông chỉ để an ủi Lâu Độ, cậu thực sự có một kế hoạch định sẵn cho việc mang thai.
Nhưng việc ở công ty quá nhiều, cậu sắp xếp mãi mới có thể định được thời gian thích hợp để mang thai.
Cậu không phải là kẻ tùy hứng, cậu phải quản lý cả một công ty lớn, kế hoạch định ra từ đầu năm vẫn chưa thực hiện được, mọi hành động của cậu đều phải được sắp xếp kỹ càng chứ không thể làm qua loa thích thì làm còn không thì thôi, chứ đừng nói đến chuyện mang thai rồi sinh con.
Lâu Độ và cậu đã nói chuyện nhiều lần, cậu luôn trì hoãn thời gian, tăng lượng công việc lên, xử lý công việc quan trọng càng sớm càng tốt, để có thể nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình.
May sao, nếu dựa theo tiến độ này, chẳng mấy chốc nữa sẽ có thể yên tâm nghỉ ngơi một thời gian, chuẩn bị mang thai. Cậu còn có thể cố gắng để nhanh hơn một chút nữa, không để Lâu Độ phải chờ quá lâu.
Lâu Độ cây ngay không sợ chết đứng: "Anh bảo đảm rằng lúc nào em rảnh là cũng có thể nhìn thấy anh."
Trì Cảnh: "......"
"Nếu như anh cũng đi làm, thế thì em không có cơ hội làm nũng với anh mất rồi."
Trì Cảnh nghẹn thở: "Ai thèm làm nũng với anh."
Lâu Độ: "Hi hi."
Trì Cảnh: "Phiền chết đi được, tránh xa em ra một tý."
Miệng thì nói thế, nhưng lần nào đi ra khỏi phòng làm việc cũng có người hớn hở xông ra đón, vui vẻ bế bổng mình lên, cậu chưa bao giờ từ chối cả.
Để cuối tuần rảnh ranh, ngày đi làm Lâu Độ bận bù đầu.
Xoay như chong chóng, một phút làm việc của ba phút, vừa tham cuộc họp vừa gửi văn kiện, đọc báo cáo.
Dù bận như thế nhưng vẫn cứ nằm ỳ trên giường.
"Dậy đi."
"Hông đâu."
"......" Trì Cảnh bất lực lấy khăn mặt nóng ra ném vào mặt Lâu Độ.
"Á!" Lâu Độ giãy nảy lên, ngồi phắt dậy, "Bà xã, anh không muốn đi làm."
Trì Cảnh cầm khăn bông lên, xoay người đi vào nhà tắm, lạnh lùng nói: "Ờ."
"Em đi trước đây, em cho bữa sáng vào trong hộp cho anh rồi, để ở trên bàn. Anh nhớ cầm đi đấy." Trì Cảnh đưa tay lên nhìn đồng hồ, đã 8 rưỡi rồi.
Lâu Độ gật đầu, nhích lại gần, ngửa cằm lên, đòi hôn: "Hôn miếng đi."
"Không." Trì Cảnh chặn mặt anh lại, ghét bỏ nói: "Anh chưa đánh răng."
"Không hôi đâu."
Trì Cảnh không hề nhúc nhích, được hai giây thì mềm lòng, "Đi đánh răng đi."
"Em đợi anh nhá!" Lâu Độ vui vẻ phi đi đánh răng.
Hai phút sau lon ton chạy ra quỳ trước mặt Trì Cảnh, ngửa đầu đòi hôn.
Trì Cảnh ngồi trên sô pha trong phòng ngủ, mặc bộ vest tối màu, từ cà vạt cho đến từng cúc áo đều chỉnh tề ngay ngắn. Cậu giống như một vị vua cao quý quyền lực, lạnh lùng kiêu ngạo, không cảm xúc, cúi đầu, thưởng cho người hầu trung thành của mình một nụ hôn nhẹ.
Lâu Độ rảo bước vào tòa nhà Bộ Quân sự và Bộ Chính trị, chầm rãi quét thẻ. Sau khi ngồi vào bàn làm việc, anh gửi cho Trì Cảnh một loạt tin nhắn quấy rầy như kiểu "Vợ yêu ơi anh nhớ em quá à", "Anh muốn hôn hôn nữa cơ", "Đừng mở điều hòa lạnh quá nhé, để chế độ thông gió nha em".
Cốc cốc, tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên.
"Mời vào."
Là trợ lý của anh Ninh Chu.
"Bộ trưởng." Ninh Chu cúi người chào anh.
Lâu Độ đặt điện thoại xuống, nháy mắt sự ấm áp dịu dàng biến mất, thay vào đó là bộ trưởng Lâu mạnh mẽ quyết đoán: "Ừ, nói đi."
Ninh Chu mở quang não ra, nói nhanh về lịch trình làm việc hôm nay.
"Ngoài ra, Bộ trưởng Quách của Bộ Quân sự muốn gặp ngài."
Lâu Độ nhìn tấm lịch để bàn, mấy giây sau thì cười: "Muốn gặp tôi? Thế thì phải tiếp đón Bộ trưởng Quách cho tử tế rồi. Để trống lịch từ 10 giờ sáng mai đi, chuyển cuộc họp nội bộ sang 3 giờ chiều."
"Vâng."
Từ trước đến nay, Bộ Chính trị và Bộ Quân sự của Liên minh không được hòa thuận lắm, ngoài mặt thì hợp tác các kiểu, trước báo giới còn bắt tay tươi cười, thực tế là âm thầm đấu đá nhau.
Liên minh có ba vị bộ trưởng đóng vai trò giữ cân bằng, trong đó vị bộ trưởng Quách này là một con cáo già, ngoài mặt thì ăn nói hòa nhã, cười tươi vui vẻ, thực tế là lòng dạ hiểm ác không ngán một ai.
Vừa thấy Lâu Độ một cái là tỏ vẻ như thể quan tâm săn sóc anh lắm, vỗ vai anh, "Cháu trai à..."
Bộ trưởng Quách cũng là một Alpha nam, nhưng mà đã có tuổi rồi, pheromone của ông có phần yếu thế, Lâu Độ cũng không tỏa pheromone của mình ra để đe dọa hằm hè, mà thu lại đủ để kéo giãn khoảng cách với bộ trưởng Quách, cũng đủ để không chạm vào mức công kích.
"Vợ yêu ơi~~~~~~"
Trì Cảnh đau đầu, ném gấu bông từ tầng hai xuống, trúng đầu bộ trưởng Lâu.
Bộ trưởng Lâu ấm ức: "Em tập kích anh."
Trì Cảnh hừ lạnh: "Anh gọi gì?"
"Anh vừa xem một đoạn pỏn này."
"......" Trì Cảnh nghi ngờ mình nghe nhầm, "Anh bảo gì cơ?"
Lâu Độ bẽn lẽn: "Anh cương rồi."
Trì Cảnh vịn vào lan can, nhìn anh gần một phút đồng hồ.
Lâu Độ ưỡn ẹo cởϊ qυầи áo.
Trì Cảnh muốn ly hôn.
Ly hôn thì cũng không ly hôn được nữa rồi.
Mặc dù Lâu Độ có cá muối thật, nhưng mà cũng khá hữu dụng.
Quần áo Trì Cảnh mới cởi được một nửa, vòng eo thon gầy bị Alpha siết trong tay, hơi ửng đỏ. Ngực cậu ửng đỏ lên, tựa như tia nắng của một ngày cuối hạ rọi lên, cực kỳ đáng yêu.
Cậu suиɠ sướиɠ ở trong vòng tay Lâu Độ, gạt bỏ tất cả sự uy nghiêm và dè dặt, thành thật rêи ɾỉ, không ngừng gọi "Lâu Độ" bằng giọng nói mềm mại ngọt ngào, trên mặt lộ rõ sự suиɠ sướиɠ khi đạt cực khoái.
Lâu Độ gọi cậu bằng giọng trầm khàn: "Bà xã."
"Ưʍ..."
"Cho anh tiến vào, được không em?"
Lâu Độ tiến vào rất sâu, nhưng dường như còn muốn đi sâu hơn nữa. Trì Cảnh giàn giụa nước mắt, nhưng vẫn lắc đầu quầy quậy: "Không được..."
"Anh muốn, bà xã..." Lâu Độ ôm lấy cậu, hôn sâu, giọng nói trầm khàn quyến rũ vô cùng: "Em mở ra cho anh vào đi."
"A... Lâu Độ, nhẹ thôi..."
"Xin em đấy, bà xã."
Trì Cảnh vẫn lắc đầu, cậu bấu chặt lấy cơ lưng của Lâu Độ, khó khăn nói: "Em chưa uống thuốc tránh thai."
"...... Vẫn không được hả em?" Mặt Lâu Độ hiện rõ sự thất vọng.
"Anh chịu khó đợi thêm một thời gian nữa nhé, rất nhanh thôi, em hứa đấy." Trì Cảnh hôn lên môi anh, run rẩy dỗ dành anh.
Trong lòng Lâu Độ vẫn thất vọng, nhưng không thể hiện ra ngoài, anh tôn trọng quyết định và sắp xếp của Trì Cảnh.
Anh hôn Trì Cảnh thật lâu, rồi hôn lên mi mắt cậu, Lâu Độ dịu dàng nói: "Không sao, anh yêu em."
Mắt Trì Cảnh long lanh tựa như nước biển hồ trong vắt, bám lấy lưng ghế sô pha, giống như một chiếc thuyền nhỏ đang đắm chìm trong biển dục đê mê. Mặc cho sóng gió hoành hành không thương tiếc, mặc cho cậu rêи ɾỉ cầu xin, từng đợt thủy triều cứ dần dần xâm chiếm lấy cơ thể cậu, nhấn chìm cậu.
Trì Cảnh không hề nói suông chỉ để an ủi Lâu Độ, cậu thực sự có một kế hoạch định sẵn cho việc mang thai.
Nhưng việc ở công ty quá nhiều, cậu sắp xếp mãi mới có thể định được thời gian thích hợp để mang thai.
Cậu không phải là kẻ tùy hứng, cậu phải quản lý cả một công ty lớn, kế hoạch định ra từ đầu năm vẫn chưa thực hiện được, mọi hành động của cậu đều phải được sắp xếp kỹ càng chứ không thể làm qua loa thích thì làm còn không thì thôi, chứ đừng nói đến chuyện mang thai rồi sinh con.
Lâu Độ và cậu đã nói chuyện nhiều lần, cậu luôn trì hoãn thời gian, tăng lượng công việc lên, xử lý công việc quan trọng càng sớm càng tốt, để có thể nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình.
May sao, nếu dựa theo tiến độ này, chẳng mấy chốc nữa sẽ có thể yên tâm nghỉ ngơi một thời gian, chuẩn bị mang thai. Cậu còn có thể cố gắng để nhanh hơn một chút nữa, không để Lâu Độ phải chờ quá lâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất