Chương 47
Tiểu Tuyển Minh bình an vô sự, có đôi vợ chồng già ở khu dân cư bên cạnh kiếm thấy cậu bé, giờ đang ngồi tu nước ngọt ừng ực.
Theo lời kể không mấy rõ ràng của cậu bé và trí nhớ của ông bà, cậu bé đuổi theo nhóc mèo hoang trèo từ bờ tường bên kia vào, chui vào kẽ hở hàng rào hư đằng sau nhà trẻ trốn ra. Đuổi theo mèo hoang mà chẳng thấy mèo đâu, lại bắt gặp đám cún được dắt đi dạo sau giờ cơm, thế là cậu bé chơi với đám cún đã đời rồi mới phát hiện mình lạc đường mất tiêu.
Tuyển Minh vừa mệt vừa đói, đứng trong khu dân cư khóc um lên tìm mẹ, may gặp đôi vợ chồng già tản bộ dẫn về nhà. Lúc đầu ông bà còn tưởng cậu bé học trong nhà trẻ bên khu mình, kết quả ra đến nơi mới biết bên ấy đóng cửa tan học từ lâu rồi. Ông bà cũng hết cách, đành thu xếp trông cậu bé, bảo đứa con trai vừa đi làm về ra chỗ tìm thấy Tuyển Minh đứng chờ, thầm nghĩ chắc phải có người đến tìm con.
Sau đó chờ được Chu Cẩm.
Đến khi nhóm Phương Tư chạy đến nhà, Tuyển Minh đã chơi một chập vui chết đi được với cháu của hai ông bà.
Phương Tư khóc đến mức suýt nữa đã quỳ rạp xuống, nhào tới vỗ mạnh vào mông con trai hai cái, Tiểu Minh ăn đòn no cũng òa lên khóc lớn, vừa mếu máo vừa nói “Mẹ ơi con sai rồi”, sau đó hai mẹ con ôm nhau mà khóc.
Hết lời cảm ơn hai rồi chào tạm biệt ông bà xong, lúc ba người ôm Tuyển Minh lên xe về nhà đã gần mười giờ tối.
Tiểu Tuyển Minh ghé vào lòng Phương Tư thiếp đi. Người lớn vừa thả lỏng sau khoảng thời gian căng thẳng cực độ cũng mệt mỏi, cả xe chìm vào im ắng lạ thường. Phương Tư là người lên tiếng đầu tiên, chị ngồi ghế sau nhìn Chu Cẩm rất lâu, nói:
“Chu Cẩm, tôi nợ cậu một ân tình.”
Không chờ y đáp, chị đã nói tiếp: “Cảm ơn cậu đã giúp đỡ rất nhiều. Nếu không có cậu chúng tôi không thể tìm được con nhanh như vậy.”
Có lẽ Chu Cẩm không ngờ Phương Tư sẽ khách sáo với mình thế. Nhớ hồi đó vì chuyện của Ngôn Hành Nhất mà bị Phương Tư mắng một trận đã đành, còn tạt nguyên một tách cà phê nóng lên đầu y.
Y vừa định khách khí đôi câu, đã nghe giọng điệu của Phương Tư thay đổi: “Nhưng cậu nên biết rõ, việc này khách với những gì cậu nợ Hành Nhất là hai chuyện khác nhau. Ân tình này tôi nhớ kỹ, về sau Phương Tư này sẽ trả lại cho cậu, không liên quan đến Hành Nhất, tôi cũng không giúp cậu những gì dính líu đến em ấy. Cho dù Hành Nhất tha thứ cho cậu, tôi cũng sẽ không bỏ qua.”
“Em không tha thứ cho cậu ta.” Ngôn Hành Nhất nhạt nhẽo xen lời.
Chu Cẩm bất đắc dĩ cười khổ.
“Ngôn Hành Nhất, lúc về phải giải thích rõ ràng cho chị chuyện giữa em và cậu ta là thế nào.” Phương Tư không thể quên được sự việc ấy, nhìn đăm đăm vào gáy Ngôn Hành Nhất nghiêm nghị lên tiếng.
Ngôn Hành Nhất nghĩ, ánh mắt của Phương Tư suýt thì đốt thủng sọ mình.
Chu Cẩm đưa Phương Tư và con trai về nhà, tiếp đó chở Ngôn Hành Nhất về khách sạn. Tới nơi, anh không vội xuống xe mà nói với y: “Chúng ta nói chuyện.”
“Được, có chuyện gì?” Chu Cẩm hơi mừng rỡ, không quan tâm là chuyện gì hết, chỉ cần Ngôn Hành Nhất chịu chủ động mở miệng với y đã là tốt lắm rồi.
“Cảm ơn anh đã giúp đỡ, chuyện năm đó của tôi và cậu xem như xóa bỏ hoàn toàn.”
Chu Cẩm nhìn anh, không biết phải mở miệng thế nào. Y biết rõ chuyện ngày đó không thể nào hòa nhau chỉ vì chuyện tối nay, nhưng y cũng không có mặt mũi nào nói ra.
“Cứ coi như tôi tha thứ cho cậu rồi.”
“Hành Nhất, tôi không giúp em vì nghĩ như thế, nếu không vì tôi em cũng sẽ không…”
“Tôi biết, thế cũng không có gì liên quan.”
Ngôn Hành Nhất nhìn về phía trước, nhìn chăm chú không chớp mắt. Anh không để lộ nét mặt hay thái độ nào trong lời nói; sự lạnh nhạt này khiến tim Chu Cẩm thít chặt lại.
“Tôi có thể tha thứ cho cậu, nhưng không thể nào đón nhận cậu lần nữa. Làm bạn bè, đồng nghiệp, đều không thể.”
“Vậy có thể làm gì đây.” Chu Cẩm hạ mắt, hỏi anh.
“Người xa lạ.”
“Hành Nhất, như thế không gọi là tha thứ…”
“Vậy cậu cảm thấy thế nào gọi là tha thứ?” Ngôn Hành Nhất quay đầu nhìn y, dần trở nên hung hăng, “Tôi với cậu không thể trở về như trước, ngay cả quan hệ trước khi gặp gỡ cũng không bao giờ! Không làm người lạ, tôi và cậu chỉ có thể làm kẻ thù —— Cậu chọn một.”
Chu Cẩm ngậm miệng không nói gì.
“Còn nữa, đừng lấy quan hệ tạp chí và An Tiểu Nguyên để gặp tôi. Cậu là ông chủ, họ không trêu vào được cũng không dám động chạm, vì chút tư lợi cỏn con của cậu mà làm mọi người ăn không ngon ngủ không yên, ăn mỗi bữa cơm mà còn phải nơm nớp sợ sệt. Tôi đây không gánh nổi trách nhiệm với áp lực, cùng lắm thì tôi đi.”
“Hành Nhất!” Chu Cẩm kích động, “Em đừng nghĩ tôi tệ như thế! Tôi không gây bất cứ áp lực gì cho họ! Tôi chỉ… tôi chỉ không còn cách nào khác để nhìn thấy em.”
Không còn cách nào… nhiều năm trước đây cậu cũng nói như thế nhỉ.
“Cậu không cần phải gặp mặt tôi nữa đâu, tôi đã tha thứ cho cậu.” Ngôn Hành Nhất tiếp tục nhìn về trước, “Chu Cẩm, đừng quên cậu là người sắp kết hôn. Nếu còn cứ ôm ấp tình cảm trước kia mà nhớ mãi không quên, thế thì có lỗi với vợ của cậu lắm đấy. Tôi hy vọng người tôi từng yêu không có lỗi với nửa kia trong bất kỳ mối quan hệ nào khác.”
Chu Cẩm á khẩu không trả lời được.
“Chu Cẩm, tôi không hối hận vì năm ấy mình đã gắng gượng kiên trì. Chính vì không hối hận nên mới không thể nào chấp nhận.” Ngôn Hành Nhất hạ nhỏ giọng nhưng đầy kiên định, định bụng xuống xe.
“Em và Tiêu Chi Viễn…” Chu Cẩm đột ngột hỏi.
“Hai người từng yêu nhau một khoảng thời gian phải không?” Nếu không nhìn ra nữa thì y đúng là thằng ngu, “Em sẽ đi với cậu ta ư?”
“Không liên quan gì đến em ấy.”
“Tôi chỉ muốn biết mà thôi.” Chu Cẩm như đang vẫy vùng giãy chết, “Đó là câu hỏi cuối cùng.”
Ngôn Hành Nhất ngẫm nghĩ một lúc, khẽ bật cười, đặt một câu hỏi làm câu trả lời.
“Giữa tôi và em ấy, tôi đóng vai cậu năm đó, thế cậu cảm thấy bọn tôi còn khả năng không?”
Không đợi Chu Cẩm trả lời Ngôn Hành Nhất đã xuống xe, cũng thừa biết y không trả lời được. Trước khi đóng cửa xe, anh mỉm cười nói với y.
“Tạm biệt, Chu Cẩm.”
Ngôn Hành Nhất lên cầu thang, Chu Cẩm nhìn bóng lưng anh khuất dần nơi cửa ra vào, chán nản chạy xe đi.
Mà cả hai đều không phát hiện, cách đó không bao xa Tiêu Chi Viễn lẳng lặng ngồi trong xe nhìn họ, trên hàng ghế sau là gậy chống của Ngôn Hành Nhất.
Theo lời kể không mấy rõ ràng của cậu bé và trí nhớ của ông bà, cậu bé đuổi theo nhóc mèo hoang trèo từ bờ tường bên kia vào, chui vào kẽ hở hàng rào hư đằng sau nhà trẻ trốn ra. Đuổi theo mèo hoang mà chẳng thấy mèo đâu, lại bắt gặp đám cún được dắt đi dạo sau giờ cơm, thế là cậu bé chơi với đám cún đã đời rồi mới phát hiện mình lạc đường mất tiêu.
Tuyển Minh vừa mệt vừa đói, đứng trong khu dân cư khóc um lên tìm mẹ, may gặp đôi vợ chồng già tản bộ dẫn về nhà. Lúc đầu ông bà còn tưởng cậu bé học trong nhà trẻ bên khu mình, kết quả ra đến nơi mới biết bên ấy đóng cửa tan học từ lâu rồi. Ông bà cũng hết cách, đành thu xếp trông cậu bé, bảo đứa con trai vừa đi làm về ra chỗ tìm thấy Tuyển Minh đứng chờ, thầm nghĩ chắc phải có người đến tìm con.
Sau đó chờ được Chu Cẩm.
Đến khi nhóm Phương Tư chạy đến nhà, Tuyển Minh đã chơi một chập vui chết đi được với cháu của hai ông bà.
Phương Tư khóc đến mức suýt nữa đã quỳ rạp xuống, nhào tới vỗ mạnh vào mông con trai hai cái, Tiểu Minh ăn đòn no cũng òa lên khóc lớn, vừa mếu máo vừa nói “Mẹ ơi con sai rồi”, sau đó hai mẹ con ôm nhau mà khóc.
Hết lời cảm ơn hai rồi chào tạm biệt ông bà xong, lúc ba người ôm Tuyển Minh lên xe về nhà đã gần mười giờ tối.
Tiểu Tuyển Minh ghé vào lòng Phương Tư thiếp đi. Người lớn vừa thả lỏng sau khoảng thời gian căng thẳng cực độ cũng mệt mỏi, cả xe chìm vào im ắng lạ thường. Phương Tư là người lên tiếng đầu tiên, chị ngồi ghế sau nhìn Chu Cẩm rất lâu, nói:
“Chu Cẩm, tôi nợ cậu một ân tình.”
Không chờ y đáp, chị đã nói tiếp: “Cảm ơn cậu đã giúp đỡ rất nhiều. Nếu không có cậu chúng tôi không thể tìm được con nhanh như vậy.”
Có lẽ Chu Cẩm không ngờ Phương Tư sẽ khách sáo với mình thế. Nhớ hồi đó vì chuyện của Ngôn Hành Nhất mà bị Phương Tư mắng một trận đã đành, còn tạt nguyên một tách cà phê nóng lên đầu y.
Y vừa định khách khí đôi câu, đã nghe giọng điệu của Phương Tư thay đổi: “Nhưng cậu nên biết rõ, việc này khách với những gì cậu nợ Hành Nhất là hai chuyện khác nhau. Ân tình này tôi nhớ kỹ, về sau Phương Tư này sẽ trả lại cho cậu, không liên quan đến Hành Nhất, tôi cũng không giúp cậu những gì dính líu đến em ấy. Cho dù Hành Nhất tha thứ cho cậu, tôi cũng sẽ không bỏ qua.”
“Em không tha thứ cho cậu ta.” Ngôn Hành Nhất nhạt nhẽo xen lời.
Chu Cẩm bất đắc dĩ cười khổ.
“Ngôn Hành Nhất, lúc về phải giải thích rõ ràng cho chị chuyện giữa em và cậu ta là thế nào.” Phương Tư không thể quên được sự việc ấy, nhìn đăm đăm vào gáy Ngôn Hành Nhất nghiêm nghị lên tiếng.
Ngôn Hành Nhất nghĩ, ánh mắt của Phương Tư suýt thì đốt thủng sọ mình.
Chu Cẩm đưa Phương Tư và con trai về nhà, tiếp đó chở Ngôn Hành Nhất về khách sạn. Tới nơi, anh không vội xuống xe mà nói với y: “Chúng ta nói chuyện.”
“Được, có chuyện gì?” Chu Cẩm hơi mừng rỡ, không quan tâm là chuyện gì hết, chỉ cần Ngôn Hành Nhất chịu chủ động mở miệng với y đã là tốt lắm rồi.
“Cảm ơn anh đã giúp đỡ, chuyện năm đó của tôi và cậu xem như xóa bỏ hoàn toàn.”
Chu Cẩm nhìn anh, không biết phải mở miệng thế nào. Y biết rõ chuyện ngày đó không thể nào hòa nhau chỉ vì chuyện tối nay, nhưng y cũng không có mặt mũi nào nói ra.
“Cứ coi như tôi tha thứ cho cậu rồi.”
“Hành Nhất, tôi không giúp em vì nghĩ như thế, nếu không vì tôi em cũng sẽ không…”
“Tôi biết, thế cũng không có gì liên quan.”
Ngôn Hành Nhất nhìn về phía trước, nhìn chăm chú không chớp mắt. Anh không để lộ nét mặt hay thái độ nào trong lời nói; sự lạnh nhạt này khiến tim Chu Cẩm thít chặt lại.
“Tôi có thể tha thứ cho cậu, nhưng không thể nào đón nhận cậu lần nữa. Làm bạn bè, đồng nghiệp, đều không thể.”
“Vậy có thể làm gì đây.” Chu Cẩm hạ mắt, hỏi anh.
“Người xa lạ.”
“Hành Nhất, như thế không gọi là tha thứ…”
“Vậy cậu cảm thấy thế nào gọi là tha thứ?” Ngôn Hành Nhất quay đầu nhìn y, dần trở nên hung hăng, “Tôi với cậu không thể trở về như trước, ngay cả quan hệ trước khi gặp gỡ cũng không bao giờ! Không làm người lạ, tôi và cậu chỉ có thể làm kẻ thù —— Cậu chọn một.”
Chu Cẩm ngậm miệng không nói gì.
“Còn nữa, đừng lấy quan hệ tạp chí và An Tiểu Nguyên để gặp tôi. Cậu là ông chủ, họ không trêu vào được cũng không dám động chạm, vì chút tư lợi cỏn con của cậu mà làm mọi người ăn không ngon ngủ không yên, ăn mỗi bữa cơm mà còn phải nơm nớp sợ sệt. Tôi đây không gánh nổi trách nhiệm với áp lực, cùng lắm thì tôi đi.”
“Hành Nhất!” Chu Cẩm kích động, “Em đừng nghĩ tôi tệ như thế! Tôi không gây bất cứ áp lực gì cho họ! Tôi chỉ… tôi chỉ không còn cách nào khác để nhìn thấy em.”
Không còn cách nào… nhiều năm trước đây cậu cũng nói như thế nhỉ.
“Cậu không cần phải gặp mặt tôi nữa đâu, tôi đã tha thứ cho cậu.” Ngôn Hành Nhất tiếp tục nhìn về trước, “Chu Cẩm, đừng quên cậu là người sắp kết hôn. Nếu còn cứ ôm ấp tình cảm trước kia mà nhớ mãi không quên, thế thì có lỗi với vợ của cậu lắm đấy. Tôi hy vọng người tôi từng yêu không có lỗi với nửa kia trong bất kỳ mối quan hệ nào khác.”
Chu Cẩm á khẩu không trả lời được.
“Chu Cẩm, tôi không hối hận vì năm ấy mình đã gắng gượng kiên trì. Chính vì không hối hận nên mới không thể nào chấp nhận.” Ngôn Hành Nhất hạ nhỏ giọng nhưng đầy kiên định, định bụng xuống xe.
“Em và Tiêu Chi Viễn…” Chu Cẩm đột ngột hỏi.
“Hai người từng yêu nhau một khoảng thời gian phải không?” Nếu không nhìn ra nữa thì y đúng là thằng ngu, “Em sẽ đi với cậu ta ư?”
“Không liên quan gì đến em ấy.”
“Tôi chỉ muốn biết mà thôi.” Chu Cẩm như đang vẫy vùng giãy chết, “Đó là câu hỏi cuối cùng.”
Ngôn Hành Nhất ngẫm nghĩ một lúc, khẽ bật cười, đặt một câu hỏi làm câu trả lời.
“Giữa tôi và em ấy, tôi đóng vai cậu năm đó, thế cậu cảm thấy bọn tôi còn khả năng không?”
Không đợi Chu Cẩm trả lời Ngôn Hành Nhất đã xuống xe, cũng thừa biết y không trả lời được. Trước khi đóng cửa xe, anh mỉm cười nói với y.
“Tạm biệt, Chu Cẩm.”
Ngôn Hành Nhất lên cầu thang, Chu Cẩm nhìn bóng lưng anh khuất dần nơi cửa ra vào, chán nản chạy xe đi.
Mà cả hai đều không phát hiện, cách đó không bao xa Tiêu Chi Viễn lẳng lặng ngồi trong xe nhìn họ, trên hàng ghế sau là gậy chống của Ngôn Hành Nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất