Chương 57
Xe cứu thương rú lên lao vun vút trên đường, Ngôn Hành Nhất ngồi trong xe nắm lấy tay mẹ, sắc mặt nhợt nhạt không kém người mẹ đang hôn mê là mấy.
Đầu anh rỗng tuếch, mọi suy nghĩ biến mất.
Anh không biết vì sao mình lại ở đây, không biết chiếc xe này sẽ đi tới đâu, không viết vì sao mẹ mình lại nằm ở đây, cũng không biết vì sao mẹ chưa tỉnh lại.
Lúc mẹ ngất xỉu, anh là người phản xạ gọi cấp cứu đầu tiên. Trong thời gian chờ xe cứu thương đến anh nghe theo hướng dẫn của nhân viên làm sơ cứu cho mẹ, tỉnh táo nói Phương Tư sắp xếp đồ đạc nhờ anh trai chở lên viện sau.
Nhưng thật ra, khi đó anh cũng hệt như bây giờ, đầu ù đặc trống rỗng.
Anh như một cái máy cứng đờ mà chính xác thi hành các trình tự được định sẵn, không ngĩ ngợi gì, không âu lo gì, giống như người tên Ngôn Hành Nhất này đã hoàn toàn không tồn tại.
“Hành Nhất… Hành Nhất!”
Phương Tư lay lay tay anh, kéo anh từ chốn hư vô về thực tại.
“Ừm… chị dâu…”
“Không sao đâu mà, không sao đâu…”
Ngôn Hành Nhất nhìn gương mặt đờ đẫn mất sạch hồn vía của Phương Tư, sửng sốt hồi lâu.
Không biết chị đang nói với anh hay đang tự nhủ với mình, và để nói về mẹ hay về Ngôn Hành Nhất đây.
Anh chỉ biết, chị đã hoảng sợ rồi.
“Đúng vậy, không sao, không sao hết.” Ngôn Hành Nhất mở to mắt, nói với Phương Tư.
Chị gật đầu loạn xạ, lau khóe mắt chực trào nước mắt.
Mẹ tỉnh lại rất nhanh.
Tim bà vẫn không ổn định lắm, nhưng thường ngày chú ý thuốc thang nghỉ ngơi nên tình hình xem như khá tốt. Lần phát tác này không nguy hiểm nhưng mọi chỉ số sức khỏe đang giảm sút, e là sau này phải chăm chút cẩn thận hơn nữa. Nếu còn lần sau, phải chuẩn bị tinh thần làm phẫu thuật.
“Anh, anh về nói với cha một tiếng mẹ không có chuyện gì, khuyên ông ấy đừng lo nữa. Anh và chị dâu về rồi ngày mai lên đây với cha.” Ngôn Hành Nhất đóng cửa phòng bệnh, nói, “Ở đây có em rồi.”
“Cậu khoe khoang cái khỉ gì, anh ở đây, cậu về nhà.” Ngôn Hành Tri cực kỳ bất mãn trước hành vi tự ý sắp đặt của em trai mình.
“Mẹ không muốn thấy anh, còn cha thì không muốn nhìn mặt em. Huống hồ Tuyển Minh đang ở nhà, anh chị về đi.”
Ngôn Hành Nhất đáp, gương mặt không có chút biểu cảm.
“Cậu…!” Dù đây là sự thật, thế nhưng Ngôn Hành Tri bị giọng điệu hờ hững như người không liên quan của anh chọc giận, “Mẹ không muốn thấy anh là cái gì?!”
“Đừng ồn ào trong bệnh viện.” Phương Tư ngăn chồng cố tình sinh sự, “Đã giờ này rồi mà còn tâm trạng cự cãi à?! Anh mà có lòng thật thì về với cha và con trai đi!”
Trời sắp tối, cả nhà vẫn chưa ăn cơm. Tiểu Tuyển Minh trốn trong phòng òa khóc không chịu ngưng, sợ trận to tiếng của cả gia đình và bà nội ngã ra, chắc cả đêm nay cũng không ngủ được rồi. Ở nhà một già một trẻ phải có người chăm, vì vậy Phương Tư nghe theo Ngôn Hành Nhất tranh thủ về nhà nấu cơm rồi thay anh lên chăm mẹ.
Ngôn Hành Nhất lặng thinh nhìn mẹ đang ngủ say, quên cả việc mình cũng đang là bệnh nhân nằm viện.
Người gọi điện đến nhắc nhở anh là An Tiểu Nguyên. Buổi tối biên tập viên An ghé lại lần nữa thăm bệnh nhưng chỉ thấy chiếc giường trống rỗng, bệnh nhân không biết đã chạy biến đi đâu.
“Mẹ tôi nằm viện, tối nay tôi sẽ về.” Ngôn Hành Nhất ra hành lang, ghé vào điện thoại nhỏ giọng: “Phiền cậu nói với mọi người tôi ổn rồi, đừng tới thăm tôi nữa.”
Ai ngờ đâu nhà Ngôn Hành Nhất gặp chuyện, An Tiểu Nguyên cảm thán, đúng là nghèo còn gặp cái eo.
“Cậu cũng phải chú ý sức khỏe mình đó, không ai biết cậu đang nằm viện à?”
“Không việc gì, không sao đâu.”
Đó là câu Ngôn Hành Nhất nói nhiều nhất hai ngày nay. An Tiểu Nguyên thấy thế cũng không biết phải nói gì thêm, thở dài thườn thượt cúp máy.
Ngôn Hành Nhất rón rén trở về giường bệnh, chưa ngồi xuống ghế đã nghe thấy tiếng mẹ gọi tên mình khe khẽ.
“Hành Nhất…”
“Mẹ,” Ngôn Hành Nhất nắm lấy tay mẹ dưới chăn, “Con ở đây, mẹ có khó chịu ở đâu không?”
“Hành Nhất ơi, mẹ có lỗi với con…”
Bà không trả lời câu hỏi của Ngôn Hành Nhất, chỉ xin lỗi anh bằng giọng nghèn nghẹn ngắt quãng như từng cơn gió nhạt nhòa thổi qua kẽ hở nơi núi sâu.
“Không, mẹ. Không phải đâu, mẹ đừng nói nói như vậy.” Ngôn Hành Nhất trả lời mẹ bằn giọng điệu êm ái không gì sánh lại, “Mẹ mà nói nữa là con giận đó.”
“Vì sao năm đó mẹ… không cản cha con lại?”
“Mẹ à…” Ngôn Hành Nhất lặp lại một lần nữa những câu an ủi anh từng nói xuyên suốt những năm gần đây.
Mẹ tự trách bản thân không thôi, anh cũng không sợ phiền mà an ủi. Cuộc đối thoại nhỏ nhẹ mà không ăn khớp với nhau này cứ tiếp diễn đến tận khi mẹ ngủ thiếp đi vì kiệt sức và tác dụng của thuốc.
Phương Tư thu xếp ổn thỏa cho con trai rồi tới thay Ngôn Hành Nhất, lúc này anh mới về bệnh viện mình nằm. Hộ sĩ chịu trách nhiệm chăm sóc anh nghiêm khắc giáo huấn một trận ra trò, vậy mà rạng sáng hôm sau anh vẫn làm thủ tục xuất viện.
Sau đó, trong túi đồ của anh chất đầy thuốc giảm đau.
Từ hồi mẹ nhập viện, chiều nào cha cũng đến thăm bà.
Vợ đột ngột ngã bệnh gây cho ông cú sốc và kích thích không hề nhỏ. Cũng chỉ thời điểm này thái độ và cách sống cổ hủ rập khuôn một cách ngoan cố như sắt thép bê tông của ông mới có phần mềm mỏng đi.
Nhưng không vì vậy mà mẹ buông lỏng sự cố chấp của mình.
“Tôi đã sống đến từng này tuổi rồi… có còn gì mà toan với tính nữa… Tôi chỉ mong con cháu sống thật tốt. Mấy đứa nhỏ sống tốt thì tôi mới sống tốt được.” Bà không nhìn đến chồng mình, chỉ như đang tự lầm bầm với bản thân: “Ông áp bức chúng nó đến bước đường này ông thấy thế nào? Phải liên lụy đến mấy đứa nữa ông mới hài lòng đây…?”
Cha Ngôn căng mặt, muốn nói rất nhiều thứ lại ngại vợ ốm đau mới đành thôi.
Dường như bà biết chồng mình muốn nói gì, bàn tay bên ngoài chăn nhẹ nhàng đặt lên tay ông.
“Tôi không cần ông phải đồng ý, từ đó đến giờ ông làm gì cũng chưa từng hỏi đến tôi, tôi cũng không muốn hỏi ông. Chuyện của Hành Nhất tôi quyết định, không liên quan gì đến ông.”
Cha Ngôn nghiến chặt hàm, không nói một lời ra về.
Tối đến Ngôn Hành Nhất về nhà cha Ngôn vẫn đang bày ra vẻ mặt ban sáng. Ông trầm mặc ngồi trên sofa, mắt điếc tai ngơ trước lời chào hỏi của con trai. Anh hâm ít cơm lên ăn, tắm rửa rồi ném quần áo trên bệnh viện vào máy giặt, sau đó anh theo lời Phương Tư dặn tìm trong tủ mấy cái khăn mềm mang theo.
Khi đứng ngoài cửa thay giày, giọng cha anh vang lên từ phía sau lưng.
“Ngày đó tao không nên đẻ mày ra.”
Hệt một tiếng vang vọng từ nơi thung lũng xa xôi, một giọng nói rỗng tuếch và thiếu chân thật đã đưa Ngôn Hành Nhất, người máy hoạt động cách máy móc suốt mấy ngày qua, kéo về hiện thực.
Đúng vậy, đây mới là thực tế.
Hổ thẹn, âu lo, sợ sệt, tự trách; tất cả những tâm trạng ấy đan lồng vào nhau giày xéo phóng đại đến tận cùng đã bị Ngôn Hành Nhất nuốt trọn lấy, trống rỗng.
Bây giờ, khoảng trống ấy có một thứ mới thâm nhập vào —— Chối bỏ.
Màu đen, tinh tuyền không tạp chất, chối bỏ hoàn toàn.
“Cái nhà này chỉ vì một mình mày mà tan nát.”
“Sao mày còn mặt mũi vác mặt về?”
Ngôn Hành Nhất đi giày xong, tiện tay cầm lấy cây dù. Vừa rồi trong bếp, anh nghe thấy tiếng từng hạt mưa đập lộp độp vào cửa sổ thủy tinh.
Có vẻ mấy ngày sắp tới đều sẽ mưa.
“Cha, cha yên tâm, con sẽ không về nữa.” Lúc mở cửa, Ngôn Hành Nhất còn nói, “Con đi, cha nhé.”
Ngôn Hành Nhất cầm dù trong tay nhưng không bung ra. Anh cúi đầu, quấn mấy cái khăn vào bịch ni lông ôm trước mặt cho khỏi ướt mưa, đâm thẳng qua đường lớn ngoài khu dân cư.
Đèn đỏ, có xe suýt thì quẹt qua người anh, chủ xe hạ kính chửi ầm lên đôi câu. Nhưng hình như anh không nghe thấy, cứ tiếp tục đi về phía trước.
Đầu đường kế mới tiện đón xe được, anh nghĩ.
Đến lúc tiếng phanh gấp bén nhọn vang lên bên tai, giảm xóc không kịp gây nên cú va chạm đâm Ngôn Hành Nhất bay vào hàng cây ven đường, cả người anh đập mạnh xuống lùm cây thấp, không phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra.
Đèn xe sáng trưng khiến anh nhắm chặt mắt lại theo phản xạ.
Người điều khiển xe là phụ nữ, gọi anh bằng giọng gần như sắp khóc: “Anh không sao chứ, anh còn sống không!”
“Tôi không sao.” Anh đáp.
“Tôi không cố ý đâu mà! Là, là tại anh không nhìn đèn giao thông! Tôi đưa anh lên bệnh viện, tôi sẽ không chạy trốn!”
“Tôi biết, tôi không sao.” Ngôn Hành Nhất đáp, anh gượng đứng lên, rồi lại đột ngột quỳ rạp xuống.
Chân anh không thể đứng dậy nổi.
Đầu anh rỗng tuếch, mọi suy nghĩ biến mất.
Anh không biết vì sao mình lại ở đây, không biết chiếc xe này sẽ đi tới đâu, không viết vì sao mẹ mình lại nằm ở đây, cũng không biết vì sao mẹ chưa tỉnh lại.
Lúc mẹ ngất xỉu, anh là người phản xạ gọi cấp cứu đầu tiên. Trong thời gian chờ xe cứu thương đến anh nghe theo hướng dẫn của nhân viên làm sơ cứu cho mẹ, tỉnh táo nói Phương Tư sắp xếp đồ đạc nhờ anh trai chở lên viện sau.
Nhưng thật ra, khi đó anh cũng hệt như bây giờ, đầu ù đặc trống rỗng.
Anh như một cái máy cứng đờ mà chính xác thi hành các trình tự được định sẵn, không ngĩ ngợi gì, không âu lo gì, giống như người tên Ngôn Hành Nhất này đã hoàn toàn không tồn tại.
“Hành Nhất… Hành Nhất!”
Phương Tư lay lay tay anh, kéo anh từ chốn hư vô về thực tại.
“Ừm… chị dâu…”
“Không sao đâu mà, không sao đâu…”
Ngôn Hành Nhất nhìn gương mặt đờ đẫn mất sạch hồn vía của Phương Tư, sửng sốt hồi lâu.
Không biết chị đang nói với anh hay đang tự nhủ với mình, và để nói về mẹ hay về Ngôn Hành Nhất đây.
Anh chỉ biết, chị đã hoảng sợ rồi.
“Đúng vậy, không sao, không sao hết.” Ngôn Hành Nhất mở to mắt, nói với Phương Tư.
Chị gật đầu loạn xạ, lau khóe mắt chực trào nước mắt.
Mẹ tỉnh lại rất nhanh.
Tim bà vẫn không ổn định lắm, nhưng thường ngày chú ý thuốc thang nghỉ ngơi nên tình hình xem như khá tốt. Lần phát tác này không nguy hiểm nhưng mọi chỉ số sức khỏe đang giảm sút, e là sau này phải chăm chút cẩn thận hơn nữa. Nếu còn lần sau, phải chuẩn bị tinh thần làm phẫu thuật.
“Anh, anh về nói với cha một tiếng mẹ không có chuyện gì, khuyên ông ấy đừng lo nữa. Anh và chị dâu về rồi ngày mai lên đây với cha.” Ngôn Hành Nhất đóng cửa phòng bệnh, nói, “Ở đây có em rồi.”
“Cậu khoe khoang cái khỉ gì, anh ở đây, cậu về nhà.” Ngôn Hành Tri cực kỳ bất mãn trước hành vi tự ý sắp đặt của em trai mình.
“Mẹ không muốn thấy anh, còn cha thì không muốn nhìn mặt em. Huống hồ Tuyển Minh đang ở nhà, anh chị về đi.”
Ngôn Hành Nhất đáp, gương mặt không có chút biểu cảm.
“Cậu…!” Dù đây là sự thật, thế nhưng Ngôn Hành Tri bị giọng điệu hờ hững như người không liên quan của anh chọc giận, “Mẹ không muốn thấy anh là cái gì?!”
“Đừng ồn ào trong bệnh viện.” Phương Tư ngăn chồng cố tình sinh sự, “Đã giờ này rồi mà còn tâm trạng cự cãi à?! Anh mà có lòng thật thì về với cha và con trai đi!”
Trời sắp tối, cả nhà vẫn chưa ăn cơm. Tiểu Tuyển Minh trốn trong phòng òa khóc không chịu ngưng, sợ trận to tiếng của cả gia đình và bà nội ngã ra, chắc cả đêm nay cũng không ngủ được rồi. Ở nhà một già một trẻ phải có người chăm, vì vậy Phương Tư nghe theo Ngôn Hành Nhất tranh thủ về nhà nấu cơm rồi thay anh lên chăm mẹ.
Ngôn Hành Nhất lặng thinh nhìn mẹ đang ngủ say, quên cả việc mình cũng đang là bệnh nhân nằm viện.
Người gọi điện đến nhắc nhở anh là An Tiểu Nguyên. Buổi tối biên tập viên An ghé lại lần nữa thăm bệnh nhưng chỉ thấy chiếc giường trống rỗng, bệnh nhân không biết đã chạy biến đi đâu.
“Mẹ tôi nằm viện, tối nay tôi sẽ về.” Ngôn Hành Nhất ra hành lang, ghé vào điện thoại nhỏ giọng: “Phiền cậu nói với mọi người tôi ổn rồi, đừng tới thăm tôi nữa.”
Ai ngờ đâu nhà Ngôn Hành Nhất gặp chuyện, An Tiểu Nguyên cảm thán, đúng là nghèo còn gặp cái eo.
“Cậu cũng phải chú ý sức khỏe mình đó, không ai biết cậu đang nằm viện à?”
“Không việc gì, không sao đâu.”
Đó là câu Ngôn Hành Nhất nói nhiều nhất hai ngày nay. An Tiểu Nguyên thấy thế cũng không biết phải nói gì thêm, thở dài thườn thượt cúp máy.
Ngôn Hành Nhất rón rén trở về giường bệnh, chưa ngồi xuống ghế đã nghe thấy tiếng mẹ gọi tên mình khe khẽ.
“Hành Nhất…”
“Mẹ,” Ngôn Hành Nhất nắm lấy tay mẹ dưới chăn, “Con ở đây, mẹ có khó chịu ở đâu không?”
“Hành Nhất ơi, mẹ có lỗi với con…”
Bà không trả lời câu hỏi của Ngôn Hành Nhất, chỉ xin lỗi anh bằng giọng nghèn nghẹn ngắt quãng như từng cơn gió nhạt nhòa thổi qua kẽ hở nơi núi sâu.
“Không, mẹ. Không phải đâu, mẹ đừng nói nói như vậy.” Ngôn Hành Nhất trả lời mẹ bằn giọng điệu êm ái không gì sánh lại, “Mẹ mà nói nữa là con giận đó.”
“Vì sao năm đó mẹ… không cản cha con lại?”
“Mẹ à…” Ngôn Hành Nhất lặp lại một lần nữa những câu an ủi anh từng nói xuyên suốt những năm gần đây.
Mẹ tự trách bản thân không thôi, anh cũng không sợ phiền mà an ủi. Cuộc đối thoại nhỏ nhẹ mà không ăn khớp với nhau này cứ tiếp diễn đến tận khi mẹ ngủ thiếp đi vì kiệt sức và tác dụng của thuốc.
Phương Tư thu xếp ổn thỏa cho con trai rồi tới thay Ngôn Hành Nhất, lúc này anh mới về bệnh viện mình nằm. Hộ sĩ chịu trách nhiệm chăm sóc anh nghiêm khắc giáo huấn một trận ra trò, vậy mà rạng sáng hôm sau anh vẫn làm thủ tục xuất viện.
Sau đó, trong túi đồ của anh chất đầy thuốc giảm đau.
Từ hồi mẹ nhập viện, chiều nào cha cũng đến thăm bà.
Vợ đột ngột ngã bệnh gây cho ông cú sốc và kích thích không hề nhỏ. Cũng chỉ thời điểm này thái độ và cách sống cổ hủ rập khuôn một cách ngoan cố như sắt thép bê tông của ông mới có phần mềm mỏng đi.
Nhưng không vì vậy mà mẹ buông lỏng sự cố chấp của mình.
“Tôi đã sống đến từng này tuổi rồi… có còn gì mà toan với tính nữa… Tôi chỉ mong con cháu sống thật tốt. Mấy đứa nhỏ sống tốt thì tôi mới sống tốt được.” Bà không nhìn đến chồng mình, chỉ như đang tự lầm bầm với bản thân: “Ông áp bức chúng nó đến bước đường này ông thấy thế nào? Phải liên lụy đến mấy đứa nữa ông mới hài lòng đây…?”
Cha Ngôn căng mặt, muốn nói rất nhiều thứ lại ngại vợ ốm đau mới đành thôi.
Dường như bà biết chồng mình muốn nói gì, bàn tay bên ngoài chăn nhẹ nhàng đặt lên tay ông.
“Tôi không cần ông phải đồng ý, từ đó đến giờ ông làm gì cũng chưa từng hỏi đến tôi, tôi cũng không muốn hỏi ông. Chuyện của Hành Nhất tôi quyết định, không liên quan gì đến ông.”
Cha Ngôn nghiến chặt hàm, không nói một lời ra về.
Tối đến Ngôn Hành Nhất về nhà cha Ngôn vẫn đang bày ra vẻ mặt ban sáng. Ông trầm mặc ngồi trên sofa, mắt điếc tai ngơ trước lời chào hỏi của con trai. Anh hâm ít cơm lên ăn, tắm rửa rồi ném quần áo trên bệnh viện vào máy giặt, sau đó anh theo lời Phương Tư dặn tìm trong tủ mấy cái khăn mềm mang theo.
Khi đứng ngoài cửa thay giày, giọng cha anh vang lên từ phía sau lưng.
“Ngày đó tao không nên đẻ mày ra.”
Hệt một tiếng vang vọng từ nơi thung lũng xa xôi, một giọng nói rỗng tuếch và thiếu chân thật đã đưa Ngôn Hành Nhất, người máy hoạt động cách máy móc suốt mấy ngày qua, kéo về hiện thực.
Đúng vậy, đây mới là thực tế.
Hổ thẹn, âu lo, sợ sệt, tự trách; tất cả những tâm trạng ấy đan lồng vào nhau giày xéo phóng đại đến tận cùng đã bị Ngôn Hành Nhất nuốt trọn lấy, trống rỗng.
Bây giờ, khoảng trống ấy có một thứ mới thâm nhập vào —— Chối bỏ.
Màu đen, tinh tuyền không tạp chất, chối bỏ hoàn toàn.
“Cái nhà này chỉ vì một mình mày mà tan nát.”
“Sao mày còn mặt mũi vác mặt về?”
Ngôn Hành Nhất đi giày xong, tiện tay cầm lấy cây dù. Vừa rồi trong bếp, anh nghe thấy tiếng từng hạt mưa đập lộp độp vào cửa sổ thủy tinh.
Có vẻ mấy ngày sắp tới đều sẽ mưa.
“Cha, cha yên tâm, con sẽ không về nữa.” Lúc mở cửa, Ngôn Hành Nhất còn nói, “Con đi, cha nhé.”
Ngôn Hành Nhất cầm dù trong tay nhưng không bung ra. Anh cúi đầu, quấn mấy cái khăn vào bịch ni lông ôm trước mặt cho khỏi ướt mưa, đâm thẳng qua đường lớn ngoài khu dân cư.
Đèn đỏ, có xe suýt thì quẹt qua người anh, chủ xe hạ kính chửi ầm lên đôi câu. Nhưng hình như anh không nghe thấy, cứ tiếp tục đi về phía trước.
Đầu đường kế mới tiện đón xe được, anh nghĩ.
Đến lúc tiếng phanh gấp bén nhọn vang lên bên tai, giảm xóc không kịp gây nên cú va chạm đâm Ngôn Hành Nhất bay vào hàng cây ven đường, cả người anh đập mạnh xuống lùm cây thấp, không phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra.
Đèn xe sáng trưng khiến anh nhắm chặt mắt lại theo phản xạ.
Người điều khiển xe là phụ nữ, gọi anh bằng giọng gần như sắp khóc: “Anh không sao chứ, anh còn sống không!”
“Tôi không sao.” Anh đáp.
“Tôi không cố ý đâu mà! Là, là tại anh không nhìn đèn giao thông! Tôi đưa anh lên bệnh viện, tôi sẽ không chạy trốn!”
“Tôi biết, tôi không sao.” Ngôn Hành Nhất đáp, anh gượng đứng lên, rồi lại đột ngột quỳ rạp xuống.
Chân anh không thể đứng dậy nổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất