Chương 46
Về đến khách sạn, Ngôn Hành Nhất mới phát hiện mình để quên gậy trên xe Tiêu Chi Viễn rồi. Nhưng mệt mỏi và đau đớn suốt đêm qua vồ vập đánh úp, anh gắng gượng mãi mới buộc mình rời khỏi trước mặt hắn, bây giờ nằm dài trên giường một ngón tay cũng không muốn động đậy.
Anh kéo hết rèm cửa vào, căn phòng kín bưng không có lấy một tia sáng.
Rõ ràng anh đã quá mệt mỏi, thế nhưng đầu óc ren hỗn loạn không ngăn được dòng hồi tưởng từng chi tiết nhỏ vừa diễn ra, ngay cả những đau đớn Tiêu Chi Viễn để lại anh cũng muốn mình trải qua thêm một lần.
Cảm giác của cái ôm vẫn lưu lại rõ nét trên cơ thể, Ngôn Hành Nhất bấu víu chặt vai cuộn mình vào trong chăn. Cổ tay phải còn hằn dấu tay của Tiêu Chi Viễn, mảng da đỏ ửng lên vì quá mạnh tay.
Vì là thứ Tiêu Chi Viễn để lại, có là vết thương Ngôn Hành Nhất cũng không kiềm chế được muốn hôn lên.
Ngôn Hành Nhất thiếu kiên nhẫn bỏ rơi người ta đi đâu rồi?
Ngôn Hành Nhất vừa khóc lóc hèn mọn vừa gọi tên Tiêu Chi Viễn là ai?
Ngày ấy để mình không chịu tổn thương mà đẩy Tiêu Chi Viễn ra rốt cuộc có đáng hay không, bây giờ Ngôn Hành Nhất cũng không rõ ràng nữa. Tất cả chỉ để đổi lấy ngày hôm nay chui nhủi trong chăn khóc lóc đau khổ ư?
Phản bội trong tưởng tượng của anh đúng thật không tìm đến, nhưng nỗi lo âu và đau khổ lại là sự thật.
Đây là điều mày muốn à?
Như thể có một tên Ngôn Hành Nhất khác ghé vào tai anh hỏi: Mày có thấy mày là thằng ngu không? Để cái thứ không có cơ sở ấy hại người hại mình, kết quả ra như thế mày hài lòng rồi chứ?”
“Câm miệng…!”
Ngôn Hành Nhất bịt tai lại, trùm chăn che kín mặt ép mình đi vào giấc ngủ. Trạng thái nửa tỉnh nửa mê kéo dài suốt mấy tiếng làm giấc ngủ thực đã ít lại càng ít thêm.
Lúc dậy đầu đau như búa bổ, Ngôn Hành Nhất không biết bây giờ là mấy giờ, chưa ăn cơm nhưng cũng không thấy đói bụng, trái lại còn thấy buồn nôn. Chẳng biết có phải hôm qua uống hơi quá mà không nghỉ ngơi được đàng hoàng không, nôn khan mấy lần xong còn không muốn ăn gì hơn.
Nằm xiêu vẹo trên giường không muốn làm gì cả, Ngôn Hành Nhất nghĩ mấy chuyện vớ vẩn linh tinh không biết nên trả phòng lúc nào, khi nào về nhà đây các loại.
“Reng reng reng.”
Màn hình điện thoại nhấp nháy một dãy số lạ, Ngôn Hành Nhất nhìn chăm chăm hồi lâu. Hình như là Chu Cẩm, hoàn toàn không có ý định nghe máy. Điện thoại kiên nhẫn reo chuông một lúc rất lâu, anh thấy phiền muốn ném cha nó đi cho rồi.
“Gì!”
Chu Cẩm không lùi bước trước cơn giận của Ngôn Hành Nhất, y ôn hòa nói: “Xin lỗi Hành Nhất, em không nghe máy cũng không nhắn lại làm tôi rất lo lắng.”
“Không thấy, tôi đang bận ngủ.”
“Vậy à, hôm qua em và cậu ta —— “
“Không liên quan gì đến cậu.” Ngôn Hành Nhất lạnh nhạt ngắt lời, “Không có việc thì tôi cúp.”
“Khoan đã Hành Nhất!” Chu Cẩm vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi, tôi không hỏi nữa. Thế… giờ em đang ở khách sạn à?”
“Chứ không thì ở đâu.”
Hình như Chu Cẩm thở phào nhẹ nhõm: “Em vẫn chưa ăn cơm chứ, chúng ta đi ăn với nhau đi?”
“Không cần, tôi ăn rồi.”
Vài giây im ắng ngắn ngủi qua đi, Chu Cẩm khẽ bật cười: “Tôi hiểu em mà, Hành Nhất. Để tôi đưa qua cho em, sắp đến đây rồi.”
Có ngọn lửa vô cớ bùng lên trong lòng Ngôn Hành Nhất: Phải rồi, đương nhiên là cậu hiểu tôi! Cậu mà không hiểu Ngôn Hành Nhất tôi đây thì đã làm gì có chuyện tôi gãy hư một cái chân vì cậu ha!
Nhưng Chu Cẩm không cho anh cơ hội từ chối đã cúp điện thoại, anh nện mạnh điện thoại xuống đất. Nhờ có thảm lót sàn mà anh không nghe thấy tiếng máy vỡ nát, chỉ có mấy tiếng ầm ầm từ dưới đất.
Cả những chuyện bé xíu thế này cũng khiến Ngôn Hành Nhất cáu kỉnh.
Chừng gần nửa tiếng sau, Chu Cẩm gõ cửa phòng Ngôn Hành Nhất.
“Mắt em sưng rồi, Hành Nhất.” Vừa thấy mặt anh, Chu Cẩm đã ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy? Môi cũng xước xát.”
“Uống nhiều quá nên ngã đập mặt xuống.”
Tuy đầy nghi ngờ câu trả lời loa qua thấy rõ này, nhưng thấy thái độ của Ngôn Hành Nhất, Chu Cẩm không dám hỏi thêm.
“Trời âm u quá, chắc sắp mưa rồi, tôi nay phải lạnh lắm đây.” Chu Cẩm bày mấy hộp đồ ăn ra, lấy đũa đưa cho Ngôn Hành Nhất, “Em soạn đủ quần áo chưa.”
Ngôn Hành Nhất khép hờ mắt, không muốn ăn.
“Tôi biết hôm qua em uống nhiều, dạ dày đang khó chịu lắm, em húp chút canh đã.” Chu Cẩm kề bát canh đến miệng Ngôn Hành Nhất, anh không nhịn được muốn từ chối, y đã nói tiếp: “Ăn đi, ăn xong tôi sẽ đi, không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa.”
Ngôn Hành Nhất hết cách, bất đắc dĩ nhận lấy.
Nhưng phần căn ăn chưa được phần nửa, tiếng chuông điện thoại lại vang lên giữa căn phòng vắng lặng.
“Đừng động đậy, để tôi đi lấy giúp em.”
Chẳng biết có phải là Tiêu Chi Viễn không
Ngôn Hành Nhất có hơi hoảng hốt, rồi chợt mong đợi.
Chu Cẩm mò mẫm dưới chân giường một lúc lâu mới tìm ra điện thoại, y nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình, mỉm cười đưa cho anh: “Hai người vẫn tốt như ngày trước nhỉ.”
Ngôn Hành Nhất đánh mắt sang, là Phương Tư.
Không muốn chị nghe ra có gì không ổn, Ngôn Hành Nhất ho mấy tiếng rồi mới dám bắt máy, giọng nói vờ như sáng sủa thoải mái lắm.
“Sao thế chị dâu của em?”
“Hành Nhất! Em còn trong thành phố không!?”
Giọng Phương Tư nghe hết sức khẩn thiết, xen lẫn tiếng nghẹn ngào nức nở.
“Chuyện gì xảy ra rồi? Em vẫn còn ở đây!”
Ngôn Hành Nhất giật bắn bật dậy khỏi giường, người duy nhất báo anh mỗi lần có chuyện xảy ra là Phương Tư, lần này cũng không ngoại lệ. Nhưng Phương Tư chưa khi nào hoảng hốt như lúc này, nếu không có chuyện lớn chắn chắn chị sẽ không như thế.
“Tuyển Minh, không thấy Tuyển Minh đâu nữa rồi!”
“Tuyển Minh?!” Ngôn Hành Nhất vội vội vàng vàng xuống giường mặc áo khoác rồi đi giày, cơ thể chưa kịp hồi phục lảo đảo chực ngã, “Phương Tư, chị đừng gấp! Từ từ nói!”
“Hôm, hôm nay chị tan làm muộn nửa tiếng nên chị gọi điện đến nhà trẻ tối sẽ đến…” Giọng Phương Tư cứ run rẩy không thôi, như thể sắp bật khóc, “Cô giáo nói có đứa trẻ bất cẩn tè dầm phải đi thay đồ, vừa quay lại đã phát hiện không thấy Tuyển Minh đâu… Bọn chị đã tìm hơn một tiếng rồi…”
“Chị đừng vội đừng vội! Chắc chắn không làm sao hết! Bây giờ em qua ngay.”
Chu Cẩm biết chuyện đang xảy ra, không nói gì thêm lập tức theo Ngôn Hành Nhất ra ngoài: “Đi thôi, tôi có lái xe.”
Dù không muốn chút nào, song trường hợp khẩn cấp không thể từ chối được, Ngôn Hành Nhất vội gật đầu.
Hai người xuống lầu mới nhận ra trời đã chập choạng tối, trời đã lất phất mấy hạt mưa nhỏ. Chạy đến nhà trẻ giữ Tuyển Minh, Phương Tư đang lo lắng chờ ngoài cửa.
“Chu Cẩm?! Cậu tới đây làm gì?” Thấy người theo sau Ngôn Hành Nhất, Phương Tư nhìn chằm chằm y như không tin vào mắt mình, tiếp đó nhìn anh.
“Nói ra thì dài dòng lắm, để em giải thích với chị sau.” Ngôn Hành Nhất không muốn phải giải thích quan hệ của hai người giữa tình thế cấp bách thế này, trước mắt tìm Tuyển Minh đương nhiên là chuyện quan trọng hơn.
Tuy còn rất nhiều phẫn nộ và nghi hoặc trước sự xuất hiện của Chu Cẩm, hiện tại Phương Tư không đào đâu ra sức lực quan tâm chuyện khác.
“Anh em biết không?”
Phương Tư lắc đầu: “Không nghe máy…”
Ngôn Hành Nhất mắng: “Mẹ nó, giờ này rồi còn chạy đi đâu. Bây giờ chúng ta chia nhau ra tìm, không tìm được nữa thì phải báo cảnh sát.”
“Hành Nhất, khoan nói cho cha mẹ.” Phương Tư chùi nước mắt, “Hai người lớn tuổi…”
“Em biết.” Ngôn Hành Nhất ôm Phương Tư, “Chị đừng lo lắng, không sao đâu.”
Phương Tư đi theo hai người họ nói hôm nay Tuyển Minh mặc gì, ba người thêm hai giáo viên trẻ bắt đầu tìm kiếm lần nữa.
Ngôn Hành Nhất cố gắng kìm lại đủ mọi liên tưởng tệ hại, men theo con đường nhỏ sau lưng nhà trẻ kiểm tra, đến cả mấy bụi cỏ thấp cũng không buông tha.
Cứ mỗi mười phút anh lại gọi cho Ngôn Hành Tri một lần, lần nào cũng đang tắt máy, nổi đóa chửi mắng xối xả trong lòng.
Thêm một tiếng không có kết quả. Trời đã tối hẳn, cơn mưa phùn lất phất rơi làm không khí trở nên ẩm ướt lạnh lẽo, Ngôn Hành Nhất đã rét đến run người. Điện thoại của Phương Tư chợt hết pin sập nguồn, mọi thứ dường như đều đang phát triển theo chiều hướng xấu, Phương Tư đã cận kề ranh giới sụp đổ.
“Hành Nhất, hình như bên tôi có manh mối!”
Ngôn Hành Nhất liên tục an ủi Phương Tư nhận được cuộc gọi từ Chu Cẩm: “… Phương Tư có đang bên cạnh em không? Em đưa điện thoại cho Phương Tư nghe.”
Hình như Chu Cẩm đang xác nhận gì đó với người bên kia, Phương Tư run rẩy cầm lấy, giọng đã run lạc cả đi vừa khóc vừa nói chuyện, gật đầu liên tục.
“Tìm được rồi… Tìm được rồi…!” Phương Tư nở nụ cười hoàn toàn thả lỏng, khóc òa trong vòng tay Ngôn Hành Nhất.
Anh kéo hết rèm cửa vào, căn phòng kín bưng không có lấy một tia sáng.
Rõ ràng anh đã quá mệt mỏi, thế nhưng đầu óc ren hỗn loạn không ngăn được dòng hồi tưởng từng chi tiết nhỏ vừa diễn ra, ngay cả những đau đớn Tiêu Chi Viễn để lại anh cũng muốn mình trải qua thêm một lần.
Cảm giác của cái ôm vẫn lưu lại rõ nét trên cơ thể, Ngôn Hành Nhất bấu víu chặt vai cuộn mình vào trong chăn. Cổ tay phải còn hằn dấu tay của Tiêu Chi Viễn, mảng da đỏ ửng lên vì quá mạnh tay.
Vì là thứ Tiêu Chi Viễn để lại, có là vết thương Ngôn Hành Nhất cũng không kiềm chế được muốn hôn lên.
Ngôn Hành Nhất thiếu kiên nhẫn bỏ rơi người ta đi đâu rồi?
Ngôn Hành Nhất vừa khóc lóc hèn mọn vừa gọi tên Tiêu Chi Viễn là ai?
Ngày ấy để mình không chịu tổn thương mà đẩy Tiêu Chi Viễn ra rốt cuộc có đáng hay không, bây giờ Ngôn Hành Nhất cũng không rõ ràng nữa. Tất cả chỉ để đổi lấy ngày hôm nay chui nhủi trong chăn khóc lóc đau khổ ư?
Phản bội trong tưởng tượng của anh đúng thật không tìm đến, nhưng nỗi lo âu và đau khổ lại là sự thật.
Đây là điều mày muốn à?
Như thể có một tên Ngôn Hành Nhất khác ghé vào tai anh hỏi: Mày có thấy mày là thằng ngu không? Để cái thứ không có cơ sở ấy hại người hại mình, kết quả ra như thế mày hài lòng rồi chứ?”
“Câm miệng…!”
Ngôn Hành Nhất bịt tai lại, trùm chăn che kín mặt ép mình đi vào giấc ngủ. Trạng thái nửa tỉnh nửa mê kéo dài suốt mấy tiếng làm giấc ngủ thực đã ít lại càng ít thêm.
Lúc dậy đầu đau như búa bổ, Ngôn Hành Nhất không biết bây giờ là mấy giờ, chưa ăn cơm nhưng cũng không thấy đói bụng, trái lại còn thấy buồn nôn. Chẳng biết có phải hôm qua uống hơi quá mà không nghỉ ngơi được đàng hoàng không, nôn khan mấy lần xong còn không muốn ăn gì hơn.
Nằm xiêu vẹo trên giường không muốn làm gì cả, Ngôn Hành Nhất nghĩ mấy chuyện vớ vẩn linh tinh không biết nên trả phòng lúc nào, khi nào về nhà đây các loại.
“Reng reng reng.”
Màn hình điện thoại nhấp nháy một dãy số lạ, Ngôn Hành Nhất nhìn chăm chăm hồi lâu. Hình như là Chu Cẩm, hoàn toàn không có ý định nghe máy. Điện thoại kiên nhẫn reo chuông một lúc rất lâu, anh thấy phiền muốn ném cha nó đi cho rồi.
“Gì!”
Chu Cẩm không lùi bước trước cơn giận của Ngôn Hành Nhất, y ôn hòa nói: “Xin lỗi Hành Nhất, em không nghe máy cũng không nhắn lại làm tôi rất lo lắng.”
“Không thấy, tôi đang bận ngủ.”
“Vậy à, hôm qua em và cậu ta —— “
“Không liên quan gì đến cậu.” Ngôn Hành Nhất lạnh nhạt ngắt lời, “Không có việc thì tôi cúp.”
“Khoan đã Hành Nhất!” Chu Cẩm vội vàng xin lỗi, “Xin lỗi, tôi không hỏi nữa. Thế… giờ em đang ở khách sạn à?”
“Chứ không thì ở đâu.”
Hình như Chu Cẩm thở phào nhẹ nhõm: “Em vẫn chưa ăn cơm chứ, chúng ta đi ăn với nhau đi?”
“Không cần, tôi ăn rồi.”
Vài giây im ắng ngắn ngủi qua đi, Chu Cẩm khẽ bật cười: “Tôi hiểu em mà, Hành Nhất. Để tôi đưa qua cho em, sắp đến đây rồi.”
Có ngọn lửa vô cớ bùng lên trong lòng Ngôn Hành Nhất: Phải rồi, đương nhiên là cậu hiểu tôi! Cậu mà không hiểu Ngôn Hành Nhất tôi đây thì đã làm gì có chuyện tôi gãy hư một cái chân vì cậu ha!
Nhưng Chu Cẩm không cho anh cơ hội từ chối đã cúp điện thoại, anh nện mạnh điện thoại xuống đất. Nhờ có thảm lót sàn mà anh không nghe thấy tiếng máy vỡ nát, chỉ có mấy tiếng ầm ầm từ dưới đất.
Cả những chuyện bé xíu thế này cũng khiến Ngôn Hành Nhất cáu kỉnh.
Chừng gần nửa tiếng sau, Chu Cẩm gõ cửa phòng Ngôn Hành Nhất.
“Mắt em sưng rồi, Hành Nhất.” Vừa thấy mặt anh, Chu Cẩm đã ngạc nhiên hỏi: “Có chuyện gì vậy? Môi cũng xước xát.”
“Uống nhiều quá nên ngã đập mặt xuống.”
Tuy đầy nghi ngờ câu trả lời loa qua thấy rõ này, nhưng thấy thái độ của Ngôn Hành Nhất, Chu Cẩm không dám hỏi thêm.
“Trời âm u quá, chắc sắp mưa rồi, tôi nay phải lạnh lắm đây.” Chu Cẩm bày mấy hộp đồ ăn ra, lấy đũa đưa cho Ngôn Hành Nhất, “Em soạn đủ quần áo chưa.”
Ngôn Hành Nhất khép hờ mắt, không muốn ăn.
“Tôi biết hôm qua em uống nhiều, dạ dày đang khó chịu lắm, em húp chút canh đã.” Chu Cẩm kề bát canh đến miệng Ngôn Hành Nhất, anh không nhịn được muốn từ chối, y đã nói tiếp: “Ăn đi, ăn xong tôi sẽ đi, không quấy rầy em nghỉ ngơi nữa.”
Ngôn Hành Nhất hết cách, bất đắc dĩ nhận lấy.
Nhưng phần căn ăn chưa được phần nửa, tiếng chuông điện thoại lại vang lên giữa căn phòng vắng lặng.
“Đừng động đậy, để tôi đi lấy giúp em.”
Chẳng biết có phải là Tiêu Chi Viễn không
Ngôn Hành Nhất có hơi hoảng hốt, rồi chợt mong đợi.
Chu Cẩm mò mẫm dưới chân giường một lúc lâu mới tìm ra điện thoại, y nhìn cái tên xuất hiện trên màn hình, mỉm cười đưa cho anh: “Hai người vẫn tốt như ngày trước nhỉ.”
Ngôn Hành Nhất đánh mắt sang, là Phương Tư.
Không muốn chị nghe ra có gì không ổn, Ngôn Hành Nhất ho mấy tiếng rồi mới dám bắt máy, giọng nói vờ như sáng sủa thoải mái lắm.
“Sao thế chị dâu của em?”
“Hành Nhất! Em còn trong thành phố không!?”
Giọng Phương Tư nghe hết sức khẩn thiết, xen lẫn tiếng nghẹn ngào nức nở.
“Chuyện gì xảy ra rồi? Em vẫn còn ở đây!”
Ngôn Hành Nhất giật bắn bật dậy khỏi giường, người duy nhất báo anh mỗi lần có chuyện xảy ra là Phương Tư, lần này cũng không ngoại lệ. Nhưng Phương Tư chưa khi nào hoảng hốt như lúc này, nếu không có chuyện lớn chắn chắn chị sẽ không như thế.
“Tuyển Minh, không thấy Tuyển Minh đâu nữa rồi!”
“Tuyển Minh?!” Ngôn Hành Nhất vội vội vàng vàng xuống giường mặc áo khoác rồi đi giày, cơ thể chưa kịp hồi phục lảo đảo chực ngã, “Phương Tư, chị đừng gấp! Từ từ nói!”
“Hôm, hôm nay chị tan làm muộn nửa tiếng nên chị gọi điện đến nhà trẻ tối sẽ đến…” Giọng Phương Tư cứ run rẩy không thôi, như thể sắp bật khóc, “Cô giáo nói có đứa trẻ bất cẩn tè dầm phải đi thay đồ, vừa quay lại đã phát hiện không thấy Tuyển Minh đâu… Bọn chị đã tìm hơn một tiếng rồi…”
“Chị đừng vội đừng vội! Chắc chắn không làm sao hết! Bây giờ em qua ngay.”
Chu Cẩm biết chuyện đang xảy ra, không nói gì thêm lập tức theo Ngôn Hành Nhất ra ngoài: “Đi thôi, tôi có lái xe.”
Dù không muốn chút nào, song trường hợp khẩn cấp không thể từ chối được, Ngôn Hành Nhất vội gật đầu.
Hai người xuống lầu mới nhận ra trời đã chập choạng tối, trời đã lất phất mấy hạt mưa nhỏ. Chạy đến nhà trẻ giữ Tuyển Minh, Phương Tư đang lo lắng chờ ngoài cửa.
“Chu Cẩm?! Cậu tới đây làm gì?” Thấy người theo sau Ngôn Hành Nhất, Phương Tư nhìn chằm chằm y như không tin vào mắt mình, tiếp đó nhìn anh.
“Nói ra thì dài dòng lắm, để em giải thích với chị sau.” Ngôn Hành Nhất không muốn phải giải thích quan hệ của hai người giữa tình thế cấp bách thế này, trước mắt tìm Tuyển Minh đương nhiên là chuyện quan trọng hơn.
Tuy còn rất nhiều phẫn nộ và nghi hoặc trước sự xuất hiện của Chu Cẩm, hiện tại Phương Tư không đào đâu ra sức lực quan tâm chuyện khác.
“Anh em biết không?”
Phương Tư lắc đầu: “Không nghe máy…”
Ngôn Hành Nhất mắng: “Mẹ nó, giờ này rồi còn chạy đi đâu. Bây giờ chúng ta chia nhau ra tìm, không tìm được nữa thì phải báo cảnh sát.”
“Hành Nhất, khoan nói cho cha mẹ.” Phương Tư chùi nước mắt, “Hai người lớn tuổi…”
“Em biết.” Ngôn Hành Nhất ôm Phương Tư, “Chị đừng lo lắng, không sao đâu.”
Phương Tư đi theo hai người họ nói hôm nay Tuyển Minh mặc gì, ba người thêm hai giáo viên trẻ bắt đầu tìm kiếm lần nữa.
Ngôn Hành Nhất cố gắng kìm lại đủ mọi liên tưởng tệ hại, men theo con đường nhỏ sau lưng nhà trẻ kiểm tra, đến cả mấy bụi cỏ thấp cũng không buông tha.
Cứ mỗi mười phút anh lại gọi cho Ngôn Hành Tri một lần, lần nào cũng đang tắt máy, nổi đóa chửi mắng xối xả trong lòng.
Thêm một tiếng không có kết quả. Trời đã tối hẳn, cơn mưa phùn lất phất rơi làm không khí trở nên ẩm ướt lạnh lẽo, Ngôn Hành Nhất đã rét đến run người. Điện thoại của Phương Tư chợt hết pin sập nguồn, mọi thứ dường như đều đang phát triển theo chiều hướng xấu, Phương Tư đã cận kề ranh giới sụp đổ.
“Hành Nhất, hình như bên tôi có manh mối!”
Ngôn Hành Nhất liên tục an ủi Phương Tư nhận được cuộc gọi từ Chu Cẩm: “… Phương Tư có đang bên cạnh em không? Em đưa điện thoại cho Phương Tư nghe.”
Hình như Chu Cẩm đang xác nhận gì đó với người bên kia, Phương Tư run rẩy cầm lấy, giọng đã run lạc cả đi vừa khóc vừa nói chuyện, gật đầu liên tục.
“Tìm được rồi… Tìm được rồi…!” Phương Tư nở nụ cười hoàn toàn thả lỏng, khóc òa trong vòng tay Ngôn Hành Nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất