Chương 58
Phương Tư nhận được điện thoại từ bệnh viện, chị tất tả chạy tới, sợ phát run nhìn đùi phải sưng vù lên xanh tím và mấy vệt máu bị cành cây quẹt phải. Chị cứ nghĩ Ngôn Hành Nhất sẽ phải ngồi xe lăn cả đời, không đứng dậy được nữa.
“Em chỉ bị dập mô mềm, xương cốt không làm sao.”
Phương Tư không tin mấy câu trần thuật bình thản của Ngôn Hành Nhất, tự mình đi hỏi bác sĩ phụ trách mới yên tâm. Dù đã tối mịt khuya khoắt, chị vẫn chạy về nhà soạn đồ vừa giặt xong đem lên cho anh.
Lúc đụng xe, lực tông giảm đi nhiều nhờ cú phanh gấp, đồng thời do trời mưa nên cô gái nọ không dám chạy với tốc độ quá nhanh, bụi cây ven đường cũng góp phần giảm xóc. Vậy nên cuối cùng thương tật của Ngôn Hành Nhất lại thành ra nhẹ. Dù vậy, anh có ít nhất ba ngày không thể xuống giường đi đứng như bình thường, muốn về được như cũ ít cũng phải tầm ba tháng dưỡng thương.
Còn với câu “Không trách người ta” dành cho cô gái gây tai nạn của Ngôn Hành Nhất, Phương Tư tỏ ra khó hiểu và bất mãn cùng cực.
“Ít ra cô ấy đã đưa em vào bệnh viện.” Anh nói.
“Không đưa vào viện thì cô ta chạy à!” Phương Tư tức giận, “Thế là phạm pháp còn gì!”
“Là tại em không thấy đèn đỏ. Chị dâu à, em không sao đâu.” Sắc mặt Ngôn Hành Nhất không có chút biến đổi gì lặp đi lặp lại những câu này, “Chị giúp em chăm sóc mẹ, mấy chuyện nhỏ nhặt này đừng để mẹ biết.”
“…”
Đương nhiên Phương Tư biết mình phải gạt bà, nhưng chị lờ mờ nhận ra có gì không ổn.
Từ khi mẹ tái bệnh, đến tận giờ phút mình gặp tai nạn chườm túi đá trên giường bệnh này, Ngôn Hành Nhất không hề tỏ ra hoảng loạn hay bất lực một giây nào.
Như thể đang chấp hành nhiệm vụ, gần như máu lạnh quả quyết.
“Chuyện nhỏ nhặt này?” Phương Tư không biết chuyện gì là lớn còn chuyện gì là nhỏ. Chị chỉ biết đối với gia đình và người thân mà nói chuyện này tuyệt nhiên không hề nhỏ, hay ít ra với gia đình họ thì không phải.
Ngôn Hành Nhất không quan tâm bản thân mình sẽ ra sao, anh tự loại mình ra khỏi sự quan tâm bên ngoài.
Không được phép có hành động hay tâm trạng nào dư thừa ảnh hưởng đến quá trình chữa trị của mẹ.
“… Đúng là ngu ngốc.”
Ngôn Hành Nhất rầm rì trong miệng, nhỏ đến mức Phương Tư phải hỏi: “Gì cơ?”
“Em đang nói em, đúng là ngu ngốc.” Ngôn Hành Nhất nói với giọng điệu như một tiền bối bất lực trước cậu hậu bối đần độn dạy mãi mà không vào đầu, “Giờ này còn gặp chuyện xui rủi, thật sự là rước thêm phiền cho chị rồi. Chị dâu, xin lỗi chị, em sẽ mau chóng xuất viện.”
“… Em nói càn cái gì đó!”
Tận đáy lòng Phương Tư cảm thấy vô cùng bất an với một Ngôn Hành Nhất kỳ lạ thế này.
Chị cần tìm cơ hội nghiêm túc nói chuyện với Ngôn Hành Nhất một lần, khi tất cả những rối ren lùm xùm này kết thúc.
Gần sáng, bình minh chỉ vừa tờ mờ ló dạng.
Trên đùi là túi chườm lạnh di tới lui, cảm giác lạnh lẽo giảm bớt đau đớn. Nhưng Ngôn Hành Nhất vẫn nuốt cả vốc thuốc giảm đau, uống thêm nửa ly nước, sau đó nhìn chằm chằm chiếc túi chườm màu lam.
Bài tập vật lý trị liệu và băng thuốc trong ba ngày đầu vô cùng quan trọng vừa rất hữu hiệu, có tác dụng tốt thì anh có thể về nhà sớm.
Nhưng dù chỉ ba ngày thôi, anh cũng cảm thấy không nên chút nào.
Rõ ràng ba ngày đó anh có thể ở bên cạnh mẹ đấy, dù phải vứt cái mạng này đi cũng chẳng sao. Anh nhất định phải làm mẹ yên tâm, làm Phương Tư không thấy áp lực, khiến mọi người được sống mà họ nên sống thật nhanh, rồi tiếp đó ——
“Đồ đần độn.”
“Đồ đần độn.”
“Đồ đần độn.”
Anh thì thào.
Đại khái là cứ lặp đi lặp lại nhiều lần lắm, bệnh nhân cùng phòng nhìn anh đầy kỳ quái. Nhưng anh không thèm để ý.
Anh đang làm gì ở đây vậy?
Nằm liệt trên giường như thứ rác rưởi, chưa nói đến chuyện không thể chăm sóc mẹ, còn Phương Tư phải chăm cùng lúc cả hai người, mỗi ngày lại làm gánh nặng trên vai người khác một nặng thêm.
Không, rác rưởi chỉ cần vứt đi khuất mắt là được. Anh đây đến cả rác rưởi cũng không bằng, vứt không được, chết cũng chẳng xong.
Sao trên đời này còn tồn tại thứ người như Ngôn Hành Nhất nhỉ?
“Ê…!” Hình như cuối cùng cũng không chịu được nữa, bệnh nhân kia gọi anh: “Người anh em này.”
Ngôn Hành Nhất quay sang nhìn người nọ.
“… Ờm, điện, điện thoại của cậu đang reo kìa!” Không hiểu vì sao, người đàn ông lực lưỡng ấy như đang nhìn anh đầy sợ hãi, người nọ chỉ vào đầu giường anh, “Là của cậu hả?”
“À, à.” Ngôn Hành Nhất đáp, “Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn gì vậy?”
An Tiểu Nguyên lên tiếng.
“… Không, đang nói chuyện với người ta.”
“Tôi đang hỏi mấy ngày nay người ngợm cậu sao rồi, gia đình thế nào.”
“Không việc gì, rất tốt.”
Hộ sĩ đến thay túi chườm đá.
“Tiêu sưng nhiều rồi này!” Y tá nói vậy, “Không đau nữa phải không, nhưng bây giờ vẫn chưa cử động được.”
Ngôn Hành Nhất lắc đầu.
Đau?
Tai An Tiểu Nguyên rất thính, nhoáng cái đã bắt được trọng điểm.
“Cậu bị làm sao?”
“Chỉ quẹt xe tí thôi.”
“Tông xe…!” An Tiểu Nguyên ở đầu bên kia không biết sao lại im bặt, hình như đang hít thật sâu, “Sao mà cậu…”
Bên này có thể nghe được tiếng anh ta hít vào một hơi, sau đó điện thoại bị ai đó giật lấy: “Anh bị tai nạn?”
Là Tiêu Chi Viễn.
An Tiểu Nguyên và Tiêu Chi Viễn chạy đến chỗ anh trong vòng một tiếng.
Biên tập An thuyết giáo một trận “Cậu sao mà vừa ra viện này lại nhập viên kia nữa” các loại, có điều đầu cứ ngày càng đau đớn, An Tiểu Nguyên nói gì anh chẳng nhớ nổi được phân nửa.
Vì cơn đau đầu không ngừng trầm trọng thêm, lượng thuốc giảm đau Ngôn Hành Nhất nạp vào cũng tăng lên liên tục.
Anh không có thời gian vào khoa tâm thần khám, bây giờ thì quên khuấy đi mất.
Mà ánh mắt của Tiêu Chi Viễn dường như còn đáng sợ hơn cả khi chất chứa nỗi hận thù anh. Chờ An Tiểu Nguyên đi rồi, hắn mới chậm rãi hỏi: “Chân anh không sao chứ?”
Ngôn Hành Nhất đờ ra chốc lát, hỏi: “Cậu nói cái chân nào?”
Tiêu Chi Viễn như nghẹn lại bởi câu trả lời ấy, bắp thịt hai bên gò má vặn xoắn lại với nhau.
“Không sao, không sao cả.”
May là trong vòng ba ngày chân anh đã tiêu sưng, có thể cử động được rồi. Tuy không thể đi đứng tùy tiện nhưng Ngôn Hành Nhất hay lẻn chạy đến bệnh viện mẹ nằm. Anh nghe nói dì nghe tin mẹ nằm viện nên chạy từ quê lên, nói muốn đưa mẹ về hai tháng.
Dì là em gái duy nhất của mẹ, đang ở với chồng dưới quê ngoại cách đây tầm ba, bốn tiếng đi tàu lửa. Nhà có đất ruộng nhưng phần lớn cho thuê cả, chỉ chừa một mảnh nhỏ trồng mấy thứ rau cỏ để trong nhà ăn. Gia đình dì trong thành phố lẫn ngoài quê có hai căn nhà, con cháu trong nhà lẫn Ngôn Hành Nhất gọi đùa là “địa chủ”.
“Chị đổi nơi khác mà sống. Chuyện của hai đứa chị cũng đừng quan tâm nữa, tụi nó lớn rồi, tự có suy nghĩ của mình, chị đừng làm rối chuyện thêm.”
Mẹ im bặt không nói gì.
Bà muốn tránh chồng nhưng lại không yên lòng mấy đứa trẻ. May mà lần này hai anh em lẫn Phương Tư đều có chung suy nghĩ. Vì vậy, mỗi người dùng một lời nói dối với mức độ khác nhau, tốn một buổi chiều khiến mẹ hạ quyết tâm. Khoảnh khắc mẹ gật đầu đồng ý ấy, có thứ nặng nề gì đấy bay biến mất từ sâu trong lòng Ngôn Hành Nhất, cảm giác sảng khoái nhẹ bẫng ấy làm anh gần như bay bổng.
“Vậy, con cảm phiền dì.”
Ngôn Hành Nhất nói với biểu cảm thoải mái. Và như có điều gì thôi thúc giục giã, anh một mình trở về bệnh viện.
Trời lại bắt đầu đổ mưa, Ngôn Hành Nhất vẫn giữ vững tâm trạng tốt.
“Tôi làm thủ tục xuất viện được không?”
Y tá nghe anh hỏi thế tỏ ra không vui: “Cậu còn một mũi chống viêm chưa tiêm đấy! Mà không phải đã dặn cậu kỹ là bây giờ chưa đi lại lung tung được à? Ngộ nhỡ nặng hơn thì phải làm sao, đây là vết thương cần phải tịnh dưỡng cho đang hoàng mới được!”
Y tá vừa trách móc mình mới bị y tá trưởng lẫn bác sĩ phụ trách mắng cái tội để anh biến mất tăm, vừa ghim kim truyền trước cho Ngôn Hành Nhất.
Không cần mấy thứ này nữa đâu.
Ngôn Hành Nhất nhìn từng giọt chất lỏng trong ống truyền, nghĩ bụng sao mà chậm chạp thế không biết, đi với cái tốc độ này thì định truyền tới khi nào? Bây giờ trời đã tối mù tối mịt rồi.
Chậm chạp chậm chạp chậm chạp.
Không truyền nữa thì cũng đâu có sao —— Ngôn Hành Nhất đột ngột nghĩ ra. Đúng rồi, cứ chờ cái này làm gì, vừa phí thời gian vừa phí thuốc thật sự.
Ngôn Hành Nhất thấy hơi nực cười, giựt kim trên mu bàn tay mình ra.
“Ấy —— !”
Bệnh nhân cùng phòng không hiểu sao vẫn đang ngó chừng anh, thấy anh không xé cả băng dính mà rút kim mà hoảng sợ kêu lên.
“À, xin lỗi.”
Ngôn Hành Nhất áy náy cười cười, nhưng sự sợ hãi trên gương mặt người kia ngày càng khắc sâu.
Ngôn Hành Nhất không để tâm đến người nọ nữa, lắc lắc tay rồi xuống giường thay giày. Chợt nhớ ra điều gì, anh rút ống truyền ra khỏi bịch thuốc, quấn chặt trên tay kéo căng ra như để thử độ dai của nó.
Không chừng cái này xài được.
Nhất thời tâm trạng anh trở nên vui vẻ hơn nữa, gần như là vừa khập khiễng ra khỏi phòng bệnh vừa ngân nga mấy câu hát.
Anh muốn ra tới nhà vệ sinh công cộng, ở đó không có y tá đến kiểm tra.
Nhằm tạo điều kiện cho bệnh nhân đang truyền nước muốn đi vệ sinh, bình thường các phòng sẽ có giá đỡ hoặc thanh treo cao hơn bình thường.
Bệnh viện này thì có thanh treo.
Ngôn Hành Nhất quấn ống truyền lên rồi thắt nút cẩn thận, kéo mạnh xuống cảm thấy không có vấn đề gì, sau đó đưa đầu vào.
Nghe nói xác người chết treo cổ khó coi lắm.
Tuy hơi do dự vì điều ấy, song ngẫm lại mới thấy dù gì tới đó mình cũng chết rồi mà, đẹp xấu thì cũng có hề gì đâu —— Ngôn Hành Nhất nghĩ đoạn, thả lỏng toàn bộ trọng lượng cơ thể mình.
Thanh treo dùng để treo túi dịch, không phải để treo người lên.
Chưa đợi Ngôn Hành Nhất mất ý thức, thanh treo đã bung khỏi tường trượt xuống, hại Ngôn Hành Nhất ngã rạp trên sàn nhà vệ sinh, ho sù sụ không dứt. Anh bò dậy khỏi đất mới phát hiện cái thanh treo nọ đã lỏng vít từ trước rồi, bây giờ chỉ còn một đầu cố định trên tường. Chưa kể trọng lượng của anh nữa, ngay cả cái ba lô hơi nặng treo lên cũng đã chịu không nổi.
Lần ngã này làm hai cái chân lại bắt đầu đau muốn chết đi sống lại, cả hai bên đùi nữa.
Ngôn Hành Nhất quyết định sử dụng cách có xác suất thành công cao hơn.
Cách bệnh viện tầm năm phút có một con sông quanh năm trải màu xanh biêng biếc, bắc ngang sông có một cây cầu rất tạm bợ. Nó thường xuyên chịu hàng tá xe cộ với tải trọng vượt quá mức cho phép, lan can phía đầu cầu còn hư hỏng chừng cả mét, lấp liếm bằng một đoạn lưới sắt và một chiếc biển báo không hề bắt mắt miễn cưỡng cảnh báo rơi xuống.
Chính là nó.
Lúc đến đây Ngôn Hành Nhất có ấn tượng rất sâu sắc với lỗ hổng ấy, anh biết đó là nơi mình sẽ đến.
Trong màn mưa, Ngôn Hành Nhất bước về phía ấy, đầy kiên quyết và sung sướng, nhanh chóng lao đến bất chấp cơn đau nhói trên bắp đùi cản chân.
Lỗ hổng đen đặc ấy đang vẫy tay mời gọi Ngôn Hành Nhất. Đến đó, mọi đau khổ rồi sẽ biến mất.
Tâm trí anh khấp khởi chờ mong trước giây phút sắp được trút bỏ mọi muộn phiền gánh nặng, trong đầu không có bất kỳ suy nghĩ nào khác, trừ “nhảy xuống đi”.
Để mọi người mau chóng được giải thoát, sống cuộc đời đáng ra họ nên sống nhanh nhất có thể. Để mà sau đó —— anh có thể chết.
Vì vậy, ba chữ “nhảy xuống đi” dần trở nên những tiếng thét gào chói tai rền vang trong khối óc, thậm chí còn trùng lắp, gối lên nhau thành đoạn điệp khúc dài.
Trong một khoảnh khắc nào đó, hình như anh nghe thấy có một giọng nói khác.
Dường như có ai đó đang gọi tên anh.
Hành Nhất, Hành Nhất; cứ thế không ngừng thét gào.
Chi Viễn, là Chi Viễn à.
Như vệt sao băng xẹt ngang bầu trời đêm, bóng hình của Tiêu Chi Viễn xuất hiện trước mắt anh trong chớp mắt, rồi tan biến.
Ngôn Hành Nhất đi tới đích đến, không chút do dự bước khỏi ranh giới hướng về mặt sông đen ngòm.
Nhảy xuống.
“Em chỉ bị dập mô mềm, xương cốt không làm sao.”
Phương Tư không tin mấy câu trần thuật bình thản của Ngôn Hành Nhất, tự mình đi hỏi bác sĩ phụ trách mới yên tâm. Dù đã tối mịt khuya khoắt, chị vẫn chạy về nhà soạn đồ vừa giặt xong đem lên cho anh.
Lúc đụng xe, lực tông giảm đi nhiều nhờ cú phanh gấp, đồng thời do trời mưa nên cô gái nọ không dám chạy với tốc độ quá nhanh, bụi cây ven đường cũng góp phần giảm xóc. Vậy nên cuối cùng thương tật của Ngôn Hành Nhất lại thành ra nhẹ. Dù vậy, anh có ít nhất ba ngày không thể xuống giường đi đứng như bình thường, muốn về được như cũ ít cũng phải tầm ba tháng dưỡng thương.
Còn với câu “Không trách người ta” dành cho cô gái gây tai nạn của Ngôn Hành Nhất, Phương Tư tỏ ra khó hiểu và bất mãn cùng cực.
“Ít ra cô ấy đã đưa em vào bệnh viện.” Anh nói.
“Không đưa vào viện thì cô ta chạy à!” Phương Tư tức giận, “Thế là phạm pháp còn gì!”
“Là tại em không thấy đèn đỏ. Chị dâu à, em không sao đâu.” Sắc mặt Ngôn Hành Nhất không có chút biến đổi gì lặp đi lặp lại những câu này, “Chị giúp em chăm sóc mẹ, mấy chuyện nhỏ nhặt này đừng để mẹ biết.”
“…”
Đương nhiên Phương Tư biết mình phải gạt bà, nhưng chị lờ mờ nhận ra có gì không ổn.
Từ khi mẹ tái bệnh, đến tận giờ phút mình gặp tai nạn chườm túi đá trên giường bệnh này, Ngôn Hành Nhất không hề tỏ ra hoảng loạn hay bất lực một giây nào.
Như thể đang chấp hành nhiệm vụ, gần như máu lạnh quả quyết.
“Chuyện nhỏ nhặt này?” Phương Tư không biết chuyện gì là lớn còn chuyện gì là nhỏ. Chị chỉ biết đối với gia đình và người thân mà nói chuyện này tuyệt nhiên không hề nhỏ, hay ít ra với gia đình họ thì không phải.
Ngôn Hành Nhất không quan tâm bản thân mình sẽ ra sao, anh tự loại mình ra khỏi sự quan tâm bên ngoài.
Không được phép có hành động hay tâm trạng nào dư thừa ảnh hưởng đến quá trình chữa trị của mẹ.
“… Đúng là ngu ngốc.”
Ngôn Hành Nhất rầm rì trong miệng, nhỏ đến mức Phương Tư phải hỏi: “Gì cơ?”
“Em đang nói em, đúng là ngu ngốc.” Ngôn Hành Nhất nói với giọng điệu như một tiền bối bất lực trước cậu hậu bối đần độn dạy mãi mà không vào đầu, “Giờ này còn gặp chuyện xui rủi, thật sự là rước thêm phiền cho chị rồi. Chị dâu, xin lỗi chị, em sẽ mau chóng xuất viện.”
“… Em nói càn cái gì đó!”
Tận đáy lòng Phương Tư cảm thấy vô cùng bất an với một Ngôn Hành Nhất kỳ lạ thế này.
Chị cần tìm cơ hội nghiêm túc nói chuyện với Ngôn Hành Nhất một lần, khi tất cả những rối ren lùm xùm này kết thúc.
Gần sáng, bình minh chỉ vừa tờ mờ ló dạng.
Trên đùi là túi chườm lạnh di tới lui, cảm giác lạnh lẽo giảm bớt đau đớn. Nhưng Ngôn Hành Nhất vẫn nuốt cả vốc thuốc giảm đau, uống thêm nửa ly nước, sau đó nhìn chằm chằm chiếc túi chườm màu lam.
Bài tập vật lý trị liệu và băng thuốc trong ba ngày đầu vô cùng quan trọng vừa rất hữu hiệu, có tác dụng tốt thì anh có thể về nhà sớm.
Nhưng dù chỉ ba ngày thôi, anh cũng cảm thấy không nên chút nào.
Rõ ràng ba ngày đó anh có thể ở bên cạnh mẹ đấy, dù phải vứt cái mạng này đi cũng chẳng sao. Anh nhất định phải làm mẹ yên tâm, làm Phương Tư không thấy áp lực, khiến mọi người được sống mà họ nên sống thật nhanh, rồi tiếp đó ——
“Đồ đần độn.”
“Đồ đần độn.”
“Đồ đần độn.”
Anh thì thào.
Đại khái là cứ lặp đi lặp lại nhiều lần lắm, bệnh nhân cùng phòng nhìn anh đầy kỳ quái. Nhưng anh không thèm để ý.
Anh đang làm gì ở đây vậy?
Nằm liệt trên giường như thứ rác rưởi, chưa nói đến chuyện không thể chăm sóc mẹ, còn Phương Tư phải chăm cùng lúc cả hai người, mỗi ngày lại làm gánh nặng trên vai người khác một nặng thêm.
Không, rác rưởi chỉ cần vứt đi khuất mắt là được. Anh đây đến cả rác rưởi cũng không bằng, vứt không được, chết cũng chẳng xong.
Sao trên đời này còn tồn tại thứ người như Ngôn Hành Nhất nhỉ?
“Ê…!” Hình như cuối cùng cũng không chịu được nữa, bệnh nhân kia gọi anh: “Người anh em này.”
Ngôn Hành Nhất quay sang nhìn người nọ.
“… Ờm, điện, điện thoại của cậu đang reo kìa!” Không hiểu vì sao, người đàn ông lực lưỡng ấy như đang nhìn anh đầy sợ hãi, người nọ chỉ vào đầu giường anh, “Là của cậu hả?”
“À, à.” Ngôn Hành Nhất đáp, “Cảm ơn anh.”
“Cảm ơn gì vậy?”
An Tiểu Nguyên lên tiếng.
“… Không, đang nói chuyện với người ta.”
“Tôi đang hỏi mấy ngày nay người ngợm cậu sao rồi, gia đình thế nào.”
“Không việc gì, rất tốt.”
Hộ sĩ đến thay túi chườm đá.
“Tiêu sưng nhiều rồi này!” Y tá nói vậy, “Không đau nữa phải không, nhưng bây giờ vẫn chưa cử động được.”
Ngôn Hành Nhất lắc đầu.
Đau?
Tai An Tiểu Nguyên rất thính, nhoáng cái đã bắt được trọng điểm.
“Cậu bị làm sao?”
“Chỉ quẹt xe tí thôi.”
“Tông xe…!” An Tiểu Nguyên ở đầu bên kia không biết sao lại im bặt, hình như đang hít thật sâu, “Sao mà cậu…”
Bên này có thể nghe được tiếng anh ta hít vào một hơi, sau đó điện thoại bị ai đó giật lấy: “Anh bị tai nạn?”
Là Tiêu Chi Viễn.
An Tiểu Nguyên và Tiêu Chi Viễn chạy đến chỗ anh trong vòng một tiếng.
Biên tập An thuyết giáo một trận “Cậu sao mà vừa ra viện này lại nhập viên kia nữa” các loại, có điều đầu cứ ngày càng đau đớn, An Tiểu Nguyên nói gì anh chẳng nhớ nổi được phân nửa.
Vì cơn đau đầu không ngừng trầm trọng thêm, lượng thuốc giảm đau Ngôn Hành Nhất nạp vào cũng tăng lên liên tục.
Anh không có thời gian vào khoa tâm thần khám, bây giờ thì quên khuấy đi mất.
Mà ánh mắt của Tiêu Chi Viễn dường như còn đáng sợ hơn cả khi chất chứa nỗi hận thù anh. Chờ An Tiểu Nguyên đi rồi, hắn mới chậm rãi hỏi: “Chân anh không sao chứ?”
Ngôn Hành Nhất đờ ra chốc lát, hỏi: “Cậu nói cái chân nào?”
Tiêu Chi Viễn như nghẹn lại bởi câu trả lời ấy, bắp thịt hai bên gò má vặn xoắn lại với nhau.
“Không sao, không sao cả.”
May là trong vòng ba ngày chân anh đã tiêu sưng, có thể cử động được rồi. Tuy không thể đi đứng tùy tiện nhưng Ngôn Hành Nhất hay lẻn chạy đến bệnh viện mẹ nằm. Anh nghe nói dì nghe tin mẹ nằm viện nên chạy từ quê lên, nói muốn đưa mẹ về hai tháng.
Dì là em gái duy nhất của mẹ, đang ở với chồng dưới quê ngoại cách đây tầm ba, bốn tiếng đi tàu lửa. Nhà có đất ruộng nhưng phần lớn cho thuê cả, chỉ chừa một mảnh nhỏ trồng mấy thứ rau cỏ để trong nhà ăn. Gia đình dì trong thành phố lẫn ngoài quê có hai căn nhà, con cháu trong nhà lẫn Ngôn Hành Nhất gọi đùa là “địa chủ”.
“Chị đổi nơi khác mà sống. Chuyện của hai đứa chị cũng đừng quan tâm nữa, tụi nó lớn rồi, tự có suy nghĩ của mình, chị đừng làm rối chuyện thêm.”
Mẹ im bặt không nói gì.
Bà muốn tránh chồng nhưng lại không yên lòng mấy đứa trẻ. May mà lần này hai anh em lẫn Phương Tư đều có chung suy nghĩ. Vì vậy, mỗi người dùng một lời nói dối với mức độ khác nhau, tốn một buổi chiều khiến mẹ hạ quyết tâm. Khoảnh khắc mẹ gật đầu đồng ý ấy, có thứ nặng nề gì đấy bay biến mất từ sâu trong lòng Ngôn Hành Nhất, cảm giác sảng khoái nhẹ bẫng ấy làm anh gần như bay bổng.
“Vậy, con cảm phiền dì.”
Ngôn Hành Nhất nói với biểu cảm thoải mái. Và như có điều gì thôi thúc giục giã, anh một mình trở về bệnh viện.
Trời lại bắt đầu đổ mưa, Ngôn Hành Nhất vẫn giữ vững tâm trạng tốt.
“Tôi làm thủ tục xuất viện được không?”
Y tá nghe anh hỏi thế tỏ ra không vui: “Cậu còn một mũi chống viêm chưa tiêm đấy! Mà không phải đã dặn cậu kỹ là bây giờ chưa đi lại lung tung được à? Ngộ nhỡ nặng hơn thì phải làm sao, đây là vết thương cần phải tịnh dưỡng cho đang hoàng mới được!”
Y tá vừa trách móc mình mới bị y tá trưởng lẫn bác sĩ phụ trách mắng cái tội để anh biến mất tăm, vừa ghim kim truyền trước cho Ngôn Hành Nhất.
Không cần mấy thứ này nữa đâu.
Ngôn Hành Nhất nhìn từng giọt chất lỏng trong ống truyền, nghĩ bụng sao mà chậm chạp thế không biết, đi với cái tốc độ này thì định truyền tới khi nào? Bây giờ trời đã tối mù tối mịt rồi.
Chậm chạp chậm chạp chậm chạp.
Không truyền nữa thì cũng đâu có sao —— Ngôn Hành Nhất đột ngột nghĩ ra. Đúng rồi, cứ chờ cái này làm gì, vừa phí thời gian vừa phí thuốc thật sự.
Ngôn Hành Nhất thấy hơi nực cười, giựt kim trên mu bàn tay mình ra.
“Ấy —— !”
Bệnh nhân cùng phòng không hiểu sao vẫn đang ngó chừng anh, thấy anh không xé cả băng dính mà rút kim mà hoảng sợ kêu lên.
“À, xin lỗi.”
Ngôn Hành Nhất áy náy cười cười, nhưng sự sợ hãi trên gương mặt người kia ngày càng khắc sâu.
Ngôn Hành Nhất không để tâm đến người nọ nữa, lắc lắc tay rồi xuống giường thay giày. Chợt nhớ ra điều gì, anh rút ống truyền ra khỏi bịch thuốc, quấn chặt trên tay kéo căng ra như để thử độ dai của nó.
Không chừng cái này xài được.
Nhất thời tâm trạng anh trở nên vui vẻ hơn nữa, gần như là vừa khập khiễng ra khỏi phòng bệnh vừa ngân nga mấy câu hát.
Anh muốn ra tới nhà vệ sinh công cộng, ở đó không có y tá đến kiểm tra.
Nhằm tạo điều kiện cho bệnh nhân đang truyền nước muốn đi vệ sinh, bình thường các phòng sẽ có giá đỡ hoặc thanh treo cao hơn bình thường.
Bệnh viện này thì có thanh treo.
Ngôn Hành Nhất quấn ống truyền lên rồi thắt nút cẩn thận, kéo mạnh xuống cảm thấy không có vấn đề gì, sau đó đưa đầu vào.
Nghe nói xác người chết treo cổ khó coi lắm.
Tuy hơi do dự vì điều ấy, song ngẫm lại mới thấy dù gì tới đó mình cũng chết rồi mà, đẹp xấu thì cũng có hề gì đâu —— Ngôn Hành Nhất nghĩ đoạn, thả lỏng toàn bộ trọng lượng cơ thể mình.
Thanh treo dùng để treo túi dịch, không phải để treo người lên.
Chưa đợi Ngôn Hành Nhất mất ý thức, thanh treo đã bung khỏi tường trượt xuống, hại Ngôn Hành Nhất ngã rạp trên sàn nhà vệ sinh, ho sù sụ không dứt. Anh bò dậy khỏi đất mới phát hiện cái thanh treo nọ đã lỏng vít từ trước rồi, bây giờ chỉ còn một đầu cố định trên tường. Chưa kể trọng lượng của anh nữa, ngay cả cái ba lô hơi nặng treo lên cũng đã chịu không nổi.
Lần ngã này làm hai cái chân lại bắt đầu đau muốn chết đi sống lại, cả hai bên đùi nữa.
Ngôn Hành Nhất quyết định sử dụng cách có xác suất thành công cao hơn.
Cách bệnh viện tầm năm phút có một con sông quanh năm trải màu xanh biêng biếc, bắc ngang sông có một cây cầu rất tạm bợ. Nó thường xuyên chịu hàng tá xe cộ với tải trọng vượt quá mức cho phép, lan can phía đầu cầu còn hư hỏng chừng cả mét, lấp liếm bằng một đoạn lưới sắt và một chiếc biển báo không hề bắt mắt miễn cưỡng cảnh báo rơi xuống.
Chính là nó.
Lúc đến đây Ngôn Hành Nhất có ấn tượng rất sâu sắc với lỗ hổng ấy, anh biết đó là nơi mình sẽ đến.
Trong màn mưa, Ngôn Hành Nhất bước về phía ấy, đầy kiên quyết và sung sướng, nhanh chóng lao đến bất chấp cơn đau nhói trên bắp đùi cản chân.
Lỗ hổng đen đặc ấy đang vẫy tay mời gọi Ngôn Hành Nhất. Đến đó, mọi đau khổ rồi sẽ biến mất.
Tâm trí anh khấp khởi chờ mong trước giây phút sắp được trút bỏ mọi muộn phiền gánh nặng, trong đầu không có bất kỳ suy nghĩ nào khác, trừ “nhảy xuống đi”.
Để mọi người mau chóng được giải thoát, sống cuộc đời đáng ra họ nên sống nhanh nhất có thể. Để mà sau đó —— anh có thể chết.
Vì vậy, ba chữ “nhảy xuống đi” dần trở nên những tiếng thét gào chói tai rền vang trong khối óc, thậm chí còn trùng lắp, gối lên nhau thành đoạn điệp khúc dài.
Trong một khoảnh khắc nào đó, hình như anh nghe thấy có một giọng nói khác.
Dường như có ai đó đang gọi tên anh.
Hành Nhất, Hành Nhất; cứ thế không ngừng thét gào.
Chi Viễn, là Chi Viễn à.
Như vệt sao băng xẹt ngang bầu trời đêm, bóng hình của Tiêu Chi Viễn xuất hiện trước mắt anh trong chớp mắt, rồi tan biến.
Ngôn Hành Nhất đi tới đích đến, không chút do dự bước khỏi ranh giới hướng về mặt sông đen ngòm.
Nhảy xuống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen – Đọc truyện chữ Online đầy đủ nhất